"Đừng làm loạn, muốn thi đấu thì thi đi." Tôn Hải Kiệt cầm đồng hồ báo giây, "Anh không xuống nước, giúp mấy đứa bấm giờ. Đừng có suốt ngày bắt nạt người khác."
Mấy đội viên cũ liếc nhìn nhau cười "khà khà", hiển nhiên trong lòng mỗi người đều nuôi suy nghĩ "bắt nạt" ma mới.
Đội tuyển bơi lội luôn đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan vì có quá nhiều tài năng cự ly ngắn nhưng thưa thớt hạt giống cự ly dài. Đôi khi xếp hạng 9 vòng sơ loại nội dung bơi 100 mét trong Đại hội Thể thao toàn quốc --- tương đương với việc không đủ tư cách tham gia vòng chung kết quốc gia vẫn có thể đạt tiêu chuẩn Olympic, nhưng những năm này, nhà vô địch 1500m cũng chưa chắc vào được vòng chung kết Olympic. Tôn Hải Kiệt cảm thấy kiểu gà cùng một mẹ mổ nhau này thật vô nghĩa. (?)
(?) Đoạn này mình đọc QT thấy khá khó hiểu. Edit theo ý mình hiểu tạm vậy thôi:(
2
Anh ta không quan tâm đến ánh nhìn của người khác, ánh mắt dò xét vẫn luôn đặt trên người Du Vũ.
Tôn Hải Kiệt cẩn thận quan sát Du Vũ quạt nước, cố gắng tìm ra chút đầu mối. Đôi khi anh ta cảm thấy phong cách bơi lội của Du Vũ rất bừa bãi, mang theo một loại tự do không được trải chuốt cẩn thận, không bị giới hạn trong một số động tác nhỏ thuộc về trường thể thao. Nhưng không thể không thừa nhận tư thế ấy rất hiệu quả, nhịp độ thong dong, động tác tao nhã, một vẻ đẹp có chút đơn giản.
Đứa nhỏ này vẫn luôn làm cho anh ta bất ngờ.
Tám làn bơi, năm chủ công trong bể bơi và ba chủ công cự li dài. Những vận động viên tập luyện trong bể bơi hàng ngày dành rất nhiều thời gian nghiên cứu, tinh giản thời gian thực hiện xoay đầu nhiều nhất có thể, chỉ mất 0,05 giây cho mỗi lượt là tốt nhất. Trái lại, các vận động viên cự li dài ở vùng nước mở không có lợi trong việc này. Mười lăm vòng qua lại, vẫn mở ra không ít khoảng cách.
Nhớ lại tuần đầu tiên của Du Vũ trên cao nguyên, Tôn Hải Kiệt không thể không nói thể chất thằng nhóc này quá kém, thật sự không đáng để anh để vào mắt. Nhưng mới buổi chiều nhận kết quả xét nghiệm máu, anh lại tình cờ nghe được ban huấn luyện phân tích lý do tại sao Du Vũ có phản ứng hiệu quả với huấn luyện độ cao.
Cùng lắm là phúc của người mới. Tôn Hải Kiệt nghĩ thầm.
Vậy mà chỉ trong vòng ba tuần, Du Vũ đã có thể bắt kịp tốc độ trên cao nguyên của tốp đứng đầu. Sau nửa đường đua 1500m, cậu thậm chí còn vượt xa Phan Nhất Nam. Tám người lần lượt về đến đích, Tôn Hải Kiệt cũng nhanh chóng bấm giờ cho từng tuyển thủ. Ngoại trừ vị trí đầu tiên, kết quả của những người tiếp theo thực tế không chênh lệch nhau bao nhiêu. Tất nhiên, điểm số trên cao nguyên có chút kém hơn so với điểm số trên đất bằng, nhưng Tôn Hải đột nhiên ý thức được một chuyện --
Anh ta mở ứng dụng phân tích thi đấu, tìm thành tích của Du Vũ tại World Cup năm ngoái. Quả nhiên, ánh mắt của Tô Hải Kiệt khoá chặt vào lượt bơi cuối cùng của Du Vũ. Cậu đã bơi 1500m cuối cùng của một cuộc thi cự li dài trong 16 phút, nhỏ hơn nhiều so với những vận động 1500m trong tưởng tượng của anh ta.
Tôn Hải Kiệt nhớ ra trong một kỳ Thế vận hội Olympic trước đây, một nhà vô địch cự li dài dẫn đầu toàn khóa cũng ghi về thành tích 15 phút 47 giây trong 1500m cuối cùng. Có thể nói sức bộc phát của Du Vũ tương đối thiếu sót, nhưng về sức bền hiếu khí gần như là bữa ăn miễn phí mà ông trời ban tặng. Điều đáng sợ hơn nữa là Du Vũ, người đã đạt thành tích ấy, chưa bao giờ đến cao nguyên.
Lần đầu tiên, Tôn Hải Kiệt thừa nhận đứa trẻ này thực sự sẽ trở thành một đối thủ mạnh trong tương lai. Anh ta ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Du Vũ mạnh mẽ chống người ra khỏi bể bơi, liền quay mặt đi chỗ khác.
Du Vũ biết chắc mình về đích trước Phan Nhất Nam, không dấu vết thở ra một hơi. Sau khi Phan Nhất Nam lên bờ, cậu ta rõ là có chút lúng túng, vươn tay bắt tay Du Vũ, cười lớn: "Tốt quá, trạng thái của tiểu Vũ gần đây khởi sắc rồi!"
Tôn Hải Kiệt cũng gật đầu: "Đến làn số bốn đi."
"Cảm ơn anh Hải." Du Vũ ngoắc khóe miệng, cảm thấy tinh thần sảng khoái. Thật ra, cậu không nghĩ nhiều về việc thay đổi làn bơi, chỉ là cậu không thể nuốt nổi khẩu khí đó. Đúng lúc Vương Thừa Thành đang ngồi xổm bên bể bơi nghe được, vội vàng nói: "Anh Du, anh muốn đổi làn đường sao? Anh đi như vậy bộ không cần thằng đệ này nữa à!"
Du Vũ: "..." Nhức hết cả đầu.
"Nhớ anh mày à?"
Vương Thừa Thành mở to mắt: "Tất nhiên, tụi mình là quan hệ gì chứ!"
"Tốt." Du Vũ xoa đầu Vương Thừa Thành, ghé vào tai cậu ta nói nhỏ, "Anh vô tình biết được anh Nam có một cái switch, còn có một cặp thẻ game."
Vương Thừa Thành nghe thế, đôi mắt sáng rực.
Con ngươi Du Vũ đảo một vòng: "Nếu cậu quấn lấy cậu ta kì kèo máy chơi game thì anh không đi nữa."
Vương Thừa Thành mừng húm, ồn ào xông ra ngoài, biến thành kẹo mè xửng dính chặt lấy Phan Nhất Nam: "Anh Nam ơi, anh Nam à -- "
Du Vũ quay người về phòng thay quần áo, mỉm cười hài lòng.
*
Xét thấy mỗi phút trên cao nguyên đều rất quý giá nên dù trại huấn luyện kéo dài sáu tuần trùng với lễ Tết, nhưng việc huấn luyện vẫn diễn ra như bình thường. Các vận động viên trong căn cứ phần lớn đều xuất thân từ các trường thể thao chuyên nghiệp, nhiều người vài năm mới được về quê một lần, từ lâu đã quen với việc đón Tết trong đội. Hương vị ngày Tết trong căn cứ không quá lộ liễu, căn tin bố trí qua loa, chuẩn bị vài chiếc sủi cảo vỏ mỏng, nhiều thịt, ít dầu cho mọi người. Cả bọn cùng nhau xem TV, có một số vận động viên đang "hot" được mời tham dự Xuân Vãn, thế là huấn luyện viên lại bắt đầu phổ cập bài ca "Nếu giành chức vô địch" vân vân.
Du Vũ vừa gật gà gật gù xem ca múa nhạc. Cậu vừa gọi video cho mẹ, bà đã về Hoa Khê ăn tết, sau đó bị phân tâm. Cậu vốn muốn tìm Tô Liệu gọi video, nhưng Tô Liệu nói rằng cô nhỏ và chú của anh đang chơi bài với người thân, cho nên anh phải trông chừng mấy đứa em. Nếu muốn gọi video thì phải đợi đến lúc tụi nhỏ đi ngủ. Nhưng trại huấn luyện vẫn hoạt động như thường lệ, buổi tối mười giờ tắt đèn, không biết có chờ kịp hay không.
Du Vũ mở app của đồng hồ thể thao, nhấp vào danh sách chia sẻ dữ liệu và nhìn vào trái tim nhỏ màu đỏ bên cạnh ảnh tài khoản của Tô Liệu -- bây giờ cậu đang cách anh hơn 2000 km, nhịp tim là 79.
Xem ra em trai em gái của Tô Liệu không làm người khác tăng xông bằng Vương Thừa Thành.
Du Vũ buồn chán bắt đầu cướp lì xì trong nhóm WeChat của đội bơi. Tất cả mọi người đều là học sinh cấp ba, ngoại trừ Vương lão đại giàu nứt đố đỏ vách chỉ biết vung tiền, còn lại chỉ có thể gom lì xì cướp được rồi phát lại cho bạn bè.
Du Vũ như cỗ máy cướp lì xì vô cảm, tay nhanh hơn não vô ý mở bao lì xì có viết "Phong ca iu dấu".
Số tiền không nhỏ, bên trong có 88.88 tệ.
Du Vũ tức khắc cảm thấy xấu hổ, gửi bao lì xì lại, đổi tên thành "xin lỗi Phong ca".
Vương Bằng Bồng vỗ vỗ cậu trong nhóm.
Du Vũ sửng sốt nhìn thông báo trên màn hình 3 giây.
【 "Bành Vu Yến Nhị trung" vỗ vỗ mông "Cá voi sát thủ" và nói "thật vểnh" 】
Du Vũ: "?"
Là ai? Ai sửa mấy cái này! Rõ ràng cậu đã thiết lập vỗ vỗ đuôi cá voi sát thủ cơ mà!
Bành Vu Yến Nhị trung: Đệt, vẫn là anh Vũ biết cách chơi!
Sau đó cả nhóm cũng đổ xô đi vỗ vỗ mông "cá voi sát thủ", cái chết xã hội đầu tiên trong năm mới của Du Vũ xảy ra không báo trước.
Vịt gạo nếp dâu tây: Mí cậu quá đáng quá
Đạo đức nhà giáo: [ Zoom ảnh chụp màn hình ] vểnh thiệt [ mạnh mẽ lên ]
Cá voi sát thủ:...
Từng dùng điện thoại của cậu, ngoại trừ Vương Thừa Thành thì chỉ còn Tô Liệu. Không lẽ là thằng quỷ đó? Du Vũ ôm một bụng ngờ vực vỗ vỗ Tô Liệu, bỗng trên màn hình nhảy ra thông báo mới:
【 Tôi vỗ vỗ cơ bắp "Vịt gạo nếp dâu tây" và nói "Thật lớn" 】
Vịt gạo nếp dâu tây: Cảm ơn, bữa sau không cần có sờ đâu
Du Vũ: "..." Biết ngay. Lại còn đổi có đôi có cặp.
Du Vũ không nhịn được, âm thầm mở khung chat riêng mà mắng Tô Liệu: "Con mẹ nó anh đổi lúc nào vậy?"
Tô Liệu cười ha ha, nói đã đổi từ lúc muốn sửa thành "Bé cá voi nước mũi".
Du Vũ: "..." Cậu không thường sử dụng chức năng vỗ vỗ này, bị người ta sửa hậu tố vẫn không phát hiện ra có gì sai trái.
Tô Liệu không biết xấu hổ mà nhắn thêm một câu: "Không lừa em đâu, vểnh thiệt, cảm giác rất tốt!"
Du Vũ: "... Anh sờ rồi?"
Tô Liệu: "Thừa dịp lúc em ngủ."
Du Vũ: "..."
Chẳng mấy chốc đã đến giờ ký túc xá cưỡng chế tắt đèn, Du Vũ không chờ được Tô Liệu gọi video tới. Bình thường buổi tối, bảo vệ và huấn luyện viên đều sẽ tịch thu toàn bộ thiết bị điện tử khi đã tắt đèn. Nhưng có lẽ hôm nay giao thừa nên họ mắt nhắm mắt mở cho qua. Du Vũ nằm trên giường lén lút nghịch điện thoại, không biết có phải vì ồn ào cả buổi tối hay không mà cậu vẫn còn có chút hào hứng, hay phải chăng vì tâm trạng không tốt đang dần tốt lên, cộng với không khí ngày lễ chung quy vẫn khiến lòng người bị khơi dậy lòng tự hào bé nhỏ ----
Cá voi sát thủ: Anh vỗ vỗ em lại đi
Tô Liệu lại nhấn đúp vào đầu cá voi sát thủ nhỏ trên màn hình, thông báo nhảy ra:
【 Tôi vỗ vỗ cờ đỏ năm sao phía sau "Cá voi sát thủ" 】
____^_^____
Gấc xin lỗi mí bà vì dạo này mình có deadline trên đầu rơi xuống nên hôm nay chỉ up một chương thui ><
Qua thứ bảy, chủ nhật xong xuôi mình sẽ ráng up bù, thông cảm cho mình nha. Mãi iu 🫶
Mấy đội viên cũ liếc nhìn nhau cười "khà khà", hiển nhiên trong lòng mỗi người đều nuôi suy nghĩ "bắt nạt" ma mới.
Đội tuyển bơi lội luôn đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan vì có quá nhiều tài năng cự ly ngắn nhưng thưa thớt hạt giống cự ly dài. Đôi khi xếp hạng 9 vòng sơ loại nội dung bơi 100 mét trong Đại hội Thể thao toàn quốc --- tương đương với việc không đủ tư cách tham gia vòng chung kết quốc gia vẫn có thể đạt tiêu chuẩn Olympic, nhưng những năm này, nhà vô địch 1500m cũng chưa chắc vào được vòng chung kết Olympic. Tôn Hải Kiệt cảm thấy kiểu gà cùng một mẹ mổ nhau này thật vô nghĩa. (?)
(?) Đoạn này mình đọc QT thấy khá khó hiểu. Edit theo ý mình hiểu tạm vậy thôi:(
2
Anh ta không quan tâm đến ánh nhìn của người khác, ánh mắt dò xét vẫn luôn đặt trên người Du Vũ.
Tôn Hải Kiệt cẩn thận quan sát Du Vũ quạt nước, cố gắng tìm ra chút đầu mối. Đôi khi anh ta cảm thấy phong cách bơi lội của Du Vũ rất bừa bãi, mang theo một loại tự do không được trải chuốt cẩn thận, không bị giới hạn trong một số động tác nhỏ thuộc về trường thể thao. Nhưng không thể không thừa nhận tư thế ấy rất hiệu quả, nhịp độ thong dong, động tác tao nhã, một vẻ đẹp có chút đơn giản.
Đứa nhỏ này vẫn luôn làm cho anh ta bất ngờ.
Tám làn bơi, năm chủ công trong bể bơi và ba chủ công cự li dài. Những vận động viên tập luyện trong bể bơi hàng ngày dành rất nhiều thời gian nghiên cứu, tinh giản thời gian thực hiện xoay đầu nhiều nhất có thể, chỉ mất 0,05 giây cho mỗi lượt là tốt nhất. Trái lại, các vận động viên cự li dài ở vùng nước mở không có lợi trong việc này. Mười lăm vòng qua lại, vẫn mở ra không ít khoảng cách.
Nhớ lại tuần đầu tiên của Du Vũ trên cao nguyên, Tôn Hải Kiệt không thể không nói thể chất thằng nhóc này quá kém, thật sự không đáng để anh để vào mắt. Nhưng mới buổi chiều nhận kết quả xét nghiệm máu, anh lại tình cờ nghe được ban huấn luyện phân tích lý do tại sao Du Vũ có phản ứng hiệu quả với huấn luyện độ cao.
Cùng lắm là phúc của người mới. Tôn Hải Kiệt nghĩ thầm.
Vậy mà chỉ trong vòng ba tuần, Du Vũ đã có thể bắt kịp tốc độ trên cao nguyên của tốp đứng đầu. Sau nửa đường đua 1500m, cậu thậm chí còn vượt xa Phan Nhất Nam. Tám người lần lượt về đến đích, Tôn Hải Kiệt cũng nhanh chóng bấm giờ cho từng tuyển thủ. Ngoại trừ vị trí đầu tiên, kết quả của những người tiếp theo thực tế không chênh lệch nhau bao nhiêu. Tất nhiên, điểm số trên cao nguyên có chút kém hơn so với điểm số trên đất bằng, nhưng Tôn Hải đột nhiên ý thức được một chuyện --
Anh ta mở ứng dụng phân tích thi đấu, tìm thành tích của Du Vũ tại World Cup năm ngoái. Quả nhiên, ánh mắt của Tô Hải Kiệt khoá chặt vào lượt bơi cuối cùng của Du Vũ. Cậu đã bơi 1500m cuối cùng của một cuộc thi cự li dài trong 16 phút, nhỏ hơn nhiều so với những vận động 1500m trong tưởng tượng của anh ta.
Tôn Hải Kiệt nhớ ra trong một kỳ Thế vận hội Olympic trước đây, một nhà vô địch cự li dài dẫn đầu toàn khóa cũng ghi về thành tích 15 phút 47 giây trong 1500m cuối cùng. Có thể nói sức bộc phát của Du Vũ tương đối thiếu sót, nhưng về sức bền hiếu khí gần như là bữa ăn miễn phí mà ông trời ban tặng. Điều đáng sợ hơn nữa là Du Vũ, người đã đạt thành tích ấy, chưa bao giờ đến cao nguyên.
Lần đầu tiên, Tôn Hải Kiệt thừa nhận đứa trẻ này thực sự sẽ trở thành một đối thủ mạnh trong tương lai. Anh ta ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Du Vũ mạnh mẽ chống người ra khỏi bể bơi, liền quay mặt đi chỗ khác.
Du Vũ biết chắc mình về đích trước Phan Nhất Nam, không dấu vết thở ra một hơi. Sau khi Phan Nhất Nam lên bờ, cậu ta rõ là có chút lúng túng, vươn tay bắt tay Du Vũ, cười lớn: "Tốt quá, trạng thái của tiểu Vũ gần đây khởi sắc rồi!"
Tôn Hải Kiệt cũng gật đầu: "Đến làn số bốn đi."
"Cảm ơn anh Hải." Du Vũ ngoắc khóe miệng, cảm thấy tinh thần sảng khoái. Thật ra, cậu không nghĩ nhiều về việc thay đổi làn bơi, chỉ là cậu không thể nuốt nổi khẩu khí đó. Đúng lúc Vương Thừa Thành đang ngồi xổm bên bể bơi nghe được, vội vàng nói: "Anh Du, anh muốn đổi làn đường sao? Anh đi như vậy bộ không cần thằng đệ này nữa à!"
Du Vũ: "..." Nhức hết cả đầu.
"Nhớ anh mày à?"
Vương Thừa Thành mở to mắt: "Tất nhiên, tụi mình là quan hệ gì chứ!"
"Tốt." Du Vũ xoa đầu Vương Thừa Thành, ghé vào tai cậu ta nói nhỏ, "Anh vô tình biết được anh Nam có một cái switch, còn có một cặp thẻ game."
Vương Thừa Thành nghe thế, đôi mắt sáng rực.
Con ngươi Du Vũ đảo một vòng: "Nếu cậu quấn lấy cậu ta kì kèo máy chơi game thì anh không đi nữa."
Vương Thừa Thành mừng húm, ồn ào xông ra ngoài, biến thành kẹo mè xửng dính chặt lấy Phan Nhất Nam: "Anh Nam ơi, anh Nam à -- "
Du Vũ quay người về phòng thay quần áo, mỉm cười hài lòng.
*
Xét thấy mỗi phút trên cao nguyên đều rất quý giá nên dù trại huấn luyện kéo dài sáu tuần trùng với lễ Tết, nhưng việc huấn luyện vẫn diễn ra như bình thường. Các vận động viên trong căn cứ phần lớn đều xuất thân từ các trường thể thao chuyên nghiệp, nhiều người vài năm mới được về quê một lần, từ lâu đã quen với việc đón Tết trong đội. Hương vị ngày Tết trong căn cứ không quá lộ liễu, căn tin bố trí qua loa, chuẩn bị vài chiếc sủi cảo vỏ mỏng, nhiều thịt, ít dầu cho mọi người. Cả bọn cùng nhau xem TV, có một số vận động viên đang "hot" được mời tham dự Xuân Vãn, thế là huấn luyện viên lại bắt đầu phổ cập bài ca "Nếu giành chức vô địch" vân vân.
Du Vũ vừa gật gà gật gù xem ca múa nhạc. Cậu vừa gọi video cho mẹ, bà đã về Hoa Khê ăn tết, sau đó bị phân tâm. Cậu vốn muốn tìm Tô Liệu gọi video, nhưng Tô Liệu nói rằng cô nhỏ và chú của anh đang chơi bài với người thân, cho nên anh phải trông chừng mấy đứa em. Nếu muốn gọi video thì phải đợi đến lúc tụi nhỏ đi ngủ. Nhưng trại huấn luyện vẫn hoạt động như thường lệ, buổi tối mười giờ tắt đèn, không biết có chờ kịp hay không.
Du Vũ mở app của đồng hồ thể thao, nhấp vào danh sách chia sẻ dữ liệu và nhìn vào trái tim nhỏ màu đỏ bên cạnh ảnh tài khoản của Tô Liệu -- bây giờ cậu đang cách anh hơn 2000 km, nhịp tim là 79.
Xem ra em trai em gái của Tô Liệu không làm người khác tăng xông bằng Vương Thừa Thành.
Du Vũ buồn chán bắt đầu cướp lì xì trong nhóm WeChat của đội bơi. Tất cả mọi người đều là học sinh cấp ba, ngoại trừ Vương lão đại giàu nứt đố đỏ vách chỉ biết vung tiền, còn lại chỉ có thể gom lì xì cướp được rồi phát lại cho bạn bè.
Du Vũ như cỗ máy cướp lì xì vô cảm, tay nhanh hơn não vô ý mở bao lì xì có viết "Phong ca iu dấu".
Số tiền không nhỏ, bên trong có 88.88 tệ.
Du Vũ tức khắc cảm thấy xấu hổ, gửi bao lì xì lại, đổi tên thành "xin lỗi Phong ca".
Vương Bằng Bồng vỗ vỗ cậu trong nhóm.
Du Vũ sửng sốt nhìn thông báo trên màn hình 3 giây.
【 "Bành Vu Yến Nhị trung" vỗ vỗ mông "Cá voi sát thủ" và nói "thật vểnh" 】
Du Vũ: "?"
Là ai? Ai sửa mấy cái này! Rõ ràng cậu đã thiết lập vỗ vỗ đuôi cá voi sát thủ cơ mà!
Bành Vu Yến Nhị trung: Đệt, vẫn là anh Vũ biết cách chơi!
Sau đó cả nhóm cũng đổ xô đi vỗ vỗ mông "cá voi sát thủ", cái chết xã hội đầu tiên trong năm mới của Du Vũ xảy ra không báo trước.
Vịt gạo nếp dâu tây: Mí cậu quá đáng quá
Đạo đức nhà giáo: [ Zoom ảnh chụp màn hình ] vểnh thiệt [ mạnh mẽ lên ]
Cá voi sát thủ:...
Từng dùng điện thoại của cậu, ngoại trừ Vương Thừa Thành thì chỉ còn Tô Liệu. Không lẽ là thằng quỷ đó? Du Vũ ôm một bụng ngờ vực vỗ vỗ Tô Liệu, bỗng trên màn hình nhảy ra thông báo mới:
【 Tôi vỗ vỗ cơ bắp "Vịt gạo nếp dâu tây" và nói "Thật lớn" 】
Vịt gạo nếp dâu tây: Cảm ơn, bữa sau không cần có sờ đâu
Du Vũ: "..." Biết ngay. Lại còn đổi có đôi có cặp.
Du Vũ không nhịn được, âm thầm mở khung chat riêng mà mắng Tô Liệu: "Con mẹ nó anh đổi lúc nào vậy?"
Tô Liệu cười ha ha, nói đã đổi từ lúc muốn sửa thành "Bé cá voi nước mũi".
Du Vũ: "..." Cậu không thường sử dụng chức năng vỗ vỗ này, bị người ta sửa hậu tố vẫn không phát hiện ra có gì sai trái.
Tô Liệu không biết xấu hổ mà nhắn thêm một câu: "Không lừa em đâu, vểnh thiệt, cảm giác rất tốt!"
Du Vũ: "... Anh sờ rồi?"
Tô Liệu: "Thừa dịp lúc em ngủ."
Du Vũ: "..."
Chẳng mấy chốc đã đến giờ ký túc xá cưỡng chế tắt đèn, Du Vũ không chờ được Tô Liệu gọi video tới. Bình thường buổi tối, bảo vệ và huấn luyện viên đều sẽ tịch thu toàn bộ thiết bị điện tử khi đã tắt đèn. Nhưng có lẽ hôm nay giao thừa nên họ mắt nhắm mắt mở cho qua. Du Vũ nằm trên giường lén lút nghịch điện thoại, không biết có phải vì ồn ào cả buổi tối hay không mà cậu vẫn còn có chút hào hứng, hay phải chăng vì tâm trạng không tốt đang dần tốt lên, cộng với không khí ngày lễ chung quy vẫn khiến lòng người bị khơi dậy lòng tự hào bé nhỏ ----
Cá voi sát thủ: Anh vỗ vỗ em lại đi
Tô Liệu lại nhấn đúp vào đầu cá voi sát thủ nhỏ trên màn hình, thông báo nhảy ra:
【 Tôi vỗ vỗ cờ đỏ năm sao phía sau "Cá voi sát thủ" 】
____^_^____
Gấc xin lỗi mí bà vì dạo này mình có deadline trên đầu rơi xuống nên hôm nay chỉ up một chương thui ><
Qua thứ bảy, chủ nhật xong xuôi mình sẽ ráng up bù, thông cảm cho mình nha. Mãi iu 🫶
Danh sách chương