Cầu Bại - 求败
Tác giả: Thừa Phong Ngự Kiếm - 乘风御剑
QUYỂN I - NGUYỆT THẦN
Chương 18: Sân đấu tập
Dịch giả: Thiệu Cảnh
Biên tập: Oll
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Quên rồi á?”
Đông Phương Tuyết không thể tin nổi!
Anh ta lại quên những lời của Lục Tiểu Hàm sao? Nếu như trước đây, hẳn anh phải cân nhắc, đắn đo, suy nghĩ ý nghĩa sâu xa của từng câu từng chữ mới dám nói. Vậy mà, bây giờ anh ta lại nói mình quên rồi ?
Chẳng lẽ, vì trải qua một hồi biến cố nguy hiểm đến tính mạng trong rừng Dạ Huyết nên anh ta đã thay đổi, quyết tâm không theo đuổi Lục Tiểu Hàm nữa?
Trong khi Đông Nhược Tuyết đang đánh giá tính thực tế của phán đoán này thì bên tai đã vang lên giọng nói của Vân Hi!
“Đông Nhược Tuyết, anh có chuyện cần phải nói rõ với em…”
“Chuyện gì anh?”
“Trước khi nói ra chuyện này, em hứa phải giữ bình tĩnh đấy!”
“Yên tâm, em rất bình tĩnh, nói đi!”
“Anh muốn nghỉ học!”
“Nghỉ học, ừ…”
Lúc mới nghe, Đông Nhược Tuyết còn chưa có phản ứng gì. Nhưng sau khoảnh khắc, trên gương mặt xinh xắn của cô lập tức được phủ lên tầng sương lạnh: “Anh nói gì!? Anh nói lại lần nữa nghe!”
Vân Hi mang vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Anh muốn nghỉ học!”
“Anh nói thật hả!”
“Ây… Đông Phương, hôm nay anh… anh sao thế?”
Vân Hi không để ý đến Triệu Uyển Quân mà gật đầu khẳng định với Đông Nhược Tuyết!
Đôi mắt long lanh của Đông Nhược Tuyết nhìn chằm chằm vào Vân Hi mà không hề chớp, một lát sau mới nghiến răng gằn từng chữ: “Không! Thể! Được!”
Vân Hi lắc đầu: “Anh cảm thấy ở trường chẳng có gì để học cả! Ở lại chỉ tốn thời gian!”
“Tốn thời gian! Tốn cái đầu anh á! Học viện Tinh Diệu đại diện cho vinh quang của thành Tinh Diệu, đội ngũ giáo viên trong học viện được xem như những người giỏi nhất. Học viên ở những nơi khác suy nghĩ muốn sức đầu mẻ trán, tìm cách được học trong học viện còn chẳng được. Vậy mà anh, bản thân là học viên của học viện, không những không lấy đó làm vinh dự lại muốn nghỉ học. Không được! Không được! Em tuyệt đối không cho phép!”
“Tiểu Tuyết, bồ đừng kích động, đừng nổi giận! Chắc anh Đông Phương chỉ nói đùa thôi, không phải thật đâu!” Nói xong, Triệu Uyển Quân lại quay sang nói nhanh với Vân Hi: “Đông Phương, anh còn không mau rút lại những lời vừa rồi đi! Thấy Tiểu Tuyết tức giận như vậy, anh vui lắm sao!?”
“Không ngờ những lời vừa rồi lại khiến em tức giận như vậy, anh xin lỗi! Nhưng mỗi ngày, cứ đúng giờ lại đến học viện, nghe những bài giảng máy móc… Anh cảm thấy, đó không phải là điều anh muốn! Võ giả, phải được rèn luyện trong chiến đấu, để bản thân đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết mới mong trưởng thành nhanh chóng! Bảo kiếm sắc nhọn do mài luyện mà thành! Nếu không có áp lực, không trải nghiệm thì làm sao có thể trưởng thành, trở thành một Võ giả chân chính!”
“Không được! Không được! Anh có nói gì đi nữa em cũng không đồng ý! Không trải qua rèn luyện giữa ranh giới sự sống và cái chết thì vĩnh viễn không thể trở thành một Võ giả chân chính, câu này em đồng ý! Nhưng chỉ những học viên đạt đến Võ giả cấp bốn mới được giáo viên dẫn ra ngoài thành rèn luyện! Bây giờ, anh chỉ mới là một Võ giả cấp ba, đừng nói đến chuyện rèn luyện giữa ranh giới sống chết, ngay cả việc ra khỏi thành Tinh Diệu cũng đã là chuyện rất nguy hiểm. Anh…”
Đông Nhược Tuyết còn muốn nói nữa nhưng câu tiếp theo của Vân Hi đã khiến cô nghẹn lại!
“Anh đạt tới Võ giả cấp bốn rồi!”
“Cấp bốn…”
“Võ giả cấp bốn á?” Ánh mắt của Triệu Uyển Quân ngay lập tức dừng lại trên người Vân Hi!
“Đông Phương… anh, anh vừa nói gì?”
“Bây giờ anh đã là Võ giả cấp bốn!”
“Võ giả cấp bốn… cấp bốn, anh trở thành Võ giả cấp bốn rồi hả?”
Vân Hi gật đầu!
Hắn vừa gật đầu, Đông Nhược Tuyết chẳng nói chẳng rằng kéo hắn đi thẳng đến lầu Tổng Hợp!
Vân Hi cũng không phản kháng, cứ để cô kéo đi đến tầng mười một – tầng tập luyện trong lầu Tổng Hợp!
Tầng tập luyện là nơi trống trải, rộng lớn. Trên nền nhà, ngoại trừ một số dụng cụ tập luyện cơ bản ra còn có bốn sân đấu tập được trang bị đầy đủ các thiết bị phục vụ cho việc đấu tập! Ở trên nền sân đấu tập có lót một lớp đệm giúp giảm bớt lực va chạm, cho dù có va đập mạnh xuống đất cũng khó gây ra vết thương chí mạng.
Lúc ba người đi đến tầng tập luyện, bốn sân đấu tập ở nơi này đều có người, hơn nữa đều là học viên ưu tú từ Võ giả cấp bốn trở lên. Trong đó, Tả Chân Chân mà Vân Hi đã từng gặp qua một lần đang ngồi bên cạnh một sân đấu tập, chỉ bảo gì đó cho hai nữ học viên đang so tài trên sân. Ngoài ra, còn có bảy tám học viên mang vẻ mặt kính nể đang đứng quanh đó, dường như đang lắng nghe những lí giải độc đáo của cô ta về các chiêu thức!
Nếu như trước đây, Đông Nhược Tuyết tất nhiên sẽ chạy ngay đến bên cạnh Tả Chân Chân, trở thành một trong số những học viên đang lắng nghe trước mắt. Nhưng bây giờ, những suy nghĩ trong đầu cô đã bị câu nói “anh đạt tới Võ giả cấp bốn rồi” của Vân Hi chiếm lĩnh hoàn toàn nên không để ý đến Tả Chân Chân mà đi thẳng đến một sân đấu tập khác, sau khi xem xét một lát mới bước lên!
“Ta cần sử dụng sân đấu tập này!”
Theo quy định của học viện, học viên chỉ có thể tập luyện ở sân đấu tập dành riêng cho lớp mình trong khoảng thời gian nhất định. Nếu lúc bình thường, muốn sử dụng sân đấu tập thì phải đến tầng mười một hoặc mười hai của lầu Tổng Hợp, dùng năng lực của mình để chiếm lấy một sân đấu tập. Sau khi chiếm được, bất cứ học viên nào cũng có thể thách đấu chủ nhân của sân đấu tập đó, kẻ thắng làm vua!
Học viên đang chiếm cứ sân đấu tập nhìn Đông Nhược Tuyết rồi nói: “Ta biết cô, Đông Nhược Tuyết! Nghe nói, cô là Võ giả cấp bốn bí ẩn nhất trong lớp 4-17A. Ngày thường, rất ít khi cô lộ ra thực lực chân chính trước mặt những học viên khác! Nhưng đến bây giờ, cô vẫn chưa tiến vào được tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới, lấy được quyền hạn một sao. Cô muốn thách đấu ta ư?”
Học viện Tinh Diệu tuy mấy chục ngàn học viên nhưng những học viên ưu tú từ cấp bốn trở lên lại chỉ có mấy trăm. Đông Nhược Tuyết là Võ giả cấp bốn, xem như có chút tiếng tăm trong số đó!
“Đúng thế!”
“Ha ha ha ha, được! Tuy việc bắt nạt một nữ học viên dường như hơi quá đáng! Nhưng trong bốn sân đấu tập, cô không chọn ba sân kia mà lại chọn sân của Lý Phi ta, rõ ràng là xem thường ta. Cô nghĩ rằng cô có thể thắng được ta sao?! Đã vậy, nếu như ta lùi bước há chẳng phải làm trò cười cho kẻ khác sao! Lên đi, để ta xem thử một trong mười Võ giả cấp bốn nổi tiếng nhất lớp 4-17A rốt cuộc có bản lĩnh gì!”
Đông Nhược Tuyết gật đầu, đang định bước lên sân đấu tập thì Vân Hi đã thi triển bộ pháp, bước nhanh hơn cô một bước.
“Em dẫn anh lên đây, chắc muốn xác nhận xem anh có phải là Võ giả cấp bốn hay không chứ gì?! Đã vậy, em cứ để anh lên đánh với tên đó một trận là biết ngay thôi!”
Hắn vừa nói xong, sắc mặt của Đông Nhược Tuyết và Triệu Uyển Quân đều thay đổi!
“Anh điên à! Dù anh có đạt tới Võ giả cấp bốn thì chẳng qua, anh mới vừa lên cấp thôi. Còn tên đó đã có thực lực cấp bốn trung kỳ, ở cấp bậc này cũng đã nửa năm, lại sử dụng chiến kỹ khá thành thục nữa chứ. Ngay cả em, muốn thắng hắn cũng phải dùng hết trăm phần trăm tinh thần đó! Anh mà lên còn không phải tự chuốc lấy nhục sao? Tránh ra!”
Đông Phương lắc đầu: “Nếu anh thắng, em phải chấp nhận yêu cầu vừa rồi của anh. Nếu thua, anh sẽ yên phận ở lại học viện!”
“Anh…”
Trên gương mặt mịn màng của Đông Nhược Tuyết thoáng chút tức giận. Một lát sau, cô lạnh lùng thốt lên: “Là anh nói đó nhé!”
Vân Hi gật đầu rồi bước lên sân đấu tập!
Lý Phi đang đứng đợi trên sân đấu tập, thấy một tên vô danh lớp 3-22B bước lên chứ không phải là Đông Nhược Tuyết thì tức giận mắng: “Đông Nhược Tuyết, cô có ý gì, xem thường ta ư? Lại để tên nhóc Võ giả cấp ba lên thách đấu ta?”
“Học trưởng Lý, ta không hề có ý đó. Ta rất tin tưởng thực lực của học trưởng! Chẳng qua, chuyện này có liên quan đến ván cược giữa ta và anh ta nên người lên sân đấu tập sẽ là anh ta! Thực lực của anh ta mới đạt đến Võ giả cấp bốn, ta tin rằng học trưởng Lý sẽ thắng rất dễ dàng. Ta chỉ mong đến lúc đó, học trưởng hãy nương tay một chút…”
“Nương tay!? Hừ! Theo quy tắc của sân đấu tập, đã bước lên sân đấu tập thì chỉ cần không đánh chết hoặc tàn phế, còn lại muốn làm gì cũng đều được phép cả! Đầu tiên, cô không xem ta ra gì, trong bốn sân đấu tập lại chọn sân này của ta để thách đấu. Bây giờ, lại để một tên mới lên cấp bốn đánh với ta, rồi còn bảo ta nương tay, không phải buồn cười lắm sao? Cô chuẩn bị đến bệnh viện đặt giường cho tên nhóc này đi là vừa!”
“Ngươi… Lý Phi! Ta nói thẳng cho ngươi biết, ngươi đánh anh ta như thế nào một lát sau ta sẽ đánh ngươi như thế đó! Trừ khi từ nay về sau ngươi không đến sân đấu tập của lầu tổng hợp nữa! Ta nói được làm được!”
“Khoác lác không biết ngượng! Cô tưởng ta nể mặt cô ba phần, cô liền cảm thấy bản thân có bãn lĩnh lắm sao? Đông Nhược Tuyết, ta nói cho cô biết, ta không chỉ đánh anh trai cô trọng thương mà ngay cả cô, cũng như vậy!”
“Hừ, ngươi sẽ phải hối hận!”
Nói xong, Đông Nhược Tuyết nhìn Vân Hi, ngập ngừng một lúc mới cất giọng: “Nếu anh đánh không nổi thì nhận thua đi! Theo quy định của sân đấu tập, khi một bên nhận thua thì trận đấu sẽ kết thúc!”
Vân Hi khẽ gật đầu rồi bước lên sân đấu tập!
Đông Phương Tuyết và Lý Phi gây ra ồn ào lớn như vậy, những người ở trên ba sân đấu tập khác tất nhiên không thể không biết. Hơn nữa, chuyện Đông Phương vì theo đuổi Lục Tiểu Hàm mà tiến vào rừng Dạ Huyết rồi suýt chết trở về khiến bọn họ đều biết đến cái tên Đông Phương. Bây giờ, lại thấy hắn dám thách đấu Võ giả cấp bốn Lý Phi nên hầu hết mọi người có mặt ở lầu lầu mười một, bao gồm cả Tả Chân Chân đều dồn ánh mắt về hướng này!
Tác giả: Thừa Phong Ngự Kiếm - 乘风御剑
QUYỂN I - NGUYỆT THẦN
Chương 18: Sân đấu tập
Dịch giả: Thiệu Cảnh
Biên tập: Oll
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Quên rồi á?”
Đông Phương Tuyết không thể tin nổi!
Anh ta lại quên những lời của Lục Tiểu Hàm sao? Nếu như trước đây, hẳn anh phải cân nhắc, đắn đo, suy nghĩ ý nghĩa sâu xa của từng câu từng chữ mới dám nói. Vậy mà, bây giờ anh ta lại nói mình quên rồi ?
Chẳng lẽ, vì trải qua một hồi biến cố nguy hiểm đến tính mạng trong rừng Dạ Huyết nên anh ta đã thay đổi, quyết tâm không theo đuổi Lục Tiểu Hàm nữa?
Trong khi Đông Nhược Tuyết đang đánh giá tính thực tế của phán đoán này thì bên tai đã vang lên giọng nói của Vân Hi!
“Đông Nhược Tuyết, anh có chuyện cần phải nói rõ với em…”
“Chuyện gì anh?”
“Trước khi nói ra chuyện này, em hứa phải giữ bình tĩnh đấy!”
“Yên tâm, em rất bình tĩnh, nói đi!”
“Anh muốn nghỉ học!”
“Nghỉ học, ừ…”
Lúc mới nghe, Đông Nhược Tuyết còn chưa có phản ứng gì. Nhưng sau khoảnh khắc, trên gương mặt xinh xắn của cô lập tức được phủ lên tầng sương lạnh: “Anh nói gì!? Anh nói lại lần nữa nghe!”
Vân Hi mang vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Anh muốn nghỉ học!”
“Anh nói thật hả!”
“Ây… Đông Phương, hôm nay anh… anh sao thế?”
Vân Hi không để ý đến Triệu Uyển Quân mà gật đầu khẳng định với Đông Nhược Tuyết!
Đôi mắt long lanh của Đông Nhược Tuyết nhìn chằm chằm vào Vân Hi mà không hề chớp, một lát sau mới nghiến răng gằn từng chữ: “Không! Thể! Được!”
Vân Hi lắc đầu: “Anh cảm thấy ở trường chẳng có gì để học cả! Ở lại chỉ tốn thời gian!”
“Tốn thời gian! Tốn cái đầu anh á! Học viện Tinh Diệu đại diện cho vinh quang của thành Tinh Diệu, đội ngũ giáo viên trong học viện được xem như những người giỏi nhất. Học viên ở những nơi khác suy nghĩ muốn sức đầu mẻ trán, tìm cách được học trong học viện còn chẳng được. Vậy mà anh, bản thân là học viên của học viện, không những không lấy đó làm vinh dự lại muốn nghỉ học. Không được! Không được! Em tuyệt đối không cho phép!”
“Tiểu Tuyết, bồ đừng kích động, đừng nổi giận! Chắc anh Đông Phương chỉ nói đùa thôi, không phải thật đâu!” Nói xong, Triệu Uyển Quân lại quay sang nói nhanh với Vân Hi: “Đông Phương, anh còn không mau rút lại những lời vừa rồi đi! Thấy Tiểu Tuyết tức giận như vậy, anh vui lắm sao!?”
“Không ngờ những lời vừa rồi lại khiến em tức giận như vậy, anh xin lỗi! Nhưng mỗi ngày, cứ đúng giờ lại đến học viện, nghe những bài giảng máy móc… Anh cảm thấy, đó không phải là điều anh muốn! Võ giả, phải được rèn luyện trong chiến đấu, để bản thân đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết mới mong trưởng thành nhanh chóng! Bảo kiếm sắc nhọn do mài luyện mà thành! Nếu không có áp lực, không trải nghiệm thì làm sao có thể trưởng thành, trở thành một Võ giả chân chính!”
“Không được! Không được! Anh có nói gì đi nữa em cũng không đồng ý! Không trải qua rèn luyện giữa ranh giới sự sống và cái chết thì vĩnh viễn không thể trở thành một Võ giả chân chính, câu này em đồng ý! Nhưng chỉ những học viên đạt đến Võ giả cấp bốn mới được giáo viên dẫn ra ngoài thành rèn luyện! Bây giờ, anh chỉ mới là một Võ giả cấp ba, đừng nói đến chuyện rèn luyện giữa ranh giới sống chết, ngay cả việc ra khỏi thành Tinh Diệu cũng đã là chuyện rất nguy hiểm. Anh…”
Đông Nhược Tuyết còn muốn nói nữa nhưng câu tiếp theo của Vân Hi đã khiến cô nghẹn lại!
“Anh đạt tới Võ giả cấp bốn rồi!”
“Cấp bốn…”
“Võ giả cấp bốn á?” Ánh mắt của Triệu Uyển Quân ngay lập tức dừng lại trên người Vân Hi!
“Đông Phương… anh, anh vừa nói gì?”
“Bây giờ anh đã là Võ giả cấp bốn!”
“Võ giả cấp bốn… cấp bốn, anh trở thành Võ giả cấp bốn rồi hả?”
Vân Hi gật đầu!
Hắn vừa gật đầu, Đông Nhược Tuyết chẳng nói chẳng rằng kéo hắn đi thẳng đến lầu Tổng Hợp!
Vân Hi cũng không phản kháng, cứ để cô kéo đi đến tầng mười một – tầng tập luyện trong lầu Tổng Hợp!
Tầng tập luyện là nơi trống trải, rộng lớn. Trên nền nhà, ngoại trừ một số dụng cụ tập luyện cơ bản ra còn có bốn sân đấu tập được trang bị đầy đủ các thiết bị phục vụ cho việc đấu tập! Ở trên nền sân đấu tập có lót một lớp đệm giúp giảm bớt lực va chạm, cho dù có va đập mạnh xuống đất cũng khó gây ra vết thương chí mạng.
Lúc ba người đi đến tầng tập luyện, bốn sân đấu tập ở nơi này đều có người, hơn nữa đều là học viên ưu tú từ Võ giả cấp bốn trở lên. Trong đó, Tả Chân Chân mà Vân Hi đã từng gặp qua một lần đang ngồi bên cạnh một sân đấu tập, chỉ bảo gì đó cho hai nữ học viên đang so tài trên sân. Ngoài ra, còn có bảy tám học viên mang vẻ mặt kính nể đang đứng quanh đó, dường như đang lắng nghe những lí giải độc đáo của cô ta về các chiêu thức!
Nếu như trước đây, Đông Nhược Tuyết tất nhiên sẽ chạy ngay đến bên cạnh Tả Chân Chân, trở thành một trong số những học viên đang lắng nghe trước mắt. Nhưng bây giờ, những suy nghĩ trong đầu cô đã bị câu nói “anh đạt tới Võ giả cấp bốn rồi” của Vân Hi chiếm lĩnh hoàn toàn nên không để ý đến Tả Chân Chân mà đi thẳng đến một sân đấu tập khác, sau khi xem xét một lát mới bước lên!
“Ta cần sử dụng sân đấu tập này!”
Theo quy định của học viện, học viên chỉ có thể tập luyện ở sân đấu tập dành riêng cho lớp mình trong khoảng thời gian nhất định. Nếu lúc bình thường, muốn sử dụng sân đấu tập thì phải đến tầng mười một hoặc mười hai của lầu Tổng Hợp, dùng năng lực của mình để chiếm lấy một sân đấu tập. Sau khi chiếm được, bất cứ học viên nào cũng có thể thách đấu chủ nhân của sân đấu tập đó, kẻ thắng làm vua!
Học viên đang chiếm cứ sân đấu tập nhìn Đông Nhược Tuyết rồi nói: “Ta biết cô, Đông Nhược Tuyết! Nghe nói, cô là Võ giả cấp bốn bí ẩn nhất trong lớp 4-17A. Ngày thường, rất ít khi cô lộ ra thực lực chân chính trước mặt những học viên khác! Nhưng đến bây giờ, cô vẫn chưa tiến vào được tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới, lấy được quyền hạn một sao. Cô muốn thách đấu ta ư?”
Học viện Tinh Diệu tuy mấy chục ngàn học viên nhưng những học viên ưu tú từ cấp bốn trở lên lại chỉ có mấy trăm. Đông Nhược Tuyết là Võ giả cấp bốn, xem như có chút tiếng tăm trong số đó!
“Đúng thế!”
“Ha ha ha ha, được! Tuy việc bắt nạt một nữ học viên dường như hơi quá đáng! Nhưng trong bốn sân đấu tập, cô không chọn ba sân kia mà lại chọn sân của Lý Phi ta, rõ ràng là xem thường ta. Cô nghĩ rằng cô có thể thắng được ta sao?! Đã vậy, nếu như ta lùi bước há chẳng phải làm trò cười cho kẻ khác sao! Lên đi, để ta xem thử một trong mười Võ giả cấp bốn nổi tiếng nhất lớp 4-17A rốt cuộc có bản lĩnh gì!”
Đông Nhược Tuyết gật đầu, đang định bước lên sân đấu tập thì Vân Hi đã thi triển bộ pháp, bước nhanh hơn cô một bước.
“Em dẫn anh lên đây, chắc muốn xác nhận xem anh có phải là Võ giả cấp bốn hay không chứ gì?! Đã vậy, em cứ để anh lên đánh với tên đó một trận là biết ngay thôi!”
Hắn vừa nói xong, sắc mặt của Đông Nhược Tuyết và Triệu Uyển Quân đều thay đổi!
“Anh điên à! Dù anh có đạt tới Võ giả cấp bốn thì chẳng qua, anh mới vừa lên cấp thôi. Còn tên đó đã có thực lực cấp bốn trung kỳ, ở cấp bậc này cũng đã nửa năm, lại sử dụng chiến kỹ khá thành thục nữa chứ. Ngay cả em, muốn thắng hắn cũng phải dùng hết trăm phần trăm tinh thần đó! Anh mà lên còn không phải tự chuốc lấy nhục sao? Tránh ra!”
Đông Phương lắc đầu: “Nếu anh thắng, em phải chấp nhận yêu cầu vừa rồi của anh. Nếu thua, anh sẽ yên phận ở lại học viện!”
“Anh…”
Trên gương mặt mịn màng của Đông Nhược Tuyết thoáng chút tức giận. Một lát sau, cô lạnh lùng thốt lên: “Là anh nói đó nhé!”
Vân Hi gật đầu rồi bước lên sân đấu tập!
Lý Phi đang đứng đợi trên sân đấu tập, thấy một tên vô danh lớp 3-22B bước lên chứ không phải là Đông Nhược Tuyết thì tức giận mắng: “Đông Nhược Tuyết, cô có ý gì, xem thường ta ư? Lại để tên nhóc Võ giả cấp ba lên thách đấu ta?”
“Học trưởng Lý, ta không hề có ý đó. Ta rất tin tưởng thực lực của học trưởng! Chẳng qua, chuyện này có liên quan đến ván cược giữa ta và anh ta nên người lên sân đấu tập sẽ là anh ta! Thực lực của anh ta mới đạt đến Võ giả cấp bốn, ta tin rằng học trưởng Lý sẽ thắng rất dễ dàng. Ta chỉ mong đến lúc đó, học trưởng hãy nương tay một chút…”
“Nương tay!? Hừ! Theo quy tắc của sân đấu tập, đã bước lên sân đấu tập thì chỉ cần không đánh chết hoặc tàn phế, còn lại muốn làm gì cũng đều được phép cả! Đầu tiên, cô không xem ta ra gì, trong bốn sân đấu tập lại chọn sân này của ta để thách đấu. Bây giờ, lại để một tên mới lên cấp bốn đánh với ta, rồi còn bảo ta nương tay, không phải buồn cười lắm sao? Cô chuẩn bị đến bệnh viện đặt giường cho tên nhóc này đi là vừa!”
“Ngươi… Lý Phi! Ta nói thẳng cho ngươi biết, ngươi đánh anh ta như thế nào một lát sau ta sẽ đánh ngươi như thế đó! Trừ khi từ nay về sau ngươi không đến sân đấu tập của lầu tổng hợp nữa! Ta nói được làm được!”
“Khoác lác không biết ngượng! Cô tưởng ta nể mặt cô ba phần, cô liền cảm thấy bản thân có bãn lĩnh lắm sao? Đông Nhược Tuyết, ta nói cho cô biết, ta không chỉ đánh anh trai cô trọng thương mà ngay cả cô, cũng như vậy!”
“Hừ, ngươi sẽ phải hối hận!”
Nói xong, Đông Nhược Tuyết nhìn Vân Hi, ngập ngừng một lúc mới cất giọng: “Nếu anh đánh không nổi thì nhận thua đi! Theo quy định của sân đấu tập, khi một bên nhận thua thì trận đấu sẽ kết thúc!”
Vân Hi khẽ gật đầu rồi bước lên sân đấu tập!
Đông Phương Tuyết và Lý Phi gây ra ồn ào lớn như vậy, những người ở trên ba sân đấu tập khác tất nhiên không thể không biết. Hơn nữa, chuyện Đông Phương vì theo đuổi Lục Tiểu Hàm mà tiến vào rừng Dạ Huyết rồi suýt chết trở về khiến bọn họ đều biết đến cái tên Đông Phương. Bây giờ, lại thấy hắn dám thách đấu Võ giả cấp bốn Lý Phi nên hầu hết mọi người có mặt ở lầu lầu mười một, bao gồm cả Tả Chân Chân đều dồn ánh mắt về hướng này!
Danh sách chương