NHỮNG ĐÁM KHÁCH đã ĐẾN.

Theo nhóm hai mươi hoặc ba mươi người, những du khách di chuyển quanh khu đổ nát, đi loanh quanh quanh những biệt thự, thả bộ trên những con đường đá sỏi, trố mắt nhìn những bức bích họa và tranh khảm nhiều màu sắc.

Reyna lo lắng những du khách sẽ phản ứng như thế nào đối với bức tượng cao mười hai mét của Athena ở giữa sân, nhưng Màn Sương có lẽ làm việc mọi lúc để che đi tầm nhìn của người phàm.

Mỗi lần một nhóm người tiến tới, họ dừng lại ở rìa khoảng sân và nhìn chằm chằm bức tượng trong thất vọng. một hướng dẫn viên người anh thông báo, “À, dàn giáo. Nó xuất hiện vì vùng này đang được trùng tu. thật đáng tiếc. Cùng tiến về phía trước nào.”

Và họ rời khỏi.

Ít nhất bức tượng không kêu ầm ầm, “CHẾT đi, NHỮNG KẺ không CÓ TÍN NGƯỠNG!” và thiêu những người phàm thành tro. Reyna đã từng phải xử lý bức tượng của nữ thần Diana như thế. Đó không phải là ngày thư giãn nhất của cô.

cô nhớ lại điều Annabeth đã nói với cô về Athena Parthenos: hào quang pháp thuật của nó vừa thu hút quái vật vừa giữ chúng tránh xa. Chắc chắn, như vậy rất thường xuyên, ngoài khóe mắt của cô, Reyna nhận ra những linh hồn trắng tỏa sáng trong trang phục La Mã lượn lờ giữa đống đổ nát, cau mày nhìn bức tượng trong khiếp đảm.

“Những vong hồn ở khắp mọi nơi,” Gleeson lẩm bẩm. “Vẫn đang giữ khoảng cách của chúng đến giờ - nhưng đến khi trời tối chúng ta tốt hơn là sẵn sàng di chuyển. Những con ma luôn tệ hơn vào ban đêm.”

Reyna không cần được nhắc nhở điều đó.

cô quan sát khi một cặp đôi lớn tuổi mặc áo sơ mi lam nhạt và quần sóc Bermuda đi lảo đảo qua mộtkhu vườn bên cạnh. cô vui khi họ không đến gần hơn. Quanh trại, Huấn luyện viên Hedge đã lắp đặt tất cả những loại dây thép gài mìn, bẫy, và bẫy chuột quá khổ sẽ không ngăn chặn bất cứ con quái vật tự tôn nào, nhưng chúng có lẽ sẽ hạ gục một người già rất dễ.

Mặc dù buổi sáng ấm áp, Reyna vẫn rùng mình bởi những giấc mơ của cô. cô không thể quyết định cái nào kinh khủng hơn – mối đe dọa phá hủy Rome Mới, hay cách Octavian đang đầu độc quân đoàn từ bên trong.

Cuộc tìm kiếm của ngươi là một việc khó khăn.

Trại Jupiter cần cô. Quân đoàn Mười Hai cần cô. Reyna vẫn còn nửa đường băng qua thế giới, đangngắm một thần nông nướng bánh quế việt quất bằng một que củi trên lửa.

cô muốn nói về những cơn ác mộng của cô, nhưng cô quyết định đợi đến khi Nico thức dậy. cô khôngchắc cô có đủ dũng khí để miêu tả chúng hai lần.

Nico vẫn đang ngáy. Reyna đã khám phá ra rằng một khi cậu ta ngủ cần rất lâu để đánh thức cậu. Huấn luyện viên có thể thực hiện một màn nhảy gõ nhẹ móng-dê quanh đầu Nico và con trai của Hades thậm chí còn không nhúc nhích.

“Đây.” Hedge đưa cho cô một dĩa bánh quế nướng với kiwi tươi thái lát và dứa. Tất cả trông thật đáng ngạc nhiên.

“Ông lấy đâu ra những thứ này?” Reyna kinh ngạc.

“Này, ta là một thần nông. Chúng ta là những người đóng gói hàng rất năng lực.” Ông cắn một miếng bánh quế. “Chúng ta cũng biết làm sao sống được nhờ các sản vật từ mặt đất!”

Khi Reyna ăn, Huấn luyện viên lôi ra một tập giấy ghi chép và bắt đầu viết. Khi ông viết xong, ông gấp tờ giấy thành một cái máy bay và ném nó vào không khí. một cơn gió mang nó đi.

“một lá thư cho vợ ông à?” Reyna đoán.

Dưới vành mũ bóng chày của ông, đôi mắt Hedge đỏ ngầu. “Mellie là một nữ thần mây. Những linh hồn của gió gửi đồ bằng máy bay giấy mọi lúc. Hy vọng những chị em của cô ấy sẽ mang lá thư băng qua đại dương đến khi tìm được cô ấy. Nó không nhanh như một thông điệp Iris, nhưng, à, ta muốn con chúng ta có ít bút tích của ta, trong trường hợp, cô biết đấy…”

“Chúng ta sẽ đưa ông về nhà,” Reyna hứa. “Ông sẽ gặp con mình.”

Hedge nghiến răng và không nói gì.

Reyna rất giỏi việc làm mọi người nói chuyện. cô cho là nó cần thiết để cô hiểu bạn chiến đấu của mình. Nhưng cô đã có một thời gian khó khăn thuyết phục Hedge mở lòng về vợ ông, Mellie, người sắp sinh ở Trại Con Lai. Reyna gặp vấn đề với việc tưởng tượng huấn luyện viên là một người cha, nhưng cô hiểu điều gì giống như trưởng thành mà không có cha mẹ. cô sẽ không để điều đó xảy ra với con của Huấn luyện viên.

“Đúng, à…” Vị thần nông cắn một miếng bánh quế khác, luôn cả que củi ông nướng nó. “Ta chỉ ước chúng ta có thể di chuyển nhanh hơn.” Ông hướng cằm về phía Nico. “Ta không hiểu làm thế nào đứa trẻ này sẽ đủ sức cho một cú nhảy nữa. Cần thêm bao nhiêu cú nhảy nữa để đem chúng ta về nhà?”

Reyna chia sẻ nỗi lo lắng của ông. Chỉ trong vòng mười một ngày, những người khổng lồ lên kế hoạch đánh thức Gaia. Octavian lên kế hoạch tấn công Trại Con Lai cùng ngày. Điều đó không thể nào là trùng hợp. Có lẽ Gaia đang thì thầm gì đó trong tai Octavian, ảnh hưởng đến những quyết định tiềm thức của cậu ta. Hoặc tệ hơn: Octavian liên kết với nữ thần đất. Reyna không muốn tin rằng Octavian sẽ cố ý phản bội quân đoàn, nhưng sau những gì cô đã thấy trong những giấc mơ của mình cô không thể chắc chắn.

cô kết thúc bữa ăn khi một nhóm du khách Trung Quốc di chuyển qua sân. Reyna đã thức dậy gần được một tiếng đồng hồ và bồn chồn để tiếp tục di chuyển rồi.

“Cảm ơn bữa sáng, Huấn luyện viên.” cô đứng lên và vươn mình. “Nếu ông cho phép tôi, ở đâu có du khách, ở đó có phòng tắm. Tôi cần dùng phòng nhỏ của các pháp quan.”

“đi thẳng.” huấn luyện viên thổi inh tai cái còi treo trên cổ. “Nếu có gì xảy ra, ta sẽ thổi còi.”

Reyna để Aurum và Argentum lại làm nhiệm vụ canh gác và đi bộ qua đám đông người phàm đến khi côthấy một trung tâm du khách với phòng nghỉ. cô cố gắng hết sức để làm sạch, nhưng cô nhận thấy rằng thật mỉa mai khi cô đang ở một thành phố La Mã thật và không thể hưởng thụ một phòng tắm nước nóng La Mã. cô phải giải quyết với khăn giấy, một hộp xà phòng khử mùi vỡ và một máy sấy cầm tay khò khè. Và nhà vệ sinh… càng ít nói về chúng, càng tốt.

Khi cô trở lại, cô vượt qua một bảo tàng nhỏ với một ô cửa kính trưng bày. Phía sau cửa kính đặt mộtdãy những tượng thạch cao, tất cả đông cứng trong sự giãy chết. một cô gái trẻ bị cuộn lại trong tư thế một bào thai. một người phụ nữ nằm quằn quại trong đau đớn, miệng bà mở ra để hét, hay tay bà ném qua đầu. một người đàn ông qùy với cái đầu cúi xuống, như thể chấp nhận điều xảy ra.

Reyna nhìn chằm chằm với sự pha trộn của kinh hoàng và khiếp sợ. cô đã nghe nói về những tượng như thế này, nhưng cô chưa từng tận mặt nhìn thấy chúng. Sau sự phun trào của Vesuvius, tro núi lửa đãchôn vùi thành phố và làm những người Pompeii rắn lại thành đá. Cơ thể họ đã phân hủy, để lại phía sau những cái túi khí hình dáng con người. Những nhà khảo cổ trước đây đã đổ thạch cao vào những cái lỗ và tạo nên những tượng đúc này – những bản sao như người thật đáng sợ của người La Mã Cổ.

cô thấy nó thật bối rối, sai lầm, rằng những khoảnh khắc chết đi của những người này được trưng bày như quần áo trong một tủ kính, cô vẫn chưa thể nhìn đi chỗ khác.

Cả đời cô đã mơ về việc đến Ý. cô cho là nó sẽ không bao giờ xảy ra. Những vùng đất cổ xưa bị cấm đối với các á thần hiện đại; vùng đất đơn giản chỉ là quá nguy hiểm. Tuy nhiên, cô muốn đi theo bước chân của Aeneas, con trai của Aphrodite, á thần đầu tiên cư ngụ ở đây sau cuộc chiến thành Troy. cô muốn thấy nguyên bản sông Tiber, nơi Lupa nữ thần sói cứu Romulus và Remus.

Nhưng Pompeii? Reyna chưa bao giờ muốn đến đây. Nơi của những thảm họa đáng hổ thẹn nhất của La Mã, một thành phố bị nuốt toàn bộ bởi mặt đất… Sau những cơn ác mộng của Reyna, nó ảnh hường trực tiếp đến cô.

Cho đến lúc này ở những vùng đất cổ xưa, cô chỉ thấy một nơi trong danh sách mong muốn của cô: cung điện của Diocletian ở Split, và mặc dù chuyến viếng thăm hầu như không đi theo hướng cô đãtưởng tượng. cô từng mơ về việc đến đó với Jason để ngắm nhìn quê nhà của vị hoàng đế yêu thích của họ. cô vẽ nên những cuộc dạo chơi lãng mạn với cậu qua những thành phố cổ, những chuyến picnic vào hoàng hôn trên lan can.

Thay vào đó, Reyna đã đến Croatia không phải với cậu mà với một tá những linh hồn gió giận dữ theo đuôi cô. cô đã chiến đấu theo cách của mình với những con ma ở trong cung điện. trên đường ra, những con gryphon[1] đã tấn công, làm tổn thương ghê gớm con pegasus[2] của cô. Thứ gần gũi nhất cô có từ Jason là tìm thấy một bức thư ngắn cậu để lại cho cô dưới một bức tượng của Diocletian trong tầng hầm.

cô chỉ có những ký ức đau thương về nơi đó.

Đừng cay đắng, cô khiển trách bản thân. Aeneas cũng phải đau khổ. Romulus, Diocletian và tất cả những người còn lại cũng vậy. Những người La Mã không phàn nàn về sự gian khổ.

Nhìn chằm chằm những bức tượng thạch cao người chết trong ô kính bảo tàng, cô tự hỏi họ đã nghĩ gì khi họ co ro đến chết trong đám tro tàn. Có lẽ không: À, họ là những người La Mã! Họ sẽ không phàn nàn!

một cơn gió mạnh thổi qua đống đổ nát, tạo nên một tiếng rền rĩ rỗng tuếch. Ánh sáng mặt trời lóe lên trên cửa sổ, ngay lập tức làm chói mắt cô.

Với một khởi đầu, Reyna nhìn lên. Mặt trời đang ngay trên đầu. Làm sao có thể đã giữa trưa rồi? cô đãrời Nhà Thần đồng áng chỉ sau bữa sáng. cô chỉ đứng đó vài phút… phải không? cô kéo bản thân khỏi bảo tàng trưng bày và đi vội vàng, cố gắng tống khứ đi cảm giác những người Pompeii chết đang thì thầm sau lưng cô.

Phần còn lại của buổi chiều thì im lặng đến khó chịu.

Reyna canh gác trong khi Huấn luyện viên ngủ, nhưng chẳng có gì nhiều để canh gác. Những du khách đến và đi. Những yêu quái mình chim hay những linh hồn gió ngẫu nhiên thổi qua đầu. Hai con chó của Reyna gầm gừ cảnh báo, nhưng những con quái vật không ngừng đánh nhau.

Những con ma lẩn tránh quanh mép sân, hình như bị đe dọa bởi Athena Parthenos. Reynas không thể đổ lỗi cho chúng. Bức tượng càng ở lâu tại Pompeii, càng nhiều sự giận dữ như phóng xạ ra, làm da của Reyna ngứa ran và dây thần kinh của cô đau buốt.

Cuối cùng, vừa sau hoàng hôn, Nico thức giấc. Cậu ngấu nghiến một trái bơ và sandwich pho-mát, lần đầu tiên cậu thể hiện một sự thèm ăn tươm tất khi rời Nhà của Hades.

Reyna ghét phải phá hỏng bữa tối của cậu, nhưng họ không có nhiều thời gian. Khi ánh sáng ban ngày mờ đi, những con ma bắt đầu di chuyển gần hơn và với số lượng lớn hơn nhiều.

cô kể cho cậu về những giấc mơ của cô: mặt đất nuốt Trại Jupiter, Octavian đến gần Trại Con Lai và người thợ săn với đôi mắt phát sáng người đã bắn vào bụng Reyna.

Nico nhìn chằm chằm cái dĩa trống của mình. “Tên thợ săn này… có lẽ một tên khổng lồ?”

Huấn luyện viên càu nhàu. “Ta thà không đoán ra. Ta nói là chúng ta cứ tiếp tục di chuyển.”

Miệng Nico co giật. “Ông đang đề nghị chúng ta tránh đánh nhau à?”

“Nghe này, bánh nướng nhỏ, ta thích một cuộc chiến khó nhằn nhiều như gã tiếp theo, nhưng chúng ta có đủ quái vật để lo lắng ngoài tên khổng lồ săn bắt tội phạm để lĩnh thưởng đuổi theo chúng ta từ bên này sang bên kia thế giới rồi. Ta không thích âm thanh của những mũi tên khổng lồ.”

“Chỉ một lần,” Reyna nói. “Chị đồng ý với Hedge.”

Nico mở chiếc áo khoác phi công của mình ra. Cậu đút ngón tay qua một lỗ mũi tên trên tay áo.

“Em có thể hỏi xin lời khuyên.” Nico nghe có vẻ miễn cưỡng. “Thalia Grace…”

“Chị gái của Jason,” Reyna nói.

cô chưa bao giờ gặp Thalia. Thực sự, gần đây cô mới biết được Jason có một người chị gái. Theo Jason, cô ấy là một á thần Hy Lạp, một đứa con gái của Zeus, người chỉ huy một nhóm của Diana… không, những thợ săn của Artemis. Toàn bộ ý tưởng đó làm đầu Reyna xoay vòng.

Nico gât đầu. “Những Thợ săn của Artemis là… ừm, những thợ săn. Nếu ai đó biết về gã thợ săn khổng lồ này, Thalia sẽ biết. Em có thể gửi cho chị ấy một thông điệp Iris.”

“Em nghe có vẻ không thích thú ý tưởng đó,” Reyna nhận ra. “Hai người… có quan hệ không tốt à?”

“Bọn em ổn.”

Vài mét đằng xa, Aurum gầm gừ nhẹ nhàng, có nghĩa là Nico đang nói dối.

Reyna quyết định không ép buộc.

“Chị cũng nên liên lạc với chị gái chị, Hylla,” cô nói. “Trại Jupiter đang được bảo vệ hời hợt. Nếu Gaia tấn công nơi đó, có lẽ những chiến binh Amazon có thể giúp đỡ.”

Huấn luyện viên Hedge cau có. “không xúc phạm gì, nhưng, à… một đội quân Amazon sẽ làm gì chống lại một đợt sóng bùn đất?”

Reyna gạt bỏ cảm giác kinh sợ. cô nghi ngờ Hedge đúng. Chống lại thứ mà cô đã thấy trong những giấc mơ của mình, sự bảo vệ duy nhất sẽ là ngăn cản những tên khổng lồ đánh thức Gaia. Vì thế, cô phải đặt lòng tin của cô lên những thủy thủ của tàu Argo II.

Ánh sáng ban ngày gần như biến mất. Quanh sân, những con ma đang định hình một đám hàng trăm những người La Mã phát sáng mang theo những cây dùi cui hay tảng đá quang phổ.

“Chúng ta có thể nói chuyện sau cú nhảy tiếp theo,” Reyna quyết định. “Ngay bây giờ, chúng ta cần ra khỏi đây.”

“Đúng.” Nico đứng lên. “Em nghĩ lần này chúng ta có thể đến được Tây Ban Nha nếu chúng ta may mắn. Chỉ để em –”

Đám đông những con ma biến mất, như là một đống những ngọn nến sinh nhật bị thổi tắt với một hơi thở.

Tay Reyna nắm con dao găm của cô. “Chúng đã đi đâu?”

Đôi mắt Nico chậm rãi hướng về phía đống đổ nát. Biểu hiện của cậu không chắc chắn. “Em – em khôngchắc, nhưng em không cho đó là một dấu hiệu tốt. Cứ tiếp tục nhìn. Em sẽ thắng yên cương lên. Chỉ nên mất vài giây.”

Gleeson Hedge giơ móng guốc của ông lên. “Ngươi không có một vài giây.”

Dạ dày Reyna cuộn lên thành một quả bóng nhỏ.

Hedge nói chuyện với một giọng nữ - giống như giọng Reyna đã nghe trong cơn ác mộng của cô.

cô rút dao ra.

Hedge quay sang cô, gương mặt ông vô cảm. Đôi mắt ông đen quánh lại. “Vui lên, Reyna Ramírez-Arellano. Ngươi sẽ chết như một người La Mã. Ngươi sẽ gia nhập những hồn ma của Pompeii.”

Mặt đất rung động ầm ầm. Mọi hướng quanh sân, những cột tro xoắn ốc cuộn xoáy trong không khí. Chúng đặc lại thành những hình dáng con người thô – những lớp vỏ đất như những thứ trong bảo tàng. Chúng nhìn chằm chằm Reyna, đôi mắt chúng là những lỗ lởm chởm trên những mặt đá.

“Mặt đất sẽ nuốt ngươi,” Hedge nói trong giọng của Gaia. “Giống như đã nuốt chúng.”

Chú thích

[1] quái vật mình sư tử đầu chim

gryphon.jpg 

[2] ngựa có cánh

Pegasus_by_porcelianDoll.jpg 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện