Nửa tiếng sau, điện thoại của Hổ Phách reo, cầm lên nhìn thì là Phó Chiếu gọi đến. Cuối cùng anh cũng mở máy nhưng buổi đấu giá đã kết thúc rồi. Sau khi điện thoại được kết nối, Phó Chiếu liền đi thẳng vào vấn đề hỏi đã mua được bức tranh quạt kia chưa.
Hổ Phách đáp: "Chuyện anh giao phó bọn em nào dám không làm theo."
"Bao nhiêu tiền?"
Hổ Phách nói giá tiền, trong điện thoại như vang lên một tiếng sấm: "Một trăm hai mươi lăm ngàn, em điên rồi sao?!"
Màng nhĩ Hổ Phách bị chấn động, hỏi ngược lại: "Chẳng phải anh nói nhất định phải mua được à? Gía tiền cao một chút cũng không sao?"
"Anh nói là một chút! Nhiều như vậy mà là một chút hả!!!"
"Em gửi tin nhắn cho anh nhưng anh không thèm trả lời, gọi điện thoại cũng tắt máy."
"Ông đây bận họp, phải tắt điện thoại di động. Mà em không dùng cái đầu heo của mình suy tính được hả!"
Hổ Phách giận đến thở ra một hơi, nín nhịn giải thích: "Giá tiền cao như thế là do Cố Tuần cũng đến mua bức tranh quạt này."
Cô cho là nhắc tới anh vợ tương lai Phó Chiếu sẽ hết giận, ai ngờ vừa nghe anh càng tức giận hơn: "Cố Tuần muốn mua thì em để cho cậu ta mua đi, dù sao cũng là mua tặng cho ông Cố."
Hổ Phách hít một hơi, không muốn nói, đầu đau nhức. Thật ra, khi nhìn thấy Cố Tuần tham dự buổi đấu giá, trong lòng cô cũng rất do dự, cho nên mới tạm thời gửi tin nhắn cho Phó Chiếu hỏi ý kiến của anh, song không ngờ anh lại không trả lời tin nhắn. Cô đành dựa vào kế hoạch mà tiến hành thôi.
"Em mau đi tìm cậu ta rồi nhường đem bức tranh quạt cho cậu ta đi."
Hổ Phách cho là mình nghe nhầm, hỏi lại một lần nữa: "Nhường cho anh ta?"
"Đúng!"
"..."
Hổ Phách trực tiếp cúp điện thoại, trong lòng quyết tâm sau này sẽ không giúp đỡ chạy việc cho cái tên dở hơi này nữa.
Giọng của hai người cũng không nhỏ, Hứa Tranh Vanh ngồi bên nghe được rất rõ ràng, thấy Hổ Phách bị mắng, anh liền vội vàng khuyên nhủ: "Lão đại là người như vậy đó, miệng thì nói năng chua ngoa nhưng lòng lại mềm như đậu. Thật ra anh ấy đối xử với em rất tốt, không cho phép ai nói xấu sau lưng em một chữ nào đâu."
Hổ Phách tức giận: "Khá lắm đồ quỷ! Từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng bắt nạt em."
Hứa Tranh Vanh an ủi cô: "Bị ai làm khó cũng đỡ hơn để một kẻ khó ưa ** làm khó."
Hổ Phách vừa buồn cười vừa tức giận: "Anh cũng muốn để kẻ khó ưa ** đó chèn ép em sao, anh Hứa?"
[(**) Đây là một từ nói tục ở mức độ nhẹ của tác giả. Hai dấu "*" nhưng trong có một chữ là lượng từ, thành ra chữ chửi chỉ còn một từ. có thể là 狗 = chó; 屁 = thối, đít. Tác giả ko nghĩ là nó bị cấm nên ko dùng ký hiệu / để cách chữ, thành ra khi post lên những chữ tục sẽ biến thành **]
Hứa Tranh Vanh liền vội vàng nói không phải: "Làm sao biết chứ, em là loại người đó mà." (Ý của Hổ Phách là nói cô là loại người dễ bị bắt nạt.) Ý của anh là mặc dù Phó Chiếu bắt nạt cô nhưng ở bên ngoài lại một mực bảo vệ cô, không một ai dám bắt nạt. Không an ủi thì cũng sẽ buồn đến chết.
Hổ Phách chống tay lên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Hứa Tranh Vanh liếc mắt nhìn cô mấy lần. Vì văn chương không được tốt nên anh không biết hình dung vẻ đẹp của cô như thế nào, đẹp đến mức tựa như không giống người thật, tựa như không nỡ chạm vào một người bằng ngọc hoặc là đồ sứ. Một cô gái xinh đẹp như vậy mà Phó Chiếu lại không tiếc lời mắng chửi, đúng là không biết thương hương tiếc ngọc chút nào, thật không hổ là một người đàn ông nhiều năm vẫn không tìm được bạn gái!
Phó Chiếu lại gọi điện thoại đến, Hổ Phách để mặc cho điện thoại di động reo một hồi, lúc này mới bắt máy.
"Vừa rồi là anh nóng nảy. Trở về sẽ mời em ăn cơm vì đã hoàn thành công việc giúp anh." Giọng Phó Chiếu đã ôn hòa nhã nhặn, không còn mang theo mùi thuốc súng, giống như mới vừa rồi căn bản không có chuyện gì ầm ĩ. Hổ Phách cảm giác sâu sắc nếu như mình mà yếu đuối một chút chắc đã sớm bị Phó Chiếu làm cho tức chết vạn lần rồi.
Mười năm qua, hai người sống chung với nhau quái gở như vậy đấy, lúc thì như sấm sét mưa bão, lúc thì như trời trong nắng ấm. Một người là người lớn nhưng lại giống như trẻ con, một người thì ăn nói chua ngoa nhưng lại dễ mềm lòng. Hai người tranh cãi dữ dội nhưng không ai thù dai. Hứa Nhẫm Nhiễm từng cảm thán, hai anh em cô có thể được như vậy cũng là một kỳ tích rồi.
"Vừa rồi anh ngại nói với em, hai ngày qua, tình trạng tài chính của anh đột nhiên có chút vấn đề. Em lên xem cổ phiếu thì biết."
Hổ Phách mở phần mềm chứng khoán ra, sợ hết hồn. Đây là tình huống gì? Hơn một ngàn cổ phiếu bị rớt giá! Hôm qua thị trường chứng khoán hạ xuống, cô còn chưa quá kinh ngạc vì dù sao cổ phiếu cũng tăng một hơi mấy ngàn điểm, giá cổ phiếu tăng mạnh theo cấp số nhân, việc điều chỉnh là rất bình thường. Vậy mà hôm nay lại có động thái không ổn, trên màn hình giao dịch đều là màu xanh lá cây, chỉ số gần như là một đường màu đỏ đi xuống, cổ phiếu lại càng thảm hơn, thi nhau rớt giá. Cho tới bây giờ chưa từng có chuyện này, nhất là ở thị trường chứng khoán giá cao như thị trường Trung Quốc, vẫn luôn là tình thế rất tốt, đột nhiên lại chuyển biến xấu, các cổ phiếu gần như đều rớt giá, đây đúng là chuyện không bình thường.
Cũng may sáng hôm qua cô đã sớm nghe lời Phó Chiếu, lúc bắt đầu phiên giao dịch liền bán hết tất cả cổ phiếu, nếu không cả hai bị rớt giá thì hai cái bánh xe cũng không còn.
Phó Chiếu chán nản nói: "Hôm qua anh định muốn bán cổ phiếu rồi nhưng lúc lên máy bay lại quên, chờ đến lúc máy bay hạ cánh, mở điện thoại di động lên thì thấy cổ phiếu đã hạ giá. Để giảm bớt tổn thất, anh đã điều chỉnh lại điểm, ai ngờ hôm nay lại hạ tiếp."
"Vậy bây giờ phải làm sao?" Hổ Phách vừa nghe cũng gấp gáp. Tiền vốn của Phó Chiếu với cô căn bản không giống nhau, thỉnh thoảng có khi biến động trong ngày là một chiếc xe hơi.
Phó Chiếu lại nói tiếp: "Thật ra có bán tháo cũng không sao, anh vẫn sẽ ôm để đó, ngộ nhỡ cố phiếu có giảm quá nhanh không dừng lại được thì cũng không tổn thất gì nhiều, anh nhất định phải gia tăng tiền dằn chân, không dám lộn xộn dùng chút tiền mặt trong tay kia. Em có hiểu không?"
Hổ Phách đương nhiên hiểu, tiền mà Phó Chiếu tích cóp được gần như đều ở thị trường chứng khoán, hôm qua sau khi bán tháo bớt đoán chừng trong tay cũng không còn lại bao nhiêu tiền.
"Đúng lúc Cố Tuần muốn mua bức tranh quạt, em hãy nhường cho cậu ta đi. Nhưng mà em đừng nói là anh không muốn mua." Giọng nói của Phó Chiếu có chút vội vã: "Bị người ta biết thì rất mất mặt."
"Em biết rồi, em sẽ không nói đâu." Hổ Phách hiểu tâm tư anh, chuyện này đúng là rất mất mặt, dĩ nhiên không thể để cho Kiều An Kỳ biết.
"Vậy em nhanh đi tìm Cố Tuần đi."
Hổ Phách cầm điện thoại di động giống như đang cầm khoai lang nóng. Yêu cầu này đối với cô mà nói đơn giản là không thể nào hoàn thành. Cô phải có thật nhiều dũng khí mới dám đi tìm Cố Tuần... Đúng rồi, còn phải trang bị một tấm da mặt dày hơn so với mùa hè năm ngoái nữa chứ...
Trở về khách sạn, cô lòng đầy ưu sầu đi vào sân, Lục Huyền đang ngồi trên xích đu chơi đàn ghi-ta.
Tiểu Mễ mặt dày hưng phấn nói: "Chơi bản Ánh sáng xanh đi."
Hổ Phách vội vàng nói: "Đừng là xanh, muốn chơi hãy chơi trái táo đỏ, mặt trời đỏ, núi đỏ."
Lục Huyền ngừng tay, cười tủm tỉm nhìn cô: "Cổ phiếu rớt giá đúng không?"
"Làm sao cậu biết?"
"Tôi có cái gì mà không biết chứ." Lục Huyền buông tay một cái.
Hổ Phách bĩu môi một cái: "Vậy cậu cảm thấy thị trường chứng khoán sẽ đi như thế nào?"
"Sẽ hạ giá đột ngột, các người không tưởng tưởng nổi nó hạ giá đột ngột thế nào đâu, là thảm nhất từ trước đến nay, rất nhiều người sẽ bất ngờ phá sản, đoán chừng là sẽ có không ít người đi nhảy lầu."
Hổ Phách sợ hết hồn, vẻ mặt của "gậy thần" vô cùng nghiêm túc, không giống như là đang nói năng bậy bạ.
"Kinh khủng đến thế ư?"
"Nếu chị không tin thì chúng ta cá cược một trăm đồng. Nếu ngày mai không có một ngàn cổ phiếu hạ giá thì tôi trả chị một ngàn đồng."
Lúc này Hổ Phách không có tâm tư cá cược với cậu ta, cô đang bận suy nghĩ làm sao để hoàn thành nhiệm vụ Phó Chiếu giao phó. Từ nhỏ đến lớn lúc nào Phó Chiếu ra lệnh cô cũng phục tùng vô điều kiện, nhưng mà lần này, thật sự là rất khó khăn. Hai người tình cờ gặp nhau ở nơi này, thái độ của Cố Tuần đối với cô hiển nhiên là giống như đối với chuyện của mùa hè năm ngoái, vẫn còn canh cánh trong lòng, nếu không cũng sẽ không không chào hỏi cô một tiếng, hoàn toàn xem cô là người xa lạ. Chắc chắn là anh không muốn gặp cô, có lẽ đã quên cô rồi, định sẽ không bao giờ liên lạc.
Cô muốn từ chối Phó Chiếu, nhưng mà nhìn anh vướng vào loại chuyện này cô lại không thể không giúp.
Do dự hồi lâu, cuối cùng cô đi ra lan can mở danh bạ điện thoại, tìm số của Cố Tuần. May mà lúc trước không xóa đi, mà có xóa thì cô cũng vẫn nhớ được số.
Còn chưa gọi điện mà da mặt cô đã bắt đầu nóng lên. Lúc trước ở phiên đấu giá cô đối đầu gay gắt với anh, chớp mắt một cái liền nói không cần nữa, muốn nhường cho anh, đây không phải là bị bệnh thần kinh sao?
Anh sẽ không cho là cô cố ý muốn thu hút sự chú ý của anh hay là muốn tìm cơ hội tái hợp chứ? Thật là cô càng nghĩ càng chột dạ nên liền ném điện thoại di động qua một bên.
Dường như Phó Chiếu có thiên lý nhãn, mới vừa ném điện thoại di động đi thì có một tin nhắn đến.
"Nhóc con chết tiệt, nếu em thấy chết mà không cứu thì anh sẽ chết cho em xem." Tiếp theo đó là ba cây dao đầm đìa máu.
Vì Phó Chiếu, cô mặt dày không biết xấu hổ thì có sá gì.
Cô lấy dũng khí mở điện thoại ra, cảm thấy thời gian đợi kết nối sao mà dài đằng đẵng. Cô không tự chủ được trở nên hồi hộp, tim đập nhanh hơn không nói lại còn bỗng nhiên rất khát nước. Bưng nước lên uống đến ly thứ ba, trong điện thoại rốt cuộc cũng vang lên một tiếng alo.
Hổ Phách hoàn toàn không nghĩ ai cũng mê mình, cho là anh vẫn còn nhớ số điện thoại của mình, cho nên vội vàng tự giới thiệu: "Anh khỏe không, em là Hổ Phách."
"Tôi biết."
Đã lâu không nghe được giọng nói êm ái trước đây, chỉ có một điều là giọng nói lãnh đạm giống như là nước lạnh để qua đêm.
Thật ra thì cô đã chuẩn bị việc anh sẽ lập tức ngắt điện thoại sau khi biết cô là ai, như thế này đã là tốt đến vượt quá tưởng tượng rồi, lúc này cô lấy dũng khí hỏi anh buổi tối có rảnh hay không.
Cố Tuần không nói không cũng không nói có, hỏi ngược lại: "Có chuyện gì không?"
"Em muốn mời anh đi ăn cơm." Lời thốt ra khỏi miệng, cô căng thẳng đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, một tay nắm chặt điện thoại di động, một tay đè trên ngực. Thần kinh lo lắng, sợ tiếng tim mình đập sẽ bị anh nghe thấy.
Trong điện thoại Cố Tuần hơi dừng lại một chút, nói: "Tôi còn nhớ lúc chia tay, em còn gửi đến một tin, không làm phiền nhau chính là sự dịu dàng sau cùng."
Hổ Phách ngượng đến nóng hết cả mặt, nếu không phải là vì Phó Chiếu, cô nhất định sẽ không còn mặt mũi mà tiếp tục nói nữa.
"Chuyện trước kia, xin lỗi anh."
"Một năm sau mới nói xin lỗi hả?"
Hổ Phách ngượng đến không cách nào nói tiếp được nữa, xem ra bữa cơm này nhất định là không mời được rồi.
Ai ngờ Cố Tuần trầm mặc một lát rồi nói: "Buổi tối bảy giờ tại Chu Đỉnh."
Hổ Phách tức khắc thở phào, nhưng vừa nghe đến Chu Đỉnh, lại là giọng nói kia nhắc tới, theo bản năng nói một câu: "Có thể đổi một chỗ khác hay không?"
"Tôi chỉ đến đó." Vẫn là giọng nói lạnh nhạt bình tĩnh nhưng không lại để cô thương lượng chút nào, âm thanh dứt khoát không cho phép từ chối.
Hổ Phách lập tức nhượng bộ, "Được rồi, được rồi."
Aiz, lần này mất nhiều máu rồi.
Sáu rưỡi, Hổ Phách ra cửa đón xe, thành phố S đã đến giờ cơm tối nên đường phố cực kỳ kẹt xe, đến bảy rưỡi xe taxi mới tới nơi.
Hổ Phách bước vào thang máy, lấy trong túi xách ra một thỏi son, tô tô lên môi hai cái.
Cô trời sinh đã là đại mỹ nhân nên căn bản không cần trang điểm, nhưng mà khi cô căng thẳng thì môi sẽ trắng bệch.
Thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất, cô đưa mắt nhìn toàn bộ thành phố S bị giẫm dưới chân, ánh đèn sáng chói tựa như một tấm thảm sao lớn được bày trí dưới mi mắt. Trên tầng cao, gió đêm thổi nhẹ nhàng, trong bóng đêm váy đầm dài rộng của cô tung bay như cánh bướm.
Đi tới cuối hành lang, cô liền nhìn thấy Cố Tuần.
Hai tay anh chống trên lan can màu đỏ chót, thân hình cao lớn đẹp đẽ, chẳng qua chỉ là một bóng lưng nhưng khí thế lại hơn người.
Hết chương 11