Đáng giận nhất là vì lịch sử xấu xa của cô vào mùa hè năm ngoái, nên bây giờ, ngay cả quyền trực tiếp hỏi anh cho rõ rang cũng không còn. Cố gắng chịu đựng rồi nhẫn nại song Hổ Phách vẫn không nén nổi nữa, mặt dày hỏi lại Cố Tuần một câu vì sao.


Cố Tuần nói: "Ngày mai Trần Dương kết hôn, chin rưỡi anh sẽ đến nhà nghỉ đón em. Có thể để Vượng Tử ở nhà nghỉ của em một đêm, nhờ Tiểu Mễ chăm sóc cho nó được chứ?"


"Không thành vấn đề."


"Thế thì chờ đến chủ nhật Trần Dương về thì đón nó vậy."


Trong lòng Hổ Phách có hơi tiếc nuối, sao Trần Dương lại đến đón Vượng Tử sớm vậy chứ? Nếu thế thì cô sẽ không còn lí do để đến nhà Cố Tuần nữa rồi. Suy nghĩ một lúc, cô lại hỏi anh tiếp: "Có phải công ty của anh có rất nhiều cao thủ máy tính không?"


Cố Tuần khó hiểu nhìn cô, không đáp mà hỏi ngược lại: "Có chuyện gì à?"


"Em muốn lắp camera giám sát trong phòng. Anh có thể nhờ người đến giúp em được không?"


Cố Tuần chau mày: "Xảy ra chuyện gì à?"


Hổ Phách kể sơ qua những điểm kì lạ trong phòng mình cho anh nghe, sau khi kể xong, cô cũng hơi lo lắng, sợ Cố Tuần cho rằng cô có vấn đề.


Thế nhưng, Cố Tuần không hề có vẻ mặt không tin nổi hay cô có vấn đề mà trái lại sắc mặt anh lại rất nghiêm túc, hỏi cô: "Em có chắc là camera ở hành lang không có vấn đề gì chứ?"


"Không có vấn đề gì cả. Tầng nào cũng lắp camera ở ngoài hành lang cả. Nhưng mà, khi em xem lại băng ghi hình thì thấy Lục Huyền và Tiểu Mễ đi lên tầng ba nhưng lại không có ai đi qua phòng em. Cho nên em muốn gắn camera trong phòng để xem là có chuyện gì xảy ra."


Ngay sau đó, Hổ Phách hỏi tiếp một câu: "Anh tin những gì em nói à? Anh không cảm thấy em đang nói vớ vẩn, suy nghĩ miên man, hay là bị ảo giác ư?"


Cố Tuần nhìn cô, đáp: "Dĩ nhiên là anh tin em. Bởi vì em không giống với những người khác."


Tim Hổ Phách đập thịch một cái, sao những lời này giống như đoạn mở đầu khi sắp tỏ tình nhỉ?


Cố Tuần nói nghiêm túc: "Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của em đã nặng đến mức không có thuốc nào chữa được, vô cùng hiếm thấy. Người khác có thể nhớ lầm, nhưng em thì không."


Hổ Phách: "..." Bày tỏ cái con khỉ khô nhà anh.


"Có thể lắp camera giám sát, khi ra ngoài có thể quan sát được tình hình trong phòng qua điện thoại bất cứ lúc nào."


"Thế thì tốt quá! Cảm ơn ạnh nhé!"


Hai người ăn sáng xong thì ra ngoài, theo thường lệ Cố Tuần đưa Hổ Phách trở về nhà nghỉ rồi đến công ty. Hổ Phách đi đến chỗ thang máy, đúng lúc nhìn thấy Tiểu Mễ và Lục Huyền.


Khuôn mặt Tiểu Mễ tròn như quả trứng, buồn thỉu buồn thiu, đau lòng nói: "Em nấu khó ăn lắm à? Sao anh ăn ít thế?"


"Tất nhiên không phải rồi. Là tôi đang giảm béo thôi. Nửa cân béo lúc trước của tôi vẫn còn chưa giảm được kìa."


Hổ Phách lặng lẽ quan sát Lục Huyền, trong lòng khó hiểu tại sao cậu ta lại quan tâm đến trọng lượng cơ thể như thế nhỉ? Thực ra vóc dáng cậu ta cao thế thì đừng nói là tang nửa cân, dẫu có tang mười cân cũng chẳng thấy béo. Một đại gia thế mà lại tính toán chi li một nửa cân thịt, đúng là hiếm gặp.


Có điều, dẫu có ăn ít thì cũng không thấy cậu ta uể oải hay không phấn chấn, mà vẫn khiến người ta có cảm giác thần thái của cậu ta rất hồng hào, vẫn dồi dào tinh lực, hai mắt sáng như bóng đèn. Bất chợt, hai cái bóng đèn đó chiếu đến mặt của cô.


Đúng lúc Hổ Phách bị bắt quả tang nhìn lén, lập tức thấy lúng túng, nhanh trí lấy một lí do: "Tôi đang muốn nhờ cậu giúp một tay đây."


"Chuyện gì?"


"Mở hộ tôi mấy cái lọ."


"OK, không thành vấn đề!"


Hổ Phách lên phòng lấy hai lọ tinh dầu dương cam cúc và tinh dầu hoa hồng chưa mở nắp được xuống. Mấy ngày nay cô vẫn mơ thấy giấc mơ kì lạ kia, cô nghi ngờ không biết có phải do tinh dầu oải hương có vấn đề hay không, cho nên định đổi một loại khác xem thử. Quả nhiên đàn ông có nhiều sức lực, Lục Huyền chỉ cần nhẹ nhàng đã mở được nắp của lọ tinh dầu, đưa cho cô.


Hổ Phách trở về phòng, kiểm tra lại phòng cẩn thận một lần nữa, tất cả đều bình thường. Cô mở máy tính xem lại băng ghi hình, vẫn chỉ có mỗi cô đi qua đi lại trước cửa phòng, mỗi ngày đều gặp Lục Huyền ở tầng ba nhưng cậu ta chỉ lên đấy để phơi ga trải giường, vỏ chăn rồi thu quần áo và đồ dùng hàng ngày đã khô vào, không hề đi qua cửa phòng cô.


Cho nên, với tình huống không bình thường trong phòng, cô không thể nào nghĩ ra được là có chuyện gì đang diễn ra. Đành phải chờ Cố Tuần phái người trong công ty đến lắp camera trong phòng cho cô rồi mới có thể giải thích được điều lo lắng này.


Từ sáng đến tối, Hổ Phách không hề bước chân ra ngoài mà chỉ ở trong phòng làm việc. Trong lúc làm việc, cô nhận được một cuộc điện thoại, là phiên dịch viên của công ty cô gọi đến, hỏi cô có thể làm phiên dịch cho một người được không. Hổ Phách vừa nghe đối phương là một người đàn ông Pháp liền từ chối ngay. Hiện giờ cô vô cùng mẫn cảm với mùi của đàn ông nên tốt hơn là nên tránh càng xa càng tốt.


Thời gian trôi qua rất nhanh, nhoáng cái đã gần tối. Hổ Phách xuống dưới, đúng lúc xe của Cố Tuần đang dừng ở trước cổng chính.


Cô vội vã đi ra, Cố Tuần bước xuống xe, chỉ có một mình anh.


"Ơ, chỉ có một mình anh đến thôi à?"


Cố Tuần gật đầu: "Chút chuyện nhỏ này không cần chiếm dụng thời gian tan ca của nhân viên."


Hổ Phách cười tủm tỉm, nói: "Anh vào đi, anh vẫn chưa tham quan nhà nghỉ của em bao giờ đúng không?"


Cố Tuần hừ: "Em có bao giờ mời anh đến đâu."


Đến lúc này Hổ Phách mới nhớ, đúng là cô chưa bao giờ mời anh vào tham quan nhà nghỉ của mình và cũng chưa từng mời anh vào ngồi chơi. Mỗi lần anh đưa cô về, cô chỉ vẫy tay chào tạm biệt anh rồi thôi.


"Em tưởng anh không muốn đến."


"Em không mời thì sao biết anh không muốn đến?"


Tim Hổ Phách lại đập nhanh loạn xạ, sao nghe giống như anh đang trách cô vậy nhỉ?


Tiểu Mễ chợt nhìn thấy cô dẫn một người đàn ông đi vào, mà lại rất đẹp trai thì hai mắt đều sáng lên như hai cái bóng đèn, quên cả chào hỏi; còn Lục Huyền lại rất bình tĩnh nhìn Cố Tuần rồi gật đầu chào.


Hổ Phách giới thiệu sơ qua rồi dẫn anh lên tầng ba.


Tiểu Mễ ôm ngực: "Trời ơi, đẹp trai quá đi mất!"


Lục Huyền đút hai tay vào túi quần, nhìn lên tầng như đang suy nghĩ gì đó.


Hổ Phách bấm mật mã, mở cửa phòng ra. Căn phòng thông gió từ nam đến bắc, cửa vừa mở, gió mát liền phả vào mặt, mang theo mùi hương thơm ngát.


Bên trong phòng sạch sẽ mát mẻ, quả thực không giống có người ở qua, tất cả mọi thứ đều rất ngăn nắp hệt như các binh sĩ xếp hàng trong quân đội. Cố Tuần nhìn lướt qua khắp phòng, nhếch môi, rất muốn cười, quả nhiên là phòng của người bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.


Hổ Phách học khoa học xã hội nên cho rằng lắp camera giám sát trong phòng chắc chắc sẽ rất phức tạp, có thể phải bắc thang để mắc hệ thống dây điện này kia, nhưng Cố Tuần chỉ cầm theo một cái máy nhỏ. Sau khi thiết lập kết nối với máy tính, anh cài đặt một phần mềm trên điện thoại của cô.


Hổ Phách chớp mắt: "Thế là xong rồi hả?"


Cố Tuần nhìn cô: "Chứ em nghĩ thế nào?"


Mặt Hổ Phách đỏ lự, chỉ thế thôi ư, nếu biết đơn giản như thế thì cô đã ra cửa hàng điện tử mua đồ về tự lắp cho xong.


"Đây là điều khiển từ xa của camera." Cố Tuần đưa remote cho Hổ Phách, sau đó dạy cô cách sử dụng.


Hai người ngồi rất gần nhau, gió ngoài cửa sổ thổi nhẹ qua người anh, sau đó đáp xuống trên người cô, khiến cô không tự chủ được mà lặng lẽ hít sâu hơi thở nam tính mê người của anh. Mùi vị riêng biệt giống như hương thơm mê hoặc nào đó, từng chút từng chút tiến sâu vào khoang mũi của cô, cô gần như không khống chế được cảm giác máu nóng sôi trào.


Hứa Nhẫm Nhiễm nói đúng, cô luôn không biết rằng Darcula luôn ở sát bên mình. Cố Tuần nói cái gì ban đầu cô còn nghe được, lúc sau thì không luôn, chỉ thấy giọng nói trầm ấm của anh khiến cô muốn đắm mình trong đó, bất chợt mũi cô nóng lên rồi có cái gì đó đỏ đỏ chảy xuống chân cô.


Cô bị chảy máu mũi!!!


Hổ Phách vội vàng ngửa đầu ra sau, còn chưa kịp xé khăn giấy để ngăn cản máu mũi chảy ra thì Cố Tuần đã nhanh tay hơn. Một tay bóp mũi cô, một tay xoa xoa lên trán cô, dặn: "Đừng ngửa đầu!" Thời gian như quay ngược về một năm trước, cô cũng được anh giữ như thế này.


Chỉ có điều, lần này Cố Tuần nửa quỳ trên sô pha, ngồi sát bên cạnh cô, gần như ôm cô vào lòng.


Anh cúi đầu nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, chỉ cách nhau khoảng 10 cm, gần như có thể thấy được hình ảnh anh in trong mắt cô, đẹp trai không ai có thể rời mắt. Đôi mắt, đôi môi đẹp đẽ, cái cằm mới cạo râu vẫn còn lâm râm, không chê chỗ nào được. Cô không thể kiểm soát được bản thân nữa rồi, muốn hôn anh.


Ánh mắt cô và Cố Tuần giao nhau.


"Há miệng ra." Giọng nói trầm ấm hơi khàn của anh khiến cho không ai có thể chống cự lại mê hoặc.


Cô kích động mặt ửng đỏ lên, trời ạ, anh muốn hôn cô đấy ư? Nhưng mà, lúc này hôn môi sẽ không đẹp, cô còn đang bị bóp mũi.


Cô cố nén hờn giận, chu môi lên.


Cố Tuần không nén được cười: "Em đang nghĩ cái gì thế, không há miệng sao mà thở được chứ."


Hổ Phách xấu hổ lúng túng đến muốn chui xuống đất, khuôn mặt như bị phủ lên một lớp phấn đỏ, đỏ rực như máu. Bấy giờ Hổ Phách mới phát hiện ra, dù đang bị bóp mũi nhưng lại không cảm thấy ngộp thở mà cũng không cảm thấy khó chịu.


Cô hơi hé môi, đường viền đôi môi gần như hoàn mỹ, đỏ hồng mềm mại căng mọng, còn có hương hoa nhài thoang thoảng giống như cạm bẫy đầy mị hoặc, đầu lưỡi còn đưa ra liếm lấy đôi môi tựa như cánh hoa.


"Mau đi rửa mặt đi!" Đột nhiên Cố Tuần buông lỏng tay ra, sau đó nhanh chóng bước tới trước cửa sổ, đưa lưng về phía cô.


Hổ Phách che mặt đi vào nhà vệ sinh, cô nhìn khuôn mặt mình trong gương, vẻ mặt đỏ ửng, tràn đầy tình cảm dịu dàng.


Xong rồi, đây là triệu chứng bệnh sắp tái phát, cô ở trong nhà vệ sinh rửa mặt rất lâu, rửa cho đến khi mặt không còn đỏ nữa mới đi ra ngoài.


Cố Tuần đứng trước cửa sổ nhìn cây thần vệ nữ của cô.


Mặt trời đã ngả về phía tây, khắp bầu trời sáng mờ.


Ánh mặt trời lặn chiếu vào bóng lưng dài của anh tỏa ra một vầng ánh sáng nhạt như có như không, như mộng như ảo.


Nguyên nhân khiến cô đột nhiên say mê hoa cỏ chính là lần đầu tiên gặp Cố Tuần, cô đã bị cây cối trên sân thượng của anh hấp dẫn, nhất là gốc cây hoa quỳnh kia.


Trước đây Hổ Phách chỉ mới thấy hoa quỳnh sớm nở tối tàn trên cây, cho đến ngày đó, khi chính mắt nhìn thấy hoa quỳnh nở trong lòng bàn tay của Cố Tuần thì cô mới biết hóa ra nó có thể nở đẹp đến vậy.


Thuở mới gặp bàn tay anh nâng đóa hoa quỳnh, hôm nay bàn tay ấy nâng cây tóc thần vệ nữ*, tám năm cứ thế trôi nhanh qua trên tay anh.



*Cây tóc thần Venus (còn gọi là cây tóc thần, thường được trồng làm cảnh.)


Bây giờ cô mới nhận ra, không hiểu tại sao bản thân mình lại làm như không nhìn thấy anh, tại sao lại lãng phí nhiều thời gian đến vậy.


Đầu lưỡi hàm chứa một lời cảm ơn nhưng lại lần lữa không nói ra khỏi miệng.


Cô ngây người đứng nhìn bóng lưng của anh, có thể cả đời cũng sẽ không thấy được cảnh vật động lòng người đến vậy nữa, cô không muốn phá vỡ nó.


Bỗng dưng Cố Tuần quay người lại, do ngược sáng nên không thấy rõ gợn sóng sâu trong mắt anh, anh nhìn sâu vào mắt cô, thời gian như dài ra, chợt khiến cô có một loại cảm giác, qua tám năm, ánh mắt của cô nhìn anh vẫn giống như ánh mắt lúc mới gặp nhau lần đầu tiên.


Hết chương 25

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện