- “Kế Diêu, ngươi đóng cửa lại, để cho ta ngủ một giấc được không?” Tiểu Từ cách một tấm lụa
mỏng thấp giọng nói, thanh âm mệt mỏi xa cách.
Kế Diêu bất đắc dĩ, cũng không biết những lời giải thích của hắn vừa rồi nàng có nghe vào không. Hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, ở trên hành lang đứng lặng một lát, ngẫm nghĩ cuối cùng cảm thấy có điểm kỳ quái, trực tiếp đi tìm Thư Thư.
Thư Thư vẫn đang xuất thần, vuốt ve quân cờ trong tay, thật lâu không hạ xuống.
- “Thư công tử.”
Thư Thư gật đầu: “Mời vào.”
- “Tiểu Từ đi dược vương cốc, trên đường đi, có tốt không?”
- “Tốt lắm.”
- “Không có phát sinh chuyện gì?”
- “Không có, ngày đó thuận lợi trở về, suôn sẻ hiếm có.”
- “Đa tạ.” Kế Diêu thất vọng rời đi. Nghi hoặc trong lòng vẫn không tiêu tan.
Ánh mắt Thư Thư xuối theo bóng lưng Kế Diêu, ngẫm nghĩ, đột nhiên trong lòng rối loạn, lập tức đứng dậy đi gặp Tang Quả.
Mặt trời xuống núi, ánh hoàng hôn luồn qua khung cửa sổ, trong phòng mờ mịt, làm cho Tiểu Từ cũng vô pháp giả ngủ, nàng rất sợ bóng tối, khiến người ta tuyệt vọng sợ hãi.
Nàng thắp một ngọn nến. Trải giấy, mài mực.
Bút lông chấm mực, thật lâu dừng ở trên giấy.
Cuối cùng viết xuống hai chữ “Kế Diêu”, sau đó rốt cuộc không viết tiếp được.
Cửa phòng mở, Kế Diêu đẩy cửa bước vào.
- “Thấy đèn sáng, ta biết ngươi đã tỉnh.”
Tiểu Từ vội vàng buông bút lông, vo tròn tờ giấy.
Kế Diêu căng thẳng, đuôi lông mày nhíu chặt, một bước tiến đến, nhanh như chớp cướp lấy viên giấy trong tay Tiểu Từ. Tiểu Từ muốn đoạt, cánh tay hắn đã giơ lên đỉnh đầu, sau đó mở ra. Hắn cao như thế, nàng từ bỏ cúi đầu không nói.
Kế Diêu hô hấp dồn dập, hung tợn nói: “Ngươi viết thư cho ta? Ngươi cuối cùng vẫn không tin ta? Muốn lưu lại thư không một lời từ giã rời đi?”
Tiểu Từ không phủ định, ánh mắt trước sau vẫn không nhìn hắn.
Kế Diêu càng thêm buồn bực, hơi thở gấp gáp.
- “Tiểu Từ, ta biết ngươi giận, nhưng là ta thật sự cũng nàng không có gì. Ở trong lòng ta, ai cũng không bằng ngươi. Hiện tại, tương lai ta chỉ có ngươi. Ta chỉ muốn cùng ngươi thành thân, thiên trường địa cửu.”
Thiên trường địa cửu? Lòng của nàng đau nhức cơ hồ co rúm vào một chỗ.
- “Tang Quả đáp ứng rồi, ngày mai sẽ theo chúng ta lên đường. Chúng ta mau chút trở về thành thân, được không? Hắn thu nhỏ thanh âm, trầm thấp dễ nghe, mỗi một chữ mang theo vui mừng cũng khát khao.
Tiểu Từ hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí, cứng rắn nói: “Ta không muốn thành thân.”
Kế Diêu kinh ngạc hỏi lại: “Ngươi nói cái gì?”
- “Ta, hiện tại không muốn thành thân.”
- “Vì sao?”
- “Bởi vì, bởi vì, ta là muốn đi khắp nơi du lịch, thưởng ngoạn phong cảnh, danh sơn đại Xuyên, yên vũ Giang Nam, cũng muốn đi xem.”
Kế Diêu cười, rõ là tiểu nữ nhi gia, chuyện tới trước mắt, cư nhiên còn lo lắng đến điều này, thật sự không phân được nặng nhẹ, hắn dỗ dành nàng: “Thành thân xong, ta cùng ngươi đi.”
- “Không, thành thân, mẫu thân ngươi nhất định không cho ta xuất môn.”
Kia cũng đúng, bà nhất định sẽ thúc giục bọn họ ở nhà sinh đứa nhỏ, để bà ôm tôn tử.
Hắn cười nói: “Chúng ta vụng trộm đi ra ngoài.”
- “Không.”
Kế Diêu kiên trì đã mất, cắn răng nói: “Chỉ cần ngươi cũng ta thành thân, cái gì ta cũng đáp ứng ngươi.”
Nàng bất chấp, kiên quyết nói: “Không.”
Kế Diêu đột nhiên khẩn trương hồi hộp, vẻ mặt của nàng không giống như đang thẹn thùng, không giống nũng nịu, chính là không tình nguyện cùng khó xử.
Hắn chỉ cảm thấy tâm như treo lên: “Ngươi rốt cuộc vì sao?”
Nàng nửa ngày không nói, hắn chỉ cảm thấy thời gian trôi chậm như một cây đao từ từ trên người hắn róc từng miếng thịt.
Nàng rốt cuộc mở miệng: “Có lẽ, ta ít tiếp xúc với nam nhân nên mới thích ngươi, có lẽ, ngươi vốn dĩ không thích hợp với ta. Thành thân quá vội vàng. Ta sợ về sau hối hận.” Nàng cắn răng trái lương tâm nói ra những lời này, nàng biết mình đả thương hắn, nhưng hơn hết làm bị thương chính mình, mỗi một chữ thốt ra cửa miệng, trong họng mơ hồ có máu tanh.
Nàng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, hàm răng dùng sức, cắn lấy môi dưới…
Hắn nhất thời cảm thấy toàn thân đều lạnh, chỉ có trong lòng hỏa nhiệt cháy hừng hực.
Nàng cư nhiên có ý nghĩ như vậy. Chẳng lẽ những lời nói của nàng trước đây đều là hồ đồ không biết gì, chẳng lẽ nàng cùng hắn da thịt chi thân chẳng qua là tò mò? Hô hấp của hắn dồn dập, không thể ngăn chặn một cỗ hỏa khí cũng phẫn nộ từ trong lòng dâng lên, phóng ra tầm mắt, hung hăng nhìn nàng, muốn đem nàng hòa tan.
Khuôn mặt của nàng vẫn như cũ điềm tĩnh xinh đẹp, lông mi thật dài ở dưới mi mắt run rẩy, để lộ ra một chút bất an.
Hắn hung hắn ôm cổ nàng, cuồng loạn hôn xuống. Trong mắt lửa cháy rừng rực, như hỏa thiêu đốt. Hắn không ôn nhu không cẩn thận, bá đạo mãnh liệt, như một con mãnh thú bị thương, tuyên cáo giữ lấy cũng xâm lược.
Nàng phản kháng, muốn thoát ra khỏi cánh tay hắn. Hắn càng thêm phẫn nộ, cánh tay như tinh thiết chi cung, đè chặt vòng eo của nàng.
Nàng ở dưới sự chà đạp của hắn khẽ run rẩy, vô lực kháng cự, đổi lại hắn càng mãnh liệt trả thù. Hắn muốn trừng phạt nàng, muốn thức tỉnh nàng.
Hương vị ngọt ngào quen thuộc như trước, mỗi một tấc da thịt của nàng đều làm cho hắn mê luyến đến khắc cốt, khát vọng dùng cả đời thật dài chậm rãi nhuộm sương, cử án tề mi cầm sắt hài hòa, đều là những thứ mà hắn tôn thờ, quyết không hối hận. Vậy mà nàng vừa rồi một câu “có lẽ” hai câu “có lẽ”. Hắn không thể chấp nhận hai chữ “có lẽ” phát ra từ miệng nàng, càng không thể dễ dàng tha thứ nàng cứ như vậy lâm trận bỏ chạy.
Hắn càng thêm điên cuồng, tưởng lấy chinh phục mà nói phục.
Không nghĩ tới nàng lúc đầu kháng cự sau lại đột nhiên bộc phát nhiệt tình, so với hắn càng cuồng nhiệt. Nàng nhiệt liệt đáp lại hắn, ngón tay trúc trắc mà nhiệt tình, luồn vào trong ngực hắn, vuốt ve vết sẹo.
Quần áo tẫn tán, nhất thời hỗn độn.
Hắn đem nàng đặt ở trên bàn, lá thư bị đè nặng dưới thân, phong thư chỉ có hai chữ.
