Chương 086. Gặp mặt kẻ thù
Dịch giả: rjnpenho
Biên dịch & biên tập: Oll
Nguồn: tangthuvie
Khi chiếc xe chở đám người Vân Hi đi tới khu vực này, ngay lập tức có ba người đàn ông trung niên cười Phi Vũ thú cấp sáu chạy lại.
“Các người là những thợ săn ma đến đây trợ chiến ư, có số hiệu quân sự không?”
Mọi người trên xe sôi nổi báo số hiệu nhiệm vụ của mình, những số hiệu nhiệm vụ này thực ra cũng giống như số hiệu quân sự tạm thời.
“Tốt lắm, thành Tinh Diệu sẽ không quên cống hiến của mọi người. Hiện tại, mời những thợ săn ma có số hiệu từ D-1013 đến D-1022 đi theo tôi.”
“Ừm, số hiệu từ D-1023 đến D-1032 qua đây.”
“Số hiệu từ D-1033 đến D-1042 xếp vào tiểu đội của tôi.”
Ba người Vân Hi căn cứ vào số hiệu nhiệm vụ của bản thân mà theo sau một Võ giả cấp tám cưỡi Phi Vũ thú đi về hướng phòng tuyến. Vừa đi, vị võ giả bên cạnh vừa giới thiệu: “Ta tên là Đan Dương, huy chương vinh quang hai sao, mang huy chương ‘Kiếm sĩ’ vinh quang. Từ giờ trở đi, ta chính là quan đốc chiến (giám sát và đốc thúc tán chiến) của các ngươi. Bản thân các ngươi là thợ săn ma nên không cần tuân theo quy củ như quân nhân chúng ta, có thể tự do hoạt động dưới tình huống cho phép. Nhưng mà đây là chiến tranh, các ngươi đã được đánh số quân sự tạm thời nên phải nghe theo mệnh lệnh của quân đội. Mệnh lệnh cấp ba các ngươi có thể suy xét có nên tuân theo hay không. Mệnh lệnh cấp hai thì nhất định phải nghe theo chỉ huy. Còn mệnh lệnh cấp một, ta hy vọng các ngươi không tiếc thân mình để hoàn thành, dù phải hi sinh tính mạng ở chỗ này đi nữa cũng phải làm, hiểu chưa?”
Mười thợ săn ma ngưng trọng gật đầu.
Đan Dương cũng không kỳ vọng những người này quên cả sống chết vì mệnh lệnh cấp một. Sau khi dặn dò xong liền dẫn mọi người tới một trận địa dài hai kilômét.
Lúc này, bên trong trận địa có không ít thợ săn ma đang xây dựng pháo đài phòng ngự. Bên cạnh đó cũng có rất nhiều thợ săn ma không làm gì tụ tập lại trò chuyện, thi thoảng lại chỉ trỏ về phía khe không gian, phân tán mỗi người mỗi nơi không có kỷ luật như những nơi gần đấy.
Xưa giờ thợ săn ma đã quen hoạt động một mình, căn bản không thể khiến họ phục tùng mệnh lệnh quân đội được. Hơn nữa, mỗi thợ săn ma còn có đoàn đội của riêng mình, nếu cưỡng ép cả đoàn vào biên chế có khi lại ảnh hưởng đến khả năng phát huy thực lực của mỗi người. Cho nên tới bây giờ, quan tân cũng chỉ biết bó tay bỏ qua trường hợp này.
“Đây sẽ là trận địa phòng ngự cần thiết với các ngươi. Lấy nơi này là cơ sở, từ khu rừng nhỏ đó đến đống loạn thạch kia khoảng 2.7 kilômét, ta mặc kệ các ngươi dùng phương pháp gì, phối hợp cùng ai, tóm lại, các ngươi chỉ cần bảo vệ nơi này là được. Các ngươi rõ chưa!?”
“Rõ!”
“Tốt lắm, hiện tại sẽ phân tổ, từ giờ trở đi, mười người các ngươi là một tiểu đội…”
“Khoan đã!”
Đan Dương còn chưa nói xong thì một Võ giả cấp bảy lập tức đứng dậy, đưa mắt nhìn qua Đông Nhược Tuyết và Triệu Uyển Quân rồi cất giọng: “Đội trưởng Đan, người định xếp mười người bọn ta làm một tiểu đội sao?”
“Có vấn đề gì không?”
“Hừ, có sao không. Chỗ này là chiến trường chứ không phải nơi chơi đùa gì, ta không muốn cùng một tổ với đám tiểu tử miệng còn hôi sữa kia, nhiều khi sẽ bị chúng kéo lại đằng sau, ta xin được hành động tự do.”
“Vương Thạch nói không sai, nếu thật muốn để cho chúng ta chung đội với những đứa nhóc này thì ta xin được hành động tự do.”
Một vị võ giả cao cấp khác cũng đứng dậy.
“Đội trưởng Đan, để mọi người hành động tự do đi, tất cả tự tìm cho mình một đội săn ma thích hợp là được rồi.”
“Đúng đó…”
Những người còn lại cũng hùa theo nhộn nhạo.
Đan Dương liếc nhìn ba người Vân Hi, chần chừ một lát rồi khẽ gật đầu: “Vậy thì hành động tự do đi, muốn lấy vật liệu hậu cần gì thì nói cho ta.”
Nói xong, Đan Dương nhanh chóng rời đi. Hắn biết, nếu bản thân đưa ra quá nhiều yêu cầu cho đám thợ săn ma này thì ngược lại sẽ khiến bọn họ bất mãn.
Đan Dương mới rời đi, đám thợ săn ma ở đây liền tản ra.
“Tốt rồi, mọi người giải tán đi tìm đội ngũ thích hợp đi.”
“Bên kia hình như là tiểu đội của đoàn săn ma Lôi Đình, tiểu đội bọn họ nhất định là tinh anh của thành Tinh Diệu chúng ta. Đi, chúng ta qua kia xem một chút, coi thử có thể gia nhập được đoàn đội của bọn họ không.”
“Đoàn săn ma Vân Thiên bên kia cũng không tệ…”
“Nhanh nhanh, chúng ta tranh thủ thời gian tham gia một đoàn đội thích hợp đi.”
Trong tiếng kêu gào ầm ĩ đấy, ba người Vân Hi cùng những thợ săn ma bên cạnh mau chóng đi tìm một đội ngũ thích hợp cho mình. Lúc này, không có ai đến bắt chuyện với ba người bọn họ cả.
Cho dù là đội trưởng hay đoàn trưởng của một đoàn săn ma nào, họ luôn phải có trách nhiệm đối với tính mạng của những người trong nhóm. Có lẽ ở trong thành thì mọi người sẽ không tiếc thân mình chung sức chung lòng, nhưng dã ngoại lại khác, đặc biệt khi ở thời khắc cận kề sinh tử như hiện tại, sẽ không có một đoàn săn ma nào dại dột đi mời những thiếu niên, thiếu nữ mà mới nhìn qua đã biết là mới ra ngoài lần đầu được.
Chứng kiến tình huống này, Đông Nhược Tuyết và Triệu Uyển Quân đang hưng phấn vì được đi dã ngoại lần đầu không khỏi sốt sắng đứng dậy. Đặc biệt hơn khi nhìn thấy khe không gian tuôn ra tán loạn những luồng sức mạnh mang tính hủy diệt thì sự sốt sắng trong lòng hai người dần trở thành nỗi sợ hãi không nói nên lời.
“Hai à, tiếp theo chúng ta phải làm sao đây? Gia nhập một đoàn săn ma nào đó để cùng họ hành động hay là…”
“Tụi em không phải nghĩ nhiều, lúc trước định thế nào thì giờ làm thế ấy thôi. Đi luyện kiếm.”
“Nhưng chỉ khoảng một hai ngày nữa là khe không gian mở ra rồi, giờ chúng ta còn chưa gia nhập một đoàn săn ma nào thì…”
“Có đoàn săn ma nào sẽ cho chúng ta gia nhập sao em?”
Đông Nhược Tuyết thoáng nhìn qua những thợ săn ma gần đấy, phần lớn bọn họ đều đã tìm được đoàn hoặc là được mời, nhưng chỉ có ba người bọn họ là không có ai hỏi thăm, thậm chí những đoàn săn ma đó còn tránh bọn họ, chỉ sợ ba người họ đến xin gia nhập thì gây phiền toái cho cả đoàn.
“Vậy… chúng ta nên làm gì bây giờ…”
“Bình tĩnh là điều quan trọng mà một võ giả cần phải có, ở thời điểm quan trọng thì càng phải tỉnh táo. Hiện tại, tụi em cần phải bình tĩnh mới được.”
“Vậy còn những đoàn săn ma kia?”
“Hai em cứ lo chuyện của mình đi, không cần phải để ý đến những thứ khác làm gì.”
“Dạ.”
Nhìn nét mặt bình tĩnh tự nhiên của Vân Hi, Đông Nhược Tuyết và Triệu Uyển Quân chần chờ một chút rồi gật đầu, sau đó tiếp tục rèn luyện tinh khí thần cùng thanh kiếm trên tay mình.
Đúng lúc này, một tiếng hét lớn chợt truyền tới. Ngay sau đó, một tổ đội gồm bảy thợ săn ma nhanh chóng tiến đến gần, trực tiếp bao vây ba người bọn họ. Khi thấy Vân Hi, người đàn ông trung niềm cầm đầu của tổ đội này liền cười to: “Nhóc con, cuối cùng tao cũng tìm được mày, trời cao thật có mắt, thiên đường rộng lối mày không đi, địa không cửa lại xông tới, ha ha…”
Vân Hi liếc mắt nhìn qua bảy người của tổ đội này, lập tức dừng lại trên người gã đàn ông cầm đầu.
Người đàn ông trung niên này không phải ai khác mà chính là kẻ ở trong rừng Dạ Huyết ngày trước, vì chuyện ma tinh mà nói rằng, muốn đánh cho Vân Hi thành quỷ cũng không dám nhớ đến gã, võ giả cấp tám Dạ Kiêu.”
“Đại ca, thằng nhóc này chính là tên đã cướp đi ma tinh của ngài, khiến ngài không thể thăng cấp thành võ giả cấp chín phải không?”
“Chiếm ma tinh của đại ca mà còn dám đi dã ngoại, thằng nhóc này thực không biết chữ chết việt thế nào mà.”
Trong mắt Dạ Kiêu lóe lên tia lạnh lung tàn nhẫn, liên hợp với bảy võ giả cao cấp trong đội vây quanh ba người Vân Hi: “Nhóc con, nhớ lần trước tao nói mày những gì không? Cả đời mày, tốt nhất nên cầu nguyện không gặp lại tao đi, nói cách khác, tao sẽ khiến cho mày sống không bằng chết.”
Vừa nói, hắn vừa rút thanh chiến kiếm của mình ra: “Cơ hội hối hận trước giờ chỉ có một lần, lần trước tao đã cho chú mày cơ hội nhưng không biết nắm lấy, ngược lại còn mượn nhờ địa hình của rừng Dạ Huyết mà bỏ chạy. Lần này, anh em cũng tao đã bao vây cả rồi, để xem chú mày có cách gì chạy thoát khỏi tay tao lần nữa không.”
Dịch giả: rjnpenho
Biên dịch & biên tập: Oll
Nguồn: tangthuvie
Khi chiếc xe chở đám người Vân Hi đi tới khu vực này, ngay lập tức có ba người đàn ông trung niên cười Phi Vũ thú cấp sáu chạy lại.
“Các người là những thợ săn ma đến đây trợ chiến ư, có số hiệu quân sự không?”
Mọi người trên xe sôi nổi báo số hiệu nhiệm vụ của mình, những số hiệu nhiệm vụ này thực ra cũng giống như số hiệu quân sự tạm thời.
“Tốt lắm, thành Tinh Diệu sẽ không quên cống hiến của mọi người. Hiện tại, mời những thợ săn ma có số hiệu từ D-1013 đến D-1022 đi theo tôi.”
“Ừm, số hiệu từ D-1023 đến D-1032 qua đây.”
“Số hiệu từ D-1033 đến D-1042 xếp vào tiểu đội của tôi.”
Ba người Vân Hi căn cứ vào số hiệu nhiệm vụ của bản thân mà theo sau một Võ giả cấp tám cưỡi Phi Vũ thú đi về hướng phòng tuyến. Vừa đi, vị võ giả bên cạnh vừa giới thiệu: “Ta tên là Đan Dương, huy chương vinh quang hai sao, mang huy chương ‘Kiếm sĩ’ vinh quang. Từ giờ trở đi, ta chính là quan đốc chiến (giám sát và đốc thúc tán chiến) của các ngươi. Bản thân các ngươi là thợ săn ma nên không cần tuân theo quy củ như quân nhân chúng ta, có thể tự do hoạt động dưới tình huống cho phép. Nhưng mà đây là chiến tranh, các ngươi đã được đánh số quân sự tạm thời nên phải nghe theo mệnh lệnh của quân đội. Mệnh lệnh cấp ba các ngươi có thể suy xét có nên tuân theo hay không. Mệnh lệnh cấp hai thì nhất định phải nghe theo chỉ huy. Còn mệnh lệnh cấp một, ta hy vọng các ngươi không tiếc thân mình để hoàn thành, dù phải hi sinh tính mạng ở chỗ này đi nữa cũng phải làm, hiểu chưa?”
Mười thợ săn ma ngưng trọng gật đầu.
Đan Dương cũng không kỳ vọng những người này quên cả sống chết vì mệnh lệnh cấp một. Sau khi dặn dò xong liền dẫn mọi người tới một trận địa dài hai kilômét.
Lúc này, bên trong trận địa có không ít thợ săn ma đang xây dựng pháo đài phòng ngự. Bên cạnh đó cũng có rất nhiều thợ săn ma không làm gì tụ tập lại trò chuyện, thi thoảng lại chỉ trỏ về phía khe không gian, phân tán mỗi người mỗi nơi không có kỷ luật như những nơi gần đấy.
Xưa giờ thợ săn ma đã quen hoạt động một mình, căn bản không thể khiến họ phục tùng mệnh lệnh quân đội được. Hơn nữa, mỗi thợ săn ma còn có đoàn đội của riêng mình, nếu cưỡng ép cả đoàn vào biên chế có khi lại ảnh hưởng đến khả năng phát huy thực lực của mỗi người. Cho nên tới bây giờ, quan tân cũng chỉ biết bó tay bỏ qua trường hợp này.
“Đây sẽ là trận địa phòng ngự cần thiết với các ngươi. Lấy nơi này là cơ sở, từ khu rừng nhỏ đó đến đống loạn thạch kia khoảng 2.7 kilômét, ta mặc kệ các ngươi dùng phương pháp gì, phối hợp cùng ai, tóm lại, các ngươi chỉ cần bảo vệ nơi này là được. Các ngươi rõ chưa!?”
“Rõ!”
“Tốt lắm, hiện tại sẽ phân tổ, từ giờ trở đi, mười người các ngươi là một tiểu đội…”
“Khoan đã!”
Đan Dương còn chưa nói xong thì một Võ giả cấp bảy lập tức đứng dậy, đưa mắt nhìn qua Đông Nhược Tuyết và Triệu Uyển Quân rồi cất giọng: “Đội trưởng Đan, người định xếp mười người bọn ta làm một tiểu đội sao?”
“Có vấn đề gì không?”
“Hừ, có sao không. Chỗ này là chiến trường chứ không phải nơi chơi đùa gì, ta không muốn cùng một tổ với đám tiểu tử miệng còn hôi sữa kia, nhiều khi sẽ bị chúng kéo lại đằng sau, ta xin được hành động tự do.”
“Vương Thạch nói không sai, nếu thật muốn để cho chúng ta chung đội với những đứa nhóc này thì ta xin được hành động tự do.”
Một vị võ giả cao cấp khác cũng đứng dậy.
“Đội trưởng Đan, để mọi người hành động tự do đi, tất cả tự tìm cho mình một đội săn ma thích hợp là được rồi.”
“Đúng đó…”
Những người còn lại cũng hùa theo nhộn nhạo.
Đan Dương liếc nhìn ba người Vân Hi, chần chừ một lát rồi khẽ gật đầu: “Vậy thì hành động tự do đi, muốn lấy vật liệu hậu cần gì thì nói cho ta.”
Nói xong, Đan Dương nhanh chóng rời đi. Hắn biết, nếu bản thân đưa ra quá nhiều yêu cầu cho đám thợ săn ma này thì ngược lại sẽ khiến bọn họ bất mãn.
Đan Dương mới rời đi, đám thợ săn ma ở đây liền tản ra.
“Tốt rồi, mọi người giải tán đi tìm đội ngũ thích hợp đi.”
“Bên kia hình như là tiểu đội của đoàn săn ma Lôi Đình, tiểu đội bọn họ nhất định là tinh anh của thành Tinh Diệu chúng ta. Đi, chúng ta qua kia xem một chút, coi thử có thể gia nhập được đoàn đội của bọn họ không.”
“Đoàn săn ma Vân Thiên bên kia cũng không tệ…”
“Nhanh nhanh, chúng ta tranh thủ thời gian tham gia một đoàn đội thích hợp đi.”
Trong tiếng kêu gào ầm ĩ đấy, ba người Vân Hi cùng những thợ săn ma bên cạnh mau chóng đi tìm một đội ngũ thích hợp cho mình. Lúc này, không có ai đến bắt chuyện với ba người bọn họ cả.
Cho dù là đội trưởng hay đoàn trưởng của một đoàn săn ma nào, họ luôn phải có trách nhiệm đối với tính mạng của những người trong nhóm. Có lẽ ở trong thành thì mọi người sẽ không tiếc thân mình chung sức chung lòng, nhưng dã ngoại lại khác, đặc biệt khi ở thời khắc cận kề sinh tử như hiện tại, sẽ không có một đoàn săn ma nào dại dột đi mời những thiếu niên, thiếu nữ mà mới nhìn qua đã biết là mới ra ngoài lần đầu được.
Chứng kiến tình huống này, Đông Nhược Tuyết và Triệu Uyển Quân đang hưng phấn vì được đi dã ngoại lần đầu không khỏi sốt sắng đứng dậy. Đặc biệt hơn khi nhìn thấy khe không gian tuôn ra tán loạn những luồng sức mạnh mang tính hủy diệt thì sự sốt sắng trong lòng hai người dần trở thành nỗi sợ hãi không nói nên lời.
“Hai à, tiếp theo chúng ta phải làm sao đây? Gia nhập một đoàn săn ma nào đó để cùng họ hành động hay là…”
“Tụi em không phải nghĩ nhiều, lúc trước định thế nào thì giờ làm thế ấy thôi. Đi luyện kiếm.”
“Nhưng chỉ khoảng một hai ngày nữa là khe không gian mở ra rồi, giờ chúng ta còn chưa gia nhập một đoàn săn ma nào thì…”
“Có đoàn săn ma nào sẽ cho chúng ta gia nhập sao em?”
Đông Nhược Tuyết thoáng nhìn qua những thợ săn ma gần đấy, phần lớn bọn họ đều đã tìm được đoàn hoặc là được mời, nhưng chỉ có ba người bọn họ là không có ai hỏi thăm, thậm chí những đoàn săn ma đó còn tránh bọn họ, chỉ sợ ba người họ đến xin gia nhập thì gây phiền toái cho cả đoàn.
“Vậy… chúng ta nên làm gì bây giờ…”
“Bình tĩnh là điều quan trọng mà một võ giả cần phải có, ở thời điểm quan trọng thì càng phải tỉnh táo. Hiện tại, tụi em cần phải bình tĩnh mới được.”
“Vậy còn những đoàn săn ma kia?”
“Hai em cứ lo chuyện của mình đi, không cần phải để ý đến những thứ khác làm gì.”
“Dạ.”
Nhìn nét mặt bình tĩnh tự nhiên của Vân Hi, Đông Nhược Tuyết và Triệu Uyển Quân chần chờ một chút rồi gật đầu, sau đó tiếp tục rèn luyện tinh khí thần cùng thanh kiếm trên tay mình.
Đúng lúc này, một tiếng hét lớn chợt truyền tới. Ngay sau đó, một tổ đội gồm bảy thợ săn ma nhanh chóng tiến đến gần, trực tiếp bao vây ba người bọn họ. Khi thấy Vân Hi, người đàn ông trung niềm cầm đầu của tổ đội này liền cười to: “Nhóc con, cuối cùng tao cũng tìm được mày, trời cao thật có mắt, thiên đường rộng lối mày không đi, địa không cửa lại xông tới, ha ha…”
Vân Hi liếc mắt nhìn qua bảy người của tổ đội này, lập tức dừng lại trên người gã đàn ông cầm đầu.
Người đàn ông trung niên này không phải ai khác mà chính là kẻ ở trong rừng Dạ Huyết ngày trước, vì chuyện ma tinh mà nói rằng, muốn đánh cho Vân Hi thành quỷ cũng không dám nhớ đến gã, võ giả cấp tám Dạ Kiêu.”
“Đại ca, thằng nhóc này chính là tên đã cướp đi ma tinh của ngài, khiến ngài không thể thăng cấp thành võ giả cấp chín phải không?”
“Chiếm ma tinh của đại ca mà còn dám đi dã ngoại, thằng nhóc này thực không biết chữ chết việt thế nào mà.”
Trong mắt Dạ Kiêu lóe lên tia lạnh lung tàn nhẫn, liên hợp với bảy võ giả cao cấp trong đội vây quanh ba người Vân Hi: “Nhóc con, nhớ lần trước tao nói mày những gì không? Cả đời mày, tốt nhất nên cầu nguyện không gặp lại tao đi, nói cách khác, tao sẽ khiến cho mày sống không bằng chết.”
Vừa nói, hắn vừa rút thanh chiến kiếm của mình ra: “Cơ hội hối hận trước giờ chỉ có một lần, lần trước tao đã cho chú mày cơ hội nhưng không biết nắm lấy, ngược lại còn mượn nhờ địa hình của rừng Dạ Huyết mà bỏ chạy. Lần này, anh em cũng tao đã bao vây cả rồi, để xem chú mày có cách gì chạy thoát khỏi tay tao lần nữa không.”
Danh sách chương