Lúc lần thứ n bị sát thủ chặn đánh, Lưu Mật Nhi thật không nhịn được mà quay sang liếc Phượng Cảnh Duệ, đề nghị một cách nghiêm túc, "Đổi kiểu có được không?"

Phượng Cảnh Duệ lắc đầu, "Ta không làm chuyện gì sai!"

Lưu Mật Nhi chỉ vào sát thủ nằm đầy đất, "Vậy xin hỏi đây là làm sao?"

Phượng Cảnh Duệ buồn cười, "Hình như nàng cũng là một trong những mục tiêu!"

"Nhưng ta không có khuôn mặt đẹp, khiến người khác chú ý như biểu ca." Lưu Mật Nhi nhàn nhã nói.

Phượng Cảnh Duệ xoa mặt một cái, nói với vẻ hơi tiếc hận, "Không phải biểu muội đang ghen tỵ đấy chứ?"

Lưu Mật Nhi lắc đầu, "Sao có thể? Bình thường là cách bảo vệ tốt nhất, biểu ca, không nghe nói à?"

Phượng Cảnh Duệ không phải không thừa nhận lời này. Nàng nói không sai! Bởi vì bình thường cho nên nàng cũng không hấp dẫn sự chú ý. Mỗi lần sát thủ tới đều là vì mình.

Im lặng hồi lâu, Phượng Cảnh Duệ đầu hàng, "Vậy biểu muội nói xem phải làm sao bây giờ?"

Lưu Mật Nhi trợn to hai mắt, "Chẳng phải huynh là thần y à?"

"Cho nên?"

"Huynh nhất định sẽ dịch dung nhỉ?" Lưu Mật Nhi cười tới mức văng nước miếng.

Phượng Cảnh Duệ lắc đầu bật cười, "Ta không muốn dùng da của người khác!"

Lưu Mật Nhi nói ngay,"Vậy chúng ta tách thành hai đường, chúc biểu ca có thể thuận lợi mà gặp chúng ta!"

Phượng Cảnh Duệ, "...Biểu muội, muội không cảm thấy lòng mình quá độc ác à?"

Lưu Mật Nhi lắc đầu, "Để bảo vệ tính mạng, biểu ca sẽ không trách ta đâu!"

Mặt Phượng Cảnh Duệ giật giật, "Sao có thể?"

Lưu Mật Nhi lập tức mừng rỡ khoát tay, "Vậy biểu ca đi mạnh khỏe!" Một tay nàng kéo Vô Ngân xoay người rời đi. Đương nhiên Diệp Ly Tâm cũng đuổi theo ngay. Tuy biết Lưu Mật Nhi là nữ nhân nhưng nàng chưa từng thấy nữ nhân nào như vậy. Mỗi khi thấy bộ dạng kinh ngạc của Phượng Cảnh Duệ, nàng lại cảm thấy rất vui vẻ.

Phượng Cảnh Duệ ra hiệu cho Vô Trần đi theo Lưu Mật Nhi. Thân hình hắn không hề di chuyển, dường như đang chờ người nào vậy.

Nhiều lần, vài người xông lên sau hắn, bọn họ cầm vũ khí nhưng không định ra tay. Không lâu sau, một bóng dáng ngạo nghễ bước chầm chậm tới. Phượng Cảnh Duệ từ từ xoay người. Hai nam tử hoàn toàn khác nhau đứng đối diện, rất lâu không nói lời nào.

Nam tử đối diện với Phượng Cảnh Duệ hắng giọng, "Ta nói rồi, ra khỏi Minh Cốc, tất cả lại bắt đầu!" Người này không phải ai khác mà chính là Khuất Thiên Hàn mà Phượng Cảnh Duệ và Lưu Mật Nhi từng gặp một lần khách điếm.

Phượng Cảnh Duệ hơi nhếch môi, "Ta cũng không phủ nhận!"

"Ngươi hãy chữa cho Hoàng Phủ Nguyệt Minh!" Khuất Thiên Hàn hờ hững nói.

"Nàng ta là vị hôn thê của ngươi, hình như bị thương cũng không cần tìm tới ta."

Tay phải Khuất Thiên Hàn lục lọi, thuộc hạ sau lưng lập tức đưa vũ khí lên. Hắn cầm kiếm, chỉ vào Phượng Cảnh Duệ, "Ngươi là đại phu, ngươi có thể chữa khỏi cho nàng."

Phượng Cảnh Duệ cười lạnh nhạt, "Chữa thế nào? Cưới vị hôn thê của ngươi à? Ngươi muốn tiếp tục ân oán đời trước hả?" Hắn cười nhạt. Hắn biết phụ thân của Khuất Thiên Hàn là Khuất Liễu Phong từng là vị hôn phu của mẹ Cơ Hoàn Hoàn. Về phần vì sao mẹ ở cùng cha thì hắn chưa tìm được đáp án.

Khuất Thiên Hàn hơi cúi đầu: "Ngươi có cách tốt hơn?"

Phượng Cảnh Duệ nhướng mày, nhún vai, "Không có. Nhưng ta sẽ không lấy nàng ta!"

"Vậy bắt đầu đi!" Khuất Thiên Hàn lắc đầu, "Ta không ngăn cản ngươi thả những người khác đi. Bây giờ chúng ta sẽ đấu một trận công bằng!"

Phượng Cảnh Duệ ngửa đầu cười, "Rõ ràng không muốn, sao ngươi còn phải làm như vậy?"

Hai người quen nhau không phải ngày một ngày hai ngày, thaamja chí có thể nói hai người Khuất Thiên Hàn và Phượng Cảnh Duệ là lớn lên bên nhau từ nhỏ. Năm đó Khuất Liễu Phong ném Khuất Thiên Hàn ở Minh Cốc, để mẹ nuôi lớn. Có thể nói hai người là huynh đệ. Lúc ấy hắn cũng không biết vì sao, mãi đến khi cha giam mẹ lại, ném Khuất Thiên Hàn ra khỏi Minh Cốc, lúc này hai người mới tách ra.

Phượng Cảnh Duệ hiểu rõ Khuất Thiên Hàn tựa như Khuất Thiên Hàn hiểu rõ Phượng Cảnh Duệ vậy. Hai người không định làm vật hy sinh cho ân oán đời trước. Phượng Dương chưa hề yêu cầu Phượng Cảnh Duệ làm gì, chỉ có một yêu cầu duy nhất là cách xa nữ nhân của ông một chút. Mà hình như Khuất Thiên Hàn đã mất hết hy vọng, hoặc là có thể nói hắn là người con có hiếu. Hắn chưa bao giờ từ chối lời của Khuất Liễu Phong, cho dù là có phải làm khó chính mình.

Khuất Thiên Hàn hơi ngẩn ra, "Ta không có lựa chọn!" Hắn nhất định phải nghe lời phụ thân.

Phượng Cảnh Duệ nghe vậy thì hơi bất ngờ, "Thật ra ta còn một nghi vấn!"

Khuất Thiên Hàn nhìn hắn đầy nghi ngờ, "Gì?"

"Sao lại là người kế nhiệm của sát thủ đường?" Hắn thắc mắc vấn đề này đã rất lâu. Theo thái độ thù địch của hai nhà, sao hắn lại là người kế nhiệm? Khuất Thiên Hàn cười nhạt, "Đây là ước định của bọn họ!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện