Hôm nay Tô Tranh đến công ty đi làm, buổi sáng bận rộn suốt một buổi, buổi trưa Mạc Vân gọi điện thoại đến, nói là cùng nhau ăn cơm.

Mạc Vân là người lãnh đạo trực tiếp của cô, cũng là bạn tốt của cô, những năm gần đây nhờ có Mạc Vân nhận định tài năng và giúp đỡ nên cô mới có thể có được vị trí như ngày hôm nay. Hôm nay Mạc Vân gọi điện thoại tới, Tô Tranh rất nhanh nhận ra giọng của Mạc Vân khang khác, đến lúc hai người gặp mặt, cùng nhau lái xe đi ra ngoài ăn cơm, Tô Tranh mới phát hiện ra tinh thần của Mạc Vân rất không tốt.

Mạc Vân bình thường thoạt nhìn gió nhẹ mây trôi chẳng hề để ý, nhưng thật sự thì có thể làm công việc của 3 người trên một ngày, nhìn anh ta lúc nào cũng y trang chỉnh tề bình chân như vại, thật sự rất khó có thể nhìn thấy anh ta tinh thần uể oải như vậy, Tô Tranh thật sự sợ hết hồn.

Nhưng Tô Tranh cũng không hỏi, làm một cấp dưới kiêm bạn tốt, cô biết nếu như Mạc Vân muốn nói, thì anh ta sẽ tự nhiên nói ra.

Quả nhiên, khi Mạc Vân đang uống ly rượu tiếp theo, giống như lơ đãng nói: "Tô Tranh, tôi muốn ly hôn."

Tô Tranh cau mày: "Ly hôn?"

Mạc Vân tịch mịch cười, gật đầu nói: "Không tệ, chính là tối hôm qua, cô ấy nói ra, thái độ rất kiên quyết."

Tô Tranh không có lời nào để nói, thật ra thì gần đây tình trang hôn nhân của Mạc Vân có chút căng thẳng, cô cũng đã biết đến điều đó, nhưng thật không thể tin là có thể tệ đến mức độ này.

Theo lý mà nói, Mạc Vân là người mà bất kể xuất thân hay năng lực, hoặc là bề ngoài hay sự nghiệp, tất cả mọi mặt đều là vô cùng xuất chúng, mà theo Tô Tranh biết, vị nhị thiếu phu nhân Mạc gia này, thật ra thì xuất thân tự một nhà có gia cảnh nghèo nàn, và đương nhiên tất cả mọi người đều sẽ cho rằng vị nhị thiếu phu nhân Mạc gia này với cao .

Bây giờ thì có lẽ ai cũng không ngờ, vị nhị thiếu phu nhân rất ít lộ diện ở bên ngoài của Mạc gia lại có thể chủ động mà đưa để nghị ly hôn, hơn nữa thái độ còn rất kiên quyết.

Tô Tranh suy nghĩ một chút, gần đây cách ứng xử của Mạc Vân xác thực là có chút không kiểm soát, trước đây khi cô và anh cùng nhau đi dự tiệc ở bên ngoài đã có những lời đồn không hay, nhất là ở bữa tiệc Hồng Tụ, biểu hiện của anh ấy cũng quá mức rồi, những chuyện này ngộ nhỡ truyền tới tai vị nhị thiếu phu nhân kia, dĩ nhiên là không được tốt lắm.

Tô Tranh đang nghĩ như vậy,nhưng dường như Mạc Vân cũng đoán được ý nghĩ của Tô Tranh, trực tiếp lắc đầu một cái, bất đắc dĩ nói: "Không phải như cô nghĩ đâu, chuyện này không có bất cứ quan hệ gì với ai."

Tô Tranh cau mày: "Anh là chồng của cô ấy, cô ——"

Cô còn chưa nói dứt lời, Mạc Vân tiếp tục lắc đầu: "Dù tôi ở bên ngoài làm bất kì chuyện gì, cô ấy đều không để ý , cô ấy căn bản chưa từng quan tâm tới tôi! Có lúc tôi thật sự hoài nghi, trong lòng cô ấy, tôi rốt cuộc là ai???."

Mạc Vân rất ít khi kể khổ như vậy, anh luôn luôn nhẹ nhàng cười, vì vậy Tô Tranh lập tức không biết nói gì hơn, có lẽ Mạc Phong chỉ cần một lỗ tai, chứ không phải là những lời an ủi.

Mạc Vân thở dài tiếp tục nói: "Cô ấy đối với cuộc hôn nhân này, vẫn luôn là không để tâm đến, cho tới bây giờ, có lễ cô ấy đã hết sức chịu đựng mà muốn thoát ra rồi."

Tô Tranh càng không hiểu rõ: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Mạc Vân cười khổ giải thích nói: "Mối tình đầu của cô ấy đã từ nước ngoài trở lại, hình như đã liên lạc với cô ấy rồi."

Tô Tranh nhất thời cứng họng, trong lòng mỗi người đều có một đoạn chuyện cũ, quan hệ giữa Mạc Vân và vị phu nhân này, quá rối dắm, cô không có gì để nói, cũng không cách nào chen miệng.

Tiếp đó Mạc Vân cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng cùng Tô Tranh ăn xong cơm tối, rồi đứng dậy tính tiền.

Tô Tranh nhìn bóng lưng của anh, đành cảm thấy một tia đơn độc, cô chợt nhớ tới một bóng lưng của một người khác cũng gần giống với người đàn ông trước mắt này.

Cái bóng lưng kia, so Mạc Vân hơi có vẻ khôi ngô cường tráng hơn, cái bóng lưng kia, có phải cũng có lúc cô đơn , hiu quạnh như thế hay không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện