Cả lớp không chút kiêng kỵ cười nhạo Quý Phong, có vẻ như trong năm học lớp mười hai khô khan nhàm chán này cậu học sinh nhà nghèo Quý Phong đã trở thành kẻ mua vui cho các học sinh khác, thành đối tượng duy nhất để mọi người trêu chọc. Điều này đã giống như là một niềm vui thú của bọn họ.
Nhất là những cậu nam sinh hay nịnh nọt Từ Mặc lại càng cười lớn tiếng hơn nữa, cứ như là sợ người khác không nghe được vậy.
Chỉ có những học sinh ngày thường quan hệ tốt với Quý Phong đều sắc mặt khó coi khi nghe thấy những tiếng cười nhạo này. Bọn họ phần lớn là người ở nông thôn, gia thế cũng không phải giàu có gì, cụm từ thằng nhà nghèo trong miệng những học sinh khác chẳng khác nào bao gồm cả bọn họ!
Trong khi đó Trương Lỗi ngồi bên cạnh Quý Phong sắc mặt lại càng lúc càng xanh mét, nghe những người khác cười nhạo bạn của mình hắn vô cùng tức giận, đột nhiên đứng dậy vỗ mạnh lên bàn.
- Đều im mồm cho ta, ở đây là phòng học, không phải là chỗ chúng mày phóng túng!
Trương Lỗi giận dữ quát lên.
- ....
Trong phòng học lập tức im lặng như tờ, không một ai hó hé nửa lời. Ngay cả Từ Mặc, kẻ ngang ngược nhất lớp cũng chỉ mắng thầm trong bụng mà không dám biểu lộ ra mặt.
- Hừ!
Trương Lỗi thấy mọi người đã yên phận mới hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống, tuy thế ánh mắt của y vẫn lạnh lùng như cũ.
Đối mặt với tình huống này Quý Phong cũng chỉ nhếch miệng cười, vỗ vỗ vai Trương Lỗi rồi ngẩng đầu lên nói với Tiêu Vũ Huyên:
- Thưa cô em có thể bắt đầu được chưa?
- Dĩ nhiên là được!
Tiêu Vũ Huyên hứng thú nhìn Quý Phong gật đầu nói.
Quý Phong khẽ mỉm cười, ánh mắt sau khi quét một vòng khắp lớp mới từ tốn nói:
- Vậy thì em xin bắt đầu bài giới thiệu bằng tiếng Anh của mình. My name is...
Quý Phong vừa cất giọng, ánh mắt của mọi người trong lớp lập tức biến đổi theo. Ai nấy vô cùng kinh ngạc nhìn Quý Phong tựa như đang xem xét một vật gì đó bất khả tư nghị.
Thực tế, trong suy nghĩ bọn họ đây đích thực là một chuyện không tưởng.
Quý Phong lúc này đang nói tiếng Anh bằng một giọng cực kỳ thuần thục lưu loát, khẩu âm cũng vô cùng thuần khiết, quả thực chân chính là giọng nói của một người Anh chính gốc.
Những học sinh khác mặc dù không thể nói lưu loát nhưng trong các giờ học bình thường, bọn họ vẫn thường xuyên được nghe những cuộn băng ghi âm bằng tiếng Anh. Vì vậy, ngữ giọng chuẩn hay không chuẩn, lưu loát hay không lưu loát bọn họ vẫn có khả năng phân biệt được.
Lúc này mọi người đều có thể cảm nhận được cách phát âm của Quý Phong lúc này chẳng có gì khác biệt so với băng ghi âm cả. Nếu không phải được tận mắt chứng kiến, chẳng ai có thể tin rằng giọng Anh chuẩn lưu loát này đang được phát ra từ miệng Quý Phong.
Không chỉ là những học sinh bị kinh động mà ngay cả Tiêu Vũ Huyên cũng kìm lòng không đậu lộ ra vẻ khiếp sợ.
Đặc biệt là Trương Lỗi, Đồng Lôi và Hồ Tuyết Tuệ lại càng chấn động vô cùng, giống như không còn tin tưởng vào tai mình nữa!
Trương Lỗi và Hồ Tuyết Tuệ là hai người hiểu rõ Quý Phong nhất. Theo nhận thức của hai người đối với Quý Phong thì hắn học tập đúng là chăm chỉ thật, nhưng tính tình lại hướng nội, ngày thường mỗi lần bị thầy cô giáo gọi hỏi bài, hắn đều trả lời rất kém cỏi. Hơn nữa, ngữ giọng trước kia của hắn tuyệt đối không được chuẩn như vậy.
Nhưng hiện tại biểu hiện của Quý Phong lại vô cùng siêu việt hơn so với những gì bọn họ nhận thức, bởi vậy làm sao mà có thể không kinh ngạc được đây?
- Chẳng lẽ những biểu hiện trước đây của hắn đều không phải là bản lãnh chân chính, mà do hắn đã khiêm nhường sao?
Trong tai vang lên bài tự giới thiệu bằng Anh ngữ hết sức lưu loát của Quý Phong, Hồ Tuyết Tuệ thầm nghi hoặc trong lòng, bất chợt cô nàng cười khinh miệt một tiếng, cho dù là Anh ngữ có giỏi đi nữa thì cũng có ích gì? Sau này cùng lắm cũng chỉ làm một tên thông dịch viên mà thôi, có thể kiếm được bao nhiêu tiền đâu chứ?
Huống chi chỉ giỏi mỗi môn Anh còn các môn khác lại yếu kém thì còn mơ tưởng thi đậu đại học hay sao?
Mà thi đậu rồi thì như thế nào, hoàn cảnh gia đình của Quý Phong như thế, chẳng lẽ hắn còn có thể học tiếp sao chứ?
Nghĩ như vậy, thần sắc khinh thường trên mặt Hồ Tuyết Tuệ càng lúc càng rõ ràng!
Nhưng bất kể cô ta khinh bỉ như thế nào đi nữa thì cũng chẳng hề làm giảm bớt được chút ánh hào quang nào của Quý Phong. Hiện tại, Quý Phong đã trở thành tiêu điểm của cả lớp 12/6 rồi.
Song, trong số những người có mặt trong lớp, bị chấn động nhất hẳn là Tiêu Vũ Huyên!
Bản thân là một sinh viên tốt nghiệp loại giỏi của khoa ngoại ngữ, trình độ tiếng Anh của Tiêu Vũ Huyên phải nói là xuất sắc, tuy vậy khi nghe bài giới thiệu thao thao bất tuyệt của Quý Phong, trên gương mặt cô càng lúc càng đậm vẻ khiếp sợ.
Bởi Tiêu Vũ Huyên có thể nhận ra phát âm của Quý Phong đích thực là giọng Anh ngữ cực chuẩn, phải biết rằng muốn đạt tới trình độ này không phải ở nước ngoài nhiều năm thì cũng phải luyện tập rất gian khổ.
Khi học tập ngoại ngữ, hoàn cảnh chính là điều kiện trọng yếu nhất, dù có luyện tập như thế nào đi nữa mà hoàn cảnh không tốt đều không thể nói ra giọng chuẩn như vậy được!
- Cậu bé mà mình vừa làm quen hôm qua thật sự là một thiên tài ngoại ngữ!
Trong lòng Tiêu Vũ Huyên nhất thời suy nghĩ:
- Hơn nữa, còn có một kĩ thuật xoa bóp vô cùng thần kỳ!
Không biết vì sao Tiêu Vũ Huyên bỗng nhớ tới tình cảnh vô cùng ngượng ngùng của hai người tối hôm qua khiến cho hai má nhất thời ửng hồng.
- ... Mình đã giới thiệu xong, xin cám ơn!
Mãi cho đến khi Quý Phong nói xong và ngồi xuống, cả lớp học vẫn còn chìm trong sự yên tĩnh, đến nỗi cả những tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy một cách rõ ràng!
Đồng Lôi ngồi ở dãy bàn phía trước là người đầu tiên phản ứng, vô cùng khâm phục vỗ tay tán thưởng hắn.
Ngay sau đó tất cả mọi người cũng hồi phục lại tinh thần, đồng loạt vỗ tay hoan hô, nhất là những học sinh quan hệ không tệ với Quý Phong lại càng vỗ tay nhiệt liệt. Biểu hiện của Quý Phong có thể nói là đã tát mạnh vào mặt những tên học sinh đã cười nhạo hắn, giúp cho bọn họ hả được cơn giận!
Trương Lỗi lúc này cũng vỗ đỏ cả lòng bàn tay, trong lòng hắn vô cùng phấn khích, Phong tử, tớ biết mà, chỉ cần cậu tự tin thì việc gì cũng là có thể!
Chờ đến khi tiếng vỗ tay nhỏ dần, Tiêu Vũ Huyên mới tươi cười hỏi:
- Các em, bài giới thiệu của Quý Phong như thế nào?
- Rất đặc sắc!
Rất nhiều học sinh đồng thanh hô to.
- Rất tốt, hi vọng các em sau này cũng có thể khổ luyện ngoại ngữ của mình được như bạn Quý Phong vậy...
Sau đó Tiêu Vũ Huyên nói tiếp những lời gì, Quý Phong đã không còn nghe rõ nữa. Lúc này hắn đã đắm chìm trong thế giới nội tâm vô cùng kích động của mình. Hắn biết, mình lúc này đã trở thành một người không hề tầm thường rồi.
Mặc dù trong quá trình giới thiệu có sự trợ giúp của Trí Não, thế nhưng phát âm ra những từ ngữ kia là hắn dựa vào chính mình. Loại cảm giác thành tựu này làm cho hắn cảm thấy hưng phấn còn hơn cả việc trúng giải thưởng lớn nữa!
- Đây chỉ là bước khởi đầu nho nhỏ mà thôi, sau này trên đường đời, mình nhất định còn có thể sáng tạo ra nhiều kỳ tích hơn nữa, biến nhiều điều không thể thành có thể hơn nữa.
Quý Phong âm thầm siết chặt nắm đấm, trong lòng tự nhủ. Từ nay về sau ta càng phải cố gắng hơn để mỗi ngày đều có thể giống như hôm nay, làm cho những tên cười nhạo ta phải trợn mắt há mồm, làm cho những kẻ từng phỉ báng mẹ của ta phải ngước mắt mà nhìn bà. Ta dù không khi dễ người khác, nhưng cũng sẽ không để mặc cho người khi nhục, lại càng không muốn mẹ của ta bị người khác khinh thường! Ta, nhất định sẽ làm được!
Cuối cùng, Quý Phong mặc niệm trong đầu:
- Trí Não, cám ơn ngươi, nếu không có ngươi, nhân sinh của ta hẳn đã là một mảnh đen tối!
Nhất là những cậu nam sinh hay nịnh nọt Từ Mặc lại càng cười lớn tiếng hơn nữa, cứ như là sợ người khác không nghe được vậy.
Chỉ có những học sinh ngày thường quan hệ tốt với Quý Phong đều sắc mặt khó coi khi nghe thấy những tiếng cười nhạo này. Bọn họ phần lớn là người ở nông thôn, gia thế cũng không phải giàu có gì, cụm từ thằng nhà nghèo trong miệng những học sinh khác chẳng khác nào bao gồm cả bọn họ!
Trong khi đó Trương Lỗi ngồi bên cạnh Quý Phong sắc mặt lại càng lúc càng xanh mét, nghe những người khác cười nhạo bạn của mình hắn vô cùng tức giận, đột nhiên đứng dậy vỗ mạnh lên bàn.
- Đều im mồm cho ta, ở đây là phòng học, không phải là chỗ chúng mày phóng túng!
Trương Lỗi giận dữ quát lên.
- ....
Trong phòng học lập tức im lặng như tờ, không một ai hó hé nửa lời. Ngay cả Từ Mặc, kẻ ngang ngược nhất lớp cũng chỉ mắng thầm trong bụng mà không dám biểu lộ ra mặt.
- Hừ!
Trương Lỗi thấy mọi người đã yên phận mới hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống, tuy thế ánh mắt của y vẫn lạnh lùng như cũ.
Đối mặt với tình huống này Quý Phong cũng chỉ nhếch miệng cười, vỗ vỗ vai Trương Lỗi rồi ngẩng đầu lên nói với Tiêu Vũ Huyên:
- Thưa cô em có thể bắt đầu được chưa?
- Dĩ nhiên là được!
Tiêu Vũ Huyên hứng thú nhìn Quý Phong gật đầu nói.
Quý Phong khẽ mỉm cười, ánh mắt sau khi quét một vòng khắp lớp mới từ tốn nói:
- Vậy thì em xin bắt đầu bài giới thiệu bằng tiếng Anh của mình. My name is...
Quý Phong vừa cất giọng, ánh mắt của mọi người trong lớp lập tức biến đổi theo. Ai nấy vô cùng kinh ngạc nhìn Quý Phong tựa như đang xem xét một vật gì đó bất khả tư nghị.
Thực tế, trong suy nghĩ bọn họ đây đích thực là một chuyện không tưởng.
Quý Phong lúc này đang nói tiếng Anh bằng một giọng cực kỳ thuần thục lưu loát, khẩu âm cũng vô cùng thuần khiết, quả thực chân chính là giọng nói của một người Anh chính gốc.
Những học sinh khác mặc dù không thể nói lưu loát nhưng trong các giờ học bình thường, bọn họ vẫn thường xuyên được nghe những cuộn băng ghi âm bằng tiếng Anh. Vì vậy, ngữ giọng chuẩn hay không chuẩn, lưu loát hay không lưu loát bọn họ vẫn có khả năng phân biệt được.
Lúc này mọi người đều có thể cảm nhận được cách phát âm của Quý Phong lúc này chẳng có gì khác biệt so với băng ghi âm cả. Nếu không phải được tận mắt chứng kiến, chẳng ai có thể tin rằng giọng Anh chuẩn lưu loát này đang được phát ra từ miệng Quý Phong.
Không chỉ là những học sinh bị kinh động mà ngay cả Tiêu Vũ Huyên cũng kìm lòng không đậu lộ ra vẻ khiếp sợ.
Đặc biệt là Trương Lỗi, Đồng Lôi và Hồ Tuyết Tuệ lại càng chấn động vô cùng, giống như không còn tin tưởng vào tai mình nữa!
Trương Lỗi và Hồ Tuyết Tuệ là hai người hiểu rõ Quý Phong nhất. Theo nhận thức của hai người đối với Quý Phong thì hắn học tập đúng là chăm chỉ thật, nhưng tính tình lại hướng nội, ngày thường mỗi lần bị thầy cô giáo gọi hỏi bài, hắn đều trả lời rất kém cỏi. Hơn nữa, ngữ giọng trước kia của hắn tuyệt đối không được chuẩn như vậy.
Nhưng hiện tại biểu hiện của Quý Phong lại vô cùng siêu việt hơn so với những gì bọn họ nhận thức, bởi vậy làm sao mà có thể không kinh ngạc được đây?
- Chẳng lẽ những biểu hiện trước đây của hắn đều không phải là bản lãnh chân chính, mà do hắn đã khiêm nhường sao?
Trong tai vang lên bài tự giới thiệu bằng Anh ngữ hết sức lưu loát của Quý Phong, Hồ Tuyết Tuệ thầm nghi hoặc trong lòng, bất chợt cô nàng cười khinh miệt một tiếng, cho dù là Anh ngữ có giỏi đi nữa thì cũng có ích gì? Sau này cùng lắm cũng chỉ làm một tên thông dịch viên mà thôi, có thể kiếm được bao nhiêu tiền đâu chứ?
Huống chi chỉ giỏi mỗi môn Anh còn các môn khác lại yếu kém thì còn mơ tưởng thi đậu đại học hay sao?
Mà thi đậu rồi thì như thế nào, hoàn cảnh gia đình của Quý Phong như thế, chẳng lẽ hắn còn có thể học tiếp sao chứ?
Nghĩ như vậy, thần sắc khinh thường trên mặt Hồ Tuyết Tuệ càng lúc càng rõ ràng!
Nhưng bất kể cô ta khinh bỉ như thế nào đi nữa thì cũng chẳng hề làm giảm bớt được chút ánh hào quang nào của Quý Phong. Hiện tại, Quý Phong đã trở thành tiêu điểm của cả lớp 12/6 rồi.
Song, trong số những người có mặt trong lớp, bị chấn động nhất hẳn là Tiêu Vũ Huyên!
Bản thân là một sinh viên tốt nghiệp loại giỏi của khoa ngoại ngữ, trình độ tiếng Anh của Tiêu Vũ Huyên phải nói là xuất sắc, tuy vậy khi nghe bài giới thiệu thao thao bất tuyệt của Quý Phong, trên gương mặt cô càng lúc càng đậm vẻ khiếp sợ.
Bởi Tiêu Vũ Huyên có thể nhận ra phát âm của Quý Phong đích thực là giọng Anh ngữ cực chuẩn, phải biết rằng muốn đạt tới trình độ này không phải ở nước ngoài nhiều năm thì cũng phải luyện tập rất gian khổ.
Khi học tập ngoại ngữ, hoàn cảnh chính là điều kiện trọng yếu nhất, dù có luyện tập như thế nào đi nữa mà hoàn cảnh không tốt đều không thể nói ra giọng chuẩn như vậy được!
- Cậu bé mà mình vừa làm quen hôm qua thật sự là một thiên tài ngoại ngữ!
Trong lòng Tiêu Vũ Huyên nhất thời suy nghĩ:
- Hơn nữa, còn có một kĩ thuật xoa bóp vô cùng thần kỳ!
Không biết vì sao Tiêu Vũ Huyên bỗng nhớ tới tình cảnh vô cùng ngượng ngùng của hai người tối hôm qua khiến cho hai má nhất thời ửng hồng.
- ... Mình đã giới thiệu xong, xin cám ơn!
Mãi cho đến khi Quý Phong nói xong và ngồi xuống, cả lớp học vẫn còn chìm trong sự yên tĩnh, đến nỗi cả những tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy một cách rõ ràng!
Đồng Lôi ngồi ở dãy bàn phía trước là người đầu tiên phản ứng, vô cùng khâm phục vỗ tay tán thưởng hắn.
Ngay sau đó tất cả mọi người cũng hồi phục lại tinh thần, đồng loạt vỗ tay hoan hô, nhất là những học sinh quan hệ không tệ với Quý Phong lại càng vỗ tay nhiệt liệt. Biểu hiện của Quý Phong có thể nói là đã tát mạnh vào mặt những tên học sinh đã cười nhạo hắn, giúp cho bọn họ hả được cơn giận!
Trương Lỗi lúc này cũng vỗ đỏ cả lòng bàn tay, trong lòng hắn vô cùng phấn khích, Phong tử, tớ biết mà, chỉ cần cậu tự tin thì việc gì cũng là có thể!
Chờ đến khi tiếng vỗ tay nhỏ dần, Tiêu Vũ Huyên mới tươi cười hỏi:
- Các em, bài giới thiệu của Quý Phong như thế nào?
- Rất đặc sắc!
Rất nhiều học sinh đồng thanh hô to.
- Rất tốt, hi vọng các em sau này cũng có thể khổ luyện ngoại ngữ của mình được như bạn Quý Phong vậy...
Sau đó Tiêu Vũ Huyên nói tiếp những lời gì, Quý Phong đã không còn nghe rõ nữa. Lúc này hắn đã đắm chìm trong thế giới nội tâm vô cùng kích động của mình. Hắn biết, mình lúc này đã trở thành một người không hề tầm thường rồi.
Mặc dù trong quá trình giới thiệu có sự trợ giúp của Trí Não, thế nhưng phát âm ra những từ ngữ kia là hắn dựa vào chính mình. Loại cảm giác thành tựu này làm cho hắn cảm thấy hưng phấn còn hơn cả việc trúng giải thưởng lớn nữa!
- Đây chỉ là bước khởi đầu nho nhỏ mà thôi, sau này trên đường đời, mình nhất định còn có thể sáng tạo ra nhiều kỳ tích hơn nữa, biến nhiều điều không thể thành có thể hơn nữa.
Quý Phong âm thầm siết chặt nắm đấm, trong lòng tự nhủ. Từ nay về sau ta càng phải cố gắng hơn để mỗi ngày đều có thể giống như hôm nay, làm cho những tên cười nhạo ta phải trợn mắt há mồm, làm cho những kẻ từng phỉ báng mẹ của ta phải ngước mắt mà nhìn bà. Ta dù không khi dễ người khác, nhưng cũng sẽ không để mặc cho người khi nhục, lại càng không muốn mẹ của ta bị người khác khinh thường! Ta, nhất định sẽ làm được!
Cuối cùng, Quý Phong mặc niệm trong đầu:
- Trí Não, cám ơn ngươi, nếu không có ngươi, nhân sinh của ta hẳn đã là một mảnh đen tối!
Danh sách chương