Editor: Băng
“ Sau khi bôi thuốc xong lần này cũng đã khá hơn nhiều rồi!” Diệp Ly Tâm hài lòng nhìn vết thương của Phượng Cảnh Duệ đã khép lại, nàng kinh ngạc nhìn Phượng Cảnh Duệ “người đến cùng có phải người hay không?”
Phượng Cảnh Duệ nhanh chóng đen mặt, “Diệp Ly Tâm, ngươi còn nói lung tung, ta sẽ làm thịt ngươi!”
Diệp Ly Tâm nhín vai núp sau lưng Lưu Mật Nhi, nhìn Phượng Cảnh Duệ làm mặt quỷ, “Mật Nhi tỷ tỷ giúp muội với!”
Mặt của Phượng Cảnh Duệ càng đen hơn, “Tay của ngươi tốt nhất nên bỏ ra khỏi người của nàng!”. Hiện tại, hắn ít nhiều có thể hiểu được cảm giác của cha hắn, Phượng Dương. Thấy tay của người khác đặt trên người của nữ nhân của mình, loại cảm giác đó thật sự khiến người ta phát điên. Nhất là nữ nhân này đang suy nghĩ cách bắt cóc nữ nhân của hắn.
Diệp Ly Tâm phẫn nộ vẫy tay, không trêu chọc con sư tử Phượng Cảnh Duệ này nữa.
Hừ lạnh một tiếng, Phượng Cảnh Duệ kéo lấy tay Mật Nhi về bên mình, rước lấy một cái liếc mắt tức giận của Lưu Mật Nhi.
Lúc này một con bồ câu đưa tin từ cửa sổ bay vào, Vô Trần vươn tay đón lấy. Từ trên chân bồ câu đưa tin lấy ra một thứ đồ hình tròn giao cho Phượng Cảnh Duệ.
Phượng Cảnh Duệ giơ tay tiếp nhận, nhìn thoáng qua Vô Trần. Ngay sau đó là tiếng thét chói tai của Diệp Ly Tâm khiễn vô trần phải buông nàng ra, đợi đến khi người trong phòng ra hết thì căn phòng hoàn toàn yên tĩnh. Lúc này Phượng Cảnh Duệ mới dùng lực bóp nát viên tròn đó, từ bên trong rút ra một tờ giấy. Sau khi nhìn lướt qua, giữ lại trong lòng bàn tay, lần nữa vận nội công, tờ giấy nhỏ thành tro bụi.
Lưu Mật Nhi cau mày nhìn hắn, đôi mắt nhìn hẳn vào bàn tay hắn.
Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cười, “Mật Nhi, nàng nhìn cái gì?”
Lưu Mật Nhi tiên lên vươn tay cầm lấy tay của Phượng Cảnh Duệ lật lên xem, sau đó kéo ống tay áo của hắn nhìn. Phượng Cảnh Duệ thấy vừa bực mình, vừa buồn cười.
Mỉm cười cắt đứt hành động của nàng, Phượng Cảnh Duệ khó hiểu, “Mật Nhi, nàng làm sao vậy?”.
Lưu Mật Nhi, “làm sao ngươi làm được?”
“Cái gì?”
“Tờ giấy, làm sao hóa thành tro như vậy được?” Lưu Mật Nhi tò mò hỏi.
Phượng Cảnh Duệ nhún vai, “này rất dễ, nhưng nàng không biết võ công thì nói cũng vô ích!”
“Đây là ngươi đang xem thường ta? Trong tiểu thuyết võ hiệp cũng nói, nhưng thật sự không cần công cụ nào trợ giúp cũng có thể biến thành tro được sao?”. Vô cùng thần kì.
Phượng Cảnh Duệ cười khẽ, “đây không phải là chuyện một sớm một chiều, trải qua rất nhiều năm tháng ren luyện thì những việc này là chuyện nhỏ!”. Đưa tay ôm người nào đó vào ngực, Phượng Cảnh Duệ từ từ giải thích.
Lưu Mật Nhi,”là sao”
Phượng Cảnh Duệ cười nhạt, nhỏ giọng hỏi thăm, “Nàng không phải xem chúng ta quá thần thông, những thứ này là do rèn luyện quanh năm suốt tháng mới có được, không có ai có thể thành công ngay từ lần đầu tiên!” hắn vỗ vỗ đầu đầu của nàng. Bỗng nỉ non, “Mật Nhi, nàng bây giờ không còn kháng cự ta”.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Mật Nhi đỏ lên, đưa tay muốn đẩy hắn ra, lại bị Phượng Cảnh Duệ ngăn cản, “Bị ta nói trúng?” Hắn liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của nàng, không nhịn được chạm khẽ hôn.
Lưu Mật Nhi hít sâu một hơi ngăn cản máu phun lên, nghiêm mặt, “Buông ra! Ban ngày ban mặt ôm ôm ấp ấp còn ra hình dáng gì nữa?”.
“Mật nhi nói vậy ý là buổi tối có thể?”. Phượng Cảnh Duệ cười nói, “Ta còn tưởng rằng Mật Nhi không thích ở chung một phòng với ta đấy. Nếu như vậy, vì Mật Nhi nên chuẩn bị một gian phòng thật tốt để dễ lui tới!”
Lưu Mật Nhi xoay người lại “ngươi dám”
Phượng Cảnh Duệ cười ha hả, “dĩ nhiên không dám! Vi phu rất sợ nương tử!” Phượng Cảnh Duệ từ từ đứng dậy, đi lại gần bên người Mật Nhi, lúc Mật Nhi không để ý, hắn thở nhẹ một hơi. Ánh mắt nhìn bả vai bọ thương theo bản năng. Trái tim thầm nghĩ: đi bước này thật nguy hiểm.
Một lúc sau, Vô Trần cầm theo một phong thư bước vào cửa, nhỏ giọng mở miệng. “Lão gia, bang phái võ lâm mời người đến Đệ Nhất Lâu gặp mặt!”, Vô trần nâng tay lên.
Phượng Cảnh Duệ đưa tay nhận lấy rồi ném đi “ta biết rồi”. Bỗng cúi đầu nhìn Mật Nhi trong ngực “có hứng thú đi chơi một chút không?”
“Dù sao ngươi hẳn không phải là Võ Lâm Minh Chủ, đi làm cái gì? Lưu Mật Nhi tức giận nói. Nàng là người sợ phiền toái, nên có thể né, chắc chắn sẽ né.
Phượng Cảnh Duệ nghe vậy, không vui “Mật Nhi xem thường ra... ta sẽ cho nàng thấy uy quyền của Võ Lâm Minh Chủ!”, hắn yên lặng nói.
Lưu Mật Nhi liếc hắn, tự mình nghĩ đi cần gì tìm lý do.
“ Sau khi bôi thuốc xong lần này cũng đã khá hơn nhiều rồi!” Diệp Ly Tâm hài lòng nhìn vết thương của Phượng Cảnh Duệ đã khép lại, nàng kinh ngạc nhìn Phượng Cảnh Duệ “người đến cùng có phải người hay không?”
Phượng Cảnh Duệ nhanh chóng đen mặt, “Diệp Ly Tâm, ngươi còn nói lung tung, ta sẽ làm thịt ngươi!”
Diệp Ly Tâm nhín vai núp sau lưng Lưu Mật Nhi, nhìn Phượng Cảnh Duệ làm mặt quỷ, “Mật Nhi tỷ tỷ giúp muội với!”
Mặt của Phượng Cảnh Duệ càng đen hơn, “Tay của ngươi tốt nhất nên bỏ ra khỏi người của nàng!”. Hiện tại, hắn ít nhiều có thể hiểu được cảm giác của cha hắn, Phượng Dương. Thấy tay của người khác đặt trên người của nữ nhân của mình, loại cảm giác đó thật sự khiến người ta phát điên. Nhất là nữ nhân này đang suy nghĩ cách bắt cóc nữ nhân của hắn.
Diệp Ly Tâm phẫn nộ vẫy tay, không trêu chọc con sư tử Phượng Cảnh Duệ này nữa.
Hừ lạnh một tiếng, Phượng Cảnh Duệ kéo lấy tay Mật Nhi về bên mình, rước lấy một cái liếc mắt tức giận của Lưu Mật Nhi.
Lúc này một con bồ câu đưa tin từ cửa sổ bay vào, Vô Trần vươn tay đón lấy. Từ trên chân bồ câu đưa tin lấy ra một thứ đồ hình tròn giao cho Phượng Cảnh Duệ.
Phượng Cảnh Duệ giơ tay tiếp nhận, nhìn thoáng qua Vô Trần. Ngay sau đó là tiếng thét chói tai của Diệp Ly Tâm khiễn vô trần phải buông nàng ra, đợi đến khi người trong phòng ra hết thì căn phòng hoàn toàn yên tĩnh. Lúc này Phượng Cảnh Duệ mới dùng lực bóp nát viên tròn đó, từ bên trong rút ra một tờ giấy. Sau khi nhìn lướt qua, giữ lại trong lòng bàn tay, lần nữa vận nội công, tờ giấy nhỏ thành tro bụi.
Lưu Mật Nhi cau mày nhìn hắn, đôi mắt nhìn hẳn vào bàn tay hắn.
Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cười, “Mật Nhi, nàng nhìn cái gì?”
Lưu Mật Nhi tiên lên vươn tay cầm lấy tay của Phượng Cảnh Duệ lật lên xem, sau đó kéo ống tay áo của hắn nhìn. Phượng Cảnh Duệ thấy vừa bực mình, vừa buồn cười.
Mỉm cười cắt đứt hành động của nàng, Phượng Cảnh Duệ khó hiểu, “Mật Nhi, nàng làm sao vậy?”.
Lưu Mật Nhi, “làm sao ngươi làm được?”
“Cái gì?”
“Tờ giấy, làm sao hóa thành tro như vậy được?” Lưu Mật Nhi tò mò hỏi.
Phượng Cảnh Duệ nhún vai, “này rất dễ, nhưng nàng không biết võ công thì nói cũng vô ích!”
“Đây là ngươi đang xem thường ta? Trong tiểu thuyết võ hiệp cũng nói, nhưng thật sự không cần công cụ nào trợ giúp cũng có thể biến thành tro được sao?”. Vô cùng thần kì.
Phượng Cảnh Duệ cười khẽ, “đây không phải là chuyện một sớm một chiều, trải qua rất nhiều năm tháng ren luyện thì những việc này là chuyện nhỏ!”. Đưa tay ôm người nào đó vào ngực, Phượng Cảnh Duệ từ từ giải thích.
Lưu Mật Nhi,”là sao”
Phượng Cảnh Duệ cười nhạt, nhỏ giọng hỏi thăm, “Nàng không phải xem chúng ta quá thần thông, những thứ này là do rèn luyện quanh năm suốt tháng mới có được, không có ai có thể thành công ngay từ lần đầu tiên!” hắn vỗ vỗ đầu đầu của nàng. Bỗng nỉ non, “Mật Nhi, nàng bây giờ không còn kháng cự ta”.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Mật Nhi đỏ lên, đưa tay muốn đẩy hắn ra, lại bị Phượng Cảnh Duệ ngăn cản, “Bị ta nói trúng?” Hắn liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của nàng, không nhịn được chạm khẽ hôn.
Lưu Mật Nhi hít sâu một hơi ngăn cản máu phun lên, nghiêm mặt, “Buông ra! Ban ngày ban mặt ôm ôm ấp ấp còn ra hình dáng gì nữa?”.
“Mật nhi nói vậy ý là buổi tối có thể?”. Phượng Cảnh Duệ cười nói, “Ta còn tưởng rằng Mật Nhi không thích ở chung một phòng với ta đấy. Nếu như vậy, vì Mật Nhi nên chuẩn bị một gian phòng thật tốt để dễ lui tới!”
Lưu Mật Nhi xoay người lại “ngươi dám”
Phượng Cảnh Duệ cười ha hả, “dĩ nhiên không dám! Vi phu rất sợ nương tử!” Phượng Cảnh Duệ từ từ đứng dậy, đi lại gần bên người Mật Nhi, lúc Mật Nhi không để ý, hắn thở nhẹ một hơi. Ánh mắt nhìn bả vai bọ thương theo bản năng. Trái tim thầm nghĩ: đi bước này thật nguy hiểm.
Một lúc sau, Vô Trần cầm theo một phong thư bước vào cửa, nhỏ giọng mở miệng. “Lão gia, bang phái võ lâm mời người đến Đệ Nhất Lâu gặp mặt!”, Vô trần nâng tay lên.
Phượng Cảnh Duệ đưa tay nhận lấy rồi ném đi “ta biết rồi”. Bỗng cúi đầu nhìn Mật Nhi trong ngực “có hứng thú đi chơi một chút không?”
“Dù sao ngươi hẳn không phải là Võ Lâm Minh Chủ, đi làm cái gì? Lưu Mật Nhi tức giận nói. Nàng là người sợ phiền toái, nên có thể né, chắc chắn sẽ né.
Phượng Cảnh Duệ nghe vậy, không vui “Mật Nhi xem thường ra... ta sẽ cho nàng thấy uy quyền của Võ Lâm Minh Chủ!”, hắn yên lặng nói.
Lưu Mật Nhi liếc hắn, tự mình nghĩ đi cần gì tìm lý do.
Danh sách chương