Khi chính thức tiến hành gặp mặt

Người gởi tin: Antelope (Tiểu Linh Dương là đặc công), khu gửi: Homo***ual

Tiêu đề: đi Bát Bảo Sơn phải ngồi xe số mấy? Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người

NT

——————————————————————————-

Người gởi tin: Hana (Hoa Hoa @ cuối tuần đi đạp thanh), khu gửi: Homo***ual

Tiêu đề: Re: đi Bát Bảo sơn phải ngồi xe số mấy?

Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người

Cậu hỏi Bảo Tháp Sơn? Số 4, số 7, số 21 và 112 đều được…

Cậu đi đến đó làm gì???

——————————————————————————-

Hoạt động offline của “Hồn Đạm OL” trước giờ được tổ chức khá tùy ý, nói là buổi gặp mặt game thủ chi bằng nói là triển lãm game, nhưng xét thấy đây là phong cách xưa nay của NPH, các game thủ đã sớm làm quen, thậm chí còn rất vừa ý với hình thức tự do này.

Địa điểm hoạt động được chọn ở một căn đình nghỉ mát trên đỉnh núi, có vài nhân viên tổ chức nói chuyện với game thủ, những ai muốn nghe tin vụn vặt đều tụ tập trong đình, còn không ham vui thì hoạt động tự do ở bên ngoài, mục đích chính của mọi người vẫn là tới đây gặp mặt bạn net.

Khi Lăng Dương đến đỉnh núi, ở đây đã tụ tập không ít người.

Nhóm người đông nhất đã chiếm cứ căn đình nghỉ mát, Lăng Dương nhìn từ xa, một đám người tựa hồ đang vây quanh vài nhân viên công tác mặc áo thun NPH “Hồn Đạm OL” hỏi đông hỏi tây, bên ngoài đình có không ít người tụ năm tụ bảy bàn tán với nhau.

Lăng Dương không biết Dạ Lang ở đâu, nếu cũng ở trong đám người thì phải đi tìm rồi.

Cậu bi ai phát hiện, chính mình không biết Dạ Lang tên gì, hình dáng thế nào, mặc quần áo ra sao… Vậy cậu làm sao nhận ra hắn giữa vài trăm người ở đây đây?

Thân phận hiện giờ của cậu khẳng định không có giao thiệp gì với người của bang Kiếm Tình, giả vờ nhận thân càng là chuyện ảo tưởng.

Lăng Dương phiền não.

Cũng may Lăng Dương là một người thiên tính lạc quan, tìm không thấy thì thôi, coi như ra đây ngắm cảnh vậy, hiện trường còn có vài anh giai nữa mà, tỷ như anh bên kia rất là được.

Từ góc độ của Lăng Dương tuy không thể quan sát được dáng người chính diện của đối phương, nhưng từ bên cạnh có thể thấy được hai vai rộng lớn, cánh tay dài hơn người thường một ít, hai chân thẳng tắp, nếu nói anh ta là vận động viên, vậy tám chín phần là một tuyển thủ bơi lội.

Ánh mắt bị tóc mái che khuất nên không thấy rõ, cái mũi rất thẳng rất cao, nghe nói con trai như vậy thường có dục vọng rất dồi dào.

Môi hơi dày, thoạt nhìn thực gợi cảm, ừm, đúng gu của Lăng Dương, cho mười điểm.

Còn về ăn mặc, sơmi đen quần đen giày da đen… Anh hai anh cool quá đi!

Cách phối màu đơn điệu như vậy mà sao anh ta có thể mặc hợp như thế, nhất là đôi bốt quân đội dưới chân, hoàn toàn trúng ngay điểm yếu của Lăng Dương.

Lăng Dương có một bí mật nhỏ không ai biết, đó là cậu yêu giày đến vô phương cứu chữa.

Đương nhiên yêu này, không phải là yêu kiểu thích mang bốt.

Hoàn toàn ngược lại, bản thân Lăng Dương chưa bao giờ mang bốt, từ trước đến nay cậu chỉ mang giày vải. Cậu yêu giày bốt, nhưng giày này nhất định phải mang trên chân người khác.

Về điểm này, cậu giải thích như sau, rất nhiều chàng trai thích trang phục nữ hầu bàn, nhưng có ai thấy chính bọn họ mặc đồ nữ hầu bàn chưa?

Lăng Dương yêu bốt, đồng dạng cũng là đạo lý này.

Lăng Dương đặc biệt yêu thích những loại giày mang sức nặng như bốt quân đội bốt xe máy, kiểu giày có cảm giác nặng mười phần này không phải ai cũng có thể mang, thí dụ như những người có vóc dáng cân xứng như Lăng Dương, nếu mang vào sẽ cho người ta cảm giác nặng chân nhẹ đầu, rất không hài hòa.

Chỉ có người chi trên phát triển, chi dưới thon dài như người trước mắt mang loại giày này mới đặc biệt đẹp mắt.

Đừng nhìn Lăng Dương hiện tại ngày ngày cày game chứ trong thời kỳ phát dục, ánh mắt của cậu được bảo vệ không khác gì minh châu dưới đáy biển, khi những đứa con trai lưu luyến ở tiệm game thì cậu ngày ngày bị bạn thân chộp cổ đi ngắm cây xanh, bị bắt ăn cà rốt sống, kết quả của việc đó là giờ thị lực của cậu hạng nhất, cho dù cách một đoạn, cũng có thể nhìn rõ từng chi tiết trên đôi bốt.

Đôi bốt này ước lượng bằng mắt thì có tám lỗ, mũi giày tròn, thân giày đen nhánh, chất liệu không rõ, nhưng đoán chừng là da bò, tính chất và độ dày hoàn toàn thích hợp để đi vào mùa này ở Hồ Sóc, không quá nóng không quá lạnh.

Từ một bên có thể nhìn thấy rõ hình dáng răng cưa dưới đế giày, thậm chí có thể tưởng tượng được cả thứ khoái cảm ma xát khiến người ta run rẩy khi đế giày gồ ghề tiếp xúc với da thịt.

Khiến Lăng Dương động tâm nhất chính là đôi bốt trên chân người này có phần trước được thiết kế hơi cong lên, tự nhiên hình thành một góc độ khêu gợi với mặt đất, nhìn vẻ như đang giơ mũi chân chuẩn bị tùy thời đạp nhẹ lên thứ gì đó, tràn đầy hương vị tình sắc.

Lăng Dương vô thức liếm liếm môi, ngay cả nhịp tim cũng không tự chủ mà tăng tốc rất nhiều.

Hiếm khi gặp được một anh trai hợp khẩu vị mình như vậy, Lăng Dương quyết định phải thấy chân diện mục của đối phương một lần, thế là cậu làm bộ như lơ đãng đi về phía đối phương, còn tầm mắt thì từ đầu tới đuôi vẫn dán dính trên đôi giày mê người.

Ngay vào lúc Lăng Dương sắp tiếp cận đối phương thì chủ nhân đôi giày lui về sau một bước, để lộ ra một người khác nãy giờ vẫn bị chắn đằng sau.

Sau khi anh ta tránh ra, người vốn đứng tại đằng sau cũng nhờ vậy mà nhìn thấy được Lăng Dương đang đi về phía mình, ngạc nhiên hô lên: “Dương Dương!”

Sự chú ý của Lăng Dương đã tập trung hết dưới chân người kia, giờ phút này thình lình nghe có người gọi tên mình, giựt bắn người, ngẩng đầu nhìn, cũng không kìm được mà kêu lên, “Mụ nó!”

Lăng Dương kích động chạy một bước dài tới, “Hoa Hoa, sao cậu ở chỗ này?”

“Tớ đến tham gia buổi họp mặt game thủ.” Từ Hiền cũng vô cùng kinh hỉ với sự xuất hiện đột nhiên của Lăng Dương.

“Buổi họp mặt game thủ của “Hồn Đạm OL”?”

“Đúng vậy, lẽ nào cậu cũng là người chơi Hồn Đạm?” Từ Hiền hưng phấn hỏi.

“Cậu mới là người chơi khốn nạn! A không, tớ đúng là người chơi Hồn Đạm! Hoa Hoa thì ra cậu cũng là người chơi Hồn Đạm!”

“Đúng vậy đúng vậy tớ chơi Hồn Đạm trước giờ mà! Thiệt trùng hợp! Xưa giờ có thấy cậu nhắc đến đâu!”

“Xưa giờ có thấy cậu hỏi tớ đâu, tớ còn tưởng rằng bé ngoan như cậu không chơi game chứ!”

“Ban đầu là bạn tớ chơi, rồi kéo tớ vào cùng, vậy là tớ theo chơi luôn, kết quả thấy cũng được.”

Lăng Dương giương mắt đánh giá thử hai người bạn bên cạnh Từ Hiền, vừa hay đều là người cậu quen biết, bên trái là Bạo Bạo Long, bên phải không ai khác, chính là người bạn nối khố của Từ Hiền Lăng Dương nhất kiến chung tình ngày ấy, Diệp huynh.

Ngày ấy ở cửa căn tin hai, Lăng Dương cùng đối phương chỉ có duyên gặp mặt một lần, hôm nay ban đầu Lăng Dương không nhìn thấy chính diện của đối phương, về sau sự chú ý lại hoàn toàn chạy lệch, cho nên nhìn một cái không có nhận ra.

Vốn cho rằng bản thân không quen biết ai ở đây, giờ đột nhiên một hơi bắt gặp ba người quen biết, tâm trạng Lăng Dương vô cùng kích động, rốt cục có phương pháp hỏi thăm chuyện ông xã rồi.

“Đúng rồi Dương Dương, cậu ở server mới hay cũ?” Từ Hiền hỏi.

“Hiện tại ở server mới.”

“Thật á? Bọn tớ cũng vậy, cậu chơi nghề gì, tên gì? Nói không chừng bọn mình còn từng gặp nhau kìa!”

Nếu đối phương là Từ Hiền, Lăng Dương sẽ không định giấu diếm, đang định ăn ngay nói thật thì chợt nghe Từ Hiền tiếp lời:

“Acc của tớ tên Hoa Mãn Lâu, là một tế ti.”

Lăng Dương: “…”

“Dương Dương sao vậy?”

“Cậu là Hoa Mãn Lâu?”

“Đúng.”

“Cậu là người bên Kiếm Tình?”

“Cậu biết tớ?”

“Kiếm Tình không phải bang hội Sâm Lam sao?”

“Ý? Cái này mà cậu cũng biết? A Lãng là Sâm Lam, tớ đương nhiên chung hội với cậu ấy.” Từ Hiền chỉ chỉ người bên cạnh.

“… Thì ra vậy.”

Lăng Dương vỗ trán một cái, ngu thiệt, nhìn thấy cậu ta đứng chung với Bạo Bạo Long thì phải nghĩ đến rồi chứ.

Không đúng, trọng điểm câu vừa nãy của Từ Hiền là…

“Cậu mới gọi hắn là gì?” Lăng Dương cũng bắt chước điệu bộ của Từ Hiền chỉ người bên cạnh.

“A Lãng.”

Dạ Lang là bạn từ nhỏ của Hoa Mãn Lâu, A Lãng là bạn từ nhỏ của Từ Hiền, nếu Từ Hiền là Hoa Mãn Lâu, vậy…

“Cho nên hắn là…”

“Cậu chỉ trong game? Hắn là MT bang bọn tớ, Dạ Lang.”

Đùng —— một đạo sấm rền đánh xuống, đánh cho Lăng Dương sao bay mòng mòng.

“Dương Dương, Dương Dương cậu sao vậy?” Từ Hiền quan tâm hỏi han.

Lăng Dương đỡ trán, “Không có gì, hơi choáng đầu, có thể do ngọn núi cao hơn mặt biển nên có phản ứng cao nguyên.”

“… Cao hơn mặt biển 200 mét mà cũng dẫn đến phản ứng cao nguyên?”

Lăng Dương rốt cục ổn định tâm thần, gật đầu với “ông xã” của mình, “Chào, lại gặp nhau.”

Diệp Lãng cũng gật đầu, “Đạo trưởng hữu lễ.”

Lăng Dương: “…”

Từ Hiền lại quay sang giới thiệu Bạo Bạo Long bên cạnh, “Người này là…”

Lăng Dương vô lực khoát tay, “Tớ biết, Bạo Bạo Long.”

“Ai là Bạo Bạo Long! Bạo cái đầu ngươi mà Bạo Bạo Long!”

Quần chúng: “…”

Từ Hiền hưng phấn nói: “Lần trước tụ họp Hạ Đại Gia không tới, hôm nay cũng là lần đầu tớ được gặp cậu ta, Dương Dương có thấy cậu ta quen mắt lắm không?”

“Ừm… Có chút.”

“Là số 14, số 14 Lạc Minh đó! Hôm ấy đến trường chúng ta thi đấu, hai ta còn đi xem nhớ không?”

“… A ~~~ đúng ha ~~~ thiệt trùng hợp!”

“Đúng vậy đúng vậy!”

Hạ Gia Uy cau mày nói với Lăng Dương, “Có phải tôi từng gặp cậu ở đâu không?”

“Đúng á, hôm đó đấu bóng rổ, tuy tôi chỉ đứng trong đám người vây xem, nhưng có lẽ vì gương mặt tôi xuất chúng quá?”

“Không đúng, ý tôi là trước đó.”

“Không có không có, tuyệt đối không có, nhất định cậu nhớ lầm, kỳ thật gương mặt tôi rất là đại chúng.”

“A!” Từ Hiền rốt cục nhớ ra trọng điểm, “Dương Dương cậu ở trong game tên gì?”

“Tên là…” Lăng Dương ngẫm nghĩ, gọi là gì nhở, “Lạc Minh Ảnh, đúng rồi, tớ tên là Lạc Minh Ảnh, là một ảnh võ 72.”

Sắc mặt Bạo Bạo Long tức khắc đen thui, đương nhiên bộ dáng cậu ta vốn đã đen cho nên cũng không thấy khác bao nhiêu.

Từ Hiền cũng sững người, “Cậu thuộc Lạc Minh?”

Lăng Dương lúng túng gật đầu, “… Coi như… vậy… đi.”

Thành viên hai bang đối địch gặp nhau ngoài đời, bọn họ sẽ không định cưỡng chế PK mình chứ, đáy lòng Lăng Dương chảy hai hàng nước mắt mì sợi(╥_╥), đối phương có tận ba người, đừng nói chi còn có Bạo Bạo Long một chấp mười.

Từ Hiền thì vẫn còn bận cảm khái đủ kiểu kỳ diệu của duyên phận.

“Hèn chi tối qua cậu hỏi trên box tới Bảo Tháp Sơn ngồi xe nào, tớ vốn đang định hỏi cậu, kết quả đi phó bản xong quên luôn.”

“Thì đúng rồi, đánh Già Lam Điện rất hao tâm tốn sức mà.”

“Hở? Sao cậu biết tối qua bọn tớ đánh Già Lam Điện?”

“Tớ… không phải khi các cậu ra phó bản chúng ta đánh nhau à.”

“Chính xác, nhưng tớ đâu thấy cậu, làm sao cậu cấp 72 mà cũng có thể đi Già Lam Điện?”

Lăng Dương đổ mồ hôi, lời ba xạo này coi như bịa không tròn rồi.

“Có nói trên kênh bang hội, tớ nhìn thấy.”

“À à! Ra vậy!”

“Đúng rồi Dương Dương,” Từ Hiền lại nghĩ ra chuyện quan trọng, “Sao cậu lại đi Lạc Minh? Cậu quen người bên học viện thể thao?”

“Tớ…”

Lăng Dương còn chưa kịp giải thích thì đột nhiên cảm thấy sau lưng có người đến gần, không chờ cậu phản ứng thì trước mặt bàn dân thiên hạ đã bị người nhẹ ôm lấy từ đằng sau.

Thân hình Lăng Dương cứng đờ, vừa định giãy giụa thì nghe thấy người này dùng âm thanh hết sức dịu dàng nói thầm vào tai cậu:

“Hai.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện