Viện trưởng nghe xong vẫn không tỏ thái độ, ông giơ tay ra hiệu, một đoàn người tây trang đã trực sẵn lập tức nối đuôi nhau mang tranh vào.

Ông chỉ tám bức tranh vừa được đem tới: "Trần Nhược nói những bức tranh này đều là em ấy vẽ giúp em, có chuyện này không?"

Hắn nhất thời kinh ngạc, sau đó bật cười, tỏ vẻ khó tin như vừa nghe một câu chuyện vô cùng khôi hài: "Em còn phải nhờ người ta vẽ giúp sao?"

Trần Nhược đúng là ngu như con bò, mấy bức tranh cậu ta vẽ giúp hắn đương nhiên đã kiểm tra rồi, hoàn toàn không có kí hiệu hay chữ kí gì đặc biệt cả. Chuyện này còn chưa xong lại tố cáo chuyện khác, trông cứ như vu khống không được liền cắn bậy vậy, đần độn! Trần Nhược từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm Trương Viễn Hoài như muốn tìm ra trên người hắn hình ảnh đàm anh ấm áp trước đây, quả nhiên không so sánh sẽ không có đau thương. Cậu tức giận đến mức bật cười.

Lúc này một bàn tay to lớn ấm áp phủ lên vai Trần Nhược, âm thầm trấn an.

Trương Viễn Hoài không phải là người tinh tế gì cho cam nhưng hắn đã ghim ai thì chắc chắn sẽ cắn mãi không buông. Vì vậy chút hành động nhỏ này của hai người hắn đều thấy rõ, vẻ mặt lập tức lộ rõ khinh thường không thèm che giấu.

"Xong chưa? Còn chuyện gì nữa không, em có thể đi được rồi chứ?"

Viện trưởng phất tay, trước sau đều là bộ mặt muốn nói lại thôi: "Chưa được, chúng ta di chuyển đến nơi khác rồi nói tiếp."

Dứt lời ông liền đứng dậy chủ động dẫn đường, Trương Viễn Hoài bực bội đi theo, trong lòng thầm mắng phiền phức lắm chuyện.

Bọn họ và một đám hóng hớt đến một khu đất trống đứng gió, Trương Viễn Hoài thấy nơi đó đặt sẵn bức họa đang xảy ra tranh chấp, vừa ghen tị vừa oán hận.

Đã gửi đi rồi mà vẫn bị lấy về, khốn nạn! Chắc chắn là Chu Lôi giở trò!

Đoàn người tây trang làm màu kia lại mang tám bức tranh của Trần Nhược đến, họ bận rộn ghép chồng chúng lên một khung cố định, ba dọc ba ngang hợp với bức tranh dự thi vừa vặn tạo thành một bức tường sặc sỡ cao lớn.

Trương Viễn Hoài soi bức tường được chấp vá bởi nhiều màu sắc không hề hài hòa, nhìn đến ngứa cả mắt, đồng thời trong lòng cũng bình tĩnh lại.

Lúc đầu hắn còn hoang mang nghĩ đến khả năng chín bức tranh này có thể hợp lại thành một bức hoàn chỉnh. Hoặc là có sợi dây hay thứ gì đó liên kết tạo thành chữ kí của Trần Nhược chẳng hạn. Nếu như vậy thì hắn phải nói cái gì bây giờ?

Kết quả là hắn nghĩ nhiều rồi, quả nhiên vẫn là một đứa ngu.

Trương Viễn Hoài mất kiên nhẫn hỏi: "Các người rốt cục là muốn làm gì?"

Chu Lôi vu vơ nói một câu: "Dù gì cũng chết, gấp cái gì?"

Trương Viễn Hoài nóng máu: "Anh nói cái mẹ gì đó?"

Chín bức tranh rất nhanh đã được cố định lên khung, Trần Nhược cầm một cây đuốc đến, dứt khoác phóng lên chín bức tranh trong sự kinh ngạc của mọi người.

Trương Viễn Hoài tức giận quát: "Cậu điên hả?"

Những bức tranh vừa gặp lửa lập tức bùng cháy, dưới sự tiếc nuối của mọi người, ngọn lửa bắt đầu suy yếu, chân dung bị ẩn giấu cũng dần dần lộ ra.

Người xung quanh trố mắt nhìn Trần Nhược, Trần Nhược đứng đối diện với Trương Viễn Hoài, chỉ nhìn hắn cười tự giễu: "Vốn chuẩn bị để tỏ tình, không ngờ lại phải dùng cho việc này."

Trương Viễn Hoài tái mặt, nghẹn họng trăn trối: "..."

Mẹ nó đốt tranh mà cũng có thể cháy thành kiệt tác? Đúng là để buff cho nam chủ thì cái *éo gì cũng có thể xảy ra!

Viện trưởng hỏi hắn: "Cậu còn muốn nói gì không?"

Nói cái gì? Hắn còn có thể nói cái gì?

Chín bức tranh kia đều có hai lớp, một lớp bình thường cháy rụi làm lộ ra lớp chống cháy thứ hai (Đến bây giờ hắn vẫn hoài nghi thứ giấy này có thật trên đời không?), mà trên lớp thứ hai đó vẽ nửa thân trên tạo dáng nghệ thuật của Lý Khiêm cùng với câu "Em yêu anh", ký tên Trần Nhược.

Đm chả lẽ ông đây nói mình tên ở nhà là Trần Nhược?

Trương Viễn Hoài mặt mày tái mét nhìn di động đang live stream mà hắn cho người chuẩn bị. Không cần nghĩ cũng biết mình biến thành thằng hề thế nào.

Vốn định để Trần Nhược thân bại danh liệt, lại không ngờ trở thành huyệt chôn mình!

Xong rồi... tất cả đều xong rồi...

Viện trưởng vỗ lên vai Trương Viễn Hoài, thở dài thường thượt, tiếc nuối danh tiếng nhà họ Lý: "Về bảo lão Lý tìm luật sư tốt nhất cho cậu đi."

Trương Viễn Hoài oán hận về nhà, vừa bước vào cửa đã thấy ông bà già phẫn nộ nhìn hắn. Hắn giở giọng mỉa mai: "Ồ đông đủ ghê."

'Chát' Vừa dứt lời liền bị một cái tát vang dội dán lên mặt.

Ba Lý nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của hắn giờ khắc này chỉ hận không thể đánh chết: "Nghịch tử! Mày xem mày thành cái dạng gì rồi?"

Trương Viễn Hoài ôm mặt, sai vẫn cố gân cổ lên cãi: "Ông không có tư cách chất vấn tôi!"

Những người gọi là ba mẹ trước nay hắn chưa bao giờ để vào mắt. Ai cũng vậy, ông bà già của hắn là vậy, ông bà già Lý Khiêm cũng như vậy, đều là người vô trách nhiệm, có sinh không có dưỡng!

Ba mẹ Lý Khiêm hơn ba mẹ Trương Viễn Hoài cái gì? Chỉ là giàu hơn, không để hắn phải đi lang bạc đầu đường xó chợ tự kiếm ăn. Chỉ là có chút danh tiếng, dùng sự nghiệp để viện lí do, bản chất vẫn là vô trách nhiệm bỏ mặc sống chết của con cái!

Trong ký ức của Lý Khiêm căng mỏi mắt mới tìm ra được một ngày sum họp gia đình, ngay từ nhỏ đã vậy. Trẻ con mới cần chăm sóc yêu thương, nay hắn trưởng thành, đã không cần sự quan tâm của phụ huynh, dù muốn bù đắp cũng quá muộn rồi.

Ba mẹ Lý muốn hắn thành tài lại không dành thời gian giáo dưỡng, bỏ mặc hắn kết bè kết phái không quản, đúng là mơ tưởng viễn vông!

Mẹ Lý cả đời chưa từng gặp cú sốc nào lớn như vậy, bà không cầm nổi lệ, níu tay hắn khổ sở không thôi: "Con đừng nói vậy, ông ấy là ba con mà?"

Hắn trừng mắt nhìn bà, oán hận chất vấn: "Ông bà làm tròn trách nhiệm ba mẹ được ngày nào chưa?"

Mẹ Lý há miệng muốn nói, lại không thể nói ra được gì, bà nghẹn ngào: "Hu hu mẹ xin lỗi, mẹ không biết con uất ức như vậy, là lỗi của mẹ!"

Trương Viễn Hoài cau mày, nhìn bà khóc như vậy hắn nào có thoải mái. Hắn đẩy bà ra, buông lời trách móc: "Bà cũng vô tư quá!"

Ba Lý thấy thái độ đến chết vẫn chưa hối hận của hắn tức giận suýt đột quỵ, ông đỡ tim gầm giận: "Mày!!!"

Mẹ Lý vội vàng chạy đến đỡ ông, Trương Viễn Hoài không thèm lưu lại một ánh mắt, lạnh lùng lên phòng, bỏ lại hai vợ chồng chật vật đau khổ.

"Cậu quá đáng rồi, sao có thể nói chuyện với ba mẹ như vậy?" Hệ thống không nhìn nổi cảnh này.

Trương Viễn Hoài nằm xuống giường, trùm chăn kín mít như muốn trốn tránh thực tại. Hắn nhắm mắt, biết chắc thế nào hệ thống triết lí cũng ra dạy đời.

"Làm sao? Tao nói sai chỗ nào?"

"Đương nhiên sai! Dù không dành nhiều thời gian cho con nhưng tất cả cũng chẳng phải vì để con của họ có một cuộc sống đầy đủ sao? Họ rất thương Lý Khiêm mà."

Trương Viễn Hoài một mực không nghe: "Hừ, ngụy biện! Nói yêu thương mà ngay cả thời gian cũng không dành cho được thì yêu cái nỗi gì."

Sự việc hôm nay nếu là nguyên chủ, tất sẽ không phải đi đến bước đường không ai vui vẻ này. Đương nhiên chuyện Lý Khiêm bất mãn với ba mẹ là thật, nếu không Trương Viễn Hoài lấy đâu ra căn cứ oán trách chứ? Chỉ là so với Lý Khiêm, chấp niệm và thành kiến của Trương Viễn Hoài càng sâu hơn, hắn phiến diện đánh đồng ba mẹ họ với nhau, trực tiếp khiến cho cục diện rối ren mà không hề nghĩ đến nỗi khổ của ba mẹ Lý.

Hệ thống biết hắn không có thiện cảm, trong lòng đã sớm từ chối lời khuyên của nó, nó cố nói chỉ tổ làm hắn phản nghịch thêm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện