Phuơng An Nhiên đắn đo trăm ngàn kế

"Tần Phi, mở cửa nhanh lên, bổn cô nương là ân nhân cứu mạng của ngươi Dịch Tiểu Uyển." Một giọng nữ trong trẻo vang lên ở ngoài cửa.

Tần Phi chần chờ một chút, nhưng vẫn mở cửa. Hắn đứng ở cửa, cản đường Dịch Tiểu Uyển, nhàn nhạt hỏi: "Tìm ta có việc sao?"

Nàng đúng là không khách khí xông vào bên trong, Tần Phi cũng không thể cản trở không để cho nàng vào. Nhưng hắn không đi lấy bát đũa, lại hỏi: "Ngươi còn chưa nói tới tìm ta có chuyện gì đấy."

"Không có, không có!" Tần Phi chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên, hơn nữa trong nhà còn có Sơ Vân, hắn chỉ hận không đuổi được người này: "Ngươi ăn nhanh đi, ăn xong rồi về đi."

Vừa nói, nàng đứng dậy, nhìn quanh khắp nơi, Tần Phi vô tình hay cố ý đứng ở cửa phòng, cản trở tầm mắt nàng. Hắn bịa mấy câu chuyện, muốn lừa gạt nàng rời đi.

Đại tiểu thư, đi tới trước cửa phòng bên trong, nhảy bật lên một cái, mũi chân mới vừa chạm xuống đất, liền kinh hô: "Há, huynh đệ các ngươi lừa gạt trẻ nhỏ. . ."

"Nói càn. . ." nhãn châu Tần Phi xoay động: "Cô bé này đến Đông đô, cơ khổ không chỗ nương tựa, thiếu chút nữa bị lừa bán, ta cùng Thành Tín nhìn nó đáng thương, bèn bảo ở lại."

Sơ Vân bị Dịch Tiểu Uyển nhiệt tình quá đáng, nàng dở khóc dở cười, giải thích: "Vân nhi thật sự là nữ cô nhi, nhờ có hai vị đại ca thu nhận và giúp đỡ ta."

Hai con mắt của nàng mở to long lanh, quay tít một vòng, hướng về Tần Phi nói: "Không được, để một cô bé khả ái như búp bê đi theo hai tên sắc lang các ngươi, ta không yên lòng. Không bằng, để nàng đến nhà ta đi, vừa lúc ta thiếu một nha hoàn hầu hạ. Yên tâm đi, ta sẽ không bạc đãi nàng, cứ quyết định như vậy nhá. . ."

Sơ Vân đang muốn mở miệng cự tuyệt, Tần Phi bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, bật thốt lên: "Tuần đốc, nhà của ngươi có thật dễ dàng để cho nàng đến sao? Nhà ngươi không phải là có quan hệ cùng Sát Sự Thính sao? mọi chuyện Sát Sự Thính đều muốn giữ bí mật, nha hoàn cũng có thể tùy tiện đưa vào à? Trừ phi ngươi nói cho ta biết, ngươi cùng Sát Sự Thính có quan hệ gì?"

"Ừ, ta đối với Sát Sự Thính hiểu biết cũng rất ít. Nghe nói Tổng Bạn đại nhân nắm quyền Sát Sự Thính đã hơn bốn mươi năm. Sát Sự Thính chủ quản quân tình các nơi, giám sát quân đội cùng văn võ bá quan. Rất nhiều người nhắc tới Sát Sự Thính đều giữ miệng kín như bưng. Ta là tuần kiểm cấp thấp, có thể nói là quan viên hạng bét của Trấn Sở mà thôi, tự nhiên không thể nào biết." Tần Phi thản nhiên nói.

"Đúng vậy a!" Dịch Tiểu Uyển trù trừ nói: "Người nhà của ta nhậm chức không thấp ở Sát Sự Thính, cho nên ta mới có thể làm tuần đốc. Nhưng ta không phải là người của Sát Sự Thính, nha hoàn này đi theo ta cũng không sao. Chỗ ta ở không có liên quan với người nhà của ta, nàng cho dù có qua, cũng không biết nhà ta là ai ở Sát Sự Thính đảm nhiệm chức vụ gì!"

Tần Phi vẫy vẫy tay gọi Sơ Vân. Cô bé từ từ đi đến bên cạnh Tần Phi.

"Để ta tính... Ngươi trước hết ở nhà vị tỷ tỷ này một thời gian vậy." Tần Phi dùng cơ thể ngăn ánh mắt của Dịch Tiểu Uyển, mở trừng hai mắt hướng về phía Sơ Vân.

Sơ Vân mặc dù còn tấm bé, nhưng cũng là nha đầu lanh lợi thông minh, liền thay đổi ý niệm trong đầu, lúc này chính là lúc đầu sóng ngọn gió. Ở tại nơi phố chợ này, nhiều người qua lại như vậy sớm muộn gì cũng có người chú ý tới mình.

Mặc dù nàng không rõ ràng lắm lai lịch cùng địa vị của Dịch Tiểu Uyển, nhưng nghe qua câu chuyện của Tần Phi cùng Dịch Tiểu Uyển. Nàng biết phía sau Dịch Tiểu Uyển có chỗ dựa lớn, người bình thường không dám trêu chọc, đi đến nơi đó tạm tránh đầu sóng ngọn gió là an toàn nhất.

"Vậy, đa tạ tiểu thư." Sơ Vân xoay người thi lễ với Dịch Tiểu Uyển.

"Nhưng mà, ta muốn đích thân đưa nàng đi tới nhà ngươi." Tần Phi đỉnh đạc nói.

"Chỉ đưa thôi thì cũng được, dù sao lúc ngươi đang bị thương cũng đã ở đó." Dịch Tiểu Uyển hoàn toàn không thèm để ý chuyện này.

Quả nhiên Tần Phi cùng Dịch Tiểu Uyển đưa Sơ Vân đưa đến biệt viện của nàng. Mấy ngày sau, hắn cũng đơn giản, cứ theo lẽ thường tra án. Vụ án mạng Hoàng Tứ Lang, quả nhiên làm Sở Tuần kiểm phía Nam thành chịu áp lực thật lớn.

Có vài tên tuần kiểm lén truyền tin, chúng nói tổng thự đã nhiều lần phái người đến Nam Thành đốc thúc. Không chỉ có thế, Đại Lý Tự cùng Hình bộ cũng có công văn hoả tốc, đã định ngày phá án.

Sắc mặt Phương An Nhiên càng ngày càng khó coi. Tần Phi cũng có thể hiểu được hắn, ở vào vị trí của hắn, không phá án mà nói thì hắn thân là chủ quản hình án Đồng Tri Trấn Sở, nhất định là muốn xui xẻo. Nếu là phá án, lại sợ tra ra là có liên quan đến ôn nhu hương của hắn. . . Loại án mạng thế này, không phải cứ tùy tùy tiện tiện là có thể tìm người chết thế mạng gánh tội thay. Đây thật sự là tiến thoái lưỡng nan.

Chức vị Hoàng Tứ Lang hết sức đặc thù, hắn chủ quản kho vũ khí, đây cũng là chức vụ đầy hương hoa, màu mỡ. Các lộ thế lực cũng muốn tranh đoạt chức quan Ty Khố kho vũ khí, ở nơi này có tiếng là trên đầu ngọn sóng. Nếu lấy một kẻ thế mạng để kết án, không một thế lực nào muốn tiếp nhận. Một ngày bọn chúng vẫn còn đấu đá nhau thì nhất định không để cho án mạng kết thúc một cách đơn giản.

Mới có mấy ngày mà Phương An Nhiên xọp mất mấy cân, trong lòng Tần Phi âm thầm buồn cười.

Một ngày kia, hắn trở lại Phố chợ, Thành Tín thần thần bí bí đem Tần Phi kéo vào trong nhà, trở tay đóng cửa phòng, thấp giọng nói: "Quả nhiên có tin tức, mấy ngày qua, hắc đạo Phố chợ cũng nhận được tin, có người treo giải thưởng tìm Sơ Vân. . ."

Vừa nói, hắn túm một trang giấy trong cái sọt chứa sách in lậu.

Bề mặt tờ giấy có chút nhăn nhúm, có chút bẩn, nhưng có thể nhìn rõ, trình độ họa sĩ tương đối khá, vẽ Sơ Vân giống như đúc.

Giả như không phải là vẽ trước lúc Sơ Vân trốn thoát, mà là dựa vào trí nhớ để vẽ thì tài nghệ của họa sĩ thật đáng kinh ngạc.

Thành Tín đập một tay xuống: "Phương An Nhiên thông qua hắc đạo treo thưởng, người khác không biết là hắn, nhưng không giấu được huynh đệ chúng ta. Giải thưởng không nhỏ, sống năm trăm lượng, chết ba trăm lượng."

Thành Tín vỗ vỗ bàn tay to tướng lên bả vai Tần Phi, khen: "Bây giờ nghĩ lại, ngươi rất thật tinh ý, để cho Dịch Tiểu Uyển mang Sơ Vân đi. Chiếu theo khả năng tìm người, Sơ Vân nếu là còn ở tại Phố chợ, sẽ bị bọn chúng tìm ra."

Tần Phi thở phào nhẹ nhỏm, ngồi ở bên giường, giọng nói bình tĩnh: "Nếu Phương An Nhiên đã nghĩ ra phải tìm Sơ Vân. Kế hoạch bước đầu của ta có thể tiến hành."

Phương An Nhiên cũng khó đối phó, hắn có uy trong hắc bạch lưỡng đạo, tài cao thế mạnh, thủ hạ có không ít người tài ba. Mặc dù Hoa Văn Vũ của ôn nhu hương dễ đối phó, nhưng nếu cho là thực lực Phương An Nhiên chỉ có vậy thì mười phần sai lầm.

Hoa Văn Vũ chẳng qua chỉ là tay sai làm chưởng quỹ mà thôi. Phương An Nhiên ở độ tuổi bốn mươi hai, do cơ duyên xảo hợp, có cao nhân chỉ điểm, đột phá cửu phẩm thành công. Hắn đang ở Tiên Thiên chi cảnh.

Cửu phẩm cùng Tiên Thiên, tuy chỉ cách nhau một bậc vậy mà là một cái trên trời một cái dưới đất. Lấy thực lực Tần Phi hiện tại, muốn đi khiêu chiến hắn, trừ phi vận dụng kiếm ý trong đoản kiếm. Nhưng khi kiếm ý vừa động, Tần Phi căn bản không cách nào khống chế, Phương An Nhiên phải chết không thể nghi ngờ, muốn tìm hiểu mẹ hắn năm đó rốt cuộc là bị người nào bắt đi, thì một chút hy vọng cũng biến mất.

Vận khí Tần Phi không tính là quá kém, đánh bậy đánh bạ giết được Hoàng Tứ Lang, trong lúc hồ đồ lại làm cho Phương An Nhiên đến cục diện tiến thối lưỡng nan.

Ở thế cục hỗn loạn, Phương An Nhiên không thể nào suy nghĩ chu đáo. Một sai lầm sinh ra, cũng đủ để cho Tần Phi bắt được nhược điểm của hắn, đem hắn đẩy tới chỗ vạn kiếp bất phục.

"Chúng ta chia nhau làm việc." Thành Tín thầm nói: "Việc này không nên chậm trễ, hiện tại đã đến lúc động thủ."

Tần Phi thay trang phục tuần kiểm, mặc một thân đoản sam màu xám tro, thản nhiên tiêu sái ra đầu đường.

Buổi chiều Phố chợ, các quầy hàng đều đóng cửa, tất cả đều bận rộn. Rất nhiều chủ quán thấy Tần Phi đi ngang qua, cũng rất nhiệt tình chào hỏi. Tần Phi cười híp mắt chào hỏi tất cả. Hắn chậm rãi đi tới một gian phòng nhỏ.

Đây là một phòng nhỏ rất không sạch sẽ, bên trong khói dày đặc, không phải do cháy, mà là khói thuốc từ thuốc lá rời cùng ống thuốc lào tử từ miệng dân cờ bạc phun ra điên cuồng. Thanh âm xúc xắc lăn trên mặt bàn, thanh âm bài cửu vỗ, những thanh âm này vang bên tai không dứt.

