Chuyển ngữ: ChenLuan
Lý Toản nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông cụ, cười nhàn nhạt, lại hỏi: "Trong nhà có mấy người?"
Ông cụ nhấc cánh tay nhăn nheo thô ráp lên, một bên khoa tay múa chân, một bên nhỏ giọng nói liên miên.
Y Tang phiên dịch lại: "Có chín người. Nhưng mà cả nhà con trai lớn chạy trốn qua nước láng giềng. Con trai út đi lính, trong nhà còn có vợ, con dâu cùng hai đứa cháu."
"Bình thường có làm ruộng không?"
"Có chứ! Nhưng bởi vì chiến tranh loạn lạc, rất nhiều hoa màu đều bị huỷ hoại, chỉ thu hoạch được chút lúa mì. Không biết ăn hết rồi, sau này phải làm thế nào nữa."
Lý Toản mín chặt môi không nói chuyện nữa. Anh đứng tại chổ một lát, dư quang nhận ra cái gì đó, quay đầu nhìn nhìn, Tống Nhiễm đang quay phim. Anh không quá quen với việc để lộ mặt trước ống kính, có hơi mất tự nhiên ngoảnh mặt ra chổ khác, lùi ra sau một bước, tránh khỏi ống kính.
Cách đó không xa, mọi người vẫn còn đang vui vẻ vác túi lúa mì.
Lý Toản đứng một bên, nhìn các chiến hữu của mình, lại không nhịn được khe khẽ cười.
Tống Nhiễm nhìn sườn mặt anh nghiêng nghiêng mỉm cười, do dự không biết có nên chụp lại không, đúng lúc anh quay đầu lại, chạm phải ánh mắt cô.
Ý cười trên mặt anh còn chưa vơi đi, nói: "Lúc nãy tôi đoán sai rồi, cái túi kia không vượt quá tám mươi cân."
Cô gật gật đầu: "Ừm."
Ông cụ biết được bọn họ tới gỡ bỏ mìn, cũng rất vui mừng, run run rẩy rẩy từ trong bọc lấy ra mấy ra mấy tẩu thuốc lá mềm mềm nhăn nhúm, ân cần niềm nở đưa cho mọi người. Nhìn điếu thuốc kia chắc là nhặt được trên chiến trường, là đồ tốt, đoán chừng cất dấu rất lâu rồi.
Đội trưởng Dương lập tức xua tay nói không cần.
Ông cụ Tiếng Anh không am hiểu, nụ cười trên mặt xuất hiện toàn nếp nhăn, nhưng vẫn cất công chuyền từng mẩu thuốc.
Đội trưởng Dương nói với Y Tang: "Cậu nói với cụ chúng tôi không lấy đâu."
Y Tang lại nói: "Nhận đi mà. Các anh cầm lấy cụ càng vui vẻ hơn."
Ngay sau đó đội trưởng Dương cầm lấy một điếu, hai ba chiến hữu khác cũng nhận lấy.
Một điếu cuối cùng được đưa tới trước mặt Lý Toản, Lý Toản cười cười: "Cảm ơn, con không hút thuốc ạ."
Y Tang đứng một bên giải thích, lúc này ông cụ mới đem điếu thuốc cuối cùng cẩn thận từng li từng tý cất vào trong bọc.
Mọi người náo loạn xong, chào tạm biệt ông cụ ra về.
Một đám thanh niên trẻ tuổi quần áo lính rằn ri lại phất phới nối gót nhau giống như cây đậu chạy vào giữa cánh đồng vàng rực rỡ, chạy xuống dốc núi.
Lý Toản đi cuối cùng, anh vỗ vỗ túi bao bố trên lưng ông cụ, tay giấu giấu nhét mười đô la vào trong túi. Nhét xong chuẩn bị nhảy xuống ruộng lúa, lúc này mới chợt nhớ ra phía sau còn có cái đuôi nhỏ Tống Nhiễm.
Biểu tình trên khuôn mặt cô có chút vi diệu, máy quay trong tay rõ ràng nhận ra đã quay lại một màn vừa rồi.
Bị bắt được "quả tang" Lý Toản có chút không được tự nhiên, thấp giọng nói một câu: "Máy quay của cô không có lúc nào rảnh rỗi cả."
Tống Nhiễm: "..."
Trách tôi chắc.
Anh nhảy vào giữa đám ruộng lúa mì, đám đồng nghiệp của anh đã chạy tới con đường nhỏ dưới dốc núi. Anh chạy đuổi theo, chạy được mấy bước lại dừng lại, đổi thành bước đi.
Tống Nhiễm đoán hẳn là anh đang đợi cô, liền nhanh chân bước theo anh.
Khi ấy, gió trên sườn núi nổi lên. Thân cây lúa mì đã thu hoạch qua từng bụi từng bụi xẹt qua bên chân cô, có chút đau, có chút ngứa.
Trên đường trở về nội thành, cả đám đều mệt, nhao nhao tựa sát vào vách xe nghỉ ngơi.
Lý Toản cũng tựa lưng vào mành xe, nhắm mắt lại. Đầu thỉnh thoảng theo chiếc xe nhẹ lắc lư một chút, hình như là ngủ rồi.
Tống Nhiễm ngồi bên cạnh anh, thân thể hư thoát*, nhưng ngủ không được. Trong đầu giống như cuốn phim nhớ lại một màn kia – Trời xanh, cảnh sắc tươi đẹp, anh cùng cô cách nhau một khoảng cách song song, đi xuống sườn núi vàng rực rỡ; ai cũng không nói chuyện, chỉ có bước đi.
Từ nhỏ nội tâm cô đã nhạy cảm, tinh tế tỉ mĩ, một chút việc nhỏ nhặn không đáng kể cũng có thể dễ dàng ở trong trái tim cô rạch ra dấu vết. Đây không phải là chuyện tốt đẹp gì.
(*Hư thoát: hạ đường huyết do mất máu, mất nước."
Tống Nhiễm có chút khó chịu, dùng sức nhíu chặt lông mày, đè nén tia chua xót cùng không có chút ý chí tiên thủ nổi lên ở trong lòng xuống.
Cô thật sự muốn nhanh chóng từ trên xe xuống, chạy trốn càng xa càng tốt.
Nửa giờ sau về tới trung tâm thành phố Gia La, xe tải theo vết xi măng rạn rứt trên đường chạy qua, một đám trẻ con da đen nhìn thấy, chạy lại đuổi theo phía sau xe, có đứa chìa tay ra xin đồ. Nhưng mọi người cái gì cũng không mang theo, chỉ có thể hướng lũ nhóc xua tay.
Lũ nhóc cũng không để bụng, lại tiếp tục đuổi theo xe quân nhân huyên náo vui đùa, vừa nhảy vừa reo hò còn hát nữa. Mấy trò vui chơi của lũ nhóc quá ít, mãi cho đến cổng nơi đóng quân, mới như bầy ong vỡ tổ tản ra.
Xuống xe, đội trưởng Dương gọi các quân binh tới một chỗ xếp thành hàng tập hợp. Mọi người phân thành hai hàng đứng thẳng tắp.
"Nghiêm!"
"Nghỉ!"
"Nhiệm vụ hôm nay hoàn thành hết sức xuất sắc, nhất là Lý Toản, Đổng Văn Bân, Trương Khải, những đồng chí này, can đảm mà thận trọng, xử lí công việc trầm ổn chín chắn. Đồng thời có vài đồng chí khác là Giang Lân, Vương Tư còn có chỗ sơ suất để sót, hi vọng lần sau trong công việc cần chú ý. Nhớ kỹ, đây không phải là diễn tập..."
Các quân binh vẻ mặt nghiêm túc, dưới chiếc mũ quân dụng khuôn mặt bị phơi nắng đến ửng đỏ.
"Hôm nay nhiệt độ cao, cả nhà dưới tình hình trời nắng nóng vẫn kiên trì làm việc cả một ngày, vất vả rồi. Sau này tiếp tục cố gắng. Được rồi, nghiêm!... Giải tán!"
Các quân binh liền giải tán, Tống Nhiễm đóng máy quay phim, tiến lên phía trước tìm đội trưởng Dương. Dựa theo việc đài truyền hình yêu cầu, còn còn cần phải tìm một quân sĩ tiến hành phóng vấn đơn độc.
Đội trưởng Dương tháo mũ xuống, lau mồ hôi trên đầu, hỏi: "Cần phỏng vấn một mình trước ống kính?"
"Vâng ạ!"
Anh ta quay đầu nhìn đám quân sĩ đã giải tán đi hết rồi, con mắt híp lại, hô một tiếng: "A Toản!"
Lý Toản quay đầu lại.
Đội trưởng Dương hướng anh vẫy tay, ngoảnh lại nói với Tống Nhiễm: "Chọn một người lớn lên rất đẹp trai đấy nhé."
"..." Tống Nhiễm không hé môi, muốn nói có thể đổi người khác hay không, nhưng nhịn ngậm miêng lại.
Lý Toản bước tới, hỏi: "Đội trưởng Dương?"
Đội trưởng Dương chỉ chỉ Tống Nhiễm, nói: "Cậu phối hợp cùng phóng viên tống làm một cuộc phỏng vấn một mình."
"Được."
Đội trưởng Dương quay người bước được một bước, lại quay ngược trở lại chỉ chỉ: "Mặt và đầu tóc đều phải rửa sạch sẽ, đổi một bộ quần áo gọn gàng. Chau chuốt lại dễ nhìn một tý nhé."
Lý Toản: "..."
...
Tống Nhiễm đem giá ba chân của máy quay dựng lên xong, bút ghi âm, sổ ghi chép đều chuẩn bị đầy đủ, ngồi ở trên ghế chỉnh sắp xếp tài liệu.
Chẳng được bao lâu, có người gõ cửa.
Tống Nhiễm quay đầu, Lý Toản bước vào.
Anh dội qua nước lạnh, đầu tóc sạch sẽ, khuôn mặt tuấn tú, còn thay một bộ trang phục rằn ri tác chiến mới.
"Cảnh quan Lý," Tống Nhiễm đứng dậy hướng chiếc ghế đối diện với máy quay, nói: "Anh ngồi đây đi."
Lý Toản bước lại ngồi xuống. Đối với ống kính đen như mực trước mặt, anh có chút mất tự nhiên, giơ tay chỉnh chỉnh cổ áo.
Tống Nhiễm nói: "Không sao đâu, nếu anh cảm thấy có chổ nào thu hình không được tốt, có thể quay lại, có thể cắt ngang, anh đừng lo lắng."
Lý Toản buồn cười, nói: "Tôi không lo lắng."
"Ờ." Tống Nhiễm đưa cho anh một cuốn sổ nhỏ, nói: "Đây là những vấn đề tôi dự định muốn hỏi anh. Anh chuẩn bị trước chút đi."
"Ừ." Anh nhận lấy cuốn sổ nghiêm túc chăm chú xem.
Có lẽ dáng người tương đối cao, trông anh rất gầy. Nhưng dáng người rất chuẩn, bờ vai đem bộ trang phục rằn ri kéo phẳng phiu. Chân cũng rất dài, ống quần tuỳ ý bỏ bên trong giày, cho dù ngồi đây cũng rất có tinh thần.
Tóc cắt đầu đinh, rất có mùi vị đàn ông tràn đầy nghị lực, cũng vô cùng hoàn mỹ trước ống kính.
Tống Nhiễm không muốn xem nhiều, cúi đầu xuống ghi chép, thẳng đến lúc anh ngước đầu lên.
Cô mím môi: "Được rồi chứ?"
"Được rồi." Anh khom người đưa sổ trả lại cho cô, lần nữa ngồi trở lại, theo thói quen ngồi thẳng lưng lên.
Tống Nhiễm mở dụng cụ thiết bị ra, trong máy quay, biểu cảm của anh trầm ổn mà chững chạc.
Trong phòng yên yên tĩnh tĩnh, cô nhẹ tay nhẹ chân ngồi xuống bên cạnh, tay trái đem mi-cro đưa tới trước mặt anh, nhỏ giọng đặt câu hỏi: "Nhiệm vụ hành động lần này của anh chủ yếu phụ trách cái gì?"
Lý Toản hạ thấp giọng trả lời: "Gỡ mìn, phá bỏ mìn, phòng chống cháy nổ."
Tống Nhiễm dừng lại một chút.
"Làm sao vậy?" Anh nghĩ mình nói sai cái gì đấy.
Cô liền giải thích: "Anh không cần hướng tôi trả lời nhỏ giọng đâu. Nói như bình thường là được rồi. Tôi là phóng viên, nhân vật phụ không quan trọng. Anh mới là nhân vật chính."
Lý Toản sửng sờ, không được tự nhiên cúi thấp đầu xuống sờ sờ chiếc mũ cười một cái, trên mặt có chút đỏ.
Anh nói: "Biết rồi."
"Vậy lặp lại lần nữa nhé?"
"Được." Anh gật gật đầu, liếc mắt nhìn camera, bỗng hạ tay xuống, "Đợi chút."
"Sao vậy?"
Lý Toản chỉ chỉ máy quay, lại chỉ về hướng cô, "Tôi nhìn nó, hay nhìn cô?"
Tống Nhiễm ngẩn người, nói: "Đều được."
Anh nhìn nhìn ống kính kia nửa giây, ánh mắt lại di chuyển ngắm thẳng ngay vào mắt cô, cong khoé môi cười: "Vẫn là nên nhìn cô thì tốt hơn."
Hết chương 13.
Lý Toản nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông cụ, cười nhàn nhạt, lại hỏi: "Trong nhà có mấy người?"
Ông cụ nhấc cánh tay nhăn nheo thô ráp lên, một bên khoa tay múa chân, một bên nhỏ giọng nói liên miên.
Y Tang phiên dịch lại: "Có chín người. Nhưng mà cả nhà con trai lớn chạy trốn qua nước láng giềng. Con trai út đi lính, trong nhà còn có vợ, con dâu cùng hai đứa cháu."
"Bình thường có làm ruộng không?"
"Có chứ! Nhưng bởi vì chiến tranh loạn lạc, rất nhiều hoa màu đều bị huỷ hoại, chỉ thu hoạch được chút lúa mì. Không biết ăn hết rồi, sau này phải làm thế nào nữa."
Lý Toản mín chặt môi không nói chuyện nữa. Anh đứng tại chổ một lát, dư quang nhận ra cái gì đó, quay đầu nhìn nhìn, Tống Nhiễm đang quay phim. Anh không quá quen với việc để lộ mặt trước ống kính, có hơi mất tự nhiên ngoảnh mặt ra chổ khác, lùi ra sau một bước, tránh khỏi ống kính.
Cách đó không xa, mọi người vẫn còn đang vui vẻ vác túi lúa mì.
Lý Toản đứng một bên, nhìn các chiến hữu của mình, lại không nhịn được khe khẽ cười.
Tống Nhiễm nhìn sườn mặt anh nghiêng nghiêng mỉm cười, do dự không biết có nên chụp lại không, đúng lúc anh quay đầu lại, chạm phải ánh mắt cô.
Ý cười trên mặt anh còn chưa vơi đi, nói: "Lúc nãy tôi đoán sai rồi, cái túi kia không vượt quá tám mươi cân."
Cô gật gật đầu: "Ừm."
Ông cụ biết được bọn họ tới gỡ bỏ mìn, cũng rất vui mừng, run run rẩy rẩy từ trong bọc lấy ra mấy ra mấy tẩu thuốc lá mềm mềm nhăn nhúm, ân cần niềm nở đưa cho mọi người. Nhìn điếu thuốc kia chắc là nhặt được trên chiến trường, là đồ tốt, đoán chừng cất dấu rất lâu rồi.
Đội trưởng Dương lập tức xua tay nói không cần.
Ông cụ Tiếng Anh không am hiểu, nụ cười trên mặt xuất hiện toàn nếp nhăn, nhưng vẫn cất công chuyền từng mẩu thuốc.
Đội trưởng Dương nói với Y Tang: "Cậu nói với cụ chúng tôi không lấy đâu."
Y Tang lại nói: "Nhận đi mà. Các anh cầm lấy cụ càng vui vẻ hơn."
Ngay sau đó đội trưởng Dương cầm lấy một điếu, hai ba chiến hữu khác cũng nhận lấy.
Một điếu cuối cùng được đưa tới trước mặt Lý Toản, Lý Toản cười cười: "Cảm ơn, con không hút thuốc ạ."
Y Tang đứng một bên giải thích, lúc này ông cụ mới đem điếu thuốc cuối cùng cẩn thận từng li từng tý cất vào trong bọc.
Mọi người náo loạn xong, chào tạm biệt ông cụ ra về.
Một đám thanh niên trẻ tuổi quần áo lính rằn ri lại phất phới nối gót nhau giống như cây đậu chạy vào giữa cánh đồng vàng rực rỡ, chạy xuống dốc núi.
Lý Toản đi cuối cùng, anh vỗ vỗ túi bao bố trên lưng ông cụ, tay giấu giấu nhét mười đô la vào trong túi. Nhét xong chuẩn bị nhảy xuống ruộng lúa, lúc này mới chợt nhớ ra phía sau còn có cái đuôi nhỏ Tống Nhiễm.
Biểu tình trên khuôn mặt cô có chút vi diệu, máy quay trong tay rõ ràng nhận ra đã quay lại một màn vừa rồi.
Bị bắt được "quả tang" Lý Toản có chút không được tự nhiên, thấp giọng nói một câu: "Máy quay của cô không có lúc nào rảnh rỗi cả."
Tống Nhiễm: "..."
Trách tôi chắc.
Anh nhảy vào giữa đám ruộng lúa mì, đám đồng nghiệp của anh đã chạy tới con đường nhỏ dưới dốc núi. Anh chạy đuổi theo, chạy được mấy bước lại dừng lại, đổi thành bước đi.
Tống Nhiễm đoán hẳn là anh đang đợi cô, liền nhanh chân bước theo anh.
Khi ấy, gió trên sườn núi nổi lên. Thân cây lúa mì đã thu hoạch qua từng bụi từng bụi xẹt qua bên chân cô, có chút đau, có chút ngứa.
Trên đường trở về nội thành, cả đám đều mệt, nhao nhao tựa sát vào vách xe nghỉ ngơi.
Lý Toản cũng tựa lưng vào mành xe, nhắm mắt lại. Đầu thỉnh thoảng theo chiếc xe nhẹ lắc lư một chút, hình như là ngủ rồi.
Tống Nhiễm ngồi bên cạnh anh, thân thể hư thoát*, nhưng ngủ không được. Trong đầu giống như cuốn phim nhớ lại một màn kia – Trời xanh, cảnh sắc tươi đẹp, anh cùng cô cách nhau một khoảng cách song song, đi xuống sườn núi vàng rực rỡ; ai cũng không nói chuyện, chỉ có bước đi.
Từ nhỏ nội tâm cô đã nhạy cảm, tinh tế tỉ mĩ, một chút việc nhỏ nhặn không đáng kể cũng có thể dễ dàng ở trong trái tim cô rạch ra dấu vết. Đây không phải là chuyện tốt đẹp gì.
(*Hư thoát: hạ đường huyết do mất máu, mất nước."
Tống Nhiễm có chút khó chịu, dùng sức nhíu chặt lông mày, đè nén tia chua xót cùng không có chút ý chí tiên thủ nổi lên ở trong lòng xuống.
Cô thật sự muốn nhanh chóng từ trên xe xuống, chạy trốn càng xa càng tốt.
Nửa giờ sau về tới trung tâm thành phố Gia La, xe tải theo vết xi măng rạn rứt trên đường chạy qua, một đám trẻ con da đen nhìn thấy, chạy lại đuổi theo phía sau xe, có đứa chìa tay ra xin đồ. Nhưng mọi người cái gì cũng không mang theo, chỉ có thể hướng lũ nhóc xua tay.
Lũ nhóc cũng không để bụng, lại tiếp tục đuổi theo xe quân nhân huyên náo vui đùa, vừa nhảy vừa reo hò còn hát nữa. Mấy trò vui chơi của lũ nhóc quá ít, mãi cho đến cổng nơi đóng quân, mới như bầy ong vỡ tổ tản ra.
Xuống xe, đội trưởng Dương gọi các quân binh tới một chỗ xếp thành hàng tập hợp. Mọi người phân thành hai hàng đứng thẳng tắp.
"Nghiêm!"
"Nghỉ!"
"Nhiệm vụ hôm nay hoàn thành hết sức xuất sắc, nhất là Lý Toản, Đổng Văn Bân, Trương Khải, những đồng chí này, can đảm mà thận trọng, xử lí công việc trầm ổn chín chắn. Đồng thời có vài đồng chí khác là Giang Lân, Vương Tư còn có chỗ sơ suất để sót, hi vọng lần sau trong công việc cần chú ý. Nhớ kỹ, đây không phải là diễn tập..."
Các quân binh vẻ mặt nghiêm túc, dưới chiếc mũ quân dụng khuôn mặt bị phơi nắng đến ửng đỏ.
"Hôm nay nhiệt độ cao, cả nhà dưới tình hình trời nắng nóng vẫn kiên trì làm việc cả một ngày, vất vả rồi. Sau này tiếp tục cố gắng. Được rồi, nghiêm!... Giải tán!"
Các quân binh liền giải tán, Tống Nhiễm đóng máy quay phim, tiến lên phía trước tìm đội trưởng Dương. Dựa theo việc đài truyền hình yêu cầu, còn còn cần phải tìm một quân sĩ tiến hành phóng vấn đơn độc.
Đội trưởng Dương tháo mũ xuống, lau mồ hôi trên đầu, hỏi: "Cần phỏng vấn một mình trước ống kính?"
"Vâng ạ!"
Anh ta quay đầu nhìn đám quân sĩ đã giải tán đi hết rồi, con mắt híp lại, hô một tiếng: "A Toản!"
Lý Toản quay đầu lại.
Đội trưởng Dương hướng anh vẫy tay, ngoảnh lại nói với Tống Nhiễm: "Chọn một người lớn lên rất đẹp trai đấy nhé."
"..." Tống Nhiễm không hé môi, muốn nói có thể đổi người khác hay không, nhưng nhịn ngậm miêng lại.
Lý Toản bước tới, hỏi: "Đội trưởng Dương?"
Đội trưởng Dương chỉ chỉ Tống Nhiễm, nói: "Cậu phối hợp cùng phóng viên tống làm một cuộc phỏng vấn một mình."
"Được."
Đội trưởng Dương quay người bước được một bước, lại quay ngược trở lại chỉ chỉ: "Mặt và đầu tóc đều phải rửa sạch sẽ, đổi một bộ quần áo gọn gàng. Chau chuốt lại dễ nhìn một tý nhé."
Lý Toản: "..."
...
Tống Nhiễm đem giá ba chân của máy quay dựng lên xong, bút ghi âm, sổ ghi chép đều chuẩn bị đầy đủ, ngồi ở trên ghế chỉnh sắp xếp tài liệu.
Chẳng được bao lâu, có người gõ cửa.
Tống Nhiễm quay đầu, Lý Toản bước vào.
Anh dội qua nước lạnh, đầu tóc sạch sẽ, khuôn mặt tuấn tú, còn thay một bộ trang phục rằn ri tác chiến mới.
"Cảnh quan Lý," Tống Nhiễm đứng dậy hướng chiếc ghế đối diện với máy quay, nói: "Anh ngồi đây đi."
Lý Toản bước lại ngồi xuống. Đối với ống kính đen như mực trước mặt, anh có chút mất tự nhiên, giơ tay chỉnh chỉnh cổ áo.
Tống Nhiễm nói: "Không sao đâu, nếu anh cảm thấy có chổ nào thu hình không được tốt, có thể quay lại, có thể cắt ngang, anh đừng lo lắng."
Lý Toản buồn cười, nói: "Tôi không lo lắng."
"Ờ." Tống Nhiễm đưa cho anh một cuốn sổ nhỏ, nói: "Đây là những vấn đề tôi dự định muốn hỏi anh. Anh chuẩn bị trước chút đi."
"Ừ." Anh nhận lấy cuốn sổ nghiêm túc chăm chú xem.
Có lẽ dáng người tương đối cao, trông anh rất gầy. Nhưng dáng người rất chuẩn, bờ vai đem bộ trang phục rằn ri kéo phẳng phiu. Chân cũng rất dài, ống quần tuỳ ý bỏ bên trong giày, cho dù ngồi đây cũng rất có tinh thần.
Tóc cắt đầu đinh, rất có mùi vị đàn ông tràn đầy nghị lực, cũng vô cùng hoàn mỹ trước ống kính.
Tống Nhiễm không muốn xem nhiều, cúi đầu xuống ghi chép, thẳng đến lúc anh ngước đầu lên.
Cô mím môi: "Được rồi chứ?"
"Được rồi." Anh khom người đưa sổ trả lại cho cô, lần nữa ngồi trở lại, theo thói quen ngồi thẳng lưng lên.
Tống Nhiễm mở dụng cụ thiết bị ra, trong máy quay, biểu cảm của anh trầm ổn mà chững chạc.
Trong phòng yên yên tĩnh tĩnh, cô nhẹ tay nhẹ chân ngồi xuống bên cạnh, tay trái đem mi-cro đưa tới trước mặt anh, nhỏ giọng đặt câu hỏi: "Nhiệm vụ hành động lần này của anh chủ yếu phụ trách cái gì?"
Lý Toản hạ thấp giọng trả lời: "Gỡ mìn, phá bỏ mìn, phòng chống cháy nổ."
Tống Nhiễm dừng lại một chút.
"Làm sao vậy?" Anh nghĩ mình nói sai cái gì đấy.
Cô liền giải thích: "Anh không cần hướng tôi trả lời nhỏ giọng đâu. Nói như bình thường là được rồi. Tôi là phóng viên, nhân vật phụ không quan trọng. Anh mới là nhân vật chính."
Lý Toản sửng sờ, không được tự nhiên cúi thấp đầu xuống sờ sờ chiếc mũ cười một cái, trên mặt có chút đỏ.
Anh nói: "Biết rồi."
"Vậy lặp lại lần nữa nhé?"
"Được." Anh gật gật đầu, liếc mắt nhìn camera, bỗng hạ tay xuống, "Đợi chút."
"Sao vậy?"
Lý Toản chỉ chỉ máy quay, lại chỉ về hướng cô, "Tôi nhìn nó, hay nhìn cô?"
Tống Nhiễm ngẩn người, nói: "Đều được."
Anh nhìn nhìn ống kính kia nửa giây, ánh mắt lại di chuyển ngắm thẳng ngay vào mắt cô, cong khoé môi cười: "Vẫn là nên nhìn cô thì tốt hơn."
Hết chương 13.
Danh sách chương