Ánh nến lập lòe, đem toàn thân nàng nhiễm một chút sắc màu nhu hòa, da thịt trắng như tuyết, tựa như ánh trăng đẹp nhất.
Thủy tiên dưới ánh trăng nở rộ, tóc dài như nước, bồng bềnh dưới ngón tay hắn.
Hắn lần đầu tiên nhìn nàng rõ ràng hết thảy, tất cả đều tốt đẹp, giống như ánh mắt dã thú nhìn thịnh yến của mình. Nàng chưa bao giờ nhiệt tình cùng lớn mật như vậy, cơ thể phối hợp với từng động tác của hắn, lửa cháy thêm dầu.
Hắn không thể khắc chế điên cuồng, bởi vì hai câu nói kia của nàng, dường như từng thời từng khắc nhắc nhở hắn, nàng thuộc về hắn. Hắn mới biết được, nguyên lai nàng ở trong lòng hắn đã bén rễ sâu như vậy, nếu muốn nhổ ra, chính là tan nát cõi lòng.
Thân thể nàng mềm mại trơn bóng giống như cây cỏ dưới trận cuồng phong, mặc sức xòe ra đung đưa thoe gió.
Nghiên mực trên bàn, bút giấy toàn bộ rơi đầy đất, hắn không quan tâm, vừa nghĩ đến nàng vừa rồi muốn ly khai, hắn hung hăng xâm chiếm, đem nàng giam cầm ở trong người. Quyết không tách ra.
Hắn ôm lấy nàng, đặt ở trên giường.
Thế dời núi lấp biển vẫn như cũ cuộn trào mãnh liệt, dường như muốn thiên hôn địa ám mới bằng lòng bỏ qua.
Nửa đêm, chỉ có trăng non trên trời.
Cánh tay hắn giữ lấy eo nàng, chân đặt ở trên đùi nàng, giống như vẫn còn chưa đủ, hắn đem tóc nàng cùng hắn kết vào một chỗ.
- “Ngươi còn dám nói như vậy một lần nữa, ta cho ngươi ba ngày không thể xuống giường.” Hắn ở bên tai nàng hung tợn uy hiếp.
Khí lực toàn thân của nàng đều bị hắn cướp đi, chỉ có bi thương trong lòng không cách nào xóa tan. Ngay cả nửa năm thời gian cũng không thể cam đoan, nàng như thế nào đáp ứng hắn, cuộc sống của hắn còn dài, bên cạnh sẽ không thiếu mỹ nhân như ngọc giang hồ tiêu dao, năm tháng tĩnh hảo, bản thân nàng mệnh trong sớm tối, làm sao có thể nhẫn tâm khiến hắn đau khổ?
Nàng mâu thuẫn thống khổ đến cực điểm, vẫn là nên ích kỷ một chút, theo đuổi khoái ý ngao du sơn thủy cùng hắn, dùng hết thời gian cuối cùng bên cạnh hắn? Hay là nên nhẫn tâm một chút, làm cho hắn nhất thời thống khổ, để hắn rời đi? Nàng nên cảm thấy may mắn hắn yêu nàng, hay khiến cho hắn hận nàng, quên nàng?
Hắn thấy nàng không đáp lại, nhất thời tức giận, nhắc nhở: “Ngươi đã trở thành nữ nhân của ta, quyết không thể thay đổi thất thường, nay Tần mai Sở. Muốn hối hận, đã quá muộn rồi, nếu còn trêu chọc ta, ta sẽ quấn lấy ngươi cả đời. Về sau ngoan ngoãn làm Kế Vân thị.”
Kế Diêu nói xong “Kế Vân thị”, đột nhiên ý thức được mình có chút sơ suất, lo lắng Tiểu Từ truy vấn. Lại không thấy nàng nói chuyện. Tay nàng chỉ đặt ở trên ngực hắn cẩn thận vuốt ve, bàn tay nho nhỏ ở trên miệng vết thương dừng lại thật lâu.
- “Ngươi sẽ nhớ rõ ta sao?” Nàng đột nhiên hỏi một câu, hơi thở ôn nhuyễn phun ở trước ngực hắn. Hắn vừa thương yêu vừa buồn cười.
- “Ta làm sao có thể không nhớ rõ nàng. Ngươi mỗi ngày đều ở trước mắt ta.”
Nàng từ từ thở dài, sau một lúc lâu nói: “Ta ở trên ngực ngươi, để lại một vết sẹo.”
- “Không phải ngươi, là Cao Túc.”
Nàng tăng thêm giọng điệu: “Là ta.”
Kế Diêu nở nụ cười: “Hảo, là ngươi, vậy ngươi như thế nào bù lại?”
- “Ta đang suy nghĩ.”
- “Ngươi từ từ suy nghĩ, ta không vội.”
- “Được.”
Hắn rốt cuộc ngủ, nàng chậm rãi ngồi dậy, cẩn thận cởi bỏ kết tóc. Hắn ngẫu nhiên cảnh giác động động đuôi long mày, nàng liền dừng lại.
Nút thắt rốt cuộc rời ra, nàng nhẹ nhàng rời giường, mở gói đồ của mình, lấy ra con dấu của Lâm Hạm. Nàng từng nghĩ có một ngày nhất định phải ở trên người hắn ấn dấu ấn của chính mình.
Nàng cầm lấy con dấu, nhớ đến vết thương trước ngực hắn.
Nàng lẳng lặng đứng ở bên giường, nhắm mắt lại cũng có thể tìm được vết sẹo đó, nàng lại chung quy không làm được. Về sau, khi nhìn thấy vết thương trước ngực hắn hẳn sẽ nhớ đến nàng đi, nếu có một nữ nhân khác ỷ ôi trước ngực hắn hỏi đến vết thương này, hắn cũng sẽ nhớ tới nàng đúng không?
Tâm tình chua xót từ trong lòng dội thẳng đến tim, tới chóp mũi, tới hốc mắt, hóa thành giọt nước trong suốt. Nàng không còn đủ sức nhìn tiếp nữa. Bàn tay phất lên, ở trên không trung một lượt sương mù.
Trời hửng sáng, Tiểu Chu mở cửa, bị hù sợ. Không nghĩ tới sớm như vậy người đến gõ cửa phòng hắn lại là Tiểu Từ.
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là hỏi: “Kế Diêu làm sao vậy?”
Tiểu Từ cười cười: “Hắn ngủ. Ta vào trong thành một chuyến, ngươi một lát nữa đem thuộc này vào cho hắn.” Nàng đưa ra một gói thuốc bột, sau đó xoay người rời đi.
- “Ngươi có chuyện gì, ta giúp ngươi làm.”
- “Không được, là việc của nữ nhân.” Tiểu Từ cúi đầu, bước tiếp.
Tiểu Chu ngượng ngùng đứng lại, nhìn theo bóng lưng gầy yếu của nàng.
Tiểu Chu rửa mặt chải đầu xong, chạy đến phòng Kế Diêu. Kỳ quái là, hắn cư nhiên vẫn còn chưa tỉnh. Tiểu Chu đồng tình đi đến bên giường, thầm nghĩ, đêm qua nhất định là hao tổn sức lực giải thích, xin khoan dung, ai. Đáng thương Kế thiếu hiệp.
Mặt trời lên cao, Kế Diêu vẫn không tỉnh, Tiểu Chu thế này mới cảm thấy kỳ quái, vội vàng đem thuốc bột cho hắn uống.
Kế Diêu tỉnh lại thấy hắn, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi sao lại vào đây?”
- “Là Tiểu Từ đưa dược bảo ta cho ngươi uống.”
- “Nàng đâu?”
- “Vào trong thành.”
Kế Diêu có chút lo lắng, rất nhanh bật dậy khỏi giường, vừa nâng mắt liền thấy trên bàn có một phong thơ.
Hắn nhất thời hoảng hốt, dự cảm bất hảo giống như khi cùng người ta giao thủ vô tình cảm thấy sát khí. Hắn vội vàng lấy thư, nhanh chóng mở ra.
Tiểu Chu mắt thấy Kế Diêu sắc mặt tái nhợt lạnh lẽo, trang giấy mỏng ở trên tay hắn run rẩy, vội vàng hỏi: “Kế Diêu, chuyện gì?”
Kế Diêu biểu tình thống khổ mà lo lắng, đôi môi mím chặt. Hắn cắn chặt khớp răng, nói không nên lời. Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Nàng nói, nửa năm sau sẽ gặp ta ở Định Châu. Nếu sau nửa năm nàng không trở về, kêu ta không cần chờ nàng.”
- “Dấm chua của nàng cũng quá lớn đi.” Tiểu Chu thốt lên.
Kế Diêu lắc đầu: “Nàng có tâm sự. Vì sao không nói cho ta biết. Ta muốn đi tìm nàng.”
Kế Diêu bất đắc dĩ, cũng không biết những lời giải thích của hắn vừa rồi nàng có nghe vào không. Hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, ở trên hành lang đứng lặng một lát, ngẫm nghĩ cuối cùng cảm thấy có điểm kỳ quái, trực tiếp đi tìm Thư Thư.
Thư Thư vẫn đang xuất thần, vuốt ve quân cờ trong tay, thật lâu không hạ xuống.
- “Thư công tử.”
Thư Thư gật đầu: “Mời vào.”
- “Tiểu Từ đi dược vương cốc, trên đường đi, có tốt không?”
- “Tốt lắm.”
- “Không có phát sinh chuyện gì?”
- “Không có, ngày đó thuận lợi trở về, suôn sẻ hiếm có.”
- “Đa tạ.” Kế Diêu thất vọng rời đi. Nghi hoặc trong lòng vẫn không tiêu tan.
Ánh mắt Thư Thư xuối theo bóng lưng Kế Diêu, ngẫm nghĩ, đột nhiên trong lòng rối loạn, lập tức đứng dậy đi gặp Tang Quả.
Mặt trời xuống núi, ánh hoàng hôn luồn qua khung cửa sổ, trong phòng mờ mịt, làm cho Tiểu Từ cũng vô pháp giả ngủ, nàng rất sợ bóng tối, khiến người ta tuyệt vọng sợ hãi.
Nàng thắp một ngọn nến. Trải giấy, mài mực.
Bút lông chấm mực, thật lâu dừng ở trên giấy.
Cuối cùng viết xuống hai chữ “Kế Diêu”, sau đó rốt cuộc không viết tiếp được.
Cửa phòng mở, Kế Diêu đẩy cửa bước vào.
- “Thấy đèn sáng, ta biết ngươi đã tỉnh.”
Tiểu Từ vội vàng buông bút lông, vo tròn tờ giấy.
Kế Diêu căng thẳng, đuôi lông mày nhíu chặt, một bước tiến đến, nhanh như chớp cướp lấy viên giấy trong tay Tiểu Từ. Tiểu Từ muốn đoạt, cánh tay hắn đã giơ lên đỉnh đầu, sau đó mở ra. Hắn cao như thế, nàng từ bỏ cúi đầu không nói.
Kế Diêu hô hấp dồn dập, hung tợn nói: “Ngươi viết thư cho ta? Ngươi cuối cùng vẫn không tin ta? Muốn lưu lại thư không một lời từ giã rời đi?”
Tiểu Từ không phủ định, ánh mắt trước sau vẫn không nhìn hắn.
Kế Diêu càng thêm buồn bực, hơi thở gấp gáp.
- “Tiểu Từ, ta biết ngươi giận, nhưng là ta thật sự cũng nàng không có gì. Ở trong lòng ta, ai cũng không bằng ngươi. Hiện tại, tương lai ta chỉ có ngươi. Ta chỉ muốn cùng ngươi thành thân, thiên trường địa cửu.”
Thiên trường địa cửu? Lòng của nàng đau nhức cơ hồ co rúm vào một chỗ.
- “Tang Quả đáp ứng rồi, ngày mai sẽ theo chúng ta lên đường. Chúng ta mau chút trở về thành thân, được không? Hắn thu nhỏ thanh âm, trầm thấp dễ nghe, mỗi một chữ mang theo vui mừng cũng khát khao.
Tiểu Từ hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí, cứng rắn nói: “Ta không muốn thành thân.”
Kế Diêu kinh ngạc hỏi lại: “Ngươi nói cái gì?”
- “Ta, hiện tại không muốn thành thân.”
- “Vì sao?”
- “Bởi vì, bởi vì, ta là muốn đi khắp nơi du lịch, thưởng ngoạn phong cảnh, danh sơn đại Xuyên, yên vũ Giang Nam, cũng muốn đi xem.”
Kế Diêu cười, rõ là tiểu nữ nhi gia, chuyện tới trước mắt, cư nhiên còn lo lắng đến điều này, thật sự không phân được nặng nhẹ, hắn dỗ dành nàng: “Thành thân xong, ta cùng ngươi đi.”
- “Không, thành thân, mẫu thân ngươi nhất định không cho ta xuất môn.”
Kia cũng đúng, bà nhất định sẽ thúc giục bọn họ ở nhà sinh đứa nhỏ, để bà ôm tôn tử.
Hắn cười nói: “Chúng ta vụng trộm đi ra ngoài.”
- “Không.”
Kế Diêu kiên trì đã mất, cắn răng nói: “Chỉ cần ngươi cũng ta thành thân, cái gì ta cũng đáp ứng ngươi.”
Nàng bất chấp, kiên quyết nói: “Không.”
Kế Diêu đột nhiên khẩn trương hồi hộp, vẻ mặt của nàng không giống như đang thẹn thùng, không giống nũng nịu, chính là không tình nguyện cùng khó xử.
Hắn chỉ cảm thấy tâm như treo lên: “Ngươi rốt cuộc vì sao?”
Nàng nửa ngày không nói, hắn chỉ cảm thấy thời gian trôi chậm như một cây đao từ từ trên người hắn róc từng miếng thịt.
Nàng rốt cuộc mở miệng: “Có lẽ, ta ít tiếp xúc với nam nhân nên mới thích ngươi, có lẽ, ngươi vốn dĩ không thích hợp với ta. Thành thân quá vội vàng. Ta sợ về sau hối hận.” Nàng cắn răng trái lương tâm nói ra những lời này, nàng biết mình đả thương hắn, nhưng hơn hết làm bị thương chính mình, mỗi một chữ thốt ra cửa miệng, trong họng mơ hồ có máu tanh.
Nàng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, hàm răng dùng sức, cắn lấy môi dưới…
Hắn nhất thời cảm thấy toàn thân đều lạnh, chỉ có trong lòng hỏa nhiệt cháy hừng hực.
Nàng cư nhiên có ý nghĩ như vậy. Chẳng lẽ những lời nói của nàng trước đây đều là hồ đồ không biết gì, chẳng lẽ nàng cùng hắn da thịt chi thân chẳng qua là tò mò? Hô hấp của hắn dồn dập, không thể ngăn chặn một cỗ hỏa khí cũng phẫn nộ từ trong lòng dâng lên, phóng ra tầm mắt, hung hăng nhìn nàng, muốn đem nàng hòa tan.
Khuôn mặt của nàng vẫn như cũ điềm tĩnh xinh đẹp, lông mi thật dài ở dưới mi mắt run rẩy, để lộ ra một chút bất an.
Hắn hung hắn ôm cổ nàng, cuồng loạn hôn xuống. Trong mắt lửa cháy rừng rực, như hỏa thiêu đốt. Hắn không ôn nhu không cẩn thận, bá đạo mãnh liệt, như một con mãnh thú bị thương, tuyên cáo giữ lấy cũng xâm lược.
Nàng phản kháng, muốn thoát ra khỏi cánh tay hắn. Hắn càng thêm phẫn nộ, cánh tay như tinh thiết chi cung, đè chặt vòng eo của nàng.
Nàng ở dưới sự chà đạp của hắn khẽ run rẩy, vô lực kháng cự, đổi lại hắn càng mãnh liệt trả thù. Hắn muốn trừng phạt nàng, muốn thức tỉnh nàng.
Hương vị ngọt ngào quen thuộc như trước, mỗi một tấc da thịt của nàng đều làm cho hắn mê luyến đến khắc cốt, khát vọng dùng cả đời thật dài chậm rãi nhuộm sương, cử án tề mi cầm sắt hài hòa, đều là những thứ mà hắn tôn thờ, quyết không hối hận. Vậy mà nàng vừa rồi một câu “có lẽ” hai câu “có lẽ”. Hắn không thể chấp nhận hai chữ “có lẽ” phát ra từ miệng nàng, càng không thể dễ dàng tha thứ nàng cứ như vậy lâm trận bỏ chạy.
Hắn càng thêm điên cuồng, tưởng lấy chinh phục mà nói phục.
Không nghĩ tới nàng lúc đầu kháng cự sau lại đột nhiên bộc phát nhiệt tình, so với hắn càng cuồng nhiệt. Nàng nhiệt liệt đáp lại hắn, ngón tay trúc trắc mà nhiệt tình, luồn vào trong ngực hắn, vuốt ve vết sẹo.
Quần áo tẫn tán, nhất thời hỗn độn.
Hắn đem nàng đặt ở trên bàn, lá thư bị đè nặng dưới thân, phong thư chỉ có hai chữ.
Ánh nến lập lòe, đem toàn thân nàng nhiễm một chút sắc màu nhu hòa, da thịt trắng như tuyết, tựa như ánh trăng đẹp nhất.
Thủy tiên dưới ánh trăng nở rộ, tóc dài như nước, bồng bềnh dưới ngón tay hắn.
Hắn lần đầu tiên nhìn nàng rõ ràng hết thảy, tất cả đều tốt đẹp, giống như ánh mắt dã thú nhìn thịnh yến của mình. Nàng chưa bao giờ nhiệt tình cùng lớn mật như vậy, cơ thể phối hợp với từng động tác của hắn, lửa cháy thêm dầu.
Hắn không thể khắc chế điên cuồng, bởi vì hai câu nói kia của nàng, dường như từng thời từng khắc nhắc nhở hắn, nàng thuộc về hắn. Hắn mới biết được, nguyên lai nàng ở trong lòng hắn đã bén rễ sâu như vậy, nếu muốn nhổ ra, chính là tan nát cõi lòng.
Thân thể nàng mềm mại trơn bóng giống như cây cỏ dưới trận cuồng phong, mặc sức xòe ra đung đưa thoe gió.
Nghiên mực trên bàn, bút giấy toàn bộ rơi đầy đất, hắn không quan tâm, vừa nghĩ đến nàng vừa rồi muốn ly khai, hắn hung hăng xâm chiếm, đem nàng giam cầm ở trong người. Quyết không tách ra.
Hắn ôm lấy nàng, đặt ở trên giường.
Thế dời núi lấp biển vẫn như cũ cuộn trào mãnh liệt, dường như muốn thiên hôn địa ám mới bằng lòng bỏ qua.
Nửa đêm, chỉ có trăng non trên trời.
Cánh tay hắn giữ lấy eo nàng, chân đặt ở trên đùi nàng, giống như vẫn còn chưa đủ, hắn đem tóc nàng cùng hắn kết vào một chỗ.
- “Ngươi còn dám nói như vậy một lần nữa, ta cho ngươi ba ngày không thể xuống giường.” Hắn ở bên tai nàng hung tợn uy hiếp.
Khí lực toàn thân của nàng đều bị hắn cướp đi, chỉ có bi thương trong lòng không cách nào xóa tan. Ngay cả nửa năm thời gian cũng không thể cam đoan, nàng như thế nào đáp ứng hắn, cuộc sống của hắn còn dài, bên cạnh sẽ không thiếu mỹ nhân như ngọc giang hồ tiêu dao, năm tháng tĩnh hảo, bản thân nàng mệnh trong sớm tối, làm sao có thể nhẫn tâm khiến hắn đau khổ?
Nàng mâu thuẫn thống khổ đến cực điểm, vẫn là nên ích kỷ một chút, theo đuổi khoái ý ngao du sơn thủy cùng hắn, dùng hết thời gian cuối cùng bên cạnh hắn? Hay là nên nhẫn tâm một chút, làm cho hắn nhất thời thống khổ, để hắn rời đi? Nàng nên cảm thấy may mắn hắn yêu nàng, hay khiến cho hắn hận nàng, quên nàng?
Hắn thấy nàng không đáp lại, nhất thời tức giận, nhắc nhở: “Ngươi đã trở thành nữ nhân của ta, quyết không thể thay đổi thất thường, nay Tần mai Sở. Muốn hối hận, đã quá muộn rồi, nếu còn trêu chọc ta, ta sẽ quấn lấy ngươi cả đời. Về sau ngoan ngoãn làm Kế Vân thị.”
Kế Diêu nói xong “Kế Vân thị”, đột nhiên ý thức được mình có chút sơ suất, lo lắng Tiểu Từ truy vấn. Lại không thấy nàng nói chuyện. Tay nàng chỉ đặt ở trên ngực hắn cẩn thận vuốt ve, bàn tay nho nhỏ ở trên miệng vết thương dừng lại thật lâu.
- “Ngươi sẽ nhớ rõ ta sao?” Nàng đột nhiên hỏi một câu, hơi thở ôn nhuyễn phun ở trước ngực hắn. Hắn vừa thương yêu vừa buồn cười.
- “Ta làm sao có thể không nhớ rõ nàng. Ngươi mỗi ngày đều ở trước mắt ta.”
Nàng từ từ thở dài, sau một lúc lâu nói: “Ta ở trên ngực ngươi, để lại một vết sẹo.”
- “Không phải ngươi, là Cao Túc.”
Nàng tăng thêm giọng điệu: “Là ta.”
Kế Diêu nở nụ cười: “Hảo, là ngươi, vậy ngươi như thế nào bù lại?”
- “Ta đang suy nghĩ.”
- “Ngươi từ từ suy nghĩ, ta không vội.”
- “Được.”
Hắn rốt cuộc ngủ, nàng chậm rãi ngồi dậy, cẩn thận cởi bỏ kết tóc. Hắn ngẫu nhiên cảnh giác động động đuôi long mày, nàng liền dừng lại.
Nút thắt rốt cuộc rời ra, nàng nhẹ nhàng rời giường, mở gói đồ của mình, lấy ra con dấu của Lâm Hạm. Nàng từng nghĩ có một ngày nhất định phải ở trên người hắn ấn dấu ấn của chính mình.
Nàng cầm lấy con dấu, nhớ đến vết thương trước ngực hắn.
Nàng lẳng lặng đứng ở bên giường, nhắm mắt lại cũng có thể tìm được vết sẹo đó, nàng lại chung quy không làm được. Về sau, khi nhìn thấy vết thương trước ngực hắn hẳn sẽ nhớ đến nàng đi, nếu có một nữ nhân khác ỷ ôi trước ngực hắn hỏi đến vết thương này, hắn cũng sẽ nhớ tới nàng đúng không?
Tâm tình chua xót từ trong lòng dội thẳng đến tim, tới chóp mũi, tới hốc mắt, hóa thành giọt nước trong suốt. Nàng không còn đủ sức nhìn tiếp nữa. Bàn tay phất lên, ở trên không trung một lượt sương mù.
Trời hửng sáng, Tiểu Chu mở cửa, bị hù sợ. Không nghĩ tới sớm như vậy người đến gõ cửa phòng hắn lại là Tiểu Từ.
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là hỏi: “Kế Diêu làm sao vậy?”
Tiểu Từ cười cười: “Hắn ngủ. Ta vào trong thành một chuyến, ngươi một lát nữa đem thuộc này vào cho hắn.” Nàng đưa ra một gói thuốc bột, sau đó xoay người rời đi.
- “Ngươi có chuyện gì, ta giúp ngươi làm.”
- “Không được, là việc của nữ nhân.” Tiểu Từ cúi đầu, bước tiếp.
Tiểu Chu ngượng ngùng đứng lại, nhìn theo bóng lưng gầy yếu của nàng.
Tiểu Chu rửa mặt chải đầu xong, chạy đến phòng Kế Diêu. Kỳ quái là, hắn cư nhiên vẫn còn chưa tỉnh. Tiểu Chu đồng tình đi đến bên giường, thầm nghĩ, đêm qua nhất định là hao tổn sức lực giải thích, xin khoan dung, ai. Đáng thương Kế thiếu hiệp.
Mặt trời lên cao, Kế Diêu vẫn không tỉnh, Tiểu Chu thế này mới cảm thấy kỳ quái, vội vàng đem thuốc bột cho hắn uống.
Kế Diêu tỉnh lại thấy hắn, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi sao lại vào đây?”
- “Là Tiểu Từ đưa dược bảo ta cho ngươi uống.”
- “Nàng đâu?”
- “Vào trong thành.”
Kế Diêu có chút lo lắng, rất nhanh bật dậy khỏi giường, vừa nâng mắt liền thấy trên bàn có một phong thơ.
Hắn nhất thời hoảng hốt, dự cảm bất hảo giống như khi cùng người ta giao thủ vô tình cảm thấy sát khí. Hắn vội vàng lấy thư, nhanh chóng mở ra.
Tiểu Chu mắt thấy Kế Diêu sắc mặt tái nhợt lạnh lẽo, trang giấy mỏng ở trên tay hắn run rẩy, vội vàng hỏi: “Kế Diêu, chuyện gì?”
Kế Diêu biểu tình thống khổ mà lo lắng, đôi môi mím chặt. Hắn cắn chặt khớp răng, nói không nên lời. Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Nàng nói, nửa năm sau sẽ gặp ta ở Định Châu. Nếu sau nửa năm nàng không trở về, kêu ta không cần chờ nàng.”
- “Dấm chua của nàng cũng quá lớn đi.” Tiểu Chu thốt lên.
Kế Diêu lắc đầu: “Nàng có tâm sự. Vì sao không nói cho ta biết. Ta muốn đi tìm nàng.”
Danh sách chương