Chu Dực Thâm thất bại phát hiện, nàng đã không còn là Cục Bột Nhỏ mà hắn biết ngày xưa, luôn cẩn thận rụt rè sợ hãi trước mặt hắn, được hắn yêu thương một chút đã vô cùng sung sướng hạnh phúc. Bây giờ nàng có cảm xúc có tính tình, dễ dàng bực bội giận dỗi như mèo nhỏ giương móng vuốt, mà hắn lại không có cách nào. 
 
Lần đầu tiên phải nghĩ cách làm hòa với một người con gái, hắn cảm thấy thật bất lực! 
 
Sinh ra ở hoàng gia, từ nhỏ cao cao tại thượng, quen được người khác thuận theo vâng lời, Chu Dực Thâm cho rằng đó là chuyện đương nhiên. Hắn cũng quan niệm, quan hệ phu thê hẳn là giống như phụ hoàng và mẫu thân vậy, "phu xướng phụ tùy" (chồng nói vợ nghe). Phụ hoàng đã quyết định, dù mẫu thân trong lòng không vui, ngoài miệng cũng tuyệt không dám nói ra nửa chữ không. 
 
Đó là truyền thống nhà đế vương, nam tử trời sinh đã được hưởng đặc quyền. 
 
Với nữ nhân, hắn quen từ xưa mọi việc đều thuận lợi. Dù những nữ nhân đó xuất phát từ ích lợi hay là mục đích khác mà tiếp cận, hắn chưa bao giờ phải mất nhiều tâm tư trên người các nàng! Hậu cung giống như một đấu trường, nơi đó nữ nhân phải sinh tồn bằng bản lĩnh, mà hắn chỉ cần ngồi quan sát thờ ơ. 
 
Cho nên hắn không cần để ý cảm xúc của họ, cô độc hoặc là bi thương, trong suy nghĩ của hắn, là hi sinh cần thiết để đổi lấy vinh hoa phú quý! 
 
Nhưng nha đầu này hoàn toàn khác những nữ nhân kia! Nàng ở lại bên hắn, là bởi vì nàng thật sự thích hắn. Tình cảm trong trẻo thuần khiết như tuyết trên đỉnh núi, không nhiễm bất kì tạp chất gì của nhân gian. Loại tình cảm thuần túy này khiến lòng tự trọng của nam nhân được cực đại thỏa mãn, mà hắn cũng vui vẻ cho nàng càng nhiều sủng ái. Hắn cho rằng như thế là đủ rồi. Hắn muốn một trái tim chân thành — thứ mà đời trước hắn chưa từng có. 
 
Cho đến hôm nay nàng nổi giận, bỏ mặc hắn một mình rời đi, hắn bỗng nhiên phát hiện: điều nàng muốn từ hắn, lại không phải giống như hắn nghĩ. 

 
Chu Dực Thâm bối rối. Hắn chưa từng yêu, càng không biết phải yêu một người như thế nào! 
 
“Quan gia, người đang ở bên trong!” Từ nhà chính bên ngoài bỗng vang lên giọng nói của Mã quản sự, rồi có tiếng bước chân lộp cộp tiến về phía này. 
 
Sau đó nghe được Tiêu Hữu quát: “Kẻ nào dám tự tiện xông vào đây?” 
 
Mã quản sự hình như cười lấy lòng: “Thưa ngài, vài vị đây là quan sai của Thuận Thiên Phủ, nói trên núi sau chùa Long Tuyền đã xảy ra một vụ án đả thương người nghiêm trọng, cho nên bọn họ đến hỏi một chút tình huống!” 
 
Bên ngoài trầm mặc một lát, Tiêu Hữu trả lời: “Các ngươi đợi ở đây một lát, ta đi vào bẩm báo một tiếng!” 
 
Lại có một giọng nói xa lạ vang lên: “A, người bên trong cao giá thật? Quan phủ làm việc còn bắt ta chờ ở đây? Thức thời thì mau tránh ra!” 
 
“Ngươi dám!” 
 
Bên ngoài không khí giương cung bạt kiếm, hình như Mã quản sự đang nhỏ giọng khuyên giải. Chu Dực Thâm lo lắng tình hình này sẽ quấy nhiễu đến Nhược Trừng đang ở trong phòng, bèn đứng dậy đi ra ngoài. 
 
Mấy quan sai nhìn thấy một nam tử mặc y phục màu xanh tím than phẳng phiu, vải dệt họa tiết mây vờn, trên eo đeo ngọc bội, mạnh mẽ uy vũ từ trong phòng bước ra. Tướng mạo người này anh tuấn, thân hình cao lớn, khí thế nghiêm nghị, đứng sừng sững như núi cao áp người. 
 
“Chuyện gì?” Chu Dực Thâm đứng trong viện, thong dong hỏi. 
 
Lúc này Tiêu Hữu mới rút kiếm thu hồi vào vỏ, lui sang bên cạnh. 
 
Vị quan sai dẫn đầu không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, giọng khách khí hơn: “Chuyện là thế này, có người báo án, nói trên núi sau chùa Long Tuyền, có người bị đánh trọng thương đến hôn mê. Nơi này rất gần hiện trường vụ việc, ngài đây có biết được nội tình gì không?” 
 
Chu Dực Thâm quét mắt liếc quản sự họ Mã một cái, quản sự cúi đầu. Quan phủ làm việc, hắn chỉ là một dân đen tiểu tốt, tất nhiên cũng không dám cản trở. Chu Dực Thâm không ngờ Thuận Thiên Phủ hành động nhanh như vậy, xem ra người bị đánh nọ có chút địa vị. Hắn cũng chẳng e ngại, nói thẳng luôn: “Là việc do ta làm!” 
 
Tất cả mọi người đều sửng sốt. Vị quan sai kia phá án nhiều năm, từng gặp qua không ít phạm nhân liều chết không nhận tội, nhưng chưa từng thấy ai thừa nhận nhanh chóng thẳng thắn như thế, cũng không khỏi bội phục sự can đảm của người này. Hắn nghiêm mặt nói: “Nạn nhân chính là kim khoa sĩ tử. Dựa theo luật pháp, e rằng ngươi cần đi theo ta một chuyến!” Hắn ra hiệu cho thuộc hạ, liền có mấy quan sai mặc áo giáp tiến lên muốn bắt Chu Dực Thâm. 
 
Tiêu Hữu dẫn đầu nhóm phủ binh lập tức che chắn trước mặt Chu Dực Thâm, hai bên giằng co. Mã quản sự thấy Chu Dực Thâm đã gây ra chuyện lớn, lại muốn chống đối quan phủ, liền lựa lời khuyên giải: “Đừng động thủ đừng động thủ, có chuyện gì từ từ nói! Thôn trang nhà ta dù sao cũng là mang danh nghĩa Tấn Vương, náo loạn ầm ĩ lên thực không tốt! Ngài đây, không bằng ngài hãy theo quan gia đi một chuyến, nói chuyện cho rõ ràng! Vạn cùng bất đắc dĩ, còn có thể nhờ Vương gia ra mặt, đúng không ạ?” 

 
Trong viện, âm thanh ồn ào dù sao cũng kinh động đến Nhược Trừng. Nàng mở cửa ra, nhìn thấy không khí căng thẳng giữa mọi người, không khỏi lo lắng. Nàng không dám bước ra ngoài, chỉ thò một nửa người, khẽ gọi Chu Dực Thâm, hắn quay đầu lại nói: “Trở về phòng đi!” 
 
Nhược Trừng không chịu đi, nhìn bóng dáng cao lớn kia trong bóng đêm. 
 
Vừa rồi tức giận, nàng cũng không hỏi rõ ràng ngọn nguồn sự tình, ở trong phòng chỉ mơ hồ nghe thấy ai đó bị đánh trọng thương, hình như không giống nàng suy nghĩ! Lần này hắn cải trang rời kinh, không thể dễ dàng bại lộ thân phận! Nàng lo lắng những quan sai đó sẽ tìm hắn gây phiền toái, hiện giờ cũng không còn lòng dạ nào nghĩ đến chuyện giận dỗi nữa. 
 
Mã quản sự thoáng thấy một bóng hình xinh đẹp đứng bên cửa, ngẩng lên nhìn, giật mình khiếp sợ. Đó chính là tiểu nương tử ban ngày bị áo choàng bọc kín sao? Thoạt nhìn vừa độ trăng rằm, mặt hoa da phấn, thật sự là nhan sắc khuynh thành! Hắn ngây người nhìn không chớp mắt, cho đến khi Nhược Trừng phát hiện hắn đang nhìn mình chằm chằm, lập tức lùi về sau cánh cửa. 
 
Chu Dực Thâm thấy sự tình phát triển đến bước này, nếu không nói ra thân phận e rằng không xử lý được. Có điều nếu làm vậy, hành tung bại lộ, không thể an tâm nghỉ dưỡng ở đây nữa, khá là mất hứng! Đang định mở miệng, ngoài cửa bỗng có một người vội vàng bước vào, bên cạnh còn có nha hoàn của Tô Kiến Vi đi theo. 
 
Chu Dực Thâm nhìn người kia đến bên cạnh vị quan sai, ôm quyền nói: “Quan gia, đã điều tra rõ, chỉ là chút hiểu lầm mà thôi!” 
 
Nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên hắn lại đối mặt với địch thủ đời trước. Lúc đó, Diệp Minh Tu đã vào nội các, trở thành thủ phụ, trên người toát ra vẻ ung dung tự tin. Mà giờ phút này, hắn vẫn chỉ là bình dân áo vải hai bàn tay trắng, không khỏi có chút e ngại kém khí thế. Bọn họ bây giờ là người xa lạ không quen biết, cũng vô ân oán. 
 
Chu Dực Thâm đánh giá rất cao tài năng của Diệp Minh Tu, cũng bội phục sự ẩn nhẫn và tâm cơ của hắn. Xuất thân khiến cho tác phong hành sự của hai bên khác nhau một trời một vực. Dù vậy, bọn họ đã từng hợp tác giúp đỡ lẫn nhau, là đồng minh thân cận nhất. 
 
Nhưng sau khi hắn lên ngôi, hoàng quyền và lợi ích của Diệp Minh Tu kịch liệt mâu thuẫn. Vì hắn dưới gối không con, vấn đề lựa chọn người thừa kế xung đột với ý kiến của Diệp Minh Tu, hai người đi tới mức đối lập. Trước khi Diệp Minh Tu phát động cung biến, làm sao hắn không muốn giết người này kia chứ? 
 
Thắng làm vua thua làm giặc, đó là lẽ đương nhiên. 
 
Chẳng qua chuyện cũ giống như một giấc mộng. Theo kiếp này, quỹ đạo lần lượt thay đổi, giữa hai người cũng khó có khả năng liên quan gì đến nhau. Người con gái kia đã trở thành thê tử của hắn, toàn bộ thể xác và tinh thần đều thuộc về hắn, không dây dưa gì với Diệp Minh Tu nữa. 
 
Quan sai thấy đó chính là người báo án ban đầu, nhíu mày: “Hiểu lầm?” 
 
Người bị đánh là cháu trai đằng ngoại của Lý Thanh Sơn, nếu xử lý không tốt, bát cơm ăn của bọn hắn cũng chẳng còn! 
 
Diệp Minh Tu lại ôm quyền tiếp lời: “Là do bằng hữu của ta quấy rối nữ tử đàng hoàng, vị huynh đài này trùng hợp đi ngang qua, ra tay tương trợ. Có nha hoàn thân cận bên người làm chứng!” 
 
Diệp Minh Tu quay sang nhìn nha hoàn, nha hoàn kia đi đến trước mặt vị quan sai, khẽ nói vài câu. Quan sai lộ vẻ kinh ngạc, liên tục gật đầu: “Thì ra là thế, vậy ta sẽ trở về báo cáo với đại nhân rồi quyết định! Chúng ta đi!” Quan sai không ngờ Liễu Chiêu gan to tày trời, bị sắc đẹp làm váng đầu, vậy mà dám trêu chọc thiên kim tiểu thư Tô gia! Mà vị thiên kim này không tiếc hy sinh danh tiết của bản thân để bảo vệ người trước mắt, xem ra quan hệ giữa hai người cũng không tầm thường! 

 
Ở hoàng thành, đây là việc làm khó bọn họ nhất! Hai bên đều là nhà quyền quý, làm sao dám đắc tội ai? Hắn chỉ có thể ném lại củ khoai phỏng tay này cho quan trên thôi! 
 
Mã quản sự thấy sự tình biến chuyển, vội vàng tiễn mấy vị quan sai đi ra ngoài. 
 
Lúc này Diệp Minh Tu mới nhìn về phía Chu Dực Thâm. Hắn và Lý Viên phát hiện Liễu Chiêu biến mất, sau đó, trên núi ở sau chùa Long Tuyền tìm thấy hắn bất tỉnh nhân sự, liền đi báo quan. Quan sai tìm được một đứa nhỏ, nói có thấy một đôi nam nữ tướng mạo cực xuất chúng ở trên đường núi, liền tìm đến thôn trang này. Sau đó nha hoàn của Tô Kiến Vi tìm hắn, báo ra chân tướng. Tô Kiến Vi không tiện ra mặt, lúc này Diệp Minh Tu mới tới giải vây. 
 
Hắn hành lễ trịnh trọng: “Đa tạ Vương gia đã ra tay tương trợ!” Hắn sắp liên hôn với Tô gia, Tô Kiến Vi cũng có thể tính là em vợ tương lai, hắn thay mặt nói lời cảm tạ cũng là phải đạo. 
 
Nhược Trừng cuối cùng đã hiểu ra. Chu Dực Thâm cũng không phải cố ý đi gặp nữ tử kia, mà là thấy ấy nàng bị người dây dưa, hắn ra tay giúp đỡ, còn đả thương tên háo sắc, vì vậy mới có chuyện quan sai tới cửa. Nàng vừa áy náy vừa buồn bực. Vừa rồi vì sao hắn không nói rõ ràng? Hại nàng một mình miên man suy nghĩ, cho rằng hắn và nàng kia có liên quan. Nam nhân nhà đế vương, dù là tiên hoàng sủng ái nương nương như vậy, hậu cung cũng không ngừng nạp thêm người mới. Chư hầu phiên vương cũng đều là tam thê tứ thiếp, cho nên nàng theo bản năng mà cảm thấy Chu Dực Thâm không thể ngoại lệ. 
 
Nàng muốn một tình cảm toàn tâm toàn ý. Những đêm dài, hình ảnh nương nương đứng một mình bên cửa cung lạnh lẽo đã khắc rất sâu trong tâm trí nàng. Nàng không muốn lại giống như nương nương, cô độc quạnh quẽ chờ đợi từ lúc tối đến tận bình minh. Hơn nữa nàng tự biết mình ích kỉ, không muốn chia sẻ hắn với bất kì kẻ nào! Muốn độc chiếm, là bởi vì tình đã sâu! 
 
Chu Dực Thâm chỉ nghĩ làm sao cho Diệp Minh Tu nhanh chóng rời đi, không muốn Nhược Trừng có bất kì tiếp xúc gì với hắn. 
 
Diệp Minh Tu cũng đang định cáo từ, lại thấy Nhược Trừng từ bên trong cánh cửa đi ra, gọi hắn “Tiên sinh!”. Đã hơn một năm không gặp, gương mặt nàng không còn vẻ non nớt trẻ con, thay vào đó, đuôi mày khóe mắt toát lên vẻ quyến rũ của danh hoa khuynh quốc, ngầm cho thấy Tấn Vương thật là có phúc! 
 
Diệp Minh Tu vừa định chào hỏi Nhược Trừng, đáp lại nàng một tiếng, nhưng cánh tay Chu Dực Thâm bỗng chụp tới, khóa Nhược Trừng ở trong ngực, lạnh lùng nói: “Không tiễn!” Sau đó hắn liền ôm nàng về phòng. 
 
Nhược Trừng cảm thấy Chu Dực Thâm như vậy thực không phải, nhưng bị hắn ôm chặt, không thể động đậy. 
 
Chu Dực Thâm đã hạ lệnh tiễn khách, Tiêu Hữu liền giơ tay mời Diệp Minh Tu rời đi. Diệp Minh Tu biết Tấn Vương xưa nay cao ngạo, có lẽ là chướng mắt hắn bình dân áo vải, cũng thẳng bước ra ngoài. Bọn họ vốn khác nhau một trời một vực, không giao thiệp cũng là bình thường! Nhưng sẽ có một ngày, hắn sẽ đứng ngang hàng với người kia, để đến ngày đó hắn sẽ không tiếc bất kì giá nào! 
 
Quay trở lại phòng, đồ ăn đều đã nguội lạnh. Chu Dực Thâm ấn Nhược Trừng ngồi xuống cạnh bàn, lại kêu đầu bếp nữ đi hâm nóng đồ ăn. Nhược Trừng ngồi trầm mặc không nói, Chu Dực Thâm nhìn nàng, nhíu mày: “Nàng còn giận sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện