QUYỂN I - NGUYỆT THẦN
Chương 54: Lệ Lôi
Dịch giả: Thiệu Cảnh
Biên tập: Oll

Lần này đến tổng cục khác với khi đến cục cảnh sát khu thành đông trước kia.
Dù màn đêm đã buông xuống nhưng khi Vân Hi bước vào văn phòng cao ốc của tổng cục cảnh sát vẫn bị ba nhân viên cảnh sát ở đây định đi ra về nghi ngờ. Qua kiểm tra xác nhận, biết được người đi vào tổng cục chính là Đông Phương - hung thủ đang bị truy nã khắp thành thì ba người này trở nên căng thẳng cực độ.
Ba người họ cùng rút súng ra chĩa về phía Vân Hi đang bước vào văn phòng cao ốc của tổng cục lầu văn phòng và hô to: “Đứng im! Không được nhúc nhích! Mau bỏ kiếm ra, quỳ xuống giờ hai tay ra sau đầu!”

Một người trong bọn họ nhanh chóng lấy bộ đàm ra nói vào trong đó: “Đã phát hiện ra hung thủ đang bị truy nã Đông Phương tại cửa văn phòng cao ốc số một! Yêu cầu chi viện, yêu cầu chi viện!”
“Đứng im! Đứng im đó! Nếu người không đứng lại, chúng ta sẽ nổ súng!”
Ba nhân viên cảnh sát cất cao giọng cảnh cáo nhưng Vân Hi cứ vờ như không nghe thấy. Hắn bước từng bước đi vào chứ không hề đứng lại.
Lúc này, sự việc xảy ra tại cửa khu thành đông đã trôi qua khoảng nửa tiếng nên những tin tức ở đó đều đã truyền đến nơi này rồi. Trong mắt mỗi người ở đây, thực lực của người thanh niên trước mặt này mạnh tới mức có thể giết chết một Võ giả cấp tám nên bọn họ không thể không chú ý. Một khi bọn họ nổ súng sẽ khơi dậy lửa giận của tên hung thủ này, mà dựa vào tu vi Võ giả cấp bốn cấp năm của bọn họ thì chắc chắn không thể thoát khỏi vận mệnh bị giết chết.
“Phòng làm việc của tổng cục trưởng ở đâu?”
“Ngươi… ngươi mau dừng lại!”
Vẻ mặt của ba nhân viên cảnh sát trở nên căng thẳng, một trong số họ còn đang run rẩy do quá sợ hãi.
Bọn họ thường ngày quen thói tác oai tác quái, hoành hành ngang ngược nhưng lại chưa từng thấy qua ai giống như Vân Hi, bản thân là hung thủ giết người mà lại đến tổng cục cảnh sát tìm gặp tổng cục trưởng một cách quang minh chính đại như vậy.
Nhất là trước đó nghe đâu phó cục trưởng Lỗ Nghiêm của cục cảnh sát khu thành đông cũng bị hắn giết sau khi xông vào cục. Dưới tình huống như vậy, không cần nghĩ cũng đủ biết được trong lòng ba người này hiện tạ sợ hãi đến mức nào.
Tuy nhiên, bọn họ không nói không có nghĩa Vân Hi phải bó tay.
Khẽ đưa mắt nhìn quanh một lượt, Vân Hi đã nhanh chóng tìm thấy sơ đồ phân bố của khu văn phòng cao ốc này. Hóa ra, nơi làm việc của tổng cục trưởng cục cảnh sát ở ngay phòng đầu tiên của tầng ba.
Sau khi biết được vị trí văn phòng làm việc của tổng cục trưởng cục cảnh sát, Vân Hi cũng không muốn lãng thời gian với nhân viên cảnh sát này nữa nên đi thẳng lên lầu ba. Lúc này, ba nhân viên cảnh sát cũng e sợ hắn nên không dám đứng ra ngăn cản hắn mà chỉ hét lớn vào chiếc bộ đàm: “Hung thủ đã phá tan vòng vây và xông lên lầu ba. Phương hướng… hung thủ đang đi về phía phòng làm việc của tổng cục trưởng…”
Trong chốc lát đã có rất nhiều nhân viên cảnh sát bắt đầu chạy đến tập trung trước phòng của tổng cục trưởng.
Khi Vân Hi lên tới tầng ba đã thấy hơn hơn mười người đứng trước cửa phòng làm việc của tổng cục trưởng với dáng vẻ khẩn trương như gặp phải cường địch. Hơn nữa, mười mấy người này đều là những tinh anh có tu vi từ Võ giả cấp sáu trở lên. Trong đó còn bao gồm hai Võ giả cao cấp.
Sau khi thấy Vân Hi đến, một vị Võ giả cao cấp trong đám cảnh sát lập tức quát lớn: “Đông Phương! Nơi này là tổng cục cảnh sát thành Tinh Diệu chứ không phải là nơi để ngươi giở thói hung đồ. Mau bỏ thanh kiếm trong tay ngươi xuống! Chúng ta sẽ đưa ra hình phạt thích đáng dựa theo những gì người đã gây ra! Nếu còn si mê không tỉnh ngộ, tiếp tục chống đối thì ngươi chỉ có con đường chết thôi!”

Ánh mắt của Vân Hi lướt qua hai vị Võ giả cao cấp. Tuy hai Võ giả cao cấp này cũng đạt đến cấp bảy nhưng vì đảm nhiệm chức vụ cao nên đã không còn vẻ dữ tợn, còn khí thế thì so với hai thợ săn ma cấp bảy là Ô Tặc và Chương Ngư còn có chỗ không bằng.
“Tránh ra!”
“Ngươi… người còn dám chống lại mệnh lệnh hả!?”
“Đông Phương! Đừng tưởng rằng ngươi có tu vi Võ giả cao cấp, lại dùng mánh khóe mà mọi người không biết để giết cục trưởng Trần đã là thiên hạ vô địch. Trong tổng cục cảnh sát có hơn ba trăm nhân viên cảnh sát đồn trú. Gần đây còn có đại đội cảnh sát đặc nhiệm hoàn toàn do Võ giả cao cấp hợp thành. Đừng nói ngươi chỉ là một Võ giả cao cấp, có là Võ giả cấp chín chuẩn Tiên thiên đi nữa thì khi bước vào nơi này cũng chỉ có chết mà thôi! Mau bỏ kiếm xuống, không được chống cự!”
Bước chân của Vân Hi vẫn không hề ngừng lại. Hắn bước từng bước một đến gần phòng làm việc của tổng cục trưởng. Mỗi khi hắn bước thêm một bước, áp lực mà hai vị Võ giả cao cấp phải chịu lại tăng thêm một phần. Lúc này, một trong hai người họ đã căng thẳng tới mức trán đổ đầy mồ hôi.
Khi Vân Hi sắp bước qua khoảng cách mà bọn họ có thể nhân nhượng được, trong phòng làm việc của tổng cục trưởng cục cảnh sát bỗng vang lên tiếng nói: “ Chương Thủ Thành, cho hắn vào!”
“Tổng cục trưởng…”
Vẻ mặt của vị Võ giả cao cấp được gọi là Chương Thủ Thành có chút lo lắng, do dự.
“Ta muốn nghe xem hắn rốt cuộc muốn nói gì. Cứ cho hắn vào đi! Nên nhớ, hắn không phải là cao thủ cấp Tiên thiên mật cảnh, cậu nghĩ rằng hắn có thể làm ta bị thương được à?”
Nghe vậy, Chương Thủ Thành như nhớ lại những nắm tháng huy hoàng của tổng cục trưởng trước đây rồi cũng không chần chừ thêm nữa mà đáp một tiếng: "Vâng!" Sau đó hắn nhích người sang một bên rồi vẫy tay với Vân Hi và nói: “Tổng cục trưởng đại nhân muốn gặp ngươi, đi vào đi! Thái độ tôn kính một chút! Tổng cục trưởng đại nhân không phải là người mà một tên Võ giả may mắn gặp được chút kỳ ngộ liền cho rằng mình có thể coi trời bằng vung như ngươi có thể so sánh nổi.”
Nghe thế nhưng vẻ mặt của Vân Hi vẫn không thay đổi vì hắn không hề sợ hãi uy danh của tổng cục trưởng cục cảnh sát. Cứ như vậy, hắn đã đi vào phòng làm việc của tổng cục trưởng.
Tổng cục trưởng cục cảnh sát Lệ Lôi thoạt nhìn chỉ khoảng bốn mươi tuổi, đây chính là thời kỳ đỉnh cao sung sức nhất của một Võ giả. Ông ta chỉ ngồi trên ghế thôi nhưng lại toát ra khí thế không giận mà uy của bản thân. Một vài Võ giả bình thường dưới áp lực của khí thế này sẽ trở nên vướng tay vướng chân, chẳng biết nên làm gì, càng đừng nhắc đến việc nói chuyện thẳng thắn với hắn.
Thế nhưng xưa kia Vân Hi cũng là một cao thủ chuẩn Tiên thiên, cảnh giới tinh thần lại càng mấp mé đến gần ngưỡng cửa Võ đạo tông sư. Nếu không phải do sống trong thời đại mạt pháp, thiên địa linh khí hoàn toàn biến mất thì hắn đã trở thành cao thủ Tiên thiên mật cảnh lâu rồi. Bởi vậy nên uy thế toát ra từ tổng cục trưởng Lệ Lôi có lẽ sẽ có tác dụng khi đối phó với người khác nhưng lại không thể khiến vẻ mặt của Vân Hi thay đổi chút nào.
“Cậu chính là Đông Phương à!? Học viên của học viện Tinh Diệu, người đã đoạt được một viên ma tinh ở rừng Dạ Huyết, nhờ đó đã tu luyện đến Võ giả cấp bảy?”

“Đúng vậy!”
“Bốp!”
Vân Hi vừa đáp xong thì Lệ Lôi đã vỗ mạnh tay lên mặt bàn trước mặt mình rồi đứng thẳng người dậy. Khí thế mạnh mẽ của một Võ giả cấp chín bỗng trào dâng đến tận cùng từ trong cơ thể rồi phát tán ra ngoài như một cơn sóng thần.
“Đông Phương! Ngươi biết tội của mình chưa?”
Đôi mắt của Vân Hi bỗng lóe lên hàn quang. Đối mặt với khí thế mạnh mẽ của một Võ giả cấp chín đang ép đến, hắn bước tới trước một bước. Trong khoảnh khắc hắn bước tới, uy thế cả người dường như trở thành một thanh thần kiếm chém ngang bầu trời với khí thế sắc bén không gì sánh nổi, nhờ đó đã phá vỡ toàn bộ khí thế mạnh mẽ của Lệ Lôi đang ép tới.
“Tôi có tội gì?!”
“Hỗn xược!” Thân hình trông có vẻ cao ráo của Lệ Lôi khẽ nghiêng về trước một chút, khí thế vốn đã bị Vân Hi phá vỡ một lần nữa của y ngưng tụ lại với tốc độ còn nhanh hơn khi nãy.
“Coi như những hành vi ngươi gây ra ở trong tiệm bán quần áo Nhã Các coi như là tự vệ tự vệ chính đáng, hợp tình hợp lý đi nữa. Nhưng khi đội trưởng Vương cùng các anh em trong đội truy hỏi ngươi ở học viện Tinh Diệu, ngươi lại nảy sinh lòng dạ độc ác, ra tay giết chết toàn bộ mấy người bọn họ với thủ đoạn hung ác tàn bạo. Sau đó, ngươi còn xông vào cục cách sát khu thành đông giết phó cục trưởng Lỗ Nghiêm. Đến lúc bị cục trưởng Trần truy bắt, ngươi không những không biết hối cải mà còn trở nên táo tợn hơn, ra tay giết chết anh ta. Chỉ một chuyện cỏn con như vậy thôi mà ngươi lại phạm sai lầm hết lần này đến lần khác, liên tục giết chết nhân viên cảnh sát trong của cục cảnh sát.”
“Bốp!”
Tiếng đập bàn vang lên lần thứ hai. Chỉ trong nháy mắt, khí thế được ngưng tụ trên người Lệ Lôi đã đến mức cực hạn bộc phát ra toàn bộ tựa như một cơn lũ cuốn phăng mọi thứ.
“Ngươi còn nói mình vô tội hả!?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện