Ta ở cầu Nại Hà nghênh đón không biết bao nhiêu “người”, có đôi khi nhàn rỗi không có việc gì, ta liền nhìn đá tam sinh bên cạnh, nhìn một chút nhân gian khói lửa
cùng yêu hận ân oán, hồng trần cuồn cuộn, trong cuộc sống không biết có
bao nhiêu tình huống đáng xem.
Một ngày, đá tam sinh bỗng nhiên lóe sáng một đạo hào quang. Thông thường chỉ có lời hứa nguyện của bậc đế vương nhân gian, mới có thể trực tiếp thông thiên. Ta nhất thời tò mò, đến gần ghé mắt nhìn. Nguyên lai hào quang đó phát sinh từ tam sinh tự.
Hắn tên gọi Triển Ẩn, chính là quân chủ của vương triều thứ hai dưới hạ giới. Nữ tử bên cạnh là công chúa tiền triều, nàng tên A Viên. Ta vừa thấy hai người này ở tam sinh tự cầu nguyện, phá lệ hiếu kỳ. Thân phận cùng địa vị như vậy, như thế nào có thể đến cùng nhau? Rõ ràng là hận nước thù nhà bao trùm lên hai người. Bất quá, nếu chỉ đơn giản xem tướng mạo khí chất, bọn họ thật sự là một đôi kim đồng ngọc nữ, xứng đôi vừa lứa.
Chỉ nghe A Viên yên lặng cầu nguyện, nguyện cùng Triển Ẩn dắt tay nhau đến đầu bạc, ân ái không rời, hy vọng trời có linh thiên cho bọn họ kết tình duyên cửu kiếp, đời đời mỹ mãn. Ta cười cười, đúng là lòng tham của một tiểu oa nhi si tình. Bất quá lòng tham của nàng vẫn chưa là gì, ta còn từng gặp qua nữ tử, nguyện cầu ông trời giúp cho nàng và người trong lòng trọn đời trọn kiếp.
Triển Ẩn ở một bên yên lặng cầu nguyện: cuộc đời này cùng A Viên hạnh phúc mỹ mãn, gắn bó bền lâu, quyết chí không rời. Hắn dừng một chút, lại tiếp tục lẩm nhẩm, nếu như không thể, hắn hy vọng kiếp sau có thể tiếp tục đoạn nhân duyên này, bù lại tất cả tiếc nuối trong cuộc đời này.
Ta vừa thấy liền hiểu được, tiểu tử này đại khái biết với thân phận địa vị của hai người khó có được kết cục viên mãn. Cho nên đem hy vọng ký thác vào kiếp sau. Đáng tiếc, nha đầu kia vẫn không hay biết gì, một lòng si mê cuồng dại.
Hắn lại tặng nàng tín vật, tự tay giúp nàng đeo vào. Bộ dáng nàng vô cùng cao hứng, mặc dù khuất sau lớp mạng che mặt cũng giấu không được.
Ta rất ngạc nhiên không biết bọn họ sẽ có kết cục gì.
Không lâu sau đó, ta ở trên cầu Nại Hà gặp được A Viên. Nàng cư nhiên nuốt vàng mà chết, hơn nữa vật nàng nuốt lại chính là tín vật hắn tự tay đeo cho nàng.
Ta có chút đồng tình với nàng, vốn là một công chúa nhu mỳ xinh đẹp, vốn được hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý, vậy mà chỉ vì một chữ tình, bạc mệnh như vậy. Ta đối với nàng phá lệ thương tiếc, hy vọng nàng sau khi uống canh Mạnh Bà, có thể đầu thai vào nhà tốt.
Không ngờ, nha đầu kia rất quật cường, sống chết không uống. Nguyên nhân chỉ có một, nàng không muốn đầu thai làm người.
Ta kỳ quái, hỏi nàng nguyên nhân. Nàng không nói.
Nàng liền như vậy ở trong phủ diêm vương, lão diêm vương sốt ruột đến phát hỏa.
Ta thực đồng tình với nàng. Nghĩ lại, A Viên kỳ thực rất được ông trời ưu ái, tỷ như, mỹ mạo khuynh thành, vinh hoa phú quý, phụ thân thương yêu, mọi người xu nịnh, chính vì thế khi nàng bị vây vào nơi đầu sóng ngọn gió, lại không có cách nào chống đỡ nổi.
Có khi ông trời cho ngươi nhiều thứ, nhìn có vẻ như là chuyện tốt, khiến cho người ta hâm mộ, kỳ thật, cũng không phải tất cả đều tốt. Tỷ như, nếu tướng mạo của nàng bình thường, sinh ra là một thôn nữ nông gia, còn ai đi tính kế với nàng? Cứ thế tìm một nông phu thành thật, cả đời yên vui.
Cái gọi là thế gian việc không như ý, mười chuyện thì có tám chín chuyện không như ý. Không những thế trong một hai chuyện như ý, có hay không một chuyện khiến bản thân mình coi trọng.
Ngày Triển Ẩn đăng cơ, theo lẽ thường phải đi tế trời, lời cầu nguyện của hắn cùng với tam sinh tự ngày đó giống nhau, muốn cùng A Viên kết lại nhân duyên. Hắn là đế vương, nguyện vọng của hắn trời cao tự nhiên không thể không nhìn.
Triển Ẩn đã muốn chuyển thế. Thế nhưng A Viên vẫn như cũ bướng bỉnh không chịu đầu thai. Nhân duyên bạc thượng, Kế Diêu so với Tiểu Từ lớn hơn ba tuổi. Khi Kế Diêu ba tuổi, A Viên vẫn là không chịu đầu thai, diêm vương lão gia nóng nảy, tự chủ trương làm cho thân thể nàng xuất thế. Nhưng là nàng chậm chạp không chịu nhập hồn phách, thân thể kia vì vậy mà hôn mê nhiều năm.
Diêm vương lão gia mỗi ngày mặt co mày cáu, cùng nàng đấu mồm mép. Không ngờ nha đầu kia vẫn một lòng muốn đầu thai làm súc sinh.
Về sau, ta cấp cho Diêm vương một cái chủ ý. Nàng nếu muốn luân hồi thành súc sinh, vậy cứ thành toàn cho nàng. Mỗi kiếp luân hồi trí nhớ sẽ bị phai nhạt đi một tầng. Luân hồi thêm một kiếp, sẽ không còn tăm hơi. Ngày đó nàng ở tam sinh tự cầu nguyện cửu thế, Triển Ẩn chỉ cần kiếp sau. Như thế vừa vặn.
Thế là sau đó, nàng trở thành mèo, rùa, cá…Ta và diêm vương nhìn duyên phận lần lượt của nàng với Kế Diêu, cảm thấy thực buồn cười lại thổn thức.
Rốt cuộc, lần cuối cùng nàng làm sâu bị Kế Diêu ăn vào, bị đả kích nghiêm trọng, ngộ ra làm súc sinh không dễ, diêm vương lão gia nhân cơ hội thuyết phục, nàng mới động lòng muốn làm người. Diêm vương lão gia thở phào nhẹ nhõm, rốt cục cũng đuổi được nàng đi.
Thân thể của nàng lúc này đã bảy tuổi, hồn phách mới nhập vào, trở thành Tiểu Từ.
Đáng tiếc, một kiếp này của nàng vẫn không đủ bình yên. Trước mắt, mệnh huyền lại một lần nữa đến nơi này của ta. Kỳ thật, sinh mệnh của nàng vẫn đang ở trước cánh cửa sinh tử, sống hay chết, chỉ dựa vào một ý niệm.
Ta đối với nàng, vừa đồng tình vừa thương xót, hy vọng khi cho nàng xem xong kiếp trước, nàng có thể buông tha cho kiếp này, bắt đầu lại từ đầu. Triển Ẩn kiếp trước hứa nguyện muốn cùng nàng kết nhân duyên, coi như cũng đã được thành toàn. Không bằng dừng tay tại đây, đừng dây dưa cùng hắn, kiếp sau tìm một phu quân khác. Bất quá, kiếp sau có phu quân hay không, cũng khó mà nói.
Nàng ngơ ngác nhìn đá tam sinh, ước chừng đứng sững hơn ba canh giờ. Ta âm thầm lo lắng, ba canh giờ này, thế gian đã là ba ngày. Cũng không thể kéo dài thời gian thêm được nữa, sống hay chết, đi hay ở, lập tức phải đưa ra quyết định. Nếu không thân thể nàng ở nhân gian sẽ không có sức để quay về.
Ánh mắt nàng rốt cuộc dời khỏi đá tam sinh, quay sang nhìn ta, chỉ nói một câu: Hắn không phải Triển Ẩn, ta cũng không là A Viên. Ta không quan tâm trước kia, cũng không cầu kiếp sau xa vời, ta chỉ cần hiện tại! Hảo một nữ tử dũng cảm độ lượng.
Nàng lại nói: “Ta chỉ cầu ngươi xóa đi trí nhớ kiếp trước, từ nay về sau, ta chỉ là Tiểu Từ.”
Ta không hề lo lắng cho nàng, tính cách nàng như vậy, cuộc sống so với A Viên nhất định sẽ viên mãn. Ta thỏa mãn mong muốn của nàng, đem nàng đưa đến trước cầu nại hà, con đường kia, thông xuống hồng trần.
Nàng đi rồi ta mới đột nhiên nhớ ra, ta vừa rồi nhất thời sơ ý, nhưng lại đem trí nhớ trong kiếp này của nàng không cẩn thận lau đi, việc này…như thế nào mới tốt?
Một ngày, đá tam sinh bỗng nhiên lóe sáng một đạo hào quang. Thông thường chỉ có lời hứa nguyện của bậc đế vương nhân gian, mới có thể trực tiếp thông thiên. Ta nhất thời tò mò, đến gần ghé mắt nhìn. Nguyên lai hào quang đó phát sinh từ tam sinh tự.
Hắn tên gọi Triển Ẩn, chính là quân chủ của vương triều thứ hai dưới hạ giới. Nữ tử bên cạnh là công chúa tiền triều, nàng tên A Viên. Ta vừa thấy hai người này ở tam sinh tự cầu nguyện, phá lệ hiếu kỳ. Thân phận cùng địa vị như vậy, như thế nào có thể đến cùng nhau? Rõ ràng là hận nước thù nhà bao trùm lên hai người. Bất quá, nếu chỉ đơn giản xem tướng mạo khí chất, bọn họ thật sự là một đôi kim đồng ngọc nữ, xứng đôi vừa lứa.
Chỉ nghe A Viên yên lặng cầu nguyện, nguyện cùng Triển Ẩn dắt tay nhau đến đầu bạc, ân ái không rời, hy vọng trời có linh thiên cho bọn họ kết tình duyên cửu kiếp, đời đời mỹ mãn. Ta cười cười, đúng là lòng tham của một tiểu oa nhi si tình. Bất quá lòng tham của nàng vẫn chưa là gì, ta còn từng gặp qua nữ tử, nguyện cầu ông trời giúp cho nàng và người trong lòng trọn đời trọn kiếp.
Triển Ẩn ở một bên yên lặng cầu nguyện: cuộc đời này cùng A Viên hạnh phúc mỹ mãn, gắn bó bền lâu, quyết chí không rời. Hắn dừng một chút, lại tiếp tục lẩm nhẩm, nếu như không thể, hắn hy vọng kiếp sau có thể tiếp tục đoạn nhân duyên này, bù lại tất cả tiếc nuối trong cuộc đời này.
Ta vừa thấy liền hiểu được, tiểu tử này đại khái biết với thân phận địa vị của hai người khó có được kết cục viên mãn. Cho nên đem hy vọng ký thác vào kiếp sau. Đáng tiếc, nha đầu kia vẫn không hay biết gì, một lòng si mê cuồng dại.
Hắn lại tặng nàng tín vật, tự tay giúp nàng đeo vào. Bộ dáng nàng vô cùng cao hứng, mặc dù khuất sau lớp mạng che mặt cũng giấu không được.
Ta rất ngạc nhiên không biết bọn họ sẽ có kết cục gì.
Không lâu sau đó, ta ở trên cầu Nại Hà gặp được A Viên. Nàng cư nhiên nuốt vàng mà chết, hơn nữa vật nàng nuốt lại chính là tín vật hắn tự tay đeo cho nàng.
Ta có chút đồng tình với nàng, vốn là một công chúa nhu mỳ xinh đẹp, vốn được hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý, vậy mà chỉ vì một chữ tình, bạc mệnh như vậy. Ta đối với nàng phá lệ thương tiếc, hy vọng nàng sau khi uống canh Mạnh Bà, có thể đầu thai vào nhà tốt.
Không ngờ, nha đầu kia rất quật cường, sống chết không uống. Nguyên nhân chỉ có một, nàng không muốn đầu thai làm người.
Ta kỳ quái, hỏi nàng nguyên nhân. Nàng không nói.
Nàng liền như vậy ở trong phủ diêm vương, lão diêm vương sốt ruột đến phát hỏa.
Ta thực đồng tình với nàng. Nghĩ lại, A Viên kỳ thực rất được ông trời ưu ái, tỷ như, mỹ mạo khuynh thành, vinh hoa phú quý, phụ thân thương yêu, mọi người xu nịnh, chính vì thế khi nàng bị vây vào nơi đầu sóng ngọn gió, lại không có cách nào chống đỡ nổi.
Có khi ông trời cho ngươi nhiều thứ, nhìn có vẻ như là chuyện tốt, khiến cho người ta hâm mộ, kỳ thật, cũng không phải tất cả đều tốt. Tỷ như, nếu tướng mạo của nàng bình thường, sinh ra là một thôn nữ nông gia, còn ai đi tính kế với nàng? Cứ thế tìm một nông phu thành thật, cả đời yên vui.
Cái gọi là thế gian việc không như ý, mười chuyện thì có tám chín chuyện không như ý. Không những thế trong một hai chuyện như ý, có hay không một chuyện khiến bản thân mình coi trọng.
Ngày Triển Ẩn đăng cơ, theo lẽ thường phải đi tế trời, lời cầu nguyện của hắn cùng với tam sinh tự ngày đó giống nhau, muốn cùng A Viên kết lại nhân duyên. Hắn là đế vương, nguyện vọng của hắn trời cao tự nhiên không thể không nhìn.
Triển Ẩn đã muốn chuyển thế. Thế nhưng A Viên vẫn như cũ bướng bỉnh không chịu đầu thai. Nhân duyên bạc thượng, Kế Diêu so với Tiểu Từ lớn hơn ba tuổi. Khi Kế Diêu ba tuổi, A Viên vẫn là không chịu đầu thai, diêm vương lão gia nóng nảy, tự chủ trương làm cho thân thể nàng xuất thế. Nhưng là nàng chậm chạp không chịu nhập hồn phách, thân thể kia vì vậy mà hôn mê nhiều năm.
Diêm vương lão gia mỗi ngày mặt co mày cáu, cùng nàng đấu mồm mép. Không ngờ nha đầu kia vẫn một lòng muốn đầu thai làm súc sinh.
Về sau, ta cấp cho Diêm vương một cái chủ ý. Nàng nếu muốn luân hồi thành súc sinh, vậy cứ thành toàn cho nàng. Mỗi kiếp luân hồi trí nhớ sẽ bị phai nhạt đi một tầng. Luân hồi thêm một kiếp, sẽ không còn tăm hơi. Ngày đó nàng ở tam sinh tự cầu nguyện cửu thế, Triển Ẩn chỉ cần kiếp sau. Như thế vừa vặn.
Thế là sau đó, nàng trở thành mèo, rùa, cá…Ta và diêm vương nhìn duyên phận lần lượt của nàng với Kế Diêu, cảm thấy thực buồn cười lại thổn thức.
Rốt cuộc, lần cuối cùng nàng làm sâu bị Kế Diêu ăn vào, bị đả kích nghiêm trọng, ngộ ra làm súc sinh không dễ, diêm vương lão gia nhân cơ hội thuyết phục, nàng mới động lòng muốn làm người. Diêm vương lão gia thở phào nhẹ nhõm, rốt cục cũng đuổi được nàng đi.
Thân thể của nàng lúc này đã bảy tuổi, hồn phách mới nhập vào, trở thành Tiểu Từ.
Đáng tiếc, một kiếp này của nàng vẫn không đủ bình yên. Trước mắt, mệnh huyền lại một lần nữa đến nơi này của ta. Kỳ thật, sinh mệnh của nàng vẫn đang ở trước cánh cửa sinh tử, sống hay chết, chỉ dựa vào một ý niệm.
Ta đối với nàng, vừa đồng tình vừa thương xót, hy vọng khi cho nàng xem xong kiếp trước, nàng có thể buông tha cho kiếp này, bắt đầu lại từ đầu. Triển Ẩn kiếp trước hứa nguyện muốn cùng nàng kết nhân duyên, coi như cũng đã được thành toàn. Không bằng dừng tay tại đây, đừng dây dưa cùng hắn, kiếp sau tìm một phu quân khác. Bất quá, kiếp sau có phu quân hay không, cũng khó mà nói.
Nàng ngơ ngác nhìn đá tam sinh, ước chừng đứng sững hơn ba canh giờ. Ta âm thầm lo lắng, ba canh giờ này, thế gian đã là ba ngày. Cũng không thể kéo dài thời gian thêm được nữa, sống hay chết, đi hay ở, lập tức phải đưa ra quyết định. Nếu không thân thể nàng ở nhân gian sẽ không có sức để quay về.
Ánh mắt nàng rốt cuộc dời khỏi đá tam sinh, quay sang nhìn ta, chỉ nói một câu: Hắn không phải Triển Ẩn, ta cũng không là A Viên. Ta không quan tâm trước kia, cũng không cầu kiếp sau xa vời, ta chỉ cần hiện tại! Hảo một nữ tử dũng cảm độ lượng.
Nàng lại nói: “Ta chỉ cầu ngươi xóa đi trí nhớ kiếp trước, từ nay về sau, ta chỉ là Tiểu Từ.”
Ta không hề lo lắng cho nàng, tính cách nàng như vậy, cuộc sống so với A Viên nhất định sẽ viên mãn. Ta thỏa mãn mong muốn của nàng, đem nàng đưa đến trước cầu nại hà, con đường kia, thông xuống hồng trần.
Nàng đi rồi ta mới đột nhiên nhớ ra, ta vừa rồi nhất thời sơ ý, nhưng lại đem trí nhớ trong kiếp này của nàng không cẩn thận lau đi, việc này…như thế nào mới tốt?
Danh sách chương