Gian phòng Kế Diêu
từng ở giờ phút này đèn đuốc sáng trưng. Quả nhiên, trước cửa có hai
người, ánh đèn chiếu vào nhìn không rõ dung nhan, chỉ là khí thế bức
người làm cho người ta vừa trông thấy đã khiếp sợ.
Tiểu Từ hít thật sâu một hơi, đem ấm trà bưng đến, điều chỉnh cổ họng thấp giọng nói: “Đại nhân, trà đến đây.”
Người đứng bên phải cửa đưa tay tiếp nhận ấm trà, thuận thế đánh giá nàng. Tiểu Từ xoay người định đi, đột nhiên người nọ quát một tiếng: “Đưa vào trong đi.”
Tiểu Từ trong lòng căng thẳng, quay người lại, nhận lấy ấm trà đẩy cửa bước vào.
Trong phòng so với mấy ngày trước hoàn toàn bất đồng, bên dưới trải một tấm thảm lông màu trắng mềm mại, kéo dài từ cửa đến trước giường, giống như một đám mây hư ảo, bước lên trên vô thanh vô tức, dường như không nghĩ là sẽ từ trên mây rơi xuống. Nàng mạnh mẽ tự trấn định, thong dong đi lên, giống như đi qua đám mây này, chính là tương lai của nàng và Kế Diêu.
Mộ Dung Hoàn nửa nằm nửa ngồi trên giường lớn, chiếc chăn màu đỏ ở giữa nền trắng đặc biệt bắt mắt. Trong phòng còn có một người, vẫn luôn cùng với Mộ Dung Hoàn như hình với bóng, chính là đệ nhất cao thủ Yến quốc.
Tiểu Từ tiến lên phía trước, đem ấm trà đặt ở trên bàn trước giường Mộ Dung Hoàn, buông tay, nàng ngừng thở rồi lại hô hấp. Mộ Dung Hoàn ở ngay bên cạnh, nàng nhịn không được liếc mắt nhìn hắn, lại bị một tiếng ho khan kịch liệt của hắn làm cho cả kinh vội buông mi mắt.
Người nọ bước lên phía trước, một tay đặt ở cổ tay Mộ Dung Hoàn, giống như muốn truyền vào một chút nội lực. Tiểu Từ điều chỉnh hơi thở, chậm rãi lui về phía sau.
Đột nhiên phía sau vang lên một tiếng: “Đứng lại.”
Tâm Tiểu Từ nháy mắt nhảy lên, giống như có vật gì chặn ở cuống họng.
- “Đi gọi đại phu tới đây.”
Tiểu Từ ứng thanh “Vâng”, bước nhanh ra khỏi phòng. Ngoài phòng gió đêm thổi qua, mới cảm thấy phía sau lưng lạnh run, bất quá chỉ dùng một chút công sức, nghiễm nhiên phía sau lưng đã rị ra một tầng mồ hôi.
Nàng bước nhanh đến trước sương phòng của Vân Trường An, hướng về một góc bí mật thấp giọng nói: “Hắn sai ta đi kêu đại phu.”
Thư Thư chần chờ một khắc, kéo nàng vào phòng, sau đó mở cơ quan, vào mật đạo.
Tiểu Từ thở phào nhẹ nhõm, đối diện với ánh mắt lo lắng của Kế Diêu, nàng miễn cưỡng cười cười, ngón tay ngược lại run rẩy, bị Kế Diêu nắm chặt. Nguyên lai trong lòng bàn tay hắn cũng ướt đẫm mồ hôi.
Tiểu Từ không yên nói: “Thư Thư, người nọ nếu thấy đại phu không đến, nhất định sẽ nghi ngờ.”
Thư Thư nói: “Ta không thể lại để ngươi đi vào chỗ nguy hiểm, vừa rồi ngươi vào phòng, ta vô cùng sợ hãi…” Hắn không nói hết câu, lại nói tiếp: “Ta đi gọi đại phu, các ngươi ở chỗ này chờ ta. Nếu một lát nữa ta vẫn chưa về, các ngươi cứ đi trước.”
Nói xong, hắn từ mật đạo đi ra ngoài.
Tiểu Từ cắn môi, yên lặng nắm chặt tay Kế Diêu.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cửa mật đạo khẽ mở, Thư Thư rốt cuộc trở lại. Ba người đều thở phào nhẹ nhõm, một cỗ đại công cáo thành cùng vui sướng truyền tới từng người. Quá khứ cảm giác không thoải mái đều bị một loại cùng chung kẻ địch cùng chung hoạn nạn xóa tan. Không khí xung quanh bốn người phá lệ hòa hợp, mặc dù không có ngôn ngữ trao đổi, nhưng ánh sáng mờ mờ từ ngọn đuốc chiếu xuống bốn người đều là vẻ mặt hưng phấn, hai bên hiểu thấu lòng nhau.
Tiểu Từ yên lặng thở phào nhẹ nhõm, đem sét đánh đạn trong tay đưa tới trước mặt Thư Thư, Thư Thư nhận lấy, ngón tay chạm vào tay nàng, Tiểu Từ giật mình, vội rút tay về, đứng ở bên cạnh Kế Diêu.
- “Chúng ta đi thôi.”
Tiểu Chu cầm cây đuốc, ở phía trước soi đường. Kế Diêu cùng Tiểu Từ theo sát. Thư Thư yên lặng đi sau cùng, ánh mắt vẫn đặt ở trên thân thể nàng. Thân ảnh lờ mờ thướt tha, dưới ánh sáng ảm đạm có chút mơ hồ, làm cho người ta tưởng bắt được nhưng không nắm chắc, tuy rằng gần ngay trước mắt, nhưng lại xa cách tận chân trời.
Trở lại thành U Châu đã là nửa đêm. Thư Thư không nghỉ ngơi mà trực tiếp đến phủ thứ sử phục mệnh.
Tiểu Chu duỗi người chuẩn bị đi ngủ. Trước khi đi, đối Kế Diêu nháy mắt nói: “Không cần bịt tay trộm chuông.”
Kế Diêu bay lên một cước đá vào mông Tiểu Chu. Tiểu Chu linh động né qua, cười hì hì nói: “Xem ngươi thành thân ngày đó, ta như thế nào nháo ngươi, hừ hừ.”
Kế Diêu không cam lòng yếu thế, cười nói: “Như thế nào, chẳng lẽ có ngày ngươi không thành thân? Không sợ chết thì cứ đến nháo, xem ta đến lúc đó như thế nào hồi báo, hừ hừ.”
Tiểu Từ mím môi xấu hổ, giờ phút này tinh thần thoải mái, gió đêm nhẹ nhàng, thổi hết tất cả phiền muộn cùng lo lắng ban ngày.
Tiểu Từ xoay người về phòng ngủ của mình, vừa mới đi được mấy bước, đã bị rơi vào vòng tay của Kế Diêu.
Hắn cúi đầu cười, ngụ ý sâu xa nói: “Tiểu Chu nói, không cần bịt tay trộm chuông.”
Tiểu Từ e lệ đẩy hắn, thấp giọng nói: “Ta mệt mỏi.” Nàng thật sự không có khí lực ứng phó với mãnh hổ xuống núi.
Kế Diêu ôm nàng bước vào phòng ngủ. Chân sau vừa nhấc, ngăn tất cả những vì sao và gió đêm ngoài cửa.
Hắn lập tức đặt nàng xuống giường, Tiểu Từ đang muốn kháng cự. Hắn đã ngồi xuống bên cạnh, đem giầy và tất của nàng cởi ra, bàn tay nắm lấy chân nàng xoa nhẹ.
- “Lời nói của Tiểu Chu thực có đạo lý.” Hắn giả vờ nghiêm trang, kỳ thực tâm tư đã muốn theo mắt cá chân nàng hướng về phía trước. Bàn chân nàng nhỏ nhắn, nằm gọn trong lòng bàn tay hắn. Da thịt ôn nhuyễn mềm mại, tâm hắn rung động, nhẹ nhàng giơ lên, ở bên môi hôn một chút. Tiểu Từ giật mình, kêu lên một tiếng.
Kế Diêu vội nói: “Nhỏ giọng, nhỏ giọng.”
Tiểu Từ từ trong tay hắn tránh ra, cười nói: “Rất ngứa.”
Kế Diêu buông chân nàng, hai tay chống vào mép giường, nhìn xuống nàng cười hắc hắc: “Ngươi nơi nào không sợ ngứa?” Con ngươi hắn sâu thẳm như đầm nước, bỡn cợt nhìn nàng.
- “Ta nơi nào cũng đều sợ ngứa.” Tiểu Từ đề phòng muốn trốn, quả nhiên, hắn như hổ đói chồm lên. Bàn tay luồn xuống dưới nách nàng, Tiểu Từ vừa cười vừa giãy dụa, liên tục xin tha.
Hắn bình tĩnh hạ giọng: “Kêu một tiếng ca ca.”
- “Ca, ca.” Trong lòng hắn xao động, tay ngừng, hôn một đường từ cổ nàng xuống bên tai, nhỏ giọng thì thầm: “Tiểu nha đầu, ta so với ngươi lớn hơn ba tuổi, ngươi cư nhiên chưa từng kêu một tiếng ca ca. Ngươi nói, thế nào phạt ngươi.”
Tiểu Từ một bên trốn tránh một bên kháng nghị: “Ta mới mặc kệ đồ đầu gỗ.”
- “Ta nơi nào đầu gỗ?”
- “Ngươi nơi nào không là đầu gỗ?”
Kế Diêu nhớ đến hai năm ở Cẩm Tú sơn, chính mình thật sự có chút đầu gỗ, vì thế đuối lý buông nàng ra. Sợ nàng nhớ tới chuyện cũ sau đó tính toán nợ cũ. Bèn xum xoe lấy lòng một phen.
- “Ngươi chờ, ta đi đun nước tắm.”
Tiểu Từ gật đầu, cảm thấy hôm nay Kế thiếu hiệp thực sự đặc biệt săn sóc, vì thế thập phần ngọt ngào ngồi ở trước giường chờ Kế thiếu hiệp hầu hạ.
Không đến nửa canh giờ, Kế Diêu đã chuẩn bị xong hết thảy.
Hai người liền có một vấn đề nổi lên tranh chấp.
Tiểu Từ yêu cầu tắt đèn tắm rửa. Kế Diêu kiên quyết không theo.
Tiểu Từ một bộ không thổi tắt nến không thoát y xuống nước. Nếu không, hắn trước đi ra ngoài, cùng Tiểu Chu chơi cờ.
Kế Diêu tự nhiên đối với hai đề nghị này đều không tiếp thu, bất mãn nói: “Ta ở ôn tuyền tắm rửa đều bị ngươi nhìn thấy, ngươi cũng phải để cho ta xem một lần.”
Tiểu Từ hừ nói: “Ta không phải cố ý muốn xem, là do ngươi bất ngờ đứng lên. Hơn nữa, ngươi có cái gì đẹp, không phải cũng có bấy nhiêu tảng thịt thôi sao?”
Chiếm được sẽ không quý trọng a, Kế Diêu chán nản: “Ngươi! Hảo, xem như ngươi lợi hại.”
Tức giận thổi nến.
Tiểu Từ thế này mới bắt đầu cởi quần áo. Kế Diêu nghe thấy tiếng nước chảy, giật mình. Thế là Kế thiếu hiệp quyết định da mặt dày một lần nữa thắp nến.
Tiểu Từ thời gian qua vẫn cho rằng Kế Diêu là chính nhân quân tử, vạn lần không phòng bị hắn còn có chiêu này. Quả nhiên, con người sẽ thay đổi, người ăn thịt càng không cần phải nói đến.
Nàng thẹn quá hóa giận: “Kế Diêu ngươi nói không giữ lời.”
Kế Diêu vội vàng nghiêm mặt nói: “Ta đáp ứng thổi nến, cũng không nói là sẽ không thắp lại a. Hơn nữa, ta chính là muốn xem ẩn ký trên cánh tay ngươi. Không có ý tứ gì khác, ngươi đừng hiểu lầm.”
Tiểu Từ bán tính bán nghi, không hiểu lầm mới là lạ.
- “Thực sự.” Hắn bưng giá cắm nến ngồi xổm bên cạnh thùng nước, biểu tình thập phần đứng đắn, mày kiếm mắt sáng, vẻ mặt đoan chính, hết sức tuấn lãng.
Tiểu Từ đưa ra một cánh tay, một đóa hoa tiên diễm nhất thời xuất hiện ở trên da thịt trắng nõn, như một bông hồng mai giữa phiến băng tuyết.
Kế Diêu vươn ngón tay sờ sờ, than thở: “Thật đẹp mắt, là bớt sao?”
Tiểu Từ lắc đầu: “Có lẽ, còn nhớ từ nhỏ đã có.”
Kế Diêu nâng mi mắt, ánh mắt thâm tình hỏi: “Còn nơi nào có nữa?”
Nàng chìm đắm trong giọng nói dịu dàng cùng sóng mắt của hắn, thấp giọng nỉ non: “Không có.”
Hắn mềm giọng nói: “Ngươi đứng lên, ta giúp ngươi nhìn xem, biết đâu phía sau lưng cũng có, chỉ là ngươi không thấy thôi.”
Tiểu Từ đang muốn nghe theo, đột nhiên ý thức được suýt chút nữa trúng chiêu. Ngay lập tức mang theo xấu hổ trừng mắt nhìn hắn: “Không có.”
Kế Diêu thấy dụ dỗ không được, có chút nản lòng. Hừ một tiếng, bắt đầu tự cởi quần áo.
- “Ngươi muốn làm gì?”
- “Đun một thùng nước không dễ dàng, ta cũng muốn thuận tiện gột rửa.” Thần sắc hắn nghiêm trang, ra vẻ quân tử vô tư, hồn nhiên không để cho người khác ý thức được hắn đang muốn làm một chuyện cực kỳ hương diễm.
Tiểu Từ vội la lên: “Không được, cái thùng này nhỏ như vậy, chứa không được hai người.”
Kế Diêu nhướn mày: “Thử xem đi.”
Hắn nói chuyện, bàn tay vẫn liên tục không ngừng, chớp mắt y phục đều thoát ra đặt ở trên ghế, Tiểu Từ không dám nhìn, vừa thẹn vừa sợ, nhưng cũng đành thúc thủ vô sách.
Tiếng nước vang lên, hắn bước vào trong thùng. Tiểu Từ còn chưa kịp kêu lên, thân thể bỗng nhẹ bẫng, bị hắn đặt ở trên đùi. Nước trong thùng trào ra ngoài hơn phân nửa.
Trong thùng chen chúc hai người, di chuyển đã không có khả năng, da thịt chặt chẽ dán vào nhau, tránh cũng không thể tránh, ngay cả nước cũng trở nên dư thừa, bị dồn hết ra ngoài. Hắn thân mình tráng kiện, thân thể nàng mềm mại, dung hợp giao hội như thái cực càn khôn. Bầu không khí ái muội như vậy, khí thể của nàng nhất thời như con nai con, rơi vào miệng hùm.
Hắn đạt được mà cười, gắt gao ôm chặt nàng, ở bên tai khẽ cắn: “Đẹp như vậy, vì sao không cho ta xem?” Tiếng thở dốc cùng lời tán thưởng của hắn trượt vào tai nàng, nàng nín thở, cơ thể bị khiêu khích trở nên run rẩy, nàng cắn môi, khắc chế chính mình phát ra âm thanh, đối với hắn càng thêm mê hoặc.
Hắn lè lưỡi liếm dọc theo xương quai xanh xuống phía dưới, dưới mặt nước hai nụ hoa dập dềnh, màu hồng nhạt như hoa sen sắp nở rộ. Hắn đem nàng nâng lên một ít, nụ hoa lộ ra trên mặt nước, bị hắn há miệng ngậm chặt, làm như dùng phòng ấm tốt nhất đem nó bao lại.
Nàng càng thêm ngượng ngùng, nói không nên lời, bối rối muốn nhéo hắn một phen, lại không biết ra tay ở chỗ nào mới thích hợp.
- “Ta giúp ngươi rửa.” Hắn ý loạn tình mê thò tay, ở trên da thịt nàng di động, môi cũng không nhàn rỗi.
Nàng kháng cự vô lực, cũng không có nơi nào trốn tránh, đành phải mở miệng kháng nghị: “Ngươi là dùng nước miếng để rửa sao?”
Hắn cười cười, ngừng hôn, si ngốc nhìn nàng, nói: “Nước trong thùng không có. Bất quá nước miếng thì lại rất nhiều.” Nói xong, yết hầu còn giật giật.
Nàng phì cười thành tiếng, dưới ánh nến lay động, thực sự đẹp đến mê người.
Thật lâu sau.
Nàng: “Ngươi trước đi ra ngoài.”
Hắn: “Ngươi trước đi ra ngoài.”
Nàng: “Ngươi thổi tắt nến, ta mới ra ngoài.”
Hắn: “Nếu không, chúng ta cùng đi ra.”
Nàng: “Không.”
Hắn: “Không cho nhìn, vậy ăn ngươi.”
Nàng: “Không cho nhìn, cũng không được phép ăn.”
Quên đi, ngoài miệng chẳng qua chỉ là lời nói, động thủ! Hắn mạnh mẽ ôm nàng đứng lên, tiếng nước khẽ động, bọt nước như hạt châu chảy xuống từng giọt, cảnh xuân nhìn không sót thứ gì. Hắn chính là đang cao hứng có thể mở rộng tầm mắt, chưa kịp toàn diện xem xét một lần, nàng bằng tốt độ sét đánh lấy tay che mắt hắn.
Thật rõ là ma cao một thước, núi cao một trượng.
Kế thiếu hiệp thở dài, lại là kinh hồng thoáng nhìn, bất quá đã thành nghiện!
Hắn tiếc nuối đem nàng đặt ở trên giường, không đợi hắn liếc mắt một cái, cả người nàng đã chui tọt vào chăn. Từ đầu đến chân, chỉ lộ ra một mái tóc đen nhánh.
Hắn thở dài thổi tắt ngọn nến, leo lên giường.
Da thịt của nàng ẩm ướt trơn bóng, hắn vỗ về kiềm chế khát vọng, đem nàng kéo ôm vào ngực, chỉ là ôm càng chặt. Một lúc lâu hơi thở ổn định, hắn mới nói: “Về sau ngươi ở nhà với mẫu thân, chuyện tối nay ta xem như chưa từng trải qua. Nếu không phải Tiểu Chu lôi kéo ta, ta chỉ sợ không kiềm chế được xông ra khỏi mật đạo.”
Nàng không có đáp lời, như một đứa nhỏ nhu thuận nằm yên trong ngực hắn, dùng đầu ngón tay ở trên ngực hắn viết một chữ “Hảo”.
Hắn cố nén dục vọng, bắt lấy bàn tay nàng, đặt ở trong miệng khẽ cắn, rồi liếm liếm. Nàng bất quá bị ngứa rên lên một tiếng, lại bị hắn dùng miệng ngăn lại.
Hắn nâng nàng lên, giống như ở trong nước, làm cho nàng cành lá xòe ra, chậm rãi nở rộ.
Nàng ra sức khước từ: “Ta mệt mỏi quá.”
Hắn hảo ngôn dụ dỗ: “Ngươi cái gì cũng không cần làm, ta giúp ngươi xoa bóp thả lỏng.”
…
- “Ai, ai, xoa bóp không phải như thế.”
- “Thì là như vậy.”
- “Cùng không phải.”
Miệng lại bị bịt kín.
Hồi lâu, Tiểu Từ càng thêm mệt mỏi, vô cùng bất mãn nói: “Rõ ràng không phải như thế, càng mệt mỏi.”
Kế Diêu có chút oan uổng, liên tục đều là hắn hoạt động, hắn chưa kêu mệt, nàng đã nói mệt. Vì vậy ngay sau đó Kế thiếu hiệp tiếp tục phục vụ chu đáo hỏi: “Nếu không, xoa bóp thêm lần nữa?”
- “Không cần.” Tiểu Từ nói xong, nhanh chóng giả bộ ngủ. Biết rõ “xoa bóp” trong ý hắn nghĩa là gì, từ nay tuyệt đối không bị mắc mưu.
Tiểu Từ hít thật sâu một hơi, đem ấm trà bưng đến, điều chỉnh cổ họng thấp giọng nói: “Đại nhân, trà đến đây.”
Người đứng bên phải cửa đưa tay tiếp nhận ấm trà, thuận thế đánh giá nàng. Tiểu Từ xoay người định đi, đột nhiên người nọ quát một tiếng: “Đưa vào trong đi.”
Tiểu Từ trong lòng căng thẳng, quay người lại, nhận lấy ấm trà đẩy cửa bước vào.
Trong phòng so với mấy ngày trước hoàn toàn bất đồng, bên dưới trải một tấm thảm lông màu trắng mềm mại, kéo dài từ cửa đến trước giường, giống như một đám mây hư ảo, bước lên trên vô thanh vô tức, dường như không nghĩ là sẽ từ trên mây rơi xuống. Nàng mạnh mẽ tự trấn định, thong dong đi lên, giống như đi qua đám mây này, chính là tương lai của nàng và Kế Diêu.
Mộ Dung Hoàn nửa nằm nửa ngồi trên giường lớn, chiếc chăn màu đỏ ở giữa nền trắng đặc biệt bắt mắt. Trong phòng còn có một người, vẫn luôn cùng với Mộ Dung Hoàn như hình với bóng, chính là đệ nhất cao thủ Yến quốc.
Tiểu Từ tiến lên phía trước, đem ấm trà đặt ở trên bàn trước giường Mộ Dung Hoàn, buông tay, nàng ngừng thở rồi lại hô hấp. Mộ Dung Hoàn ở ngay bên cạnh, nàng nhịn không được liếc mắt nhìn hắn, lại bị một tiếng ho khan kịch liệt của hắn làm cho cả kinh vội buông mi mắt.
Người nọ bước lên phía trước, một tay đặt ở cổ tay Mộ Dung Hoàn, giống như muốn truyền vào một chút nội lực. Tiểu Từ điều chỉnh hơi thở, chậm rãi lui về phía sau.
Đột nhiên phía sau vang lên một tiếng: “Đứng lại.”
Tâm Tiểu Từ nháy mắt nhảy lên, giống như có vật gì chặn ở cuống họng.
- “Đi gọi đại phu tới đây.”
Tiểu Từ ứng thanh “Vâng”, bước nhanh ra khỏi phòng. Ngoài phòng gió đêm thổi qua, mới cảm thấy phía sau lưng lạnh run, bất quá chỉ dùng một chút công sức, nghiễm nhiên phía sau lưng đã rị ra một tầng mồ hôi.
Nàng bước nhanh đến trước sương phòng của Vân Trường An, hướng về một góc bí mật thấp giọng nói: “Hắn sai ta đi kêu đại phu.”
Thư Thư chần chờ một khắc, kéo nàng vào phòng, sau đó mở cơ quan, vào mật đạo.
Tiểu Từ thở phào nhẹ nhõm, đối diện với ánh mắt lo lắng của Kế Diêu, nàng miễn cưỡng cười cười, ngón tay ngược lại run rẩy, bị Kế Diêu nắm chặt. Nguyên lai trong lòng bàn tay hắn cũng ướt đẫm mồ hôi.
Tiểu Từ không yên nói: “Thư Thư, người nọ nếu thấy đại phu không đến, nhất định sẽ nghi ngờ.”
Thư Thư nói: “Ta không thể lại để ngươi đi vào chỗ nguy hiểm, vừa rồi ngươi vào phòng, ta vô cùng sợ hãi…” Hắn không nói hết câu, lại nói tiếp: “Ta đi gọi đại phu, các ngươi ở chỗ này chờ ta. Nếu một lát nữa ta vẫn chưa về, các ngươi cứ đi trước.”
Nói xong, hắn từ mật đạo đi ra ngoài.
Tiểu Từ cắn môi, yên lặng nắm chặt tay Kế Diêu.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cửa mật đạo khẽ mở, Thư Thư rốt cuộc trở lại. Ba người đều thở phào nhẹ nhõm, một cỗ đại công cáo thành cùng vui sướng truyền tới từng người. Quá khứ cảm giác không thoải mái đều bị một loại cùng chung kẻ địch cùng chung hoạn nạn xóa tan. Không khí xung quanh bốn người phá lệ hòa hợp, mặc dù không có ngôn ngữ trao đổi, nhưng ánh sáng mờ mờ từ ngọn đuốc chiếu xuống bốn người đều là vẻ mặt hưng phấn, hai bên hiểu thấu lòng nhau.
Tiểu Từ yên lặng thở phào nhẹ nhõm, đem sét đánh đạn trong tay đưa tới trước mặt Thư Thư, Thư Thư nhận lấy, ngón tay chạm vào tay nàng, Tiểu Từ giật mình, vội rút tay về, đứng ở bên cạnh Kế Diêu.
- “Chúng ta đi thôi.”
Tiểu Chu cầm cây đuốc, ở phía trước soi đường. Kế Diêu cùng Tiểu Từ theo sát. Thư Thư yên lặng đi sau cùng, ánh mắt vẫn đặt ở trên thân thể nàng. Thân ảnh lờ mờ thướt tha, dưới ánh sáng ảm đạm có chút mơ hồ, làm cho người ta tưởng bắt được nhưng không nắm chắc, tuy rằng gần ngay trước mắt, nhưng lại xa cách tận chân trời.
Trở lại thành U Châu đã là nửa đêm. Thư Thư không nghỉ ngơi mà trực tiếp đến phủ thứ sử phục mệnh.
Tiểu Chu duỗi người chuẩn bị đi ngủ. Trước khi đi, đối Kế Diêu nháy mắt nói: “Không cần bịt tay trộm chuông.”
Kế Diêu bay lên một cước đá vào mông Tiểu Chu. Tiểu Chu linh động né qua, cười hì hì nói: “Xem ngươi thành thân ngày đó, ta như thế nào nháo ngươi, hừ hừ.”
Kế Diêu không cam lòng yếu thế, cười nói: “Như thế nào, chẳng lẽ có ngày ngươi không thành thân? Không sợ chết thì cứ đến nháo, xem ta đến lúc đó như thế nào hồi báo, hừ hừ.”
Tiểu Từ mím môi xấu hổ, giờ phút này tinh thần thoải mái, gió đêm nhẹ nhàng, thổi hết tất cả phiền muộn cùng lo lắng ban ngày.
Tiểu Từ xoay người về phòng ngủ của mình, vừa mới đi được mấy bước, đã bị rơi vào vòng tay của Kế Diêu.
Hắn cúi đầu cười, ngụ ý sâu xa nói: “Tiểu Chu nói, không cần bịt tay trộm chuông.”
Tiểu Từ e lệ đẩy hắn, thấp giọng nói: “Ta mệt mỏi.” Nàng thật sự không có khí lực ứng phó với mãnh hổ xuống núi.
Kế Diêu ôm nàng bước vào phòng ngủ. Chân sau vừa nhấc, ngăn tất cả những vì sao và gió đêm ngoài cửa.
Hắn lập tức đặt nàng xuống giường, Tiểu Từ đang muốn kháng cự. Hắn đã ngồi xuống bên cạnh, đem giầy và tất của nàng cởi ra, bàn tay nắm lấy chân nàng xoa nhẹ.
- “Lời nói của Tiểu Chu thực có đạo lý.” Hắn giả vờ nghiêm trang, kỳ thực tâm tư đã muốn theo mắt cá chân nàng hướng về phía trước. Bàn chân nàng nhỏ nhắn, nằm gọn trong lòng bàn tay hắn. Da thịt ôn nhuyễn mềm mại, tâm hắn rung động, nhẹ nhàng giơ lên, ở bên môi hôn một chút. Tiểu Từ giật mình, kêu lên một tiếng.
Kế Diêu vội nói: “Nhỏ giọng, nhỏ giọng.”
Tiểu Từ từ trong tay hắn tránh ra, cười nói: “Rất ngứa.”
Kế Diêu buông chân nàng, hai tay chống vào mép giường, nhìn xuống nàng cười hắc hắc: “Ngươi nơi nào không sợ ngứa?” Con ngươi hắn sâu thẳm như đầm nước, bỡn cợt nhìn nàng.
- “Ta nơi nào cũng đều sợ ngứa.” Tiểu Từ đề phòng muốn trốn, quả nhiên, hắn như hổ đói chồm lên. Bàn tay luồn xuống dưới nách nàng, Tiểu Từ vừa cười vừa giãy dụa, liên tục xin tha.
Hắn bình tĩnh hạ giọng: “Kêu một tiếng ca ca.”
- “Ca, ca.” Trong lòng hắn xao động, tay ngừng, hôn một đường từ cổ nàng xuống bên tai, nhỏ giọng thì thầm: “Tiểu nha đầu, ta so với ngươi lớn hơn ba tuổi, ngươi cư nhiên chưa từng kêu một tiếng ca ca. Ngươi nói, thế nào phạt ngươi.”
Tiểu Từ một bên trốn tránh một bên kháng nghị: “Ta mới mặc kệ đồ đầu gỗ.”
- “Ta nơi nào đầu gỗ?”
- “Ngươi nơi nào không là đầu gỗ?”
Kế Diêu nhớ đến hai năm ở Cẩm Tú sơn, chính mình thật sự có chút đầu gỗ, vì thế đuối lý buông nàng ra. Sợ nàng nhớ tới chuyện cũ sau đó tính toán nợ cũ. Bèn xum xoe lấy lòng một phen.
- “Ngươi chờ, ta đi đun nước tắm.”
Tiểu Từ gật đầu, cảm thấy hôm nay Kế thiếu hiệp thực sự đặc biệt săn sóc, vì thế thập phần ngọt ngào ngồi ở trước giường chờ Kế thiếu hiệp hầu hạ.
Không đến nửa canh giờ, Kế Diêu đã chuẩn bị xong hết thảy.
Hai người liền có một vấn đề nổi lên tranh chấp.
Tiểu Từ yêu cầu tắt đèn tắm rửa. Kế Diêu kiên quyết không theo.
Tiểu Từ một bộ không thổi tắt nến không thoát y xuống nước. Nếu không, hắn trước đi ra ngoài, cùng Tiểu Chu chơi cờ.
Kế Diêu tự nhiên đối với hai đề nghị này đều không tiếp thu, bất mãn nói: “Ta ở ôn tuyền tắm rửa đều bị ngươi nhìn thấy, ngươi cũng phải để cho ta xem một lần.”
Tiểu Từ hừ nói: “Ta không phải cố ý muốn xem, là do ngươi bất ngờ đứng lên. Hơn nữa, ngươi có cái gì đẹp, không phải cũng có bấy nhiêu tảng thịt thôi sao?”
Chiếm được sẽ không quý trọng a, Kế Diêu chán nản: “Ngươi! Hảo, xem như ngươi lợi hại.”
Tức giận thổi nến.
Tiểu Từ thế này mới bắt đầu cởi quần áo. Kế Diêu nghe thấy tiếng nước chảy, giật mình. Thế là Kế thiếu hiệp quyết định da mặt dày một lần nữa thắp nến.
Tiểu Từ thời gian qua vẫn cho rằng Kế Diêu là chính nhân quân tử, vạn lần không phòng bị hắn còn có chiêu này. Quả nhiên, con người sẽ thay đổi, người ăn thịt càng không cần phải nói đến.
Nàng thẹn quá hóa giận: “Kế Diêu ngươi nói không giữ lời.”
Kế Diêu vội vàng nghiêm mặt nói: “Ta đáp ứng thổi nến, cũng không nói là sẽ không thắp lại a. Hơn nữa, ta chính là muốn xem ẩn ký trên cánh tay ngươi. Không có ý tứ gì khác, ngươi đừng hiểu lầm.”
Tiểu Từ bán tính bán nghi, không hiểu lầm mới là lạ.
- “Thực sự.” Hắn bưng giá cắm nến ngồi xổm bên cạnh thùng nước, biểu tình thập phần đứng đắn, mày kiếm mắt sáng, vẻ mặt đoan chính, hết sức tuấn lãng.
Tiểu Từ đưa ra một cánh tay, một đóa hoa tiên diễm nhất thời xuất hiện ở trên da thịt trắng nõn, như một bông hồng mai giữa phiến băng tuyết.
Kế Diêu vươn ngón tay sờ sờ, than thở: “Thật đẹp mắt, là bớt sao?”
Tiểu Từ lắc đầu: “Có lẽ, còn nhớ từ nhỏ đã có.”
Kế Diêu nâng mi mắt, ánh mắt thâm tình hỏi: “Còn nơi nào có nữa?”
Nàng chìm đắm trong giọng nói dịu dàng cùng sóng mắt của hắn, thấp giọng nỉ non: “Không có.”
Hắn mềm giọng nói: “Ngươi đứng lên, ta giúp ngươi nhìn xem, biết đâu phía sau lưng cũng có, chỉ là ngươi không thấy thôi.”
Tiểu Từ đang muốn nghe theo, đột nhiên ý thức được suýt chút nữa trúng chiêu. Ngay lập tức mang theo xấu hổ trừng mắt nhìn hắn: “Không có.”
Kế Diêu thấy dụ dỗ không được, có chút nản lòng. Hừ một tiếng, bắt đầu tự cởi quần áo.
- “Ngươi muốn làm gì?”
- “Đun một thùng nước không dễ dàng, ta cũng muốn thuận tiện gột rửa.” Thần sắc hắn nghiêm trang, ra vẻ quân tử vô tư, hồn nhiên không để cho người khác ý thức được hắn đang muốn làm một chuyện cực kỳ hương diễm.
Tiểu Từ vội la lên: “Không được, cái thùng này nhỏ như vậy, chứa không được hai người.”
Kế Diêu nhướn mày: “Thử xem đi.”
Hắn nói chuyện, bàn tay vẫn liên tục không ngừng, chớp mắt y phục đều thoát ra đặt ở trên ghế, Tiểu Từ không dám nhìn, vừa thẹn vừa sợ, nhưng cũng đành thúc thủ vô sách.
Tiếng nước vang lên, hắn bước vào trong thùng. Tiểu Từ còn chưa kịp kêu lên, thân thể bỗng nhẹ bẫng, bị hắn đặt ở trên đùi. Nước trong thùng trào ra ngoài hơn phân nửa.
Trong thùng chen chúc hai người, di chuyển đã không có khả năng, da thịt chặt chẽ dán vào nhau, tránh cũng không thể tránh, ngay cả nước cũng trở nên dư thừa, bị dồn hết ra ngoài. Hắn thân mình tráng kiện, thân thể nàng mềm mại, dung hợp giao hội như thái cực càn khôn. Bầu không khí ái muội như vậy, khí thể của nàng nhất thời như con nai con, rơi vào miệng hùm.
Hắn đạt được mà cười, gắt gao ôm chặt nàng, ở bên tai khẽ cắn: “Đẹp như vậy, vì sao không cho ta xem?” Tiếng thở dốc cùng lời tán thưởng của hắn trượt vào tai nàng, nàng nín thở, cơ thể bị khiêu khích trở nên run rẩy, nàng cắn môi, khắc chế chính mình phát ra âm thanh, đối với hắn càng thêm mê hoặc.
Hắn lè lưỡi liếm dọc theo xương quai xanh xuống phía dưới, dưới mặt nước hai nụ hoa dập dềnh, màu hồng nhạt như hoa sen sắp nở rộ. Hắn đem nàng nâng lên một ít, nụ hoa lộ ra trên mặt nước, bị hắn há miệng ngậm chặt, làm như dùng phòng ấm tốt nhất đem nó bao lại.
Nàng càng thêm ngượng ngùng, nói không nên lời, bối rối muốn nhéo hắn một phen, lại không biết ra tay ở chỗ nào mới thích hợp.
- “Ta giúp ngươi rửa.” Hắn ý loạn tình mê thò tay, ở trên da thịt nàng di động, môi cũng không nhàn rỗi.
Nàng kháng cự vô lực, cũng không có nơi nào trốn tránh, đành phải mở miệng kháng nghị: “Ngươi là dùng nước miếng để rửa sao?”
Hắn cười cười, ngừng hôn, si ngốc nhìn nàng, nói: “Nước trong thùng không có. Bất quá nước miếng thì lại rất nhiều.” Nói xong, yết hầu còn giật giật.
Nàng phì cười thành tiếng, dưới ánh nến lay động, thực sự đẹp đến mê người.
Thật lâu sau.
Nàng: “Ngươi trước đi ra ngoài.”
Hắn: “Ngươi trước đi ra ngoài.”
Nàng: “Ngươi thổi tắt nến, ta mới ra ngoài.”
Hắn: “Nếu không, chúng ta cùng đi ra.”
Nàng: “Không.”
Hắn: “Không cho nhìn, vậy ăn ngươi.”
Nàng: “Không cho nhìn, cũng không được phép ăn.”
Quên đi, ngoài miệng chẳng qua chỉ là lời nói, động thủ! Hắn mạnh mẽ ôm nàng đứng lên, tiếng nước khẽ động, bọt nước như hạt châu chảy xuống từng giọt, cảnh xuân nhìn không sót thứ gì. Hắn chính là đang cao hứng có thể mở rộng tầm mắt, chưa kịp toàn diện xem xét một lần, nàng bằng tốt độ sét đánh lấy tay che mắt hắn.
Thật rõ là ma cao một thước, núi cao một trượng.
Kế thiếu hiệp thở dài, lại là kinh hồng thoáng nhìn, bất quá đã thành nghiện!
Hắn tiếc nuối đem nàng đặt ở trên giường, không đợi hắn liếc mắt một cái, cả người nàng đã chui tọt vào chăn. Từ đầu đến chân, chỉ lộ ra một mái tóc đen nhánh.
Hắn thở dài thổi tắt ngọn nến, leo lên giường.
Da thịt của nàng ẩm ướt trơn bóng, hắn vỗ về kiềm chế khát vọng, đem nàng kéo ôm vào ngực, chỉ là ôm càng chặt. Một lúc lâu hơi thở ổn định, hắn mới nói: “Về sau ngươi ở nhà với mẫu thân, chuyện tối nay ta xem như chưa từng trải qua. Nếu không phải Tiểu Chu lôi kéo ta, ta chỉ sợ không kiềm chế được xông ra khỏi mật đạo.”
Nàng không có đáp lời, như một đứa nhỏ nhu thuận nằm yên trong ngực hắn, dùng đầu ngón tay ở trên ngực hắn viết một chữ “Hảo”.
Hắn cố nén dục vọng, bắt lấy bàn tay nàng, đặt ở trong miệng khẽ cắn, rồi liếm liếm. Nàng bất quá bị ngứa rên lên một tiếng, lại bị hắn dùng miệng ngăn lại.
Hắn nâng nàng lên, giống như ở trong nước, làm cho nàng cành lá xòe ra, chậm rãi nở rộ.
Nàng ra sức khước từ: “Ta mệt mỏi quá.”
Hắn hảo ngôn dụ dỗ: “Ngươi cái gì cũng không cần làm, ta giúp ngươi xoa bóp thả lỏng.”
…
- “Ai, ai, xoa bóp không phải như thế.”
- “Thì là như vậy.”
- “Cùng không phải.”
Miệng lại bị bịt kín.
Hồi lâu, Tiểu Từ càng thêm mệt mỏi, vô cùng bất mãn nói: “Rõ ràng không phải như thế, càng mệt mỏi.”
Kế Diêu có chút oan uổng, liên tục đều là hắn hoạt động, hắn chưa kêu mệt, nàng đã nói mệt. Vì vậy ngay sau đó Kế thiếu hiệp tiếp tục phục vụ chu đáo hỏi: “Nếu không, xoa bóp thêm lần nữa?”
- “Không cần.” Tiểu Từ nói xong, nhanh chóng giả bộ ngủ. Biết rõ “xoa bóp” trong ý hắn nghĩa là gì, từ nay tuyệt đối không bị mắc mưu.
Danh sách chương