Người định không bằng trời định, Tô Tranh ngàn vạn lần không ngờ cô chỉ mất liên lạc trong mấy ngày, mà người bạn A Rượu có thể bại lộ chuyện của mình!

Cô không thể có kết quả như thế, cô cũng không muốn Mạc Phong hận cô, cô càng không muốn lại nhận lại kết thúc như trước!

Đầu điện thoại bên kia A Rượu không nghe thấy Tô Tranh đáp lại, lo lắng hỏi: “Tô Tranh, cậu làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ cậu đang ở đâu?”

Tô Tranh lập tức bình tĩnh lại, vội vàng nói với A Rượu: “Tớ không sao, tớ sẽ gọi lại cho cậu sau.” Nói xong cô vội cúp điện thoại.

Sau đó Tô Tranh nhìn về vùng núi rừng rập rạp trước mắt thật lâu, cô nên làm như thế nào đây? Làm như thế nào để đền bù lại tất cả đây? Đúng lúc này, trong lòng cô lại nghĩ, mọi chuyện cũng chưa đến mức không thể nào cứu vớt, cô còn có thể bù đắp, không phải sao? Mặc dụ tối nay A Rượu đã sử dụng loại vi rút kia, nhưng chưa chắc Mạc Gấm đã phát hiện máy vi tính của mình bị xâm nhập. Chỉ cần cô có thể xóa đi được con vi rút kia trước khi Mạc Gấm phát hiện thì sẽ không hề để lại dấu vết.

Sau khi Tô Tranh nghĩ đến phương pháp này, mặc dù cũng biết cách làm này có nguy cơ rất lớn, nhưng việc đã đến nước này, cùng lắm thì sẽ bị nhà họ Mạc phát hiện ra thôi. Nếu cô thành công, tất cả mọi chuyện đều sẽ không bị phát hiện, khi đó cô chỉ cần ở với các con cùng chờ Mạc Phong là được rồi, còn nếu bị phát hiện thì…, nhưng tất cả cũng chỉ là nếu thôi.

Xác định được ý định, Tô Tranh vội mở wifi của di động để phát ra tín hiệu, đồng thời mở Laptop ra chuẩn bị kết nối. Khi laptop khởi động thì cô khẩn trương nhìn tín hiệu máy vi tính đang bắt, sóng bắt chậm chạp như sên bò, mãi một lúc lâu mới kết lỗi được mạng thành công!

Tô Tranh hít một hơi thật sâu bình tĩnh lại, mở Chat Messenger ra, nhìn thấy A Rượu đang on. Không còn kịp giải thích nữa, cô trực tiếp nói cho A Rượu là cô muốn xóa Tửu Thần đi. A Rượu kinh ngạc rồi nói, anh cũng đang muốn thử xóa nó.

Tô Tranh gật đầu một cái, tín hiệu Internet cực kỳ không ổn định, nếu như chuyện này không do A Rượu làm thì không thể tốt hơn. Cô do dự một chút, lại mở USB ra, đem tài liệu lấy được từ máy tính của Mạc Phong ra copy giao cho A Rượu. Nếu như một khi xảy ra chuyện gì bất trắc, trong tay A Rượu cũng có nhiều bằng chứng hơn.

Cô thấy thời gian đã không còn sớm, sợ những nhưng vệ sĩ kia đột ngột tỉnh lại nên vội vàng dặn dò A Rượi rồi tắt máy tính.

Đóng Laptop cầm điện thoại di động trở về phòng, những những vệ sĩ kia vẫn còn đang ngủ, trong lòng cô an tâm một chút, nghĩ tới tối nay gọi điện được cho A Rượu. Nếu như anh có thể lấy lại được con vi rút kia mà không để lại dấu vết thì tất cả đều còn kịp.

Ngày hôm sau, khi mặt trời chiếu vào căn phòng, cô nhìn thấy bóng dáng làm việc của những người vệ sĩ, bọn họ không có vẻ dị thường gì, có lẽ vệ sĩ Nghiêm cũng chưa phát hiện ra điệu gì.

Cô len lén giấu điện thoại di động vào trong người, dẫn Yên Nhiên đi ra ngoài đi dạo đến đỉnh núi nhỏ kia. Điện thoại di động lại bắt được tín hiệu lần nữa, cô lặng lẽ nhắn tin cho A Rượu, sau đó lo lắng chờ đợi. Nhưng đợi mãi cũng không thấy A Rượu đáp lại.

Cô bắt đầu thấp thỏm , nhưng lại tự an ủi mình có lẽ là do A Rượu chưa nhìn thấy tin nhắn.

Khi cô quay lại biện thự, thì vừa đúng lúc vệ sĩ Nghiêm từ trong phòng đi ra, ánh mắt người vệ sĩ trẻ tuổi này nhìn cô có chút kỳ quái, giống như là đang quan sát gì đó. Có lẽ anh ta đã bắt đầu nghi ngờ chuyện tối hôm qua rồi? Tô Tranh cố tỏ ra thoải mái mà cười với anh ta, lại thấy vệ sĩ Nghiêm nghiêng đầu đi.

Thật ra Tô Tranh cũng không quá lo về phần vệ sĩ Ngiêm, anh ta chẳng có bằng chứng cụ thể thì nhiều nhất cũng chỉ là hoài nghi thôi. Cô làm như không có việc gì trở về phòng, nói chuyện đọc sách cùng với Yên Nhiên, cứ như vậy một buổi sáng đã qua. Buổi trưa, cô nghe thấy âm thanh ầm ầm ở phía xa, chạy ra ngoài hỏi xảy ra chuyện gì, vệ sĩ Nghiêm chỉ nhàn nhạt nói đã phái người đi xem. Lúc tối, vệ sĩ Ngiêm tăng vệ sĩ tuần tra quanh biệt thự, anh ta cũng không có nói cho Tô Tranh biết xung quanh đang xảy ra chuyện gì.

Buổi tối, sau khi bọn trẻ ngủ say, cô tự mình đi ra ngoài đi dạo một mình . Lần này cô không dám dùng lại chiêu cũ, chỉ nói buổi tối mất ngủ muốn ra ngoài đi dạo một chút, dĩ nhiên vệ sĩ Ngiêm sẽ đi theo cô, Tô Tranh không có lý do gì phản đối, không thể làm gì khác hơn là sau lưng có thêm một cái đuôi.

Ai biết bọn họ đi không xa, vệ sĩ Nghiêm đột nhiên rút súng lục ra, cảnh giác nhìn xung quanh. Cũng lúc đó Tô Tranh đồng thời phát hiện, xung quanh có âm thanh người đi lại!

Bọn họ ở nơi này đã mấy ngày, chưa từng có phát hiện có người ở xung quanh, nhưng hôm nay vào đêm khuya là ai đến đây?

Vệ sĩ Nghiêm nhìn cô một cái, trong mắt chớp chớp một cái, nhỏ giọng dặn dò: “Cô ở yên ở đây đừng đi đâu, tôi qua đó một chút.” Nói xong anh đưa cho cô một vật rồi dặn: “Một khi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì hãy nhấn cái nút này.” Nói xong anh ta đi thẳng vào rừng.

Tô Tranh cười lạnh một tiếng, chẳng lẽ vệ sĩ Nghiêm lại không biết trên đời này có kế điệu hổ ly sơn? Anh ta bỏ cô lại tự mình đi xem xét xung quanh có lẽ là lo lắng có người hại đến Cách Ly và Yên Nhiên, anh ta tình nguyện bỏ cô lại không muốn để ý đến cô.

Nhưng Tô Tranh cũng sợ, còn có cái gì là đáng sợ đối với cô, cô cũng không phải là cô gái yếu đuối trói gà không chặt! Vệ sĩ Nghiêm rời đi càng làm cho cô hành động tự do hơn, vì vậy cô lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng đi về phía đỉnh núi nhỏ kia.

Khi cô định leo lên đỉnh núi thì, bên cạnh lại vang lên tiếng bước chân chậm rãi.

Cô chợt dừng lại, nhanh chóng lùi về phía sau, trốn dưới một thân cây.

” Riểu thư Tô.” Một tiếng gọi tên cô vang lên, trong rừng núi vắng vẻ của đên khuya tiếng gọi này làm cô dựng cả tóc gáy.

Cô chợt quay đầu nhìn, chỉ thấy bóng một người đàn ông cao gầy, người nọ mặc áo sơ mi, từ trong bóng tối từ từ đi ra.

Cô cố gắng bình tĩnh, mở miệng hỏi: “Anh là ai?” Cô phát hiện giọng nói của mình trở lên khàn khàn run run, cô quá khẩn trương.

Mặt của người đàn ông kia ẩn trong bóng tối, cô nhìn không rõ, nhưng nghe thấy tiếng anh ta hỏi lại: “Tiểu thư Tô, không phải cô biết tôi sao?”

Người này, cô có biết không?

Nhìn vóc người cao gầy của người đàn ông , phong thái bình tĩnh, cô chợt nhớ tới một người.

Mạc Gấm, cô đã từng thấy qua ảnh , người này là Mạc Gấm sao?

Tô Tranh khó khăn mở miệng: “Anh là Mạc Gấm?” Cô khẳng định nói, tiếp theo lại hỏi: “Anh muốn gì?”

Mạc Gấm từ trong bóng tối đi ra, nhờ ánh trăng chiếu Tô Tranh thấy rõ diện mạo của anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện