Khi tỉnh dậy, Hổ Phách mở mắt, vẫn chưa kịp nhận ra mình đang ở đâu thì bất ngờ nhìn thấy một người đàn ông đang nằm bên cạnh, cô sợ hãi đến nỗi suýt hét lên. Đến khi thấy người đó là Cố Tuần thì cô mới thở phào nhẹ nhõm, có điều lại cảm thấy lạnh người, cho dù là Cố Tuần thì... Oái, không đúng, sao anh lại nằm bên cạnh cô vậy?


Hổ Phách lẩm bẩm ngồi dậy, chăn mỏng từ trên đầu vai tuột xuống, cô lại càng hoảng sợ hơn. Ai đã cởi váy của cô? Tại sao nó lại nằm ở góc giường?


Cô luống cuống rướn người qua, với lấy cái váy để mặc vào. Vừa cúi đầu xuống nhìn, Hổ Phách sợ hãi đến mức suýt hét to lên, rốn của cô đang là màu đỏ. Một điểm đỏ rực trên nền bụng trắng càng làm cái rốn thêm nổi bật, bắt mắt vô cùng.


Vừa tỉnh dậy đã bị kinh hãi (ngạc nhiên + sợ hãi) đến ba lần, mà mỗi lần độ giật mình lại càng lớn hơn. Tim Hổ Phách đập loạn trong ngực, cô luống cuống mặc quần áo vào, đồng thời trong đầu hiện lên một vài hình ảnh.


Nhưng đó chỉ là những hình ảnh chớp nhoáng thoáng qua, cô hít sâu một hơi, trong đầu sắp xếp lại những hình ảnh theo thứ tự.


Đầu tiên là muốn Cố Tuần bế trong thang máy, tiếp đó nằm trên giường sờ tay người ta rồi được đà lấn tới hôn anh, chủ động cởi cúc áo của anh, sau đó...


Sau đó thì sao nữa?!!!


Quan trọng nhất là sau đó thì sao? Chết tiệt, tại sao kí ức ở chỗ này tự nhiên bị mất chứ?


Hổ Phách hoang mang đứng bên cạnh giường, đặt tay lên trái tim đang đập loạn của mình, nhìn Cố Tuần.


Ánh tà dương ấm áp xuyên qua rèm cửa chiếu vào trong phòng, rọi lên khuôn mặt anh tuấn của anh, khuôn mặt đang say ngủ của anh đẹp đến mức khiến tim cô đập thình thịch.


Nhưng lúc này Hổ Phách hoàn toàn không còn lòng dạ nào mà ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ đẹp đẽ kia, trong đầu chỉ có một dấu chấm hỏi lớn: Rốt cuộc cô với anh có xảy ra... chuyện kia hay không?


Tuy không có kinh nghiệm nhưng dẫu sao cô cũng đã từng đọc qua tiểu thuyết tình cảm và cũng đã từng nghe bạn bè tám chuyện. Có người nói lần đầu tiên eo sẽ rất đau, cả người khó chịu; có người còn nói nghiêm trọng hơn là ba ngày không thể bước xuống giường. Thế nhưng ban nãy cô lại rất linh hoạt, di chuyển nhanh nhẹn, eo không bị đau, chân cũng rất ổn.


Hổ Phách bình tĩnh lại, đưa tay muốn vén chăn lên nhìn xem trên giường có dấu vết gì không nhưng vừa mới vén lên được một chút thì Cố Tuần bỗng trở mình, cô hoảng sợ, lập tức ngừng động tác.


Lần đầu tiên có thể không ra máu nhưng cơ thể cũng phải có cảm giác chứ nhỉ. Nghĩ vậy, cô thử cử động thân người, cảm thấy cả người hoàn toàn không có bất kì khó chịu nào, mà ngược lại nhẹ như chim yến. Người thoải mái chưa từng có, từng tế bào trong cơ thể đều tràn đầy sức sống, nhớ lại trong sách miêu tả cái gì mà lần đầu tiên đau như bị ô tô cán qua, thế mà cô không hề có cảm giác đó.


Hàng ngày cô đều rèn luyện sức khỏe, chạy tám trăm mét hay một nghìn mét hoàn toàn không thành vấn đề, nhất là bây giờ, thậm chí cô còn có thể ra ngoài chạy ma-ra-tông ngay tức thì.


Tình trạng cơ thể như vậy, có thật là đã từng lên giường không? Mà lại còn là lần đầu tiên?


Chuyện này, không thể nào đâu... Hơn nữa Cố Tuần là một quân tử, trong ba ngày yêu cô vào năm ngoái, đừng nói là ôm mà ngay cả nắm tay anh cũng chưa từng làm một lần. Thật ra, năm nay cũng đã từng nắm tay nhưng là bị cô ép. Cho nên, chắc là không có xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?


Càng suy nghĩ Hổ Phách lại càng khó xác định, khả năng lớn nhất chỉ có thể là Cố Tuần cũng uống say, cho nên hai người cùng nhau ngủ một giấc?


Cô cố gắng nhớ lại, cố nhớ lại đoạn sau khi cởi cúc áo cho anh xong rốt cuộc còn xảy ra chuyện gì tiếp nữa. Chỉ có điều, mãi cô vẫn chưa nhớ ra được, chỉ nhớ được ban đầu khi vào thang máy là hình ảnh khêu gợi, chủ động các kiểu của cô, quả thực bạn thân "mặt mũi" đời này hoàn toàn không cần trở lại nữa.


Cố Tuần cũng uống rượu, hơn nữa còn là rượu đế, chắc chắn là say hơn cô, cho nên nếu cô không nhớ ra cái gì thì chắc là anh cũng sẽ quên sạch thôi.


Bởi vậy, nhân lúc anh vẫn chưa tỉnh, trước khi tình cảnh chưa hỗn loạn đến không cách nào thu dọn được thì chạy là thượng sách. Nếu còn ở lại chờ anh tỉnh thì với tình cảnh xấu hổ thế này, nghĩ thế nào cũng muốn cắm đầu xuống bồn cầu tự tử.


Hổ Phách cầm túi xách, rón rén mở cửa phòng đi ra, chạy nhanh đến thang máy. Xuống đến đại sảnh khách sạn, cô đi đến nhờ nhân viên phục vụ gọi xe giúp, dự định sẽ trở về thành phố S.


Đang lúc chờ nhân viên phục vụ gọi xe thì đột nhiên có người gọi từ phía sau, Hổ Phách quay đầu lại nhìn thì nhìn thấy đó là Lý Tô Hàng, cô thầm đau đầu.


"Hổ Phách ơi, em đi đâu vậy?"


"Về nhà."


"Để anh đưa em về, anh có xe, mới mua chiếc BMW."


"Cám ơn, tôi bắt được taxi rồi."


"Anh có xe mà, em cần gì phải bắt taxi chứ?!"


Hoàn hảo, anh ta chưa kịp dây dưa thêm vài câu thì xe đến, Hổ Phách liền bước xuống bậc thềm sau đó nhanh chóng lên xe, rốt cuộc cũng thoát khỏi cơn ác mộng Lý Tô Hàng.


...


Đêm hè, nhìn mây hồng trôi lơ lửng ngoài cửa sổ, Hổ Phách liền nhớ đến cái rốn của mình.


Cứ coi như "lăn lộn" đi, cũng nghe nói đến lạc hồng, nhưng rốn cô không chảy máu thì sao bỗng dưng lại biến thành màu đỏ? Không lẽ là do dị ứng với cồn? Cô chưa từng nghe qua có loại dị ứng này.


Năm ngoái rốn của cô cũng bị màu đỏ, nhưng qua mùa hè liền trở lại như bình thường. Chẳng biết đây là mắc phải bệnh nan y gì? Nhưng mà cảm giác này hoàn toàn không giống như mắc bệnh nan y. Lúc vừa bước ra từ khách sạn, vì sợ Cố Tuần đột nhiên tỉnh lại sẽ đuổi theo nên cô bước nhẹ như bay tựa chim yến.


Với lại, người ta nói lúc say rượu sẽ rất đau đầu khó chịu, nhưng cô lại không hề khó chịu chút nào, nhất là bây giờ, cô cảm thấy sinh lực tràn trề, toàn thân thoải mái, có chạy bộ quanh hồ Trân Châu cũng không sao.


Cho nên, cô càng chắc chắn là cô và anh chỉ cùng nhau ngủ trưa một giấc. Phải, chính là như vậy. Hổ Phách tự nhủ rồi thầm cầu khẩn: Cố Tuần tỉnh lại sẽ không nhớ gì hết.


Về được nửa đường, điện thoại di động bỗng vang lên, Hổ Phách sợ đến run người, phản ứng đầu tiên nghĩ tới chắc là Cố Tuần gọi đến, khi lấy điện thoại ra, thấy số của khách sạn, liền không khỏi thở phào nhẹ nhõm.


Lục Huyền gọi điện hỏi cô có về ăn cơm tối không.


Hồ Phách lập tức trả lời là có. Kết quả Lục Huyền lại lạnh lùng phê bình cô: "Ngày nào cũng đi ra ngoài, khách sạn bị người ta cuỗm sạch cũng không biết, bà chủ như cô thật đúng là gan lớn."


Đây là cậu ta muốn phản hay sao mà lại có giọng điệu giáo huấn như ông chủ như vậy, còn làm vẻ mặt như ông chủ nữa chứ! Sau này nếu có tuyển nhân viên tuyệt đối sẽ không tuyển nhân viên cao to đẹp trai nhà giàu. Hổ Phách đang muốn dạy dỗ lại Lục Huyền thì điện thoại di động không còn tín hiệu, đã bị cúp ngang.


Hổ Phách thở phào, nhưng quả là ý trời, đúng lúc đang lo sợ thì chợt nhận được điện thoại của Cố Tuần, cô căn bản không biết nên đối mặt với anh như thế nào, cục diện đột nhiên thay đổi đột ngột, trong lòng Hổ Phách rối loạn không biết làm sao, liền chạy ngược về nhà.


Trở về khách sạn, Lục Huyền nhìn cô, câu nói đầu tiên là chất vấn: "Sao cô không đeo dây chuyền hổ phách của cô?"


"Vì màu không hợp." Hổ Phách cáu kỉnh giải thích: "Váy màu xanh biển kết hợp với dây chuyền hổ phách màu mật ong, cậu không cảm thấy là không hợp sao?"


Lục Huyền không vui cau mày: "Buổi chiều cô đi đâu?"


"Đi dự đám cưới, không phải cậu cũng biết sao?"


Lục Huyền không vui: "Về trễ như vậy?"


Hổ Phách: "..." Rốt cuộc ai chủ ai tớ đây, không lẽ còn muốn cô giải thích lý do về trễ là vì uống say, rồi ngủ chung với Cố Tuần, cho nên về trễ?


Cô xách váy muốn đi lên phòng thì đột nhiên cửa cót két một tiếng, tiếng thắng xe vang lên.


Hổ Phách tưởng là khách tới thuê phòng, quay đầu lại nhìn, không ngờ người bước từ trên xe xuống lại là Lý Tô Hàng.


Cổng của khách sạn vẫn đang mở, hắn bước từng bước vào sân, kích động nhìn Hổ Phách, biểu lộ bộ dáng đạp phá thiết hài vô mịch xử*


*Nguyên gốc thành ngữ là "Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu.", nghĩa là : đi mòn gót giày thì không tìm được, đến lúc tìm ra thì lại chẳng phí công, ý là lúc dụng tâm dùng sức tìm kiếm thì tìm không được, sau vô tình không để ý thì lại đột nhiên tìm ra.


Hổ Phách căng thẳng trong lòng, thầm kêu không ổn rồi.


"Hổ Phách, rốt cuộc cũng đuổi kịp em. Chúng ta đã ba năm hai tháng lẻ mười hai ngày tám tiếng đồng hồ không gặp rồi."


Lý Tô Hàng ý nặng tình thâm đếm ngày tháng, Hổ Phách nghe xong lập tức nổi da gà.


"Sao anh lại ở đây?" Cô có một cảm giác không ổn là mình đã bị theo dõi. Qủa nhiên, Lý Tô Hàng cười hề hề: "Anh chạy theo em một mạch từ Kim Ngân Hải đến đây, không ngờ em lại ở chỗ này. Em mở khách sạn này sao?"


Hổ Phách lập tức có cảm giác sợ hãi giống như gặp ác mộng. Năm đó hắn cũng như thế này, quấy rầy cô ở trường không nói, lại còn theo cô về tận nhà, đến nghỉ hè cũng không được yên, đến tận nhà tìm cô, cuối cùng chọc Phó Chiếu giận, bị anh đánh cho một trận, sau đó đến gặp ba mẹ của hắn, lúc này cơn ác mộng cuối cùng mới chấm dứt.


Không ngờ ba năm sau, chuyện xưa lại tái diễn.


Sau khi tốt nghiệp cô lập tức đổi số điện thoại, sau đó khi từ chức ở đài truyền hình lại đổi số một lần nữa, cho nên những bạn học biết số điện thoại của cô rất ít, đều là những người bạn thân của cô, tuyệt đối sẽ không nói cho Lý Tô Hàng biết. Vì vậy chắc hẳn hắn không biết nhiều về tình hình của cô, cho nên trong đầu Hổ Phách liền lóe lên một ý niệm.


Cô lịch sự hỏi: "Anh tìm tôi có việc sao?"


Lý Tô Hàng chân thành nói: "Anh ra nước ngoài đã lâu, nay trở về liền gặp lại em, xem ra đây là duyên phận trời định. Chúng ta cùng nhau đi ăn tối nhé, anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em."


"Thật ngại quá, tối nay tôi ăn tối với bạn trai của tôi rồi." Hổ Phách cười cười nói xin lỗi, sau đó xoay mặt sang nhìn Lục Huyền, nháy nháy mắt với cậu ta.


Lúc này Lục Huyền liền bước đến bên cạnh cô, đút hai tay vào túi quần, sắc mặt bình tĩnh, dáng vẻ cao ngạo, trong trẻo lạnh lùng, nếu như không biết chuyện, căn bản sẽ không thể tưởng tượng được cậu ta chỉ đơn thuần là nhân viên của khách sạn.


Hổ Phách ôm lấy eo cậu ta, nhìn qua tưởng như rất thân mật, nhưng kì thực lại là đang nhéo vào eo cậu ta, cô tin bình thường Lục Huyền thông minh như vậy chắc sẽ hiểu ý của mình.


"Giới thiệu một chút, đây là bạn trai của tôi, tên là Lục Huyền, khách sạn này là hai chúng tôi cùng hùn vốn mở, đây cũng chính là ngôi nhà nhỏ của chúng tôi."


Hổ Phách vừa nói vừa nhéo Lục Huyền hai cái ra hiệu cho cậu. Chuyện này là cô bất chợt nghĩ ra, may là trong khách sạn có đàn ông, chứ nếu không vở kịch vui này quả thực là không biết diễn như thế nào.


Đáng tiếc là Lý Tô Hàng đến quá đột ngột nên cô và Lục Huyền không có cơ hội bàn bạc. Nếu như đã nói cậu thông minh, chắc cậu sẽ hiểu là đang xảy ra chuyện gì, Hổ Phách không cầu cậu phối hợp, chỉ cần cậu im lặng cười xã giao hai cái là được rồi, chỉ cần đối phó được với cái tên cố chấp điên cuồng trước mắt này là xong.


"Anh yêu, đây là bạn học thời đại học của em – Lý Tô Hàng." Cô quay sang nhìn Lục Huyền ra sức nháy mắt, trong lòng bất an, thấp thỏm muốn chết, vô cùng sợ Lục Huyền không hiểu ám hiệu của cô, không phối hợp với vở kịch nãy giờ cô cố tạo ra, nhưng Hổ Phách vừa dứt lời thì cậu ta liền tiếp:


"Chào anh." Lục huyền cúi đầu nhìn Lý Tô Hàng, dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo lịch sự nói "Sao tôi chưa từng nghe Hổ phách kể về anh."


Tim Hổ Phách đang treo lơ lửng lúc này mới thả lỏng, lập tức di chuyển cánh tay đang đặt trên thắt lưng Lục Huyền của mình choàng vào cánh tay của cậu, trông y như một đôi tình nhân.


Lý Tô Hàng nói: "Ba năm qua tôi ra nước ngoài học." Ngụ ý muốn ám chỉ là mình mới đi du học về.


Lục Huyền nhướn mày: "Thật ngại quá, xin hỏi anh tìm bạn gái của tôi có chuyện gì?"


Lý Tô Hàng: "Ba năm không gặp nên muốn mời cô ấy đi ăn, ôn lại chuyện cũ thôi."


Không hề biểu hiện có bạn trai, cũng không qua lại với người khác giới. Hơn nữa mở khách sạn cũng không nhận khách nam, trong lòng Lục Huyền có chút xem thường. Sở dĩ Lý Tô Hàng đối với Hổ Phách vẫn theo đuổi nhiều năm không buông như vậy là bởi vì lòng tự tôn của hắn cao, cảm thấy điều kiện bản thân tốt, gia thế cũng không tồi, dư sức kết hôn được với một cô bé mồ côi như Hổ Phách. Cho nên bất luận Hổ Phách có từ chối thế nào, hắn vẫn không từ bỏ ý định buông tha, luôn cảm thấy Hổ Phách là lạt mềm buộc chặt.


Lục Huyền cao ngạo cười lạnh: "Tình hình gần đây của cô ấy tôi biết rất rõ, nếu như anh muốn biết, hay là tôi tâm sự với anh nhé."


Hổ Phách không kiềm được thầm khen ngợi trong lòng, lời thoại của cậu Lục rất có bản lĩnh, từng phút từng giây đều làm người ta sặc chết, hành động lại cực kì mạnh mẽ, tưởng chừng như là Ảnh đế.


Đương nhiên Lý Tô Hàng không muốn nói chuyện với Lục Huyền, vì vậy không thể làm gì khác hơn là cười với Hổ Phách nói: "Nếu em không rảnh thì chúng ta gặp sau vậy. Dù sao cũng cùng sống ở nội thành, gặp nhau cũng tiện."


Hổ Phách cười, nói: "Ngại quá, bạn trai tôi rất hay ghen, không thích tôi qua lại với bạn khác giới."


Lý Tô Hàng ngượng ngùng đi ra khỏi khách sạn.


Hổ Phách ôm cánh tay của Lục Huyền, mỉm cười vẫy vẫy tay tiễn hắn, bỗng bàn tay cô chợt khựng lại giữa không trung.


Không biết Cố Tuần đã đứng ở ngoài cổng khách sạn từ lúc nào, đang nhìn cô.


Hổ Phách không thể đoán được ánh mắt đó là ánh mắt gì. Tim đập thình thịch, theo bản năng có chút không dám nhìn anh.


Hoàng hôn vừa ló dạng, lờ mờ như sương, dáng người của anh thẳng tắp, mặt trầm như nước.


Anh không nói một chữ, xoay người bỏ đi.


Sau khi cửa ô tô đóng 'oanh' một tiếng, xe phát ra âm thanh khởi động chạy đi, Hổ Phách mới từ trong ngỡ ngàng tỉnh lại, vội vàng chạy ra cửa đuổi theo, nhưng nhìn thấy xe của anh đã chạy ra đến con đường quanh hồ.


Cố Tuần trời sinh tính tình trầm ổn, tuy chiếc xe hơi màu trắng của anh là một chiếc xe đua sang trọng nhưng chưa từng thấy anh chạy nhanh như vậy bao giờ.


Gần như chỉ trong nháy mắt, bóng dáng màu trắng biến mất vào hàng liễu quanh con đê bên hồ.


Hết chương 28

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện