Chuyện kế tiếp, tất cả giống như thuận nước đẩy thuyền.
Họ đã quen thuộc thân thể của nhau. Cô không còn là thiếu nữ trẻ trung mười một năm trước, anh cũng không còn là thanh niên hai mươi mấy tuổi. Vì vậy, hai nam nữ thành phục cho dù vào thời khắc giao dịch khó xử cũng cố gắng để mình vui vẻ, thời điểm mình vui vẻ dĩ nhiên cũng làm cho đối phương vui vẻ.
Vóc người Tô Tranh cao gầy, vóc dáng đàn ông mà không cao ở trước mặt cô sẽ cảm thấy tự ti. Nhưng nằm dưới Mạc Phong, tư thế của cô lại là loại tư thế hoàn toàn khuất phục.
Mạc Phong cao lớn, cường tráng, da thịt ngăm đen, cánh tay có lực, giống như chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức, liền có thể đem thân thể mảnh khảnh của cô hoàn toàn bao phủ trong ngực, để cho cô không cách nào chạy trốn, không để cô cự tuyệt mình.
Dĩ nhiên Tô Tranh cũng không muốn chạy trốn. Cô vì sao phải trốn? Người đàn ông này đối với phụ nữ mà nói vốn là sự mê hoặc nguy hiểm chết người, khiến cho một người đàn ông trêu đùa mà không để lại dấu vết gì, hấp dẫn cũng là một loại vui vẻ.
Cô nhìn đôi tay thanh tú như ngọc của mình nhẹ nhàng phẩy qua lồng ngực phập phồng của anh nhẹ nhàng xoa bóp. Sau đó nắm lấy, dùng chút sức. cô hài lòng nhìn anh hít sâu, con ngươi bắt đầu tối lại, chỗ nào đó trên mặt nam nhân bắt đầu bốc hơi.
Nhưng là người đàn ông này cũng không có chút động tĩnh, vì vậy tay cô tiếp tục đi xuống, khẽ vướt như có như không, từ từ đi tới bụng anh, cô nghe được hô hấp của anh nặng nề, cảm thấy thân thể anh cứng nhắc. Cô tiếp tục đi xuống.
Cô cố tình khi sắp tới chỗ mấu chốt thì chợt dừng lại, ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn anh.
Anh cố nhịn cau mày, hơi nhếch môi nhìn cô.
Nhưng cô lại không hoàn toàn buông tay cũng không tiếp tục nữa, giơ tay khẽ nghịch mái tóc ngắn của mình. Tóc còn có chút ướt, có lẽ cô nên sấy khô mới đúng. Nên cô nhìn quanh căn phòng, muốn tìm xem máy sấy ở đâu.
Nhưng cô căn bản chưa kịp cử động, sau lưng người đàn ông kia đã nhào tới, lật người đè cô xuống.
Hơi thở nóng bỏng phả lên khuôn mặt hơi ướt của cô. Có bàn tay chợt thò vào cởi áo ngủ của cô. Cô căn bản không phản ứng kịp, đã hoàn toàn bị giam cầm dưới thân thể anh, không thể nhúc nhích được.
Tô Tranh cảm thấy sức nặng của người đàn ông trên người. Cô cảm nhận được lồng ngực người đàn ông này đang phập phồng kịch liệt. Cô ngửa cổ lên, ngẩng đầu nhìn anh đang áp chế mình, khẽ nheo đôi mắt.
Mạc Phong nhất thời, ngưng mắt nhìn cô, sau đó từ từ cúi đầu, hôn lên hõm cổ của cô.
Hõm cổ của cô tuyệt đẹp, giống như con thiên nga ưu thương trên hồ nước phẳng lặng, mùi của cô cũng rất tuyệt. Mạc Phong không nhớ ra được đoa là là mùi vị gì.
Mạc Phong lúc bắt đầu, hôn rất nông, sau lại không ngừng gặm nuốt. Cô cảm thấy có chút đau nên khẽ rên ra tiếng.
Mạc Phong cảm thấy tiếng rên của cô, giống như một ca khúc, một bài hát không nổi tiếng nhưng lại sống mãi cùng năm tháng (Đoạn này chém :v). tiếng rên đứt quãng này, đánh thức nội tân đang say ngủ của anh.
Vì vậy giờ khắc này, Mạc Phong không chút do dự, xông vào trong cơ thể cô.
Thời điểm anh tiến vào, anh biết nơi này còn có chút khô khốc, giống như mảnh đất lâu không có người cày cấy. Anh nghe tiếng rên kia dừng lại, thay vào đó là tiếng hít khí khổ sở.
Nhưng anh vẫn nhắm mắt, cũng đóng chặt tim mình, không có dừng lại.
Anh tựa như đang cày cấy trên một mảnh đất hoang vu. Mảnh đất quá khô cằn, anh cày cấy rất khó khăn, nhưng lại không muốn dừng lại. cho dù có làm cô khổ sở, anh cũng không muốn dừng lại. Anh cảm thấy đây là một loại trừng phạt, trừng phạt cô, thậm chí cũng là trừng phạt chính mình.
Mảnh đất hoang vu đang được cày cấy này, cũng như cái giếng cổ xưa cũ, nhưng lại dần dần rỉ nước, sau đó nước này từ từ lan tràn, càng ngày càng nhiều, xoa dịu cô, cũng xoa dịu anh.
Anh dang tay ra, đột nhiên lật cô lại. Anh thấy thân thể mảnh khảnh của cô gái này run rẩy trong vòng tay anh, sau đó anh dùng một tay nâng hai tay cô lên, quặt ra sau lưng.
Cô gái cao gầy này, nằm dưới hắn như một con bướm gãy cánh, bị bẻ thành tư thế khuất nhục, theo công kích của anh mà run rẩy nhè nhẹ trong gió, theo nhịp điệu của anh mà phát ra một tiếng than khóc sụt sùi như rên rỉ.
Anh thấy eo cô dưới sự dùng sức của mình uốn thành một loại tư thế quỷ dị. Anh thấy cô dưới thân mình hình thành đường cong đẹp đẽ. Anh thấy hai vai cô hơi co lại dưới thân mình. Anh nhìn thấy mái tóc ngắn của cô từ từ rũ xuống phục tùng. Cô cũng không đủ mượt mà xinh đẹp nhộn nhạo ra xinh đẹp sóng lớn. Sau đó anh lại nhắm mắt, tiếp tục cày cấy.
Lần này, không còn là cày cấy. Anh cảm thấy ngày càng giống đi thuyền trong nước.
Nước chảy xiết, anh chèo ngược dòng nước, ra sức xông tới, từ nơi này đánh thẳng vào trong. Hô hấp của anh ngày càng gấp rút, cô khóc sụt sùi, ngày càng mảnh mai.
Mạc Phong cảm thấy thế này chưa đủ, ở bên trong dòng nước chảy xiết này, anh còn có một nơi chưa chạm tới. Chỗ đó chôn sâu trong cơ thể cô. Chỉ lịch sự cày cấy không không thể đạt tới, nên anh càng thêm ra sức tiến lên, chỉ vì chỗ sục sôi này.
Anh nghe thấy tiếng thở gấp kịch liệt của bản thân, cảm thấy có giọt mồ hôi chảy xuống từ trán mình, rơi lên bờ vai trần của cô, đụng tới nơi kích tình bắn đầy tia lửa.
Anh đã nhiều năm không làm qua, loại cảm giác này, giống như loại cảm giác của cái đêm nhiều năm trước kia khiến anh không hiểu tại sao.
Không biết đã đã trải qua bao nhiêu lần mạnh mẽ bơi thuyền, toàn thân anh cứng đờ, ở nơi nóng rực bên trong, anh đem toàn bộ giải phóng vào cơ thể cô.
Anh kịch liệt thở dốc, nằm trên lưng cô, nghe cô từ từ khôi phục thở gấp trầm thấp.
Bàn tay anh mơn trớn phần lưng bóng loáng của cô. Trên lưng cô có một tầng mồ hôi mịn, thân thể từ run rẩy trở lại bình thường. Anh tựa cằm lên phần lưng của cô, lấy chòm râu rậm cọ lưng cô, hài lòng khi thấy thân thể bên dưới khẽ co rúm.
Giờ khắc này, anh nhắm hai mắt lại, lẳng lặng lắng nghe nhịp tim qua tấm lưng của cô. Cô vẫn không nhúc nhích, giống như là ngủ thiếp đi.
Họ đã quen thuộc thân thể của nhau. Cô không còn là thiếu nữ trẻ trung mười một năm trước, anh cũng không còn là thanh niên hai mươi mấy tuổi. Vì vậy, hai nam nữ thành phục cho dù vào thời khắc giao dịch khó xử cũng cố gắng để mình vui vẻ, thời điểm mình vui vẻ dĩ nhiên cũng làm cho đối phương vui vẻ.
Vóc người Tô Tranh cao gầy, vóc dáng đàn ông mà không cao ở trước mặt cô sẽ cảm thấy tự ti. Nhưng nằm dưới Mạc Phong, tư thế của cô lại là loại tư thế hoàn toàn khuất phục.
Mạc Phong cao lớn, cường tráng, da thịt ngăm đen, cánh tay có lực, giống như chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức, liền có thể đem thân thể mảnh khảnh của cô hoàn toàn bao phủ trong ngực, để cho cô không cách nào chạy trốn, không để cô cự tuyệt mình.
Dĩ nhiên Tô Tranh cũng không muốn chạy trốn. Cô vì sao phải trốn? Người đàn ông này đối với phụ nữ mà nói vốn là sự mê hoặc nguy hiểm chết người, khiến cho một người đàn ông trêu đùa mà không để lại dấu vết gì, hấp dẫn cũng là một loại vui vẻ.
Cô nhìn đôi tay thanh tú như ngọc của mình nhẹ nhàng phẩy qua lồng ngực phập phồng của anh nhẹ nhàng xoa bóp. Sau đó nắm lấy, dùng chút sức. cô hài lòng nhìn anh hít sâu, con ngươi bắt đầu tối lại, chỗ nào đó trên mặt nam nhân bắt đầu bốc hơi.
Nhưng là người đàn ông này cũng không có chút động tĩnh, vì vậy tay cô tiếp tục đi xuống, khẽ vướt như có như không, từ từ đi tới bụng anh, cô nghe được hô hấp của anh nặng nề, cảm thấy thân thể anh cứng nhắc. Cô tiếp tục đi xuống.
Cô cố tình khi sắp tới chỗ mấu chốt thì chợt dừng lại, ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn anh.
Anh cố nhịn cau mày, hơi nhếch môi nhìn cô.
Nhưng cô lại không hoàn toàn buông tay cũng không tiếp tục nữa, giơ tay khẽ nghịch mái tóc ngắn của mình. Tóc còn có chút ướt, có lẽ cô nên sấy khô mới đúng. Nên cô nhìn quanh căn phòng, muốn tìm xem máy sấy ở đâu.
Nhưng cô căn bản chưa kịp cử động, sau lưng người đàn ông kia đã nhào tới, lật người đè cô xuống.
Hơi thở nóng bỏng phả lên khuôn mặt hơi ướt của cô. Có bàn tay chợt thò vào cởi áo ngủ của cô. Cô căn bản không phản ứng kịp, đã hoàn toàn bị giam cầm dưới thân thể anh, không thể nhúc nhích được.
Tô Tranh cảm thấy sức nặng của người đàn ông trên người. Cô cảm nhận được lồng ngực người đàn ông này đang phập phồng kịch liệt. Cô ngửa cổ lên, ngẩng đầu nhìn anh đang áp chế mình, khẽ nheo đôi mắt.
Mạc Phong nhất thời, ngưng mắt nhìn cô, sau đó từ từ cúi đầu, hôn lên hõm cổ của cô.
Hõm cổ của cô tuyệt đẹp, giống như con thiên nga ưu thương trên hồ nước phẳng lặng, mùi của cô cũng rất tuyệt. Mạc Phong không nhớ ra được đoa là là mùi vị gì.
Mạc Phong lúc bắt đầu, hôn rất nông, sau lại không ngừng gặm nuốt. Cô cảm thấy có chút đau nên khẽ rên ra tiếng.
Mạc Phong cảm thấy tiếng rên của cô, giống như một ca khúc, một bài hát không nổi tiếng nhưng lại sống mãi cùng năm tháng (Đoạn này chém :v). tiếng rên đứt quãng này, đánh thức nội tân đang say ngủ của anh.
Vì vậy giờ khắc này, Mạc Phong không chút do dự, xông vào trong cơ thể cô.
Thời điểm anh tiến vào, anh biết nơi này còn có chút khô khốc, giống như mảnh đất lâu không có người cày cấy. Anh nghe tiếng rên kia dừng lại, thay vào đó là tiếng hít khí khổ sở.
Nhưng anh vẫn nhắm mắt, cũng đóng chặt tim mình, không có dừng lại.
Anh tựa như đang cày cấy trên một mảnh đất hoang vu. Mảnh đất quá khô cằn, anh cày cấy rất khó khăn, nhưng lại không muốn dừng lại. cho dù có làm cô khổ sở, anh cũng không muốn dừng lại. Anh cảm thấy đây là một loại trừng phạt, trừng phạt cô, thậm chí cũng là trừng phạt chính mình.
Mảnh đất hoang vu đang được cày cấy này, cũng như cái giếng cổ xưa cũ, nhưng lại dần dần rỉ nước, sau đó nước này từ từ lan tràn, càng ngày càng nhiều, xoa dịu cô, cũng xoa dịu anh.
Anh dang tay ra, đột nhiên lật cô lại. Anh thấy thân thể mảnh khảnh của cô gái này run rẩy trong vòng tay anh, sau đó anh dùng một tay nâng hai tay cô lên, quặt ra sau lưng.
Cô gái cao gầy này, nằm dưới hắn như một con bướm gãy cánh, bị bẻ thành tư thế khuất nhục, theo công kích của anh mà run rẩy nhè nhẹ trong gió, theo nhịp điệu của anh mà phát ra một tiếng than khóc sụt sùi như rên rỉ.
Anh thấy eo cô dưới sự dùng sức của mình uốn thành một loại tư thế quỷ dị. Anh thấy cô dưới thân mình hình thành đường cong đẹp đẽ. Anh thấy hai vai cô hơi co lại dưới thân mình. Anh nhìn thấy mái tóc ngắn của cô từ từ rũ xuống phục tùng. Cô cũng không đủ mượt mà xinh đẹp nhộn nhạo ra xinh đẹp sóng lớn. Sau đó anh lại nhắm mắt, tiếp tục cày cấy.
Lần này, không còn là cày cấy. Anh cảm thấy ngày càng giống đi thuyền trong nước.
Nước chảy xiết, anh chèo ngược dòng nước, ra sức xông tới, từ nơi này đánh thẳng vào trong. Hô hấp của anh ngày càng gấp rút, cô khóc sụt sùi, ngày càng mảnh mai.
Mạc Phong cảm thấy thế này chưa đủ, ở bên trong dòng nước chảy xiết này, anh còn có một nơi chưa chạm tới. Chỗ đó chôn sâu trong cơ thể cô. Chỉ lịch sự cày cấy không không thể đạt tới, nên anh càng thêm ra sức tiến lên, chỉ vì chỗ sục sôi này.
Anh nghe thấy tiếng thở gấp kịch liệt của bản thân, cảm thấy có giọt mồ hôi chảy xuống từ trán mình, rơi lên bờ vai trần của cô, đụng tới nơi kích tình bắn đầy tia lửa.
Anh đã nhiều năm không làm qua, loại cảm giác này, giống như loại cảm giác của cái đêm nhiều năm trước kia khiến anh không hiểu tại sao.
Không biết đã đã trải qua bao nhiêu lần mạnh mẽ bơi thuyền, toàn thân anh cứng đờ, ở nơi nóng rực bên trong, anh đem toàn bộ giải phóng vào cơ thể cô.
Anh kịch liệt thở dốc, nằm trên lưng cô, nghe cô từ từ khôi phục thở gấp trầm thấp.
Bàn tay anh mơn trớn phần lưng bóng loáng của cô. Trên lưng cô có một tầng mồ hôi mịn, thân thể từ run rẩy trở lại bình thường. Anh tựa cằm lên phần lưng của cô, lấy chòm râu rậm cọ lưng cô, hài lòng khi thấy thân thể bên dưới khẽ co rúm.
Giờ khắc này, anh nhắm hai mắt lại, lẳng lặng lắng nghe nhịp tim qua tấm lưng của cô. Cô vẫn không nhúc nhích, giống như là ngủ thiếp đi.
Danh sách chương