Trước lúc đến đây Lâm Duệ cũng từng nghĩ rất nhiều phải làm thế nào để thể hiện, y tự thấy bản thân phía sau có Thẩm Phàm làm chỗ dựa mà Đường Dịch bất quá cũng là nhờ Thẩm Phàm đề bạt, cho nên tự mình cân nhắc một chức vị tốt cơ bản mà nói cũng không có gì cần lo lắng. Thậm chí trước khi Đường Dịch tới y còn không khỏi đắc ý đối với vị đồng sự kia nói:” Nếu như lát nữa tôi có thời gian cũng sẽ nói tốt cho anh một chút “
Lúc đó vị đồng sự kia còn nhìn y mà trong lòng thầm cân nhắc một chút. Sau đó cũng trước sau bưng trà rót nước nhiều lần. Không ngờ lúc tiến vào phòng làm việc mới phát hiện mọi chuyện lại hoàn toàn không như y nghĩ.
Hắn tuy là hòa giảng tình hình giữa hai người nhưng lại như đánh lên đầu Lâm Duệ một cái. Người sau sắc mặt nhất thời đen đi.
Đường Dịch ít nhiều có chút hứng thú nhìn bọn họ một lúc rồi thu hồi ánh mắt. Cứ như hai người này đang kẻ xướng người họa diễn một tuồng hài kịch. Biệu cảm trên mặt Lâm Duệ có chút khó coi, quay đầu hướng vị đồng sự kia có chút bất thiện nói một câu:” Anh đi ra ngoài trước đi! Tôi có việc muốn nói với Đường tổng “
Vị đồng sự này chức vụ không cao bằng y, trong lòng mặc dù bất mãn thế nhưng trước mặt Đường Dịch cũng phải thể hiện chút lễ phép, liền chỉ nhíu mày một cái đi ra ngoài. Lâm Duệ chờ cửa phòng làm việc đóng lại một lúc sau mới đút tay vào túi quần đi thẳng tới bàn làm việc của Đường Dịch.
” Đường tổng, kỳ thực tôi đế đây chủ yếu là để bàn chuyện công việc ” Lâm Duệ hơi cúi đầu, ho nhẹ một tiếng:” Tôi biết anh đối với tôi có thể có chút hiểu lầm. Bất quá tôi vẫn hy vọng có thể ở công ty của anh có được một chức vụ, đương nhiên có hay không thực ra tôi cũng không để ý tới. Quan trọng chỉ là mẹ tôi hiện tại cần tôi chiếu cố, tôi cần ở lại thành T “
” Hả ” Đường Dịch liếc mắt nhìn y, thực bình tĩnh nói:” Thế nhưng ở đây không có chức vụ cậu muốn. Huống hồ công ty ở thành T nhiều như vậy, cậu cần gì phải ở đây làm nhân viên của tôi để chịu thiệt chứ “
Ánh mắt cậu rất đạm nhiên, Lâm Duệ nhìn cậu. Y không nhận được thông tin gì hữu dụng, thậm chí không thể nào đoán được ý định của Đường Dịch chỉ có thể dừng một chút rồi tiếp tục giải thích:” Tiền lương của tôi ở ER thành T mấy công ty nhỏ khác không cấp nổi. Công ty lớn tôi cũng không vào được, huống hồ tôi đã làm việc cho ER gần hai năm. Thực sự cũng không muốn chuyển sang công ty khác bắt đầu lại từ đầu “
” Cho nên “
” Cho nên Đường tổng anh có thể tùy ý cho tôi một chức vụ gì đó là tốt rồi. Dù sao tiền lương cũng là tổng bộ trả, tôi không lựa chọn gì cả “
Đường Dịch gật đầu, đột nhiên hỏi:” Mẹ cậu thân thể tốt chưa “
Lâm Duệ thoáng sửng sốt, hàm hồ trả lời:” Cũng ổn
” May là cũng ổn ” Đường Dịch dựa sát vào ghế, ôn hòa nói:” Bằng không năm lần bảy lượt bị con trai ra ngoài nói mình xảy ra chuyện, động cũng chẳng thể động, bệnh tình nguy kịch. Lúc này ngay cả chút phúc khí để lăn qua lăn lại cũng chẳng có ”
Cậu híp mắt, buồn cười nói:” Lâm Duệ, cậu thật cho rằng thiên hạ này ai cũng là mẹ cậu sao Cậu muốn vào công ty, cậu muốn có tiền lương cao, cậu không muốn đi nơi khác … “
Đường Dịch sách một tiếng nói tiếp:” Đừng muốn nữa, không ai quan tâm cảm nhận của cậu đâu “
Lâm Duệ ngẩn người, sau một lúc mới phản ứng lại được. Đúng lúc đó Thẩm Phàm gọi điện thoại đến cho Đường Dịch. Y cũng đứng bên cạnh nên rất rõ ràng nghe được thanh âm Đường Dịch mang theo chút không cam lòng cùng tức giận, thế nhưng cũng không có biện pháp. Thẩm Phàm áp chế cậu, Đường Dịch muốn hay không cũng phải cho y một chức vụ.
Y lần này trở về ít nhiều cũng có cảm giác rất tốt. Hai năm trước y chính là tự nhiên rơi xuống bộ phận của Đường Dịch quản lí, sau đó lại bị Chu Hạo đẩy đi, người sáng suốt đều biết là vì Đường Dịch không buông tha cho y. Y lúc đó một chút thể diện cũng không có, ở trong tổng công ty co đầu rụt cổ rất lâu mới chậm rãi bò lên được. Lần này trở về y còn có Thẩm Phàm làm chỗ dựa, tự nhiên cũng mang theo sức mạnh rửa sạch mối nhục lần trước, nhưng sao y có thể ngờ tới Đường Dịch sau hai ngày lại thay đổi biểu tình
Lâm Duệ giương giương tự đắc, hơn nữa ngày mới lên tiếng:” Lần này tôi trở về là theo ý Thẩm tổng, trước đó anh cũng đã đáp ứng “
” Đúng là đã đáp ứng ” Đường Dịch vẻ mặt không đổi nói:” Là vì muốn dằn vặt cậu “
…
Đường Dịch lúc rời công ty trời đã tối, gió bấc thổi tới như đánh vào mặt người. Cậu đưa tay kéo lại y phục, nghĩ đến buổi chiều Lâm Duệ thở hổn hển rời khỏi công ty mà có chút trầm mặc khẽ lắc đầu.
Nếu đổi lại là hai năm trước, Đường Dịch nhất định sẽ không lỗ mãng như vậy. Lúc đó Lâm Duệ và cậu có mâu thuẫn, trong công việc cũng nhiều lần bất đồng, nhưng mỗi lần cậu đều dựa vào lý lẽ mà nói cho rõ ràng. Thậm chí lúc Chu Hạo muốn đem người đuổi đi còn có chút do dự. Giả như đổi lại là trước đây, vậy thì đối thoại ngày hôm nay có thể sẽ khác một chút. Tỷ như Đường Dịch sẽ đem thành tích công việc của y ra nói, có lẽ sẽ nói rõ công ty hiện đang muốn cùng tổng công ty thoát ly quan hệ, để y tự mình giải quyết cho tốt.
Thế nhưng hiện tại lại không giống. Lâm Duệ ngàn vạn lần không nên đối với Cố Ngôn Đình gây khó dễ như vậy. Đừng cho là Đường Dịch là kẻ ngu, cho rằng cậu cái gì cũng không biết.
Buổi tối Đường Dịch về đến nhà hơi trễ, Cố Ngôn Đình đã làm xong cơm tối chờ cậu. Duy Duy trong phòng đã tỉnh lại một lần, sau khi mắt to trừng mắt nhỏ với Cố Ngôn Đình nửa ngày chỉ hỏi một câu:” Đường thúc thúc đâu ” Cố Ngôn Đình hơn hai mươi năm qua lần đầu học trẻ nhỏ nói chuyện nhỏ nhẹ, nén giọng nói:” Thúc thúc đi làm kiếm tiền, buổi tối sẽ trở lại “
Duy Duy lại cùng hắn trừng mắt nhìn nhau một lúc, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.
” Sau đó thì sao ” Đường Dịch đang ăn cơm nhịn không được cười, nhỏ giọng hỏi.
” Sau đó nó đi vệ sinh, đi xong lại quay về phòng ngủ. Tôi vừa nhìn thử, vẫn chưa thức “
Cố Ngôn Đình nói có chút hưng phấn, đè nặng thanh âm nói:” Ai, tôi thế nào cảm thấy đứa bé này rất có duyên với mình thế nhỉ “
Đường Dịch ngẩn người, Cố Ngôn Đình cùng đứa bé này có duyên không cậu không biết. Nhưng tính ra huyết thống cũng rất gần. Cậu trầm mặc một chút, động tác ăn cơm không tự chủ ngừng lại. Chuyện ba mẹ thân sinh của Cố Ngôn Đình hiện tại cơ hồ là mọi người đều biết, duy chỉ có hắn lại mơ mơ hồ hồ. Đường Dịch muốn nói với hắn, mở miệng lại không biết nên nói thế nào.
Cố Ngôn Đình nhìn tâm tình của cậu không quá tốt, rất tự giác dừng câu truyện lại. Đợi đến lúc gần đi ngủ lại nhịn không được xoa xoa mi tâm giúp Đường Dịch, có chút thấp thỏm hỏi:” Em có tâm sự “
Đường Dịch ngừng một chút, chậm rãi gật đầu.
Không ngờ lại khiến Cố Ngôn Đình hiểu sai ý. Hắn có chút bất an thu tay về chà xát, sau đó lại tiếp tục đưa tay giúp Đường Dịch xoa mi tâm. Như vậy vài lần, rất không quá dễ chịu nói:” Kỳ thật, kỳ thật tin nhắn em nói, tôi xem rồi “
Hắn nói xong rất cẩn thận nhìn Đường Dịch, lại không nói tiếp.
Đường Dịch giương mắt nhìn hắn, sau một lúc mới phản ứng lại được hắn đang nói cái gì:” Tin nhắn “
” Ừ ” Cố Ngôn Đình sờ sờ mũi, có chút buồn bã ừ một tiếng.
Đường Dịch nhìn hắn một lúc lâu mới gật đầu. Cậu biết loại phản ứng này của Cố Ngôn Đình tám chín phần mười chính là không có biện pháp giải thích. Tin nhắn này ý tứ đoán chừng so với cậu nghĩ không sai biệt lắm. Chỉ là đã lâu rồi, truy cứu nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cậu sở dĩ nhắc tới bất quá cũng chỉ muốn đem những gì giấu sâu trong đáy lòng mình nói ra, để Cố Ngôn Đình rõ ràng lý do tại sao cậu không tín nhiệm hắn.
Cố Ngôn Đình nhíu mày, tụa hồ rất buồn bã.
Đường Dịch thở dài đưa tay vỗ vỗ hắn không nói gì. Sau đó chợt nghe Cố Ngôn Đình nhỏ giọng nói:” Tôi lúc đó, tôi cũng không biết lúc đó là nghĩ cái gì lại nói như vậy. Thế nhưng tôi không phải là không thích em. Tôi chính là hay nói như vậy “
” Tôi biết. Đi ngủ thôi “
” Đều không phải, aizz, tôi không biết nên nói như thế nào “
Thanh âm Cố Ngôn Đình có chút nóng nảy:” Kỳ thực tôi lúc đó rất cao hứng, nhưng không phải là ý kia “
Đường Dịch gật đầu vừa định nói tôi đã biết lại thấy Cố Ngôn Đình xoay người từ bên cạnh lấy điện thoại, có chút gấp gáp mà bấm hai cái.
” Kỳ thực, kỳ thực tôi sau đó còn gửi thêm vài tin ” Hắn khẩn trương nuốt nước miếng, đẩy điện thoại sang:” Nếu không tin em có thể xem. Sau đó đánh tôi xả giận được không “
” Tôi sẽ không đánh anh, chuyện dù sao cũng đã qua rồi ” Đường Dịch có chút bất đắc dĩ, chờ ánh mắt nhìn đến màn hình điện thoại di động hiện lên một loạt tin nhắn lại nhịn không được mà sửng sốt.
Nhiều như vậy
Năm phút sau Đường Dịch mang theo tâm tình tự ngược đem tin nhắn chưa từng biết tới xem qua một lượt. Nửa giờ sau, Cố Ngôn Đình rốt cuộc không thể chạy trốn số phận bị đánh.
Tin nhắn đầu tiên chính là tin nhắn Đường Dịch đã thấy.
Đường Dịch qua loa lướt nhìn một chút sau đó nhìn đến tin nhắn thứ hai.
Tin nhắn thứ hai:” Hôm nay cùng cậu ấy đi dạo phố, không ngờ dến cậu ấy lại mua cho tôi áo lông đấy, em biết không Một kiện hơn ba ngàn đồng thật biết tiêu tiền mà! Chết tiệt! Không biết đại gia không thích áo lông sao! Khó coi chết đi được “
Tin nhắn thứ ba: “ Hắc, tôi đã nói với em đúng không, cậu ấy và tôi hôm nay lại cãi nhau nhưng lí do lại là vì tôi không cùng cậu ấy mướn phòng. Em nói xem có khác người không, chỉ là một ngày lễ cũng đi mướn phòng, mướn phòng thì thôi đi còn đi mướn phòng khách sạn năm sao, bỏ ra nhiều tiền vậy chỉ để qua đêm sao Hai ngàn đồng! Đệt! Hai ngàn đồng ngủ một đêm! Trời ạ, em nghĩ xem …
Tin nhắn thứ tư: Hôm nay có chút phiền lòng. Cậu ấy bảo tôi đi mua bánh ga tô, tôi không mua, kết quả lại tức giận với tôi …
Tin nhắn thứ năm: Thao! Lão tử tiền lương nửa năm mới mua được cho cậu ta một cái đồng hồ vậy mà cậu ta lại chê xấu xấu xấu! Xấu cái khỉ a! Xấu sao! Mất hết hai vạn của tôi đấy! …
Đường Dịch cũng không thật sự trông cậy vào Cố Ngôn Đình sẽ cho cậu một lời giải thích thuyết phục nào đó để buông bỏ khúc mắc. Bởi vì vô luận lời nói đẹp cỡ nào, thương tổn chung quy đã tạo thành mà những ngăn cách cũng như khoảng cách cũng là từ một tin nhắn mà bắt đầu, khoảng cách ngày càng lớn dần, sau đó cũng đã đến tình trạng không thể vãn hồi.
Thế nhưng lúc này lần thứ hai quay đầu nhìn lại, đồng dạng là tin nhắn đó nhưng lại hoàn toàn bất đồng ý nghĩa cùng biểu đạt. Giống như đồng dạng một câu ” Đi chết đi “, tình nhân lúc liếc mắt đưa tình, ngẩng đầu vuốt ve nhau nói câu đó nhất định so với khi gặp kẻ thì mặt đỏ tía tai gân cổ nói thì tuyệt nhiên là hoàn toàn không giống nhau. Làm thế nào lý giải đều dựa vào hoàn cảnh, Cố Ngôn Đình nói ra như thế ít nhiều cũng khiến người khác nghiến răng nghiến lợi, vấn đề của Đường Dịch là việc này trước đó đã để lại trong lòng cậu một dấu ấn, thậm chí khi nhìn đến tin nhắn thì với người tâm cao khí ngạo như cậu chỉ hận không thể ngay tại chỗ tìm kiếm một lời giải thích.
Đường Dịch hạ thủ không thật sự dùng sức, chỉ là có chút tức giận rồi lại hoàn toàn không biết làm thế nào để biểu đạt. Cố Ngôn Đình đợi cậu ngừng tay, trước sau vẫn nghiêng đầu nhìn cậu, đến lúc cậu hầm hừ tức giận nằm xuống chuẩn bị ngủ mới tiến lại ôm lấy cậu.
” Kỳ thực không phải ý của tôi là không thích em ” Cố Ngôn Đình một bên xoa lưng cậu, một bên ghé sát vào tai Đường Dịch nhỏ giọng nói:” Tôi chỉ nghĩ mình có thể khoe khoang một chút “
Đường Dịch như trước vẫn tức giận:” Có cái gì tốt mà khoe khoang “
” Cậu ta trước đây cũng hay khoe khoang, máy tính, điện thoại hay cùng bạn trai ra ngoài xài hết bao nhiêu tiền cũng đem ra khoe, còn đem so với tôi ” Cố Ngôn Đình ngượng ngùng nói:” Tôi sao lại không đem chút kiêu hãnh của mình ra mà kiếm về chút mặt mũi chứ “
Đường Dịch im lặng đẩy hắn một cái rồi bất động, chợt nhớ đến lúc Lâm Duệ mới vừa về nước. Cậu trong lòng thoáng hiện qua một ý niệm nhỏ, sau đó bất động thanh sắc hỏi:” Hôm qua cậu ấy tìm anh, anh thế nào không mời cậu ta đến quán cà phê nào đó tốt một chút “
” A ” Cố Ngôn Đình ngẩn người:” Cũng không tồi mà, hơn năm mươi đồng đấy “
” Đến chỗ nào hơn năm mươi đồng ấy, anh mời cậu ta một bữa cơm không phải hơn một ngàn sao “
” … ” Cố Ngôn Đình trầm mặc một lúc, sau đó chậm rì rì nói:” Kỳ thực, ngày đó … tôi nghĩ muốn ra vẻ một tí thôi. Thế nhưng lúc tính tiền liền hối hận, đau lòng không chịu nổi. Tôi còn muốn đi lấy hóa đơn xem thử nữa … thật sự không phải “
Cố Ngôn Đình nói đến ” không phải ” thanh âm dần yếu đi. Đường Dịch vừa bực mình vừa buồn cười, lúc ngủ thiếp đi ngực còn ẩn ẩn đau.
Cố Ngôn Đình trước đây coi trọng mặt mũi thế nào không ai có thể rõ ràng hơn Đường Dịch. Tỷ như mấy việc như lấy hóa đơn hay ăn cơm hộp hai chuyện này nhìn qua rất mắt mặt, mà Cố Ngôn Đình cũng chưa bao giờ làm, cũng không để Đường Dịch làm.
Khi đó Đường Dịch chỉ thích hắn, cũng không có cảm giác dung hợp rất nồng nhiệt gì đó. Chỉ đơn giản là thích, vô cùng lãnh tĩnh, thậm chí chỉ cần nhích ra một chút cũng có thể liệt kê ra khuyết điểm hay tật xấu của đối phương. Cố Ngôn Đình lúc đó trong lòng Đường Dịch có một khuyết điểm chính là sĩ diện hảo, thế nên Đường Dịch thường trong nhiều trường hợp cảm thấy lúng túng muốn chết.
Tỷ như hai người lần đầu tiên ở thành T đến nơi xa hoa. Đường Dịch trước đó có việc phải qua đó một chuyến, trong trung tâm ở lầu hai lại mới mở một cửa hàng bánh ngọt. Cậu liền khí huyết dâng trào bảo Cố Ngôn Đình ở nơi đó qua lễ tình nhân. Bọn họ lúc đó mới đi làm không lâu, điều kiện kinh tế của cả hai cũng không phải có thể thường thường ra vào những nơi như thế. Đường Dịch ý định ban đầu là muốn khao Cố Ngôn Đình, đồng thời thỏa mãn lòng hư vinh nho nhỏ trong lòng cả hai. Không ngờ Cố Ngôn Đình trả lời rất nhanh, nhưng vừa mở miệng lại khiến cậu lúng túng.
Cố Ngôn Đình lúc đó ở rất xa nhìn thấy Đường Dịch liền nghiêm mặt đi tới, mở miệng liền hỏi:” Em sao lại tới đây đợi tôi “
Đường Dịch thoáng sững người, sau đó chợt nghe Cố Ngôn Đình thở dài dùng thanh âm thật lớn nói:” Mẹ kiếp, Vương Cương mới nói với tôi hắn hôm nay mua đôi giầy xx, tốn hơn năm trăm. Đúng là bại gia chi tử “
Người tên Vương Cương kia đã thật lâu không liên lạc với Cố Ngôn Đình. Giầy 500 đồng Đường Dịch và hắn cũng không mua được, nhưng ở một nơi xa hoa thế này nó lại là một con số cực nhỏ. Đường Dịch lúng túng lau mặt, hết lần này đến lần khác nhìn Cố Ngôn Đình hồn nhiên vẫn chưa phát giác ra, một bộ dạng trách cứ bạn của mình khoác lác.
Đường Dịch cực kỳ buồn bực, nhưng lúc nhìn đến Cố Ngôn Đình mặc y phục mùa thu thì trong lòng lại như bị thứ gì đó sắc bén đâm một cái – đó là bộ quần áo mắc tiền nhất của Cố Ngôn Đình, thế nhưng lại rất mỏng. Tháng hai ở thành T gió bấc thổi đến đều mang theo chút hơi lạnh, bộ quần áo này không thể chịu nổi mà cũng chẳng chắn được gió. Cố Ngôn Đình sở dĩ chọn nó, đoán chừng sợ mặc quần áo rẻ tiền sẽ mất mặt.
Cố Ngôn Đình sĩ diện hảo, cho nên rất sợ bị người khác xem thường. Bất kể hắn mặc quần áo không phù hợp nhưng còn hơn là bị người khác cho là mình không có tiền, kỳ thực tất cả cũng chỉ là biểu hiện chột dạ. Có câu:” Một người càng cường điệu cái gì chính là đại biểu hắn đang thiếu hụt cái đó ” Đường Dịch rất tán thành với câu nói đó mà nhìn về phía Cố Ngôn Đình sau đó mới phát hiện ra hắn rất để ý đến mấy vấn đề này.
Không ít người đem con cái nhà nghèo và nhà giàu ra so sánh, cũng không thiếu dẫn chứng trong đời người dù bình đẳng hay không bình đẳng sau đó đem vào văn chương. Đường Dịch tự nhận mình là kẻ từ tầng dưới chót của xã hội bò lên đến vị trí hiện tại, còn mấy lời nói so sánh khập khiễng như vậy cậu luôn xem thường, phàm là thích nói đến cái này đa số là người thất bại lại luôn tìm cái cớ mà bản thân lại không biết nỗ lực để rồi chỉ có thể trở thành đại thất bại. Thậm chí mỗi khi nghe mấy lời tương tự thế, cậu lại sinh ra cảm giác hèn mọn cùng cảm giác hơn người.
Thế nhưng với Cố Ngôn Đình, cậu lại có chút câu nệ lại luôn giả vờ kiêu ngạo, mà phía sau hắn cách đó không xa đang có một vị phu nhân ưu nhã đang đi qua, Đường Dịch càng ý thức được sự chênh lệch giàu nghèo là thật sự tồn tại.
Cậu và Cố Ngôn Đình ở nơi xa xỉ thế này, phản ứng đầu tiên chưa bao giờ là ưu nhã hưởng thụ qua mà là mang theo chút câu nệ, tự ti trói buộc, như thế liệu có thích hợp hay không, có mất mặt hay không
Chỉ là Đường Dịch đã quen nội liễm mà Cố Ngôn Đình lại không giỏi che giấu.
Đường Dịch nhiều lần vì thế mà xấu hổ rồi lại quỷ dị bởi vì tâm ý tương thông nên cũng đối với Cố Ngôn Đình sinh ra một loại ý nghĩ bảo vệ. Sau đó tiền lương của cả hai tăng lên, mua phòng, mua xe, ra khỏi cửa cũng có tiền bỏ túi. Cố Ngôn Đình lại không hề nhắc đến ” bạn học “hay ” có bạn bè ” nào đó nữa. Chỉ là Đường Dịch không nghĩ đến, tin nhắn của Cố Ngôn Đình lại hoàn toàn trái ngược, ý của hắn lại chỉ muốn nói ” Hắn có bạn trai “
Bất quá có thể để Cố Ngôn Đình trước mặt Lâm Duệ đi lấy hóa đơn, còn tính toán hơn một ngàn đồng như thế, chỉ có thể nói đây đúng rất mất thể diện
…
Cố Ngôn Đình lần này trở về cũng không có xin nghỉ cứ thế ở lì chỗ Đường Dịch đến thứ tư. Đến lúc sáng sớm thức dậy hắn liền nhận được điện thoại từ công ty. Đồng sự khẩu khí rất tốt còn mang theo chút chế nhạo nói với hắn:” Cố tổng, anh chạy về quê xong liền không thể đứng dậy nổi sao Nhưng bây giờ đã là tháng 12, anh dù sao cũng kiên trì mà để tới cuối năm còn lấy tiền thưởng a “
Cố Ngôn Đình giả vờ ho khan, lúc này mới phát giác ra hắn đã ở đây hai ngày liền.
Đồng sự cười cười kéo dài âm cuối nói:” Bất quá cũng không có việc gì, trước đó mấy kỳ nghỉ anh để dành giờ có thẻ dùng, trở về nộp giấy xin nghỉ phép là được ” Cố Ngôn Đình làm việc rất liều mạng nên kỳ nghỉ trong hai năm vẫn còn. Vị đồng sự này quan hệ cùng hắn cũng không tệ còn cho rằng hắn đang đeo đuổi cô gái nào đó. Vì vậy hết sức tốt bụng mà kiến nghị hắn dùng đến kỳ nghỉ phép của mình, bằng khong qua tháng này cũng sẽ không còn cơ hội nữa.
Cố Ngôn Đình bừng tỉnh đại ngộ, hàn huyên hai ba câu lại cảm thấy điện thoại trong tay chấn động, một dãy số khác gọi đến. Hắn nhìn lướt qua màn hình, không nhìn thì còn có thể bắt, vừa nhìn thiếu chút nữa đã cúp luôn điện thoại của đồng sự.
” … Cô ấy đồng ý là được, quay về xin giấy nghỉ đàng hoàng là xong. À còn hai tờ giấy kia đừng quên fax cho tôi:” Đồng sự cười nói, không nghe thấy động tĩnh gì liền gọi một tiếng:” Lão Cố “
Cố Ngôn Đình hoàn hồn lại:” A, a, tôi biết rồi “
” Đừng quên đó ” Đồng sự kia nói:” Tôi cúp máy đây “
Đồng sự cúp máy, cùng lúc đó điện thoại của Lâm Duệ cũng cúp.
Cố Ngôn Đình khẽ thở phào nhẹ nhõm lại thấy màn hình điện thoại lóe sáng, tin nhắn ngắn được gửi đến:” Có thể cùng em đến bệnh viện không “
…
Ánh mặt trời buổi sáng cũng không khiến người ta cảm thấy ấm áp gì, thậm chí đến tám, chín giờ Lâm Duệ còn chưa thấy được bóng mặt trời. Y hôm nay mặc cũng không nhiều, T – shirt cùng một áo khoác tối màu bên màu, tạo hình tươi sáng đứng ở trên đường Giang Hoài hấp dẫn không ít ánh mắt tỉ lệ thuận với cường độ gió.
Cố Ngôn Đình xa xa chạy tới, y mỉm cười từ chối một cô gái đang đứng gần đó, đợi lúc quay người lại ý cười trên mặt đã không còn, vô cùng tự nhiên nói với Cố Ngôn Đình:” Quấy rầy anh nghỉ ngơi rồi “
” Không có ” Cố Ngôn Đình kéo lại áo khoác trên người, trên tay cầm một cái túi căng phồng. Hắn trên dưới quan sát Lâm Duệ sau đó hỏi:” Cậu phải đến bệnh viện sao “
Lâm Duệ ừ một tiếng liếc mắt nhìn Cố Ngôn Đình, môi khẽ mấp máy sau đó lại cúi đầu. Y bình thường làm ra động tác như vậy đại biểu là có điều khó nói, hoặc có lẽ có khổ sở. Cố Ngôn Đình không biết lần này là vế đầu hay vế sau, nên chỉ có thể ở tại chỗ bật người hai cái để sưởi ấm.
Cũng may Lâm Duệ cúi đầu không được bao lâu cũng đưa ra được đáp án. Y ngẩng đầu, cười khổ một tiếng nói:” Mẹ em hôm nay kiểm tra lại, em … em không muốn đi một mình “
” A, ra như vậy ” Cố Ngôn Đình chà xát hai tay, thân thiết hỏi:” Vậy cậu nói ba cậu đi, không thì ông ngoại hay là cậu dì gì đó ấy “
” … Đều không có “
” Vẫn nên nói cho bọn họ một tiếng đi ” Cố Ngôn Đình nói:” Tình hình nhất định sẽ tốt, cậu đừng lo. Hơn nữa, nếu có chuyện gì … cũng để người nhà cậu chuẩn bị một chút ” Hắn dừng một chút, sau đó từng chữ từng chữ nói ra:” Hơn nữa, tôi là người ngoài, cũng chẳng giúp được gì “
Một câu cuối này nói ra không quá lưu loát, ý tứ biểu đạt lại rất rõ ràng. Lâm Duệ ngẩn người, một lúc sau lại lúng túng cười giải thích:” Thăm mẹ em là đầu tiên, bên cạnh đó cũng muốn kiểm tra chân của mình một chút, dạo gần đây lại bị đau. Muốn anh theo em đi xem thử “
Chân đau là chuyện y rất ít lấy ra để nói, thế nhưng phàm nếu đã nói Cố Ngôn Đình nhất định sẽ nghe. Lâm Duệ hôm nay ý định ban đầu đúng là để Cố Ngôn Đình theo y đến bệnh viện thăm mẹ, sau đó tiện đường sẽ cùng nhau ăn bữa trưa, rồi tâm tình một ít chuyện hồi đại học. Thậm chí y còn nghĩ xem nên nói chuyện gì với Cố Ngôn Đình lúc ăn cơm, rồi như thế nào bóng gió chuyện ở công ty bị Đường Dịch làm khó dễ.
Không ngờ đến Cố Ngôn Đình lại không lập tức đáp ứng cùng y ra ngoài. Lâm Duệ có chút mất hồn, trên mặt ngập tràn ủy khuất cùng thấp thỏm. Y sợ Cố Ngôn Đình không nghe rõ còn cố ý nhẹ nhàng đỡ đầu gối của mình.
Cố Ngôn Đình quả nhiên kích động nhìn lại.
Lâm Duệ cắn môi dưới bi thương nhìn hắn, sau lại nghe Cố Ngôn Đình hỏi:” Chân cậu đau sao Là gần đây đau lại sao “
Lâm Duệ gật đầu.
Cố Ngôn Đình quan tâm nhìn chân của y nói:” Lúc trở về thành T thì đau lại Trước đây chưa từng xảy ra sao “
” Đúng vậy, làm sao vậy”
” Đường Dịch nói cậu chân chắc sẽ bị đau tôi còn không tin ” Cố Ngôn Đình thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên đưa cái túi trong tay cho y:” Này, cho em, cầm đi “
” … “
” Quần bông ” Cố Ngôn Đình thấy Lâm Duệ không nhận liền tiến về phía trước nhét cái túi vào trong tay y, sau đó thở dài vỗ vỗ vai Lâm Duệ:” Chúng tôi tra trên mạng nửa ngày, mùa đông chân hay bị đau mà cậu lại mặc quần áo như thế, chờ sau này già nhất định càng thêm khổ sở. Này là trước kia Đường Dịch mua nhưng nhỏ quá không mặc vừa, tặng cậu đấy! “
Lúc đó vị đồng sự kia còn nhìn y mà trong lòng thầm cân nhắc một chút. Sau đó cũng trước sau bưng trà rót nước nhiều lần. Không ngờ lúc tiến vào phòng làm việc mới phát hiện mọi chuyện lại hoàn toàn không như y nghĩ.
Hắn tuy là hòa giảng tình hình giữa hai người nhưng lại như đánh lên đầu Lâm Duệ một cái. Người sau sắc mặt nhất thời đen đi.
Đường Dịch ít nhiều có chút hứng thú nhìn bọn họ một lúc rồi thu hồi ánh mắt. Cứ như hai người này đang kẻ xướng người họa diễn một tuồng hài kịch. Biệu cảm trên mặt Lâm Duệ có chút khó coi, quay đầu hướng vị đồng sự kia có chút bất thiện nói một câu:” Anh đi ra ngoài trước đi! Tôi có việc muốn nói với Đường tổng “
Vị đồng sự này chức vụ không cao bằng y, trong lòng mặc dù bất mãn thế nhưng trước mặt Đường Dịch cũng phải thể hiện chút lễ phép, liền chỉ nhíu mày một cái đi ra ngoài. Lâm Duệ chờ cửa phòng làm việc đóng lại một lúc sau mới đút tay vào túi quần đi thẳng tới bàn làm việc của Đường Dịch.
” Đường tổng, kỳ thực tôi đế đây chủ yếu là để bàn chuyện công việc ” Lâm Duệ hơi cúi đầu, ho nhẹ một tiếng:” Tôi biết anh đối với tôi có thể có chút hiểu lầm. Bất quá tôi vẫn hy vọng có thể ở công ty của anh có được một chức vụ, đương nhiên có hay không thực ra tôi cũng không để ý tới. Quan trọng chỉ là mẹ tôi hiện tại cần tôi chiếu cố, tôi cần ở lại thành T “
” Hả ” Đường Dịch liếc mắt nhìn y, thực bình tĩnh nói:” Thế nhưng ở đây không có chức vụ cậu muốn. Huống hồ công ty ở thành T nhiều như vậy, cậu cần gì phải ở đây làm nhân viên của tôi để chịu thiệt chứ “
Ánh mắt cậu rất đạm nhiên, Lâm Duệ nhìn cậu. Y không nhận được thông tin gì hữu dụng, thậm chí không thể nào đoán được ý định của Đường Dịch chỉ có thể dừng một chút rồi tiếp tục giải thích:” Tiền lương của tôi ở ER thành T mấy công ty nhỏ khác không cấp nổi. Công ty lớn tôi cũng không vào được, huống hồ tôi đã làm việc cho ER gần hai năm. Thực sự cũng không muốn chuyển sang công ty khác bắt đầu lại từ đầu “
” Cho nên “
” Cho nên Đường tổng anh có thể tùy ý cho tôi một chức vụ gì đó là tốt rồi. Dù sao tiền lương cũng là tổng bộ trả, tôi không lựa chọn gì cả “
Đường Dịch gật đầu, đột nhiên hỏi:” Mẹ cậu thân thể tốt chưa “
Lâm Duệ thoáng sửng sốt, hàm hồ trả lời:” Cũng ổn
” May là cũng ổn ” Đường Dịch dựa sát vào ghế, ôn hòa nói:” Bằng không năm lần bảy lượt bị con trai ra ngoài nói mình xảy ra chuyện, động cũng chẳng thể động, bệnh tình nguy kịch. Lúc này ngay cả chút phúc khí để lăn qua lăn lại cũng chẳng có ”
Cậu híp mắt, buồn cười nói:” Lâm Duệ, cậu thật cho rằng thiên hạ này ai cũng là mẹ cậu sao Cậu muốn vào công ty, cậu muốn có tiền lương cao, cậu không muốn đi nơi khác … “
Đường Dịch sách một tiếng nói tiếp:” Đừng muốn nữa, không ai quan tâm cảm nhận của cậu đâu “
Lâm Duệ ngẩn người, sau một lúc mới phản ứng lại được. Đúng lúc đó Thẩm Phàm gọi điện thoại đến cho Đường Dịch. Y cũng đứng bên cạnh nên rất rõ ràng nghe được thanh âm Đường Dịch mang theo chút không cam lòng cùng tức giận, thế nhưng cũng không có biện pháp. Thẩm Phàm áp chế cậu, Đường Dịch muốn hay không cũng phải cho y một chức vụ.
Y lần này trở về ít nhiều cũng có cảm giác rất tốt. Hai năm trước y chính là tự nhiên rơi xuống bộ phận của Đường Dịch quản lí, sau đó lại bị Chu Hạo đẩy đi, người sáng suốt đều biết là vì Đường Dịch không buông tha cho y. Y lúc đó một chút thể diện cũng không có, ở trong tổng công ty co đầu rụt cổ rất lâu mới chậm rãi bò lên được. Lần này trở về y còn có Thẩm Phàm làm chỗ dựa, tự nhiên cũng mang theo sức mạnh rửa sạch mối nhục lần trước, nhưng sao y có thể ngờ tới Đường Dịch sau hai ngày lại thay đổi biểu tình
Lâm Duệ giương giương tự đắc, hơn nữa ngày mới lên tiếng:” Lần này tôi trở về là theo ý Thẩm tổng, trước đó anh cũng đã đáp ứng “
” Đúng là đã đáp ứng ” Đường Dịch vẻ mặt không đổi nói:” Là vì muốn dằn vặt cậu “
…
Đường Dịch lúc rời công ty trời đã tối, gió bấc thổi tới như đánh vào mặt người. Cậu đưa tay kéo lại y phục, nghĩ đến buổi chiều Lâm Duệ thở hổn hển rời khỏi công ty mà có chút trầm mặc khẽ lắc đầu.
Nếu đổi lại là hai năm trước, Đường Dịch nhất định sẽ không lỗ mãng như vậy. Lúc đó Lâm Duệ và cậu có mâu thuẫn, trong công việc cũng nhiều lần bất đồng, nhưng mỗi lần cậu đều dựa vào lý lẽ mà nói cho rõ ràng. Thậm chí lúc Chu Hạo muốn đem người đuổi đi còn có chút do dự. Giả như đổi lại là trước đây, vậy thì đối thoại ngày hôm nay có thể sẽ khác một chút. Tỷ như Đường Dịch sẽ đem thành tích công việc của y ra nói, có lẽ sẽ nói rõ công ty hiện đang muốn cùng tổng công ty thoát ly quan hệ, để y tự mình giải quyết cho tốt.
Thế nhưng hiện tại lại không giống. Lâm Duệ ngàn vạn lần không nên đối với Cố Ngôn Đình gây khó dễ như vậy. Đừng cho là Đường Dịch là kẻ ngu, cho rằng cậu cái gì cũng không biết.
Buổi tối Đường Dịch về đến nhà hơi trễ, Cố Ngôn Đình đã làm xong cơm tối chờ cậu. Duy Duy trong phòng đã tỉnh lại một lần, sau khi mắt to trừng mắt nhỏ với Cố Ngôn Đình nửa ngày chỉ hỏi một câu:” Đường thúc thúc đâu ” Cố Ngôn Đình hơn hai mươi năm qua lần đầu học trẻ nhỏ nói chuyện nhỏ nhẹ, nén giọng nói:” Thúc thúc đi làm kiếm tiền, buổi tối sẽ trở lại “
Duy Duy lại cùng hắn trừng mắt nhìn nhau một lúc, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.
” Sau đó thì sao ” Đường Dịch đang ăn cơm nhịn không được cười, nhỏ giọng hỏi.
” Sau đó nó đi vệ sinh, đi xong lại quay về phòng ngủ. Tôi vừa nhìn thử, vẫn chưa thức “
Cố Ngôn Đình nói có chút hưng phấn, đè nặng thanh âm nói:” Ai, tôi thế nào cảm thấy đứa bé này rất có duyên với mình thế nhỉ “
Đường Dịch ngẩn người, Cố Ngôn Đình cùng đứa bé này có duyên không cậu không biết. Nhưng tính ra huyết thống cũng rất gần. Cậu trầm mặc một chút, động tác ăn cơm không tự chủ ngừng lại. Chuyện ba mẹ thân sinh của Cố Ngôn Đình hiện tại cơ hồ là mọi người đều biết, duy chỉ có hắn lại mơ mơ hồ hồ. Đường Dịch muốn nói với hắn, mở miệng lại không biết nên nói thế nào.
Cố Ngôn Đình nhìn tâm tình của cậu không quá tốt, rất tự giác dừng câu truyện lại. Đợi đến lúc gần đi ngủ lại nhịn không được xoa xoa mi tâm giúp Đường Dịch, có chút thấp thỏm hỏi:” Em có tâm sự “
Đường Dịch ngừng một chút, chậm rãi gật đầu.
Không ngờ lại khiến Cố Ngôn Đình hiểu sai ý. Hắn có chút bất an thu tay về chà xát, sau đó lại tiếp tục đưa tay giúp Đường Dịch xoa mi tâm. Như vậy vài lần, rất không quá dễ chịu nói:” Kỳ thật, kỳ thật tin nhắn em nói, tôi xem rồi “
Hắn nói xong rất cẩn thận nhìn Đường Dịch, lại không nói tiếp.
Đường Dịch giương mắt nhìn hắn, sau một lúc mới phản ứng lại được hắn đang nói cái gì:” Tin nhắn “
” Ừ ” Cố Ngôn Đình sờ sờ mũi, có chút buồn bã ừ một tiếng.
Đường Dịch nhìn hắn một lúc lâu mới gật đầu. Cậu biết loại phản ứng này của Cố Ngôn Đình tám chín phần mười chính là không có biện pháp giải thích. Tin nhắn này ý tứ đoán chừng so với cậu nghĩ không sai biệt lắm. Chỉ là đã lâu rồi, truy cứu nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cậu sở dĩ nhắc tới bất quá cũng chỉ muốn đem những gì giấu sâu trong đáy lòng mình nói ra, để Cố Ngôn Đình rõ ràng lý do tại sao cậu không tín nhiệm hắn.
Cố Ngôn Đình nhíu mày, tụa hồ rất buồn bã.
Đường Dịch thở dài đưa tay vỗ vỗ hắn không nói gì. Sau đó chợt nghe Cố Ngôn Đình nhỏ giọng nói:” Tôi lúc đó, tôi cũng không biết lúc đó là nghĩ cái gì lại nói như vậy. Thế nhưng tôi không phải là không thích em. Tôi chính là hay nói như vậy “
” Tôi biết. Đi ngủ thôi “
” Đều không phải, aizz, tôi không biết nên nói như thế nào “
Thanh âm Cố Ngôn Đình có chút nóng nảy:” Kỳ thực tôi lúc đó rất cao hứng, nhưng không phải là ý kia “
Đường Dịch gật đầu vừa định nói tôi đã biết lại thấy Cố Ngôn Đình xoay người từ bên cạnh lấy điện thoại, có chút gấp gáp mà bấm hai cái.
” Kỳ thực, kỳ thực tôi sau đó còn gửi thêm vài tin ” Hắn khẩn trương nuốt nước miếng, đẩy điện thoại sang:” Nếu không tin em có thể xem. Sau đó đánh tôi xả giận được không “
” Tôi sẽ không đánh anh, chuyện dù sao cũng đã qua rồi ” Đường Dịch có chút bất đắc dĩ, chờ ánh mắt nhìn đến màn hình điện thoại di động hiện lên một loạt tin nhắn lại nhịn không được mà sửng sốt.
Nhiều như vậy
Năm phút sau Đường Dịch mang theo tâm tình tự ngược đem tin nhắn chưa từng biết tới xem qua một lượt. Nửa giờ sau, Cố Ngôn Đình rốt cuộc không thể chạy trốn số phận bị đánh.
Tin nhắn đầu tiên chính là tin nhắn Đường Dịch đã thấy.
Đường Dịch qua loa lướt nhìn một chút sau đó nhìn đến tin nhắn thứ hai.
Tin nhắn thứ hai:” Hôm nay cùng cậu ấy đi dạo phố, không ngờ dến cậu ấy lại mua cho tôi áo lông đấy, em biết không Một kiện hơn ba ngàn đồng thật biết tiêu tiền mà! Chết tiệt! Không biết đại gia không thích áo lông sao! Khó coi chết đi được “
Tin nhắn thứ ba: “ Hắc, tôi đã nói với em đúng không, cậu ấy và tôi hôm nay lại cãi nhau nhưng lí do lại là vì tôi không cùng cậu ấy mướn phòng. Em nói xem có khác người không, chỉ là một ngày lễ cũng đi mướn phòng, mướn phòng thì thôi đi còn đi mướn phòng khách sạn năm sao, bỏ ra nhiều tiền vậy chỉ để qua đêm sao Hai ngàn đồng! Đệt! Hai ngàn đồng ngủ một đêm! Trời ạ, em nghĩ xem …
Tin nhắn thứ tư: Hôm nay có chút phiền lòng. Cậu ấy bảo tôi đi mua bánh ga tô, tôi không mua, kết quả lại tức giận với tôi …
Tin nhắn thứ năm: Thao! Lão tử tiền lương nửa năm mới mua được cho cậu ta một cái đồng hồ vậy mà cậu ta lại chê xấu xấu xấu! Xấu cái khỉ a! Xấu sao! Mất hết hai vạn của tôi đấy! …
Đường Dịch cũng không thật sự trông cậy vào Cố Ngôn Đình sẽ cho cậu một lời giải thích thuyết phục nào đó để buông bỏ khúc mắc. Bởi vì vô luận lời nói đẹp cỡ nào, thương tổn chung quy đã tạo thành mà những ngăn cách cũng như khoảng cách cũng là từ một tin nhắn mà bắt đầu, khoảng cách ngày càng lớn dần, sau đó cũng đã đến tình trạng không thể vãn hồi.
Thế nhưng lúc này lần thứ hai quay đầu nhìn lại, đồng dạng là tin nhắn đó nhưng lại hoàn toàn bất đồng ý nghĩa cùng biểu đạt. Giống như đồng dạng một câu ” Đi chết đi “, tình nhân lúc liếc mắt đưa tình, ngẩng đầu vuốt ve nhau nói câu đó nhất định so với khi gặp kẻ thì mặt đỏ tía tai gân cổ nói thì tuyệt nhiên là hoàn toàn không giống nhau. Làm thế nào lý giải đều dựa vào hoàn cảnh, Cố Ngôn Đình nói ra như thế ít nhiều cũng khiến người khác nghiến răng nghiến lợi, vấn đề của Đường Dịch là việc này trước đó đã để lại trong lòng cậu một dấu ấn, thậm chí khi nhìn đến tin nhắn thì với người tâm cao khí ngạo như cậu chỉ hận không thể ngay tại chỗ tìm kiếm một lời giải thích.
Đường Dịch hạ thủ không thật sự dùng sức, chỉ là có chút tức giận rồi lại hoàn toàn không biết làm thế nào để biểu đạt. Cố Ngôn Đình đợi cậu ngừng tay, trước sau vẫn nghiêng đầu nhìn cậu, đến lúc cậu hầm hừ tức giận nằm xuống chuẩn bị ngủ mới tiến lại ôm lấy cậu.
” Kỳ thực không phải ý của tôi là không thích em ” Cố Ngôn Đình một bên xoa lưng cậu, một bên ghé sát vào tai Đường Dịch nhỏ giọng nói:” Tôi chỉ nghĩ mình có thể khoe khoang một chút “
Đường Dịch như trước vẫn tức giận:” Có cái gì tốt mà khoe khoang “
” Cậu ta trước đây cũng hay khoe khoang, máy tính, điện thoại hay cùng bạn trai ra ngoài xài hết bao nhiêu tiền cũng đem ra khoe, còn đem so với tôi ” Cố Ngôn Đình ngượng ngùng nói:” Tôi sao lại không đem chút kiêu hãnh của mình ra mà kiếm về chút mặt mũi chứ “
Đường Dịch im lặng đẩy hắn một cái rồi bất động, chợt nhớ đến lúc Lâm Duệ mới vừa về nước. Cậu trong lòng thoáng hiện qua một ý niệm nhỏ, sau đó bất động thanh sắc hỏi:” Hôm qua cậu ấy tìm anh, anh thế nào không mời cậu ta đến quán cà phê nào đó tốt một chút “
” A ” Cố Ngôn Đình ngẩn người:” Cũng không tồi mà, hơn năm mươi đồng đấy “
” Đến chỗ nào hơn năm mươi đồng ấy, anh mời cậu ta một bữa cơm không phải hơn một ngàn sao “
” … ” Cố Ngôn Đình trầm mặc một lúc, sau đó chậm rì rì nói:” Kỳ thực, ngày đó … tôi nghĩ muốn ra vẻ một tí thôi. Thế nhưng lúc tính tiền liền hối hận, đau lòng không chịu nổi. Tôi còn muốn đi lấy hóa đơn xem thử nữa … thật sự không phải “
Cố Ngôn Đình nói đến ” không phải ” thanh âm dần yếu đi. Đường Dịch vừa bực mình vừa buồn cười, lúc ngủ thiếp đi ngực còn ẩn ẩn đau.
Cố Ngôn Đình trước đây coi trọng mặt mũi thế nào không ai có thể rõ ràng hơn Đường Dịch. Tỷ như mấy việc như lấy hóa đơn hay ăn cơm hộp hai chuyện này nhìn qua rất mắt mặt, mà Cố Ngôn Đình cũng chưa bao giờ làm, cũng không để Đường Dịch làm.
Khi đó Đường Dịch chỉ thích hắn, cũng không có cảm giác dung hợp rất nồng nhiệt gì đó. Chỉ đơn giản là thích, vô cùng lãnh tĩnh, thậm chí chỉ cần nhích ra một chút cũng có thể liệt kê ra khuyết điểm hay tật xấu của đối phương. Cố Ngôn Đình lúc đó trong lòng Đường Dịch có một khuyết điểm chính là sĩ diện hảo, thế nên Đường Dịch thường trong nhiều trường hợp cảm thấy lúng túng muốn chết.
Tỷ như hai người lần đầu tiên ở thành T đến nơi xa hoa. Đường Dịch trước đó có việc phải qua đó một chuyến, trong trung tâm ở lầu hai lại mới mở một cửa hàng bánh ngọt. Cậu liền khí huyết dâng trào bảo Cố Ngôn Đình ở nơi đó qua lễ tình nhân. Bọn họ lúc đó mới đi làm không lâu, điều kiện kinh tế của cả hai cũng không phải có thể thường thường ra vào những nơi như thế. Đường Dịch ý định ban đầu là muốn khao Cố Ngôn Đình, đồng thời thỏa mãn lòng hư vinh nho nhỏ trong lòng cả hai. Không ngờ Cố Ngôn Đình trả lời rất nhanh, nhưng vừa mở miệng lại khiến cậu lúng túng.
Cố Ngôn Đình lúc đó ở rất xa nhìn thấy Đường Dịch liền nghiêm mặt đi tới, mở miệng liền hỏi:” Em sao lại tới đây đợi tôi “
Đường Dịch thoáng sững người, sau đó chợt nghe Cố Ngôn Đình thở dài dùng thanh âm thật lớn nói:” Mẹ kiếp, Vương Cương mới nói với tôi hắn hôm nay mua đôi giầy xx, tốn hơn năm trăm. Đúng là bại gia chi tử “
Người tên Vương Cương kia đã thật lâu không liên lạc với Cố Ngôn Đình. Giầy 500 đồng Đường Dịch và hắn cũng không mua được, nhưng ở một nơi xa hoa thế này nó lại là một con số cực nhỏ. Đường Dịch lúng túng lau mặt, hết lần này đến lần khác nhìn Cố Ngôn Đình hồn nhiên vẫn chưa phát giác ra, một bộ dạng trách cứ bạn của mình khoác lác.
Đường Dịch cực kỳ buồn bực, nhưng lúc nhìn đến Cố Ngôn Đình mặc y phục mùa thu thì trong lòng lại như bị thứ gì đó sắc bén đâm một cái – đó là bộ quần áo mắc tiền nhất của Cố Ngôn Đình, thế nhưng lại rất mỏng. Tháng hai ở thành T gió bấc thổi đến đều mang theo chút hơi lạnh, bộ quần áo này không thể chịu nổi mà cũng chẳng chắn được gió. Cố Ngôn Đình sở dĩ chọn nó, đoán chừng sợ mặc quần áo rẻ tiền sẽ mất mặt.
Cố Ngôn Đình sĩ diện hảo, cho nên rất sợ bị người khác xem thường. Bất kể hắn mặc quần áo không phù hợp nhưng còn hơn là bị người khác cho là mình không có tiền, kỳ thực tất cả cũng chỉ là biểu hiện chột dạ. Có câu:” Một người càng cường điệu cái gì chính là đại biểu hắn đang thiếu hụt cái đó ” Đường Dịch rất tán thành với câu nói đó mà nhìn về phía Cố Ngôn Đình sau đó mới phát hiện ra hắn rất để ý đến mấy vấn đề này.
Không ít người đem con cái nhà nghèo và nhà giàu ra so sánh, cũng không thiếu dẫn chứng trong đời người dù bình đẳng hay không bình đẳng sau đó đem vào văn chương. Đường Dịch tự nhận mình là kẻ từ tầng dưới chót của xã hội bò lên đến vị trí hiện tại, còn mấy lời nói so sánh khập khiễng như vậy cậu luôn xem thường, phàm là thích nói đến cái này đa số là người thất bại lại luôn tìm cái cớ mà bản thân lại không biết nỗ lực để rồi chỉ có thể trở thành đại thất bại. Thậm chí mỗi khi nghe mấy lời tương tự thế, cậu lại sinh ra cảm giác hèn mọn cùng cảm giác hơn người.
Thế nhưng với Cố Ngôn Đình, cậu lại có chút câu nệ lại luôn giả vờ kiêu ngạo, mà phía sau hắn cách đó không xa đang có một vị phu nhân ưu nhã đang đi qua, Đường Dịch càng ý thức được sự chênh lệch giàu nghèo là thật sự tồn tại.
Cậu và Cố Ngôn Đình ở nơi xa xỉ thế này, phản ứng đầu tiên chưa bao giờ là ưu nhã hưởng thụ qua mà là mang theo chút câu nệ, tự ti trói buộc, như thế liệu có thích hợp hay không, có mất mặt hay không
Chỉ là Đường Dịch đã quen nội liễm mà Cố Ngôn Đình lại không giỏi che giấu.
Đường Dịch nhiều lần vì thế mà xấu hổ rồi lại quỷ dị bởi vì tâm ý tương thông nên cũng đối với Cố Ngôn Đình sinh ra một loại ý nghĩ bảo vệ. Sau đó tiền lương của cả hai tăng lên, mua phòng, mua xe, ra khỏi cửa cũng có tiền bỏ túi. Cố Ngôn Đình lại không hề nhắc đến ” bạn học “hay ” có bạn bè ” nào đó nữa. Chỉ là Đường Dịch không nghĩ đến, tin nhắn của Cố Ngôn Đình lại hoàn toàn trái ngược, ý của hắn lại chỉ muốn nói ” Hắn có bạn trai “
Bất quá có thể để Cố Ngôn Đình trước mặt Lâm Duệ đi lấy hóa đơn, còn tính toán hơn một ngàn đồng như thế, chỉ có thể nói đây đúng rất mất thể diện
…
Cố Ngôn Đình lần này trở về cũng không có xin nghỉ cứ thế ở lì chỗ Đường Dịch đến thứ tư. Đến lúc sáng sớm thức dậy hắn liền nhận được điện thoại từ công ty. Đồng sự khẩu khí rất tốt còn mang theo chút chế nhạo nói với hắn:” Cố tổng, anh chạy về quê xong liền không thể đứng dậy nổi sao Nhưng bây giờ đã là tháng 12, anh dù sao cũng kiên trì mà để tới cuối năm còn lấy tiền thưởng a “
Cố Ngôn Đình giả vờ ho khan, lúc này mới phát giác ra hắn đã ở đây hai ngày liền.
Đồng sự cười cười kéo dài âm cuối nói:” Bất quá cũng không có việc gì, trước đó mấy kỳ nghỉ anh để dành giờ có thẻ dùng, trở về nộp giấy xin nghỉ phép là được ” Cố Ngôn Đình làm việc rất liều mạng nên kỳ nghỉ trong hai năm vẫn còn. Vị đồng sự này quan hệ cùng hắn cũng không tệ còn cho rằng hắn đang đeo đuổi cô gái nào đó. Vì vậy hết sức tốt bụng mà kiến nghị hắn dùng đến kỳ nghỉ phép của mình, bằng khong qua tháng này cũng sẽ không còn cơ hội nữa.
Cố Ngôn Đình bừng tỉnh đại ngộ, hàn huyên hai ba câu lại cảm thấy điện thoại trong tay chấn động, một dãy số khác gọi đến. Hắn nhìn lướt qua màn hình, không nhìn thì còn có thể bắt, vừa nhìn thiếu chút nữa đã cúp luôn điện thoại của đồng sự.
” … Cô ấy đồng ý là được, quay về xin giấy nghỉ đàng hoàng là xong. À còn hai tờ giấy kia đừng quên fax cho tôi:” Đồng sự cười nói, không nghe thấy động tĩnh gì liền gọi một tiếng:” Lão Cố “
Cố Ngôn Đình hoàn hồn lại:” A, a, tôi biết rồi “
” Đừng quên đó ” Đồng sự kia nói:” Tôi cúp máy đây “
Đồng sự cúp máy, cùng lúc đó điện thoại của Lâm Duệ cũng cúp.
Cố Ngôn Đình khẽ thở phào nhẹ nhõm lại thấy màn hình điện thoại lóe sáng, tin nhắn ngắn được gửi đến:” Có thể cùng em đến bệnh viện không “
…
Ánh mặt trời buổi sáng cũng không khiến người ta cảm thấy ấm áp gì, thậm chí đến tám, chín giờ Lâm Duệ còn chưa thấy được bóng mặt trời. Y hôm nay mặc cũng không nhiều, T – shirt cùng một áo khoác tối màu bên màu, tạo hình tươi sáng đứng ở trên đường Giang Hoài hấp dẫn không ít ánh mắt tỉ lệ thuận với cường độ gió.
Cố Ngôn Đình xa xa chạy tới, y mỉm cười từ chối một cô gái đang đứng gần đó, đợi lúc quay người lại ý cười trên mặt đã không còn, vô cùng tự nhiên nói với Cố Ngôn Đình:” Quấy rầy anh nghỉ ngơi rồi “
” Không có ” Cố Ngôn Đình kéo lại áo khoác trên người, trên tay cầm một cái túi căng phồng. Hắn trên dưới quan sát Lâm Duệ sau đó hỏi:” Cậu phải đến bệnh viện sao “
Lâm Duệ ừ một tiếng liếc mắt nhìn Cố Ngôn Đình, môi khẽ mấp máy sau đó lại cúi đầu. Y bình thường làm ra động tác như vậy đại biểu là có điều khó nói, hoặc có lẽ có khổ sở. Cố Ngôn Đình không biết lần này là vế đầu hay vế sau, nên chỉ có thể ở tại chỗ bật người hai cái để sưởi ấm.
Cũng may Lâm Duệ cúi đầu không được bao lâu cũng đưa ra được đáp án. Y ngẩng đầu, cười khổ một tiếng nói:” Mẹ em hôm nay kiểm tra lại, em … em không muốn đi một mình “
” A, ra như vậy ” Cố Ngôn Đình chà xát hai tay, thân thiết hỏi:” Vậy cậu nói ba cậu đi, không thì ông ngoại hay là cậu dì gì đó ấy “
” … Đều không có “
” Vẫn nên nói cho bọn họ một tiếng đi ” Cố Ngôn Đình nói:” Tình hình nhất định sẽ tốt, cậu đừng lo. Hơn nữa, nếu có chuyện gì … cũng để người nhà cậu chuẩn bị một chút ” Hắn dừng một chút, sau đó từng chữ từng chữ nói ra:” Hơn nữa, tôi là người ngoài, cũng chẳng giúp được gì “
Một câu cuối này nói ra không quá lưu loát, ý tứ biểu đạt lại rất rõ ràng. Lâm Duệ ngẩn người, một lúc sau lại lúng túng cười giải thích:” Thăm mẹ em là đầu tiên, bên cạnh đó cũng muốn kiểm tra chân của mình một chút, dạo gần đây lại bị đau. Muốn anh theo em đi xem thử “
Chân đau là chuyện y rất ít lấy ra để nói, thế nhưng phàm nếu đã nói Cố Ngôn Đình nhất định sẽ nghe. Lâm Duệ hôm nay ý định ban đầu đúng là để Cố Ngôn Đình theo y đến bệnh viện thăm mẹ, sau đó tiện đường sẽ cùng nhau ăn bữa trưa, rồi tâm tình một ít chuyện hồi đại học. Thậm chí y còn nghĩ xem nên nói chuyện gì với Cố Ngôn Đình lúc ăn cơm, rồi như thế nào bóng gió chuyện ở công ty bị Đường Dịch làm khó dễ.
Không ngờ đến Cố Ngôn Đình lại không lập tức đáp ứng cùng y ra ngoài. Lâm Duệ có chút mất hồn, trên mặt ngập tràn ủy khuất cùng thấp thỏm. Y sợ Cố Ngôn Đình không nghe rõ còn cố ý nhẹ nhàng đỡ đầu gối của mình.
Cố Ngôn Đình quả nhiên kích động nhìn lại.
Lâm Duệ cắn môi dưới bi thương nhìn hắn, sau lại nghe Cố Ngôn Đình hỏi:” Chân cậu đau sao Là gần đây đau lại sao “
Lâm Duệ gật đầu.
Cố Ngôn Đình quan tâm nhìn chân của y nói:” Lúc trở về thành T thì đau lại Trước đây chưa từng xảy ra sao “
” Đúng vậy, làm sao vậy”
” Đường Dịch nói cậu chân chắc sẽ bị đau tôi còn không tin ” Cố Ngôn Đình thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên đưa cái túi trong tay cho y:” Này, cho em, cầm đi “
” … “
” Quần bông ” Cố Ngôn Đình thấy Lâm Duệ không nhận liền tiến về phía trước nhét cái túi vào trong tay y, sau đó thở dài vỗ vỗ vai Lâm Duệ:” Chúng tôi tra trên mạng nửa ngày, mùa đông chân hay bị đau mà cậu lại mặc quần áo như thế, chờ sau này già nhất định càng thêm khổ sở. Này là trước kia Đường Dịch mua nhưng nhỏ quá không mặc vừa, tặng cậu đấy! “
Danh sách chương