Họa lâm đầu, long vương cũng nín miệng

Khéo bán buôn tuần kiểm trả giá ngầm

Thấy có người rời biệt viện, Thành Tín suy nghĩ một lát: "Có tới xem một tý không?"

"Không cần!" Bộ dạng Tần Phi có chút hả hê: "Dịch Tiểu Uyển biết Phương An Nhiên là ai, nếu như là nàng đi bắt Phương An Nhiên, nhất định nắm chắc. Hai người chúng ta đều kém cỏi đi đến có thể làm được cái gì?"

Thành Tín gật đầu đồng ý với đạo lý này. Hắn ngửa cổ nằm trên cành cây, định bụng cứ chợp mắt cái đã rồi sẽ nói tiếp.

Mơ mơ màng màng ngủ không biết bao lâu, bỗng nhiên bị Tần Phi lay tỉnh, Thành Tín luống cuống tay chân bắt được chạc, ổn định thân hình, thấp giọng quát hỏi: "Loạn động cái gì? Thiếu chút nữa hại ta té xuống."

Tần Phi chỉ chỉ Tiền viện: "Nhìn đi, Phương An Nhiên!"

Phương An Nhiên y sam rách nát, còn có vết máu trên người, thoạt nhìn như là đã trải qua một phen chiến đấu, mới đem hắn bắt về. Lãnh Ngạo kiếm thủ cùng bà lão hầu cận áp giải Phương An Nhiên bộ dạng ủ rũ đi vào tiền sảnh.

"Là ngươi? Dịch Tuần đốc?" Phương An Nhiên ngẩng đầu nhìn Dịch Tiểu Uyển, nhất thời thất kinh.

Chuyện Dịch Tiểu Uyển tới Nam Thành làm tuần đốc, hắn cũng biết, lúc trước ở tuần kiểm thự còn có gặp mặt một lần. Không nghĩ tới, hôm nay đại thủy cuốn trôi long vương miếu [DG: ý nghĩa của cụm từ là: vốn là người cùng phe nhưng vì không nhận ra nhau nên phát sinh hiểu lầm, va chạm tranh chấp. Trong truyền thuyết Long Vương cai quản việc gọi mây làm mưa. Xuất xứ của câu này là trong Nhi nữ anh hùng truyện hồi bảy: "Đại thuỷ trùng liễu Long Vương miếu, nhất gia nhân bất nhận thức nhất gia nhân liệt - Nước xối vào miếu Long Vương, người một nhà lại không nhận ra nhau] cao thủ nhà mình lại chạy tới làm loạn tại nhà của Dịch Tiểu Uyển.

Nhưng cũng là may, nếu là vậy thì nói chuyện cũng dễ, không đến nổi rơi đầu khi đang trên lưng ngựa. Trong lòng Phương An Nhiên vừa hiện lên một đường sinh cơ, tâm tư lại linh động trở lại.

Bàn tay nhỏ trắng nõn của Dịch Tiểu Uyển nhẹ nâng chén ngọc màu lục bích, nếm một ngụm trà xanh, mặt khẽ giãn ra cười hỏi: "Phương Trấn Sở, khuya khoắt thế này ngươi ra lệnh cho hai vị cao thủ cửu phẩm lẻn vào biệt viện Tiểu Uyển, có tâm ý gì?"

"Trong chuyện này nhất định có hiểu lầm. . ." Phương An Nhiên trầm tư suy nghĩ tìm cách nói tránh. Hắn tìm cách kéo dài thời gian : "Nếu biết là biệt viện tuần đốc, Phương mỗ sao dám làm càn?"

Phương An Nhiên hoàn toàn tỉnh ngộ, trong lòng thầm mắng mình ngu xuẩn, đang khi nói chuyện lại không cẩn thận, để cho người ta nắm được nhược điểm lớn như thế.

Tuần đốc mặc dù cùng cấp với Trấn Sở, nhưng địa vị tuần đốc lại cao hơn, vốn là giám sát tuần kiểm có ăn hối lộ làm trái pháp luật hay không.

Tuy nói đại đa số tuần đốc đều là ngồi ăn rồi chờ chết, nhưng thỉnh thoảng có một vài người giám sát tận tình thuộc hạ, làm cho những tên tuần kiểm không sạch chịu không nổi.

"Phương mỗ nói sai rồi, tuần đốc ngàn vạn lần đừng lấy làm phiền lòng." Phương An Nhiên cũng là nhân vật đi lại nhiều năm trên giang hồ, trong lúc vô ý quên mất trách nhiệm của mình: "Là ta nói tới những tên thủ hạ có mắt không tròng, làm càn làm bậy, tự nhiên va phải tuần đốc. Muốn đánh muốn phạt, Phương mỗ cam tâm nhận . . ."

"Cũng thật là buồn cười." Dịch Tiểu Uyển chầm chậm đứng dậy, đôi môi đỏ hồng nhỏ nhắn nhẹ nhàng mở, lộ ra hai hàm răng trắng như tuyết: "Phương An Nhiên, ngươi vốn tên là Phương Hưng. Gần trăm năm nay từ thời Ngũ Đại người nhà Phương gia trà trộn vào hắc đạo ở Đông Đô, lấy buôn bán nhân khẩu, thanh lâu sòng bạc mà sống. Cũng coi là hắc đạo có tiếng lâu đời ở Đông Đô. Nhiều năm trước, triều đình dụng binh đối với Ngụy Quốc, ngươi nhân cơ hội ra làm quan, coi như là đem thân mình rửa sạch. Gia tộc ngươi quản hạt vài cái thanh lâu sòng bạc, đã ép bao nhiêu lương dân thành kỹ nữ, vì lợi ép người ta làm chuyện này, ta cũng không muốn nói. Ta vẫn để ý hành động của ngươi, nhưng là muốn đánh con cọp lớn sau lưng ngươi kia. Không nghĩ tới, ngươi lại dám dẫm lên biệt viện của ta!"

Phương An Nhiên trong lòng cả kinh, lai lịch của mình bị một cô nương tuổi còn trẻ một hơi nói rõ, còn tuyên bố muốn đánh con cọp lớn sau lưng mình.

Hắn cả gan ngẩng đầu lên, nhìn về phía Dịch Tiểu Uyển xinh đẹp động lòng người, cẩn thận lục lại trí nhớ xem trong triều có vị quan lớn nào họ Dịch, chợt nhớ tới một vị đáng sợ nhất trong triều, đảm khí mất sạch, hữu khí vô lực hỏi: "Xin hỏi tuần đốc chính là người nhà Dịch Tổng Bạn ở Sát Sự Thính. . ."

"Quả nhiên ngươi không phải người đần độn." Dịch Tiểu Uyển đi tới trước mặt Phương An Nhiên, cười khanh khách nói: "Trong triều quan viên họ Dịch tứ phẩm trở lên không nhiều lắm, chỉ có bảy tám vị. Đầu óc coi là không chậm!"

Phương An Nhiên đã hoàn toàn khuất phục, thủ đoạn của Sát Sự Thính, mặc dù hắn chưa tận mắt thấy, nhưng lại nghe khá nhiều. Bất kể hắc bạch lưỡng đạo, nhắc tới Sát Sự Thính cũng rất kiêng kị.

Sát Sự Thính gồm có sáu ty, theo thứ tự là Giáo tập ty, Địch Tình Ty, Hình Ngục Ty, Giam Tra Ty, Kim Thạch Ty cùng kinh khủng nhất Chấp Hành Ty. Sáu ty quyền hạn bao trùm cả Đại Sở, mà Sát Sự Thính chỉ nghe lệnh của mỗi Sở đế.

Các đời Sở đế đều muốn coi Sát Sự Thính là phụ tá đắc lực, là lực lượng giám sát bá quan trong triều.

Phương thị gia tộc là đại tộc thuộc hắc đạo. Dân chúng thoạt nhìn uy phong lẫm lẫm, nhưng trong mắt Sát Sự Thính, chỉ là một con kiến hôi. Muốn bóp chết hay là không phải xem tâm tình của đại nhân hôm đó ra sao. Mình một cước đá phải miếng sắt, còn oán ai nữa đây?

Biết co biết duỗi mới là đại trượng phu, Phương An Nhiên liền quyết định chú ý, trong khoảnh khắc lệ rơi đầy mặt, đau khổ cầu khẩn: "Dịch Tuần đốc, tiểu nhân đúng là một tên mù, thật sự là tội không thể thứ được. Niệm tình trong nhà tiểu nhân còn có lão mẫu, con nhỏ. Cầu xin tuần đốc giơ cao đánh khẽ, để một con đường sống . . . Phương gia trên dưới ghi khắc đại ân tuần đốc. . ."

Nếu như cần tiền, Sát Sự Thính thiếu cách kiếm tiền sao? Phải cần đến một tên đầu lĩnh buôn người như hắn ư?

"Thủ hạ của ngươi không có tính sai, ngươi muốn tìm Sơ Vân, đúng là ở biệt viện này." Dịch Tiểu Uyển thản nhiên nói: "Bất quá, Sơ Vân chỉ là cô gái dân thường, nếu lầu xanh của ngươi muốn đến bắt lại cô bé, cho dù nàng trộm ngươi một ít bạc, cũng không đáng xuất động hai vị cửu phẩm cao thủ tới diệt khẩu chứ? Ẩn tình trong đó, ngươi nói đi, nếu ta nghe thấy thú vị, có lẽ. . . Ngươi còn có thể sống sót rời đi!"

Những lời này làm cho Phương An Nhiên đầu óc choáng váng, nếu nói ra nguyên nhân bắt Sơ Vân, chính mình cũng chết, nói không chừng còn tịch thu tài sản cả nhà, giết kẻ phạm tội. . . Nhưng không nói, trước mắt cũng là một con đường chết. Muốn bịa đặt, cũng bịa đặt không nổi. . . Hắn thở dốc, mồ hôi đầy mặt, lưng áo cũng đã ướt đẫm.

Lãnh Ngạo kiếm thủ sắc mặt khẽ động, nhẹ giọng nói: "Có người tiến vào!"

"Cao thủ đây, không nên động thủ, tỉnh táo, tỉnh táo. . ."

Một thanh âm cợt nhả vang lên từ tiền viện, thanh âm bay vào tiền thính. Chính là Tần Phi đi vào tiền thính, hướng về phía Dịch Tiểu Uyển cười cười: "Dịch Tuần đốc, tối nay trăng sáng sao thưa, quạ bay về nam. Đêm dài đằng đẵng, giấc ngủ vô tâm. Tần Phi vừa không có bằng hữu, tới tìm Dịch Tuần đốc cùng Sơ Vân nói chuyện nhân sinh, hàn huyên một chút tương lai!"

Phương An Nhiên quay đầu thấy Tần Phi, ngạc nhiên khi thấy tình cảm bộc lộ trong lời nói, lại thấy Dịch Tiểu Uyển dậm chân, tức giận trách mắng: "Ngươi tới làm gì?"

"Ta thật sự là tình cờ có nhã hứng, muốn tìm Dịch Tuần đốc ngâm thơ đối câu, chuyện trò." Tần Phi mặt dày mày dạn tiến đến gần Dịch Tiểu Uyển, giảm thấp thanh âm nói: "Thật ra thì. . . Dịch Tuần đốc xinh đẹp như vậy lại thông minh, người gặp người thích hoa gặp hoa nở, là tuyệt đại giai nhân dáng người bốc lửa da thịt mịn như tuyết, nam nhân nào cũng muốn cận kề càng nhiều càng thích. . ."

Hai người một trước một sau đi vào hậu viện, mới vừa đóng cửa lại, Dịch Tiểu Uyển nghiêm mặt, bực mình nói: "Tần Tuần kiểm, coi như lão nương thuyền lật trong mương, bị ngươi dắt mũi. Chúng ta nói trắng ra đi, Sơ Vân rốt cuộc có lai lịch gì địa vị gì?"

Thấy Dịch Tiểu Uyển thông minh lanh lợi nhanh chóng đoán được chân tướng, Tần Phi cũng thu hồi vẻ nghịch ngợm, hai tay cùng lật: "Hoàng Tứ Lang là ta giết!"

"Ngươi vừa rồi chẳng phải là cũng đã giết hai người?"

"Đó là bọn họ gieo gió gặt bảo, tới biệt viện hành thích ta!"

"Ta đây thân là tuần kiểm, thấy nam nhân cưỡng bức phụ nữ yếu nhược, có thể nào lại không ra tay? Trong Hình luật Đại Sở chương thứ tám, điều thứ hai mươi bảy, khoản thứ năm mươi bốn, ghi chú thứ chín được viết rất rõ ràng, phàm thấy có người dùng thủ đoạn mạnh muốn cưỡng hiếp nữ tử, có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào ngăn lại, giết người cũng vô tội!"

"Ngươi!" Dịch Tiểu Uyển bị hắn chặn được một câu, nói không nên lời.

Nàng nghĩ lại, đầy ngập lửa giận dần dần thở bình thường lại, xinh đẹp cười nói: "Ta hiểu rồi, ngươi nhất định là có chuyện gì cần tìm Phương An Nhiên làm phiền, vào trong lầu xanh của hắn, vừa vặn gặp phải Sơ Vân cùng Hoàng Tứ Lang, cho nên giết chết Hoàng Tứ Lang, cứu Sơ Vân đi, giá họa cho Phương An Nhiên. Sau đó thấy lão nương có ý muốn dẫn Sơ Vân đi, liền thuận nước đẩy thuyền, để cho lão nương làm con ve sầu, Phương An Nhiên làm bọ ngựa, ngươi làm hoàng tước!"

Tần Phi cũng không nóng nảy, lôi một cái ghế băng ra ngồi đối diện Dịch Tiểu Uyển, thong thả ung dung nói: "Dịch đại tiểu thư quả nhiên thông minh hơn người, ( Dịch Tiểu Uyển chen miệng: cái này là dĩ nhiên! ) nếu muốn từ trong tay Dịch đại tiểu thư kiếm được chỗ tốt, ta sao lại không để cho Dịch đại tiểu thư một số chỗ tốt khác tương ứng đây?"

Phải biết rằng, nàng có thể mua cái biệt viện này, còn có hai cao thủ cực kỳ xuất sắc làm hộ viện. Tất nhiên của cải của Dịch Tiểu Uyển sâu không lường được, món đồ tầm thường, Kim Ngân tài bảo. Tốt nhất đừng nói tới những thứ đó, nếu không sẽ chỉ làm Dịch Tiểu Uyển cười đến rụng răng.

Tần Phi thản nhiên nói: "Đông đô là Hoàng Thành, vụ án bình thường nào cũng đều là tuần kiểm thự chịu trách nhiệm. Nếu như là cao nhân có hành động gì, tuần kiểm thự không thể ra sức, sẽ phải giao cho Sát Sự Thính chịu trách nhiệm. Nếu như ta đoán không có sai, một thời gian trước đây, ở ngoài Phố chợ, có một đạo kiếm ý đại tông sư, gây khiếp sợ Đông đô. Chuyện này, đối với dân chúng bình thường mà nói chỉ là râu ria vụn vặt. Nhưng đối với quan to trong triều, thậm chí là an nguy chốn thâm cung, hoàn toàn khác nhau."

Mọi người đều biết đại tông sư ở Đông đô có hai vị, theo thứ tự là đại nội thị vệ tổng quản Bàng Chân, Dịch Tổng Bạn Sát Sự Thính.

Bàng Chân thành danh đã lâu, được tiếng là đệ nhất thiên tài trong vòng hai trăm năm qua của Đại Sở. Lúc mười tám tuổi lẻ chín tháng ba ngày hắn đã vào cảnh giới Tiên Thiên. Hai trăm năm qua chưa người nào có thể phá. Có lẽ, Tần Phi có thể vào cảnh giới Tiên Thiên sớm hơn so với hắn. Nhưng rốt cuộc Tần Phi bao nhiêu tuổi, ngay cả chính hắn cũng không biết, nói gì phá kỷ lục đây?

Trừ hai vị này, có lẽ Đông đô còn có đại tông sư, nhưng không người biết được, cũng chẳng bao giờ lộ ra tung tích.

Đột nhiên ở ngoài Phố chợ xuất hiện một đạo kiếm ý đại tông sư. . . Nếu là vị Đại Tông Sư này là bạn hữu, cũng thì thôi. Nhưng nếu là địch, chỉ sợ Sở đế sẽ phải ngủ không ngon giấc, cho dù là một đời đế vương, ngày ngày bị bóng ma đại tông sư ám sát bao phủ, sống cũng không có gì vui thú.

Đúng như Tần Phi đoán, Sát Sự Thính một mực tra chân tướng đạo kiếm ý này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện