Hôm sau Phùng Mính Nhi rời đi, cô không nói muốn đi đâu, Mạc Phong cũng không ngăn cản.

Điều này làm cho Tô Tranh cảm thấy khó hiểu, cô bắt đầu cảm giác mình nên ra một quyết định cấp bách hơn.

Phùng Mính Nhi rời đi, có hai nguyên nhân đơn giản, thứ nhất là đã lấy được thứ mình muốn từ chỗ Mạc Phong, thứ hai là tự cô ta lấy được tin tức có giá trị.

Phùng Mính Nhi có hai lựa chọn, hoặc là giúp Phùng gia đối phó với Mạc gia, hoặc là cố gắng giúp hai nhà Mạc Phùng kết thân giữ gìn quan hệ.

Hôn nhân của Phùng Mính Nhi và Mạc Phong vốn đã rất mỏng manh, lão phu nhân nhà họ Mạc cũng không nhất định toàn lực ủng hộ, nhưng hôm nay Phùng Minh Nhi cảm thấy mình nắm giữ được một bảo bối có thể lấy lòng lão phu nhân.

Tô Tranh cười khổ, căn cứ tin tức cô thu thập được, nghe nói phu nhân của nhà họ Mạc đã qua đời từ lâu, dựa vào lời nói vô tư của Mạc Yên Nhiên biết được tin tức, mẹ ruột của Yên Nhiên độc ác từ bỏ con mình, là một người phụ nữ xấu đáng ghét.

Hôm nay Phùng Mính Nhi rõ ràng đã phát hiện người phụ nữ xấu xa trong truyền thuyết đã qua đời nay lại xuất hiện bên cạnh hai bảo bối nhà họ Mạc, nên xúc động, nóng lòng muốn đi báo cho lão phu nhân.

=== ====== ====== ====== ====== ====== ====== =========

Lúc này, Tô Tranh nên thực hiện kế hoạch ban đầu là đưa bọn trẻ rời đi, hay lựa chọn tin tưởng Mạc Phong ở lại chỗ này? Nếu như cô lựa chọn vế trước, bọn nhỏ sẽ đi theo cô sao? Sau khi biết sự thật bọn chúng có tiếp nhận mình hay không?

Đủ loại vấn đề, khiến Tô Tranh lọt vào khúc mắc trước nay chưa từng có. Trong khúc mắc này, cô nghĩ đến vấn đề tình cảm giữa mình và Mạc Phong, nhưng đến cuối lại chỉ thở dài một tiếng.

Không phải là không yêu, mà là yêu quá gian nan.

Không phải là không tin, mà là tin tưởng thì phải trả cái giá quá cao.

Làm sao cô có thể lấy lại một kiếp không dễ có được? Làm sao có thể lấy khát vọng tình thân để làm tiền đặt cược?

Cô làm sao có thể quên, kết cục bi thảm của kiếp trước?

Mạc Phong mở mắt trong đêm tối, nhìn người con gái ôm chăn bên cạnh ngẩn ngươi, đôi mắt thâm trầm bình tĩnh nhìn cô.

Từ sau khi Phùng Minh Nhi đến, sắc mặt cô luôn không thay đổi khó nắm mắt, nhưng sau khi Phùng Minh Nhi đi khỏi cô chẳng những không vui mừng, ngược lại càng thêm trở nên trầm mặc.

Anh đứng dậy nâng tay, vuốt ve mái tóc ngắn vừa đến tai của cô, khàn khàn mở miệng: “Gần đây em có tâm sự.”

Tô Tranh quay đầu nhìn anh một cái, cũng không dối gạt anh, dứt khoát gật đầu nói: "Ừ."

Giữa đêm khuya, Mạc Phong trầm mặc thật lâu rồi mới chậm rãi nói: "Không có chuyện gì, không cần nghĩ quá nhiều."

Lúc này Tô Tranh cũng không có ý định trả lời anh, miễn cưỡng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mạc Phong thở dài, ôm cô vào lòng, dịu dàng nói bên tai cô: “Tóc của em đã chấm xuống dưới tai rồi.” Khi bọn họ mới gặp nhau, tóc cô mới chỉ đến tai.

Tô Tranh cố ý nói: "Ngày mai em sẽ đi cắt tóc ngắn, cắt thành tomboy."

Mạc Phong cười âm trầm: “Không cho cắt.” Anh cúi đầu bên tai, phả hơi nóng sau đôi tai nhạy cảm của cô: “Anh muốn được nhìn thấy mái tóc dài của em, có được không?”

Nét mặt Tô Tranh vẫn không chút thay đổi: “Không được.” Tóc dài? Đó là chuyện kiếp trước, kiếp này Tô Tranh là tóc ngắn, không thích thì thôi.

Mạc Phong cũng không vì thái độ chống đối của cô mà mất vui, trên thực tế mấy ngày này anh ngày càng bao dung cô, anh nắm chặt bờ vai cô nhỏ giọng nghiêm túc nói: “Anh sẽ đưa em và bọn trẻ đến một nơi bí mật không ai biết, đến lúc đó anh sẽ cho người bảo vệ ba mẹ con em thật tốt."

Anh khẽ vuốt ve tấm lưng có chút cứng ngắc của Tô Tranh, dịu dàng nói: “Đợi đến khi tóc em dài đến vai, chúng ta có thể cùng sống một cuộc sống hạnh phúc, có được không em?”

Tô Tranh nghiêng đầu nhìn anh, chỉ thấy trong đêm tối có một đôi mắt thâm trầm mà dịu dàng nhìn mình chăm chú.

Cô trầm mặc một lúc, nhẹ nhàng hỏi: "Tại sao anh không đi cùng mẹ con em?"

Mạc Phong ôm cô, cọ chiếc cằm cứng rắn lên mái tóc mềm mại của cô: "Anh có việc phải xử lý, chờ anh xử lý xong, tất cả sẽ tốt hơn."

Tô Tranh cúi đầu không nói gì.

Kiếp trước, cô mang thai, anh cưng chiều cô, nhưng cuối cùng anh lại nhận mệnh lệnh, nói phải đi biên giới một chuyến. Khi đó anh cũng nói, sẽ sớm trở về, đợi đến khi anh trở lại, cô đã hạ sinh bọn trẻ, họ có thể sống chung hạnh phúc.

Hôm nay anh lại muốn rời đi, anh lại bắt cô chờ đợi.

Tô Tranh ngẩng đầu nhìn Mạc Phong, cô quyết định vì tình yêu giữa hai người mà thử xem xét một lần cuối cùng xem sao.

"Mạc Phong, anh có thể bỏ lại tất cả đưa em và bọn trẻ đi được không?"

Cô nghe thấy lời của mình nói, hỏi xong, cô cười khổ quay đầu đi.

Cần gì phải hỏi, tại sao muốn hỏi, đáp án dĩ nhiên là không , Mạc Phong là trụ cột của Mạc Gia này làm sao có thể bỏ mặc cả gia tộc mình?

Trong bóng tối, cô chờ thật lâu vẫn không nghe được câu trả lời, chỉ cảm thấy đôi tay hữu lực kia nắm chặt tay mình, dùng sức, làm tay của cô phát đau.

Tô Tranh thở dài: "Em biết rõ đáp án của anh, em chỉ là tùy tiện hỏi thôi." Không kỳ vọng gì, một chút cũng không dám kỳ vọng.

Mạc Phong đưa tay kéo cô vào lòng mình, ôm thật chặt.

Tô Tranh không giãy ra, giống như cá gỗ mà thuận theo.

Mạc Phong thở hổn hển, âm thanh bên tai cô run rẩy nói: "Tranh Tranh, tin tưởng anh có được không, lần này anh sẽ không để cho em thất vọng. Anh sẽ bảo vệ em thật tốt, bảo vệ bọn trẻ thật tốt."

Tô Tranh mở to hai mắt, nghe tiếng thở dốc cố đè nén của người đàn ông kia, cắn môi gật đầu một cái, nhẹ nhàng nói: "Được."

Cô đánh cược một lần, cược rằng lần này cô có thể tin tưởng Mạc Phong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện