Trong nhà đang lúc xuân phong phấp phớ, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một trận thanh âm trầm trồ khen ngợi! Tần Phi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bên kia đường đèn dầu sáng rực, lầu trên lầu dưới đứng đầy người. Thấy Sở Trác có vẻ nghi hoặc, Tần Phi đưa tay tóm lấy cái dây màu đỏ ước chừng to bằng một ngón tay cái, nhẹ nhàng kéo.
Dây màu đỏ này được kéo khi khách có yêu cầu, mỗi cái gian phòng đều có một cái dây đỏ, chúng được nối đến quầy thông qua đường ống chôn kín trong vách tường. Chỉ cần kéo, những cái chuông tương ứng sẽ đinh đang vang lên một lát, mấy gã quy nô, sai vặt đương nhiên sẽ biết gian phòng nào cần phục vụ. Lập tức sẽ có người tới phòng đó hỏi han, không làm nhọc khách nhân từ lầu trên chạy xuống lầu dưới. Vị nào nghĩ ra được chiêu này đúng là một vị nhân tài rồi.
Chỉ một lúc sau, một gã sai vặt cung kính gõ cửa phòng, xuôi tay đứng ở cửa nói: "Hai vị quan nhân có gì phân phó?"
Sở Trác chỉ chỉ lâu đối diện: "Chổ kia có chuyện gì xảy ra? Vì sao lại xôn xao lớn đến như vậy?"
Gã sai vặt thở phào nhẹ nhỏm, hắn tưởng rằng hai vị này muốn chọc phá, yêu cầu phục vụ gì tai quái. Hắn tiến vào gian phòng giải thích: "Nhị vị quan nhân có điều không biết, ở Ngũ Lý Truân có nhiều thanh lâu, nhiều tửu quán. Đối diện là tiệm ăn nổi danh, gọi là Bát Bảo Hiên, rượu và thức ăn chính là nhất tuyệt, rất nhiều quan lại quyền quý đều thích đến đây ăn cơm. Khuya hôm nay Bát Bảo Hiên có một tiệc vui, được mọi người ban tặng là 'Tài tử hí giai nhân' ."
"Tài tử hí giai nhân?" Tần Phi cau mày hỏi.
Gã sai vặt cười ha hả nói: "Đông đô có nhiều mỹ nhân, cũng có nhiều tài tử. Có câu nói, văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. Nói đến tài hoa phong lưu, những thứ đọc sách kia đều không nhường cho ai, ai cũng nói mình mới là lợi hại nhất. Cho nên, Bát Bảo Hiên tồn tại một truyền thống, buổi tối ngày thứ mười lăm hàng tháng, ở Bát Bảo Hiên Thi Từ Hội hữu. Nếu được cả sảnh đường hoan hô tán thưởng, được công nhận là đứng đầu, Bát Bảo Hiên sẽ bỏ tiền, đưa hắn đến cô nương xinh đẹp nhất Đông Đô cùng vui một đêm xuân. Mọi người tôn xưng là 'Tài tử hí giai nhân' . Ngày hôm nay chính là mười lăm, gặp đúng lúc náo nhiệt nhất."
"Thì ra là như vậy." Sở Trác gật đầu, lại hỏi: "Nhứng người đọc sách nơi này, có ai về sau nổi danh không?"
"Đương nhiên là có, ba năm trước đây có một người trẻ tuổi từ Định Châu đến Đông đô thi cử, ở Bát Bảo Hiên đứng đầu thơ, cả sảnh đường phải sợ hãi. Hắn đúng là tài hoa vượt bậc. Về sau hắn giành Trạng Nguyên, lại rất có tình nghĩa, chuộc thân cô gái đã cùng hắn đêm xuân một lần, mang về nhà làm thê thiếp. Nhất thời thành giai thoại của chúng ta Ngũ Lý Truân." Gã sai vặt dương dương đắc ý nói đến chuyện này, thì ra là năm đó cô gái kia, chính là ở ôn nhu hương. Chuyện này truyền lưu rất rộng. Kể ra, ôn nhu hương cũng được thơm lây.
"Nghe thế ta cũng muốn qua chơi một lúc." Sở Trác mỉm cười nhìn về phía Tần Phi, dùng ánh mắt hỏi hắn có muốn cùng đi hay không.
Gã sai vặt nhanh chóng nói gấp: "Nhị vị quan nhân nếu là không muốn tự mình ngâm thi tác đối. Ngồi ở chỗ cửa sổ này nhìn thì cũng không khác bao nhiêu. Bọn họ Thi Từ Hội hữu hiện ở lầu hai đối diện chỗ này."
"Vậy được, ngươi đi xuống đi." Tần Phi ném cho gã sai vặt ít bạc vụn khen thưởng, tiện tay lôi một cái ghế, ngồi quay ra cửa sổ: "Chuyện ngâm thi tác đối như vậy, trước nay ta chưa nghe bao giờ, nghe một chút cũng tốt."
Sở Trác đi tới bên cửa sổ, hai cô gái hầu hạ hắn vội vàng nhấc cái ghế ra đây, hầu hạ Sở Trác ngồi xuống, bốn cánh tay tuyết trắng kéo bầu rượu, bê mâm đựng trái cây để hai bên Sở Trác. Trong lòng Tần Phi cười thầm, đúng là thiếu gia nhà đế vương, ngay cả lúc cần nói cũng sẽ không nói, đã thành thói quen được hầu hạ. Vãn Tinh đi đến bên người Tần Phi, hai tay nắm đầu vai hắn đấm bóp lên trên xuống dưới. Hắn lộ ra vẻ là người biết hưởng thụ.
Bát Bảo Hiên đối diện cũng không cao lắm, chỉ là tiểu lâu hai tầng mà thôi, nhưng lại có ban công thật lớn, đủ dung nạp gần trăm người! Có lẽ bởi vì tài tử hí giai nhân cố ý sửa sang lại. Nơi này đã đầy ắp người, ai cũng ăn mặc kiểu văn sĩ, thoạt nhìn phong lưu phóng khoáng, khí độ bất phàm.
Các cô nương không có việc gì của Ôn nhu hương, một tay cầm chén trà, một tay cầm bánh điểm tâm, đứng ở lan can cười đùa, nhìn những tài tử ngâm thi tác đối. Ôn nhu hương là thanh lâu số một Nam Thành. Những tài tử kia sau khi thắng lợi, bình thường cũng đều là tới ôn nhu hương tìm người tình trong mộng mà. Những cô gái này cũng mong đợi mình có thể được những tài tử chọn trúng làm một hồi phong lưu. Vạn nhất vị lang quân này đậu Tiến sĩ trở lên. Những cô gái này tương lai nửa đêm tỉnh mộng, cũng có thể tự đắc nói, người đó lúc còn thư sinh đã ngủ cùng với tỷ...
"Ta tới đây!" Một thanh âm réo rắt từ trong đám người vọng ra. Hắn nhảy lên đài, tay vịn lan can, tư thế oai hùng không ai bì nổi.
Sở Trác nhìn người nọ, khẽ nhíu mày, kinh ngạc nói: "Hắn cũng tới tham gia náo nhiệt sao?"
"Ô, Trác công tử lại biết hắn?" Tần Phi lường trước người quen biết Sở Trác tám chín phần mười chính là hoàng thân quốc thích, quan viên hậu duệ quý tộc. Thanh niên đứng ở lan can đối diện khí độ bất phàm.
"Tần huynh không nhận ra hắn cũng không kỳ quái, hắn là cháu đích tôn Lôi Thái Úy, tên là Lôi Ca. Năm nay hắn cũng chỉ mười tám tuổi mà thôi! Khi hắn mười lăm tuổi, Thái úy đại nhân phái đi Tây Vực tác chiến, tích lũy chiến công cùng kinh nghiệm trận mạc. Tính đến bây giờ hắn đã ở Tây Vực phục vụ ba năm. Hiện tại hắn trở về kinh báo cáo công tác chờ công tác khác. Người nầy, xuất thân võ tướng thế gia, nhưng người ta nói văn tài của hắn dở lắm mà." Sở Trác nhàn nhạt cười nói.
Người tập võ, bình thường để cho người khác ấn tượng thô bỉ không có văn tài, đây là chuyện thường tình. Nhất là đối với thế gia như Lôi gia, những thứ kia ghen ghét quyền thế Lôi gia, thường thường ở sau lưng nói vài lời: lão thất phu không làm nổi một bài thơ...
Lôi ca một thân thường phục, xung quanh tuy nhiều văn sĩ những cũng có không ít người ở quan trường trà trộn. Nhưng Lôi ca ở Tây Vực phục vụ ba năm, đúng là lúc cơ thể đang tuổi lớn, dung mạo biến đổi nhiều, nếu không phải có Sở Trác ở đây, người khác cũng khó mà nhận ra hắn.
Lôi ca hắng giọng một cái, ngạo nghễ nói: "Tại hạ gần đây làm một bài thơ, triền miên uyển chuyển, cảm xúc sâu xa, xin các vị đánh giá!"
Có người hét lên hỏi: "Đề mục thế nào đây?"
Lôi ca nghiêm nghị nói: "Vô đề!"
Mọi người trong khoảnh khắc yên tĩnh, văn nhân mặc dù bình thường, nhưng cũng chú trọng lễ số. Nếu có người ngâm thơ, mọi người đều thế cái khí độ này vẫn phải có.
Tay trái Lôi ca khoát ngang, ánh mắt xa xăm, lẳng lặng nhìn các cô nương ở ôn nhu hương đối diện, tay phải đặt trên bụng, vẻ mặt giả bộ bi thiết. Hắn cố nén hơi để thanh âm khàn khàn, ngâm nga tràn đầy thương cảm:
"Chàng sinh thiếp chưa sinh
Thiếp sinh chàng đã già
Chàng hận thiếp sinh muộn
Thiếp hận chàng sinh sớm."
Sắc mặt Tần Phi kịch biến nhìn chằm chằm Lôi ca, trong nháy mắt trên mặt của hắn hiện đủ loại tình cảm khiếp sợ, kích động!
Sở Trác thấy bộ dạng Tần Phi như thế, đang định lên tiếng hỏi. Lại thấy Tần Phi vươn người đứng lên, chân đạp lên bệ cửa sổ, dưới chân phát lực bay sang ban công đối diện.
Lôi ca mới vừa đọc xong mấy câu thơ, trong lòng đang hết sức đắc ý, nhìn tài tử cả sảnh đường há hốc mồm cứng lưỡi, liền biết bài thơ này sẽ dương danh mình đây. Đột nhiên thấy một người bay về phía ban công, hắn lùi hai bước, trong lòng âm thầm kinh ngạc!
Tần Phi đứng vững, bước nhanh tới trước mặt Lôi ca, thấp giọng hỏi dồn dập: "Ngươi chính là từ nơi đó tới chăng?"
"Ngươi có phải bị điên hay không? Chổ ấy là chỗ nào?" Lôi ca tò mò đánh giá thân thủ không thấp của vị khách không mời mà đến này.
Tần Phi tiến tới còn một bước nữa thì chạm mặt Lôi ca, thanh âm nhẹ nhàng hỏi: "Ta chính là từ chổ ấy tới. Chúng ta là từ cùng một chỗ tới."
Lôi ca đột nhiên không nhịn được, tay nắm chặt thành quả đấm giơ trước mặt Tần Phi thoáng một cái: "Ngươi nổi điên làm gì? Có tin ta một quyền đánh ngươi xuống lầu hay không? Bổn thiếu gia chính là người ở Đông đô chính gốc, chỗ đó là cái gì."
"Vậy làm sao ngươi biết làm bài thơ này?" Trong lòng Tần Phi thoáng thất vọng, nhưng trong lòng vẫn ôm một tia hy vọng nên cố gắng hỏi lần cuối.
Lôi ca ngẩng lên đầu, ngạo nghễ nói: "Là tự bổn thiếu gia làm."
"Thối lắm!" Tần Phi nổi giận nói: "Ngươi con mẹ nó thật sự không biết xấu hổ, đọc thơ người khác lại bảo là chính mình làm. Biết bài thơ này xuất xứ sao không? Biết tổng cộng bao nhiêu câu không? Tiểu gia từ trước tới nay rất xem thường đạo văn với sách lậu."
"Ngươi... Ngươi..." Lôi ca thất kinh, bài thơ này vô tình hắn đọc được, lần này cùng bằng hữu tới Bát Bảo Hiên ăn cơm, nhìn người khác ngâm thi tác đối, tựa hồ khí thế ngất trời, uy phong tột bực. Hắn không cam lòng liền dùng bài thơ này, đi lên ra vẻ uy phong, không nghĩ tới mới vừa đọc lên miệng, liền gặp phải một gã nam tử trẻ tuổi điên điên khùng khùng nhảy ra chỉ trích hắn đạo văn. Vạn nhất nếu là chính chủ, mặt của mình không biết để chỗ nào đây?
"Bài thơ này rõ ràng chính là Bổn thiếu gia làm. Ngươi nói ta đạo văn, tốt, đưa chứng cớ đây!" Mắt Lôi ca nhãn xoay động, cao giọng nói: "Đừng có mà thấy lão gia làm được một bài thơ hay liền muốn tới đoạt."
"Chứng cớ à?" Tần Phi cười lạnh một tiếng, chắp tay ra sau lưng, dựa vào lan can, gió đêm ve vuốt sợi tóc của hắn, mưa phùn lấm tấm rơi trên khuôn mặt như được bao phủ bởi một tầng nước được đèn chiếu vào ánh lên quang mang, mưa rơi rơi như làm chứng cho hắn!
"Chàng sinh ta chưa sinh.
Ta sinh chàng đã già.
Chàng hận ta sinh sớm.
Ta hận chàng sinh muộn.
Chàng sinh ta chưa sinh .
Ta sinh chàng đã già.
Hận chẳng sinh đồng thời.
Ngày ngày chẳng cùng vui.
Chàng sinh ta chưa sinh.
Ta sinh chàng đã già.
Ta xa chàng chân trời.
Chàng cách ta góc bể.
Chàng sinh ta chưa sinh.
Ta sinh chàng đã già.
Hóa bướm bay tìm hoa.
Đêm đêm đậu nhánh cỏ."*
Tần Phi đọc một hơi xong, nghiêng người, ánh đèn chiếu rọi khuôn mặt góc cạnh của hắn, anh khí bừng bừng. Tay áo phiêu động trong màn mưa gió ẩn hiện tư thế xuất trần.
Đám nữ tử Ôn nhu hương trong nháy mắt tất cả đều ngây dại, lời nói đang định phát ra cũng quên mất, chén trà đưa tới khóe miệng cũng ngừng lại không uống. Các thư sinh ở Bát bảo hiên đang chìm trong yên lạng chợt rào rào những tiếng tán thưởng khen hay! Thế là ai cũng biết Lôi Ca không phải là tác giả, những lời ca ngợi tận mây cùng sự hâm mộ đều hướng tới Tần Phi.
Lôi ca cứng lưỡi há mồm mặt đỏ tới mang tai, hắn là nằm mơ cũng không nghĩ tới, lần đầu tiên mình đạo thơ người khác lại gặp chính tác giả. Lần này thế là mặt mũi đều vứt đi cả rồi, cũng may mới vừa rồi không tự giới thiệu, nếu không sau này cũng không cần ngẩng đầu lên làm người nữa.
Ở trong quân đội, tướng quân từng đã dạy, tình huống không ổn, nhất định phải chuồn. Lôi ca lập tức quyết định, cánh tay giơ lên che nửa mặt, chui vào đám đông chuồn mất. Hắn không ngờ tới thân hình còn chưa di động, đầu vai đã bị chế trụ, hắn dùng lực giãy ra, phản thủ cầm nã, lại bị người ta hời hợt hóa giải.
Lôi ca âm thầm kêu khổ, lần này phiền toái, bị bắt tại trận, định chạy lại không thoát. Hắn tóm được mình hắn tu vi tinh thâm cao hơn mình nhiều.
Lôi ca xoay người lại, nặn ra khuôn mặt tươi cười nói với Tần Phi: "Huynh đài, để chút mặt mũi. Làm người lưu một đường, ngày sau còn gặp nhau. Này, đền ngươi một tờ ngân phiếu một ngàn lượng..."
Hắn vô thanh vô tức lấy ngân phiếu từ trong tay áo ra, vò thành một cục, dùng thân thể ngăn trở khác tầm mắt của người, nhét vào trong tay Tần Phi. Tần Phi mặc nhiên nhận lấy ngân phiếu, ném vào tay áo, tay vẫn nắm đầu vai Lôi Ca bàn tay không có ý buông ra, thấp giọng hỏi: "Bài thơ này..."
"Ai, nhà ta có một phụ tá, được thỉnh tới giúp đỡ, dạy hoc ở thư viện Di Châu. Một ngày, hắn về nhà, rung đùi đắc ý đọc mấy câu này, y nói là nghe tiểu hài tử trong thư viện đọc. Ta cảm thấy ý thơ không tệ, liền mượn thơ dùng tạm một phen. Cái này, cái này..."
Tần Phi buồn bã như mất của, hắn đã nghĩ tới, hôm đó ở thư viện Di Châu, dạy tiểu hài tử đọc mấy câu thơ đơn giản dễ nhớ. Lúc ấy là dạy bốn câu, không nghĩ tới, lại gián tiếp truyền lưu đến chỗ Lôi ca, cái này không biết là có duyên phận gì rồi!
Lôi ca cảm thấy đầu vai buông lỏng, lúc này không chạy còn đợi khi nào? Lúc này khẽ kêu "Rút lui..." một tiếng, ngay sau đó chuồn mất.
"Chúc mừng ngươi, chàng thiếu niên, hôm nay tài tử hí giai nhân, không ai dám so với ngươi. Ngươi họ tên thế nào, câu thơ chính là ngươi làm sao?" Một người xem dáng điệu giống như là tiên sinh quản lý sổ sách của Bát Bảo Hiên, bước nhanh tới.
Lúc này, Tần Phi đã phục hồi tinh thần lại, kêu lớn: "A... Thơ này cũng không phải là ta làm."
"Vậy là ai?" Chưởng quỹ Bát Bảo Hiên nhất thời kinh ngạc liễu.
Ánh mắt Tần Phi xoay động, quay người lại chỉ hướng cửa sổ ôn nhu hương, đầu ngón tay chỉ chỉ chỗ Sở Trác đang đứng: "Là hắn làm!"