Tay hắn trúc trắc mà linh hoạt, như người yêu nhạc nhìn thấy danh cầm.

- “Kế công tử!” Ba tiếng gõ cửa một tiếng thở nhẹ, là Thư Thư!

Dục vọng như dừng cương trước bờ vực, bờ đê ngăn nước.

Tiểu Từ hoảng hốt ngồi dậy, trán đụng phải mũi Kế Diêu. Kế Diêu ôm cái mũi đau xót, cố nén đau chạy nhanh đi mặc quần áo, ổn định lại hơi thở, thần sắc như thường.

Hắn mở cửa ra, chỉ thấy Thư Thư đứng trước cửa phòng, nhìn bầu trời đêm. Chiếc quạt giấy ở trong tay gấp rồi lại mở, làm như trong lòng có chút phiền muộn.

- “Thư công tử có việc?”

Thư Thư quay người lại, quả nhiên dáng vẻ tươi cười của hắn có chút miễn cưỡng: “Không hiểu sao trong lòng ta rất sốt ruột, muốn tìm Kế công tử nói chuyện, hoặc mượn rượu giải sầu.”

Tiểu Từ ở trong giường cách một lớp sa mỏng nhìn Kế Diêu bất đắc dĩ đóng cửa rời đi, cố gắng nhịn cười. Nàng không biết Thư Thư đến lúc này là đúng hay sai. Hình như đúng, lại có vẻ sai rồi. Vừa nghĩ như thế, khuôn mặt nàng nóng bừng trống ngực đập loạn khiến nàng e lệ không thôi. Hắn luôn luôn bình tĩnh kiềm chế, nguyên lai, nguyên lai còn có một mặt như vậy. Nhớ tới vừa rồi, nàng kích động đẩy sa trướng trở về phòng, gió đêm thổi đến da thịt nóng bỏng, vô cùng thoải mái. Nàng vội vàng đóng cửa lại, giống như những ngôi sao trên bầu trời đều đang nhìn nàng.

Ngày hôm sau, Kế Diêu giữ lời vào thành tìm Vân Dực. Tiểu Từ muốn đi cùng, chợt nghĩ lại cảm thấy không ổn, vì thể cùng Tiểu Chu ở lại Ẩn Lư.

Vân Trường An không ở đây, Thư Thư nghiễm nhiên chính là chủ nhân Ẩn Lư. Hết thảy đều như cũ, chỉ thiếu bóng dáng một lão nhân tịch liêu mà cao ngạo.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, nháy mắt đã được nửa tháng. Tiểu Chu ở lại Ẩn Lư dường như cùng Thư Thư trở thành tri kỉ. Điều này làm cho Tiểu Từ rất kinh ngạc.

Kế Diêu sáng sớm liền xuất môn, mà Thư Thư mặt trời lên cao mới thức dậy. Tiểu Từ cùng Tiểu Chu ở trong vườn nói chuyện phiếm, nhìn thấy Thư Thư miễn cưỡng đi tới, trêu chọc nói: “Thư Thư, ngươi như thế nào không vào thành? Thiếu chủ nhàn nhã như vậy cũng có tiền, thật sự là ông trời hậu đãi.”

Thư Thư giật giật khóe miệng, nói: “Tiểu Từ, ngươi sai rồi. Tâm nhàn mới gọi là nhàn. Như ta lúc này đang rất lo lắng.”

Tiểu Từ cười hì hì lấy một củ lạc bóc vỏ cho vào miệng, ngón tay nhỏ nhắn trắng trẻo dưới ánh mặt trời mơ hồ có chút trong suốt. Nàng thản nhiên như vậy làm cho Thư Thư hơi đố kị lại có xúc động, phảng phất như cảnh xuân vui vẻ hòa thuận đẹp nhất, khiến người ta không đành lòng phá tan.

Hắn thở dài, ở trước mặt Tiểu Từ nhón một củ lạc trong đĩa, cũng không cố ý đụng phải tay nàng, hơi lạnh từ ngón tay chạm vào lập tức rời đi, chỉ có cảm xúc nhưng lại thật lâu không tiêu tan.

Hắn xoay người rời khỏi, trước khi đi còn ném một câu: “Không có việc gì thì đừng chạy loạn, U Châu giáp ranh với Đại Yến, chẳng bao lâu nữa khả năng sẽ phát động chiến tranh, cẩn thận bị coi là gián điệp.”

Củ lạc trong tay Tiểu Từ thoáng cái rơi trên mặt đất, Tiểu Chu ngồi bên cạnh nàng kích động đứng lên, đuổi theo bóng lưng hắn hỏi: “Thực sự? Thực sự?”

Góc áo màu lam khuất sau hòn sơn giả, ngay cả một chữ cũng không lưu lại.

Rõ ràng là ánh nắng mặt trời ấm áp ôn hòa, phút chốc bị một câu của Thư Thư làm cho đóng băng. Chiến tranh, xuất hiện trong câu chuyện của những người dân sống lưu lạc vô cùng thêm thảm, là lòng trung thành thiết huyết trong những cuốn sách, cứ cho rằng chính mình cách xa vạn dặm, không nghĩ tới chớp mắt gần trong gang tấc, chẳng ngờ lại bị hút vào vòng xoáy tựa hồ xoay tròn ngay dưới chân. Tâm Tiểu Từ rối loạn, chống lại ánh mắt hoang mang của Tiểu Chu, Hai người không hẹn mà có chung một ý nghĩ: Nhanh chóng rời khỏi.

Đêm đó, Kế Diêu trở về. Tiểu Từ lập tức truyền lại câu nói của Thư Thư cho Kế Diêu. Kế Diêu im lặng một lát, nói: “Ta hôm nay ở phủ thứ sử, cũng không nhìn thấy Vân đại nhân có gì khác thường. Có lẽ Thư Thư chỉ hù dọa các ngươi thôi.”

Tiểu Chu từ kinh ngạc buổi chiều khôi phục, ngược lại xoa tay đứng lên: “Kế Diêu, đại trượng phu vì giang sơn dốc lòng, chúng ta nếu gặp phải, thì cùng U Châu sống còn.”

Kế Diêu nheo mắt nhìn hắn, cười nói: “Ngươi cho ngươi là Gia Cát, hay là Tôn Tẫn?”

Tiểu Chu ngơ ngác, nấc một tiếng, nói không ra lời.

Trong chiến tranh, người như thổ giới, võ công có cao thì thế nào, chống lại chính là thiên quân vạn mã, dựa vào không phải là cái dũng của thất phu, mà là mưu trí.

Sắc mặt của Kế Diêu dưới ánh đèn nhợt nhạt, một lúc lâu mới nói: “Tiểu Từ, ngươi và Tiểu Chu rời khỏi U Châu trước ở nhà chờ ta, cuối tháng ta nhất định trở về Định Châu.”

Tiểu Từ vội la lên: “Ta không đi.” Trước mặt Tiểu Chu, nàng còn có một câu nói vô pháp mở miệng: Ta sẽ không rời khỏi ngươi, bất luận là một khắc hay cả đời!

Đôi mắt của nàng trong suốt mà kiên định, nhìn thẳng Kế Diêu. Câu nói kia nàng không cần phải nói, hắn từ trong mắt nàng cũng có thể hiểu rõ.

Hắn thở dài, nói: “Ta đi hỏi Thư Thư một chút.”

Trong tay Thư Thư có một phong thư, nhưng lại không tập trung. Ánh mắt hắn dừng ở ngọn nến bên cửa sổ. Kế Diêu gõ gõ cửa, dựa vào nội lực của Thư Thư, hẳn sớm biết hắn đến.

Thư Thư đặt phong thư xuống bàn, nói: “Ngươi tới hỏi ta chuyện chiến tranh?”

- “Đúng vậy. Ta muốn biết tin tức này có chắc chắn?”

- “Tin tức là từ một người ta sắp xếp vào hoàng cung Đại Yến, về phần có chính xác hay không cũng khó nói, cho dù có trông gà hóa quốc sợ bóng sợ gió, cũng phải phòng ngừa. Kế công tử nếu thấy sợ, ngày mai đi tìm Vân đại nhân chào từ biệt, hắn cũng sẽ không ép ngươi.”

Kế Diêu đạm nhiên cười: “Kế mỗ mặc dù không phải là người hành quân, nhưng cũng sẽ không sợ chết.”

Thư Thư cười khẽ: “Kế công tử không cần phải quá mức lo lắng. Tuyến phòng thủ ở U Châu hiện nay đã mạnh hơn không ít. An vương điện hạ một lòng muốn lập công để được hoàng thượng coi trọng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn tháng sau sẽ đến U Châu.”

- “Tin tức này đã báo cáo cho Vân đại nhân?”

- “Hắn sớm đã biết.”

Kế Diêu sửng sốt, nhớ lại Vân Dực ngày hôm nay trấn tĩnh tự nhiên, không khỏi thầm khen hắn ung dung trầm ổn. Hắn bình tĩnh như vậy cũng là do hùng binh của U Châu cùng sự chống đỡ của An vương gia nên mới có thể có lòng tin như thế.

Kế Diêu nghĩ nghĩ, lại nói: “Nói như thế, nơi này cũng không an toàn, Đại Yến nếu muốn tập kích bất ngờ, nhất định chọn Lạc Hà trang.”

Thư Thư tự tin cười: “Cái này Kế công tử không cần lo lắng. Cho dù bây giờ Đại Yến có bất ngờ tập kích, ta cũng có thể để cho các ngươi yên ổn thoát thân.”

Kế Diêu thật sâu nhìn hắn, gật đầu nói: “Tốt.”

Thư Thư mâu quang căng thẳng, đối với sự tín nhiệm của Kế Diêu hiển nhiên có chút ngoài ý muốn. Hắn vậy mà cũng không hỏi thêm một câu nào. Hắn tin tưởng như thế sao? Thư Thư giật mình, kỳ thực Kế Diêu nếu không phải là cháu của Tiêu Dung, Tiểu Từ cũng không phải con gái Vân Cảnh, kết giao được với những bằng hữu như thế vốn là tâm nguyện của hắn, đáng tiếc, sinh ra là do ý trời, không thể nào lựa chọn, cho dù trong lòng có dao động đi chăng nữa, cũng không thể bỏ dở nửa chừng.

Hắn nắm chặt chiết phiến trong tay, mặt quạt một mảnh trúc diệp ở trên mơ hồ có ánh sáng. Chính là mê dược của nàng khi đó ở Đào cư. Chiếc quạt này hắn chưa từng thay đổi, mê dược từ lâu đã tiêu tan, mặt quạt được nhuộm hoa, mê dược đã hết, mặt quạt liền khôi phục lại thủy mặc nhã trúc trước kia, hắn có chút buồn vô cớ, muốn giữ lại, nhưng biết rõ lưu không được.

Kế Diêu mở cửa phòng, hít thật sâu một hơi, nếu U Châu khó giữ được, trở thành quốc đô của Đại Yến, ngày sau nhất định trở thành họa lớn của triều đình, An vương muốn có công trạng, như thế cũng là một cơ hội có lợi. Xem ra U Châu trận này sẽ không sao. Chỉ cần triều đình hạ quyết tâm phòng thủ, có Vân Dực và An vương gia nhất định có thể giữ được. Một tia bất an rốt cuộc theo gió đêm lặng lẽ bay đi. Nam tử trời sanh tính lại mang theo sự cứng rắn chính trực, nếu không phải bởi vì nàng, hắn cũng rất muốn cùng Tiểu Chu cảm nhận khoái ý giết địch. Chỉ là nàng giống như dải lụa mềm mại, giờ phút này trói buộc khí phách cùng kích động nơi hắn.

Hắn trở lại phòng, nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của nàng, lời nói để nàng về Định Châu trước trằn trọc vài lần trên môi rồi lại nuốt vào, nàng nhất định sẽ không chịu. Mà chính mình, nếu đã đáp ứng Vân Dực lưu lại, vừa nghe có chút biến động liền dứt khoát rời đi, như thế thật không đáng mặt nam nhi. Vậy thì liền cùng nhau lưu lại đi. Cho dù Yến quân đến xâm phạm, lấy hắn những ngày gần đây ở trong quân doanh U Châu nhìn thấy nghe thấy, Vân Dực nắm chắc có thể chống lại Yến quân, huống chi An vương tháng sau còn tới đốc chiến.

Tiểu Từ nhìn thấy bộ dáng hắn muốn nói lại thôi, vươn tay đặt lên môi hắn, thì thầm nói: “Ta sẽ luôn bên cạnh ngươi, bất luận sinh tử.”

Kế Diêu cúi thấp đầu thở dài: “Ta chỉ muốn cho ngươi một đời bình an, không lo không nghĩ.”

- “Ta nếu không nhìn thấy ngươi, sao lại không lo?” Nàng ở trước ngực hắn thấp giọng lẩm bẩm, hơi thở như hoa lan nhiễm vào vạt áo hắn, dáng người hắn cao lớn, môi nàng vừa vặn chạm vào lồng ngực hắn, lời nói kia dường như muốn hướng về tâm của hắn, muốn tiến vào sau lớp quần áo dưới da thịt, khắc sâu vào trong lòng hắn.

Tay hắn đặt sau lưng nàng, muốn nhẹ nhạng vuốt ve nhưng không tự chủ được dùng lực, nàng kề sát vào ngực hắn, bình yên nói:”Ta không sợ, vì có ngươi.”

Hắn không trả lời, khuôn mặt cúi xuống, chạm nhẹ vào trán nàng, một lúc lâu nói:”Ngươi yên tâm.”

Sóng gió bùng lên, hai người cũng không nói quá nhiều, từng chữ đơn giản mà súc tích, những lời muốn nói dường như đối phương đều biết, chẳng qua chỉ lặng lẽ ôm nhau, hai tâm hồn hòa làm một.

Liên tục mấy ngày Kế Diêu và Thư Thư đi sớm về muộn, chỉ có Tiểu Từ cùng Tiểu Chu ở trong Ẩn Lư bắt đầu những chuỗi ngày dài. Đảo mắt đã tới cuối tháng, Tiểu Từ tiến hành thu thập hành lý, chỉ chờ thời hạn một tháng vừa đến, nàng có thể cùng Kế Diêu quay về Định Châu.

Hồi tưởng về hai năm trước ở Kế phủ gặp vợ chồng Lâm Phương Kế Ân Mặc, ấm áp mà ngọt ngào lại thấp thỏm không yên. Bọn họ sẽ thích nàng sao? Sẽ đồng ý cho hôn sự này chứ? Đêm khuya, tiếng gió thổi dần dần mạnh lên, gào thét, trời bắt đầu mưa như trút nước. Đã là cuối xuân đầu hạ, nếu ở Giang Nam giờ phút này sẽ mát mẻ hơn một chút, nhưng U Châu vốn lạnh lẽo, gió nổi lên liền cảm thấy rùng mình.

Tiểu Từ đóng cửa sổ, ánh nến dừng lay động. Kế Diêu hôm nay ở quân doanh bận bịu một ngày, đã đi ngủ, phòng bên cạnh Tiểu Chu và Thư Thư còn đang đánh cờ, mơ hồ nghe thấy tiếng cười ầm ĩ của Tiểu Chu truyền đến.

Tiểu Từ cầm lấy tay nảy đặt ở trong tủ, hai ngày nữa có thể cùng Kế Diêu quay về Định Châu. Nàng nằm trên giường, trong lòng mềm mại thoải mái, cách một bức tường, dường như có thể nghe thấy hơi thở của hắn. Nàng dần dần chìm vào giấc ngủ.

Tiếng gió thổi không biết vì sao càng lúc càng lớn, mưa tầm tã xối xả. Tiểu Từ giật mình tỉnh lại, nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, đột nhiên cửa bị phá, một bóng đen phi qua nhanh đến quỷ dị. Tiểu Từ kinh hoàng hô một tiếng: “Kế Diêu.”

Bóng đen đến trước giường nàng, một phen kéo lấy cánh tay nàng, đưa nàng ra khỏi giường, quát: “Đi mau.”

Là Thư Thư! Tiểu Từ thoáng yên tâm, không kịp hỏi đã bị hắn nửa kéo nửa lôi tới cửa, Kế Diêu cùng Tiểu Chu nghe tiếng đã đứng ở ngoài. Tiểu Từ lúc này mới phát hiện, tiếng động bên ngoài không phải là tiếng mưa, ầm ầm hỗn độn như giang hải sóng dữ chính là tiếng vó ngựa lao đến.

Màn đêm đen kịt không nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, chỉ nghe tiếng Thư Thư hét lên: “Đi theo ta.”

Nàng không kịp nghĩ, đã bị Kế Diêu nắm lấy đi theo Thư Thư.

Gian phòng của Vân Trường An chỉ cách phòng Kế Diêu hai cái sương phòng. Bốn người vào phòng, trong bóng đêm, Thư Thư tựa hồ vẫn nhận biết được phương hướng, hắn trực tiếp đi tới bên cạnh cái giá sách trên tường.

Tiểu Từ không có nội lực, không nhìn thấy được gì, nhưng mơ hồ cảm thấy một trận gió ập vào mặt.

Tiểu Chu thấp giọng nói: “Có mật thất?” Thư Thư ân một tiếng, dẫn đầu đi vào trong.

Kế Diêu nắm tay Tiểu Từ đi sau Tiểu Chu. Thư Thư khép lại cơ quan, ở trong tối thắp một ngọn đuốc nho nhỏ.

Ánh sáng từ ngọn đuốc chiếu lên khuôn mặt mỗi người, Thư Thư hiển nhiên sớm có chuẩn bị, trấn định tự nhiên nói: “Mật đạo này thông đến nội thành. Xem ra tin tức từ Đại Yến mấy ngày trước chỉ để đánh lạc hướng sự chú ý của chúng ta, trước thời hạn tập kích vào ban đêm.”

Kế Diêu nắm chặt bàn tay Tiểu Từ, đối Thư Thư nói: “Nghe tiếng, hẳn không hề ít kỵ binh.”

- “Không sao, U Châu sớm đã có chuẩn bị, chỉ bất quá không ngờ tới bọn chúng động thủ nhanh như vậy thôi. Chúng ta đi.”

Trong mật đạo nồng nặc mùi bùn đất làm Tiểu Từ hô hấp cũng không dám tùy ý, chính là trong lòng nàng cũng thấp thỏm không yên. Mật đạo rất dài, chỉ có một ngọn đuốc nho nhỏ nằm trong tay Thư Thư, giống như niềm hy vọng duy nhất, Tiểu Từ tập trung vào điểm sáng, có chút thương cảm, vì sao, kỵ binh của Đại Yến không đến muộn hơn hai ngày? Sau khi nàng và Kế Diêu rời đi U Châu loạn lạc.

Lúc này tiếc nuối thất vọng cũng vô ích, trong mật đạo chỉ có tiếng bước chân và nhịp thở dồn dập. Giống như vô biên vô hạn không tìm thấy điểm cuối. Chỉ có bàn tay hắn nắm chặt lấy tay nàng. Nàng hoảng hốt có loại ảo giác, cảm giác quen thuộc này, tựa hồ trước đây đã từng trải qua, bị một người yên lặng nắm tay, không một lời nói, chỉ có bước đi.

Không biết đi bao lâu, mới đến điểm cuối của mật đạo. Thư Thư thở phào một hơi, khởi động cơ quan trên vách, cuối cùng có một tia sáng chiếu vào, mông lung mà yên tĩnh. Không khí trở nên thoáng đãng hơn rất nhiều, mang theo ẩm ướt, mưa như trút, từ mái hiên rơi xuống rào rào.

Thư Thư châm ngọn nến, Tiểu Từ vậy mới phát hiện đây là một gian phòng. Bố cục đơn giản, hơi thở trầm liễm.

- “Đây là nội thành U Châu.” Thư Thư đặt giá cắm nến xuống, đối ba người nói: “Cho dù bị vây, trong thành tạm thời cũng sẽ không có chuyện gì.”

Nhà nhà yên tĩnh, dường như không hề biết ngoài thành đã bj quân vây bốn mặt.

Tiểu Từ một đêm chưa ngủ, Kế Diêu cùng Thư Thư và Tiểu Chu đều đi phủ thứ sử, nàng ôm chăn ngồi ở trên giường, mặc dù biết hắn nhất định không có việc gì, nhưng tâm vẫn không yên ổn. Mưa như vũ bão, càng khiến đêm thêm dài. Tiếng mưa rơi che giấu tiếng động mà nàng sợ nhất. Nàng thu mình ngưng thần ngồi đợi bình minh.

Trời vừa hửng sáng, mưa rốt cuộc ngừng. Bốn phía đều tĩnh lặng lại, tựa hồ màn tập kích bất ngờ đêm qua chỉ như giấc mộng. Bị mưa gió cuốn đi, lặng yên vô hình. Qua hồi lâu, trong sân mơ hồ có động tĩnh, giống như thanh âm hạ nhân thức dậy làm việc.

Đột nhiên, ngoài cổng truyền đến tiếng mở cửa, còn giống như có thanh âm của Tiểu Chu. Nàng bước nhanh chạy ra, ở trong sân xuất hiện một bóng dáng, nàng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười dừng bước. Tiểu Chu ở ngay phía sau hắn, nàng thực sự ngượng ngùng không dám tiến lên.

Kế Diêu đi tới, nắm lấy tay nàng, nói: “Một đêm không ngủ?”

Nàng gật đầu: “Sao ngươi biết?”

Hắn tuy rằng cười, nhưng trong mắt lại có sự thương tiếc cùng quở trách: “Ta tự nhiên biết.”

Tiểu Chu ngáp một cái, nói: “Vô sự, Yến quân đêm qua công thành không có kết quả, trước mắt đã tạm lui rồi. Ông trời có mắt, thình lình trút mưa xuống, đem Yến quân rửa trôi.” Tiểu Chu ha ha cười, Tiểu Từ chợt phát hiện đầu vai hắn mơ hồ có vết máu.

- “Ngươi bị thương?”

Tiểu Chu tùy tiện liếc mắt sang đầu vai, thản nhiên nói: “Không sao, ta cùng Kế Diêu theo Vân đại nhân lên tường thành quan sát, một mũi tên lạc xẹt qua, bị Kế Diêu một kiếm đánh bay, chỉ xước một chút da.”

Tiểu Từ kinh sợ hỏi: “Các ngươi lên tường thành?”

- “Khó gặp thực chiến hai quân công thành, tự nhiên muốn tận mắt quan sát cuộc chiến cũng thuận tiện giết mấy tên thay dân chúng xả giận. Không nghĩ tới Vân đại nhân cũng là thần tiễn thủ, ta đêm qua vừa thấy thật sự là ngưỡng mộ không thôi. Hắn phong phạm chỉ huy bình tĩnh thận trọng, tư thái khí phách như vậy, thật giống Công Cẩn năm đó. Chậc chậc.” Tiểu Chu nuốt nước bọt, vẻ mặt kính phục ái mộ. Nghĩ lại còn dõng dạc bổ sung thêm: “Tiễn pháp của ta và Kế Diêu cũng không kém, được Vân đại nhân khen không dứt miệng.”

- “Yến quân lần này muốn thừa dịp đêm tối tập kích bất ngờ, trước khi trời sáng có thể đánh hạ thành U Châu. Không ngờ thiên ý khó dò, trọn một đêm mưa như trút nước, con đường ngoài thành U Châu bị nước gột rửa cuốn trôi đá sỏi, mặt đường trơn trượt, móng ngựa đi không vững, lộ trình cũng bị cản trở, vốn định dùng nỏ và hỏa tiễn bắn lên tường thành, một hồi mưa xối xả đem kế hoạch tỉ mỉ của Mộ Dung Hàn toàn bộ xáo trộn. Vân Dực sớm có tin tình báo biết rõ tính toán của Đại Yến, chỉ là không lường trước được Mộ Dung Hàn xuất quân trước thời hạn nửa tháng, nhưng hắn vẫn lường trước tăng cường phòng bị, lần này cũng không đến mức trở tay không kịp. Hai quân giằng co đến bình minh. Yến quân chủ động rút lui, cách tường thành mười dặm.” Kế Diêu nói ngắn gọn, đối Tiểu Từ giản lược kể lại một phen chiến sự đêm qua.

Tiểu Từ nghe xong, tâm trạng an tâm hơn một chút. Xem ra lần này Yến quân tưởng có thể như trước đây đắc thủ thuận lợi đúng là không có khả năng. Yến quân cứ kiên trì giữ cách đánh tốc chiến tốc thắng như thế, có lẽ vẫn tính một lần nữa bao vây lấy U Châu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện