Edit: Quả táo có sâu | Beta: Hồng Vy
-
Túc Tức dùng điện thoại của Dương Tập nhắn tin cho Nhiếp Tĩnh Trạch nhưng bị Nhiếp Tĩnh Trạch cho vào vào danh sách đen.

Cậu từ bỏ việc nhắn tin quấy rầy, thay vào đó bắt đầu tặng quà cho đối phương.

Lúc đi dạo phố thích một chiếc đồng hồ thì mua nó rồi chuyển phát nhanh cho Nhiếp Tĩnh Trạch.

Quán cafe vừa ra bánh kem vị mới, cậu lập tức đặt mua một phần cho đối phương qua ứng dụng.
Một ngày cuối tháng chín, Túc Tùng Thanh đi công tác trở về, đưa cậu đến một nhà hàng lộ thiên trên tầng cao nhất của khách sạn để thưởng thức những món đồ ngọt mới của đầu bếp chuyên làm bánh ngọt.

Túc Tức theo thói quen lấy một phần cho Nhiếp Tĩnh Trạch, khi cậu đi theo quản lý khách sạn từ trong bếp ra, người quản lý khách sạn dặn dò nhân viên giao hàng, Túc Tức đột nhiên gọi đối phương lại, cúi đầu gọi điện cho Túc Tùng Thanh sau đó bỏ lại Túc Tùng Thanh tại nhà hàng rồi rời đi cùng nhân viên giao hàng.
Sau khi Túc Tùng Thanh biết được cũng không tức giận, nhìn một bàn đầy thức ăn chỉ biết dung túng lắc đầu.

Nhân viên khách sạn giả làm người giao hàng mang đồ đến dưới kí túc xá gọi điện cho Nhiếp Tĩnh Trạch.

Sau khi cúp điện thoại, nhân viên khách sạn cầm tiền boa rời đi, chỉ còn Túc Tức xách theo hộp bánh ngọt ngồi xổm trên bậc thang, chốc chốc lại nhìn thời gian trên điện thoại.
Cho đến khi giọng nói giễu cợt của Thẩm Tùy từ trên đầu rơi xuống: "Cậu ấm tới đưa cơm hộp để thể nghiệm cuộc sống của người tầng lớp thấp sao?"
Túc Tức đứng dậy, cử động hai chân tê dại, cau mày hỏi: "Nhiếp Tĩnh Trạch đâu?"
Thẩm Tùy nói: "Cậu ấy đang bận giúp tôi làm bài, không có thời gian xuống lấy."
Túc Tức híp mắt nhìn cậu ta: "Cậu bảo anh ấy xuống dưới đây."
"Sao phải kêu cậu ấy xuống?".

Thẩm Tùy cười: "Cậu ấy không thích ăn đồ ngọt".

Nói xong nâng ngón tay lên chạm vào môi, ẩn ý nói thêm: "Quả nhiên là chiếc lưỡi vàng của cậu ấm, món tráng miệng ăn rất ngon."
"Kêu Nhiếp Tĩnh Trạch xuống đây." Trên mặt Túc Tức hiện lên một tia tức giận: "Nếu không tôi có rất nhiều cách khiến anh cút khỏi ký túc xá của anh ấy."
Thẩm Tùy ngưng cười, bàn tay rũ bên người nắm chặt lại buông ra.

Ánh mắt quét qua khuôn mặt Túc Tức, trước khi quay người rời đi, anh ta nói với giọng điệu hết sức châm biếm: "Cậu muốn theo đuổi Nhiếp Tĩnh Trạch sao không bỏ công sức đi tìm hiểu xem cậu ấy thích gì."
Túc Tức nghe vậy hơi sửng sốt, nhìn bóng lưng Thẩm Tùy, vẻ mặt buồn bã và khó chịu.
Thẩm Tùy đi nhanh lên lầu, nhấc chân đá văng cửa phòng kí túc xá, đi vào kéo ghế dựa cạnh bàn ngồi xuống, nhón chân lên, chậm rãi thở ra một hơi, nói với Nhiếp Tĩnh Trạch đang ngồi ở bàn làm việc đưa lưng về phía cậu ta lật xem tài liệu: "Tôi không đuổi được cậu ta, cậu đi đi."
Nhiếp Tĩnh Trạch rủ mắt, đọc lướt qua nội dung trên tài liệu, làm ngơ trước lời nói của anh ta.
Thẩm Tùy khẽ khịt mũi, vươn chân đá nhẹ ghế nhựa một cái: "Cậu vẫn nên xuống xem chút đi, tôi nghe bố tôi nói, mẹ cậu ta đã qua đời vì khó sinh khi sinh cậu ta, Túc Tùng Thanh bình thường không ở nhà, tuy rằng không có được nhiều tình thương của bố nhưng về mặt vật chất mà nói, những năm nay cậu ta đều muốn gì được nấy.

Cậu biết cậu ta lúc nãy vừa nói gì với tôi không?" Thẩm Tùy cười lạnh một tiếng: "Cậu ta nói nếu cậu không xuống, cậu ta có rất nhiều cách để tôi cút khỏi kí túc xá này."
Nhiếp Tĩnh Trạch không kiên nhẫn đứng dậy khỏi bàn làm việc, chửi thề một câu mở cửa đi ra ngoài.
Túc Tức vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề chớp mắt mà nhìn vào cánh cửa cảm ứng.


Khi một bàn tay thon dài mạnh mẽ nắm tay nắm cửa xuất hiện trong tầm mắt, Túc Tức như cảm ứng được mà ngước mắt lên, người đã lâu không gặp - Nhiếp Tĩnh Trạch đang bước về phía mình.
Túc Tức tiến lên một bước, đưa bánh ngọt trong tay cho Nhiếp Tĩnh Trạch.
Tay Nhiếp Tĩnh Trạch đút vào túi quần, nhìn cậu một cách xa lạ, chậm chạp không có động tác gì.
Trong lòng Túc Tức sinh ra chút căng thẳng, khi tầm mắt chạm phải ánh mắt đối phương hiện lên chút mong chờ.
Khoé môi Nhiếp Tĩnh Trạch khẽ nhếch rồi nhận hộp đồ ngọt trong tay Túc Tức một cách không hề nhẹ nhàng.
Nhịp tim Túc Tức đập nhanh hơn một chút, híp mắt nở nụ cười mãn nguyện.

Nhưng ý cười chưa lan đến khoé mắt đã cứng lại.
Nhiếp Tĩnh Trạch cầm hộp bánh ngọt trong tay đi đến một thùng rác.
Túc Tức mím môi, nhanh chóng tiến lên ngăn cản: "Cái này rất ngon, còn ngon hơn những món trước."
"Thế à?".

Nhiếp Tĩnh Trạch thản nhiên nói.
Túc Tức gật đầu theo bản năng.
Nhiếp Tĩnh Trạch nhẹ nhàng nhướng mày, đột nhiên nâng cổ tay ném hộp bánh vào trong thùng rác bên cạnh Túc Tức.

Hắn quay mặt sang, đặt hai tay lên vai Túc Tức, cúi đầu tiến sát lại.


Hô hấp của hai người hoà vào nhau, trên mặt Nhiếp Tĩnh Trạch hiện lên sự chán ghét: "Cậu không biết à? Tôi ghét nhất là đồ ngọt."
Nếu như bây giờ người làm vậy với cậu là hoa khôi hay Thẩm Tùy, Túc Tức chắc chắn có một trăm cách chuyển bại thành thắng.

Nhưng giờ phút này cậu giật mình phát hiện, ngoài cảm giác khó chịu bên ngoài, bản thân không thể đáp trả một câu nào.

Thời cấp ba cậu từng quen vài người bạn trai hay bạn gái, nhưng hôm nay đã gặp được một người có thể gọi là đối thủ.

Mặc dù rất lâu về sau mới hiểu được trong tình yêu không có đối thủ, chỉ có yêu hoặc không yêu.

Nhưng mà bây giờ cậu chỉ cúi đầu, cụp mắt xuống nói: "Tôi không biết."
- Hết chương 6 -.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện