Sở Dụ kẹp phiếu điểm vào trong sách mang theo, cậu đi tới chào giáo viên chủ nhiệm trước.

Thuận tiện lại bị thầy Diệp kéo lại khen một hồi, giáo viên tiếng Anh cũng đứng ở một bên, Sở Dụ bị khen tới hoảng hốt, cảm thấy bản thân mình giống như ngôi sao Văn Khúc sáng lấp lánh trên bầu trời kia.

Đi từ phòng học ra Sở Dụ nhìn thấy Lục Thời theo thói quen đút tay túi quần, đang đứng chờ ngoài cửa.

"Tôi đi với cậu."

Sở Dụ nghĩ, cậu đã tới văn phòng của chủ nhiệm giáo dục mấy lần, quen cửa quen đường, không cần có người đi cùng. Nhưng thấy Lục Thời đã bước ra bên ngoài, cậu đành đi theo sau, có lẽ là Lục Thời có chuyện muốn tìm chủ nhiệm giáo dục?

Thời tiết âm u, tầng mây rất dày, không nhìn thấy ánh mặt trời.

Nhưng tâm tình của Sở Dụ lại rất tốt, cả người đi không ngừng nói chuyện với Lục Thời.

"Tôi cũng không ngờ rằng mình có thể thi được hạng 199! Nằm mơ cũng không mơ thấy thi được điểm cao như vậy," Trong lòng Sở Dụ rõ ràng, cậu cười với Lục Thời, "Cảm ơn cậu!"

Lục Thời nhìn về phía trước, ngữ khí nhẹ nhàng, "Cám ơn tôi cái gì?"

Trong đôi mắt nhạt màu hàm chứa ý cười, Sở Dụ bắt đầu giơ ngón tay đếm, "Cậu cho tôi bản mẫu bài đọc trả lời, bản mẫu vận dụng từ ngữ, những câu thơ cổ điền vào chỗ trống chắc chắn thi vào, còn có cả bài mẫu làm văn, toàn bộ toàn bồ đều dùng tới! Còn nữa, còn nữa, những mẫu đề toán lí hóa mà cậu chọn ra, câu nào cũng chuẩn xác, một câu, hai câu, ba câu, gần như câu nào tôi thấy đều rất quen mắt, rốt cuộc cậu là thần tiên nào hạ phàm vậy?"

Nói xong, cậu còn cúi người xuống, nhìn mặt Lục Thời từ dưới lên, biểu tình khen ngợi, "Lục thần, tại sao cậu lại giỏi như thế?"

Lục Thời rút tay trong núi ra, xoa nhẹ lên mái tóc cậu, "Đi đường cẩn thận."

Hai người chậm rãi đi tới văn phòng của chủ nhiệm giáo dục, phát hiện cửa đóng.

Sở Dụ gõ cửa đi vào, "Thưa thầy, thầy tìm em có chuyện gì ạ?"

Vừa mới nói xong, Sở Dụ liền nhìn thấy có hai người ngồi trên ghế sô pha phía bên trái văn phòng là Quản Dật Dương và Phòng Minh Triết.

Cậu nhớ Phòng Minh Triết là người ngồi bàn trước Quản Dật Dương, là người lớn tiếng nói có thể dựa chút ánh sáng để làm chú cậu.

Nụ cười trên mặt cậu nhạt dần đi, Sở Dụ dời tầm mắt, "Thưa thầy, thầy tìm em ạ?"

Văn phòng không lớn, phía sau bàn công tác bằng gỗ màu nâu trầm là một cái giá sách, bên trên dựng không ít những quyển sách dạng như "Tâm lý học thanh thiếu niên", "Trích tác phẩm", "Đại cương giáo dục tâm lý học". Hai bên đặt sô pha dạng ba người ngồi màu nâu trầm làm khu tiếp khách.

Thầy chủ nhiệm giáo dục ngồi đằng sau bàn công tác, thấy Sở Dụ đi vào, trên mặt lộ ra nụ cười hòa ái, "Em Sở Dụ, vất vả mời em tới đây một chuyến, em ngồi đi."

Lục Thời cũng vào cùng, ông lại nói, "Nếu em Lục Thời không có chuyện gì gấp, có thể về phòng học trước, buổi chiều tới đây tìm tôi sau."

Sở Dụ ngồi xuống ghế sô pha, mở miệng nói, "Lục Thời tới đây cùng với em."

"Thì ra là thế, vậy em Lục Thời cũng ngồi xuống đi."

Chờ hai người ngồi xuống rồi, chủ nhiệm giáo dục hắng giọng, "Lần này mời em Sở Dụ tới đây là muốn điều tra rõ một việc."

Vẻ mặt của ông trở nên nghiêm túc, "Có hai bạn học tới đây báo cáo rằng trong lần thi tháng này bạn Sở Dụ có hành vi gian lận."

Nghe xong, Sở Dụ chẳng hề có chút ngạc nhiên nào, vẻ mặt cậu bình tĩnh, tầm mắt đảo qua hai người ngồi phía đối diện, trả lời, "Em không có."

Chủ nhiệm giáo dục lại nhìn về phía Quản Dật Dương và Phòng Minh Triết, "Phòng Minh Triết, em nói lại lời ban nãy cho Sở Dụ nghe."

Phòng Minh Triết dường như có chút bất an, cậu ta hơi xê dịch vị trí một chút, liếc mắt nhìn Sở Dụ ngồi phía đối diện, trong mắt lộ ra một chút sợ hãi, lại giống như cố lấy dũng khí, mở miệng nói, "Em............mấy ngày nay em đều không ngủ ngon, bởi vì áy náy trong lòng. Chuyện em làm quả thật không nên, đặc biệt là quá không công bằng với những bạn nghiêm túc học tập, muốn lấy được thành tích tốt.

Sở Dụ nhìn về phía Phòng Minh Triết, "Cậu làm chuyện gì mà áy náy tới mức không ngủ được?"

Bàn tay Phòng Minh Triết đặt trên đùi nắm chặt lại, không trả lời câu hỏi của Sở Dụ mà quay lại nhìn chủ nhiệm giáo dục, "Thưa thầy, em xin lỗi! Lần thi này là em giúp Sở Dụ gian lận!"

Sở Dụ mở miệng, "Vậy không bằng bạn học này hãy nói rõ xem, cậu giúp tôi gian lận thế nào?"

Bàn tay nắm chặt lại của Phòng Minh Triết bắt đầu run rẩy, "Ở nhà vệ sinh nam, lúc ấy chỉ có hai người chúng ta, cậu hỏi tôi rằng có phải mỗi lần thi tôi đều có thể thi được trên năm mươi hạng không. Tôi nói đúng."

"Sau đó, sau đó, sau đó cậu bảo tôi khi thi gửi đáp án cho cậu."

Phòng Minh Triết nhắm mắt lại, "Tôi không đồng ý, nói làm như vậy không được, thi cử phải thực chất, gian lận là việc làm đáng xấu hổ. Nhưng mà cậu nói, nếu như tôi không phối hợp với cậu, cậu sẽ, cậu sẽ............"

Sở Dụ: "Sẽ làm gì cậu?"

"Đuổi tôi khỏi tư lập Gia Ninh!"

Phòng Minh Triết nhìn chủ nhiệm giáo dục, môi hơi run, "Thưa thầy, em sai rồi, em, nhà em không có tiền, bố em lái xe taxi, mẹ em là chủ gia đình, bố mẹ em phải khó khăn lắm mới đưa em vào tư lập Gia Ninh học tập, em không muốn bị đuổi học............"

Tư lập Gia Ninh không hề ít học sinh như vậy. Gia cảnh bình thường, thậm chí còn không tốt. Hướng về phía trường học cung cấp học bổng và giảm tiền phí ký túc xá mới từ bỏ trường công lập, tới nơi đây học tập.

Chủ nhiệm giáo dục nhíu chặt mày, "Cho nên em liền giúp Sở Dụ gian lận?"

Phòng Minh Triết cắn môi, gật đầu, "Vâng."

Cậu ta nói tiếp, "Sở Dụ còn nói, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện đâu để cho em yên tâm. Phòng thi cuối cùng giám thị không nghiêm, sẽ không bị bắt."

"Được."

Chủ nhiệm giáo dục lại nhìn Sở Dụ, "Em Sở Dụ, em có gì muốn nói hay không?"

Ngữ khí Sở Dụ rất bình tĩnh, "Trước đó em chưa từng nói chuyện một câu nào với bạn học này."

Phòng Minh Triết đột nhiên ngẩng đầu nhìn Sở Dụ, muốn nói gì đó, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên vẻ sợ hãi, lại ngậm miệng lại.

"Sở Dụ," Quản Dật Dương ngồi bên cạnh Phòng Minh Triết mở miệng, "Tôi biết, vì chuyện đánh cược của chúng ta làm cho cậu có áp lực quá lớn. Vì để thi được thành tích tốt giữ gìn thể diện nên cậu mới bất đắc dĩ áp dụng thủ đoạn khác. Xin lỗi, ván cược kia quá trẻ con, tôi thu lại. Nhưng," Đôi mắt của cậu ta nhìn Sở Dụ, chân thành khuyên nhủ, "Nhưng, con người có thể mất đi thể diện, nhưng nhất định không thể mất đi nguyên tắc làm người, Sở Dụ cậu nói xem có đúng không?"

Sở Dụ nâng cằm, "Ý của hai người là, bởi vì tôi đánh cược với cậu, lo lắng bản thân mình sẽ thua nên uy hiếp người tên Phòng Minh Triết này bảo cậu ta khi thi gửi đáp án cho tôi?"

Quản Dật Dương gật đầu.

Sở Dụ cười ra tiếng, "Ha ha, Quản Dật Dương, cậu cho rằng bản thân mình có thể diện lớn lắm sao, chỉ vì một ván cược mà tôi không hề nhận đi mà phải tìm người tới giúp tôi gian lận?"

Quản Dật Dương bị khuôn mặt tươi cười của Sở Dụ kích thích, bàn tay để đằng sau người nắm chặt sô pha, cậu ta mím môi, lại nói, "Xin lỗi, tôi không nên hành động theo cảm xúc, đánh cược với cậu, làm cho cậu phạm sai lầm."

Cậu ta vừa nói, ánh mắt vừa liếc nhìn thấy chủ nhiệm giáo dục đã có vài phần tin tưởng.

Loại nhị thế tổ bị làm hư này, hơn phân nửa đều không chịu được kích động. Vì không làm ảnh hưởng tới thể diện mà uy hiếp ngời khác giúp đỡ gian lận là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.

Trong lòng Quản Dật Dương dâng lên cảm giác vui vẻ khi trả thù.

Khi giáo viên chủ nhiệm đọc thành tích của Sở Dụ ra, vô số người đều nhìn về phía cậu.

Kinh ngạc có, ác ý có, trào phúng có, giễu cợt có.

Cậu ta thậm chí có thể nghe được có người nói, bây giờ Quản Dật Dương có thêm bố rồi, sau này có phải sửa thành Sở Dật Dương hay không. Hơn nữa bố mới của cậu ta nhiều tiền như thế, không biết có cho Quản Dật Dương tiền tiêu vặt để cải thiện ăn uống hay không.

Nghĩ tới đây, trong lòng Quản Dật Dương dâng nên cơn phẫn nộ bức bối, cậu ta nhìn thẳng chủ nhiệm giáo dục, "Thưa thầy, thầy sẽ tin một người từ khi vào học tới giờ luôn luôn xếp hạng từ dưới đếm lên toàn khóa, toán, vật lý toàn bộ đều nộp giấy trắng có thể trong một đêm thành tích đột nhiên tăng mạnh, thi được trước hạng hai trăm chứ?"

Vẻ mặt cậu ta nghiêm nghị, chính nghĩa: "Em không tin, cũng rất nhiều bạn học không tin! Chúng em yêu cầu theo quy định cũ, xử phạt người gian lận, để mọi người có một môi trường thi cử công bằng! Nếu như vì Sở Dụ là con của chủ trường học này thì có thể muốn làm gì thì làm mà không bị xử lý, trường học còn đâu danh dự và tôn nghiêm nữa chứ?"

Sở Dụ nghe thế, đột nhiên còn cảm thấy Quản Dật Dương cũng không ngốc.

Rõ ràng là Quản Dật Dương cho rằng cậu thi được thành tích thế này nhất định là do gian lận, cho nên lựa chọn trực tiếp vạch trần.

Còn về việc ai phối hợp với cậu để gian lận, cái này không quan trọng, quan trọng chính là vạch trần sự thực cậu "gian lận".

Xong rồi còn hơi ám chỉ, nếu như không xử lý chuyện cậu gian lận, trường học sẽ không làm cho mọi người tin phục.

Chủ nhiệm giáo dục đang suy nghĩ.

Ông cảm thấy bản thân mình cũng coi như hiểu Sở Dụ.

Cậu chủ nhỏ này so với đám phú nhị đại, phú tam đại thì tính cách tương đối tốt. Nhưng trước giờ chưa từng quan tâm tới việc học hành, người trong nhà lại càng không có yêu cầu gì.

Lần này đột nhiên thi được thành tích tốt như thế, lại còn chuyện đánh cược nữa, xác thực có khả năng rất lớn là dùng thủ đoạn không bình thường.

Nhưng chuyện này không dễ xử lý, ông nhất định phải chú ý tới mặt mũi của nhà họ Sở.

Ôn hỏi Phòng Minh Triết, "Em có chứng cứ không?"

Theo bản năng thiên về từ chối Quản Dật Dương và Phòng Minh Triết.

Phòng Minh Triết rụt cổ lại, dáng vẻ sợ hãi, "Trước đó Sở Dụ có dặn dò rằng, vì phòng ngừa để lại chứng cứ bại lộ sự việc, sau khi đưa đáp án cho cậu ấy phải lập tức xóa sạch sẽ, không được để lại dù chỉ một chữ.

Phòng Minh Triết và Quản Dật Dương đã thương lượng với nhau hắt toàn bộ nước lên người Sở Dụ. Chủ nhiệm giáo dục đã nhìn thấy nhiều sự việc gian lận rồi, đương nhiên sẽ giúp bọn họ bổ sung toàn bộ chi tiết.

Có đánh chết bọn họ cũng không tin một học tra chỉ dùng thời gian ba tuần lại có thể thi được hạng 199 toàn khóa.

Không phải gian lận thì khẳng định cũng là trộm đề thi học thuộc đáp án trước.

Một khi Sở Dụ không thể phản bác thì chắc chắn sẽ mang tội danh này.

Tới khi đó cho dù chủ nhiệm giáo dục làm cho chuyện to hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có thì tin tức này cũng có thể truyền ra ngoài.

Sở Dụ, thua chắc rồi.

Phòng Minh Triết và Quản Dật Dương bí mật liếc nhìn nhau một cái lại nhanh chóng nhìn qua chỗ khác.

Sở Dụ cảm thấy chẳng thú vị gì cả.

Quả nhiên trường học lớn thì luôn có mấy thằng ngốc.

Cậu lười phản ứng lại Quản Dật Dương và Phòng Minh Triết, nhìn thẳng chủ nhiệm giáo dục, "Hai bạn học này luôn bôi xấu em chuyện gian lận, nhưng mà thật đáng tiếc. Các cậu ấy nói xấu em dễ dàng, em cũng có thể dễ dàng chứng minh mình trong sạch."

Tim Quản Dật Dương nảy lên một cái, đột nhiên có dự cảm không tốt.

Tiếp theo liền nghe thấy Sở Dụ nói:

"Không phải trường học luôn chuẩn bị đề thi B sao? Hoặc là để cho các thầy cô trong trường ra đề cũng được. Đưa đề thi cho em, ở đây, trước mặt mọi người em sẽ làm lại bài thi một lần nữa?"

Sở Dụ nhìn về phía Quản Dật Dương và Phòng Minh Triết, trong mắt là sự khinh thường rõ ràng, "Xem điểm số của em, rốt cuộc là thật hay là giả."

Phòng Minh Triết và Quản Dật Dương ngồi trên sô pha, sau lưng chảy một tầng mồ hôi.

Điều này không giống như trong tưởng tượng của bọn họ.

Chủ nhiệm giáo dục vuốt cằm, "Đúng, phương pháp này rất tốt. Nếu em Sở Dụ đồng ý phối hợp, tôi sẽ bảo phòng giảng dạy mang đề B tới đây."

"Làm phiền thầy rồi ạ."

Sở Dụ lại nhìn về phía Quản Dật Dương và Phòng Minh Triết, nhếch khóe môi lên, "Chỉ mong rằng đợi khi em làm xong đề thi rồi, một số bạn học nào đó đừng có nói em xem trước đề học đáp án."

Thầy chủ nhiệm giáo dục xua tay, "Không thể nào, vì đề thi này chỉ in có một tờ, để trong bao niêm phong. Chưa từng xé qua, không thể nào xuất hiện tình trạng lộ đề."

Chưa được bao lâu, đề thi được đặt trong bao giấy niêm phong được mang tới đây.

Sở Dụ mượn bút của chủ nhiệm giáo dục, dùng sách kê giấy, bắt đầu làm bài.

Trong văn phòng yên tĩnh.

Trong lúc đó, chủ nhiệm giáo dục nhận hai cuộc điện thoại, luôn đứng ở đó.

Khi cậu làm tới câu hỏi cuối cùng, bên ngoài văn phòng vang lên tiếng bước chân tiến lại gần.

Tiếng vang của giày cao gót giẫm trên nền đá cẩm thạch.

Rất nhanh, cửa văn phòng bị gõ vang, một người phụ nữ tuổi còn trẻ mặc một bộ đồ công sở màu vàng nhạt mở cửa ra lui về một bên.

Chủ nhiệm giáo dục vội vàng đứng lên đón, cung kính nói, "Thi tổng, làm phiền cô bận rộn như vậy mà cũng phải dành thời gian tới đây!"

Ngòi bút của Sở Dụ xẹt qua mặt giấy, "Roẹt" một tiếng, xuyên qua trang giấy.

Sở Dụ không ngẩng đầu lên.

Cho tới khi một âm thanh quen thuộc gọi tên của cậu, "Sở Dụ."

Cầm bút nước ruột đen vỏ trong suốt, Sở Dụ ngước mắt lên nhìn qua đó.

Mẹ của cậu, Thi Nhã Lăng, mặc áo trắng thắt nơ bằng tơ tằm, âu phục màu đen được cắt may thủ công, đang đứng ở cửa văn phòng nhìn về phía cậu.

"Mẹ."

Sở Dụ gọi ra tiếng, cảm thấy giọng nói dường như không phải của mình nữa rồi, giống như mất đi khống chế.

Cậu phát hiện, bản thân mình đã ba tháng rồi chưa gặp Thi Nhã Lăng.

Trong nháy mắt đột nhiên lại dâng lên cảm giác xa lạ.

Thi Nhã Lăng nhìn về phía chủ nhiệm giáo dục, "Ông nói tình huống cụ thể đi."

Ông vốn nghĩ chuyện Sở Dụ gian lận này là việc liên quan tới danh dự cho nên cẩn thận báo cho thư kí của Thi Nhã Lăng.

Không ngờ rằng Thi Nhã Lăng lại đích thân tới.

"Tôi biết rồi."

Thi Nhã Lăng nghe xong, nhìn Quản Dật Dương và Phòng Minh Triết ngồi trên ghế sô pha, "Chuyện gì làm cho mấy cháu lo lắng dốc hết sức vu tội Sở Dụ gian lận?"

Bà không có diện mạo dịu dàng, mà ngược lại, lâu ngày ở địa vị cao làm cho bản thân bà tự mang theo khí thế áp chế người khác.

Quản Dật Dương sắc mặt trắng bệch, Phòng Minh Triết lại càng hít thở rối loạn.

Bọn họ cũng không ngờ rằng, chủ nhiệm giáo dục lại sợ phiền phức vậy, còn kéo cả mẹ Sở Dụ tới trường!

Sở Dụ nhìn thấy một màn trước mắt này, không bất ngờ gì.

Trước mặt người ngoài mẹ của cậu nhất định sẽ bảo vệ cậu, bởi vì có quan hệ với tôn nghiêm của bà và nhà họ Sở.

Cúi đầu xuống, Sở Dụ làm xong câu cuối cùng, sau đó giơ tay ra hiệu, "Thưa thầy em đã làm xong rồi ạ."

Chủ nhiệm giáo dục vội vàng nhận lấy bài thi môn toán, bắt đầu so sánh với đáp án tiêu chuẩn.

Ông nhanh chóng công bố kết quả, "Bài thi toán của em Sở Dụ được 109 điểm."

"Không thể nào!"

Phòng Minh Triết đột nhiên kêu lên.

Phát hiện ra tất cả ánh mắt đều đặt trên người mình, cậu ta nặng nề nuốt xuống một ngụm nước miếng, giọng nói khàn khàn, "Sở Dụ........ cậu ta không thể nào thi được điểm cao như thế! Sao cậu ta có thể thi được điểm cao như thế? Khẳng định là gian lận! Với trình độ của cậu ta, không thể nào!"

"Em Phòng Minh Triết," Chủ nhiệm giáo dục nhìn Thi Nhã Lăng biểu tình lạnh lùng, quát phòng Phòng Minh Triết, "Sự thật đã chứng minh, em Sở Dụ làm bài thi ngay tại chỗ được 109 điểm!"

Phòng Minh Triết còn muốn tranh luận, Lục Thời nãy giờ không có cảm giác tồn tại đột nhiên mở miệng nói, "Em vừa mới nhớ tới, mấy ngày hôm trước em đi qua phòng thiết bị thể dục, ngẫu nhiên nghe thấy một đoạn đối thoại riêng tư."

Lục Thời vừa dứt lời, trong văn phòng vang lên một đoạn ghi âm.

"Lấy được chưa?"

Là giọng của Quản Dật Dương.

Một giọng nam khác nói, "Lấy được rồi, lấy được rồi, đậu má, dọa chết tôi rồi, may là mười hai mươi năm nay bố tôi không hề thay đổi thói quen, chìa khóa ngăn kéo đều vứt trong bình hoa, để tôi tìm được. Dật Dương, mấy đề này cậu làm trước đi, xong học thuộc đáp án. Thành tích của cậu lên xuống không ổn định, nhưng lần này vào thời khắc mấu chốt nhất định không được đứt xích! Phải thi được điểm cao, đạp thằng nhóc họ Sở kia xuống dưới đất, để xem tên nhị thế tổ kia còn kiêu ngạo được nữa không!"

"Được, tôi biết rồi, khẳng định không có vấn đề gì."

Trong đoạn ghi âm, Quản Dật Dương còn cười cười, "Các cậu chuyện bé xé ra to, bằng trình độ của Sở Dụ có thể thi được bao nhiêu điểm?"

Giọng của Phòng Minh Triết, hoàn toàn không hề nao núng như vừa rồi, cười hì hì, "Cái này cũng không biết đâu được, nghe nói Lục thần còn đang dạy kèm cho Sở Dụ mà, trình độ đoán trọng điểm đề của Lục thần rất nghịch thiên, cho nên để cho chắc chắn, cậu nhanh chóng làm đề này đi!"

Đoạn ghi âm kết thúc ở đây.

"Trong đoạn ghi âm này, một người là Quản Dật Dương, một người là Phòng Minh Triết, còn một người là con trai chủ nhiệm bộ môn, Thẩm Trọng Minh. Em ngẫu nhiên gặp được bọn họ lén lén lút lút, cho nên liền đi theo qua đó, cuối cùng ghi âm được đoạn trò chuyện của bọn họ."

Mặt Lục Thời đen lại, ánh mắt vô cùng lạnh, ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm Quản Dật Dương, "Tôi đột nhiên rất tò mò, trừ cậu, Thẩm Trọng Minh, Quản Dật Dương, mấy cậu còn có ai nữa, muốn hất nước bẩn lên người Sở Dụ, kéo cậu ấy giẫm xuống?"

Chủ nhiệm giáo dục đổ mồ hôi lạnh.

Ông bắt đầu oán trách bản thân mình tự coi mình thông minh.

Sở Dụ bị nghi ngờ gian lận, việc đầu tiên ông nghĩ tới chính là gọi điện thoại cho trợ lý của Thi Nhã Lăng, tiêm phòng trước sau đó hoàn toàn không quan tâm tới kết quả, dù sao cũng không thể đổ lên đầu ông.

Bây giờ Thi Nhã Lăng tới tận đây, lại tận tai nghe thấy con trai của mình bị bạn bè bày mưu hãm hại ngay trong trường học.

"Thi tổng........."

".......Thầy Trương." Thi Nhã Lăng dặn dò, "Tôi nghĩ chuyện này đã rõ ràng rồi, về phần xử lý như thế nào, trường học có nội quy có thể tham khảo."

Bà chuyển hướng sang Sở Dụ đang làm bài thi vật lý, "Theo mẹ ra đây."

Sở Dụ buông bút xuống, đi theo Thi Nhã Lăng ra khỏi văn phòng, đi vào phòng họp nhỏ ở bên cạnh.

Một tiếng "cạch" nhỏ vang lên, cửa bị đóng lại.

Giọng Sở Dụ khô khốc, ngữ khí cố ý thể hiện rất thoải mái, "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"

"Mười một giờ có cuộc họp, ở gần đây vừa vặn đi ngang qua trường con."

"Vâng, mẹ làm việc bận rộn cũng phải nhớ ăn cơm trưa, nếu không dạ dày sẽ khó chịu."

Nói xong câu này, cổ họng Sở Dụ hơi đau.

Chủ nhiệm giáo dục nghi ngờ cậu, Quản Dật Dương và Phòng Minh Triết hãm hại cậu, cũng không sao cả.

Dù sao, nếu như cậu để những chuyện thế này trong lòng, đã sớm bị tức chết rồi.

Còn nữa, không gian lận là không gian lận, mỗi một điểm đều do cậu tự thi được, cậu có thể làm được.

Nhưng không có ánh mắt của người khác, đối mặt với Thi Nhã Lăng, Sở Dụ buông sự bình tĩnh xuống, đột nhiên cảm thấy rất tủi thân.

"Mẹ, con không gian lận. Lần thi tháng này con thi được hạng 199, môn tiếng Anh còn được hạng hai toàn khóa, chủ nhiệm lớp nói......."

"Sở Dụ."

Thi Nhã Lăng ngắt lời Sở Dụ, thấy đuôi mắt cậu hơi đỏ, dáng vẻ có chút tủi thân, bà nhíu mày, "Mẹ không quan tâm thành tích của con thế nào, có tốt hay không. Cũng không quan tâm con thi cử có gian lận, hoặc là bạn bè có vấn đề gì hay không. Những thứ này đều là chuyện của con. Mẹ không hi vọng con giống như một kẻ yếu đuối, ngay cả những vấn đề nhỏ cũng không thể giải quyết được. Mẹ rất bận, không có nhiều thời gian để giúp con giải quyết phiền phức, hay tới xem trò cười hơn thua nhau của những vị thành niên còn chưa trưởng thành, con hiểu chứ?"

Sở Dụ sững sờ.

Trong nháy mắt, cậu cảm thấy khó hít thở, vị trí trái tim nổi lên đau đớn.

Ngón tay buông xuống bên người cậu hơi run rẩy, "Mẹ, con.........."

Cậu muốn nói, trước đây con không hiểu, nhưng bây giờ con hiểu rồi. Thành tích thi tháng của con tiến bộ rất nhiều, con chăm chỉ học, còn học rất được. Kỳ thực con rất thông minh, con có thể chuyên tâm học tập, hơn nửa tháng này con không hề đọc một trang chuyện tranh nào.

Cho nên, mẹ có thể đừng dễ dàng từ bỏ con như vậy được không?

Mẹ nhìn con xem.

Thi Nhã Lăng đứng dậy, chiếc nơ trên áo sơ mi tơ tằm trắng vẽ ra một độ cong, "Mẹ đi trước."

Sở Dụ cúi đầu, không nói gì.

Tiếng giày cao gót giẫm trên nền đá, quanh quẩn trong phòng họp.

Cậu quay đầu, nhìn theo bóng lưng Thi Nhã Lăng, khàn giọng gọi, "Mẹ............"

Thi Nhã Lăng quay đầu, nhíu mày, "Còn có chuyện gì??"

Ngón tay theo bản năng nắm chặt lại, Sở Dụ lắc đầu, khàn giọng nói, "Không có gì."

Cửa phòng họp bị đóng lại một lần nữa.

Không khí yên lặng, không có chút ồn ào nào.

Ghế ngồi bằng da vây xung quanh bàn hội nghị tròn, đèn không bật.

Sở Dụ vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn những hạt bụi nhỏ bé chuyển động dưới ánh sáng, bỗng nhiên cong khóe miệng.

Cậu đột nhiên cảm thấy, bản thân mình là một trò cười.

Thi Nhã Lăng căn bản không để ý rốt cuộc cậu có gian lận hay là bị oan, bị hãm hại.

Cũng không quan tâm cậu thi được bao nhiêu điểm, tiến bộ hay là thụt lùi.

Yêu cầu duy nhất của bà chính là cậu khỏe mạnh, vui vẻ, bình an, không gặp bất cứ nguy hiểm nào, hay gặp bất cứ phiền phức gì, tránh lãng phí thời gian và tinh lực của bà.

Bà đã hoàn toàn từ bỏ cậu từ sớm rồi.

Sở Dụ cảm thấy có chút lạnh.

Sự lạnh lẽo đi dọc theo xương sống của cậu, lại xuyên qua vô số dây thần kinh, lan tràn tới toàn thân.

Cậu ngồi thụp xuống đất, ôm lấy mình, hoảng hốt cảm nhận ngón tay cương cứng lại, hô hấp khó chịu.

Không có ánh sáng, khí lạnh ùn ùn kéo về phía cậu.

Tiếng bước chân rất nhẹ.

Sở Dụ phản ứng chậm chạp quay đầu qua, nhìn thấy người kia đi về phía mình, ngược hướng ánh sáng.

Là Lục Thời.

Đứng trước mặt Sở Dụ, nhìn thấy cậu đỏ mắt, vẻ mặt hoang mang ngẩng đầu lên nhìn mình. Lục Thời vươn tay về phía Sở Dụ giống hệt như lúc ngồi xổm trên bờ tường trường học hôm ấy.

Tầm mắt Sở Dụ không dịch chuyển.

Cậu nhìn bàn tay vươn ra trước mặt mình.

Làn da trắng, mạch máu xanh, cùng với đầu ngón tay mà không biết cậu đã từng cắn bao nhiêu lần.

Mười mấy giây sau, Sở Dụ cẩn thận đặt tay mình lên.

Nắm chặt, để người ta kéo lên, giọng lục thời có sự lạnh lùng quen thuộc, "Có cần an ủi không?"

Sở Dụ ngẩn ngơ nhìn anh, không trả lời.

Lục Thời không hỏi thêm nữa, nâng cánh tay lên, ôm người vào trong lòng.

"Tuy rằng đã bảo cậu đồng ý với tôi, cho dù kết quả như thế nào cũng không được khóc. Nhưng nếu như cậu muốn khóc, có thể lặng lẽ khóc, tôi sẽ giả vờ như không biết."

Sở Dụ cúi đầu gọi một tiếng, giọng mũi rất nặng.

"Lục Thời."

"Tôi ở đây."

Lục Thời cúi đầu, môi khẽ cọ qua tai Sở Dụ, khe khẽ nói, "Lần cuối cùng khóc vì bà ấy, được không."

Một lúc lâu sau, câu trả lời của Sở Dụ mới truyền tới, giọng rất khẽ, còn hơi run rẩy.

"Được."

Lục Thời cong khóe môi, vỗ về mái tóc mềm mại của Sở Dụ, "Rất ngoan."

Trong phòng họp trống trải.

Lục Thời ôm lấy người, nhìn về cánh cửa đóng chặt, nhớ tới đoạn đối thoại cậu nghe được lúc đứng bên ngoài cửa, cùng với hình bóng Thi Nhã Lăng đi lướt qua người mình.

Là bà tự mình đẩy cậu ấy tới bên cạnh tôi.

Bà không cần, tôi cần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện