Chương 97
Trịnh Chí Dụng thấy như vậy thì kích động tới mức nói năng lộn xộn, anh ta không hiểu ông nội bị làm sao mà lại đem bày những thứ này ra ngoài
Mà lúc này, sắc mặt của mấy vị lãnh đạo cấp cao khác cũng khẽ thay đổi, mấy thứ của nhà họ Trịnh thì ở các nhà khác cũng có, dù sao thì các gia đình thượng lưu ở thành phố Hải Dương cũng rất phổ biến
Ông cụ Trịnh đảo mắt rơi trên người Hạ Vân và Tống Kiều Linh, sau đó mỉm cười: “Hai vị khách quý, nếu đã tới đây thì đến đánh giá đồ vật của nhà họ Trịnh một chút?”
Vốn dĩ Hạ Vân và Tống Kiều Linh đều đã định từ chối, nhưng những chiếc hộp lớn với rất nhiều hàng xa xỉ phẩm bên trong khiến cho bất kì cô gái nào cũng muốn, bọn họ không thể kìm lòng mà đi tới ngắm một chút.
Ông cụ Trịnh nhìn thấy biếu hiện của hai người, lộ ra vẻ đắc ý, liền xua tay nói: “Mọi người mời xem.”
Chỉ thấy nhân viên bảo vệ đầu tiên mở chiếc hộp phía trước, trong đó có một bộ trang sức sáu món bằng bạch kim, từ dây chuyên đến nhẫn, trên đó có rất nhiều viên kim cương được khám, ánh sáng phát ra lấp lánh, rực rỡ.
“Chà! Đó là bộ trang sức đính hôn bao gồm 6 món của Tiffany!”
“Có tiền cũng không mua được thứ này!”
Lúc này, rất nhiều cô gái ở nhà họ Trịnh đều hào hứng, ai mà chắng muốn có một bộ trang sức của Tiffany.
Lúc này, ngay cả ánh mắt của Trịnh Tuyết Dương cũng thấy dao động, khi cưới Bùi Nguyên Minh, cô còn không có nhẫn kim cương, rốt cuộc những thứ này từ đâu ra.
Thanh Linh đứng cách đó không xa, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh. Nếu bây giờ không phải thời điểm không thích hợp thì bà ta đã muốn qua đó đánh cho Bùi Nguyên Minh một cái tát.
Chỉ vì gá cho kẻ vô dụng này mà con gái của bà ta phải chịu ủy khuất.
Sau đó, hộp thứ hai được mở ra, không có gì khác trong hộp này, chỉ là một đống lớn tiền mặt, nếu đếm cấn thận sẽ phát hiện ra đó là 88 tập tiền, tống cộng là hơn 3 tỉ.
Chiếc hộp thứ ba cũng được mở ra, bên trong là một giấy chứng nhận bất động sản màu đỏ, giấy chứng nhận bất động sản cho một căn biệt thự.
Nhìn những thứ này, ông cụ Trịnh tó vẻ kiêu ngạo nói: “Các vị, xin hãy chứng kiến, một căn biệt thự, một bộ trang sức và hơn 3 tỷ tiền mặt là do ông già này chuẩn bị mấy năm trước. Tôi muốn tặng nó cho đứa cháu đích tôn trưởng Trịnh Chí Dụng đế cưới vợ ”
“Chỉ là cháu tôi luôn có tầm nhìn rất cao, cũng chưa từng để ý tới cô gái nào cho nên món quà sính lễ này vẫn chưa có cơ hội được chuyển giao”
“Nhưng hôm nay nó đã đến nói với tôi là đã có cô gái mà mình thích và muốn cầu hôn người con gái ấy cho nên tôi quyết định mang những món quà này tặng cho đôi vợ chồng trẻ làm quà cưới”
“Đương nhiên, Trịnh Chí Dụng là cháu trai trưởng của nhà họ Trịnh chúng ta, đồng thời nó cũng là người thừa kế của nhà họ Trịnh. Sau khi nó kết hôn, đương nhiên nhà họ Trịnh sẽ giao cho nó chịu trách nhiệm quản lí, hy vọng đến lúc đó mọi người sẽ quan tâm và giúp đỡ người trẻ tuổi nhiều hơn”
“Thì ra là vậy! Không biết ai sẽ là cháu dâu của ông cụ Trịnh?”
Mấy vị lãnh đạo ở đây cũng không phải là kẻ ngốc, lúc này ánh mắt của rất nhiều người đều rơi vào Hạ Vân, lẽ nào Hạ Vân này là cháu đâu của nhà họ Trịnh? Đã thế thì chẳng trách người ta cho bọn họ mặt mũi như vậy.
Xem ra nếu sau này kết nối với nhà họ Trịnh, về sau có lề nhà họ Trịnh sẽ trở thành đồng họ đứng đầu.
Hạ Vân và Tống Kiều Linh không có phản ứng, dù sao bọn họ thật sự không có quan hệ gì với Trịnh Chí Dụng, bọn họ không ngờ rằng vào lúc này, Trịnh Chí Dụng có thể đang nói về chính mình. Lúc này, hai người cũng rất mong chờ xem nữ chính hạnh phúc là ai.
Ánh mắt của ông cụ Trịnh rơi vào người Hạ Vân và Tống Kiều Linh, thấy cả hai đều trông có vẻ mong đợi, ông ta cảm thấy chắc chản.
Lúc này, ông ta tiếp tục cười nói: “Mọi người, ai là cháu dâu của nhà họ Trịnh, ai sẽ là vị hôn thê của người thừa kế nhà họ Trịnh, hãy để cháu trai ưu tú của tôi tự mình tiết lộ bí mật!”
Sau khi phát biểu, ông cụ Trịnh đi đầu và vỗ tay.
“Bộp bộp bộp..”
Tất cả mọi người vỗ tay tán thưởng, trong tiếng vỗ tay này, Trịnh Chí Dụng không biết từ lúc nào đã thay bộ vest trắng, cài một bông hồng trước ngực và bước ra với vé mặt vui mừng.
Bùi Nguyên Minh gần như bật cười trước cảnh này, Trịnh Chí Dụng định làm gì vậy? Không phải là muốn cầu hôn hay sao? Anh ta còn không hiểu lễ nghi cơ bản của việc mặc tây trang? Tuy nhiên, ánh mắt của những cô gái trẻ tràn đầy tia sáng rực rỡ, dù sao thì Trịnh Chí Dụng tuy kiêu ngạo và độc đoán, nhưng có khuôn mặt cũng ổn, thêm vào đó, các thiếu gia nhà giàu nhìn chung đều có vé trằng tréo, thanh khiết, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã
Ngay cả Trịnh Tuyết Dương xem cảnh này, sau đó nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, sau đó không khỏi thở dài.
Khi cô và Bùi Nguyên Minh kết hôn, chưa nói đến việc cầu hôn, đám cưới, … còn không có ăn cơm chung, cả hai chỉ đơn giản là đi làm giấy đăng ký kết hôn, thậm chí tiền đều do cô trả. Nghĩ đến đây, Trịnh Tuyết Dương cảm thấy có chút ủy khuất
Trịnh Chí Dụng thấy như vậy thì kích động tới mức nói năng lộn xộn, anh ta không hiểu ông nội bị làm sao mà lại đem bày những thứ này ra ngoài
Mà lúc này, sắc mặt của mấy vị lãnh đạo cấp cao khác cũng khẽ thay đổi, mấy thứ của nhà họ Trịnh thì ở các nhà khác cũng có, dù sao thì các gia đình thượng lưu ở thành phố Hải Dương cũng rất phổ biến
Ông cụ Trịnh đảo mắt rơi trên người Hạ Vân và Tống Kiều Linh, sau đó mỉm cười: “Hai vị khách quý, nếu đã tới đây thì đến đánh giá đồ vật của nhà họ Trịnh một chút?”
Vốn dĩ Hạ Vân và Tống Kiều Linh đều đã định từ chối, nhưng những chiếc hộp lớn với rất nhiều hàng xa xỉ phẩm bên trong khiến cho bất kì cô gái nào cũng muốn, bọn họ không thể kìm lòng mà đi tới ngắm một chút.
Ông cụ Trịnh nhìn thấy biếu hiện của hai người, lộ ra vẻ đắc ý, liền xua tay nói: “Mọi người mời xem.”
Chỉ thấy nhân viên bảo vệ đầu tiên mở chiếc hộp phía trước, trong đó có một bộ trang sức sáu món bằng bạch kim, từ dây chuyên đến nhẫn, trên đó có rất nhiều viên kim cương được khám, ánh sáng phát ra lấp lánh, rực rỡ.
“Chà! Đó là bộ trang sức đính hôn bao gồm 6 món của Tiffany!”
“Có tiền cũng không mua được thứ này!”
Lúc này, rất nhiều cô gái ở nhà họ Trịnh đều hào hứng, ai mà chắng muốn có một bộ trang sức của Tiffany.
Lúc này, ngay cả ánh mắt của Trịnh Tuyết Dương cũng thấy dao động, khi cưới Bùi Nguyên Minh, cô còn không có nhẫn kim cương, rốt cuộc những thứ này từ đâu ra.
Thanh Linh đứng cách đó không xa, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh. Nếu bây giờ không phải thời điểm không thích hợp thì bà ta đã muốn qua đó đánh cho Bùi Nguyên Minh một cái tát.
Chỉ vì gá cho kẻ vô dụng này mà con gái của bà ta phải chịu ủy khuất.
Sau đó, hộp thứ hai được mở ra, không có gì khác trong hộp này, chỉ là một đống lớn tiền mặt, nếu đếm cấn thận sẽ phát hiện ra đó là 88 tập tiền, tống cộng là hơn 3 tỉ.
Chiếc hộp thứ ba cũng được mở ra, bên trong là một giấy chứng nhận bất động sản màu đỏ, giấy chứng nhận bất động sản cho một căn biệt thự.
Nhìn những thứ này, ông cụ Trịnh tó vẻ kiêu ngạo nói: “Các vị, xin hãy chứng kiến, một căn biệt thự, một bộ trang sức và hơn 3 tỷ tiền mặt là do ông già này chuẩn bị mấy năm trước. Tôi muốn tặng nó cho đứa cháu đích tôn trưởng Trịnh Chí Dụng đế cưới vợ ”
“Chỉ là cháu tôi luôn có tầm nhìn rất cao, cũng chưa từng để ý tới cô gái nào cho nên món quà sính lễ này vẫn chưa có cơ hội được chuyển giao”
“Nhưng hôm nay nó đã đến nói với tôi là đã có cô gái mà mình thích và muốn cầu hôn người con gái ấy cho nên tôi quyết định mang những món quà này tặng cho đôi vợ chồng trẻ làm quà cưới”
“Đương nhiên, Trịnh Chí Dụng là cháu trai trưởng của nhà họ Trịnh chúng ta, đồng thời nó cũng là người thừa kế của nhà họ Trịnh. Sau khi nó kết hôn, đương nhiên nhà họ Trịnh sẽ giao cho nó chịu trách nhiệm quản lí, hy vọng đến lúc đó mọi người sẽ quan tâm và giúp đỡ người trẻ tuổi nhiều hơn”
Mấy vị lãnh đạo ở đây cũng không phải là kẻ ngốc, lúc này ánh mắt của rất nhiều người đều rơi vào Hạ Vân, lẽ nào Hạ Vân này là cháu đâu của nhà họ Trịnh? Đã thế thì chẳng trách người ta cho bọn họ mặt mũi như vậy.
Xem ra nếu sau này kết nối với nhà họ Trịnh, về sau có lề nhà họ Trịnh sẽ trở thành đồng họ đứng đầu.
Hạ Vân và Tống Kiều Linh không có phản ứng, dù sao bọn họ thật sự không có quan hệ gì với Trịnh Chí Dụng, bọn họ không ngờ rằng vào lúc này, Trịnh Chí Dụng có thể đang nói về chính mình. Lúc này, hai người cũng rất mong chờ xem nữ chính hạnh phúc là ai.
Ánh mắt của ông cụ Trịnh rơi vào người Hạ Vân và Tống Kiều Linh, thấy cả hai đều trông có vẻ mong đợi, ông ta cảm thấy chắc chản.
Lúc này, ông ta tiếp tục cười nói: “Mọi người, ai là cháu dâu của nhà họ Trịnh, ai sẽ là vị hôn thê của người thừa kế nhà họ Trịnh, hãy để cháu trai ưu tú của tôi tự mình tiết lộ bí mật!”
Sau khi phát biểu, ông cụ Trịnh đi đầu và vỗ tay.
“Bộp bộp bộp..”
Tất cả mọi người vỗ tay tán thưởng, trong tiếng vỗ tay này, Trịnh Chí Dụng không biết từ lúc nào đã thay bộ vest trắng, cài một bông hồng trước ngực và bước ra với vé mặt vui mừng.
Bùi Nguyên Minh gần như bật cười trước cảnh này, Trịnh Chí Dụng định làm gì vậy? Không phải là muốn cầu hôn hay sao? Anh ta còn không hiểu lễ nghi cơ bản của việc mặc tây trang? Tuy nhiên, ánh mắt của những cô gái trẻ tràn đầy tia sáng rực rỡ, dù sao thì Trịnh Chí Dụng tuy kiêu ngạo và độc đoán, nhưng có khuôn mặt cũng ổn, thêm vào đó, các thiếu gia nhà giàu nhìn chung đều có vé trằng tréo, thanh khiết, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã
Ngay cả Trịnh Tuyết Dương xem cảnh này, sau đó nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, sau đó không khỏi thở dài.
Khi cô và Bùi Nguyên Minh kết hôn, chưa nói đến việc cầu hôn, đám cưới, … còn không có ăn cơm chung, cả hai chỉ đơn giản là đi làm giấy đăng ký kết hôn, thậm chí tiền đều do cô trả. Nghĩ đến đây, Trịnh Tuyết Dương cảm thấy có chút ủy khuất
Danh sách chương