Không hiểu sao em này lại ngắn vậy ??? Tô Tranh cúi đầu cắn môi, mặc dù đã sống qua hai đời, nhưng những kí ức kia vẫn lưu giữ lại mãi không phai mờ, mặc dù cô rất không muốn nhớ lại.

Không muốn nhớ lại lúc một mình nằm ở trên giường yếu đuối, không nơi lương tựa, không muốn nhớ lại cảm giác bị người trên cao nhìn xuống, không muốn nhớ lại khung cảnh máu mủ chia lìa kia, càng không muốn nhớ lại cái cơ hôi đánh mất, sự tuyệt vọng đau đớn.

Mạc Phong ôm lấy cô, vội vàng bắt lấy ánh mắt của cô, nhỏ giọng ép hỏi: “Có phải không, Tô Tranh?”

Tô Tranh cúi đầu, đó là vết sẹo ăn sâu trong tim, ăn mòn tâm trí làm cho cô không thể ngủ tiếp. Cái này vết sẹo cô vẫn luôn lưu trong lòng để từ từ thưởng thức, hôm nay lại bị anh đột nhiên vạch trần như vậy.

Tô Tranh luôn cho rằng mình đã tạo dựng được cho mình một sức mạnh vô địch, nhưng khi bị anh hỏi như vậy đôi mắt cô lại bắt đầu ướt át, giống như khi còn bé bị người khác bắt nạt uất ức cũng không khóc, nhưng ở trong lòng mẹ viện trưởng từ ái an ủi thì cô lại sẽ lệ rơi đầy mặt.

Thì ra không phải cô không yếu ớt nữa, mà bởi vì bên cạnh không có ai cho phép cô yếu ớt. Mà bất kể giữa bọn họ có bao nhiêu khe rãnh không thể vượt qua, thì bên cạnh người đàn ông này vẫn có thể đánh đến nơi yếu ớt nhất lòng cô.

Mạc Phong yêu thương ôm cô vào trong ngực, lại phát hiện cô chôn ở trong lồng ngực mình, im lặng khóc sụt sùi. Tim của anh như quặn đau, bàn tay kềm chế mà run rẩy, dịu dàng thương tiếc nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô.

Gió biển lặng lẽ từ ngoài cửa sổ thổi vào, thổi qua mái tóc của cô, lay động áo của anh. Tiếng sóng biển rì rào vỗ bờ, giống như vì cô, không muốn cho ai nghe thấy âm thanh khóc sụt sùi kia .

Mạc Phong thì thầm bên tai Tô Tranh, giọng nói đó trầm nhẹ ôn hòa đến khó tin: “Thật xin lỗi. . . . . . Tô Tranh. . . . . . anh thật sự xin lỗi em. . . . . .”

Khi đó anh còn chưa hiểu chuyện để mặc một mình em một mình phải đối mặt với tất cả, tại sao anh có thể để cho em-một cô bé nhỏ bé, non nớt như vậy mà phải một mình chịu áp lực lớn như thế? Tại sao anh có thể tự cho mình tất cả các quyền để đẩy cái sai lầm của mình lên đầu em!

Hai tay Mạc Phong nâng gương mặt của cô lên , nhìn khuôn mặt xinh đẹp vẫn đong đầy nước mắt, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của cô , cúi đầu an ủi nói: “Thật xin lỗi Tô Tranh, cho anh thêm một cơ hội nữa được không, để cho người một nhà chúng ta có thể cũng nhau chung sống hạnh phúc vinh viễn được không?”

Tô Tranh rưng rưng nâng ánh mắt nhìn Mạc Phong, môi dưới mấp máy khó khăn nói: “Thời gian đã qua lâu, tất cả đều đã thay đổi .”

Mạc Phong kiên định lắc đầu: “Không phải vậy, tất cả đều không thay đổi. Em ở đây, anh ở đây, bọn nhỏ cũng ở đây. Anh sẽ nhường sự yêu thích của bọn nhỏ cho em, chúng ta có thể hạnh phúc, nhất định vậy, tin tưởng anh.”

Nước mắt Tô Tranh trợt xuống lần nữa, cô biết, trên cái thế giới này có rất nhiều việc, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, đời đầu tiên, Tô Tranh và Mạc Phong là một bi kịch. Đến đời này, cho dù sống lại, nhưng thực sự có thể thay đổi tất cả sao?

Quần áo rách có thể vá lại, nhưng thưởng tổn trong lòng người thì không cách nào vá được. Đã từng chịu tang thương, sinh tử biệt ly, thì liệu Tô Tranh có thể làm như quên hết tất cả, nắm tay Mạc Phong đi về phía hạnh phúc sao?

Mạc Phong nhìn nước mắt của Tô Tranh, anh cảm thấy thật vô lực, anh nắm chặt đầu vai của cô, kiên định, dường như muốn Tô Tranh tin tưởng, hơn nữa dường như anh muốn để cho chính bán than cũng tin tưởng: “Chúng ta, nhất định có thể làm lại từ đầu !”

Tô Tranh phát hiện hình như lòng mình đang mềm đi một chút.

Ánh mắt cô ẩn chứa mọt nụ cười dịu dàng, mềm mại vui vẻ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện