Du Vũ cảm thấy vải nhanh khô là một trong những phát minh vĩ đại nhất thế giới, và thực sự cứu lấy thế giới.
Sấy khô quần bơi xong, Du Vũ tức giận chạy đi chuộc lại cá voi sát thủ nhỏ của mình.
Tô Liệu đang nhàn nhã dựa vào lan can hóng gió biển.
Du Vũ giận đến không thể tả, nói không thành câu: "Cậu bệnh hả? Con mẹ nó —— cậu lục lọi cặp tôi —— đã vậy còn trộm mất —— "
Tô Liệu xoay người, khuỷu tay chống lên lan can, ngón giữa và ngón trỏ hờ hững kẹp túi chống thấm đựng cá voi nhỏ, lắc lắc: "Đến, một tay giao tiền, một tay giao hàng."
"Cậu rạch đi?" Du Vũ trừng Tô Liệu, khoanh tay trước ngực, hất cằm, "Tôi chống mắt lên coi cậu rạch như thế nào?"
Tô Liệu lấy từ trong cặp một thứ giống như trang sức kim loại, mở ra cái "cách", hóa ra là một cây kéo gấp đa năng.
Một tay anh giữ chiếc quần bơi, tay kia cầm kéo chọt vào đũng q.uần.
Du Vũ không ngờ người này lại mang theo công cụ gây án, vội vã hô lên: "Ê ê —— đừng! Đại ca, thương lượng đi!"
Tô Liệu dừng động tác, lạnh lùng nhướn mi, Du Vũ lập tức đưa bản ghi trò chuyện để chứng minh mình trong sạch: "Tôi đây bị ép.
Nếu không biết nói với bọn họ thế nào?"
Ngón tay Tô Liệu lướt trên màn hình, ánh mắt dừng ở câu "bạn học nữ không tiện nói tên".
Trong lòng anh rõ Du Vũ không làm gì sai, nhưng một bụng tức giận không có chỗ xả.
Tô Liệu đọc xong lịch sử trò chuyện, như có điều suy nghĩ mà liếc nhìn Du Vũ, trả lại túi chống thấm và điện thoại cho cậu: "Ồ."
"Mà này, cậu cảm thấy bạn nữ nào thích cậu?" Du Vũ ăn bánh ngọt của người ta cũng hơi rén, ánh mắt láo liên nhưng không phát hiện đầu mối, "Có phải là hai bạn nữ lớp Phong ca không? Muốn nhân cơ hội làm quen?"
Tô Liệu lấy điện thoại của mình ra, nói không biết.
Thật ra, trong lòng Tô Liệu đã có đáp án.
Không ai trong số hai bạn nữ mà Từ Dữ Phong dẫn đến thêm weixin của anh.
Hơn nữa, hôm nay Từ Dữ Phong không chỉ chải chuốt, trang điểm nhẹ, lúc xem xiếc cá heo còn cố tình ngồi ở cạnh anh.
Du Vũ có thể không nhìn ra, nhưng Tô Liệu không thể không hiểu.
Nhưng nếu Từ Dữ Phong đã "không để lộ" chuyện này, anh cũng không muốn đàm tiếu sau lưng người khác.
Du Vũ không tin: "Không biết? Lẽ nào cậu không tò mò à?"
"Tò mò cái gì? Cậu chỉ cần biết, tôi chắc chắn sẽ không cùng ——" Tô Liệu chăm chú nhìn màn hình, chuyển cho Từ Dữ Phong 400 tệ, "Ý tôi là, tôi không định yên sớm."
Vừa nãy lúc chờ Du Vũ, Tô Liệu đã tìm nhãn hiệu bánh kem, đó là một thương hiệu rất nổi tiếng trên mạng gần đây ở Ninh Cảng.
Trên web của hãng, giá của loại bánh matcha "Không đường" là 398 tệ.
Du Vũ "chậc" một tiếng.
Tuy không nói nhiều với mọi người, nhưng nam sinh tuổi trưởng thành luôn khá nóng vội.
Bình thường nam sinh lớp bảy bọn họ cũng hay tiện miệng bàn chuyện ai thầm mến ai.
Cậu vô cùng khó tin nhìn Tô Liệu: "Cậu thật sự không có hứng thú hả?", đối phương chưa kịp trả lời, cậu đã bật cười: "...!Không lẽ thật sự có bệnh khó nói?"
"Đệt.
Tôi từ sáng tới tối đều cắm mặt vào bài thi, tôi thấy yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến tốc độ làm bài của mình." Tô Liệu nghiêm mặt, tỏ vẻ "Không có dụ.c vọng trần tục", tiếp tục cúi đầu gửi weixin.
Từ Dữ Phong rất nhanh đã nhắn lại một dấu chấm hỏi.
Đạo đức nhà giáo: Tiền là do đội tuyển bỏ ra.
Đạo đức nhà giáo: Bánh kem cũng là để mọi người trong đội ăn cùng nhau, không cần gửi lại cho tớ.
Tô Liệu trả lời một câu: Đội phí vốn đã ít, tớ phải chăm chỉ hơn để bù vào chứ.
Cảm ơn các cậu, bánh ngọt tớ mời.
Bởi vậy, vừa cách uyển chuyển cự tuyệt đối phương, cũng không khiến họ mất mặt.
"Tôi khuyên cậu dù có hay không thì cũng thu tâm tư đó đi." Tô Liệu ngẩng đầu lên, mỉm cười với Du Vũ, "Không khéo lại ảnh hưởng đến tốc độ bơi lội."
Du Vũ: "..."
"À phải —— thật ra tôi muốn nói ——" Du Vũ vốn muốn an ủi Tô Liệu lần nữa.
Dù sao, ở Hoa Khê, có thể mời bạn bè đi ăn một bữa bánh ngọt là chuyện rất có thể diện rồi.
Khi Du Vũ còn nhỏ, cậu từng muốn cùng bạn đến McDonalds một chuyến, nhưng khi đó trong nhà chẳng dư dả, Du Vũ cũng chẳng bao giờ nhắc đến nữa.
Mãi đến sau khi đậu Nhị Trung, Du Vũ mới hiểu ra những điều này chả là gì cả.
Có bạn học trong lớp họ còn mời hẳn ở haidilao, rất cao cấp.
"Nói sao nhỉ, cậu đừng giận, thật ra bọn họ không có ý xấu.
Đây là lòng thành của mọi người.
Sinh nhật tôi từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn bánh kem nào ngon như vậy." Du Vũ nói nhỏ, "Chỉ có mẹ nấu cho tôi một bát mì trường thọ."
Lời còn chưa dứt, cậu hận không thể cắn đầu lưỡi mình.
Quả nhiên, Tô Liệu liếc cậu, giọng nói càng thêm lạnh lùng: "Trước giờ tôi chưa từng được ăn đồ mẹ nấu."
Du Vũ: "..." Cứu mạng, cái miệng xà lơ này, thực sự hết chuyện để nói.
Nhưng Tô Liệu không tiếp tục đề tài này, anh ngoắc tay: "Đi thôi, dẫn cậu đến chỗ này."
Tô Liệu đưa Du Vũ vào một cửa hàng lưu niệm mà du khách phải ghé trước khi rời thủy cung.
Du Vũ trong lòng khó hiểu, tự hỏi Tô Liệu dẫn cậu đến đây làm gì.
Cậu tùy tiện cầm lên một con gấu bông cá voi sát thủ, nghĩ thầm giá cả ở công viên Đại Dương quá mắc, muốn mua cũng không thể mua nổi.
Cuối cùng, Tô Liệu dừng lại ở cửa ra, chỉ một quyển sổ góp ý vẽ hình cá heo cho du khách.
"Viết vào đây những gửi phản hồi của cậu cho thủy cung." Tô Liệu đưa bút, "Cậu có thể nói với họ đáp án của câu hỏi cá voi sát thủ sai rồi.
À với lại, có thể kiến nghị họ thả cá voi trắng về biển rộng."
Du Vũ ngạc nhiên mở to mắt.
Cậu cầm bút lên, chần chừ thở dài: "Dù tôi có viết cũng sẽ không có gì thay đổi."
Tô Liệu nghiêm túc khác thường, nhìn cậu: "Thay đổi không là chuyện của bọn họ.
Còn nói ra suy nghĩ, là lựa chọn của cậu."
*
Thứ bảy hôm sau.
Sau khi huấn luyện, Diêm Chính đưa Du Vũ đến trung tâm theo dõi thể lực để lấy máu và làm kiểm tra định kì.
"Thầy nói, axit lactic trong máu và hồng cầu của em ——" Diêm Chính cầm báo cáo chỉ số của Du Vũ trong tay, nhíu chặt mày, "Cường độ huấn luyện của em tạm thời ngừng đã.
Nhóc con, em có bổ sung dinh dưỡng như thầy dặn không vậy? Tụt hẳn kí rưỡi so với lúc mới đến đây?"
"Mỗi ngày rèn luyện cơ bắp, ăn uống khoa học.
Nếu là trâu là bò, một kí rưỡi có thể bán được bao nhiêu tiền chứ, em không thấy xót sao?!"
Du Vũ: "......" Ngài ẩn dụ kiểu gì vậy huấn luyện viên.
Diêm Chính mở ghế đẩu, nghiêm túc thảo luận với cậu: "Ngày thường em ăn gì? Thầy đã nhắc đi nhắc lại là phải ăn nhiều lòng trắng trứng.
Em thì giỏi rồi, một tháng báo cho thầy tụt hẳn một kí rưỡi?"
"Em, ta có ăn." Du Vũ biện hộ, "Em ăn thêm năm lòng trắng trứng so với lúc trước."
"Năm lòng trắng trứng, " Diêm Chính trực tiếp đập tờ báo cáo lên mặt cậu, "Một lòng trắng trứng chỉ có 5-6g protein.
Ăn năm cái chắc gì đã được 30g, làm sao bù được năng lượng tiêu hao của một ngày tập luyện!"
Du Vũ: "..."
"Xíu nữa gọi Tô Liệu đến đây.
Thầy muốn Tô Liệu giám sát khẩu phần của em ở trường.
Thằng nhóc giỏi tính toán mấy thứ này, ăn gần bằng số cân cuae em nhân hai."
Du Vũ: "..." Lời này giống như biến cậu thành thiểu năng trí tuệ, không thể tự gánh vác sinh hoạt.
"Thứ bảy cậu ấy không đến được."
"À đúng rồi, thầy quên mất." Diêm Chính đau đầu xoa mi tâm, "Để thầy dặn em ấy sau, em nhất định phải ăn đủ lượng lòng trắng trứng.
Ngàn vạn lần không được để protein có sẵn của cơ thể làm nhiệm vụ bù năng lượng.
Nếu chưa có thực phẩm chức năng, thì hấp thụ protein bột ấy, em dùng được lactozo không? Có mấy hãng cũng..."
Diêm Chính "Bla bla" nói nửa ngày, còn Du Vũ đã sớm thả hồn bay về nơi khác ——
Hôm nay là sinh nhật Tô Liệu.
Theo đúng kế hoạch, sáng thứ bảy Tô Liệu sẽ đến tham gia tập luyện, chiều lại về nhà dì.
Nhưng cậu chợt nghĩ Tô Liệu dường như rất mâu thuẫn với sinh nhật của mình, không khỏi có chút bận tâm.
Hôm nay cậu ấy đang làm gì? Về nhà hay chưa?
Chờ đến khi Du Vũ bừng tỉnh, Diêm Chính đã nói xong rồi.
"Bởi vậy mới nói chăm sóc một đứa nhóc "tự do" như em rất khó!" Diêm Chính cảm thán, "Tụi nhỏ ở trường thể thao luôn được nhà ăn đảm bảo chế độ dinh dưỡng.
Còn có Trình Triết Phàm đấy, ba mẹ mười năm đưa đón mặc gió mặc bão, mẹ của em ấy còn thi cả bằng dinh dưỡng thể thao trực tuyến để tự cân đối tại nhà.
Em phải chú ý hơn, hiểu chưa?"
Du Vũ mờ mịt gật đầu.
Sau khi về nhà, Du Vũ lên mạng tìm thông tin về bột protein, chất lượng khá đảm bảo, chỉ là một hộp đến ba, bốn trăm tệ, đã thế đọc bình luận, một hộp cùng lắm chỉ uống được trong một tháng.
Cậu chợt nhớ đến những lời phàn nàn trên diễn đàn, nghề vận động viên bọn họ, tiền lương cũng không đủ bù vào tiền bổ sung protein.
Du Vũ chợt nhận ra đằng sau sự thành công của một vận động viên không chỉ cần mình và huấn luyênn viên là đủ, mà còn có sự ủng hộ của cả gia đình.
Thực tế, mẹ cậu cũng cố gắng tâm sự với cậu, thường để phần chân gà hoặc cốt lết cho cậu.
Làm sao mới đủ đây.
Du Vũ nằm trên giường nghiên cứu một hồi, quay sang kiểm tra weixin.
Nhóm bơi lội hôm nay rất náo nhiệt, nhưng cậu vẫn không thấy "Bánh gạo nếp dâu tây" đâu.
Du Vũ chủ động nhắn cho anh.
Cá voi sát thủ: Cậu về nhà chưa?
Tô Liệu không trả lời.
Buổi sáng bận thi thố, buổi chiều luyện thể chất, rồi lại ở trường cày đề đến tận tối.
Cơm nước xong xuôi, anh mới rảnh rỗi đi dạo một mình trong vườn hoa quanh tiểu khu.
Khu vực Tô Liệu ở rất tốt, trước cổng có công viên, đường cho người đi bộ dọc theo bờ sông.
Tô Liệu tản bộ hai vòng công viên, yên tĩnh ngồi trên băng ghế ngắm thuyền trôi.
Điện thoại của anh sáng lên.
Tô Liệu cúi đầu nhìn tin nhắn Du Vũ, nhưng không định trả lời.
Anh cất điện thoại về túi, co hai chân, gác gót lên băng ghế, vòng tay ôm lấy bắp chân của mình.
Tô Liệu yên lặng nhìn chiếc du thuyền quốc phong chậm rãi di chuyển, trên bảng điện giữa rừng lồng đèn đỏ khắc một cái tên nghe tầm thường.
Nhưng mũi thuyền rất đông đúc, một cặp vợ chồng dắt theo con nhỏ, cô bé bám vào lan can phấn khích hét to.
Gió lạnh thổi qua, cành liễu trơ trụi và vào nhau kêu xào xạt.
Trong túi lại rung lên.
Tô Liệu lấy điện thoại ra, lần này là tin nhắn của dì: Liệu liệu, ăn cơm chưa?
Người trong nhà đều biết sinh nhật là vảy ngược của Tô Liệu, không ai chủ động nhắc đến chuyện này.
Tô Liệu dựa lưng vào ghế, đơn giản trả lời: Ăn rồi, cháu đi chơi với bạn.
Một lúc sau, dì gửi đến nhãn dán "nhe răng".
Gió rót vào cổ áo, Tô Liệu đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, kéo chặt mũ trùm và áo khoác, cuộn mình lại.
Anh lướt qua tin nhắn weixin, cuối cùng vẫn mở đoạn chat của ba anh.
Ở bên phải ảnh đại diện của Tô Kiến Quân có kí hiệu "Bật lại thông báo".
Sáng sớm hôm nay, ông ấy đã gửi cho anh vài tin nhắn.
- Liệu Liệu, ba đã nhờ dì liên hệ ban quốc tế Nhị Trung, nửa học kì sau con có thể cùng bạn tham gia PhycisBowl Division I, nhớ lấy tài liệu, nội dung đối đơn giản với con.
- 16 tuổi, phải có kế hoạch tương lai.
- Lúc nào lãng phí thời gian chứ lúc này thì không được.
- Đọc mail khi rảnh.
Tô Liệu mở hòm thư, trong một đống tin nhắn quảng cáo, có một email mới nhất với tiêu đề "From mom", không có thêm ghi chú nào khác ngoài tên email có hậu tố là "@mit.
edu".
Email trống không, chỉ có một tệp video tên "Lời chúc sinh nhật lần thứ 16 từ mẹ của con." Tô Liệu tải video về máy, nhưng từ đầu đến cuối không mở ra xem.
Sau đó lưu nó vào icloud, xong xuôi liền xóa thư ấy đi.
Có lẽ Tô Kiến Quân không phải là một người ba tốt, nhưng ông chắc chắn là người chồng chung thủy.
Suốt những năm qua, Tô Liệu vô số lần đọc được rất nhiều câu chuyện tương tự hoàn cảnh của mình trên mạng.
Cho dù khi ấy người chồng có buồn bã đến đâu, họ vẫn sẽ tái hôn sau một hai năm, thậm chí có người còn bỏ rơi đứa con mà vợ mình liều chết để sinh hoặc quăng nó cho nhà vợ.
Nhưng ba của anh, một thân một mình tại nước Mỹ, chưa từng yêu một ai khác.
Mỗi tháng gửi cho dì hàng chục nghìn đô la và tùy tiện quẹt thẻ tín dụng, ông không hề đối xử tệ bạc về vật chất với đứa con trai này.
Nhưng sinh nhật luôn là rào cản giữa hai người.
Tô Liệu nhớ rất rõ, sinh nhật lần thứ năm của mình, ba anh một mình uống say.
Chiếc bánh kem vẫn còn mới trên bàn, nhưng người ba say xỉn đã đẩy anh xuống đất, "rầm" một tiếng, chai rượu thủy tinh vỡ vụn trên sàn nhà, mảnh thủy tinh găm vào cánh tay non nớt của anh.
Ông ấy mắng anh, nói là anh hại chết mẹ mình.
Đến khi đã tỉnh rượu lại ôm lấy anh mà khóc lóc xin lỗi.
Theo lý thuyết, mọi người không thể nhớ chuyện khi còn quá nhỏ, nhưng sự mờ mịt, bi thương của ba và tâm trạng sợ hãi lúc ấy đã đủ khiến một đứa bé như Tô Liệu thống hận vì mình đã được sinh ra.
Anh cũng không muốn dùng phương thức như thế đến thế giới này.
Sau lần sinh nhật đó, Tô Kiến Quân hoàn toàn tỉnh táo.
Ông gọi điện cho nhân viên xã hội, nói rằng trạng thái tinh thần và chứng nghiện rượu khiến ông không thể nuôi con trai trưởng thành khỏe mạnh, hạnh phúc.
Sau nhiều lần đàm phán, cậu bé Tô Liệu năm tuổi được gửi trở lại Trung Quốc và được gia đình người dì mới cưới nhận nuôi.
Gia đình dì đối xử với anh rất tốt, sau này có thêm em gái và em trai, dì vẫn chưa từng bạc đãi anh.
Đương nhiên, Tô Liệu cũng ngầm hiểu, một phần nguyên nhân là vì ba cậu gửi về rất nhiều tiền.
Gió lạnh quét qua, Tô Liệu cảm thấy ý thức mình rã rời.
Một lúc sau, Tô Liệu lại bấm vào đoạn chat với cá voi sát thủ, gửi lại môt chữ quý như vàng: Không.
Cá voi sát thủ lập tức phản hồi: "Cậu đang ở đâu? Một mình hả?
Ma xui quỷ khiến, Tô Liệu trực tiếp gửi định vị cho đối phương.
- ---^-^----
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Liệu now: Yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến tốc độ làm bài của tui.
Tô Liệu later: Tui thấy tốc độ làm bài của tui vẫn quá nhanh luôn.
Du Vũ:?.