Kế hoạch ban đầu của Mạc Phong là để cả hai con ở nơi này, con anh sẽ rời đi trước, nhưng anh không ngờ được con trai lại đến tìm mình .

Mạc Cách Ly nói với Mạc Phong: “Con không muốn ở lại nơi này, con muốn cùng ba trở về thành phố S .”

Mạc Phong nhìn con trai thật kĩ, nhíu mi hỏi: “Vì sao?”

Mạc Cách Ly cúi đầu không nói lời nào.

Mạc Phong trầm mặc nhìn con, bỗng nhiên nhận thấy nội tâm của đứa bé này thật lạnh lùng, nghĩ đến Tô Tranh lúc này đang nằm ở trên giường bệnh bởi vì con mà đau thấu tim, lập tức vô cùng tức giận, giận tái mặt chất vấn nói: “Con có biết mình đang nói gì không? Cô ấy là mẹ ruột của con!”

Mạc Cách Ly cảm giác được ba đang tức giận, tay nhỏ nắm chặt thành đấm, dũng cảm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ba, kiên định mà lạnh lùng mở miệng: “Con cũng là người, cũng có tình cảm, không phải là món đồ vô chi vô giác chơi các người muốn để đâu thì để.”

Mạc Phong nghe vậy lạnh lùng “Hừ”, nói tiếp: “Không ai ép con làm chuyện gì cả!”

Mạc Cách Ly mím môi mỏng, chậm rãi nói: “Ba, những chuyện bà nội nói về mẹ hôm trước, người chưa một lời phản đối.”

Mạc Phong nhất thời nghẹn lời, đúng vậy, những năm gần đây anh luôn cẩn thận chuẩn bị cho thời khắc ấy, nhưng lại chưa từng đả thông tư tưởng cho các con.

Mạc Cách Ly nhìn ba đột nhiên không nói gì, khẽ nở nụ cười, nhìn những đám mây trắng nhẹ nhành trôi trên bầu trời cao ngoài cửa sổ, từ từ nói: “Ở trong lòng con, mẹ là một cái định nghĩa xa xôi và xa lạ, loại cảm giác này đã ăn sâu bám dễ . Nhưng các người bỗng nhiên nói ra, có lẽ không hẳn là như thế, có lẽ cô ấy không vứt bỏ chúng tôi, cô ấy quay lại tìm tìm chúng tôi , thậm chí có thể là cô ấy rất yêu chúng tôi.”

Mạc Cách Ly quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng kiên nghĩ không đúng đội tuổi, lạnh lùng nói: “Thật có lỗi, con không cách nào nhận.”

Mạc Phong nghe vậy càng thêm hờn giận, nhíu mày nói: ” Mạc Cách Ly, chẳng lẽ từ trước con không hoài nghi gì hay sao? Con là cháu trai xuất sắc nhất thông minh nhất trong miệng ông nội, làm sao có thể không có đoán được cô ấy chính là mẹ ruột của con? Nếu như con không đoán được, lấy sự cẩn trọng của con, liệu sẽ chịu đi theo cô ấy sao?”

Mạc Phong nói cả một hơi, nhìn lông mi dài của Mạc Cách Ly rung động, biết mình đã nói đúng, Mạc Phong cười lạnh, chất vấn nói: “Bây giờ con lại nói con không thể nhận? Rốt cuộc con đang lừa dối ta hay chính là bản thân mình?”

Mạc Cách Ly rũ mắt xuống mặt, nhếch môi, một câu cũng không nói.

Mạc Phong nhìn con trai mình không phản bác một lời nào, chẳng những không có chút cao hứng, ngược lại trong lòng lại bị nhéo đau, áy náy từ lòng xông lên đến tận họng.

Đây là con của anh và Tô Trang, người con mang đậm đường nét của Tô Tranh, khi cảm xúc dao động con lại càng giống Tô Tranh đến lạ thường, ánh mắt rũ mắt xuống mặt che giấu đi cảm xúc thật của mình, con có đôi mổi mỏng manh và khuôn mặt tinh xảo, tất cả những điểm này đều được di truyền từ Tô Tranh, chỉ có cô mới có tính chất đặc biệt như vậy!

Bây giờ anh ở nơi này ép hỏi nó, ép nó đến đường cùng.

Mười năm qua, bản thân anh chưa từng làm gì vì con, bây giờ lại yêu cầu con làm theo ý của mình? Hơn nữa này đứa nhỏ này thiên tính lạnh lùng, tuy rằng tài trí xuất chúng, nhưng ở phương diện tình cảm lại cực kỳ bế tắc. Cùng là con anh và Tô Tranh, sao nó lại không thể giống như Yên Nhiên cứ hồn nhiên dẽ dàng chấp nhận như vậy!

Mạc Phong cười khổ, bất đắc dĩ châm chọc nói: “Quên đi, con muốn về thì cứ về đi, ba không bắt buộc.”

Nhận được kết quả như vậy đều là do một tay anh làm ra, chuyện tới nước nay, anh làm tất cả chỉ muốn Tô Tranh được hạnh phúc . Tính cách Yên Nhiên đơn thuần đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng còn tiểu tử lạnh lùng trước mắt này lại hơi khó giải quyết, cần có thêm thời gian .

****************************************

Về tình hình của Mạc Cách Ly, dĩ nhiên là Mạc Yên Nhiên cũng kịp thời thông báo cho Tô Tranh.

Tô Tranh vừa nghe xong, trầm tư một chút rồi nói: “Nếu như em trai con cũng muốn đi, con cũng không thể ở lại một mình với mẹ.”

Mạc Yên Nhiên đương nhiên sẽ không nhẫn tâm bỏ mẹ lại có người đàn ông A Rượu không đáng tin cậy này, vội vàng lắc đầu lại khoát tay làm nũng: “Con sẽ không đi về, con nhất định sẽ ở chỗ này với mẹ!”

Tô Tranh cười: “Không phải, con không phải ở lại nơi này, mẹ cũng sẽ không ở lại, chúng ta cùng về thành phố thôi.”

Mạc Yên Nhiên vuốt thạch cao trên đùi mẹ, nhíu mày lại, rất lo âu hỏi: “Như vậy thực sự có thể không? Bó thạch cao không thể dễ dàng di chuyển đâu.”

Tô Tranh bắt lấy tay nhỏ hiếu động của cô bé, giải thích nói: “Không quan trọng, bây giờ đã không còn đau nữa. Còn nữa bó thạch cao cũng có thể đi may bay đó, chỉ cần Yên Nhiên ở bên cạnh mẹ là tốt rồi.”

Mạc Yên Nhiên nghe mẹ nói vậy thì rất vui vẻ, hào khí vạn trượng vỗ bộ ngực nhỏ nói: “Được mẹ, mẹ hãy giao cho Yên Nhiên đi, Yên Nhiên nhất định chăm sóc mẹ thật tốt.”

Tô Tranh nhìn dáng vẻ nho nhỏ của bé, không nhịn được cười, nhưng vẫn theo lời của bénói: “Ừ, mẹ phải dựa vào con.”

Chương 101

Mạc Yên Nhiên trở về báo cho Mạc Phong, Mạc Phong hơi suy nghĩ một chút rồi đưa ra kết luận: “Nếu như cô ấy muốn đi về bây giờ thì cũng có thể, nhưng không thể đi một mình, chỉ có thể đi cùng với ba, như vậy ba mới có thể yên tâm.”

Mạc Yên Nhiên nghe vậy rất vui vẻ, thứ bé mong chính là cái kết quả này, cô bé cao hứng nói: “Thật tốt quá, một nhà chúng ta lại có thể ở bên nhau!”

Mạc Phong nhìn dáng vẻ hưng phấn của con gái, trong lòng ngũ vị tạp trần. Một nhà sống cùng nhà, đó là một ước mơ xa vời đến nhường nào, có lẽ chỉ có Yên Nhiên đơn giản mới có thể lạc quan như vậy thôi.

Mạc Yên Nhiên lại hoàn toàn không biết những điều Mạc Phong đang nghĩ, cô bé vội vàng chạy ra bảo tài xế đưa bé đến bệnh viện, bé phải nhanh hướng báo cho mẹ tin tức này.

Ở trong lòng Mạc Yên Nhiên, cô bé cảm thấy bây giờ gia định họ vẫn chưa thể ở bên nhau nhất định là bởi vì ba không tha thứ cho mẹ, hôm nay chính miệng đồng ý đi về cùng mẹ, điều đó khẳng định tình hình nhất định có thể cứu vãn . Nếu như bé có thể nói cho mẹ biết thì chuyện cả nhà sống với nhau nhất định sẽ không còn là giấc mộng nữa rồi.

Mạc Yên Nhiên bảo bác tài chạy thật nhanh tới bệnh viện, vọt vào trong phòng bệnh lập tức la hét : “Ba nói sẽ cùng trở về với chúng ta!”

Trong phòng bệnh, A Rượu khẽ lắc lon coca cola đưa đến khóe miệng chầm chập uống một hớp, cau mày nói: “Em gái nhỏ, em đang nói chuyện gì ở đây vậy?”

Mạc Yên Nhiên thấy tên đầu trọc, trong lòng rất không vui, ai bảo lần trước đến cướp cũng là một tên đầu trọc ! Cô bé tức giận nói: “Đương nhiên là ba tôi muốn dẫn mẹ tôi đi về !”

A Rượu nghe xong”Phốc” một tiếng thiếu chút phun ngụm coca cola trong miệng ra: “Em gái nhỏ, ba em nghĩ anh ta là ai, muốn mang người đi thì mang người đi được sao? Mơ mộng hão huyền!” Hừ hừ, cái người đàn ông đáng ghét này, làm hại Tô Tranh đau lòng lâu như vậy, bây giờ còn phải nằm ở trong phòng bệnh? Bây giờ mới biết hối hận sao? Không có cửa đâu!

Mạc Yên Nhiên nghe thấy A Rượu nói thế, khuôn mặt nhỏ nhanh chóng buồn buồn, cô bé hung hăng trợn mắt nhìn A Rượu một cái rồi nói với mẹ mình: “Mẹ, ba nói chúng ta đi về với nhau, mẹ cũng sẽ về với chúng con phải không?”

Tô Tranh ung dung rút một tờ khăn giấy từ hộp khăn giấy ra, A Rượu này, có phun coca cola thì chỉ nên dính cảo một mình anh ta thôi văng cả lên chăn vài giọt.

Mạc Yên Nhiên thấy mình mẹ từ chối cho ý kiến, nhất thời hoảng hồn, từ từ chạy tới đẩy A Rượu ra, bám vào bên giường, mở một đôi mắt to mong đợi nhìn mẹ: “Mẹ, sẽ không để Yên Nhiên trở về một mình đúng không? Mẹ sẽ về với Yên Nhiên phải không?”

Bé kéo tay Tô Tranh, tội nghiệp nói: “Mẹ, nếu mẹ trở về một mình, Yên Nhiên sẽ không yên lòng !”

Tô Tranh nhìn tiểu cô nương nũng nịu với mình, làm sao còn có thể cự tuyệt đây? Cô dịu dàng cười , gật đầu nói: “Yên Nhiên muốn thế nào mẹ đều theo, có được hay không?”

Mạc Yên Nhiên lập tức nhảy dựng lên, nhào vào lòngTô Tranh cực kì hưng phấn: “Thật tốt quá, con biết mẹ tốt nhất mà!”

A Rượu ở bên cạnh sờ sờ đầu mình, bất đắc dĩ thở dài nói: “Ai, nếu như cô muốn đi, tôi sẽ đi cùng với cô!”

*************************************

Sau khi đi đến sân bay, Tô Tranh phát hiện Mạc Phong đã schuẩn bị xong tất cả mọi chuyện, dưới sự giúp đỡ của nhân viên Tô Tranh không gặp bất kì chướng ngại nào khi đi máy bay. Luôn ở bên cạnh Tô Tranh, là Mạc Yên Nhiên và A Rượu.

Mạc Yên Nhiên như bà cụ non luôn miệng nhắc này nhắc kia, cận thận không cho ai bắt nạt mẹ. A Rượu ôm tay trước ngực, liếc mắt nhìn nhìn Mạc Phong, lại thấy Mạc Phong người ta ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn mình, thẳng khi lên máy bay, cũng vội vàng theo Tô Tranh lên máy bay.

Bên trong khoang máy bay này cũng không nhiều người, chỉ có tám ghế ngồi, nội thất hào hoa. Được chia thành hai khu bên trong và bên ngoài.

Cơ thể Tô Tranh vôn bị thương, nên dĩ nhiên Tô Tranh sẽ ở trong phòng nghỉ ngơi, vì vậy Mạc Phong lập tức tự động mang laptop đi về phía bên ngoài ngồi xuống. Mạc Cách Ly không nói một lời, cũng đi theo ba ra phía ngoài phòng ngồi xuống. Hai cha con mặt đối mặt một lớn một nhỏ, trầm mặc giống nhau, nhưng cũng là ăn ý giống nhau.

A Rượu”Hừ” một tiếng, hết cách rồi, máy bay tư nhân này cũng không lớn, mọi người muốn tránh lẫn nhau cũng khó, chỉ có thể chấp nhận giáp mặt. Anh liếc mắt nhìn, cậu nhóc vẫn chưa nói một câu Mạc Cách Ly, cuối cùng đi về phía Tô Tranh, muốn ngồi cạnh Tô Tranh.

Ai ngờ Mạc Yên Nhiên không biết từ đâu lao ra, trong tay bưng một đĩa trái cây, lớn tiếng la: “Tránh ra tránh ra!”

A Rượu bị cô bé hét đau tai, sờ sờ đầu trọc tức giận hỏi: “Làm sao?”

Mạc Yên Nhiên bĩu môi một cái: “Này, thật không có ánh mắt , tôi muốn ngồi bên cạnh chăm sóc mẹ tôi!”

A Rượu bất đắc dĩ trợn mắt nhìn Mạc Yên Nhiên một cái, nhấc cái mông đi về phía đối diện ngồi xuống. Dáng người anh vốn nhỏ gầy, chiếc ghế sa lon hào hoa bằng da thật này lại rất lớn, anh đặt mông ngồi xuống, cả người giống như bị hút vào.

Mạc Yên Nhiên le lưỡi cười trộm rồi, lập tức thay một bộ mặt lấy lòng, bưng đĩa trái cây lên trước mặt mẹ.

Trên đĩa đều là anh đào, tròn tròn đầy đặn,trong suốt ướt át.

Mạc Yên Nhiên cầm một quả anh đào mọng nước đưa lên khóe miệng mẹ: “Mẹ, ăn anh đào đi.”

Tô Tranh nghe lời há mồm ra, cho quả anh đào trong tay Mạc Yên Nhiên vào trong miệng mình.

A Rượu cau mũi một cái: “Ai nha, các người thật buồn nôn!”

Mạc Yên Nhiên rất khinh thường giương mắt nhìn anh: “Tôi thấy A Rượu này, anh đang đố kị sao?”

A Rượu nghe xong, xì mũi coi thường: “Ghen tỵ? Tôi ghen tỵ? Chuyện cười a! Tôi thấy chỉ có người khác ghen tỵ thôi.”

Mạc Yên Nhiên nháy nháy mắt, nghịch ngợm hỏi: “Người khác? Ai vậy? Người nào đang ghen tỵ !”

A Rượu hừ hừ gật đầu hài lòng cười, cũng không trả lời Mạc Yên Nhiên, ngược lại chuyển hướng sang nói với Tô Tranh: “Tô Tranh , sau khi trở về cô hãy về nhà một thời gian đi, tôi sẽ chăm sóc cô thật tốt.”

Mạc Yên Nhiên nghe vậy lại rất bất bình: “Anh chăm sóc? Là tôi! Tôi sẽ là người chăm sóc mẹ?”

Bây giờ A Rượu đã hiểu câu “Người khó đối phó nhất chính là tiểu nhân và con gái” , anh đột nhiên cảm thấy mình không nên đắc tội vị”Tiểu nhân” kiêm”Cô gái” trước mắt này , vì vậy vội vàng trấn an nói: “Được a, Tiểu Yên Nhiên, Yên Nhiên cũng đến chăm sóc, chúng ta cùng nhau chăm sóc mẹ.”

Mạc Yên Nhiên nghe thấy lời này có chút không đúng, nhưng ít nhất thì anh ta cũng không gạt bé ra ngoài phải không? Cho nên trong khoảng thời gian ngắn Mạc Yên Nhiên cũng không còn gì phản đối, liền gật đầu nói: “Được .”

Nhưng Mạc Yên Nhiên lại không biết ở ngoài kia, hai người đàn ông một lớn, một nhỏ khi nghe thấy bé nói vậy khuôn mặt đều trở lên vô cùng khó coi!

Mạc Cách Ly thì cũng thôi, đối với cậu mà nói nhiều lắm cũng chỉ là bớt đi cô chị gái ríu rít ở bên mình, nhưng còn Mạc Phong cả khuôn mặt đen thui, tiếng bàn tay nắm lại kêu răng rắc, sức lực mười phần.

Tiếp viên hàng không mang theo nụ cười ôn hòa đưa nước trà đến đây, liếc nhìn sắc mặt của Mạc tiên sinh, nhất thời hoa dung thất sắc, còn tưởng rằng mình có vấn đề gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện