Đầu thu gió vẫn còn mang theo một chút ấm áp, chẳng qua màu lá khắp đồi đã bị nhạt đi không ít.

Tiểu Từ nghe tiếng gõ cửa, nghĩ rằng người đưa đồ ăn tới. Mở rộng cửa trong nháy mắt, trời đất dịch chuyển.

Kế Diêu một thân phong trần, lẳng lặng đứng ở cửa, hai tròng mắt như lửa, trực tiếp đốt cháy cõi lòng nàng.

Ánh mặt trời chói chang làm nàng thấy không rõ khuôn mặt của hắn, thân thể nàng mềm nhũn, bị hắn kéo vào ngực. Vòng tay quen thuộc, mùi vị tương tư đến khắc cốt ghi tâm. Nước mắt như mưa, như thác, như suối. Hắn không nói được lời nào, gắt gao ôm chặt nàng, khí lực trên cánh tay lớn đến dọa người, đem thân thể nàng ra sức khảm nhập vào trên người hắn.

Giờ phút này, hai người tựa hồ không cần ngôn ngữ. Ôm nhau không biết bao lâu. thẳng đến khi nước mắt khô kiệt, không có một chút sức lực.

Trước ngực Kế Diêu ẩm ướt một mảng, cảm giác lạnh lẽo thấm vào đáy lòng. Hắn nâng cằm nàng lên, thật sâu nhìn, ngón tay ở trên da thịt của nàng nhẹ nhàng vuốt ve, sâu kín thở dài: “Nàng quả nhiên là một nha đầu vừa ngốc vừa khờ.”

Lời này của hắn là có ý tứ gì? Nàng chột dạ đáp: “Đúng, cho nên chàng đừng lại quấn quýt lấy ta.”

Đôi mắt hắn mang theo sự dịu dàng, như trước tuấn lãng tươi cười, lại ẩn có phong sương, giọng điệu kiên định không cho phép kháng cự, ôn nhu mà bá đạo: “Ta đến đón nàng. Chúng ta về nhà.”

Cơ thể nàng cứng đờ, thấp giọng nói: “Không.”

Hắn vẫn như ngày xưa kiên nhẫn dỗ dành: “Đừng náo loạn, con dâu Kế gia lưu lạc ở bên ngoài, bảo ta như thế nào ăn nói với cha mẹ.”

Trong lòng Tiểu Từ đau xót, giãy dụa thoát ra khỏi vòng tay hắn. Tuy rằng sớm đã quyết định sẽ nói thẳng với hắn, nhưng đến giờ phút này, mọi lời nói đều bị ngăn ở môi, khó có thể xuất khẩu.

- “Ta đều biết.” Kế Diêu vuốt ve môi nàng, thần sắc ưu thương, đau đến cốt tủy, vừa hận vừa không thể hận.

Tiểu Từ sửng sốt, sợ hãi nói: “Chàng biết cái gì?”

- “Tang Quả nói với ta. Cho nên khi nghe tin tức nàng cùng Thư Thư thành thân, ta tuyệt không tin. Nàng cho dù muốn làm ta chết tâm, cũng sẽ không bịa ra cái lý do khó tin đó. Ta tin nàng, cũng tin Thư Thư. Cho nên, ta không vội vã đến, ta đi Thiếu Lâm.” Hắn từ trong miệng Tang Quả biết nàng trúng độc, cảm giác như bị sét đánh, suốt một ngày đều cảm thấy như ở trong ác mộng, tỉnh táo lại nhớ tới những sự việc phát sinh trong một tháng qua, nghĩ đến ấn ký trên người Mộ Dung Trực, hắn bất đắc dĩ buộc chính mình chấp nhận hiện thực, hắn rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận ngày đó di nương vì sao quyết tuyệt như vậy, ngay cả Đào cư cũng hỏa thiêu sạch sẽ. Nhưng là hắn vô pháp chấp nhận độc này không có cách giải. Tang Quả khẳng định với hắn, hắn cũng không tin.

Hắn biết! Tiểu Từ khiếp sợ không thôi, lại kìm lòng nhẹ nhàng thở ra, cũng tốt, nàng không cần phải tự mình nói cho hắn.

Hắn trước sau bình tĩnh, cho dù gặp phải chuyện gì, hắn cũng có thể trấn định tự nhiên mà phân tích suy xét. Cho nên nàng luôn đối với hắn tính nhiệm, đối với hắn ỷ lại.

- “Chàng tin ta, cũng tin Thư Thư, cho nên không lập tức tới?”

- “Yêu nàng tự nhiên phải tin nàng. Về phần Thư Thư, nếu hắn có ý đồ gì với nàng, có vô số cơ hội, tại sao không ra tay, cũng không nhằm vào ta. Cho nên, ta cũng tin hắn. Ta biết, bất quá đây là chú ý của nha đầu ngốc nàng.”

Tiểu Từ thấp giọng nói: “Không phải chủ ý của ta, là Thư Thư.” Nàng cảm động lại vui mừng, hắn tín nhiệm nàng như thế.

Hắn vuốt ve đầu nàng, giọng điệu dịu dàng: “Mặc kệ là ai, đều không quan trọng. Chỉ cần ta tin nàng, nàng cũng tin ta là tốt rồi. Đương thời kỳ dược đại hoàn đan, ta đến Thiếu Lâm cầu một viên.”

Nàng cảm động lại tiếc nuối, đại hoàn đan là chí bảo của người tập võ, bao nhiều người tha thiết có được, đáng tiếc nó đối với nhất mộng đầu bạc không có hiệu quả.

- “Được, nói không chừng đến lúc độc phát, ăn vào lại có chuyển biến. Chàng như thế nào cầu được?”

- “Bằng ta tự nhiên không cầu được, nhớ tới Nhất Từ đại sư từng thiếu phụ thân nàng một phần nhân tình, ta liền mặt dày đi cầu ông ấy.”

Tiểu Từ vuốt ve y phục ẩm ướt trước ngực hắn, rưng rưng mà cười. Người này ngốc tử, nếu đại hoàn đan hữu hiệu, phụ thân năm đó còn không tự mình đến cầu tình hay sao? Nàng không đành lòng nói.

- “Chúng ta trở về đi, về Cẩm Tú sơn.”

- “Ta không nghĩ trở về, muốn ở đây cùng cha mẹ.”

Kế Diêu giả vờ tức giận: “Nàng thân là người Kế gia, tự nhiên phải ở cùng ta, cũng có thể ở phần mộ tổ tiên Kế gia cùng ta. Chẳng lẽ nàng để một mình ta trở về Định Châu, ngay cả sau này nhìn về Kinh thành tương tư thành bệnh cũng được sao?”

Nếu là trước kia, hắn nói đùa như vậy nàng nhất định cười vui vẻ, nhưng là hiện tại nàng cười không nổi, chỉ im lặng không nói gì.

- “Chúng ta còn rất nhiều thời gian. Nàng xem, thời gian trôi chậm, chúng ta ôm nhau lâu như vậy, mới qua một khắc mà thôi.” Ngón tay hắn chỉ vào bóng dáng hai người in trên mặt đất, mỉm cười, trong lòng bi thương không thể kìm nén.

- “Trời lạnh, chúng ta trở về vừa vặn ngâm ở ôn tuyền sau Cẩm Tú sơn, nàng xem ta, ta cũng phải nhìn lại mới công bằng.” Hắn cố ý đùa nàng. Sắc mặt nàng trắng như băng tuyết, gần như trong suốt, cái loại mỹ lệ sinh động này, vốn là phong cảnh xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp qua, rốt cuộc xuất hiện ở trước mặt hắn.

- “Chúng ta đi mà không nói lời từ biệt với Thư Thư sao?”

- “Ta đến Họa Mi sơn trang, hắn nói cho ta biết nàng ở nơi này, để ta mang nàng đi.”

Tiểu Từ giật mình, đối với Thư Thư nàng vốn vô tâm vô tình, lại lơ đãng làm cho hắn nảy sinh tình cảm. Bất quá, dã tâm của hắn lớn như thế hẳn sẽ mau quên đi? Hy vọng như vậy.

Từ Kinh thành đến Định Châu chỉ có một ngày đường, trời vừa tối liền đến được Định Châu. Kế Diêu vốn định về nhà nghỉ tạm một đêm rồi lên núi. Nhưng nghĩ rằng Tiểu Từ nhất định không muốn dưới tình huống như vậy đối mặt với người Kế gia. Ngẫm nghĩ, hắn lập tức cùng nàng lên núi.

Ở dưới chân núi, hắn đốt một cây đuốc, nắm tay nàng đi dọc theo con đường nhỏ.

Trên trời hàng vạn ngôi sao chiếu sáng rực rỡ, cây đuốc để lại trên mặt đất một cái bóng thật dài. Hắn nắm tay nàng, thỉnh thoảng nhìn nàng mỉm cười. Đôi mắt của nàng trong suốt lóe sáng, giống như nhất thời quên đi ưu thương.

Dần dần đến lưng chừng núi, Tiểu Từ dừng bước, kinh ngạc nói: “Đào cư đâu?”

- “Di nương đã thiêu hủy rồi.” Kế Diêu không đợi nàng hỏi liền nói, bàn tay nắm chặt tiếp tục kéo nàng đi. Tiểu Từ nhìn ra đây là con đường dẫn đến ôn tuyền.

Dưới ánh trắng, bên cạnh ôn tuyền đột nhiên có rất nhiều nhà gỗ.

- “Tiểu Chu làm việc cũng không tính là chậm chạp, nói chung cũng tốt.” Kế Diêu mỉm cười, quay đầu nhìn Tiểu Từ.

Hắn ôn nhu hỏi: “Như thế nào, nàng vừa lòng không? Lúc đó gấp gáp, cũng không biết Tiểu Chu sửa chữa thế nào, chúng ta vào trong nhìn một chút. Nếu không tốt, ngày mai chúng ta tiếp tục sửa.”

Tiểu Từ không nói gì, lẳng lặng chăm chú nhìn hắn. Ánh lửa chiếu vào mắt hai người, lấp lánh nhiều tinh quang, không tiếng động chỉ nghe từng nhịp tim dồn dập. Nàng có chút nghẹn ngào, gian nan nói ra một tiếng “Được”. Bị hắn kéo vào nhà gỗ.

Nến được thắp lên, trong phòng có đầy đủ mọi thứ vật dụng. Kế Diêu nhìn xung quanh đánh giá một phen, vừa lòng gật đầu: “Tiểu Chu lúc này thật xứng với danh xưng Song Chu đại hiệp.”

Nước mắt Tiểu Từ im lặng rơi xuống, trong phòng có trúc diệp cùng mùi gỗ thơm mát. So với Đào Cư tinh tế rộng rãi, lại thập phần ấm áp.

- “Chúng ta ăn cái gì?” Kế Diêu mở lu gạo, tức cười. Một hạt gạo cũng không có. Xem ra danh xưng Song Chu đại hiệp vẫn phải xem xét lại.

Tiểu Từ cũng cảm thấy đói bụng, nàng nhìn Kế Diêu, khẽ cười: “Chàng đi săn thú đi, chàng không phải là đại hiệp võ công cao cường sao?”

Kế Diêu cười đậy nắp lu gạo, gật đầu nói: “Phu nhân nói đúng, đại hiệp cũng phải ăn cơm, cũng phải nuôi gia đình sống qua ngày.”

Tiểu Từ ngồi ngay ngắn: “Kế thiếu hiệp đi nhanh về nhanh.”

Kế Diêu ngồi xổm xuống, bàn tay đặt trên đầu gối nàng, cười khúc khích: “Kế phu nhân an tâm chờ.” Hắn đứng lên, đóng cửa lại.

Trong phòng an tĩnh. Tiểu Từ lúc này mới đánh giá xung quanh, dần dần thấy không rõ lắm, trước mắt là một tầng hơi nước.

Hồi lâu, ngoài phòng dường như thổi đến một trận hương thơm.

Tiểu Từ ra khỏi cửa, chỉ thấy bên cạnh ôn tuyền có một đống lửa. Khuôn mặt Kế Diêu lúc sáng lúc tối, như bóng nước, như áng mây dưới ánh tà dương, có chút mơ hồ tự do, không đủ rõ ràng, làm cho nàng hoảng hốt lo lắng, giống như đã mất đi hắn. Nàng bước nhanh đến gần, vội vàng muốn nhìn rõ, tựa hồ như vậy mới có thể lưu lại hắn.

Trên nhánh cây có hai con chim. Mùi thơm lượn lờ trong không trung, làm cho người ta càng thêm đói khát.

Kế Diêu quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Từ, bộ dáng tham ăn của nàng như một đứa nhỏ, biểu lộ ra ngoài, một chút cũng không che giấu. Kỳ thật, hắn chính là thích tính cách này của nàng, dường như cùng mẫu thân của hắn có chút tương tự. Nếu, có tương lai, nàng ở chung với mẫu thân hẳn là tốt lắm. Nếu có tương lai, thật có bao nhiêu tốt. Hắn buồn bã thất thần, lại không muốn để nàng nhìn ra manh mối. Hắn không muốn thời gian còn lại nàng sống trong bi thương, hắn muốn đem đến cho nàng thật nhiều niềm vui hạnh phúc, từng giây từng phút. Làm cho nàng không còn tiếc nuối, chính mình cũng không phải tiếc nuối.

- “Được rồi, hình như đã chín, ta muốn ăn, ta đói bụng.” Nàng bắt đầu chờ không nổi, vội vàng thúc giục hắn.

Hắn cầm lấy một cái, đưa cho nàng: “Cẩn thận nóng.”

Kế Diêu thở dài: “Nếu có rượu thì tốt.”

- “Đúng vậy, chúng ta có thể lên nóc nhà uống.”

Kế Diêu đột nhiên nhớ đến ngày nào đó ở trên nóc nhà nghe được, quay đầu nhìn chằm chằm nàng, cười hỏi: “Hôm nay, ai ở trên?”

Tiểu Từ bị sặc, ho khan đứng lên.

Kế Diêu vỗ lưng nàng, tiến đến bên tai thì thầm: “May mắn là cùng ta ở một chỗ, nếu là người khác, ai, không biết như thế nào chê cười nàng. Nàng có đôi khi thực thông minh, như thế nào ngay cả ý tức tứ rõ ràng như thế lại nghe không hiểu?”

Khuôn mặt hắn tràn ngập ý cười bỡn cợt. Tiểu Từ nóng mặt. Sau đó nhích ra xa, thấp giọng nói: “Là vì chàng cả ngày đều có ý nghĩ biến thái, cho nên mới có thể nghe hiểu được.”

Kế Diêu thật quá oan uổng: “Ai cả ngày có ý nghĩ biến thái, là nàng hôn ta trước.”

Nàng bắt đầu chống chế: “Ta không có.”

Hắn giận: “Nàng dám nói không có? Trên trống trơn đài là ai nói, không hôn một cái sẽ không cho ta đi?” Hắn dựa vào càng gần, gần như đem nàng đè xuống cỏ.

Nàng xấu hổ quay đầu, lấy bàn tay chống vào trên ngực hắn, không cho hắn gần thêm chút nữa. Đáng tiếc, Kế thiếu hiệp chính là chưa đạt được, nắm lấy cánh tay nàng kéo qua đầu, cả người đặt ở trên ngực nàng.

Hắn ở trên nàng vừa dỗ vừa bức: “Rốt cuộc là ai trước?”

Nàng nhất định không chịu thừa nhận. Cũng không biết ngày đó làm sao có dũng khí lớn như vậy, lại có thể sáng tinh mơ chặn hắn lại đòi hôn, thật sự là càng nghĩ càng xấu hổ, lo lắng cũng trôi đi sạch sẽ.

Hắn đợi không được câu trả lời, môi liền hạ xuống, ở trên môi nàng tinh tế liếm liếm, nói: “Nàng ăn cái gì, sao lúc nào cũng ngọt như vậy?”

Hắn giả vờ đứng đắn hỏi, lại dùng môi nhẹ nhàng chà xát. Cảm giác thơm ngọt nhất thời truyền khắp toàn thân. Trên đầu là vầng trăng tròn vành vạnh, ánh sáng nhu hòa, chiếu xuống khuôn mặt hắn gần trong gang tấc, giống như một đêm kia. Cũng là ánh trăng, cũng là khuôn mặt này.

Chỉ có một điểm khác biệt là đêm hôm đó hương rượu hoa quế tràn ngập, suy nghĩ đơn thuần vô lo vô nghĩ, mà nay, bên dòng nước nóng lại đầy một bụng u sầu sinh ly tử biệt.

Nàng nhắm hai mắt lại, tùy ý hắn ở trên môi nàng không ngừng cướp đoạt.

Hắn ôm nàng đi đến bên cạnh ôn tuyền, cởi y phục vắt ở trên ngọn cây, chỉ để lại nội sam mỏng manh, ngâm mình vào nước.

Nàng trước kia đã từng tới đây, nhưng chỉ dám vụng trộm núp sau lùm cây, chưa bao giờ vào trong, bởi vì kỹ năng bơi của nàng không tốt lắm.

Hắn như một chiếc thuyền, nâng nàng lên, hướng về chỗ sâu nhất trong ôn tuyền. Dòng nước ấm áp dễ chịu, cánh tay hắn ôn nhu hữu lực, nàng thả lỏng an tâm ôm lấy cổ hắn, mái tóc thật dài chìm vào trong nước, chạm vào mái đầu hắn, giống như hai sinh mệnh bồng bềnh trôi nổi chống đỡ dựa vào nhau.

Hắn nằm ngửa, đem nàng đặt ở trên người mình.

Hàng vạn ngôi sao li ti, vạn vật không tiếng động.

Chưa bao giờ ở trong nước thoải mái thả lỏng như vậy. Mỗi một ngôi sao đều có một hào quang riêng biệt. Nàng xem đến mê mẩn, trong lòng lại tràn đầy chua xót. Nàng rất nhanh sẽ hóa thành một trong những vì sao đó, cùng hắn vĩnh viễn cách biệt.

Cái loại tan nát cõi lòng này đột nhiên đánh úp lại, vô khổng bất nhập.

Nàng xoay người gắt gao ôm chặt hắn, tay chân cùng sử dụng, quấn quýt lấy hắn. Hắn không thể nổi lên, lại bị nàng nhấn xuống. Hắn vội vàng ôm nàng bơi đến chỗ nước cạn, thấp giọng cười: “Suýt nữa bị sặc nước. Lần sau đừng nghịch ngợm như vậy.”

Nàng không nói lời nào, chủ động hôn hắn, có chút giống con mèo nhỏ khẽ cắn, làm cho hắn vừa ngứa vừa đau.

Mặt nước không ngừng dao động, hắn muốn rồi lại không dám chạm vào. Nàng tựa hồ cảm giác hắn lùi bước, càng quấn chặt lấy, hận không thể hợp lại thành một chỗ, tất cả đều cho hắn…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện