Có nhiều việc không thể giả định. Thẩm Phàm trong hai năm từ tình hình hỗn loạn ban đầu dần chỉnh đốn lại mọi thứ, nắm lại quyền lực trong ER. Chuyện trong công ty rốt cuộc muốn xử lý thế nào cũng có thể toàn quyền quyết định. Đường Dịch hai năm nay từ nhân viên văn phòng của phòng thị trường trở mình thành giai cấp tư sản độc ác. Chu Duy Duy cũng đến tuổi đi nhà trẻ, bộ dáng thông minh lanh lợi như một cành liễu nhỏ. Còn điện cho Đường thúc thúc phàn nàn cô giáo không xinh đẹp.

Mà Chu Hạo nhẫn nại hai năm mới được như ước muốn nghe được một chữ:” Được ” của câu.

” Có thể thử xem. Nhưng mà cũng nên chừa một đường lui “

Đường Dịch ngẩng đầu nhìn hắn. Không có mắt kính ngăn cản, mắt phượng mang theo kiên định cùng ôn nhu phân tác rõ ràng. Cậu đối với chuyện này vô cùng tỉnh táo quyết định, thật sự không phải chỉ là một khắc rung động nhất thời.

Tính cách của con người rất khó để thay đổi, Đường Dịch cười cười coi như mọi chuyện đã tính toán rõ ràng:” Tôi cũng không muốn mắc nợ anh “

Chu Hạo nghĩ ngợi, cùng cậu đối mặt nhau một lúc. Trên môi còn lưu lại hương vị mê say lúc nãy. Hắn vươn tay chậm rãi vuốt ve, hít sâu vài hơi mới nói:” Em không mắc nợ tôi gì cả “



Đường Dịch với Chu Hạo quan hệ không thể tính là mắc nợ nhau. Chuyện tình cảm vốn chính là một bên tình nguyện, đồng ý hay không ở bên cạnh đối phương là quyết định của mình. Nhưng mà như Đường Dịch không hề đề cập đến suốt ba năm, Chu Hạo nhiều lần gặp mặt cũng không thể nói đến chuyện riêng.

Như việc mỗi lần có một chút chuyện Chu Gia cũng sẽ tập hợp hơn hai mươi mấy người ở nhà lớn.

Những việc này cũng không phải chuyện gì bí mật. Chỉ cần Đường Dịch dụng tâm tìm hiểu sẽ biết rõ. Nếu để Thẩm Phàm giúp đỡ lại càng có hiệu quả hơn, thế nhưng cậu lại cảm thấy mệt mỏi.

Duy Duy mới năm tuổi, tìm đến cậu chơi mỗi lần đều phải khéo léo tránh đi những tin tức liên quan đến Chu gia.

Hiển nhiên đây cũng là được người dạy dỗ. Trẻ con không giỏi giấu diếm, đối với Đường Dịch càng không muốn nói dối. Chỉ có thể cùng với Đường thúc thúc thân thiết nhất muốn nói cũng phải ngó trái nhìn phải mới dám nói.

Đường Dịch lúc đầu còn nghĩ Chu Duy Duy trong tình cảnh đó sống cũng không dễ. Sau này mới nghĩ đến có thể bởi vì mình.

Chu gia đối với cậu không có khả năng không phòng bị. Chu Hạo tựa hồ cảm thấy trừ bỏ tình cảm những việc này cũng theo lẽ thường là chuyện đương nhiên, vì vậy tùy tiện cho qua mọi chuyện.

Cậu từng thấy qua Chu Hạo có thẻ tín dụng đen (* Black Card là thẻ tín dụng siêu cao cấp nhắm vào top 0.05% những-người-giàu-nhất của những người giàu. Thẻ được sử dụng không giới hạn và bao gồm các đặc quyền đặc biệt khi đi máy bay, du lịch, các sự kiện khác cũng như khi mua sắm…. *Nguồn lấy từ Gia đình Còi Hâm:3). Như trong truyền thuyết, ngân hàng là chủ động mở thẻ đen cho hắn, lại bị hắn tùy ý vứt trên xe. Lúc đó hắn bởi vì Đường Dịch tối đó có hẹn khác, không thể cùng hắn đi ăn tối mà tức giận. Đuôi lông mày khóe mắt đều nhuốm một tầng băng lãnh, Đường Dịch vừa nhìn đến cái thẻ màu đen kia mà không tự giác hỏi ” Thẻ này có khoản bao nhiêu tiền “

Ánh mắt Chu Hạo nháy mắt tràn ngập nghi hoặc. Tựa hồ không rõ cậu nói cái gì, sau đó hắn nói ra con số khiến Đường Dịch tặc lưỡi. Nếu như dựa theo tiêu chuẩn bình thường, Chu Hạo ở ngân hàng đó tài khoản giá trị ước chừng cao gấp năm lần người khác.

Đường Dịch từ một nhân viên văn phòng trở thành một lãnh đạo nhỏ. Hôm nay trở mình từ nông dân thành ông chủ. Trong mắt đều là hai bàn tay trắng dựng nghiệp, từ tầng áp chót mà không ngại gian khổ bò lên đến vị trí hiện tại thật sự không dễ. Ngẫu nhiên khó tránh có chút nho nhỏ tự đắc. Thế nhưng sự thật là mọi cố gắng của cậu cũng không bằng lãi ngân hàng một tháng của Chu Hạo.

Cậu mơ hồ hiểu được lo ngại của Chu gia. Chẳng qua biết rõ khoảng cách chênh lệch, cậu cũng chống cự không nổi từng đợt sóng tấn công, hoặc nói chính là sóng trong lòng chưa từng ngừng chuyển.

Khui một chai rượu mới.

Cậu ngừng việc giày vò chính mình. Sớm hay muộn cũng phải tìm một người cùng trải qua tuổi già.

Mặt trời đã lặn, sắc trời dần tối. Ngoài cửa sổ khách sạn gió đêm gào thét, mưa càng rơi lớn. Đườg Dịch ở một phòng khác cùng tầng với phòng Chu Hạo. Trong phòng không mở đèn, cảnh tượng như sắp đến tận thế. Cậu đột nhiên có chút khó chịu, đem chai rượu uống hai phần.

Nửa bình rượu đã vào bụng, ý thức lại càng thanh tỉnh.

Buổi tối hai năm trước cũng mưa lớn thế này, khi đó nói chia tay cùng Cố Ngôn Đình. Người nọ lại sợ Đường Dịch đội mưa trở về mà trốn ở một góc muốn qua đêm. Đường Dịch đêm hôm đó tâm trí không thể tập trung được, lấy mẹ hắn làm cái cớ mà kêu hắn quay trở lại.

Cố Ngôn Đình đêm đó mọi nhất cử nhất động cậu đều rõ. Hành động cẩn thận từng chút một sợ đánh thức cậu của hắn lại khiến Đường Dịch nhẫn nại, chính mình cũng thưởng cho hắn chút ôn nhu cuối cùng.

Biết được tin tức Cố Ngôn Đình cùng anh họ rời đi, Đường Dịch ngồi trong quán cafe. Tao Bàn đi rồi, vẻ mặt cậu vẫn bình tĩnh, cũng cảm thấy bội phục mình có thể lạnh nhạt như vậy gọi nhân viên phục vụ đến kêu cà phê.

Nhân viên phục vụ vẻ mặt kỳ quái, sau mấy lần nhịn không được lễ phép nhỏ giọng nhắc nhở:” Tiên sinh. Anh gọi mấy ly rồi vẫn không uống, không hợp khẩu vị sao “

Đường Dịch lúc ấy mới hoảng loạn nghĩ thầm nguyên lai cũng không phải bản thân có thể xem như không có gì.

Cố Ngôn Đình đi rồi rốt cuộc cậu và hắn cũng chấm dứt sạch sẽ. Thế nhưng mặc dù không hỏi cậu cũng không ngờ đến đối phương sống cũng không khá giả. Cố Ngôn Đình không giỏi ăn nói, lúc học đại học tâm tính cũng đơn thuần như một tờ giấy trắng. Tốt nghiệp rồi thì hùng tâm tráng khí đều bị Đường Dịch chèn ép. Sau này không tình nguyện vào công ty thiết kế cậu sắp xếp.

Đường Dịch không biết mình nhờ vả không đúng người. Công tác của Cố Ngôn Đình trong vòng nửa năm đầu, đối với hắn có rất nhiều yêu cầu. Lúc đó cậu còn đặc biệt muốn có nhà, vì vậy xài hết toàn bộ tiền tích góp được của hai người mua căn hộ nhỏ kia. Cầm được chìa khóa lại không có tiền mua đồ dùng trong nhà, vì vậy đem thảm trải sàn mà lót dưới sàn cứng, coi như giường mà nằm đất ngủ.

Mùa đông trên mặt sàn ẩm ướt, buổi sáng tỉnh lại cả người lạnh run. Thảm trải sàn cũng bị ướt sũng. Cố Ngôn Đình không giống cậu từ nhỏ chịu khổ đến lớn, không bao lâu liền chịu không nổi. Đường Dịch nhất quyết đi mua một cái sofa giường cho hắn ngủ, khi đó cậu thật sự rất yêu hắn. Bản thân ngủ dưới ghế sofa, để Cố Ngôn Đình ngủ trên sofa.

Cố Ngôn Đình thế nhưng đau lưng không giảm bớt, quầng thâm lại càng nặng. Đường Dịch trăm mối tơ vò không thể hiểu nỗi. Mấy lần xã giao đến nửa đêm, lúc đi vệ sinh mới phát hiện. Nguyên lai người ngủ trên ghế lại là mình. Cố Ngôn Đình mỗi lần đều đợi cậu ngủ say ẵm cậu lên ghế sofa ngủ. Sau đó thức trước cậu ẵm cậu xuống.

Đường Dịch sau khi phát hiện thì lập tức nổi giận. Trong lòng chua xót chịu không nổi. Cậu một cước đá lên người Cố Ngôn Đình. Đợi đối phương ngọ ngoạy tỉnh lại cũng không thể nói nên lời.

Cố Ngôn Đình mơ mơ màng màng kéo góc chăn, khàn giọng nói:” Đường Dịch. Tôi không gì có thể cho em, đừng chê tôi vô dụng “

Mùa đông khốn khổ kia cũng không quá lâu. Đường Dịch vì mình nhất thời xúc động mà khiến hai người ba tháng trời ăn khổ. Sau này mua được giường, cũng dần mua được mọi đồ vật trong nhà. Mỗi lần mua đồ trong nhà như nồi bát, các thứ là lúc hai người vui vẻ nhất. Cùng nhau đẩy một cái xe đi khắp siêu thị lựa đồ, nhìn cái gì mới lạ đều hưng phấn cầm lên tưởng tượng nó đặt trong nhà mình.

Sau này đồ dùng cũ trong nhà cũng dần đổi mới.

Lại qua một thời gian, hai người chia tay rồi. Hắn cũng đi tha hương, đi cũng không quay đầu.

Đường Dịch đem cả chai rượu buồn bực uống cạn, sờ đến điện thoại. Trong nội tâm lại có một thanh âm thật thấp hít một hơi sâu.

Sáng sớm ngày hôm sau Chu Hạo gõ cửa phòng Đường Dịch, hắn có việc gấp phải qua về thành C. Không kịp ăn bữa sáng, trải qua thời gian ngọt ngào với cậu được.

Hai người đều không còn là trẻ nhỏ, từ trước đến giờ đều lấy sự nghiệp làm trọng. Đường Dịch vẫy tay tạm biệt, hắn đi rồi cũng dứt khoat lái xe về lại thành T.

Thẩm Phàm khó được hai ngày ở thành T, Đường Dịch cũng có việc muốn bàn với y.

Thẩm Phàm hôm nay tận sức phát triển công ty. Mục tiêu của y là đem ER trở thành tập đoàn lớn của công ty. Cũng cố ý đợi lông cánh đầy đủ mượn xác người khác đưa ra thị trường. ER nguyên lai kinh doanh chủ yếu là nghiệp vụ chiếm bảy tám phần, cuối cùng lợi nhuận đều đặt trong tay Đường Dịch.

Đường Dịch trong tay nắm quyền hành. Công ty con năm nay cũng được thêm đào tạo, khách hàng cũng không chỉ còn là những xí nghiệp nhỏ nữa. Phòng thị trường Nghiêm Kha dẫn đắt mọi người thành lập một tổ giao tiếp. Đường Dịch cảm thấy việc này có thể thực hiện được, nhưng mà vẫn phải nói với Thẩm Phàm một tiếng.

Thẩm Phàm vốn dĩ lần này trở về là để vấn an đại mỹ nữ điên cuồng muốn nuôi chó mèo. Y quanh năm không ở nhà, đi công tác cũng là trời nam biển bắc. Đại mỹ nữ đem con trai nuôi lớn, một năm số lần gặp mặt đếm trong lòng bàn tay. Nàng tuy rằng được bảo dưỡng tốt, cũng đến câu lạc bộ để giải trí nhưng mỗi khi về nhà lại tránh không được cô đơn. Nên suy đi nghĩ lại muốn nuôi động vật làm bạn.

Thẩm Phàm nhìn thấy đại mỹ nữ trừng mắt lên mạng chọn chó mèo, trong đầu không tự giác nghĩ đến Đường Dịch. Nếu như Đường Dịch không thay đổi tính hướng lấy vợ sinh con. Sau này tuổi già một thân một mình chẳng phải rất đáng thương sao. Cho nên y giúp mẹ mình đặt mua một con mèo xong, đầu nóng lên muốn đến thành T, kiên trì muốn mua cho Đường Dịch một con chó.

Đường Dịch bàn chuyện chính sự với Thẩm Phàm xong, Thẩm Phàm lại nhắc đến việc này. Hơn nữa còn đem mỗi loại chó nặng, nhẹ, lớn nhỏ, mức độ yêu thích cùng thân thiết thế nào nói ra.

” Anh rãnh rỗi vậy à ” Đường Dịch bất đắc dĩ cầm một xấp giấy Thẩm Phàm in ra. Nhịn không được cười ra tiếng:” Mấy con này đều là anh vẽ sao ”

Thẩm Phàm tức giận đập bàn:” Cái này là vẽ bằng cả tấm lòng đấy! Cậu tôn trọng sáng tác của anh cậu một chút được không hả “

Đường Dịch chưa từng sửa đổi xưng hô, mặc kệ Thẩm Phàm nổ lực thế nào cũng chỉ xưng tên gọi họ. Nhìn gương mặt anh tuấn của hắn, ho nhẹ một tiếng:” Thẩm Phàm đồng chí, tôi không có khả năng nuôi chó rồi! “

” Có ý gì ” Thẩm Phàm sửng sốt.

” Tôi ngày hôm qua đáp ứng Chu Hạo cùng hắn thử rồi ” Đường Dịch cười nói:” Hiện tại trước mắt thử bên nhau. Ngày nào đó nếu cảm thấy phù hợp, chúng tôi sẽ ở cùng nhau không biết chừng “

Thẩm Phàm:” … “

Chuyện của cậu và Chu Hạo Thẩm Phàm đều biết rõ. Y cũng nhìn ra Đường Dịch đáp ứng việc này chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng hiện tại y vẫn hoảng sợ. Thẩm Phàm trầm mặc cả buổi, nhất thời không biết nên chúc phúc hay khuyên bảo.

” Chuyện này cũng không có gì “

Ngược lại Đường Dịch đi an ủi y:” Anh không cần lo lắng. Nếu hắn làm sai điều gì, tôi nhất định gọi anh đến giúp “

” Vậy được ” Thẩm Phàm nhẹ gật đầu:” Bất kể nói thế nào, tôi cũng là anh trai của em “

” Ai, đúng rồi. Tổng bộ có một khách hàng cũ giới thiệu một đơn hàng, rất béo bở đấy. Anh về xem một chút, trực tiếp cùng đối phương liên hệ “

Công ty kinh doanh phần mềm nhiều khách hàng cũ cũng không biết đến, giới thiệu bạn bè hay khách hàng đều để lại phương thức liên lạc. Đường Dịch hai năm qua giao tiếp với khách hàng cũ không ít, lần này sau khi nghe được liền gật đầu. Bất quá những khách hàng cũ cũng có thể biết phương thức liên lạc với Thẩm Phàm, tám phần mười đơn hàng này cũng rất lớn.

Cậu và Thẩm Phàm lại nói chuyện một lát rồi lại đi làm một số chuyện. Buổi tối khi về nhà mới nhớ đến một chuyện. Phía trước bị chặn lại, Đường Dịch không có gì làm đem điện thoại ra nhắn số khách hàng cho Nghiêm Kha. Ngón tay đang nhấn xuống đằng sau bỗng nhiên có một chiếc xe bus chạy đến đụng đến. Đường Dịch cau mày, không cẩn thận bấm gọi cho số đó.

Ngắt điện thoại xong, Đường Dịch không ngờ đến đối phương lại chủ động điện đến.

Đường Dịch do dự một chút dùng kinh nghiệm công tác bao năm phản ứng lại, quyết định đâm lao phải theo lao cùng đối phương chào hỏi.

Đèn xanh phía trước hiện lên, điện thoại được kết nối. Đường Dịch không nói gì, cười chuẩn bị xong những lời lễ phép cùng khách hàng lớn chào hỏi.

Nhưng trong điện thoại lại truyền ra thanh âm hoàn toàn lạ lẫm, trầm thấp cùng từ tính.

” Xin chào, tôi là Cố Ngôn Đình “
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện