“Làm thịt” dê béo
Tay Diệp Lãng khẽ dùng sức kéo Lăng Dương vào phòng, chân giơ lên đạp mở cửa, đè cậu ngã xuống giường. Hai người từ đầu tới đuôi chưa từng tách khỏi nhau, mãi đến khi Diệp Lãng bắt đầu giở trò táy máy thì Lăng Dương mới nhận ra điều bất thường, dùng sức đẩy hắn, “Không đúng, anh muốn làm gì?”
“Em nói coi?” Diệp Lãng thở hổn hển hỏi, trong lòng rất bất mãn vì *** bị cắt ngang.
“Nhưng… chưa chuẩn bị gì hết mà?” Đến cả ‘áo mưa’ công ích được phát lần trước cũng vì tỏ tình thất bại mà vứt hết cho Từ Hiền.
Diệp Lãng thò tay lần mò ra sau, kỳ tích mò ra được ‘áo mưa’ và gel bôi trơn, Lăng Dương giật cả mình, “Anh, anh lấy đâu ra?”
“Vừa nãy gọi điện thoại hỏi Tiểu Hiền, lấy từ phòng ngủ của nó.”
Lăng Dương trợn tròn con mắt, “Không phải chứ! Cái này mà anh cũng hỏi nó?”
Diệp Lãng thiệt sự cảm thấy đối phương rất dông dài, “Có gì đâu, đến lúc đó mua trả nó là được chứ gì.”
“… Vấn đề không phải chỗ này có hiểu không!” Vấn đề ở chỗ như này thì người ta biết anh muốn làm gì rồi!!!
“Em nói nhiều thật đấy,” Diệp Lãng khó chịu cúi đầu, lấp kín miệng đối phương.
Lăng Dương không nói được chuyện, nội tâm vô cùng sầu khổ, một khắc trước còn là Diệp Lãng dịu dàng săn sóc, vừa lên giường đã tức thì hóa thành Dạ Lang ác quỷ nóng tánh, biết anh là chiến sĩ rồi, có cần đổi phong thái nhuần nhuyễn như vậy không!!
Lăng Dương còn đang sầu khổ thì quần áo của cậu chẳng biết đã bị đối phương lột sạch từ khi nào, nụ hôn của Diệp Lãng không ngừng rơi xuống khóe môi, bên tai, cổ, xương quai xanh của cậu. Dưới thế công dày đặc của Diệp Lãng, Lăng Dương không kìm được động tình, suy nghĩ khi nãy đã bị vứt ra sau đầu. Cậu ôm đầu Diệp Lãng, cố gắng nâng eo lên, từ tốn ma xát vào người đối phương, ra ám hiệu mời gọi, đầu lưỡi của Diệp Lãng từ xương quai xanh lại chậm rãi đi dọc lên bờ môi của Lăng Dương, hai người lại nhiệt tình hòa thành một.
Xong một nụ hôn, Lăng Dương nhắm mắt thở hào hển, cậu nhận thấy được Diệp Lãng ngồi dậy, nhưng đợi nửa ngày vẫn không thấy đối phương tiến hành bước tiếp theo, cậu không nhịn nổi, mở mắt ra, bắt gặp Diệp Lãng đang đực mặt nhìn chằm chằm ‘áo mưa’ trong tay.
“Làm thế nào?” Diệp Lãng hỏi.
Lăng Dương quả thực muốn đâm đầu vào ‘áo’ chết quách cho xong.
“Anh hỏi em, em hỏi ai? Anh là lần đầu tiên, chẳng nhẽ em không phải ư?”
Diệp Lãng tỏ vẻ không tin, “Em còn mang cả cái này không về nhà nguyên đêm.”
“Đã nói đây là công ích! Là công ích!”
Diệp Lãng nhìn thẳng vào Lăng Dương, chỉ trong một chốc mà gương mặt thay đổi vài loại biểu tình, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là vui vẻ, cuối cùng là đắc ý, Lăng Dương hoàn toàn đoán được đường quỹ tích suy nghĩ của đối phương, tức giận đến cào ga giường.
“Vậy mà em còn cười nhạo anh là xử nam?”
“Em cười nhạo anh hồi nào! Anh đừng có tự suy diễn được không!” Nói thế nào đây, kiểu người tẩm ngẩm tầm ngầm không thích nói chuyện như này đúng là đáng sợ nhất, bạn hoàn toàn không biết trong tim hắn từ sáng đến tối nghĩ cái khỉ gì!
Diệp Lãng vẫn còn ngồi đó nửa cười nửa không ngắm nhìn Lăng Dương, Lăng Dương biết rõ đối phương lại đang tự tưởng tượng, song chẳng thể làm gì, đành phải căm hận nói, “Lần đầu tiên của Tiểu Long Nữ cũng đâu phải cho Dương Quá,” Cậu ngửa cổ ra sau, bày thành một POSE mặc người xử trí, “Lên đi, Chí Bình.”
Diệp Lãng tức giận nắm chân Lăng Dương giơ lên, đét một cái vào mông đối phương, sau đó lại cúi xuống, động tác mang theo vài phần thô bạo, vừa gặm vừa cắn, làm cho Lăng Dương tê dại cả người.
Diệp Lãng đi thẳng xuống dưới, đầu lưỡi chuyển vòng trên bụng Lăng Dương, Lăng Dương sợ ngứa muốn trốn nhưng lại bị đối phương túm chặt, chỉ đành gắng sức co rút cơ bụng, liều mạng vặn vẹo thân thể.
Diệp Lãng liếm ướt sũng bụng đối phương, dưới sự tô điểm của ngọn đèn phản chiếu ra ánh sáng màu vàng kim, hắn ngẩng đầu thưởng thức kiệt tác của mình, lại cúi đầu dùng răng nanh cắn một cái lên trên, rất vừa lòng khi nghe được tiếng rên đau của đối phương.
Hạ thân của Lăng Dương luôn bị ma sát nãy giờ, cậu rất khó chịu, dùng chân cọ cọ người Diệp Lãng ý bảo đối phương nhanh một chút.
Diệp Lãng ngậm lấy Lăng Dương, nghe “A…” một cái, Lăng Dương khẽ hô lên vui sướng, cổ tận sức ngửa ra sau, phần eo theo bản năng đưa về phía trước.
Khóe miệng Lăng Dương dần tràn ra tiếng rên rỉ, điều này mang lại sự cổ vũ to lớn cho Diệp Lãng, hắn bắt đầu học Lăng Dương mà chậm rãi phun ra nuốt vào dục vọng của đối phương, một bàn tay sờ đến gel bôi trơn bên cạnh, bóp một ít ra ngón tay, lần mò ra đằng sau.
Ngón giữa của Diệp Lãng chầm chậm luồn vào dũng đạo của Lăng Dương, dựa theo tiết tấu đằng trước mà ra ra vào vào, cảm nhận được cơ thể đang căng thẳng hơi mềm đi một chút, ngón trỏ cũng thuận thế gia nhập, lần này hắn đi vào nơi còn sâu hơn, tới lui xoay vòng trong đó.
Tiền hậu giáp kích mang lại cho Lăng Dương khoái cảm chưa từng có trước nay, từng luồng điện tràn từ hạ thể lên đan điền, xông tới đại não, khiến cậu hoàn toàn chìm nghỉm trong bể dục vọng, từng đợt sóng triều vọt tới, bao vây cậu khắp bốn phương tám hướng, dịu dàng cọ rửa từng tấc da thịt.
Lăng Dương cảm thấy bản thân sắp không kìm nổi, vội vàng ra hiệu cho Diệp Lãng dừng tay, “Dừng, dừng…”, Diệp Lãng hiểu ý, buông ‘cậu nhỏ’ của Lăng Dương ra, khi này số ngón tay đằng sau đã tăng thành ba ngón, cơ thể Lăng Dương không còn bài xích sự xâm nhập của dị vật như ban đầu.
Diệp Lãng đỡ thắt lưng Lăng Dương, đặt hạ thân đã sớm cứng đến không tưởng được ngay tại lối vào, tiến vào từng chút một, rõ ràng vừa nãy hắn thấy đã khuếch trương rất được rồi, thế mà giờ chỗ ấy vẫn còn chặt đến mức làm hắn hoài nghi, có khi mình sẽ bị bẻ gãy.
“Thả lỏng…” Đến cửa mà không được vào, Diệp Lãng rất khó chịu, bèn tận sức vỗ về đối phương.
Lăng Dương hít vào từng đợt khí, thứ đau đớn khi bị đâm xuyên này đã triệt tiêu hết khoái cảm, thần kinh vô thức kéo căng, điên cuồng xua đuổi khách ngoại lai. Trước giờ cậu không hề nghĩ rằng sẽ đau đến vậy, rõ ràng trong GV các số 0 biểu hiện rất hưng phấn kia mà, khi ngón tay Diệp Lãng tiến vào, cậu cũng cảm nhận được khoái cảm, thậm chí còn chờ mong đối phương tiến vào, nhưng đợi đến hồi ‘xách súng’ làm thật thì lý tưởng và thực tế sao cách xa nhau dữ vậy? Diệp Lãng dừng bất động, Lăng Dương ráng thừa cơ hội mà thích ứng, ‘thằng nhỏ’ vốn đang đứng thẳng của cậu cũng vì đau đớn mà dần mềm nhũn.
Diệp Lãng cúi người xuống, hôn cậu, việc này giúp Lăng Dương cảm thấy đỡ hơn chút. Diệp Lãng thoáng rút ra một ít xong lại từ từ đưa vào trong, lặp đi lặp lại mấy lần, mỗi một lần tiến vào đều sâu hơn lần trước, mỗi một lần Lăng Dương đều cảm giác cơ thể của mình bị xé rách, chỉ biết liều mạng hôn trả lại đối phương, phân tán tinh lực.
Giọng của Diệp Lãng vì nhẫn nhịn mà thành ra rất khàn, “Đau không?”
“Đau.”
“Chịu đựng.”
“Em…”
Chuyện cười sáu chữ kia căn bản không phải nói như này?!
Lăng Dương tự thấy thần kinh của mình đúng là lợi hại, thời điểm này mà còn cười được, mặc dù cậu có thể tưởng tượng ra bản thân tám phần cười khó coi hơn khóc.
Cậu cố gắng mở to mắt, gương mặt Diệp Lãng xuất hiện trong tầm nhìn ở cự ly gần, đối phương đang cật lực nhẫn nại, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của hắn, lần này cậu thật tâm mỉm cười.
“Anh động đi, em đỡ hơn rồi.”
“Thật?”
“Ừ.”
Diệp Lãng nhận được câu trả lời chắn chắn, tức thì vội vã ra vào, lý trí hắn biết Lăng Dương lại đang gạt mình, nhưng bản năng cơ thể lại vô phương làm trái, hắn đã vất vả nhịn nửa ngày, thật sự không còn cách nào kiên trì thêm.
Sắc mặt của Lăng Dương trở nên tái nhợt theo từng động tác của đối phương, giọt mồ hôi túa ra trên trán, cậu cắn chặt răng, tay dùng sức nắm chặt ga giường, đốt ngón tay đã thành trắng toát.
Giờ khắc này, Lăng Dương cầm cự được hoàn toàn là nhờ vào một thứ sức mạnh tinh thần, là thứ an ủi về mặt tinh thần rằng bản thân đã hợp thành một với người mình yêu, cơ thể hai người gắn chặt vào nhau, cả thể xác và tinh thần giao ra cho đối phương, thứ năng lương về mặt linh hồn này đã vượt qua hết thảy, giúp cậu cam tâm tình nguyện chịu đựng mọi đau đớn.
Diệp Lãng một khi động thì rốt cuộc không dừng được, chẳng biết qua bao lâu, bộ phận hai người kết hợp dần trở nên tê liệt, cùng với cảm giác đau đớn, một luồng khoái cảm mỏng manh lặng lẽ nảy sinh, chậm rãi mở rộng, từ từ khuếch tán đến tứ chi, hai cảm giác hoàn toàn bất đồng giằng co lẫn nhau, xé toạc nhau, tranh đoạt địa bàn của nhau, ý đồ khống chế toàn bộ thần kinh Lăng Dương.
Diệp Lãng nhận ra sự biến hóa của Lăng Dương, hắn khom eo, ngậm vào một chỗ mẫn cảm trước ngực cậu, đầu lưỡi đánh vòng quanh nó, tay cũng xoa hạ thân đang hơi ngẩng đầu lần nữa, xoa nắn thuận chiều, dưới sự tiếp xúc của Diệp Lãng, nơi ấy dần khôi phục tinh thần.
“A… A… Ư a…” Trong phòng dần vang lên vài tiếng rên nhỏ vụn của Lăng Dương, những tiếng rên này cực vừa ý Diệp Lãng, hắn kích thích qua lại hai điểm trái phải của Lăng Dương, động tác trong tay cũng nhanh hơn, tiếng thở dốc của Lăng Dương ngày càng dồn dập, tiếng rên rỉ cũng càng lúc càng lớn, cuối cùng thắt lưng ưỡn ra, cường quang chớp lên trong đầu, bắn ra trong tay Diệp Lãng, màu trắng dính đầy tay đối phương.
Lăng Dương cao trào, đồng thời hậu huyệt cũng mãnh liệt co theo, khép chặt từng đợt, Diệp Lãng nhận ra bất thường, tức thì dừng động tác, khóa chặt dương quan mới không bị đối phương kẹp bắn ra tại trận.
Cao trào xong, Lăng Dương ỉu xìu nằm vật ra đấy, ngực vẫn còn đang phập phồng kịch liệt, Diệp Lãng khống chế được dục vọng, đang muốn xách súng ra trận tiếp thì Lăng Dương vội cầu xin, “Đừng đừng, CD năm phút.”
Diệp Lãng biết cao trào xong không chịu nổi đùa nghịch, vì vậy chậm lại động tác, cúi đầu nhìn chất lỏng màu trắng trên tay, lại nhìn Lăng Dương đang há miệng thở dốc, ý xấu nhất thời nảy sinh, lấy ngón tay đang dính tinh hoa của Lăng Dương cưỡng ép đưa vào miệng đối phương, Lăng Dương vô lực phản kháng, chỉ đành tùy ý hắn làm trò, cuối cùng còn hùa theo động tác của hắn, ngậm ngón tay Diệp Lãng, đầu lưỡi linh hoạt múa may, trêu đùa dục vọng của đối phương.
Ngón tay Diệp Lãng không ngừng ra vào trong miệng Lăng Dương bắt chước động tác phun ra nuốt vào. Lăng Dương liếm nửa ngày, bỗng răng nanh dùng sức cắn chặt ngón giữa của Diệp Lãng, Diệp Lãng đẩy mạnh phần eo, quả nhiên Lăng Dương “A” lên thả lỏng tay Diệp Lãng.
Diệp Lãng phát điên phát cuồng, không thèm để ý Lăng Dương đã CD xong chưa, ngồi dậy, nâng đùi phải của Lăng Dương, đặt nó lên vai mình, bắt đầu một đợt ra vào mãnh liệt hơn, Lăng Dương tựa như một chiếc thuyền đơn yếu ớt bấp bênh giữa ba đào, cơ thể cậu đã hoàn toàn thả lỏng, nhưng mức độ chật khít thì vẫn như cũ, điều này giúp Diệp Lãng càng thẳng tiến thuận lợi hơn, mỗi lần tiến vào đều cảm nhận được lực cản bất đắc dĩ của đối phương, khi rời đi lại cảm nhận được sự níu kéo không đành.
Trải nghiệm không gì sánh được khiến hạ thân của Diệp Lãng càng nóng càng cứng hơn. Lăng Dương thì đã đi một vòng qua thiên đường địa ngục còn Diệp Lãng tựa hồ chỉ vừa mới bắt đầu tiến vào giai cảnh. Lăng Dương rất bất mãn với chuyện bản thân dù đã cố gắng DPS nhưng đối phương lại không bị tổn thương một chút nào.
“Anh thực là xử nam hả?” Không biết lại bị đối phương đè xuống làm bao nhiêu lâu, Lăng Dương rốt cục chịu không nổi mà uể oải hỏi, “Tại sao đánh kiểu gì anh cũng không mất máu? Anh nhất định mở auto, em phải đi kiện GM.”
Diệp Lãng thấy cậu đã ‘đuối’ đến cỡ này rồi mà vẫn không giữ được mồm miệng, thiệt rất muốn cười, “Xin lỗi, anh là MT, máu cao phòng cao, không dễ chết như vậy.”
Lăng Dương thiệt muốn giựt phăng nguồn điện của hắn, “Đấy cũng là vì em bơm sữa tốt.”
Nụ cười bên khóe miệng của Diệp Lãng càng rõ thêm, “Vậy em cứ tiếp tục bơm sữa đi, xem anh có thể kiên trì bao lâu.”
Lăng Dương thò tay mò gối đầu bên cạnh, muốn dùng nó làm hung khí mà nện, nhưng lại phát hiện bản thân ngay cả chút sức lực ấy cũng không có, đành ngoan ngoãn bỏ cuộc, mặc cho đối phương tiếp tục tác oai tác quái trên người mình, muốn làm gì thì làm.
Diệp Lãng lật người Lăng Dương lại, Lăng Dương thình lình nhận ra điều gì đó, “Đừng nhìn!”
Diệp Lãng dịu dàng hôn lên vết sẹo trên lưng cậu, “Không xấu.”
Lăng Dương dụi sâu đầu vào gối, Diệp Lãng ưỡn thân tiến vào cậu từ đằng sau, góc độ này cơ hồ giúp cơ thể đang dần thích ứng của Lăng Dương không hề thấy đau đớn, ngược lại, có lẽ vì mỗi động tác của Diệp Lãng đều đâm thẳng vào hoa tâm mà hạ thân của Lăng Dương lại có xu thế thức tỉnh.
Diệp Lãng phát hiện ra nhược điểm của Lăng Dương, bắt đầu duy trì ổn định sự công kích vào điểm kia, quả nhiên, Lăng Dương nhanh chóng bị đối phương bắt giữ lần hai, bắt đầu một đợt trôi nổi mới trong bể dục.
Diệp Lãng không hổ là vận động viên bơi lội, thể lực và sức eo không nói quá chút nào, đấy cũng là một trong những nguyên nhân Lăng Dương nhìn trúng đối phương hồi trước. Nhưng cậu trăm triệu lần không ngờ đẳng cấp của Diệp Lãng lại có thể cao đến mức này, quả thực sánh ngang được với động cơ vĩnh cửu. Nếu ở trên mạng Lăng Dương còn có thể dựa vào cái miệng và bộ óc đầy ý tưởng ranh ma quỷ quái của mình để chiếm lợi thế, thì khi xuống mạng, cục diện hoàn toàn nghiêng về một bên. Diệp Lãng cắn cổ Lăng Dương, tựa như một con sói hoang, đóng đinh cậu chết cứng, rốt cuộc khiến Lăng Dương không cựa quậy được nữa.
Hạ thể của Lăng Dương ma xát vào ga giường, đằng sau là công kích mãnh liệt của Diệp Lãng, dưới thế công đồng thời của hai bên, Lăng Dương rốt cục không khống chế được nữa, cậu bắt ngược lấy tay đối phương, bắt đầu hô thuật ngữ, “Cây máu cạn đáy! Đại chiêu CD! OOM!” (out of mana) Diệp Lãng để ý đến cậu mới lạ, liên tục ưỡn thân vài cái, Lăng Dương hoảng sợ hét lên, buông vũ khí đầu hàng.
Diệp Lãng lại cảm thụ được co rút từ hậu huyệt của đối phương, lần này hắn trực tiếp xoay Lăng Dương lại, đỡ eo đối phương, mạnh mẽ xông vào, sau mười mấy lần đẩy đưa kịch liệt, Diệp Lãng mới phát ra tiếng gầm trầm thấp như dã thú, phần eo đâm thật mạnh, dán chặt vào Lăng Dương không một kẽ hở, một luồng nhiệt phun ra, đánh vào vách trong của Lăng Dương, ngay sau đó lại là một luồng khác, ước chừng phải bắn bảy tám lần mới dừng lại, dâng trào cứng rắn vẫn còn ở trong cơ thể Lăng Dương đập rất có nhịp điệu.
Hắn buông eo Lăng Dương ra, hai tay chống hai bên đầu cậu, một giọt mồ hôi trượt xuống từ bên mặt, tha thẩn nơi cằm dưới, cuối cùng khuất phục trước trọng lực mà rơi xuống, đánh vào xương quai xanh của Lăng Dương, vỡ thành vô số mảnh nhỏ.
Lúc này Lăng Dương rất muốn hỏi đê mờ anh mang ‘mũ’ có tác dụng quái gì, nhưng cậu thật sự đã mệt đến không nói được một lời.
Diệp Lãng chậm rãi hồi thần từ dư vị cao trào cực đại, hắn mở mắt, đập vào mắt là gương mặt hơi tái nhợt của Lăng Dương, cậu nhíu mày, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở mong manh, mái tóc đen ướt sũng dán sát hai bên má, cả người dường như đã kiệt sức, đến ngón tay cũng không động đậy. Khiến hắn vừa lòng nhất là cái miệng không một khắc nhàn rỗi của Lăng Dương, bình thường hay nói ra những lời chọc hắn tức đến muốn oánh cho một trận, giờ phút này chỉ còn sức thở ra.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lăng Dương, ngoại trừ thương tiếc, đáy lòng Diệp Lãng còn dâng lên một cơn khoái cảm báo thù kì lạ, nhớ lại bản thân hồi trước bị đối phương giết đến chết đi sống lại trong game, tức thì cảm thấy chúng nó chỉ là phù du, hiện giờ, hắn rốt cuộc tìm được cách chế ngự Lăng Dương hoàn toàn.
Diệp Lãng cúi người, hôn một cái lên mặt đối phương.
“Một trăm chiêu giết vợ —— chiêu thứ nhất.”
“… …”
Danh sách chương