Lưu Mật Nhi có thể xác định nếu như không phải mình đứng ở sau lưng Phượng Cảnh Duệ, nàng chắc chắn sẽ không nghe được giọng của hắn.

Nhưng Cơ Hoàn Hoàn nghe được.

Nương con xa cách đã mấy chục năm, đến hôm nay lại gặp mặt một lần nữa.

Cảm nhận trong lòng Cơ Hoàn Hoàn và Phượng Cảnh Duệ sợ rằng rất ít người có thể hiểu rõ.

Đẩy Lưu Mật Nhi đang đỡ mình ra, Phượng Cảnh Duệ lảo đảo tiến lên nhìn Cơ Hoàn Hoàn, nữ nhân áo trắng mà hắn vô cùng yêu thương.

Nhìn lướt qua đầu vai Phượng Dương, Cơ Hoàn Hoàn thấy một nam nhân xa lạ mà đau lòng.

Người đàn ông này, chính là Duệ nhi của nàng sao? Nước mắt giống như là trào ra từ nhiều năm tích tụ. Cơ Hoàn Hoàn mất khống chế ôm Phượng Dương, há mồm cắn bờ vai của hắn.

Hắn để cho hai người nương con bọn họ chia lìa mười mấy năm qua. Biết rất rõ ràng đang ở rất gần nhau, nhưng không gặp nhau được.

Phượng Dương chỉ yên lặng để nàng cắn, không nói một lời. Thậm chí nụ cười trên mặt cũng không hề thay đổi.

Cái nét mặt này Lưu Mật Nhi và Phượng Cảnh Duệ chưa từng nhìn thấy. Nhưng bây giờ Phượng Cảnh Duệ hoàn toàn không phát hiện ra.

Lưu Mật Nhi nhìn chằm chằm cử động của Phượng Dương, chẳng biết tại sao càng quan sát cẩn thận, nàng càng cảm thấy tình cảm của Phượng Dương vô cũng nồng đậm, không hề thấy chút gì là gắng gượng, giả dối.

Trong thoáng chốc, Lưu Mật Nhi hơi đồng tình với Phượng Dương. Yên lặng xoay người, để lại yên tĩnh cho người một nhà bọn họ.

Đi tới rừng trúc, nàng chạm mặt Vô Trần và một cô gái mặc y phục màu xanh lá đang nói chuyện, nàng nhếch môi cười xoay người đi vào rừng trúc.

Nương con nhớ nhung, vẻ mặt phải như thế nào nàng không biết, nàng cũng không có hưởng thụ qua, cho nên trường hợp như vậy cũng không cần nàng tham dự.

Cơ Hoàn Hoàn và Phượng Cảnh Duệ nắm thật chặt tay của nhau, hành động này ở trong mắt Phượng Dương dĩ nhiên rất chướng mắt.

Dùng sức vuốt ve tay Phượng Cảnh Duệ, Phượng Cảnh Duệ đang định nổi giận, lại thấy Phượng Dương mếu máo giống như uất ức nhìn Cơ Hoàn Hoàn. Trong phút chốc hắn cảm thấy hơi ngu.

Đây là hình ảnh của phụ thân mà hắn chưa từng thấy, giống như một đứa bé bị uất ức.

Cơ Hoàn Hoàn giải thích "Nương đã mấy chục năm không nhìn thấy phụ thân con như vậy rồi." Trong giọng điệu của nàng có chứa hoài niệm.

Phượng Cảnh Duệ "Hả?"

Cơ Hoàn Hoàn nói "Cái này để sau này hãy nói. Nói cho nương nghe những năm này, con có tốt không?" Nàng tham lam nhìn Phượng Cảnh Duệ.

Thật khó khăn mới nhìn thấy nương của mình, Phượng Cảnh Duệ phát hiện những năm này vẫn kiên trì tìm kiếm nương, lúc đầu khi nhìn thấy thì rất kích động nhưng sau khi tỉnh lại, giữa hai người lại có khoảng cách rất lớn. Hắn không tìm được từ ngữ thích hợp để trả lời câu hỏi của mẫu thân.

"Dạ." Cuối cùng chỉ có thể trả lời một chữ này.

Cơ Hoàn Hoàn cũng giống nhi tử, lúng túng trầm mặc nhìn mà không biết nói gì. Đưa tay muốn chạm vào vết thương trên người hắn, lại bị Phượng Cảnh Duệ né ra.

Phượng Cảnh Duệ bỗng đứng lên, trong nháy mắt biến mất ở trong tầm mắt của Cơ Hoàn Hoàn.

Cơ Hoàn Hoàn luống cuống nhìn tay của mình "Duệ nhi. . . . . ."

Là nàng nói sai cái gì hả?

Phượng Dương nắm tay của nàng, lặng yên không lên tiếng xoay người rời đi.

Cơ Hoàn Hoàn nhìn cử động Phượng Dương, thản nhiên nhếch lên một nụ cười "Tướng công. . . . . ."

Bước chân của Phượng Dương ngừng lại một lát. Nắm chặt tay của nàng.

Cơ Hoàn Hoàn nắm lại tay hắn, giống như nhiều năm trước.

Sau khi đi vào Phù Dung uyển, trong nháy mắt Cơ Hoàn Hoàn bị người nào đó khiêng lên trên vai.

Giọng nói âm trầm lạnh lùng của Phượng Dương truyền vào tai của nàng.

Bàn tay Phượng Dương vỗ vào mông của nàng sau đó sờ lên cổ nàng "Cơ Hoàn Hoàn, nàng thế nhưng lại dùng cái chết để uy hiếp ta."

Cơ Hoàn Hoàn nghe vậy nụ cười lại càng sâu hơn. Đây chính là Phượng Dương, là tướng công độc nhất vô nhị của nàng. Chưa có một ai lọt vào mắt của trượng phu nàng, ngay cả nhi tử của bản thân, ngoại trừ nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện