Khi Sở Dụ tỉnh lại, mệt tới nỗi không thể mở to mắt. Cậu vươn tay muốn sờ trán Lục Thời, mơ hồ thấy được cảm xúc dưới tay có gì đó không đúng, theo trực giác chậm rì rì sờ lên trên, lồng ngực, bả vai, hầu kết, cằm….

“Làm gì thế?”

“Hả?” Sở Dụ chậm chạp vỗ vỗ vài cái, khó khăn mở to mắt, mới phát hiện Lục Thời đã tỉnh rồi, tóc mái trên trán hỗn loạn, môi tái nhợt không còn màu máu, đang chăm chú nhìn cậu.

“Tôi muốn sờ trán cậu, sao cậu lại tỉnh sớm như vậy?”

“Không ngủ được.”

Giọng nói của Lục Thời khàn hơn nhiều so với bình thường, có chút trầm thấp, nghe có loại cảm giác gợi cảm vượt lứa tuổi.

Sở Dụ vô thức cọ cọ cái tai ngứa ngáy lên gối đầu, bàn tay cuối cùng thuận lợi áp lên trán Lục Thời, “Ừ, không nóng nữa rồi. Sáng nay làm tôi sợ muốn chết, trán cậu rất nóng, cả hô hấp cũng nóng, tôi còn đang định gọi 120 rồi!”

Lục Thời không có đoạn trí nhớ này, anh hỏi Sở Dụ, “Sau đó thì sao?”

Ngáp một cái, Sở Dụ mập mờ trả lời, “Sau đó tôi làm theo video, làm giảm nhiệt độ bằng phương pháp vật lý cho cậu, khi sắp sáng rồi, nhiệt độ cuối cùng cũng hạ xuống.”

Vừa nói, giọng của cậu dần dần hạ thấp xuống, đầu cũng vô thức dụi vào trong lòng Lục Thời, “Không thể chịu được nữa, tôi mệt quá, tôi ngủ thêm một lát…”

Cậu vẫn còn chưa nói xong, mắt đã díp lại, nằm xuống ngủ mất.

Mắt cậu vừa lớn vừa dài, làn da đặc biệt trắng. Sau khi nhắm mắt, có thể nhìn thấy một viền đen nhàn nhạt dưới mắt.

Môi Lục Thời khẽ chạm vào tóc Sở Dụ, kéo chăn cẩn thận, ôm người nhắm mắt lại.

Mùa đông là mùa để ngủ nướng, có thể làm cho người ta ngủ mềm ra, không muốn rời khỏi giường chút nào.

Lăn nửa vòng trên giường, Sở Dụ xoay người về phía Lục Thời, “Có phải chúng ta nên dậy rồi không?”

Ngón tay Lục Thời vuốt qua đuôi mắt ướt của cậu, “Tỉnh rồi?”

“Ừ, tỉnh rồi.”

Sở Dụ đột nhiên tỉnh táo lại, “Trên mạng nói, bệnh nhân sốt cao phải ăn cháo! Tôi dậy đi nấu cháo cho cậu! Không đúng, trong nhà cậu có gạo không?”

“Không có.”

Lục Thời thu tay lại, lau đi chút nước mắt còn dính trên ngón tay kia, ánh mắt xem xét nhìn Sở Dụ, “Tối hôm qua cậu khóc à?”

Biểu tình Sở Dụ nháy mắt cứng lại, nhanh chóng lắc đầu, “Tại sao tôi có thể khóc được!”

Lục Thời không tin, “Cậu đã khóc.”

Sở Dụ thề thốt, “Tôi thực sự không khóc!”

Cậu muốn nói, ai khóc người đó là con chó nhỏ, nhưng lời thề này có chút độc, cậu không nói được ra miệng. Dứt khoát dùng đôi mắt to nhìn Lục Thời, biểu hiện bản thân không hề có chút chột dạ.

Lục Thời không nói gì, im lặng quan sát biểu tình của Sở Dụ, hít thở mấy hơi, đột nhiên nói, “Cậu nhìn thấy rồi hả?”

Lòng Sở Dụ hoảng hốt, bàn tay giấu trong chăn của cậu đột nhiên nắm chặt lại.

Thời gian dài như vậy Lục Thời dùng đồng hồ và bao bảo vệ cổ tay để che giấu kín đi vết sẹo ở cổ tay, không để lộ ra chút nào.

Tuy rằng đang yêu đương, nhưng Sở Dụ không hề cảm thấy bản thân mình có thể một lần nữa xé rách vết thương quá khứ mà Lục Thời giấu kín đặt dưới ánh sáng mặt trời.

Lục Thời không muốn để bất cứ người nào biết, cậu có thể giả vờ như mình không biết.

Chẳng qua, Sở Dụ còn chưa kịp phủ nhận, hoặc là miễn cưỡng tìm một lý do khác để lấy lệ, đã nhìn thấy Lục Thời ngồi dậy, thong thả cởi đồng hồ trên cổ tay trái, sắc mặt không thay đổi.

Sở Dụ đột nhiên có một cảm giác khó chịu không thể nói rõ, cậu vươn tay, cầm lấy ngón tay đang cử động của Lục Thời, ngăn lại, “Không cần, không cần như vậy….”

Lắp bắp nói, thậm chí trong mắt còn có chút khẩn cầu.

Nhưng Lục Thời lại không dừng lại, cho tới khi tháo đồng hồ xuống, quăng sang một bên.

Trên cổ tay gầy yếu, từng vết sẹo không hề che chắn xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Giọng Lục Thời rất khẽ, “Những vết sẹo này bị che giấu ở nơi tối nhất, đã sắp thối rữa. Có cậu nhìn, cũng không tồi.”

Anh nâng cổ tay lên, cúp mí mắt, tầm mắt dừng trên vết sẹo, sắc mặt vô cùng hờ hững, “Nhưng mà, có phải là vô cùng xấu xí không? Trước giờ cậu luôn thích những thứ xinh đẹp, có lẽ không muốn nhìn nhiều nhỉ.”

Từ khi lúc Lục Thời cởi đồng hồ ra, Sở Dụ vẫn im lặng không mở miệng.

Cậu phát hiện, cho dù Lục Thời có biểu hiện mạnh mẽ tới mức nào, hoặc là cảm thấy không sao cả, nhưng trước mặt cậu, Lục Thời giống như khoác lên áo giáp nặng nề mà vẫn để lại một chút mềm mại.

Sở Dụ không nói gì, cậu kéo lấy cổ tay Lục Thời, cúi đầu, hôn xuống những vết sẹo dữ tợn kia.

Động tác này dường như ngoài dự đoán, lớp băng trong mắt Lục Thời dường như vỡ tan tành, vạch ra chút ý cười.

Giữa việc xuống tầng mua cháo và gọi đồ ăn ngoài, Sở Dụ chọn gọi cho nhà hàng mà cậu hay ăn mang tới một phần cháo và một phần đồ ăn nhỏ.

Tắt điện thoại rồi, lại nhớ tới Lục Thời phải uống nhiều nước, Sở Dụ xuống giường đeo dép lê, “loẹt quẹt” đi vào trong nhà bếp đun nước.

Nhìn nhà bếp trống không, Sở Dụ không nhịn được cào cửa gào, “Lục Thời, con chuột mà cậu nuôi cũng phải bị chết đói!”

Lục Thời ngồi trên giường, nhìn Sở Dụ cào cửa, dáng vẻ tóc mềm rối tung, anh vươn tay ra, “Qua đây.”

Sở Dụ đi dép lê tới gần, “Làm gì?”

“Để tôi hôn một chút.”

Sở Dụ nhảy về sau nửa bước, “Bạn trai, cậu đúng là dính người!” Cậu lại tới gần lần nữa, “Nhưng mà, xem xét cậu đẹp trai, nên tôi cho cậu hôn một chút, để cậu vui vẻ.”

Thức ăn ngoài tới rồi, Sở Dụ thúc giục Lục Thời ăn sạch cháo và đồ ăn, lại lo lắng, “Thật sự không có chuyện gì sao? Có cần tôi đi mua thuốc không?”

“Không cần.”

Lục Thời ấn sáng điện thoại, liếc mắt nhìn qua thời gian hiển thị trên màn hình, “Có người sắp tới rồi.”

“Ai thế, Thạch Đầu hả?” Sở Dụ nghĩ ngợi, “Hay là Chúc Tri Phi? Mới ngày nghỉ đầu tiên, mẹ cậu ta chắc sẽ không quyết liệt bắt cậu ta đi học thêm chứ?”

“Không phải, Phương Vi Vân.”

Biểu tình Sở Dụ cứng lại, cậu hoài nghi mình nghe nhầm rồi, “Bà ta tới đây làm gì?”

Nhưng mà hỏi xong, Sở Dụ mới phản ứng lại, “Vì chuyện Iris mang thai sao? Bà ta muốn….mượn sức cậu?”

Sở Dụ nhanh chóng hiểu ra.

Trước đây Phương Vi Vân đối xử với Lục Thời không tốt, chẳng qua là ỷ lại vào Lục Thời chính là “con ruột” của mình, mà Lục Thiệu Chử sẽ không có đứa con trai thứ hai, vị trí bà Lục của bà ta vô cùng vững chắc. Cho nên bà ta mới phát tiết tất cả oán giận lên trên người Lục Thời.

Sau đó Lục Thời biết được, mẹ đẻ của mình lại là một người khác, không thân cận với bà ta thêm nữa. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, bà ta cũng có thể bình tĩnh lại được.

Nhưng bây giờ không còn như vậy nữa, một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp lại còn có tâm kế, mang thai đứa con của Lục Thiệu Chử, trực tiếp ngắm trúng vị trí bà Lục này. Bà ta cảm thấy bản thân mình không đấu lại được, dần dần hoang mang rối loạn, lúc này mới nghĩ tới việc muốn mượn sức Lục Thời.

Sở Dụ bình tĩnh lại, đưa cốc nước cho Lục Thời, “Uống xong đi, bị ốm phải uống nhiều nước nóng!”

Lục Thời nhận lấy, rất nghe lời uống sạch nước.

Chẳng qua bao lâu, có tiếng gõ cửa vang lên.

Sở Dụ chỉ chỉ phòng ngủ, xoay người chạy nhanh như gió vào trong.

Lục Thời đứng dậy mở cửa.

Phương Vi Vân mặc áo khoác lông dê cao cấp, găng tay da hươu, tóc không vuốt lên như mọi ngày mà xõa xuống trên vai, cũng không trang điểm, sắc mặt có vẻ tái nhợt tiều tụy.

Bà ta vốn dùng tay che miệng mũi, dường như đang che chắn mùi gì đó khó ngửi. Sau khi cánh cửa kim loại mở ra, lại nhanh chóng buông tay xuống, đổi thành thần thái tha thiết nhìn Lục Thời.

Lục Thời mặc áo len màu đen rộng, làm tôn màu da trắng, môi cũng trắng bệch. Anh đứng ở cửa, vẻ mặt lãnh đạm, không có ý tứ mở cửa cho Phương Vi Vân đi vào.

Đây chính là nhà của mẹ anh.

Phương Vi Vân nhìn vào trong nhà, ý tứ rất rõ ràng, “Lục Thời….”

Lục Thời lại chỉ hỏi, “Có chuyện gì?”

Phương Vi Vân nắm chặt túi xách, đôi mắt lập tức đỏ lên, “Lục Thời, bây giờ, bây giờ con nghỉ rồi, con có muốn về nhà không? Mẹ và bố con, còn cả ông nội, đều rất nhớ con. Năm mới rồi, mọi người đều rất không yên tâm để con ở một mình bên ngoài, cô độc một mình, mọi người….”

Vừa nói, bà ta trực tiếp khóc lên, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, “Mẹ….”

Nhìn vẻ mặt của Lục Thời, bà ta lại sửa miệng, “Khoảng thời gian này, cô thật sự sống không yên ổn, bố cháu đã rất lâu rồi chưa về nhà….”

Trên bề tường loang lổ, là những vết bẩn bám từ rất lâu rồi, cùng với các loại in ấn, quảng cáo mở khóa, còn có mấy bức tranh lộn xộn chữ số và chim nhỏ của trẻ con.

Lục Thời dựa vào khung cửa, bởi vì bị ốm, cho nên lại gầy thêm vài phần. Con ngươi anh sâu và đen, nhìn màn biểu diễn của Phương Vi Vân từ trên xuống dưới, trong mắt là ý trào phúng nhàn nhạt.

Phương Vi Vân khóc một lát, không thấy Lục Thời có ý kiến gì, chỉ đành chậm chạp ngừng khóc.

Bà thay đổi một cách nói khác.

“Ngoài ra, lần này cô tới đây là muốn nói với cháu một việc.”

Phương Vi Vân nói năng nhỏ nhẹ, lo lắng nhìn Lục Thời, “Tin tức này, có thể sẽ làm cho cháu buồn, nhưng vì tốt cho cháu, cô vẫn muốn nói cho cháu nghe. Bố của cháu, để người phụ nữ mà ông ta nuôi bên ngoài mang thai con của ông ta rồi.”

Phương Vi Vân nói xong, nhìn chằm chằm mặt Lục Thời, chờ đón vẻ mặt kinh ngạc, hoảng hốt lo sợ, cùng với khổ sở của anh.

Nhưng không giống như trong tưởng tượng của bà ta, ngay cả tư thế của Lục Thời cũng không đổi, anh chỉ nói một câu, “Tôi biết rồi.” Cực kỳ lãnh đạm.

Trước đó, Phương Vi Vân vốn áp chế cảm xúc. Nếu như không thể làm khác được, bà căn bản sẽ không tới đường Thanh Xuyên tìm Lục Thời.

Mà hiện tại, thái độ của Lục Thời giống như đang thêm dầu vào lửa, làm lửa giận tích tụ trong lòng bà nháy mắt bùng cháy.

“Lục Thời! Rốt cuộc cậu có biết điều này nghĩa là gì không? Điều này có nghĩa là chúng ta đều xong rồi! Chúng ta tiêu rồi! Cậu không còn là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lục nữa, vị trí của cậu sẽ nhanh chóng bị người khác cướp mất! Cậu sẽ không có được gì cả!”

Giọng bà ta chói nhức tai, bà nói Lục Thời, nhưng bản thân lại càng ngày càng hoảng sợ, ngón tay cầm túi xách dùng sức tới mức trắng bệch, thậm chí còn run rẩy.

Gió mùa đông thổi từ hiên vào nhà, lạnh thấu xương.

Lục Thời nhếch môi, không hề cười, câu chữ rõ ràng, “Bà không nghĩ rõ ràng một chút nào cả”

Phương Vi Vân chậm vài giây sau mới ngẩng đầu lên, nhìn Lục Thời, “Cái gì?”

“Cho dù Lục Thiệu Chử có con riêng ở ngoài thì làm sao? Tôi lớn hơn nó mười tám tuổi, nó vừa mới ra đời, tôi đã trưởng thành. Bà Lục, bà nói xem, tại sao tôi lại phải sợ?”

Phương Vi Vân há miệng, nhưng không hề phát ra chút âm thanh nào.

Bà nhìn Lục Thời đứng ngược sáng, theo bản năng lùi nửa bước, giày cao gót giẫm lên mặt đất xi măng, phát ra âm thanh “cộp” rõ ràng.

Giờ phút này, bà ta cảm thấy Lục Thời vô cùng xa lạ.

Rõ ràng không nên như vậy, không thể như vậy, đây không phải là kết quả mong muốn của chuyến đi này! Ngữ khí Phương Vi Vân trở nên hoảng hốt, “Lục Thời, cậu sẽ giúp tôi có đúng không, có phải không? Chắc chắn cậu sẽ giúp….”

“Bà Lục.”

Bị ngắt lời, Phương Vi Vân không hề có chút không vui, ngược lại trong mắt còn dâng lên vài phần hi vọng, thậm chí cả sắc mặt cũng sáng lên.

Hai mắt bà ta hơi mở to, nhìn Lục Thời đầy chờ mong, đợi câu tiếp theo mà anh sắp nói.

Giọng Lục Thời rất khẽ, trong mắt tràn đầy ác ý, ” ‘Trong thân thể mày đang chảy dòng máu tạp chủng dơ bẩn’, xem ra bà đã quên mất trước đây bà đối xử với tôi như nào nhỉ. Bà Lục, bà ngây thơ thế nào mới cho rằng tôi sẽ giúp bà chứ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện