Tố Vân thở dài: “Dạ vẫn chưa có thêm tin tức, chắc là hành trình bị kéo dài! Mùa đông năm nay khắc nghiệt, ngựa xe đi đường cũng không dễ dàng gì!”

Nhược Trừng ủ tay trong tay áo, gật gật đầu. Tuy nàng ở trong Tấn Vương phủ, lại rất lâu rồi chưa gặp Tấn Vương.

Tấn Vương Chu Dực Thâm là hoàng tử thứ chín của tiên đế, cũng là nhỏ nhất. Thần phi - mẹ đẻ hắn là phi tử được sủng ái nhất lúc tiên đế về già. Cho nên từ khi sinh ra, hắn đã được tiên đế cực kì yêu thương, không chỉ được mang bên người cho học tập chính sự mà còn theo tiên đế hai lần chinh phạt Mông Cổ, cả văn cả võ đều rất xuất sắc.

Sau hắn lại được phong làm Tấn Vương. Dựa theo luật chế triều đại, hoàng tử hoàng tôn một khi phong vương là phải đến đất phong. Nhưng tiên đế không nỡ để hắn đi xa, liền ban cho Tấn Vương phủ ở ngay kinh thành, ân sủng càng sâu.

Trong khoảng thời gian ngắn, các triều thần đều cho rằng Tấn Vương là người có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế nhất.


Ở ngôi được hai mươi chín năm, tiên đế lâm bệnh băng hà, Hoàng trưởng tử phụng chiếu đăng cơ. Nhưng tiên đế còn để lại một đạo di chiếu, muốn Thần phi tuẫn táng.

Triều đại từ khi khai quốc tới nay có truyền thống phi tần tuẫn táng, Thần phi tuy thương con nhưng cũng chỉ có thể rưng rưng phục mệnh. Thần phi đi rồi, Tấn Vương bị huynh trưởng mới đăng cơ tống cổ đi canh giữ lăng tẩm, lần đi này vừa vặn đã ba năm.

Bích Vân bất bình nói thêm: “Tiên đế khi còn sống có thương Vương gia nhà chúng ta không? Lúc ấy Tấn Vương phủ ở kinh thành chạm tay là bỏng. Nhưng tiên đế và nương nương vừa đi, Tấn Vương phủ liền xuống dốc. Lần này Vương gia hồi kinh, hẳn sẽ không lại phải đi canh lăng tẩm một lần nữa?”

Tố Vân liếc nàng một cái, đuổi nàng đi múc nước.


Các nàng vốn đều là cung nữ trong cung Thần phi, trong lòng tất nhiên là hướng về Tấn Vương. Nhưng một đời vua một đời thần, hiện giờ đã không còn giống thời tiên đế trị vì khi xưa nữa.

Nhược Trừng ngồi trước gương đồng, mở hộp trang sức, ở ngăn trên có một chiếc vòng tay vàng khắc hình cá chép mà Thần phi tặng.

Nàng không khỏi tưởng nhớ Thần phi.

Thần phi và mẫu thân Diêu thị của Nhược Trừng là đồng hương, hai nhà chung một ngõ nhỏ. Thần phi thời trẻ cha mất sớm, gia cảnh rất nghèo khó, thường xuyên phải dựa vào sự tiếp tế của Diêu gia. Sau đó Thần phi may mắn tiến cung, chưa từng quên ân đức của Diêu gia, nhiều mặt quan tâm.

Ông ngoại Nhược Trừng vốn là nhà buôn bán tranh thư pháp, cũng khó khăn mới duy trì được cho gia đình đủ ăn. Từ khi có Thần phi làm chỗ dựa lớn, Diêu gia được quan phủ địa phương ưu ái cất nhắc, công việc phát đạt, dần dần trở thành nhà giàu trong vùng. Rất nhiều người tranh nhau kết thân với Diêu gia, hôn sự của Diêu thị cũng đã sớm định sẵn.

