Động tác của họ rất kịch liệt, hạt cát xung quanh cũng bởi tác động này mà bay tứ tung. Mắt Tô Tranh nhắm lại, cổ ngửa cao. Cô biết thân thể mình lúc này như cánh cung, bên dưới phần eo bị khối nham thạch kia đẩy lên thật cao đón nhận sự công kích của anh. Bộ ngực tuyệt đẹp vì động tác của chính mình mà không nhịn được ưỡn lên, giống như đang mời mọc anh thưởng thức nơi tuyệt đẹp này.

Hạt cát tung bay, thân thể đong đưa, đôi môi cắn chặt rốt cuộc không nhịn được bật ra một tiếng ngâm nga. Mạc Phong vừa tiếng cung dũng mãnh vừa ngẩng đầu nhìn bốn phía, vừa thở gấp vừa nhỏ giọng cảnh cáo: “Không nên ra tiếng…Sẽ có người…Nghe được…”. Tô Tranh cũng không có biện pháp, thế công của anh quá mạnh, cô chỉ có thể dùng sức cắn môi.

Mạc Phong nhìn hàm răng trắng mịn chỉnh tề của cô cắn đôi môi đỏ tươi như vậy, chợt có chút đau lòng, vì vậy trong lúc vẫn đang vận động mãnh liệt chợt cúi đầu, phủ môi lên cô, đem toàn bộ tiếng ngâm nga khó nhịn này nuốt vào trong miệng.

Qua khoảng thời gian cực kỳ lâu, khi mặt trời lưu luyến từ từ rời xa nơi chân trời, Mạc Phong cuối cùng cũng lên đến đỉnh điểm. Anh gầm nhẹ xuất ra, đồng thời cũng đưa cô đến nơi còn hoa mỹ hơn so với trời chiều.

Sau khi anh đứng dậy đem cự vật của mình nhét lại vào trong quần bơi, mới phát hiện cô đang nằm cau mày trên bờ cát, rất bất đắc dĩ nhìn anh chằm chằm.

“Sao thế?”. Anh thắc mắc

Tô Tranh thở dài, bất đắc dĩ nói: “Đồ bơi của tôi đâu?”

Mạc Phong cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện ra, nửa người trên của cô còn mặc đồ bơi, nửa người dưới đồ bơi chẳng biết đã đi đâu.

Mạc Phong xoay người nhìn biển. Anh có thể tìm thấy mảnh vải thật mỏng kia ở trong nước biển mênh mông này sao? ( ha ha ha ……..)

——Giải phân cách “Đừng hỏi tôi họ làm sao trở về. Tôi không nói cho các bạn biết đâu”—————-

Sau khi tắm xong, mặc đồ ngủ nằm trên giường, anh ôm cô. Hai người cùng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh vuốt ve da thịt bóng loáng bên eo của cô, hôn nhẹ lên mặt cô, nhỏ giọng nói: “Chờ chút rồi ăn anh đào.”

Cô không hề để ý, híp mắt nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Một lúc lâu sau, có người gõ cửa, là nhân viên phục vụ bưng đồ uống, hoa quả và điểm tâm đến. Trong đó có món chính là anh đào được rửa sạch sẽ, đầy đặn. Anh đào nhỏ hồng nhuận, ướt át kiều diễm làm cho người ta không nhịn được muốn nhai nuốt luôn. Chờ nhân viên phục vụ đi ra ngoài, Tô Tranh đứng dậy, cầm một quả lên thưởng thức. Lúc này mới phát hiện anh đào này không giống anh đào bình thường. Hương vị ngọt ngào thuần khiết. Cô chợt nhớ tới chuyện sáng nay, liền hỏi Mạc Phong.

Mạc Phong nghe cô hỏi xong, không chút để ý nói: “Tôi nhớ em thích ăn anh đào nhất mà.”

Động tác cắn anh đào của Tô Tranh cứng đờ. Đúng, Tô Tranh đã từng thích ăn anh đào nhất, ăn hoài không chán. Cô dễ dàng phân biệt được mùi vị của từng loại anh đào, loại trồng ở các khu vực, thời tiết khác nhau, thậm chí anh đào này được trồng trọt có từng trải qua mưa gió hay không, tính chất đất trồng trọt cũng có thể nhận ra được.

Mà nửa quả anh đào trong miệng này, không chỉ là đặc sản mà còn được chăm sóc rất kỹ lưỡng, đều là anh đào cự phẩm, không hổ danh đặc sản.

Tô Tranh chậm rãi ăn anh đào trong miệng, ngước mắt nhìn Mạc Phong.

Lúc này ánh mắt của Mạc Phong nhìn cô có thể dùng từ cưng chiều để hình dung sao? Tô Tranh nhất thời không thích ứng, nhìn bầu trời bên ngoài một chút, cười trêu ghẹo: “Mạc Phong, giờ rốt cuộc anh cũng có dáng làm cha rồi.” Người cha này bắt đầu học cách cưng chiều con gái sao? Mạc Phong rất nghiêm túc nhìn cô, lại phát hiện ánh mắt cô tránh né, lập tức dứt khoát xuống giường đi tới trước mặt cô, nghiêm túc nói với cô: “Em là cố ý giả ngu sao?”

Nụ cười của Tô Tranh biến mất, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”

Mạc Phong bất mãn cau mày, ngẩng đầu mơn trớn gương mặt cô: “Tô Tranh, tôi muốn thấy em vui vẻ. Em không phải không biết mà?”

Tô Tranh trầm mặc một hồi, mới lặng lẽ nói: “Mạc Phong, anh quên rồi sao? Anh đã nói vĩnh viễn không thể tha thứ cho tôi. Anh hận tôi.”

Mạc Phong nghe vậy, tạm ngừng, bàn tay vốn vuốt má cô từ từ dùng sức. Đôi mắt nhìn chằm chằm như muốn nhìn thấu lòng cô.

Tô Tranh như dự cảm được gì, đột nhiên lo sợ, yên lặng cúi đầu, né tránh ánh mắt của anh.

Thật lâu sau, trong ánh trăng mờ, cô nghe thấy anh khó khăn mở miệng: “Tô Tranh, chúng ta quên đi quá khứ, bắt đầu lại, có được không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện