Sáng sớm ngày mồng Một tháng Chín, mọi người tập hợp ở trong lớp trước, sau đó theo thứ tự lớp khóa đi vào trong hội trường.
Bọn Sở Dụ phải đợi lớp mười một cùng với lớp mười mới nhập học đi vào trước, mất một thời gian.
Trời nóng, ve kêu râm ran, mọi người trong phòng đều có chút nóng nảy, khó chịu đựng được.
Mộng Ca đang nhỏ giọng chém gió, nói rằng những em lớp mười này không quá ổn, không một ai có thể chơi bóng rổ, sau này cũng mất hơn phân nửa hứng thú tranh sân, một đám nam sinh đồng loạt phụ họa, lắc đầu tiếc hận.
Sở Dụ coi toàn bộ những âm thanh cao thấp đó là nhạc bối cảnh, chống cằm, khép hờ mắt buồn ngủ.
Đột nhiên, radio của trường học vang lên tiếng âm nhạc sục sôi quen thuộc, nốt nhạc đầu tiên vừa được phát ra, suýt chút nữa đã làm cho Sở Dụ đang gà gật buồn ngủ sợ mất hồn.
Trái tim đập mạnh, Sở Dụ chưa kịp phản ứng, theo bản năng dựa vào bên người Lục Thời.
Thấy vẻ mặt Sở Dụ giật mình và mờ mịt, Lục Thời vươn tay xoa tóc cậu, nhỏ giọng an ủi, “Ngoan, không sợ.”
Lúc này, thầy Diệp đứng ở cửa phòng học vỗ tay, “Các em, ra ngoài đây xếp hàng, tới lượt chúng ta xuất phát tới hội trường rồi! Người đang ngủ thức giấc, người đang nói chuyện lên đường nói tiếp, người đang học dừng bút lại, đứng lên đi!”
Tập thể lớp A tập hợp ở bên ngoài, dưới sự dẫn dắt của thầy Diệp, tới hội trường lớn.
Chỗ ngồi bên trong đã đầy hai phần ba, liếc mắt qua đó nhìn toàn bộ đều là người.
Trên tường bối cảnh sân khấu, đang phát bài ca của trường tư lập Gia Ninh. Hai năm này, nghe ca khúc của trường tới mức tai sắp mọc kén, không ít người theo thói quen ngâm nga theo vài câu.
Đội ngũ dừng lại, tạm thời chưa di chuyển.
Sở Dụ nghiêng cổ, dựa vào vai Lục Thời, không nhịn được lại khép hờ mắt, ngáp một cái.
Mộng Ca đứng ở phía sau Sở Dụ, thấy Sở Dụ dựa vào Lục Thời như không có xương, đứng không ra dáng gì, không nhịn được chọc chọc lưng Sở Dụ.
Sở Dụ quay đầu, giọng lười biếng nói, “Làm gì đấy?”
“Giáo hoa, hình tượng! Lấy khí thế của giáo hoa tư lập Gia Ninh ra đây!”
Mộng Ca chỉ trái chỉ phải, “Nhìn xem, toàn bộ hội trường lớn đều đang lén lút nhìn cậu và Lục Thần, hai người chính là trung tâm hội tụ của các ánh mắt. Đặc biệt là lớp mười mới nhập học, còn có nhóc lấy điện thoại ra chụp hình!”
Mộng Ca xem xét Sở Dụ, lại khó hiểu, “Nhưng mà, giáo hoa, đồng phục của cậu sao vậy, sao tôi lại cảm thấy áo sơ mi trắng của cậu rộng hơn một cỡ nhỉ?”
Sở Dụ cúi đầu nhìn áo đồng phục mình đang mặc trên người, “Rõ ràng vậy sao? Đúng là lớn hơn, bởi vì hôm nay tôi với Lục Thời đổi áo đồng phục. Tôi mặc của cậu ấy.”
Còn có thể làm như vậy sao? Bị đèn flash của điện thoại người nào đó làm chói mắt, Mộng Ca lại thổn thức cảm khái, “Lần sau tôi tuyệt đối sẽ không đứng chung với các cậu nữa, giống như bị nổi bật, áp lực rất lớn!”
Sở Dụ bị Mộng Ca chọc cười.
Cậu vừa cười lên, lập tức bên cạnh truyền tới tiếng thì thầm nhỏ.
“Ôi…”
“Trời ạ, đó chính là giáo hoa trong truyền thuyết của tư lập Gia Ninh chúng ta sao? Cười lên trông đẹp quá!”
“Giáo hoa đẹp quá! Lục Thần có hơi lạnh lùng, cũng rất đẹp!”
“Không thể chống lại được, không thể chống lại được! Giá trị nhan sắc nhân đôi!”
Sở Dụ nghe rõ ràng vài âm thanh ở quanh mình, cậu đắc ý nói với Mộng Ca, “Nhìn xem, học sinh lớp mười mới nhập học, một câu là giáo hoa, hai câu cũng là giáo hoa!
Còn chưa đợi cậu đắc ý xong, Lục Thời đứng bên cạnh đã vươn tay ra, trực tiếp phủ lên mặt cậu, che ánh mắt của người bên ngoài đồng thời kéo người về phía mình.
Xung quanh thoáng yên tĩnh, rất nhanh, các âm thanh rầm rì lại vang lên lần nữa, ở giữa còn kèm vài tiếng kêu ngạc nhiên nho nhỏ.
Mộng Ca phát hiện, người chụp ảnh đặc biệt nhiều!
Sở Dụ không vùng vẫy, hai tay cậu túm lấy tay Lục Thời, kéo xuống, để lộ ra hai mắt của mình. Trong ánh mắt nhìn về phía Lục Thời, đều là trêu ghẹo và ý cười.
Ở tư thế bị Lục Thời che mất nửa dưới khuôn mặt, Sở Dụ vươn đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm mấy cái vào lòng bàn tay anh, lại nhỏ giọng hỏi, “Bạn trai ghen rồi?”
Cảm nhận được cảm xúc mềm mại ẩm ướt từ lòng bàn tay truyền tới, mắt Lục Thời hơi trầm xuống, “Ừ, ghen rồi.”
Sở Dụ cười lên, ỷ vào không ai nhìn thấy, cong môi, hôn mạnh một cái lên lòng bàn tay Lục Thời, “Được, vậy em dỗ dành anh!”
Lễ khai giảng và đại hội động viên quả thực nhàm chán như thầy Diệp đã nói.
Phương Tử Kỳ ngồi nghe một lát, lấy từ trong túi ra một quyển sổ tay ghi kiến thức lúc nào cũng mang bên người, che chắn tạp âm, bắt đầu nghiêm túc đọc.
Mộng Ca nhìn trái nhìn phải, đột nhiên tầm mắt dừng lại.
Cậu ta nhìn mấy giây, không nhịn nổi dùng khuỷu tay huých Phương Tử Kỳ ngồi bên cạnh, “Chậc, chậc, chậc, cậu mau nhìn Lục Thần và Giáo hoa đi, cảnh kinh điển!”
Phương Tử Kỳ ngẩng đầu lên từ biển tri thức, nhìn thấy bọn họ ngồi ở phía sau, Sở Dụ nghiêng đầu dựa vào vai Lục Thời, nhắm mắt, hô hấp đều đều, đã ngủ rồi.
Mà một tay của Lục Thời đang vững vàng che trên tai Sở Dụ, giúp cậu che chắn âm thanh nói chuyện của lãnh đạo trên sân khấu, cùng với âm thanh ồn ào xung quanh.
Không ít người xung quanh đang bí mật xem xét bọn họ.
Vẻ mặt Lục Thời tự nhiên, đường nét gọn gàng của khuôn mặt hiện lên sự xa cách và lạnh lùng, trên mặt cũng không có biểu tình dư thừa nào khác, tầm mắt dừng lên trên đài, không chịu chút ảnh hưởng nào.
Phương Tử Kỳ dời tầm mắt, nhét một quyển sổ tay từ vựng tiếng Anh vào trong tay Mộng Ca, “Nào, cùng nhau học tập!”
Những ngày tháng lớp mười hai trải qua yên ả và nhanh chóng.
Nhiệt độ không khí hạ xuống lại tăng cao, ban ngày ngắn rồi lại kéo dài.
Hôm thi đại học, thầy Diệp đứng trên bục giảng, trong tay chính là bình giữ nhiệt bất ly thân.
“Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi thực sự tới thời khắc này, lại không biết phải nói gì.”
Hốc mắt thầy Diệp hơi đỏ, cười nói, “Làm bạn đồng hành với các em hai năm nay, tôi rất vui vẻ, cảm ơn các em.”
Trong phòng học, có nữ sinh không kìm nén nổi nhỏ giọng thút thít.
Thầy Diệp đứng thẳng, giống như buổi lên lớp đầu tiên năm lớp mười một, xoay người, dùng phấn viết lên bảng đen ba chữ, “Xin chào các em, tôi họ Diệp, tên là Diệp Chu Khinh, bắt nguồn từ câu thơ của Đông Pha, ‘Nhất diệp chu khinh, song tưởng hồng kinh’. Tôi là chủ nhiệm lớp của các em, cũng dạy các em hai năm ngữ văn, rất vui cũng rất vinh hạnh, cùng tất cả các em học sinh trải qua khoảng thời gian cấp ba trân quý nhất, khó quên nhất.”
Ông nắm chặt phấn trắng, lại viết lên trên bảng đen một câu, “Thiếu niên dẫn gió về, vỗ cánh chấn động trời cao. Tương lai của các em, giống như trời sao và biển rộng.”
Cổ họng nghẹn ngào, ông dừng lại mấy giây, mới nói ra được câu cuối cùng, “Tôi mong các em, có ước mơ xa xôi nhất. Cũng chúc các em có phương hướng đẹp nhất.
Tiếp theo, là hai ngày thi liên tục.
Thi xong môn tiếng Anh cuối cùng, khi Sở Dụ đi xuống dãy phòng học, cậu vẫn chưa hề có cảm giác chân thực gì.
Như vậy…kết thúc rồi?
Nhưng nhìn thấy Lục Thời đứng chờ bên ngoài khu phòng học, trong lòng cậu mới ổn định lại.
Cậu bước nhanh qua đó, hai người sóng vai bước ra ngoài.
Tin nhắn trong nhóm lớp đã nhanh chóng vượt qua 99+, Sở Dụ đoán là Mộng Ca và Chương Nguyệt Sơn đang gào thét nô đùa.
Sở Dụ hỏi Lục Thời, “Giả vờ như không nhìn thấy?”
Lục Thời gật đầu, “Ừ, giả vờ như không nhìn thấy.”
Thế là, Sở Dụ yên tâm thoải mái lựa chọn tắt máy.
Từ trường học trở lại đường Thanh Xuyên, Sở Dụ và Lục Thời so sánh đáp án. So sánh xong, cậu không nhịn được cảm thán, “Em thật sự rất lợi hại!”
Cậu không chỉ không phát huy thất thường, so sánh đáp án xong cũng nhẩm được tổng điểm, hình như còn vượt xa phát huy bình thường.
Có điểm số nhất định sẽ rất đẹp.
Xác định có thể học chung một trường với Lục Thời, Sở Dụ không rối rắm thêm nữa, chớp mắt một cái quăng cuộc thi và điểm số ra đằng sau đầu.
Lại vô cùng hưng phấn nói: “Bây giờ chúng ta đi đâu? Tìm Thạch Đầu với Chúc Tri Phi chơi hả?”
“Chúng ta về nhà trước.”
Bên cạnh đài phun nước gần cổng trường tư lập Gia Ninh, Mộng Ca nhìn xung quanh, “Rốt cuộc là giáo hoa và Lục Thần đã chạy đi đâu rồi? Gọi điện thoại lại tắt máy, thi xong cái là biết mất luôn! Tôi còn muốn chơi một ván cờ caro với Lục Thời, quyết chiến đỉnh cao của trường!”
Lý Hoa lên tiếng, “Cậu có thể từ bỏ ý nghĩ này đi.”
Mộng Ca nghi hoặc, “Tại sao? Thi xong rồi, mọi người cùng nhau vui vẻ!”
Lý Hoa thâm ý sâu xa, “Bởi vì bọn họ có một ván cờ cao cấp hơn muốn chơi.”
Đường Thanh Xuyên.
Sở Dụ vừa mới tắm rửa xong đi ra, đã bị Lục Thời áp trên tường, cắn hầu kết.
Cảm giác như cửa sinh tử đang bị uy hiếp, kích thích có hơi lớn, hô hấp của Sở Dụ nháy mắt thay đổi tần suất.
Lục Thời dùng răng nghiền khối xương sụn nhô lên, sau khi tính toán, lại thong thả chuyển qua bên gáy, dán lên vị trí mạch máu đang đập đều của Sở Dụ, hôn triền miên.
Sở Dụ có chút không thể kiên trì, ánh nước trong đôi mắt xao động, “Anh ơi, lên giường?”
Sở Dụ không thường gọi Lục Thời là “anh ơi”, nhưng mỗi lần gọi lại làm cho người ta thực sự không chịu nổi.
Màu mắt Lục Thời sâu và đen, đáy mắt bị gợi lên dục niệm dày đặc, anh khàn giọng trả lời, “Được.”
Tắm xong một lần nữa đi ra, vì vừa mới khóc, cho nên đuôi mắt Sở Dụ hơi đỏ, lông mi cũng thấm ướt.
Nửa người trên Lục Thời không mặc áo, vết nước dính trên da còn chưa khô, còn có thể nhìn thấy mấy vết cào rõ ràng ở trước ngực và sau lưng.
Vết cào hơi đỏ, đan xen phân bố ở trên làn da trắng, rất xinh đẹp thu hút.
Lấy bấm móng tay trong ngăn kéo ra, Lục Thời ôm người ngồi lên gối, cúi đầu giúp Sở Dụ cắt móng tay.
Sở Dụ rất vừa lòng với móng tay của mình, bây giờ thấy Lục Thời muốn cắt, hỏi anh, “Anh sợ lần sau em lại cào ra dấu trên người anh?”
“Em muốn cào ở đâu cũng được.”
Lục Thời mở bàn tay Sở Dụ ra, lộ ra một loạt dấu móng tay cong cong, dấu ấn còn chưa tiêu bớt, không hiểu sao lại có vẻ mờ ám.
“Lần sau có thể nắm lấy ga giường.”
Sở Dụ giật giật ngón tay, “Lúc ấy….lúc ấy em lấy đâu ra tâm tư để suy nghĩ xem mình nên nắm vào đâu?”
“Vậy lần sau nắm lấy anh.”
Lục Thời hôn lên mí mắt mỏng manh của Sở Dụ, “Sau này không chịu nổi, cứ nắm lấy anh.”
“Ừ.”
Sở Dụ nhỏ giọng đồng ý, không còn sức lực nào nữa, toàn thân mềm nhũn, vùi mặt ở gáy Lục Thời, hô hấp nhàn nhạt.
Đợi khi Lục Thời cắt bằng móng tay Sở Dụ, phát hiện ra Sở Dụ đã dựa vào anh ngủ thiếp đi.
Hơi thở cũng nhẹ nhàng, cánh tay Lục Thời vững vàng ôm lấy người trong lòng, không cử động nữa.
Sở Dụ ngủ một giấc tới tận mười một giờ hơn.
Ngoài trời đã tối đen, ánh sáng đèn trải rộng khắp từng ngóc ngách thành phố.
Chân Lục Thời đã tê cứng, sau khi đứng lên hoạt động thả lỏng, anh hỏi Sở Dụ, “Còn buồn ngủ không?”
Trong mắt Sở Dụ là thần thái rạng rỡ, “Không buồn ngủ!”
Khóe môi Lục Thời lộ ra ý cười, nắm lấy tay Sở Dụ, “Ừ, vậy đi thôi.”
Hai người tới bên bờ sông Thanh Xuyên.
Thời gian đã quá không giờ, bên bờ sông không còn người khác, trống rỗng vắng vẻ.
Thời gian vào giữa hè, cỏ dại tươi tốt, trong những lùm cây toàn là tiếng dế kêu to, bên tai không hề cảm thấy lạnh lẽo.
Sông Thanh Xuyên an tĩnh không gợn sóng, ngẫu nhiên sẽ bị gió đêm thổi gợn sóng lăn tăn, phá vỡ ánh sáng chồng chất lên nhau.
Ánh trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời cao, trong màn đêm, còn có điểm tô ánh sao dày đặc. Nhìn về phía xa, mấy ngọn đèn lung lay lấp lánh ánh sáng, hòa lẫn với ánh trăng cong cong nơi xa.
Sở Dụ chuẩn bị rất đầy đủ, đeo vòng đuổi muỗi trên người, cậu hít thở bầu không khí trong lành đêm hạ, tâm tình thoải mái.
Cậu lại nghiêng đầu hỏi Lục Thời, “Lục Thời, chúng ta tới bờ sông làm gì? Câu đêm? Bắt cá? Ngắm sao?”
Lục Thời dẫn cậu tới nơi bằng phẳng bên bờ sông, “Đứng ở đây đợi anh.”
Nói xong, anh tiếp tục đi về phía bờ sông.
Ánh sáng xung quanh mờ mịt, đáy lòng Sở Dụ có hơi sợ, vội vàng nói với Lục Thời, “Anh đừng đi xa quá!”
Đứng một lát, Sở Dụ tò mò, muốn đi xem Lục Thời làm gì, lại do dự tới lui, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đứng tại chỗ, không rời nửa bước.
Trong lúc cậu đang dùng tri thức nghèo nàn về thiên văn của mình, cố gặng bịa ra câu chuyện ngôi sao nào thuộc về chòm sao nào trong đầu, Lục Thời đứng cách đó mười mấy bước, gọi tên của cậu, “Sở Dụ.”
Sở Dụ vô thức nhìn qua đó.
Giây tiếp theo, chỉ nghe thấy một tiếng “bùm”, pháo hoa nổ tung dưới bầu trời đêm xanh đậm.
Trong phút chốc, giống như Ngân Hà đảo ngược, giống như sao băng rơi.
Lục Thời đứng bên cạnh Sở Dụ, hai người kề vai, cùng nhau nhìn pháo hoa tỏa sáng.
Sở Dụ quay đầu, nhìn sườn mặt nghiêng được chiếu sáng của Lục Thời, ánh sáng ngôi sao đều rơi vào trong mắt anh.
Giây phút này, Sở Dụ khẳng định nghĩ….
Tương lai của chúng ta, rực rỡ ánh sáng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
*Tung bông* Thế là lại xong một bộ nữa rồi. Cảm ơn các cô, các chị, các bạn, các em đã ủng hộ trong thời gian qua:))). Bộ truyện này không quá đặc sắc, nhưng mà mình lại thích nhẹ nhàng kiểu này. Hi vọng mọi người sẽ thích nó.
Trong truyện tác giả viết Sở Dụ không hay gọi Lục Thời là 哥哥 (ca ca/anh) cho nên mình hơi đắn đo khi chuyển xưng hô cho hai bạn. Nhưng mà yêu rồi thì gọi anh – em cho ngọt:))). Cho nên đoạn bên trên mình đã sửa thành Sở Dụ không hay gọi Lục Thời là anh ơi (Đầu tiên mình định để “anh yêu” mà nó sến quá).
Tiếp theo mình định làm bộ Kiêu Ngạo của Vu Triết, cũng vườn trường. Già rồi nên cứ bị ume mấy truyện thanh xuân ý. Hihi
Bọn Sở Dụ phải đợi lớp mười một cùng với lớp mười mới nhập học đi vào trước, mất một thời gian.
Trời nóng, ve kêu râm ran, mọi người trong phòng đều có chút nóng nảy, khó chịu đựng được.
Mộng Ca đang nhỏ giọng chém gió, nói rằng những em lớp mười này không quá ổn, không một ai có thể chơi bóng rổ, sau này cũng mất hơn phân nửa hứng thú tranh sân, một đám nam sinh đồng loạt phụ họa, lắc đầu tiếc hận.
Sở Dụ coi toàn bộ những âm thanh cao thấp đó là nhạc bối cảnh, chống cằm, khép hờ mắt buồn ngủ.
Đột nhiên, radio của trường học vang lên tiếng âm nhạc sục sôi quen thuộc, nốt nhạc đầu tiên vừa được phát ra, suýt chút nữa đã làm cho Sở Dụ đang gà gật buồn ngủ sợ mất hồn.
Trái tim đập mạnh, Sở Dụ chưa kịp phản ứng, theo bản năng dựa vào bên người Lục Thời.
Thấy vẻ mặt Sở Dụ giật mình và mờ mịt, Lục Thời vươn tay xoa tóc cậu, nhỏ giọng an ủi, “Ngoan, không sợ.”
Lúc này, thầy Diệp đứng ở cửa phòng học vỗ tay, “Các em, ra ngoài đây xếp hàng, tới lượt chúng ta xuất phát tới hội trường rồi! Người đang ngủ thức giấc, người đang nói chuyện lên đường nói tiếp, người đang học dừng bút lại, đứng lên đi!”
Tập thể lớp A tập hợp ở bên ngoài, dưới sự dẫn dắt của thầy Diệp, tới hội trường lớn.
Chỗ ngồi bên trong đã đầy hai phần ba, liếc mắt qua đó nhìn toàn bộ đều là người.
Trên tường bối cảnh sân khấu, đang phát bài ca của trường tư lập Gia Ninh. Hai năm này, nghe ca khúc của trường tới mức tai sắp mọc kén, không ít người theo thói quen ngâm nga theo vài câu.
Đội ngũ dừng lại, tạm thời chưa di chuyển.
Sở Dụ nghiêng cổ, dựa vào vai Lục Thời, không nhịn được lại khép hờ mắt, ngáp một cái.
Mộng Ca đứng ở phía sau Sở Dụ, thấy Sở Dụ dựa vào Lục Thời như không có xương, đứng không ra dáng gì, không nhịn được chọc chọc lưng Sở Dụ.
Sở Dụ quay đầu, giọng lười biếng nói, “Làm gì đấy?”
“Giáo hoa, hình tượng! Lấy khí thế của giáo hoa tư lập Gia Ninh ra đây!”
Mộng Ca chỉ trái chỉ phải, “Nhìn xem, toàn bộ hội trường lớn đều đang lén lút nhìn cậu và Lục Thần, hai người chính là trung tâm hội tụ của các ánh mắt. Đặc biệt là lớp mười mới nhập học, còn có nhóc lấy điện thoại ra chụp hình!”
Mộng Ca xem xét Sở Dụ, lại khó hiểu, “Nhưng mà, giáo hoa, đồng phục của cậu sao vậy, sao tôi lại cảm thấy áo sơ mi trắng của cậu rộng hơn một cỡ nhỉ?”
Sở Dụ cúi đầu nhìn áo đồng phục mình đang mặc trên người, “Rõ ràng vậy sao? Đúng là lớn hơn, bởi vì hôm nay tôi với Lục Thời đổi áo đồng phục. Tôi mặc của cậu ấy.”
Còn có thể làm như vậy sao? Bị đèn flash của điện thoại người nào đó làm chói mắt, Mộng Ca lại thổn thức cảm khái, “Lần sau tôi tuyệt đối sẽ không đứng chung với các cậu nữa, giống như bị nổi bật, áp lực rất lớn!”
Sở Dụ bị Mộng Ca chọc cười.
Cậu vừa cười lên, lập tức bên cạnh truyền tới tiếng thì thầm nhỏ.
“Ôi…”
“Trời ạ, đó chính là giáo hoa trong truyền thuyết của tư lập Gia Ninh chúng ta sao? Cười lên trông đẹp quá!”
“Giáo hoa đẹp quá! Lục Thần có hơi lạnh lùng, cũng rất đẹp!”
“Không thể chống lại được, không thể chống lại được! Giá trị nhan sắc nhân đôi!”
Sở Dụ nghe rõ ràng vài âm thanh ở quanh mình, cậu đắc ý nói với Mộng Ca, “Nhìn xem, học sinh lớp mười mới nhập học, một câu là giáo hoa, hai câu cũng là giáo hoa!
Còn chưa đợi cậu đắc ý xong, Lục Thời đứng bên cạnh đã vươn tay ra, trực tiếp phủ lên mặt cậu, che ánh mắt của người bên ngoài đồng thời kéo người về phía mình.
Xung quanh thoáng yên tĩnh, rất nhanh, các âm thanh rầm rì lại vang lên lần nữa, ở giữa còn kèm vài tiếng kêu ngạc nhiên nho nhỏ.
Mộng Ca phát hiện, người chụp ảnh đặc biệt nhiều!
Sở Dụ không vùng vẫy, hai tay cậu túm lấy tay Lục Thời, kéo xuống, để lộ ra hai mắt của mình. Trong ánh mắt nhìn về phía Lục Thời, đều là trêu ghẹo và ý cười.
Ở tư thế bị Lục Thời che mất nửa dưới khuôn mặt, Sở Dụ vươn đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm mấy cái vào lòng bàn tay anh, lại nhỏ giọng hỏi, “Bạn trai ghen rồi?”
Cảm nhận được cảm xúc mềm mại ẩm ướt từ lòng bàn tay truyền tới, mắt Lục Thời hơi trầm xuống, “Ừ, ghen rồi.”
Sở Dụ cười lên, ỷ vào không ai nhìn thấy, cong môi, hôn mạnh một cái lên lòng bàn tay Lục Thời, “Được, vậy em dỗ dành anh!”
Lễ khai giảng và đại hội động viên quả thực nhàm chán như thầy Diệp đã nói.
Phương Tử Kỳ ngồi nghe một lát, lấy từ trong túi ra một quyển sổ tay ghi kiến thức lúc nào cũng mang bên người, che chắn tạp âm, bắt đầu nghiêm túc đọc.
Mộng Ca nhìn trái nhìn phải, đột nhiên tầm mắt dừng lại.
Cậu ta nhìn mấy giây, không nhịn nổi dùng khuỷu tay huých Phương Tử Kỳ ngồi bên cạnh, “Chậc, chậc, chậc, cậu mau nhìn Lục Thần và Giáo hoa đi, cảnh kinh điển!”
Phương Tử Kỳ ngẩng đầu lên từ biển tri thức, nhìn thấy bọn họ ngồi ở phía sau, Sở Dụ nghiêng đầu dựa vào vai Lục Thời, nhắm mắt, hô hấp đều đều, đã ngủ rồi.
Mà một tay của Lục Thời đang vững vàng che trên tai Sở Dụ, giúp cậu che chắn âm thanh nói chuyện của lãnh đạo trên sân khấu, cùng với âm thanh ồn ào xung quanh.
Không ít người xung quanh đang bí mật xem xét bọn họ.
Vẻ mặt Lục Thời tự nhiên, đường nét gọn gàng của khuôn mặt hiện lên sự xa cách và lạnh lùng, trên mặt cũng không có biểu tình dư thừa nào khác, tầm mắt dừng lên trên đài, không chịu chút ảnh hưởng nào.
Phương Tử Kỳ dời tầm mắt, nhét một quyển sổ tay từ vựng tiếng Anh vào trong tay Mộng Ca, “Nào, cùng nhau học tập!”
Những ngày tháng lớp mười hai trải qua yên ả và nhanh chóng.
Nhiệt độ không khí hạ xuống lại tăng cao, ban ngày ngắn rồi lại kéo dài.
Hôm thi đại học, thầy Diệp đứng trên bục giảng, trong tay chính là bình giữ nhiệt bất ly thân.
“Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi thực sự tới thời khắc này, lại không biết phải nói gì.”
Hốc mắt thầy Diệp hơi đỏ, cười nói, “Làm bạn đồng hành với các em hai năm nay, tôi rất vui vẻ, cảm ơn các em.”
Trong phòng học, có nữ sinh không kìm nén nổi nhỏ giọng thút thít.
Thầy Diệp đứng thẳng, giống như buổi lên lớp đầu tiên năm lớp mười một, xoay người, dùng phấn viết lên bảng đen ba chữ, “Xin chào các em, tôi họ Diệp, tên là Diệp Chu Khinh, bắt nguồn từ câu thơ của Đông Pha, ‘Nhất diệp chu khinh, song tưởng hồng kinh’. Tôi là chủ nhiệm lớp của các em, cũng dạy các em hai năm ngữ văn, rất vui cũng rất vinh hạnh, cùng tất cả các em học sinh trải qua khoảng thời gian cấp ba trân quý nhất, khó quên nhất.”
Ông nắm chặt phấn trắng, lại viết lên trên bảng đen một câu, “Thiếu niên dẫn gió về, vỗ cánh chấn động trời cao. Tương lai của các em, giống như trời sao và biển rộng.”
Cổ họng nghẹn ngào, ông dừng lại mấy giây, mới nói ra được câu cuối cùng, “Tôi mong các em, có ước mơ xa xôi nhất. Cũng chúc các em có phương hướng đẹp nhất.
Tiếp theo, là hai ngày thi liên tục.
Thi xong môn tiếng Anh cuối cùng, khi Sở Dụ đi xuống dãy phòng học, cậu vẫn chưa hề có cảm giác chân thực gì.
Như vậy…kết thúc rồi?
Nhưng nhìn thấy Lục Thời đứng chờ bên ngoài khu phòng học, trong lòng cậu mới ổn định lại.
Cậu bước nhanh qua đó, hai người sóng vai bước ra ngoài.
Tin nhắn trong nhóm lớp đã nhanh chóng vượt qua 99+, Sở Dụ đoán là Mộng Ca và Chương Nguyệt Sơn đang gào thét nô đùa.
Sở Dụ hỏi Lục Thời, “Giả vờ như không nhìn thấy?”
Lục Thời gật đầu, “Ừ, giả vờ như không nhìn thấy.”
Thế là, Sở Dụ yên tâm thoải mái lựa chọn tắt máy.
Từ trường học trở lại đường Thanh Xuyên, Sở Dụ và Lục Thời so sánh đáp án. So sánh xong, cậu không nhịn được cảm thán, “Em thật sự rất lợi hại!”
Cậu không chỉ không phát huy thất thường, so sánh đáp án xong cũng nhẩm được tổng điểm, hình như còn vượt xa phát huy bình thường.
Có điểm số nhất định sẽ rất đẹp.
Xác định có thể học chung một trường với Lục Thời, Sở Dụ không rối rắm thêm nữa, chớp mắt một cái quăng cuộc thi và điểm số ra đằng sau đầu.
Lại vô cùng hưng phấn nói: “Bây giờ chúng ta đi đâu? Tìm Thạch Đầu với Chúc Tri Phi chơi hả?”
“Chúng ta về nhà trước.”
Bên cạnh đài phun nước gần cổng trường tư lập Gia Ninh, Mộng Ca nhìn xung quanh, “Rốt cuộc là giáo hoa và Lục Thần đã chạy đi đâu rồi? Gọi điện thoại lại tắt máy, thi xong cái là biết mất luôn! Tôi còn muốn chơi một ván cờ caro với Lục Thời, quyết chiến đỉnh cao của trường!”
Lý Hoa lên tiếng, “Cậu có thể từ bỏ ý nghĩ này đi.”
Mộng Ca nghi hoặc, “Tại sao? Thi xong rồi, mọi người cùng nhau vui vẻ!”
Lý Hoa thâm ý sâu xa, “Bởi vì bọn họ có một ván cờ cao cấp hơn muốn chơi.”
Đường Thanh Xuyên.
Sở Dụ vừa mới tắm rửa xong đi ra, đã bị Lục Thời áp trên tường, cắn hầu kết.
Cảm giác như cửa sinh tử đang bị uy hiếp, kích thích có hơi lớn, hô hấp của Sở Dụ nháy mắt thay đổi tần suất.
Lục Thời dùng răng nghiền khối xương sụn nhô lên, sau khi tính toán, lại thong thả chuyển qua bên gáy, dán lên vị trí mạch máu đang đập đều của Sở Dụ, hôn triền miên.
Sở Dụ có chút không thể kiên trì, ánh nước trong đôi mắt xao động, “Anh ơi, lên giường?”
Sở Dụ không thường gọi Lục Thời là “anh ơi”, nhưng mỗi lần gọi lại làm cho người ta thực sự không chịu nổi.
Màu mắt Lục Thời sâu và đen, đáy mắt bị gợi lên dục niệm dày đặc, anh khàn giọng trả lời, “Được.”
Tắm xong một lần nữa đi ra, vì vừa mới khóc, cho nên đuôi mắt Sở Dụ hơi đỏ, lông mi cũng thấm ướt.
Nửa người trên Lục Thời không mặc áo, vết nước dính trên da còn chưa khô, còn có thể nhìn thấy mấy vết cào rõ ràng ở trước ngực và sau lưng.
Vết cào hơi đỏ, đan xen phân bố ở trên làn da trắng, rất xinh đẹp thu hút.
Lấy bấm móng tay trong ngăn kéo ra, Lục Thời ôm người ngồi lên gối, cúi đầu giúp Sở Dụ cắt móng tay.
Sở Dụ rất vừa lòng với móng tay của mình, bây giờ thấy Lục Thời muốn cắt, hỏi anh, “Anh sợ lần sau em lại cào ra dấu trên người anh?”
“Em muốn cào ở đâu cũng được.”
Lục Thời mở bàn tay Sở Dụ ra, lộ ra một loạt dấu móng tay cong cong, dấu ấn còn chưa tiêu bớt, không hiểu sao lại có vẻ mờ ám.
“Lần sau có thể nắm lấy ga giường.”
Sở Dụ giật giật ngón tay, “Lúc ấy….lúc ấy em lấy đâu ra tâm tư để suy nghĩ xem mình nên nắm vào đâu?”
“Vậy lần sau nắm lấy anh.”
Lục Thời hôn lên mí mắt mỏng manh của Sở Dụ, “Sau này không chịu nổi, cứ nắm lấy anh.”
“Ừ.”
Sở Dụ nhỏ giọng đồng ý, không còn sức lực nào nữa, toàn thân mềm nhũn, vùi mặt ở gáy Lục Thời, hô hấp nhàn nhạt.
Đợi khi Lục Thời cắt bằng móng tay Sở Dụ, phát hiện ra Sở Dụ đã dựa vào anh ngủ thiếp đi.
Hơi thở cũng nhẹ nhàng, cánh tay Lục Thời vững vàng ôm lấy người trong lòng, không cử động nữa.
Sở Dụ ngủ một giấc tới tận mười một giờ hơn.
Ngoài trời đã tối đen, ánh sáng đèn trải rộng khắp từng ngóc ngách thành phố.
Chân Lục Thời đã tê cứng, sau khi đứng lên hoạt động thả lỏng, anh hỏi Sở Dụ, “Còn buồn ngủ không?”
Trong mắt Sở Dụ là thần thái rạng rỡ, “Không buồn ngủ!”
Khóe môi Lục Thời lộ ra ý cười, nắm lấy tay Sở Dụ, “Ừ, vậy đi thôi.”
Hai người tới bên bờ sông Thanh Xuyên.
Thời gian đã quá không giờ, bên bờ sông không còn người khác, trống rỗng vắng vẻ.
Thời gian vào giữa hè, cỏ dại tươi tốt, trong những lùm cây toàn là tiếng dế kêu to, bên tai không hề cảm thấy lạnh lẽo.
Sông Thanh Xuyên an tĩnh không gợn sóng, ngẫu nhiên sẽ bị gió đêm thổi gợn sóng lăn tăn, phá vỡ ánh sáng chồng chất lên nhau.
Ánh trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời cao, trong màn đêm, còn có điểm tô ánh sao dày đặc. Nhìn về phía xa, mấy ngọn đèn lung lay lấp lánh ánh sáng, hòa lẫn với ánh trăng cong cong nơi xa.
Sở Dụ chuẩn bị rất đầy đủ, đeo vòng đuổi muỗi trên người, cậu hít thở bầu không khí trong lành đêm hạ, tâm tình thoải mái.
Cậu lại nghiêng đầu hỏi Lục Thời, “Lục Thời, chúng ta tới bờ sông làm gì? Câu đêm? Bắt cá? Ngắm sao?”
Lục Thời dẫn cậu tới nơi bằng phẳng bên bờ sông, “Đứng ở đây đợi anh.”
Nói xong, anh tiếp tục đi về phía bờ sông.
Ánh sáng xung quanh mờ mịt, đáy lòng Sở Dụ có hơi sợ, vội vàng nói với Lục Thời, “Anh đừng đi xa quá!”
Đứng một lát, Sở Dụ tò mò, muốn đi xem Lục Thời làm gì, lại do dự tới lui, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đứng tại chỗ, không rời nửa bước.
Trong lúc cậu đang dùng tri thức nghèo nàn về thiên văn của mình, cố gặng bịa ra câu chuyện ngôi sao nào thuộc về chòm sao nào trong đầu, Lục Thời đứng cách đó mười mấy bước, gọi tên của cậu, “Sở Dụ.”
Sở Dụ vô thức nhìn qua đó.
Giây tiếp theo, chỉ nghe thấy một tiếng “bùm”, pháo hoa nổ tung dưới bầu trời đêm xanh đậm.
Trong phút chốc, giống như Ngân Hà đảo ngược, giống như sao băng rơi.
Lục Thời đứng bên cạnh Sở Dụ, hai người kề vai, cùng nhau nhìn pháo hoa tỏa sáng.
Sở Dụ quay đầu, nhìn sườn mặt nghiêng được chiếu sáng của Lục Thời, ánh sáng ngôi sao đều rơi vào trong mắt anh.
Giây phút này, Sở Dụ khẳng định nghĩ….
Tương lai của chúng ta, rực rỡ ánh sáng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
*Tung bông* Thế là lại xong một bộ nữa rồi. Cảm ơn các cô, các chị, các bạn, các em đã ủng hộ trong thời gian qua:))). Bộ truyện này không quá đặc sắc, nhưng mà mình lại thích nhẹ nhàng kiểu này. Hi vọng mọi người sẽ thích nó.
Trong truyện tác giả viết Sở Dụ không hay gọi Lục Thời là 哥哥 (ca ca/anh) cho nên mình hơi đắn đo khi chuyển xưng hô cho hai bạn. Nhưng mà yêu rồi thì gọi anh – em cho ngọt:))). Cho nên đoạn bên trên mình đã sửa thành Sở Dụ không hay gọi Lục Thời là anh ơi (Đầu tiên mình định để “anh yêu” mà nó sến quá).
Tiếp theo mình định làm bộ Kiêu Ngạo của Vu Triết, cũng vườn trường. Già rồi nên cứ bị ume mấy truyện thanh xuân ý. Hihi
Danh sách chương