Nhưng năm ấy Diêu thị mười sáu tuổi gặp Thẩm Uân, không màng sự phản đối của người nhà, ngàn dặm xa xôi theo hắn vào kinh.

Thẩm Uân tuổi trẻ thành danh, lúc ấy được phong là Đô Sát Viện đô ngự sử, vốn tiền đồ rộng mở. Không ngờ một ngày nọ trên đường trở về nhà, Thẩm Uân chẳng may trượt chân rơi xuống nước mà chết. Diêu thị vừa mới sinh con không lâu, nghe tin tinh thần hoảng loạn nặng nề, làm cháy nhà rồi táng thân trong biển lửa.

Nhược Trừng sau một đêm trở thành mồ côi. Thẩm gia không muốn nuôi một bé gái sơ sinh chỉ biết há mồm khóc oa oa, Diêu gia thì công bố đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với Diêu thị. Cuối cùng, chính Thần phi là người thương xót tình cảnh của Nhược Trừng, ôm vào trong cung nuôi nấng.

Thần phi vẫn luôn đối xử với Nhược Trừng như con gái ruột, không chỉ tự mình dạy nàng đọc sách biết chữ, lúc rảnh rỗi còn chải đầu trang điểm cho nàng. Tuy trong cung nhiều quy củ, cần thận trọng từ lời nói đến việc làm khiến cho Nhược Trừng trưởng thành sớm hơn trẻ con bằng tuổi rất nhiều, nhưng nhờ có Thần phi che chở, tuổi thơ của nàng vẫn rất vui vẻ êm đềm!

Cho đến khi tiên đế băng hà, Thần phi bị kéo đi tuẫn táng. Tử Cấm Thành rộng lớn như vậy, cung điện đã từng vô cùng quen thuộc, lại không còn chỗ dung thân cho nàng.

Tố Vân đang chải tóc cho Nhược Trừng, thấy đôi mắt nàng hồng hồng thì hoảng sợ: “Cô nương sao thế? Có phải nô tỳ mạnh tay quá không?”


Nhược Trừng vội vàng lấy tay xoa khóe mắt, lắc đầu nói: “Không phải, ta chỉ là đột nhiên nhớ tới nương nương!”

Tố Vân lớn tuổi nhất, từng ở bên Thần phi lâu nhất. Nàng nhớ tới chủ tử ôn hòa phúc hậu chưa từng kết oán với ai, cũng thổn thức không thôi. Nói vô tình nhất là nhà đế vương quả không sai. Sinh tử đều không phải do chính mình quyết định.

Bích Vân bưng chậu đồng từ bên ngoài chạy vào, suýt nữa làm đổ hết nước trong chậu ra ngoài. Tố Vân trách mắng: “Nha đầu này, càng ngày càng không quy củ! Ai dạy ngươi hấp tấp bộp chộp như vậy?”

Bích Vân vội đặt chậu đồng xuống, bực bội nói: “Tố Vân tỷ, lúc muội ra giếng múc nước, nghe thấy bọn Xuân Đào nói Vương gia sắp về đến nơi rồi! Lan phu nhân đã sớm ra cổng chờ, vậy mà không hề phái ai tới thông báo cho chúng ta biết!”

Tố Vân nghe vậy nhíu nhíu mày, xoay người mang áo choàng của Nhược Trừng tới, nhanh chóng giúp nàng mặc vào: “Cô nương, chúng ta cũng mau đi đi!”

Vương phủ hiện giờ số người ít ỏi, trừ Nhược Trừng và Lan phu nhân, cũng không có nữ quyến khác. Lan phu nhân tên thật là Chu Lan Nhân, là thiếp thất chính thức. Mấy năm trước, Thần phi chọn nàng ta vào phủ để dạy cho Chu Dực Thâm bài học vỡ lòng về việc nam nữ, xem như nữ nhân đầu tiên của hắn. Sau bởi vì Chu Dực Thâm rời kinh đi canh lăng, vương phủ không có nữ quyến khác, công việc trong phủ đều giao cho nàng ta xử lý.

Chu Lan Nhân đối với Nhược Trừng không tốt cũng chẳng xấu, xưa nay chẳng quan tâm, cũng không quá phận khắt khe. Nhìn chung chính là trạng thái nước giếng không phạm nước sông.

Các nàng vừa ra khỏi phòng, Nhược Trừng vội hà hơi vào lòng bàn tay. Ngày hôm qua tuyết vừa rơi, còn bám mảng dày trên mặt đất, dẫm lên tuyết vừa cứng vừa trơn. Con đường chính trong phủ đã dọn sạch tuyết. Hai bên đường, tuyết bám trên cỏ một tầng thật dày, giống như tấm thảm nhung thuần sắc trắng.


Khi các nàng đi đến gần cửa thuỳ hoa, có một người phụ nữ lớn tuổi mặc xiêm y vải bố, trán đeo đai nhung, tay cầm ô, bước từ hành lang tới, mặt tươi cười: “Cô nương muốn đi đâu vậy?”

Bà này là nhũ mẫu của Chu Lan Nhân, Lý ma ma, trong vương phủ cũng coi như một nhân vật có tiếng nói trọng lượng.

Tố Vân bước lên trả lời: “Lý ma ma, chúng tôi nghe nói Vương gia sắp về đến nơi, cho nên định ra cổng đón!”

Lý ma ma trầm mặt xuống, nhìn Nhược Trừng: “Lão thân thấy, cô nương vẫn đừng nên đi thì tốt hơn! Cô cũng biết mình là do thái phi nuôi bên gối. Vương gia thật vất vả mới có thể trở về một chuyến, nhìn thấy cô nương khó tránh khỏi nhớ tới nương nương, càng thêm thương tâm!”

Bà ta tuy dùng kính ngữ, nhưng toàn bộ lời nói lại không cung kính cho lắm. Nhược Trừng sắc mặt trắng bệch, tay nắm chặt gấu áo, cúi đầu. Chu Dực Thâm mỗi tháng đều sẽ gửi thư về nhà, nhưng thư nhà chỉ viết cho Chu Lan Nhân, chưa bao giờ có đôi câu vài lời nhắc tới nàng, dường như coi nàng không hề tồn tại.

Kinh thành có không ít người nói sau lưng rằng nàng đúng là sao chổi, sinh ra liền khắc chết cha mẹ, sau đó lại khắc chết Thần phi - ân nhân nuôi nấng nàng. Có lẽ Tấn Vương cũng nghĩ như những người đó, ước gì cách nàng thật xa? Nghĩ đến đây, Nhược Trừng bất giác lùi lại, tránh ở phía sau Tố Vân. Bích Vân phẫn nộ quát Lý ma ma: “Bà nói vớ vẩn gì thế? Nương nương trước lúc lâm chung, cố ý dặn dò Vương gia chăm sóc cô nương nhà chúng ta. Lại nói, dù thế nào cô nương cũng coi như là chủ tử, bà không sợ ta bẩm báo Vương gia, trị bà tội bất kính?”

Lý ma ma lạnh lùng cười một tiếng: “Hai nha đầu các ngươi đừng trách ta nói chuyện khó nghe! Vương gia nếu nhớ kỹ cô nương của các ngươi, vì sao trong thư gửi về chưa từng nhắc đến nàng một lần nào? Ngài ấy nuôi các ngươi, chẳng qua là nể mặt thái phi thôi! Phu nhân nhà chúng ta lại khác, được chính thái phi lúc sinh thời làm chủ, nâng kiệu đưa vào vương phủ, lại là nữ nhân duy nhất của Vương gia! Nếu cô nương về sau còn muốn sống an ổn tại vương phủ, thì hãy tự biết nên làm như thế nào!”

Ý bà ta là, Chu Lan Nhân mới là chủ tử chính thức của vương phủ, Nhược Trừng phải xem sắc mặt nàng ta mà cư xử.

“Mụ đừng khinh người quá đáng!” Bích Vân nhìn vẻ mặt ngạo mạn vô lễ của Lý ma ma thì nổi giận. Nàng vốn ở trong cung ra, chưa từng phải chịu nhịn một người hầu hèn mọn thấp kém như vậy bao giờ.

Tố Vân vội vàng giữ chặt Bích Vân, nhẹ giọng nói: “Ý của Lý ma ma chúng tôi đã hiểu, sẽ đưa cô nương trở về!” Nói xong, nàng lôi kéo Bích Vân và Nhược Trừng quay về.

Chờ các nàng đi xa một chút, Lý ma ma liền nhổ toẹt xuống đất: “Phi, tưởng mình là ai chứ!”

Bích Vân nghe thấy được, tức giận định quay lại cãi nhau với Lý ma ma. Tố Vân vội kéo nàng sang một bên, thấp giọng nói: “Bích Vân, muội cho rằng chúng ta còn ở trong cung sao? Bà ta nói cũng không sai, Vương gia một ngày chưa phong phi, hậu trạch vương phủ này là do Lan phu nhân định đoạt. Chúng ta không thể đắc tội nàng ta!”

“Nhưng Vương gia đã trở lại, Vương gia sẽ làm chủ cho cô nương! Chúng ta……”

Tố Vân ngắt lời nàng: “Chúng ta đều biết rõ tính tình Vương gia, ngài ấy sẽ quản chuyện nữ nhân trong nhà sao? Mấy năm nay, Vương gia không hề để ý đến cô nương, chắc là tin vào lời đồn, cảm thấy nương nương là bị nàng khắc chết. Muội nếu muốn tốt cho cô nương, cũng đừng gây thêm phiền toái cho nàng! Chờ về sau cô nương xuất giá rời khỏi vương phủ, chúng ta sẽ không phải chịu nhịn nhục thế này nữa! Hiện giờ, tạm thời nhẫn nhịn đi!”

Bích Vân nghe vậy, ngước nhìn Nhược Trừng đang đứng trên hành lang, khuôn mặt bầu bĩnh ngây thơ trẻ con, chỉ có thể tạm thời nuốt cơn giận này xuống.
 
Chu Lan Nhân đứng trước cổng vương phủ, dưới áo choàng lộ ra váy lụa màu lam rực rỡ, búi tóc châu ngọc, dáng vẻ quý phu nhân. Nàng ta dáng người cao gầy, dung mạo xinh đẹp, cũng nổi bật giữa đám người. Chờ lâu vẫn chưa thấy Tấn Vương về đến nơi, nàng ta hơi sốt ruột khẽ vuốt hoa tai khắc hồ lô vàng đung đưa trên vai, hỏi đại nha hoàn Hương Linh: “Ngươi giúp ta nhìn xem, có lòe loẹt quá không?”

“Dạ không, đôi hoa tai này rất hợp với làn da trắng của phu nhân!” Hương Linh ngọt ngào đáp.

Chu Lan Nhân vừa lòng mà cười cười, vén lại tóc mai bên thái dương nói: “Lát nữa gặp Vương gia, tuyệt đối đừng nhắc đến sao chổi kia, tránh làm cho ngài khó chịu!”


“Phu nhân yên tâm, nô tỳ hiểu được! Nhưng nếu nàng ấy không biết điều, tự chạy đến……”

Chu Lan Nhân hừ lạnh một tiếng, thấp giọng nói: “Ta biết nha đầu kia thích ăn cua, hôm qua đã sai làm thật nhiều cua hấp rượu, hy vọng nó ngủ nhiều vào, đừng tới chướng mắt! Có ngôi sao chổi này trong phủ, đêm đêm ta đều ngủ không ngon giấc, sợ nó khắc cả Vương gia và ta. Nhưng thái phi lúc lâm chung đã giao phó, không thể đuổi nó đi!”

Hương Linh trấn an nàng vài câu, vừa vặn Lý ma ma từ bên trong đi ra, đến bên Chu Lan Nhân: “Phu nhân yên tâm, lão thân đã xử lý thỏa đáng, nha đầu kia sẽ không tới!”

Chu Lan Nhân vừa định khen ngợi bà ta, trên đường bỗng truyền đến tiếng vó ngựa “Đát đát”. Hương Linh vui vẻ hô lên: “Nhìn xem, chắc là xe ngựa của Vương gia rồi!”

Trong xe ngựa, Lý Hoài Ân hạ rèm cửa xuống, nhìn sang Chu Dực Thâm đối diện nói: “Vương gia, chúng ta sắp về đến nơi rồi!”

Chu Dực Thâm trong tay cầm sách, trầm mặc đọc. Trực giác mách bảo Lý Hoài Ân rằng Vương gia hai ngày qua có gì đó kì lạ. Lại nghĩ bọn họ mới từ đế lăng trở về, hắn ôm hai tay, không khỏi rùng mình. Vương gia nhà hắn không phải là bị hồn ma gì đó bám vào người chứ?

Chu Dực Thâm không biết suy nghĩ của Lý Hoài Ân, một mình tự hãm trong tâm tư của bản thân. Hắn rõ ràng đã chết trong cung Càn Thanh, năm Thái Hưng thứ năm. Thế nhưng giờ phút này, hắn trở lại năm Đoan Hòa thứ ba, khi mười tám tuổi. Năm nay là hết tang kì, hắn không có lý do gì tiếp tục lưu tại hoàng lăng, hoàng huynh liền triệu hồi hắn về kinh.
Mới đầu hắn cho rằng mình đang nằm mơ. Có lời đồn cho rằng lúc con người chết đi, sẽ được nhìn lại cuộc đời mình một lần. Nhưng giấc mơ này bắt đầu từ lúc còn ở hoàng lăng, suốt hành trình trở về kinh thành cũng chưa kết thúc. Hơn nữa, ngũ quan, thần trí, trải nghiệm rõ ràng chân thật như vậy, cho nên hắn dần dần nhận ra, hắn thật sự chưa chết, mà là trọng sinh - sống lại một lần nữa.

Thiên mệnh, thật không thể tưởng tượng nổi!

Hắn hơi hoảng hốt, cũng chưa kịp thích ứng một lần nữa trở lại thân phận Tấn Vương.

Lý Hoài Ân thấy chủ tử trầm mặc không đáp, liền ghé sát hơn một chút nói: “Vương gia, có phải ngài đang có tâm sự gì không? Có thể chia sẻ với nô tài …”

Chu Dực Thâm ngước mắt, nhìn hắn thật sâu. Lúc này Lý Hoài Ân mới là một thiếu niên mười bảy tuổi, chưa phải kẻ cẩn thận chặt chẽ, thận trọng từng bước ở cung Càn Thanh. Đời trước, hắn trải qua nhiều sát phạt, trở thành chủ nhân thiên hạ, nhưng không thể tin tưởng bất kì kẻ nào bên mình. Huynh đệ, con cháu, thuộc hạ, tâm phúc, dần dần đều đứng ở phía đối lập, đấu đến ngươi chết ta sống.

Lúc lâm chung, hắn cảm thấy vô cùng mỏi mệt, không biết cuộc đời ngắn ngủi của mình rốt cuộc đạt được điều gì.

Có lẽ lúc này khuôn mặt Chu Dực Thâm toát ra khí thế thật sự làm cho người ta sợ hãi, Lý Hoài Ân rụt rụt thân mình: “Chủ tử, ngài, ngài đừng nhìn nô tài như vậy, nô tài... rất sợ hãi!”

Chu Dực Thâm khẽ cười, nhắm mắt dựa vào vách xe, nhẹ nhàng nói: “Lý Hoài Ân, ngươi vẫn như cũ thật tốt!”

Lý Hoài Ân chẳng hiểu gì cả, sờ sờ gáy, hắn vẫn luôn là cái dạng này mà? Vừa lúc đó, xa phu ở bên ngoài cất tiếng: “Bẩm vương gia, đến nơi rồi ạ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện