Editor: Chúc Ý
Trần Ngọc Lâm nhanh chóng đến trước mặt Nhược Trừng, ngoại trừ đưa tiền phân chia của hai cửa hàng, chủ yếu là xảy ra một chuyện hắn nghe được thật sự ngồi không yên, liền chạy tới nói cho Nhược Trừng biết “Thật ra đây chuyện nhà của ông chủ Diêu, cũng không tới lượt tiểu nhân quản. Nhưng tiểu nhân đã hỏi thăm một chút từ các bà mối kia, chính là biểu công tử Liễu Chiêu của Lý Phủ ở Kinh Thành, có phải hay không phong cách của người này không tốt lắm? Tuy nói Lý phủ nhà cao cửa rộng có thể coi trọng biểu cô nương đó là phúc khi của biểu cô nương, nhưng gả chồng là chính sự cả đời.”
Sắc mặt Nhược Trừng biến đổi, Liễu Chiêu đi hỏi cưới biểu tỷ sao? Sao có thể chứ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng suy nghĩ lại thì, sau khi Liễu Chiêu trải qua chuyện lần trước, thì thanh danh của hắn ở trong Kinh Thành cũng xem như hoàn toàn bị huỷ hoại. Cho dù Lý Thanh Sơn có áp chuyện này xuống, thì cũng có tiếng gió bị lộ ra ngoài, mà Tô gia thật sự sẽ không coi như là chưa có chuyện gì xảy ra. Liễu Chiêu không thể tiếp tục tham gia khoa cử, đó chính là trừng phạt của Tô gia đối với hắn. Hắn không dám ngang nhiên đối phó với con cháu Tô gia, hắn lại biết quan hệ của nàng với cữu cữu, muốn cưới biểu tỷ, để chậm rãi đối phó bọn họ. Nếu thật sự biểu tỷ gả cho hắn, sau này còn không biết sẽ có bao nhiêu chuyện xảy ra nữa.
Nàng càng nghĩ càng thấy trong lòng bất an, nhất định cữu cữu sẽ không đem hôn sự của biểu tỷ đến làm phiền nàng, nếu không Trần Ngọc Lâm nói với nàng, thì nàng cũng chẳng hay biết gì. Rốt cuộc cữu mẫu kia của nàng muốn trèo cao nhà cao cửa rộng, có thể sẽ không quan tâm phẩm đức của Liễu Chiêu như thế nào, chỉ muốn đem nữ nhi vẻ vang gả đi, để mình có thể diện.
“Tố Vân, giúp ta thay xiêm y, ta muốn ra ngoài một chuyến.” Nhược Trừng ra lệnh.
“Vương phi, hôm nay trên đường rất đông người, Vương gia và Tiêu thống lĩnh lại không ở trong phủ, hay là để ngày khác đi nhé?” Tố Vân kiến nghị.
“Chậm một chút cữu mẫu sẽ đồng ý hôn sự này mất. Không có Tiêu Hữu, không phải còn có phủ binh sao? Ngươi nói Bích Vân chọn mười mấy người đi theo ta là được.” Nhược Trừng đứng dậy nói.
Trần Ngọc Lâm vội vàng nói: “Vậy tiểu nhân đi về trước.”
Nhược Trừng gật đầu: “Làm phiền ngươi hôm nay tới nói cho ta chuyện này. Chúng ta ở Vương phủ, khó tránh khỏi không quan tâm được bên phía cữu cữu, ngươi giúp ta quan tâm họ một chút. Bích Vân, giúp ta tiễn hắn ra ngoài.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vương phi xin đừng nói vậy, đây là việc tiểu nhân nên làm.” Trần Ngọc Lâm nói, đi theo Bích Vân đi ra ngoài. Hắn lẩm bẩm: “Ta cảm thấy sau khi Vương gia trở về, Vương phi làm việc càng thêm trầm ổn, càng có khí thế.”
Bích Vân ở bên cạnh đắc ý nói: “Đó là đương nhiên, Vương gia giao hết quyền hành trong phủ cho Vương phi định đoạt. Phía sau Vương phi có Vương gia chống lưng, nàng nói cái gì sẽ là cái nấy, đương nhiên có đủ tự tin. Hiện tại trên dưới trong phủ, từ lớn như Lý công công cho đến quản sự nhỏ ở dưới, không phải đều cung kính đối với Vương phi hay sao? Lâu ngày, tự nhiên Vương phi cũng có tự tin. Đừng thấy bây giờ Vương phi còn nhỏ, nhưng nàng đã có thể xử lý chuyện nội trợ rất ra dáng.”
“Đúng vậy, không chỉ ở Vương phủ, việc buôn bán cũng vô cùng rõ ràng.” Trần Ngọc Lâm cười nói, “Ta đi theo Vương phi, cũng kiếm lời không ít bạc. Chuyện này Vương gia có biết không?”
Bích Vân lắc đầu. “Aiz, Vương phi cũng muốn tìm cơ hội để nói, nhưng gần đây Vương gia lại quá bận. Ngươi cũng biết đó Kinh Vệ Chỉ Huy Sứ là chức vụ quan trọng, không thể để xảy ra sai lầm. Có đôi khi bận đến nỗi không thấy người đâu.”
Trần Ngọc Lâm than một tiếng.
Hai người trò chuyện cũng ra tới bên ngoài phủ, Trần Ngọc Lâm cáo từ, Bích Vân đi chọn mười mấy phủ binh đắc lực chờ Nhược Trừng.
……
Sân viện bây giờ Diêu gia ở, đúng là cử Nhược Trừng tự mua cho mình, một cửa một nhà. Tuy không lớn lắm, nhưng hoàn cảnh yên tĩnh, mọi thứ đầy đủ Diêu gia vào ở vô cùng hài lòng. Nhi tử của Diêu Khánh Viễn được đưa đến thư viện trong Kinh đọc sách, bình thường không có ở nhà, sau khi sống khá hơn một chút, Dư thị liền mua hai nha hoàn và một bà tử để làm việc trong nhà, cũng coi như có chút thể diện.
Buổi sáng bà mai tới cửa, đề cập chuyện biểu công tử Lý phủ hỏi cưới, hai mắt Dư thị liền toả sáng. Nếu không phải Diêu Khánh Viễn còn muốn hỏi thăm nhân phẩm Liễu Chiêu, chỉ sợ Dư thị sẽ đáp ứng hôn sự này ngay lập tức. Lý Thanh Sơn chính là thân tín của Bình Quốc Công, nhậm chức lớn ở Ngũ Quân Đô Đốc. Đây là cái bánh có nhân từ trên trời rơi xuống, Dư thị không biết Diêu Khánh Viễn còn do dự cái gì.
Diêu Tâm Huệ không có chủ kiến, hôn nhân đại sự chính là lệnh của cha mẹ lời người mai mối. Nàng thu mình ở trong phòng không đi ra ngoài, chỉ làm mấy việc thêu thùa.
Diêu Khánh Viễn mạnh mẽ chặn Dư thị lại, bà mỗi khen ngợi thổi phồng Liễu Chiêu, cũng không gật đầu đồng ý. Chờ đến khi bà mối mất hứng ra về, hắn ngay lập tức cho người ra ngoài hỏi thăm. Hắn cảm thấy công tử gia đình giàu có như vậy, đồng ý cưới nữ nhi của một tiểu dân, thật sự là kỳ quặc.
Người chạy ra ngoài hỏi thăm trở về, mang theo tin tức làm cho phu thê hai người họ khiếp sợ.
“Vị Liễu công tử này ban đầu đứng vị trí thứ bảy trong kỳ thi hương ở Bắc Trực Lệ, rất nhiều người xem trọng hắn. Nhưng hắn lại là kẻ háo sắc, có lần ở chùa Long Tuyền hắn đùa giỡn đương kim Thái Tử Phi, còn bị người ta đánh trọng thương, không có cách nào tham gia khoa cử. Sau khi sự việc bị bại lộ, Lễ Bộ liền huỷ bỏ tư cách tham gia khoa cử của hắn.”
“Ngươi đã nghe chưa? Ta đã nói làm sao có thể đem Huệ Nhi gả cho một người như vậy? Chờ ngày khác bà môi kia lại đến đây, hãy mau chóng từ chối cho ta.” Diêu Khánh Viễn nói.
Dư thị không dám nói chuyện. Tuy rằng bà một lòng muốn gả nữ nhi vào nhà cao cửa rộng, rất tức giận với Diệp Minh Tu, bà thật sự luyến tiếc khi đem hạnh phúc cả đời của nữu nhi để có được chút thể diện đó. Dù sao nàng cũng là cục thịt rơi xuống từ trên người bà, có người mẹ nào mà không đau cho nữ nhi của mình chứ? Quan trọng nhất là Liễu Chiêu đó đắc tội ai không đắc tội, lại đi đắc tội đương kim Thái Tử Phi. Thái Tử Phi tương lai sẽ là Hoàng Hậu, ai dám trêu chọc chứ?
Bọn họ cho rằng chuyện như vậy là xong, lại không nghĩ tới hôm nay bà mối lại tới cửa lần nữa, lần này còn có Liễu Chiêu cũng tới.
Bình tĩnh xem xét, tướng mạo Liễu Chiêu anh tuấn, nhìn qua chính là một bộ dáng quân tử, thật sự không giống kẻ làm chuyện xấu. Hắn vừa vào cửa liền tặng quà, chắp tay nói: “Mấy ngày trước cho bà mối đến, nghe nói hai vị hoài nghi thành ý của ta, hôm nay ta cố ý tự mình tới cửa. Lệnh thiên kim tài mạo song toàn, tính tình dịu dàng, chính là hình mẫu hiền thê mà ta luôn tìm kiếm. Mong rằng nhị vị có thể đem nữ nhi gả cho ta, Liễu Chiêu sẽ không bạc đãi nàng.”
Dư thị trên dưới đánh giá Liễu Chiêu, trong lòng lại có chút dao động. Có lẽ người ta thành tâm thật?
Diêu Khánh Viễn bái nói: “Liễu công tử nói quá lời rồi. Chúng ta chỉ là một gia đình nghèo, có thể lọt vào mắt xanh của công tử đó là vinh hạnh của chúng ta. Nhưng tiểu nữ chỉ là một cô nương bình thường, thật sự không xứng với thân phận của công tử. Xin mời công tử mang theo lễ vật trở về.”
Liễu Chiêu thấy thái độ kiên quyết của Diêu Khánh Viễn, liền đơn giản bước vào phòng, ngồi xuống nhìn ngó xung quanh.
Diêu Khánh Viễn cùng Dư thị đi theo hắn vào nhà chính, không biết hắn còn muốn làm Trong tay Liễu Chiêu cầm quạt xếp, trên mặt vẫn mang theo ý cười như cũ: “Vậy thì ta đành nói thật với các người. Ta nhìn trúng nữ nhi của các ngươi, muốn cưới nàng làm vợ. Chuyện này, tốt nhất các ngươi nên đồng ý, nếu không đồng ý ta cũng có cách bắt được nàng vào tay. Các ngươi suy nghĩ lại đi, nếu ta đi ra ngoài truyền vài lời, nữ nhi của các ngươi tự leo lên giường ta, cùng ta tư thông, vậy thì còn có gia đình nào dám cưới nàng? Các ngươi ở Kinh Thành cũng không có mặt mũi.”
“Ngươi, rốt cuộc ngươi muốn gì!” Diêu Khánh Viễn giận dữ.
“Ta đã nói rồi, ta là tới hỏi cưới.” Liễu Chiêu cười khanh khách mà nói, “Còn thỉnh nhạc nhạc mẫu đồng ý.”
“Lão gia, vậy thì phải làm sao bây giờ.” Dư thị lôi kéo tay Diêu Khánh Viễn nói, “Thanh danh của Huệ Nhi không thể bị huỷ hoại. Nhưng chúng ta đấu không lại bọn họ.”
Diêu Khánh Viễn nắm nắm tay, miệng không nói được gì. Chắc hẳn là Liễu công tử này cố ý, nhưng bọn họ không có ân oán gì, vì sao hắn phải làm như vậy?
“Hôn sự này, ta không đồng ý!” Ngoài cửa vang lên tiếng nói trong trẻo, Nhước Trừng nhấc váy bước vào, nhìn Liễu Chiêu ngồi trong phòng, “Ở đây không chào đón ngươi, mời ngươi đi cho.”
“Xin hỏi ngươi là…….?” Liễu Chiêu cố ý hỏi.
Tố Vân nghiêm mặt nói: “Chúng ta là người của Tấn Vương phủ. Đây là Vương phi của chúng ta.”
“Thì ra là Tấn Vương phi, thất kính.” Liễu Chiêu hơi mỉm cười, đứng dậy hành lễ. Hắn làm thế trận lớn như vậy, chính là muốn nhìn xem Tấn Vương phủ có mặc kệ cửa thân thích nghèo này không. Xem ra Tấn Vương phi vẫn còn coi trọng cả nhà của vị cữu cữu này, như vậy thì càng tốt. Lại nói, Tấn Vương phi này quả nhiên dung mạo xinh đẹp như lời đồn, dáng người tuy rằng nhỏ nhắn một chút, nhưng lại tinh tế tao nhã, ôm vào trong ngực nhất định sẽ là tư vị mất hồn. Trách không được mọi người đều nói sau khi Tấn Vương cưới nàng, không hề đụng chút thịt nào. Có giai nhân như vậy trong ngực, chỉ sợ nữ nhân khác cũng không để vào mắt.
“Nhược Trừng, chúng ta…….” Diêu Khánh Viễn muốn nói lại thôi. Nhược Trừng nói với hắn: “Ta đã nghe được tất cả mọi chuyện. Cữu cữu yên tâm, có ta ở đây sẽ không để cho hắn được như ý.”
“Tấn Vương phi hẳn là phải rõ ràng, lấy xuất thân của lệnh biểu tỷ, gả cho ta thì đó là phúc khí của nàng ấy.” Liễu Chiêu nói.
“Hừ, loại phúc khí này của ngươi, nhà chúng ta không cần. Chuyện ngươi đắc tội với Thái Tử Phi, ai cũng biết. Chỉ là ngươi không dám đắc tội với Tô gia cho nên chạy đến đối phó với cữu cữu của ta. Chuyện tranh chữ lần trước, cũng là do ngươi làm phải không? Không phải là muốn thử xem quan hệ của bọn ta thế nào sao, liệu ta có nhúng tay vào hay không? Bây giờ ngươi thấy rồi đó, sao nào, nắm đấm của Vương gia nhà ta ngươi muốn được lĩnh giáo lại lần nữa sao?” Nhược Trừng trừng mắt nói,
Nhờ tới lần Chu Dục Thâm đánh hắn mấy cái, xương cốt Liễu Chiêu vẫn còn tê dại. Tươi cười trên mặt hắn có chút cứng đờ, không nghĩ tới vị Tấn Vương phi nhìn nhu nhược yếu đuối này, tính tình lại cứng cỏi như vậy.
“Ta mặc kệ các ngươi nói gì, ta đã định là cưới Diêu Tâm Huệ rồi. Không tin, chúng ta chờ xem.” Liễu Chiêu khoanh tay rời đi, để lại lễ vật ở trong viện.
Nhược Trừng nói với Bích Vân: “Đem tất cả đồ vật đó quăng ra ngoài cho ta.”
“Vâng.” Bích Vân lập tức kêu phủ binh tiến vào, đem đồ vật đem đi.
Dư thị vẫn còn sợ khi nhìn thấy Nhược Trừng, bà nơm nớp lo sợ nói: “Nhưng, nhưng vừa rồi người kia nói, muốn đi khắp nơi nói Huệ Nhi của chúng ta tư thông với hắn. Vậy phải làm sao bây giờ? Thanh danh của Huệ Nhi sẽ bị huỷ, sẽ không tìm được mối hôn sự tốt.” Bà nhào vào đầu vai Diêu Khánh Viễn khóc, kỳ thật bà rất hy vọng Nhược Trừng có thể giúp bọn họ.
Diêu Tâm Huệ từ trong phòng đi ra, trước tiên thi lễ với Nhược Trừng: “Đa tạ Vương phi giúp đỡ.” Sau đó đến bên cạnh Dư thị ôn nhu khuyên nhủ: “Nương, đây là mệnh của ta. Tìm không được nhà chồng, ta sẽ bồi người và cha cả đời. Chỉ cần không ảnh hưởng đến tiền đồ tương lai của đệ đệ là được.”
“Nha đầu ngốc, chờ ngươi già rồi thì ngươi dựa vào ai chứ?” Dư thị khóc nói.
Vốn dĩ Nhược Trừng nghe lời Chu Dực Thâm, không muốn trộn lẫn với hôn sự của Diêu Tâm Duệ. Nhưng lần trước ở Phương phủ, nàng có ấn tượng rất tốt với Diêu Tâm Huệ, hôm nay lại nhìn thấy nàng nói như vậy, trong lòng khó tránh khỏi dao động. Tuy rằng người cữu mẫu này của nàng một lời khó nói hết, nhưng lại sinh ra được một nữ nhi tính tình có vài phần giống cữu cữu. Nếu hôm nay nàng đã tới đây, không thể chỉ lo một nửa.
“Cữu mẫu đừng khóc, hôn sự của biểu tỷ ta sẽ nghĩ cách.” Nàng dưỡng như buột miệng thốt ra.
Dư thị chờ những lời này của nàng, vội vàng lôi kéo Diêu Thâm Huệ quỳ xuống: “Cảm ơn đại ân của Vương phi!”
“Nhược Trừng, đây là việc nhà chúng ta, ngươi không cần lo cho bọn ta. Cữu cữu của Liễu công tử kia ở Ngũ Quân Đô Đốc phủ, nghe nói vẫn hay đối đầu với Vương gia, như vậy ngươi không thể nhờ Vương gia được.” Diêu Khánh Viễn nói.
“Cữu cữu người yên tâm, vốn dĩ bọn họ chính là nhằm về phía Tấn Vương phủ chúng ta. Cho dù không có chuyện này, thì sẽ có chuyện khác, ta cũng không thể cứ mãi né tránh.” Nhược Trừng nói với Dư thị và Diêu Tâm Huệ đang quỳ trên đất, “Các ngươi mau đứng lên đi, chờ tin của ta.”
Trên đường hồi phủ, Nhược Trừng có chút chột dạ. Lời đã nói ra, nhưng nàng vẫn chưa có cách nào? Cuối cùng còn phải nói chuyện này với Chu Dực Thâm. Nếu Chu Dực Thâm biết nàng lại cùng Diêu gia có liên quan không rõ, không biết hắn có tức giận hay không . Nàng ủ rũ cụp đuôi, Bích Vân ở bên cạnh nói: “Vương phi cũng là mềm lòng, Dư thị kia thật sự là một con hát, ở trước mặt chúng ta một bộ diễn kịch. Khó trách cữu lão gia bị nàng ăn gắt gao.”
Tô Vân nói: “Cũng không thể nói như vậy, biểu cô nương thật sự đáng thương. Chẳng lẽ chúng ta lại trơ mắt nhìn nàng gả cho một tên cầm thú, hoặc là không gả được trở thành gái lỡ thì? Huống chi Liễu Chiêu kia rõ ràng chính là muốn gây sự với Vương gia và Vương phi chúng ta. Vương phi vẫn nên suy nghĩ tối nay nên nói chuyện này với Vương gia như thế nào.”
Đầu Nhược Trừng choáng khi nghĩ đến chuyện này. Lần trước ở Lưu Li xưởng nàng thấy Chu Dực Thâm tức giận đáng sợ như thế nào, vốn dĩ hắn đã không thích Dư thị, bảo nàng đừng tiếp xúc. Bây giờ nàng lại làm một chuyện lớn đồng ý giúp đỡ hôn sự của biểu tỷ.
……
Trong hoàng cung tiệc cưới vô cùng náo nhiệt, ca vũ góp vui. Chu Dực Thâm ngồi ở vị trí của mình, thỉnh thoảng có vài quan viên đến kính rượu chúc mừng hắn thăng chức. Hiện tại hắn nắm trong tay tám vạn Kinh quân, còn tiếp quản Cẩm Y Vệ, thân phận đã khác xưa rất nhiều.
Những người đó ban đầu cho rằng hắn là phật đất qua sông khó bảo toàn chính mình, giờ lại sôi nổi xoay theo chiều gió vây quanh hắn nịnh bợ. Nói đây là công lao to lớn hắn lập được khi đánh Thát Đát, vị trí Chỉ Huy Sứ sớm nên cho hắn, đây đều là những gì hắn nên có.
Sắc mặt Chu Dực Thâm bình tĩnh, nâng từ chén một mà uống. Khí tức trên người hắn vốn cường đại, không giận tự uy. Những kẻ đó diễn kịch một vai, nói một hồi liền có chút chột dạ, mặt mày xám xịt mà quay lại chỗ ngồi của mình.
Chỗ ngồi của Lý Thanh Sơn gần với Từ Quảng, đối diện với Chu Dực Thâm, ở giữa là các vũ công. Lý Thanh Sơn nói: “Quốc Công gia nhìn xem, Tấn Vương thật sự quay trở lại trung tâm quyền lực. Như vậy thì việc năm đó ngài cùng Hoàng Thượng làm, thì có ý nghĩa gì chứ?
Từ Quảng nhìn Chu Dực Thâm, chỉ cần nhìn thấy đôi mắt kia của hắn giống như đúc của Thần phi, cả người hắn liền e ngại, tựa hồ như nháy mắt là có thể nhớ tới nữ nhân đó trước khi chết liếc nhìn hắn. Hắn uống một chén rượu, nắm chặt tay: “Thái Tử không nghe lời ta nói, sớm muộn gì cũng sẽ gặp nạn.”
“Sớm muộn gì cũng phải chờ. Chúng ta cũng không ngại cho Tấn Vương điện hạ biết, vị trí Kinh Vệ Chỉ Huy Sứ cũng không dễ làm như vậy. Một chút chuyện nhỏ, cũng có thể dẫn hoả tự thiêu chính mình.” Lý Thanh Sơn nói.
Từ Quảng nhìn hắn: “Ngươi muốn làm gì?”
“Đây không phải là nơi để nói chuyện, ngày khác ta đến phủ của Quốc Công gia bái phỏng.”
Từ Quảng gật đầu, tiếp tục uống rượu.
Rốt cuộc hai bên tai của Chu Dực Thâm cũng thanh tịnh, nhìn trên bàn có một đĩa bánh tuyết hoa, cầm lấy ăn thử, chỉ cắn một miếng liền bỏ xuống. Bánh tuyết hoa Nhược Trừng làm so với bánh này ngon hơn nhiều, ngọt mà không ngán, vào miệng tan ngay. Nàng thích tự mình làm vài món ăn, còn muốn để hắn ăn thử. Nhưng mà nàng thật sự rất thông minh, lần đầu làm liền vô cùng ngon. Điểm tâm của Thực Cẩm Ký so với của nàng làm đều kém xa.
Lúc này, Chu Dực Thâm nghe được thứ phụ Dương Miễn cùng người khác bàn bạc hôn sự của cháu trai nhà mình, cô nương gả qua chính là Phương Ngọc Châu của Phương gia. Ánh mắt hắn nhìn quanh trong phòng, dừng lại trên người của Thẩm An Tự, gọi tuỳ tùng bên người thì thầm hai câu.
Vốn dĩ Thẩm An Tự không có tư cách tham gia đại yến có quy mô như thế này, nhưng vì hắn là cận thần của Thái Tử, Thái Tử phá lệ khai ân, hắn liền cùng Diệp Minh Tu cùng nhau ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Không ai đến kính rượu bọn họ, bọn họ liền yên lặng tự mình uống. Cả hai đều là người tâm cao khí ngạo, tuy rằng ngày thường hay gặp mặt, nhưng họ rất tin tưởng vào tình bạn của quý nhân. Trên người văn nhân luôn có tính khí ôn hoà.
Thẩm An Tự nhìn tuỳ tùng đi đến trước mặt hắn, nghi hoặc là do ai phái tới, tuỳ tùng kia cúi người nói với hắn vài câu.
“Còn có chuyện này sao?” Thẩm An Tự nghe xong, chân mày cau lại.
Tuỳ tùng gật đầu: “Thân phận Vương gia bày ra ở đó, không có cách nào ra mặt, ý tứ là muốn Thẩm đại nhân xem xét mà làm.”
“Ta đã biết.” Thẩm An Tự gật đầu nói.
Diệp Minh Tu ngồi bên cạnh mơ hồ nghe được những từ như tiệc mừng thọ của Phương phủ, Bình Quốc Công thế tử phu nhân và Vương phi. Sự tình trong tiệc mừng thọ ngày ấy, thật ra hắn đã nghe Tô Phụng Anh nói một chút, chỉ nghĩ đó chỉ là chuyện cười nhỏ ở nội viện thôi, cũng không để trong lòng, xem ra chuyện vẫn chưa chấm dứt.
Diệp Minh Tu cũng không phải kẻ thích chõ mũi vào chuyện của người khác, chẳng qua chuyện có liên quan đến Nhược Trừng, vì vậy hắn phá lệ quan tâm một chút.
Một lát sau, Thái Tử đích thân đi đến tạ ơn khách khứa. Khuôn mặt hắn ửng đỏ, nhưng cũng là xuân phong đắc ý, xem ra hắn vừa lòng đối với Thái Tử Phi. Nữ nhi Tô gia đều đoan trang, tài mạo song toàn, tự nhiên là không thua kém ai.
Chờ sau khi yến hội kết thúc, đám người Dương Miễn cùng đi ra khỏi cung, chuẩn bị lên xe nhà mình hồi phủ, trong lúc vô tình liền nghe được hai người phía trước đang nghị luận chuyện trong tiệc mừng thọ của Phương lão phu nhân vài ngày trước đó. Một người trong đó nói: “Ngày ấy Phương gia cô nương hung hăng đắc tội với Bình Quốc Công thế tử phu nhân và Tấn Vương phi. Bây giờ Tấn Vương đắc thế, chỉ sợ là cô nương đó bị doạ ngốc rồi? Sớm biết có hôm nay, hà tất trước đó phải làm vậy? Trong phủ Tấn Vương chỉ có duy nhất một nữ quyến đó, lại là người được Vương gia nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, đau lòng đặt ở đầu quả tim.”
“Aiz, vừa rồi ở trong bữa tiệc ta nghe nói, Dương đại nhân còn muốn cùng Phương gia kết thân đó. Cưới một tức phụ thiển cận như thế về, thật không phải là phúc của Dương phủ mà.”
“Phải vậy không? Cưới vợ không hiền là huỷ đi ba đời, Dương đại nhân cũng không phải là gia đình công khanh mấy đời, cưới vợ càng phải thận trọng. Tính đi tính lại, cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta, quản chuyện nhà người ta làm gì a.”
Đi theo phía sau bọn họ Dương Miễn nghe xong, sắc mặt lại cứng ngắc, đi thẳng lướt qua bọn họ, đi thẳng về phía trước.
Thẩm An Tự nhìn bóng dáng Dương Miễn rời đi, khoé miệng giương lên. Phương Ngọc Châu dám khi dễ hai muội muội của hắn, cũng đừng hòng làm được cháu dâu của thứ phụ.
Trần Ngọc Lâm nhanh chóng đến trước mặt Nhược Trừng, ngoại trừ đưa tiền phân chia của hai cửa hàng, chủ yếu là xảy ra một chuyện hắn nghe được thật sự ngồi không yên, liền chạy tới nói cho Nhược Trừng biết “Thật ra đây chuyện nhà của ông chủ Diêu, cũng không tới lượt tiểu nhân quản. Nhưng tiểu nhân đã hỏi thăm một chút từ các bà mối kia, chính là biểu công tử Liễu Chiêu của Lý Phủ ở Kinh Thành, có phải hay không phong cách của người này không tốt lắm? Tuy nói Lý phủ nhà cao cửa rộng có thể coi trọng biểu cô nương đó là phúc khi của biểu cô nương, nhưng gả chồng là chính sự cả đời.”
Sắc mặt Nhược Trừng biến đổi, Liễu Chiêu đi hỏi cưới biểu tỷ sao? Sao có thể chứ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng suy nghĩ lại thì, sau khi Liễu Chiêu trải qua chuyện lần trước, thì thanh danh của hắn ở trong Kinh Thành cũng xem như hoàn toàn bị huỷ hoại. Cho dù Lý Thanh Sơn có áp chuyện này xuống, thì cũng có tiếng gió bị lộ ra ngoài, mà Tô gia thật sự sẽ không coi như là chưa có chuyện gì xảy ra. Liễu Chiêu không thể tiếp tục tham gia khoa cử, đó chính là trừng phạt của Tô gia đối với hắn. Hắn không dám ngang nhiên đối phó với con cháu Tô gia, hắn lại biết quan hệ của nàng với cữu cữu, muốn cưới biểu tỷ, để chậm rãi đối phó bọn họ. Nếu thật sự biểu tỷ gả cho hắn, sau này còn không biết sẽ có bao nhiêu chuyện xảy ra nữa.
Nàng càng nghĩ càng thấy trong lòng bất an, nhất định cữu cữu sẽ không đem hôn sự của biểu tỷ đến làm phiền nàng, nếu không Trần Ngọc Lâm nói với nàng, thì nàng cũng chẳng hay biết gì. Rốt cuộc cữu mẫu kia của nàng muốn trèo cao nhà cao cửa rộng, có thể sẽ không quan tâm phẩm đức của Liễu Chiêu như thế nào, chỉ muốn đem nữ nhi vẻ vang gả đi, để mình có thể diện.
“Tố Vân, giúp ta thay xiêm y, ta muốn ra ngoài một chuyến.” Nhược Trừng ra lệnh.
“Vương phi, hôm nay trên đường rất đông người, Vương gia và Tiêu thống lĩnh lại không ở trong phủ, hay là để ngày khác đi nhé?” Tố Vân kiến nghị.
“Chậm một chút cữu mẫu sẽ đồng ý hôn sự này mất. Không có Tiêu Hữu, không phải còn có phủ binh sao? Ngươi nói Bích Vân chọn mười mấy người đi theo ta là được.” Nhược Trừng đứng dậy nói.
Trần Ngọc Lâm vội vàng nói: “Vậy tiểu nhân đi về trước.”
Nhược Trừng gật đầu: “Làm phiền ngươi hôm nay tới nói cho ta chuyện này. Chúng ta ở Vương phủ, khó tránh khỏi không quan tâm được bên phía cữu cữu, ngươi giúp ta quan tâm họ một chút. Bích Vân, giúp ta tiễn hắn ra ngoài.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vương phi xin đừng nói vậy, đây là việc tiểu nhân nên làm.” Trần Ngọc Lâm nói, đi theo Bích Vân đi ra ngoài. Hắn lẩm bẩm: “Ta cảm thấy sau khi Vương gia trở về, Vương phi làm việc càng thêm trầm ổn, càng có khí thế.”
Bích Vân ở bên cạnh đắc ý nói: “Đó là đương nhiên, Vương gia giao hết quyền hành trong phủ cho Vương phi định đoạt. Phía sau Vương phi có Vương gia chống lưng, nàng nói cái gì sẽ là cái nấy, đương nhiên có đủ tự tin. Hiện tại trên dưới trong phủ, từ lớn như Lý công công cho đến quản sự nhỏ ở dưới, không phải đều cung kính đối với Vương phi hay sao? Lâu ngày, tự nhiên Vương phi cũng có tự tin. Đừng thấy bây giờ Vương phi còn nhỏ, nhưng nàng đã có thể xử lý chuyện nội trợ rất ra dáng.”
“Đúng vậy, không chỉ ở Vương phủ, việc buôn bán cũng vô cùng rõ ràng.” Trần Ngọc Lâm cười nói, “Ta đi theo Vương phi, cũng kiếm lời không ít bạc. Chuyện này Vương gia có biết không?”
Bích Vân lắc đầu. “Aiz, Vương phi cũng muốn tìm cơ hội để nói, nhưng gần đây Vương gia lại quá bận. Ngươi cũng biết đó Kinh Vệ Chỉ Huy Sứ là chức vụ quan trọng, không thể để xảy ra sai lầm. Có đôi khi bận đến nỗi không thấy người đâu.”
Trần Ngọc Lâm than một tiếng.
Hai người trò chuyện cũng ra tới bên ngoài phủ, Trần Ngọc Lâm cáo từ, Bích Vân đi chọn mười mấy phủ binh đắc lực chờ Nhược Trừng.
……
Sân viện bây giờ Diêu gia ở, đúng là cử Nhược Trừng tự mua cho mình, một cửa một nhà. Tuy không lớn lắm, nhưng hoàn cảnh yên tĩnh, mọi thứ đầy đủ Diêu gia vào ở vô cùng hài lòng. Nhi tử của Diêu Khánh Viễn được đưa đến thư viện trong Kinh đọc sách, bình thường không có ở nhà, sau khi sống khá hơn một chút, Dư thị liền mua hai nha hoàn và một bà tử để làm việc trong nhà, cũng coi như có chút thể diện.
Buổi sáng bà mai tới cửa, đề cập chuyện biểu công tử Lý phủ hỏi cưới, hai mắt Dư thị liền toả sáng. Nếu không phải Diêu Khánh Viễn còn muốn hỏi thăm nhân phẩm Liễu Chiêu, chỉ sợ Dư thị sẽ đáp ứng hôn sự này ngay lập tức. Lý Thanh Sơn chính là thân tín của Bình Quốc Công, nhậm chức lớn ở Ngũ Quân Đô Đốc. Đây là cái bánh có nhân từ trên trời rơi xuống, Dư thị không biết Diêu Khánh Viễn còn do dự cái gì.
Diêu Tâm Huệ không có chủ kiến, hôn nhân đại sự chính là lệnh của cha mẹ lời người mai mối. Nàng thu mình ở trong phòng không đi ra ngoài, chỉ làm mấy việc thêu thùa.
Diêu Khánh Viễn mạnh mẽ chặn Dư thị lại, bà mỗi khen ngợi thổi phồng Liễu Chiêu, cũng không gật đầu đồng ý. Chờ đến khi bà mối mất hứng ra về, hắn ngay lập tức cho người ra ngoài hỏi thăm. Hắn cảm thấy công tử gia đình giàu có như vậy, đồng ý cưới nữ nhi của một tiểu dân, thật sự là kỳ quặc.
Người chạy ra ngoài hỏi thăm trở về, mang theo tin tức làm cho phu thê hai người họ khiếp sợ.
“Vị Liễu công tử này ban đầu đứng vị trí thứ bảy trong kỳ thi hương ở Bắc Trực Lệ, rất nhiều người xem trọng hắn. Nhưng hắn lại là kẻ háo sắc, có lần ở chùa Long Tuyền hắn đùa giỡn đương kim Thái Tử Phi, còn bị người ta đánh trọng thương, không có cách nào tham gia khoa cử. Sau khi sự việc bị bại lộ, Lễ Bộ liền huỷ bỏ tư cách tham gia khoa cử của hắn.”
“Ngươi đã nghe chưa? Ta đã nói làm sao có thể đem Huệ Nhi gả cho một người như vậy? Chờ ngày khác bà môi kia lại đến đây, hãy mau chóng từ chối cho ta.” Diêu Khánh Viễn nói.
Dư thị không dám nói chuyện. Tuy rằng bà một lòng muốn gả nữ nhi vào nhà cao cửa rộng, rất tức giận với Diệp Minh Tu, bà thật sự luyến tiếc khi đem hạnh phúc cả đời của nữu nhi để có được chút thể diện đó. Dù sao nàng cũng là cục thịt rơi xuống từ trên người bà, có người mẹ nào mà không đau cho nữ nhi của mình chứ? Quan trọng nhất là Liễu Chiêu đó đắc tội ai không đắc tội, lại đi đắc tội đương kim Thái Tử Phi. Thái Tử Phi tương lai sẽ là Hoàng Hậu, ai dám trêu chọc chứ?
Bọn họ cho rằng chuyện như vậy là xong, lại không nghĩ tới hôm nay bà mối lại tới cửa lần nữa, lần này còn có Liễu Chiêu cũng tới.
Bình tĩnh xem xét, tướng mạo Liễu Chiêu anh tuấn, nhìn qua chính là một bộ dáng quân tử, thật sự không giống kẻ làm chuyện xấu. Hắn vừa vào cửa liền tặng quà, chắp tay nói: “Mấy ngày trước cho bà mối đến, nghe nói hai vị hoài nghi thành ý của ta, hôm nay ta cố ý tự mình tới cửa. Lệnh thiên kim tài mạo song toàn, tính tình dịu dàng, chính là hình mẫu hiền thê mà ta luôn tìm kiếm. Mong rằng nhị vị có thể đem nữ nhi gả cho ta, Liễu Chiêu sẽ không bạc đãi nàng.”
Dư thị trên dưới đánh giá Liễu Chiêu, trong lòng lại có chút dao động. Có lẽ người ta thành tâm thật?
Diêu Khánh Viễn bái nói: “Liễu công tử nói quá lời rồi. Chúng ta chỉ là một gia đình nghèo, có thể lọt vào mắt xanh của công tử đó là vinh hạnh của chúng ta. Nhưng tiểu nữ chỉ là một cô nương bình thường, thật sự không xứng với thân phận của công tử. Xin mời công tử mang theo lễ vật trở về.”
Liễu Chiêu thấy thái độ kiên quyết của Diêu Khánh Viễn, liền đơn giản bước vào phòng, ngồi xuống nhìn ngó xung quanh.
Diêu Khánh Viễn cùng Dư thị đi theo hắn vào nhà chính, không biết hắn còn muốn làm Trong tay Liễu Chiêu cầm quạt xếp, trên mặt vẫn mang theo ý cười như cũ: “Vậy thì ta đành nói thật với các người. Ta nhìn trúng nữ nhi của các ngươi, muốn cưới nàng làm vợ. Chuyện này, tốt nhất các ngươi nên đồng ý, nếu không đồng ý ta cũng có cách bắt được nàng vào tay. Các ngươi suy nghĩ lại đi, nếu ta đi ra ngoài truyền vài lời, nữ nhi của các ngươi tự leo lên giường ta, cùng ta tư thông, vậy thì còn có gia đình nào dám cưới nàng? Các ngươi ở Kinh Thành cũng không có mặt mũi.”
“Ngươi, rốt cuộc ngươi muốn gì!” Diêu Khánh Viễn giận dữ.
“Ta đã nói rồi, ta là tới hỏi cưới.” Liễu Chiêu cười khanh khách mà nói, “Còn thỉnh nhạc nhạc mẫu đồng ý.”
“Lão gia, vậy thì phải làm sao bây giờ.” Dư thị lôi kéo tay Diêu Khánh Viễn nói, “Thanh danh của Huệ Nhi không thể bị huỷ hoại. Nhưng chúng ta đấu không lại bọn họ.”
Diêu Khánh Viễn nắm nắm tay, miệng không nói được gì. Chắc hẳn là Liễu công tử này cố ý, nhưng bọn họ không có ân oán gì, vì sao hắn phải làm như vậy?
“Hôn sự này, ta không đồng ý!” Ngoài cửa vang lên tiếng nói trong trẻo, Nhước Trừng nhấc váy bước vào, nhìn Liễu Chiêu ngồi trong phòng, “Ở đây không chào đón ngươi, mời ngươi đi cho.”
“Xin hỏi ngươi là…….?” Liễu Chiêu cố ý hỏi.
Tố Vân nghiêm mặt nói: “Chúng ta là người của Tấn Vương phủ. Đây là Vương phi của chúng ta.”
“Thì ra là Tấn Vương phi, thất kính.” Liễu Chiêu hơi mỉm cười, đứng dậy hành lễ. Hắn làm thế trận lớn như vậy, chính là muốn nhìn xem Tấn Vương phủ có mặc kệ cửa thân thích nghèo này không. Xem ra Tấn Vương phi vẫn còn coi trọng cả nhà của vị cữu cữu này, như vậy thì càng tốt. Lại nói, Tấn Vương phi này quả nhiên dung mạo xinh đẹp như lời đồn, dáng người tuy rằng nhỏ nhắn một chút, nhưng lại tinh tế tao nhã, ôm vào trong ngực nhất định sẽ là tư vị mất hồn. Trách không được mọi người đều nói sau khi Tấn Vương cưới nàng, không hề đụng chút thịt nào. Có giai nhân như vậy trong ngực, chỉ sợ nữ nhân khác cũng không để vào mắt.
“Nhược Trừng, chúng ta…….” Diêu Khánh Viễn muốn nói lại thôi. Nhược Trừng nói với hắn: “Ta đã nghe được tất cả mọi chuyện. Cữu cữu yên tâm, có ta ở đây sẽ không để cho hắn được như ý.”
“Tấn Vương phi hẳn là phải rõ ràng, lấy xuất thân của lệnh biểu tỷ, gả cho ta thì đó là phúc khí của nàng ấy.” Liễu Chiêu nói.
“Hừ, loại phúc khí này của ngươi, nhà chúng ta không cần. Chuyện ngươi đắc tội với Thái Tử Phi, ai cũng biết. Chỉ là ngươi không dám đắc tội với Tô gia cho nên chạy đến đối phó với cữu cữu của ta. Chuyện tranh chữ lần trước, cũng là do ngươi làm phải không? Không phải là muốn thử xem quan hệ của bọn ta thế nào sao, liệu ta có nhúng tay vào hay không? Bây giờ ngươi thấy rồi đó, sao nào, nắm đấm của Vương gia nhà ta ngươi muốn được lĩnh giáo lại lần nữa sao?” Nhược Trừng trừng mắt nói,
Nhờ tới lần Chu Dục Thâm đánh hắn mấy cái, xương cốt Liễu Chiêu vẫn còn tê dại. Tươi cười trên mặt hắn có chút cứng đờ, không nghĩ tới vị Tấn Vương phi nhìn nhu nhược yếu đuối này, tính tình lại cứng cỏi như vậy.
“Ta mặc kệ các ngươi nói gì, ta đã định là cưới Diêu Tâm Huệ rồi. Không tin, chúng ta chờ xem.” Liễu Chiêu khoanh tay rời đi, để lại lễ vật ở trong viện.
Nhược Trừng nói với Bích Vân: “Đem tất cả đồ vật đó quăng ra ngoài cho ta.”
“Vâng.” Bích Vân lập tức kêu phủ binh tiến vào, đem đồ vật đem đi.
Dư thị vẫn còn sợ khi nhìn thấy Nhược Trừng, bà nơm nớp lo sợ nói: “Nhưng, nhưng vừa rồi người kia nói, muốn đi khắp nơi nói Huệ Nhi của chúng ta tư thông với hắn. Vậy phải làm sao bây giờ? Thanh danh của Huệ Nhi sẽ bị huỷ, sẽ không tìm được mối hôn sự tốt.” Bà nhào vào đầu vai Diêu Khánh Viễn khóc, kỳ thật bà rất hy vọng Nhược Trừng có thể giúp bọn họ.
Diêu Tâm Huệ từ trong phòng đi ra, trước tiên thi lễ với Nhược Trừng: “Đa tạ Vương phi giúp đỡ.” Sau đó đến bên cạnh Dư thị ôn nhu khuyên nhủ: “Nương, đây là mệnh của ta. Tìm không được nhà chồng, ta sẽ bồi người và cha cả đời. Chỉ cần không ảnh hưởng đến tiền đồ tương lai của đệ đệ là được.”
“Nha đầu ngốc, chờ ngươi già rồi thì ngươi dựa vào ai chứ?” Dư thị khóc nói.
Vốn dĩ Nhược Trừng nghe lời Chu Dực Thâm, không muốn trộn lẫn với hôn sự của Diêu Tâm Duệ. Nhưng lần trước ở Phương phủ, nàng có ấn tượng rất tốt với Diêu Tâm Huệ, hôm nay lại nhìn thấy nàng nói như vậy, trong lòng khó tránh khỏi dao động. Tuy rằng người cữu mẫu này của nàng một lời khó nói hết, nhưng lại sinh ra được một nữ nhi tính tình có vài phần giống cữu cữu. Nếu hôm nay nàng đã tới đây, không thể chỉ lo một nửa.
“Cữu mẫu đừng khóc, hôn sự của biểu tỷ ta sẽ nghĩ cách.” Nàng dưỡng như buột miệng thốt ra.
Dư thị chờ những lời này của nàng, vội vàng lôi kéo Diêu Thâm Huệ quỳ xuống: “Cảm ơn đại ân của Vương phi!”
“Nhược Trừng, đây là việc nhà chúng ta, ngươi không cần lo cho bọn ta. Cữu cữu của Liễu công tử kia ở Ngũ Quân Đô Đốc phủ, nghe nói vẫn hay đối đầu với Vương gia, như vậy ngươi không thể nhờ Vương gia được.” Diêu Khánh Viễn nói.
“Cữu cữu người yên tâm, vốn dĩ bọn họ chính là nhằm về phía Tấn Vương phủ chúng ta. Cho dù không có chuyện này, thì sẽ có chuyện khác, ta cũng không thể cứ mãi né tránh.” Nhược Trừng nói với Dư thị và Diêu Tâm Huệ đang quỳ trên đất, “Các ngươi mau đứng lên đi, chờ tin của ta.”
Trên đường hồi phủ, Nhược Trừng có chút chột dạ. Lời đã nói ra, nhưng nàng vẫn chưa có cách nào? Cuối cùng còn phải nói chuyện này với Chu Dực Thâm. Nếu Chu Dực Thâm biết nàng lại cùng Diêu gia có liên quan không rõ, không biết hắn có tức giận hay không . Nàng ủ rũ cụp đuôi, Bích Vân ở bên cạnh nói: “Vương phi cũng là mềm lòng, Dư thị kia thật sự là một con hát, ở trước mặt chúng ta một bộ diễn kịch. Khó trách cữu lão gia bị nàng ăn gắt gao.”
Tô Vân nói: “Cũng không thể nói như vậy, biểu cô nương thật sự đáng thương. Chẳng lẽ chúng ta lại trơ mắt nhìn nàng gả cho một tên cầm thú, hoặc là không gả được trở thành gái lỡ thì? Huống chi Liễu Chiêu kia rõ ràng chính là muốn gây sự với Vương gia và Vương phi chúng ta. Vương phi vẫn nên suy nghĩ tối nay nên nói chuyện này với Vương gia như thế nào.”
Đầu Nhược Trừng choáng khi nghĩ đến chuyện này. Lần trước ở Lưu Li xưởng nàng thấy Chu Dực Thâm tức giận đáng sợ như thế nào, vốn dĩ hắn đã không thích Dư thị, bảo nàng đừng tiếp xúc. Bây giờ nàng lại làm một chuyện lớn đồng ý giúp đỡ hôn sự của biểu tỷ.
……
Trong hoàng cung tiệc cưới vô cùng náo nhiệt, ca vũ góp vui. Chu Dực Thâm ngồi ở vị trí của mình, thỉnh thoảng có vài quan viên đến kính rượu chúc mừng hắn thăng chức. Hiện tại hắn nắm trong tay tám vạn Kinh quân, còn tiếp quản Cẩm Y Vệ, thân phận đã khác xưa rất nhiều.
Những người đó ban đầu cho rằng hắn là phật đất qua sông khó bảo toàn chính mình, giờ lại sôi nổi xoay theo chiều gió vây quanh hắn nịnh bợ. Nói đây là công lao to lớn hắn lập được khi đánh Thát Đát, vị trí Chỉ Huy Sứ sớm nên cho hắn, đây đều là những gì hắn nên có.
Sắc mặt Chu Dực Thâm bình tĩnh, nâng từ chén một mà uống. Khí tức trên người hắn vốn cường đại, không giận tự uy. Những kẻ đó diễn kịch một vai, nói một hồi liền có chút chột dạ, mặt mày xám xịt mà quay lại chỗ ngồi của mình.
Chỗ ngồi của Lý Thanh Sơn gần với Từ Quảng, đối diện với Chu Dực Thâm, ở giữa là các vũ công. Lý Thanh Sơn nói: “Quốc Công gia nhìn xem, Tấn Vương thật sự quay trở lại trung tâm quyền lực. Như vậy thì việc năm đó ngài cùng Hoàng Thượng làm, thì có ý nghĩa gì chứ?
Từ Quảng nhìn Chu Dực Thâm, chỉ cần nhìn thấy đôi mắt kia của hắn giống như đúc của Thần phi, cả người hắn liền e ngại, tựa hồ như nháy mắt là có thể nhớ tới nữ nhân đó trước khi chết liếc nhìn hắn. Hắn uống một chén rượu, nắm chặt tay: “Thái Tử không nghe lời ta nói, sớm muộn gì cũng sẽ gặp nạn.”
“Sớm muộn gì cũng phải chờ. Chúng ta cũng không ngại cho Tấn Vương điện hạ biết, vị trí Kinh Vệ Chỉ Huy Sứ cũng không dễ làm như vậy. Một chút chuyện nhỏ, cũng có thể dẫn hoả tự thiêu chính mình.” Lý Thanh Sơn nói.
Từ Quảng nhìn hắn: “Ngươi muốn làm gì?”
“Đây không phải là nơi để nói chuyện, ngày khác ta đến phủ của Quốc Công gia bái phỏng.”
Từ Quảng gật đầu, tiếp tục uống rượu.
Rốt cuộc hai bên tai của Chu Dực Thâm cũng thanh tịnh, nhìn trên bàn có một đĩa bánh tuyết hoa, cầm lấy ăn thử, chỉ cắn một miếng liền bỏ xuống. Bánh tuyết hoa Nhược Trừng làm so với bánh này ngon hơn nhiều, ngọt mà không ngán, vào miệng tan ngay. Nàng thích tự mình làm vài món ăn, còn muốn để hắn ăn thử. Nhưng mà nàng thật sự rất thông minh, lần đầu làm liền vô cùng ngon. Điểm tâm của Thực Cẩm Ký so với của nàng làm đều kém xa.
Lúc này, Chu Dực Thâm nghe được thứ phụ Dương Miễn cùng người khác bàn bạc hôn sự của cháu trai nhà mình, cô nương gả qua chính là Phương Ngọc Châu của Phương gia. Ánh mắt hắn nhìn quanh trong phòng, dừng lại trên người của Thẩm An Tự, gọi tuỳ tùng bên người thì thầm hai câu.
Vốn dĩ Thẩm An Tự không có tư cách tham gia đại yến có quy mô như thế này, nhưng vì hắn là cận thần của Thái Tử, Thái Tử phá lệ khai ân, hắn liền cùng Diệp Minh Tu cùng nhau ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Không ai đến kính rượu bọn họ, bọn họ liền yên lặng tự mình uống. Cả hai đều là người tâm cao khí ngạo, tuy rằng ngày thường hay gặp mặt, nhưng họ rất tin tưởng vào tình bạn của quý nhân. Trên người văn nhân luôn có tính khí ôn hoà.
Thẩm An Tự nhìn tuỳ tùng đi đến trước mặt hắn, nghi hoặc là do ai phái tới, tuỳ tùng kia cúi người nói với hắn vài câu.
“Còn có chuyện này sao?” Thẩm An Tự nghe xong, chân mày cau lại.
Tuỳ tùng gật đầu: “Thân phận Vương gia bày ra ở đó, không có cách nào ra mặt, ý tứ là muốn Thẩm đại nhân xem xét mà làm.”
“Ta đã biết.” Thẩm An Tự gật đầu nói.
Diệp Minh Tu ngồi bên cạnh mơ hồ nghe được những từ như tiệc mừng thọ của Phương phủ, Bình Quốc Công thế tử phu nhân và Vương phi. Sự tình trong tiệc mừng thọ ngày ấy, thật ra hắn đã nghe Tô Phụng Anh nói một chút, chỉ nghĩ đó chỉ là chuyện cười nhỏ ở nội viện thôi, cũng không để trong lòng, xem ra chuyện vẫn chưa chấm dứt.
Diệp Minh Tu cũng không phải kẻ thích chõ mũi vào chuyện của người khác, chẳng qua chuyện có liên quan đến Nhược Trừng, vì vậy hắn phá lệ quan tâm một chút.
Một lát sau, Thái Tử đích thân đi đến tạ ơn khách khứa. Khuôn mặt hắn ửng đỏ, nhưng cũng là xuân phong đắc ý, xem ra hắn vừa lòng đối với Thái Tử Phi. Nữ nhi Tô gia đều đoan trang, tài mạo song toàn, tự nhiên là không thua kém ai.
Chờ sau khi yến hội kết thúc, đám người Dương Miễn cùng đi ra khỏi cung, chuẩn bị lên xe nhà mình hồi phủ, trong lúc vô tình liền nghe được hai người phía trước đang nghị luận chuyện trong tiệc mừng thọ của Phương lão phu nhân vài ngày trước đó. Một người trong đó nói: “Ngày ấy Phương gia cô nương hung hăng đắc tội với Bình Quốc Công thế tử phu nhân và Tấn Vương phi. Bây giờ Tấn Vương đắc thế, chỉ sợ là cô nương đó bị doạ ngốc rồi? Sớm biết có hôm nay, hà tất trước đó phải làm vậy? Trong phủ Tấn Vương chỉ có duy nhất một nữ quyến đó, lại là người được Vương gia nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, đau lòng đặt ở đầu quả tim.”
“Aiz, vừa rồi ở trong bữa tiệc ta nghe nói, Dương đại nhân còn muốn cùng Phương gia kết thân đó. Cưới một tức phụ thiển cận như thế về, thật không phải là phúc của Dương phủ mà.”
“Phải vậy không? Cưới vợ không hiền là huỷ đi ba đời, Dương đại nhân cũng không phải là gia đình công khanh mấy đời, cưới vợ càng phải thận trọng. Tính đi tính lại, cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta, quản chuyện nhà người ta làm gì a.”
Đi theo phía sau bọn họ Dương Miễn nghe xong, sắc mặt lại cứng ngắc, đi thẳng lướt qua bọn họ, đi thẳng về phía trước.
Thẩm An Tự nhìn bóng dáng Dương Miễn rời đi, khoé miệng giương lên. Phương Ngọc Châu dám khi dễ hai muội muội của hắn, cũng đừng hòng làm được cháu dâu của thứ phụ.
Danh sách chương