Chương 68

“Vâng thưa tổng giám đốc!” Hạ Vân gật đầu, đồng thời cảm thấy bi ai thay nhà họ Trịnh, ngay cả vợ của tổng giám đốc cũng dám khinh thường, e rằng nhà họ Trịnh thật sự không biết chữ “chết” viết như thế nào.

“À, bảo Ngô Kim Hồ buổi chiều tới gặp tôi.” Bùi Nguyên Minh đột nhiên nhớ tới một người.

Hạ Vân thoáng sửng sốt, Ngô Kim Hồ này ở thành phố Nam Hải chính là một nhân vật lăn lộn trên thương trường, luôn không có liên quan gì đến Công ty Đầu tư Bùi thị , tổng giám đốc tại sao…

“Bảo anh ta đến.” Bùi Nguyên Minh nói thêm câu nữa.

Hạ Vân trong lòng đăm chiêu, nhưng vẫn cung kính cúi người đi ra, ở Công ty Đầu tư Bùi thị này, lời nói của Bùi Nguyên Minh chính là thánh chỉ, chấp hành là được, không cần hỏi vì sao.

Ngô Kim Hồ đến rồi, đến ngay cả Hạ Vân cũng ngờ tới, Ngô Kim Hổ giỏi đến dọa người ở thành phố Nam Hải này sau khi nhận được cuộc điện thoại của cô, không đến ba mươi phút sau đã cung kính chờ ở Công ty Đầu tư Bùi thị, quan trọng là khi chưa đến giờ anh ta còn không dám lên phòng làm việc của Bùi Nguyên Minh.

Đợi cho đến ba giờ chiều, dưới sự hướng dẫn của Hạ Vân, Ngô Kim Hồ mới vẻ mặt thấp thỏm đi vào văn phòng của Bùi Nguyên Minh, lúc nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, hai tay anh ta buông xuôi ở bên hông, tuyệt nhiên không dám ngẩng đầu.

Bùi Nguyên Minh phất tay ý bảo Hạ Vân đi ra ngoài, mới tự tay rót một chén nước đưa cho Ngô Kim Hổ, thản nhiên nói: “Ngồi đi, anh em với nhau hà tất khách khí như thế, bị đàn em anh thấy được, về sau anh làm sao làm anh được nữa.”

“Cậu chủ Minh, ở trước mặt cậu làm gì có đàn anh? Đều là đàn em, đều là đàn em.” Ngô Kim Hổ lau mồ hôi lạnh, hai tay bưng cái chén, nói, “Lần trước chuyện nhà họ Trịnh, tôi không cố tình, nếu tôi biết là cậu thì. . …

Nói đến chuyện này, hiện tại Ngô Kim Hồ hận nỗi không thể đem Lý Đông
Lưu bóp chết, mấy ngày không có tin tức của Bùi Nguyên Minh, anh ta thấp thỏm không yên, buổi sáng nhận được cuộc điện thoại của Hạ Vân, anh ta mới thở phào.

Bùi Nguyên Minh tự nhiên ngồi xuống, thản nhiên nói: “Một chút chuyện kia tôi không để ở trong lòng, nhưng anh Hổ khiến tôi có chút thất vọng, ở thành phố Nam Hải lăn lộn nhiều năm như vậy mà lại biến thành tay chân của nhà người khác?”

Ngô Kim Hổ suýt chút nữa thì nhỏ mồ hôi hột, nói: “Cậu chủ Minh, chỉ một lần thôi, thật sự chỉ có một lần, bình thường tôi không làm việc này, đều là người phía dưới làm.”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Tôi mặc kệ anh ngày thường quản giáo cấp dưới như thế nào, nhưng thời đại này, là thời đại dựa vào đầu óc, chỉ hiểu được dựa vào nắm đấm, sớm hay muộn cũng sẽ gặp chuyện không may, hiểu được ý của tôi chứ?”

Ngô Kim Hồ vội vàng gật đầu, nói: “Cậu chủ Minh giáo huấn rất đúng, tôi nhớ kỹ rồi.”

“Ngồi xuống đi, cho anh ngồi anh cứ ngồi.” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói, “Gần đây có chút chuyện muốn anh đi xử lý một chút.”

“Được! Cậu chủ Minh cứ việc căn dặn.” Ngô Kim Hồ vẻ mặt cung kính, cậu chủ Diệp bảo mình làm việc, tức là không tức giận nữa.

“Mấy ngày nay Công ty Đầu tư Bùi thị sẽ thanh trừ một chút tài sản xấu, theo tôi được biết, người nắm trong tay số tài sản này, cũng không có mấy người thành thật, tôi không hy vọng trong quá trình này, không có người đối nghịch với tôi, tốt nhất tất cả đều thuận lợi một chút, như vậy tất cả mọi người đều vui vẻ.” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.

“Dạ hiểu, tôi cam đoan sẽ không có người gây rối vào lúc này.” Ngô Kim Hổ gật đầu như giã tỏi, nếu việc nhỏ này anh cũng không xử lý được, thì cũng sẽ không cần lăn lộn trên thương trường nữa.

“Còn có một chuyện nhỏ, nghe nói gần đây có người muốn gây rối ở trung tâm thương mại của nhà họ Trịnh?” Bùi Nguyên Minh tiếp tục nói.

Ngô Kim Hồ gật đầu nói: “Nghe nói qua, nơi đó chính là một món béo bở, có vài người khác trên thương trường cũng có hứng thú lớn với nơi đó, đều muốn nhân cơ hội kiếm một cuộc làm ăn, đặc biệt nghe nói nhà họ Trịnh giành được chủ đầu tư hơn mười nghìn tỷ, tất cả mọi người đều hăm he đó.”

Bùi Nguyên Minh nghĩ nghĩ, nói: “Giúp tôi để ý nơi đó, nếu có người muốn ra tay, thì nói trước cho tôi biết một tiếng.”

Ngô Kim Hổ trầm giọng nói: “Cậu chủ Minh cứ yên tâm, việc nhỏ này không thành vấn đề…”

Ngô Kim Hồ rời đi không lâu sau, di động của Bùi Nguyên Minh đột nhiên vang lên.

“Bùi Nguyên Minh, anh đang ở đâu?” bên kia điện thoại, truyền đến giọng của Trịnh Tuyết Dương.

Bùi Nguyên Minh nhìn tư liệu trong tay, nói: “Anh chuẩn bị tan làm đây.” “Vậy… Anh cùng em đi dạo phố một chút đi.” Dường như chần chờ một chút, Trịnh Tuyết Dương mới mở miệng nói.

Văn kiện trong tay Bùi Nguyên Minh “Lạch cạch” một tiếng rơi trên bàn, có chút khó tin, kết hôn ba năm, đây là lần đầu tiên Trịnh Tuyết Dương hẹn mình đi dạo phố. Lúc trước đừng nói là đi dạo phố, đi bên cạnh mình cô ấy cũng cảm thấy mất mặt! “Được!” Bùi Nguyên Minh không cự tuyệt, dù sao việc nào cần bàn giao cũng bàn giao rồi, ở công ty cũng không có chuyện gì to tát cả.

Hơn mười phút sau, Bùi Nguyên Minh đi con xe điện tới đường dành riêng cho người đi bộ, không có cách nào. thời gian gấp quá, anh đúng là không rảnh trở về thay Porsche.

Con đường này là nơi phồn hoa nhất của thành phố Nam Hải, xung quanh bốn phía đều là trung tâm thương mại lớn, trên phố người đi qua đi lại rất nhiều.

Bùi Nguyên Minh đỗ được xe máy điện, rất nhanh cũng nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương. Ở giữa lòng người tấp nập, cô ấy bắt mắt vô cùng, liếc mắt một cái là có thể nhận ra rồi.

Trịnh Tuyết Dương cũng nhìn thấy xe máy điện của Bùi Nguyên Minh, cô đi về hướng Bùi Nguyên Minh vẫy tay.

Một chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản, thêm một chiếc váy trắng dài và một chiếc giày cao gót ngẫu hứng, đem dáng người hoàn mỹ của Trịnh Tuyết Dương lộ ra, càng khiến cho không ít con trai ở xung quanh không kìm lòng mà quay đầu.

Nếu có một người vợ như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu người đàn ông khác dù đang nằm mơ cũng bị cười cho tỉnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện