Lão già lui về hệ thống điều khiển đằng xa, bắt đầu kích hoạt các nút lệnh. Theo sau tiếng AI nhận lệnh là hàng loạt máy móc với đầu nhọn như kim tiêm cùng lúc cắm vào người Trương Viễn Hoài trong khi hắn đang ở trạng thái tỉnh táo.

Ngay sau đó, tiếng hét thảm thiết của hắn vang lên không dứt.

"Đau lắm hả?" Bỗng nhiên giọng nói vô tư mang ngữ điệu lạnh nhạt vang lên, Niệm Ái thờ ơ hỏi.

Đáp lại nó chỉ có tiếng la thất thanh của Trương Viễn Hoài.

"Có muốn em ra giúp không nè?~" Nó giả bộ ngây thơ.

Được đề xuất giúp đỡ, thế mà không ngờ Trương Viễn Hoài lại từ chối. Hắn đau đến phát quạu: "Mày ra đây giúp được mẹ gì?"

Khắp nơi trong phòng thí nghiệm đều được bố trí camera và tia điện, chỉ cần phát hiện vật thể lạ liền hủy diệt ngay. Từ lúc tỉnh dậy hắn đã phát hiện ra rồi.

Niệm Ái tỏ ra tiếc nuối: "Vậy em kể chuyện cho anh nghe."

"Con c*c!" Hắn cục súc đáp.

Thấy Trương Viễn Hoài bị ghim thành con nhím mà nó vẫn có tâm tình nói chuyện phiếm, còn bày đặt tố cáo: "Anh dạy hư trẻ nhỏ!"

Mày là thứ quỷ ôn gì chứ có phải người *éo đâu? Hắn đau tới mức dùng tinh thần thể nói cũng không ra hơi.

"Đại...Lợi đâu rồi?"

Niệm Ái liếc con mèo nhỏ ngồi đực một góc bất động rồi nói: "Còn 22 giờ nữa mới xài được."



Trương Viễn Hoài tuyệt vọng muốn chết, không lâu sau liền ngất đi.

Lúc hắn đang mơ màng, Niệm Ái vẫn còn lẩm bẩm. Giọng nó luyên thuyên như ngay bên tai khiến hắn không tài nào phớt lờ.

"Chán quá, anh muốn nghe kể chuyện không?"

Nó không cần Trương Viễn Hoài cho phép, cứ thế nói tiếp. Hắn nghe chữ được chữ mất, tinh thần không tài nào tập trung nghe hiểu toàn bộ.

Nhóc nói cái gì mà "Thật ra em không bị bệnh.. em gái hàng xóm... bị Cố Thanh đẩy thế mạng. Lúc em và mẹ tìm được... đầu mình hai nơi... Trả thù... nhưng mẹ em phát hiện. Bà liều mình cứu hắn... nhưng không may vạ lây... em bị bà cắn chết..."

Trương Viễn Hoài dựa vào mấy chữ nghe được rồi phán đoán nội dung, hắn yếu ớt đáp trong vô thức: "Từ đầu tao đã biết mày nói xạo rồi nít ranh!"

"Hì hì anh thông minh quá~"

"Anh ơi." Bỗng nhiên nó gọi xong liền im bật, lát sau không rõ bao lâu nữa, Trương Viễn Hoài đã đủ nhận thức nghe rõ lời nó nói: "Kẻ đó không phải Cố Thanh, đúng không? Cố Thanh thật đã chết rồi? Người em muốn trả thù đã chết, vậy em sống còn có ý nghĩa gì nữa?"

Trương Viễn Hoài thều thào mắng: "Mạng mày là của tao, ý nghĩa hay không cũng chưa tới lượt mày quyết định."

Niệm Ái nghe đến đây không khỏi bật cười, lời nói có chút rùng rợn: "Hì hì, vậy anh chết trước em là được chứ gì?"

"Dậy!"

Trương Viễn Hoài còn chưa kịp chửi nó đã bị một giọng nói kinh hồn tán đảm gọi dậy.

Lão già tiến sĩ kia hồi đầu còn tươi cười, giờ đã mất kiên nhẫn tới mức sắc mặt méo mó. Lão cằn nhằn: "Có thật là trên người hắn có linh tuyền chuyển hóa xác sống thành người không? Tôi nghiên cứu mãi mà chẳng tìm ra được gì?"

Giọng nam trẻ tuổi đảm bảo: "Đoạn clip hắn lấy vũ khí từ hư vô và tay không bắn nước đã gửi cho ông rồi, hoàn toàn không có cắt ghép. Dòng suối linh trị bách bệnh chính là từ không gian đó ra. Hơn nữa lần trước hắn cứu Vương Nhật sắp hóa xác sống trước mặt bao nhiêu người, nếu ông muốn đều có thể kiểm chứng lại."

Cứu Vương Nhật sắp hóa xác sống? Có cl á! Lần đó y trúng xuân dược của hoa biến dị mà!

Còn cái gì mà tay không bắn nước? Đm đó giờ chưa thấy dị năng giả hệ thủy hả?

Mẹ kiếp nhắc tới lại tức điên, giờ khắc này hắn phế tới nỗi ngay cả tạo ra một giọt nước cũng không được nữa!

Lão tiến sĩ không đáp nhưng ánh mắt rõ ràng dao động, Cố Thanh vỗ vai ông, tiếp tục thuyết phục: "Lần này mà thành công, ông chính là anh hùng giải cứu nhân loại."

"Được rồi, tôi tin cậu vậy." Lão ta nói xong, Trương Viễn Hoài liền nghe một tiếng 'cạch' như mở cửa, sau đó tiếng bước chân xa dần.



Trong phòng chỉ còn Cố Thanh và hắn.

Cố Thanh thoắt cái thay đổi sắc mặt, vô cùng đắc ý lượn tới trước mặt Trương Viễn Hoài: "Thế nào? Sống có thoải mái không?"

Trương Viễn Hoài làm lơ hắn.

"Chậc, nhìn làn da này là biết sống rất tốt rồi." Dứt lời Cố Thanh không chút do dự đổ cồn lên vết thương của Trương Viễn Hoài.

Da Trương Viễn Hoài tức thì sôi sục, chỗ bị khoét lấy thịt đặt biệt lớn lúc này máu bọt lẫn lộn, đau muốn siêu thoát. Hắn nghiến răng không hét nửa lời, lòng thầm chửi "Đmm nam chủ" một ngàn lần.

Có thể thua cái gì chứ không thể thua khí thế trước mặt nam chủ!

"Đúng là nam chính có khác, nghị lực phết." Cố Thanh nói lời tán thưởng nhưng thái độ mỉa mai một chút cũng không thèm che giấu.

Trương Viễn Hoài: "???" Nó nói mình nam chính kìa?

Cố Thanh thấy mặt ngu của hắn dường như rất hài lòng, kích động tuôn ra một tràng tâm sự thầm kín: "Anh không biết chứ gì? Hệ thống sinh tồn này nên là tài sản của mẹ anh thừa kế, đáng lí sẽ giao cho anh. Anh dựa vào nó phát dương quang đại, kết hôn Lục Thiên, trở thành cặp đôi được cả thế giới ngưỡng mộ. Nhưng không may cho anh, tôi là người xuyên thư, sớm đã biết được mọi diễn biến sẽ xảy ra tiếp theo. Từ ngày được Vương Nhật cứu ra từ kho đông lạnh, tôi đã tìm mẹ để liên lạc với Ngụy lão gia, nhờ ông đòi vật chứa hệ thống từ tay mẹ anh rồi. Mọi thành tựu ngày hôm nay đều là cướp được từ tay anh hahaha."

Trương Viễn Hoài: "..." Clm!

Có chút hiểu tại sao hệ thống ngu Đại Lợi chửi hắn bất tài vô dụng rồi.

Cùng biết trước được tiên cơ mà người ta thành công không chút kẻ hở, còn mình hai lần chết chùm với một thằng chó ất ơ.

Đạ mú bỗng nhiên có cảm giác thương tâm quá.

"Không biết tại sao anh lại có được một hệ thống khác, do hào quang nam chính chăng? Nhưng có là gì thì kết quả chẳng phải vẫn là bại dưới tay tôi sao? Rất tức giận ha? Bị cướp mất tất cả, anh có muốn chết không?" Cố Thanh đắc ý vô cùng nói tiếp: "Yên tâm đi, cho dù anh muốn tôi cũng không để anh chết dễ dàng vậy đâu. Tôi nhất định sẽ khiến anh sống không bằng chết!"

Nếu là những nam chính khác, chắc chắn lúc này sẽ căm phẫn hỏi tại sao, còn Trương Viễn Hoài thì dứt khoác bỏ câu đó. Đại khái là vì hắn lúc nào cũng muốn hành nam chính cho ra bã nên có thể sâu sắc hiểu được cảm giác của Cố Thanh.

Đây chính là sự đồng cảm của phản diện ha? - Ha cl á!

Hắn mà thoát được, nhất định sẽ để Cố Thanh chết không toàn thây!

"Mày nhảy ra cắn nó cho tao!" Trương Viễn Hoài âm thầm xúi Niệm Ái.

Chút hăng máu vì nghĩ ra được cách thoát thân bị Niệm Ái bơ mà tắt ngúm, hắn có dự cảm xấu gọi tiếp: "Ê quỷ nhỏ nghe gì không?"



Trương Viễn Hoài réo mãi mà Niệm Ái chẳng có chút phản hồi, không khỏi tuyệt vọng nghĩ liệu có phải hệ thống lại xảy ra trục trặc gì không?

Nếu đúng thật là vậy thì đm cuộc đời...

Lúc này, lão tiến sĩ già bước chân có quy luật đi vào hối thúc: "Nói bao nhiêu là đủ rồi, tôi còn phải nghiên cứu cậu ta."

Cố Thanh thoắt cái thay đổi sắc mặt, nụ cười thiện ý đắc trưng nở rộ trên môi: "Tôi vừa nghĩ đến một khả năng, có khi nào linh tuyền và không gian kia ở bên trong người hắn? Sao ông không thử nội soi nhỉ?"

Mắt lão tức thì lóe lên, hiển nhiên đã muốn thử phương pháp này.

Cố Thanh nhếch môi, tỏ ra thức thời: "Vậy thì tôi không phiền ông nữa. Có điều, nhớ phải để hắn tỉnh táo."

Lão lập tức gật gù đáp ứng.

Cố Thanh vừa đi, Trương Viễn Hoài liền chửi ầm trời: "Đm ông là đồ ngu, người có linh tuyền thật sự chính là Cố Thanh!"

Lão nghe như không, hoàn toàn xem lời của hắn là bịa đặt làm Trương Viễn Hoài tức muốn ói máu.

"Ah!!!" Ngay sau đó những tiếng la thất thanh như thể tiêu hao hết sinh lực hắn, một chút tinh thần được tích lũy qua cơn mê man vừa rồi đều bị dụng cụ nội soi bòn rút triệt để, trong đầu hắn chỉ còn đau đớn, sau cùng đến cả la cũng không có sức.

Lão tiến sĩ rút dụng cụ nội soi ra, dịch tiêu hóa và máu dính trên đó lách tách nhỏ xuống đất. Lão đanh mặt dường như rất không hài lòng, đăm chiêu nhìn Trương Viễn Hoài một hồi, bỗng nhiên một ý nghĩ điên cuồng lóe lên như khai sáng lão, lão cao hứng tới mức tim đập chân run.

"Hay là phanh thây? - Không, mở đầu cậu ra khả thi hơn!"

Lão già man rợ này điên thật rồi!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện