Mặt Mạc Phong không đổi sắc, nhìn chằm chằm Tô Tranh, một lúc sau anh mới từ từ hỏi: "Em biết mình đang nói gì không?"

Tô Tranh ngấc đầu lên, cũng học cách của anh, chậm chạp mà kiên quyết nói: "Tôi biết rõ, tôi muốn nhất đao lưỡng đoạn với anh." Nói xong cô nhíu mày cười lạnh: "Vị hôn thê của anh đã tới, cái trò chơi này chẳng lẽ anh còn muốn tiếp tục chơi sao?"

Ánh mắt Mạc Phong thâm trầm thoáng qua một tia áy náy: "Tô Tranh, chuyện của Phùng Mính Nhi anh sẽ giải quyết sạch sẽ, nhưng anh cần thời gian."

Tô Tranh xoay mặt đi cười lạnh: "Anh cứ từ từ đi, chuyện này có quan hệ gì với tôi sao."

Mạc Phong có chút không kiên nhẫn, nhưng anh đè nén xuống, cau mày hỏi Tô Tranh: "Rốt cuộc em muốn như thế nào?"

Tô Tranh bất đắc dĩ nhún vai một cái: "Tôi muốn nhất đao lưỡng đoạn với anh, chẳng lẽ trí nhớ của Mạc tiên sinh kém như vậy, cần tôi nói hai lần sao?" Môi của cô tản ra hào quang mềm mại, mê người cực kỳ, nhưng lời nói ra miệng quả thật là tàn nhẫn cùng vô cùng.

Nét mặt Mạc Phong không đổi, nhưng trong mắt đã bập bùng lữa giận.

Anh lạnh lùng nhìn Tô Tranh thật kĩ, ánh mắt chậm rãi quét qua bàn tay đang vuốt ngực của cô, cuối cùng nhìn thẳng vào ánh mắt của cô nói: "Tô Tranh, em hãy thử đưa ra một lý do để giao dịch của chúng ta kết thúc?"Anh lắc đầu kiên định nói: "Anh sẽ không đồng ý."

Tô Tranh dũng cảm nhìn lại anh, ánh mắt sắc bén như có thể xuyên thấu mình, trong lòng lại bắt đầu tính toán hành động tiếp theo.

Hôm nay Phùng Mính Nhi tới đây, nhất định là có mục đích . Nếu như mục đích của cô ta là cái khác thì cũng thôi đi, dù sao người của nhà họ Mạc sẽ tự đối phó, nhưng nếu như mục tiêu của Phùng Mính Nhi là hai đứa bé thì sao đây? Cho dù Tô Tranh biết Mạc Phong sẽ đảm bảo an toàn cho tất cả, nhưng cô vẫn không yên tâm. Là một người mẹ, cho dù một người có thể tin tưởng đến đâu, thì cô cũng cảm thấy con của mình tự mình bảo vệ vẫn yên tâm hơn một chút. Hơn nữa mấu chốt, ngộ nhỡ nhà họ Mạc âm thầm đưa hai bé đến một nơi mà cô không biết, hơn nữa lại phong tỏa hết tin tức, thì không phải là cô sẽ mãi mãi không được gặp các con cô sao.

Nếu như lúc này nhân cơ hội này mà quyết liệt thoát khỏi Mạc Phong, nhìn các con từ góc tối thì liệu có sáng suốt hơn không?

Nhất định Mạc Phong sẽ không nghĩ đến cô gái trước mắt đang nghĩ đến điều này, anh chỉ yên lặng nhìn cô nói ra lập trường của mình lần nữa: "Tô Tranh, lần này nhất định anh sẽ không để cho em rời đi"

Tô Tranh suy nghĩ xong, tức giận đã qua, lý trí được lấy lại. Cô hít sâu, giọng điệu coi thường, làm cho vẻ mặt của mình hòa hoãn xuống, lạnh nhạt nói: "Tôi không rời đi sao, ở lại chỗ này làm cái gì? Xem anh và vợ chưa cưới của anh tình chàng ý thiếp sao?"

Mạc Phong nghe cô nói như thế, sắc mặt dịu đi rất nhiều. Anh cảm thấy nhất định là vì ghen nên Tô Tranh mới chợt nọi ra những lời như vậy, vì vậy trong lồng ngực bắt đầu tràn ra đau lòng và dịu dàng. Anh tiến lên một bước ôm lấy Tô Tranh, cúi đầu hỏi cô: "Có phải em ghen không, em không thích cô ta, phải không?"

Tô Tranh cắn môi không nói, ánh mắt nhìn sang nơi khác.

Mười năm sóng gió, mười năm ẩn nhẫn, cô cũng đã hiểu, lúc nào nên mềm lúc nào nên cứng.

Mạc Phong nhìn ánh mắt đan xen giữa sự mất mác và quật cường của cô, bỗng nhiên như nhớ lại cô của mười năm trước.Một cô gái một mình đi trong đêm, ánh mắt ngậm tràn sự sợ hãi và quật cường.

Sau mười năm, anh đã đánh mất bảo bối trong lòng mình.

Mạc Phong nuốt chua xót dâng lên trong cổ họng xuống , đau lòng cau mày, đưa tay dịu dàng nâng cằm của cô lên, êm ái dụ dỗ nói: "Tranh Tranh, đừng đau khổ nữa, có được không?"

Trong lòng Tô Tranh căng thẳng, Tranh Tranh, đó là cái tên mà Mạc Phong thỉnh thoảng mới dịu dàng gọi cô trong đêm.

Sau nhiêu năm hình như cô đã quên đi cái tên này, ngay cả trong mơ cũng chưa từng nhớ. Mà từ khi gặp lại, anh cũng chưa từng gọi có như vậy nữa.

Giây phút này, một cái tên, cách thiên sơn vạn thủy, ngay tại bên tai vang lên như vậy.

Có nước mắt tràn ra, cô muốn lau đi, lại dừng tay lại, chỉ ngước mắt lên, khiến nước mắt ướt ngậm khóe my, để cho anh nhìn thấy sự yếu đuối của mình.

Trong ánh trăng mờ dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông này, cô cắn môi yếu ớt hỏi: "Mạc Phong?"

Mạc Phong ôm chặt lấy cô, chiếc môi ấm áp nẹ nhành hôn lấy lông mi ướt át run rẩy của cô: "Không sợ, tin anh, an sẽ sặp xếp tất cả."

Tô Tranh mềm mại nằm trong ngực của anh, nhẹ nhàng hỏi: "Sặp xếp thế nào?"

Vết chai trên ngón cái của Mạc Phong lướt qua làn môi mềm mại của cô, khàn đục nói: "An sẽ chăm sóc em và con thật tốt."

Tô Tranh thấy anh vẫn cố ý tránh lẽ, vì vậy cố tỏ ra lơ đãng nói: "Vậy còn tiểu thư Phùng thì sao?"

Mạc Phong dừng lại,vuốt lưng của cô nói: " Anh yêu em, anh không thích cô ta, bây giờ em chỉ cần nhớ câu này là được rồi."

Tô Tranh cúi đầu không nói, đối với mình Mạc Phong còn có sự giấu giếm.

Là giấu giếm, hay phòng bị?

Mạc Phong thấy Tô Tranh không đáp lại, trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên nói: "Tô Tranh, em phải tin tưởng anh."

Tô Tranh mặc cho tay của mình bị anh cầm, mềm mại gật đầu.

Nhưng trong lòng cô vẫn đang suy nghĩ, người đàn ông này cô nên tin tưởng sao, đáng giá để cô tin tưởng sao?

Lần này, cô không thể cược sai, bởi vì trời cao sẽ không cho cô thêm một cơ hội khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện