Chương 21
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Lâm Kiều Như, bọn họ ngạc nhiên kêu lên.
“Đó là ai vậy?”
“Nghe nói Lâm Yến Vân là đệ nhất mỹ nữ của Dương Hải, nhưng xem ra cô ấy… còn đẹp hơn Lâm Yến Vân gấp mấy lần!”
“Một tuyệt sắc giai nhân như vậy, khó trách có thể được người giàu thần bí cầu hôn!”
Đêm nay, Lâm Kiều Như không hề cố ý trang diện.
Nhưng vẻ đẹp của cô, không cần quá nhiều trang sức, vẫn có thể xinh đẹp đến động lòng người, khiến những cô gái khác đều có vẻ ảm đạm thất sắc.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Nhất định là nhầm lẫn rồi, người may mắn sao có thể là con nhóc kia chứ?”
Lâm Yến Vân hét lên tiếng hét chói tay, biểu tình có chút dữ tợn.
Cô ta mới là “nhân vật chính” của đêm nay, trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, cô ta sẽ gả cho cậu chủ nhà họ Quách.
Ai biết khách sạn Caesar này lại bị người giàu thần bí kia bao trọn rồi chứ!
Khi nghe thấy người giàu thần bí mời “cô Lâm”, cô ta nghĩ đương nhiên chính là bản thân mình, kết quả lại bị trở thành một con quạ đen.
Dựa vào cái gì chứ?
Dựa vào cái gì mà một người con ngoài giá thú lại có thể cướp đi danh tiếng của cô, nhận được sự ưu ái của người giàu thần bí kia chứ?
“Được lắm Lâm Kiều Như! Chẳng trách cánh cứng rồi, hóa ra là dựa vào kẻ có tiền! Mày cố ý để người giàu thần bí này bao trọn khách sạn, muốn để tao phải khó xử đúng không?”
Lâm Yến Vân hung hăng trừng mắt nhìn cô, siết chặt nắm đấm, giống như giây tiếp theo cô ta sẽ động thủ vậy.
“Không… không có…”
Lâm Kiều Như vội vàng lắc đầu, dáng vẻ vô tội, bởi vì cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Cộp! Cộp! Cộp!”
Ngay lúc này, một nhân viên phục vụ nhanh bước nhanh lên trước, cúi người hành lễ, cung kính nói: “Cô Lâm, đại nhân nhà chúng tôi đang ở trên sân thượng phía trên đợi cô, mời cô theo tôi!”
Nói rồi, anh ta đi trước dẫn đường, đưa Lâm Kiều Như bước vào thang máy chuyên dụng.
“Tôi lại muốn xem xem, rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Lâm Yến Vân có chút không cam tâm, cũng đi lên theo.
Không chỉ có cô ta, những người nhà họ Lâm khác cũng đi theo, trái tìm vô cùng tò mò.
Rất nhanh, hàng người đã lên đến sân thượng.
Xa xa nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên mặc âu phục giày da, quay lưng lại với mọi người, căn bản không nhìn rõ tướng tá anh ta.
Nhưng cái dáng thẳng tắp này, vô hình trung lộ ra khí chất thương sinh linh, thống lĩnh thiên hạ của anh, khiến người ta có cảm giác bị áp lực vô cùng.
“Đó… là người giàu thần bí đó sao?”
Ánh mắt Lâm Yến Vân sáng rực lên, trái tim nóng hầm hập.
Người giàu có thể bao trọn khách sạn Caesar, mua được cả sợi dây chuyền Đôi Cánh Thiên Sứ, tuyệt đối không phải kẻ đầu đường xó chợt Cho dù là vị hôn phu Quách Tuấn Hùng của cô ta cũng thua xa.
Nếu có thể gả cho một đại nhân vật như vậy, nửa đời còn lại có thể hưởng vinh hoa phú quý bất tận.
Nhưng dường như cô ta lại cảm thấy, bóng lưng này có chút quen thuộc, hình như cô ta đã gặp ở đâu đó.
“Cái đó…”
Đột nhiên, Lâm Kiều Như nhìn về phía người giàu thần bí, mở miệng hỏi: “Có phải anh nhận nhầm người rồi không? Chúng ta… có lẽ không quen biết đâu nhỉ?”
Lời vừa dứt, chỉ thấy người thanh niên chậm rãi quay người lại.
Tất cả bỗng lặng ngắt như tời Mọi người đều ngừng hô hấp của mình, siết chặt nắm tay lại, trong lòng vô cùng hy vọng.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người!
Khuôn mặt của người thanh niên Ị cuối cùng cũng lộ ra trong tầm mắt họ.
Mày kiếm sắc bén, ánh mắt thâm thúy, khóe miệng khế nhếch lên, dường như có thể nắm được mọi thứ.
Dưới ánh sáng chiếu xuống, anh giống như một vị thân đang giương cánh, hào hoa phong nhãt!
“Tần Phòng, là anh sao?”
Lâm Yến Vân khó mà tin được thốt ra tiếng kêu.
Người nhà họ Lâm đằng sau cũng đều ngơ ngác, một đám nghẹn họng nhìn trân trối, ngây ra như phỗng, quả thực không dám tin tất cả những thứ này.
“Ai đó cấu tôi một cái đi, có phải tôi bị hoa mắt không?”
“Người giàu thần bí trong truyền thuyết kia, lại chính là kẻ phế vật bám váy đàn bà suốt ba năm đó à?”
“Không thể nào! Nhất định là giả thôi!”
Cảnh tượng đột nhiên bùng nổ, không có ai có thể tiếp nhận được sự thực này.
Vậy mà, Tần Vũ Phong hoàn toàn không hề để ý bọn họ, ánh mắt từ đầu chí cuối chỉ tập trung trên người Lâm Kiều Như.