Một tên hán tử đen gầy, đứng ở trên ghế đẩu, nghiến răng nghiến lợi nhìn toàn đầu là đầu trước mặt, quát xé họng: "Nhỏ, nhỏ, nhỏ. . . Lão Tử không tin mở mười hai lần đều lớn cả. . ."

Nhà cái mặt lạnh lùng nhìn hắn một cái, song thủ trầm ổn mở bát, kêu lớn: "Song ngũ nhất lục, mười sáu điểm. Lớn ăn nhỏ. . ."

Nói xong, số tiền còn lại cùng một khối bạc cuối cùng trước mắt hán tử mặt đen cũng bị nhà cái mang đi. Nhóm con bạc cũng có kẻ thắng người thua, mỗi tên lúc này đều giống như con gà chọi, thắng thì muốn thừa cơ xông lên, thua thì muốn gỡ gạc. Lập tức lại tiếp tục lao vào một hồi đỏ đen mới.

Tên hán tử mặt đen hùng hùng hổ hổ nhảy ra khỏi ghế đẩu, đi tới góc tường. Hắn nói với một tên béo cao lớn đang ngồi sẵn ở đó: "Quý lợi Lưu, cho cầm năm lượng bạc gỡ vốn."

Quý lợi Lưu nhướng mắt, tức giận nói: "Long Đông Cường! Có vay có trả, muốn vay tiếp không khó. Quy củ của ta là phải trả xong nợ cũ mới được vay tiếp. Lần trước ngươi còn thiếu ta mười lăm lượng bạc, cả vốn lẫn lời tổng cộng gần hai mươi lăm lượng. Ta cũng không ép ngươi, ba ngày sau mới đến kỳ hạn. Ngươi nghĩ biện pháp kiếm tiền đi. Bây giờ muốn vay tiền ư? Không được! Ba ngày sau nếu không trả tiền, đừng trách ta không nói chuyện tình cảm!"

Long Đông Cường nhất thời nóng nảy, gào khóc kêu lên: "Ngươi không cho ta mượn tiền gỡ vốn, ta lấy cái gì trả cho ngươi? Năm lượng thôi, Lão Tử không tin, mở mười ba lần vẫn là lớn?"

"Song hai, một, năm điểm. . ." thanh âm nhà cái bay tới

Long Đông Cường tức giận, dậm chân nói: "Quý lợi Lưu, nếu ngươi đưa ngay cho ta năm lượng, có phải giờ đã thành mười hai lượng rồi không?!"

"Cút ngay!" Quý lợi Lưu bị hỏi vặn làm mất mặt, lười biếng đáp lại.

Long Đông Cường đang định nổi giận, bỗng nhiên cảm thấy bả vai bị ai đó tóm. Hắn quay đầu nhìn lại, thì ra là Tần Phi. Long Đông Cường lập tức thay một bộ khuôn mặt tươi cười, cúi đầu khom lưng nói: "Phi ca có gì chỉ giáo?"

"Đi ra ngoài!" Tần Phi đi ra sòng bạc.

Long Đông Cường đi theo phía sau hắn, lắp bắp xin xỏ: "Phi ca có thể cho ta mượn mười lượng hoặc tám lượng bạc hay không, lúc này ta cảm thấy vận khí đang lên, nhất định có thể gỡ vốn."

Tần Phi nhìn xung quanh không thấy ai, thấp giọng nói: "Mười lượng, tám lượng ta chưa có. Nhưng có một món hời, ta vì đang là tuần kiểm nên không thể phát tài. ngươi đi lấy món hời kia, chúng ta chia ba bảy, ta bảy ngươi ba!"

Long Đông Cường tru tréo: "Phi ca, nhà của ta trên có già dưới có trẻ, kiếm tiền thật không dễ. Cho ta thêm một thành, coi như phần thưởng cho lão bà nhà ta mua vải hoa may quần."

Tần Phi vuốt vuốt mũi, cắt đứt lời của Long Đông Cường: "Được, một lời nữa thôi, bốn sáu!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện