“một CUỘC THỎA THUẬN.” Những ngón tay của Leo co rút. “Phải. Chắc chắn.”

Hai tay cậu làm việc trước khi đầu cậu biết cậu đang làm gì. Cậu bắt đầu lôi dụng cụ ra khỏi những cái túi trên sợi thắt lưng ma thuật của cậu – dây đồng đỏ, một vài bu-lông, một cái phễu đồng thau. Hàng tháng trời cậu đã cất giấu những thứ máy móc linh tinh nho nhỏ, bởi vì cậu không bao giờ biết mình sẽcần thứ gì. Và cậu càng dùng cái thắt lưng càng lâu, nó càng trở nên có trực giác. Cậu sẽ chạm vào và những món đồ chính xác sẽ xuất hiện một cách đơn giản.

“Vậy chuyện là,” Leo nói khi hai tay cậu xoắn sợi dây. “Zeus đã nổi cơn thịnh nộ với ngài rồi, phải không? Nếu ngài giúp bọn tôi đánh bại Gaia, ngài có thể làm việc tốt cho ông ấy.”

Apollo nhăn mũi. “Ta cho là điều đó có thể. Nhưng trừng phạt ngươi sẽ dễ dàng hơn.”

“Điều đó sẽ tạo nên loại ballad nào?” Hai bàn tay Leo làm việc điên cuồng, gắn đòn bẩy, buộc chặt cái phễu kim loại với một trục bánh răng cũ. “Ngài là vị thần của âm nhạc, đúng chứ? Ngài sẽ nghe một bài hát tên là ‘Apollo Trừng phạt một Á thần nhỏ bé Còi cọc’ chứ? Tôi sẽ không. Nhưng ‘Apollo đánh bại Mẹ Đất và Cứu Vũ trụ Quái gở’… điều đó nghe có vẻ như một người đứng đầu bảng xếp hạng Billboard[1]!”

Apollo nhìn chằm chằm lên không trung, như thể mường tượng tên ông trên một mái cửa vào rạp hát. “Điều ngươi muốn chính xác là gì? Và ta thoát khỏi nó như thế nào?”

“Điều đầu tiên tôi cần: Lời khuyên.” Leo kéo căng vài sợi đây trên miệng của cái phễu. “Tôi muốn biết liệu kế hoạch của tôi sẽ có tác dụng.”

Leo giải thích điều cậu có trong đầu. cậu đã nhai cái ý tưởng vài ngày, kể từ khi Jason trở lại từ đáy đại dương và Leo bắt đầu nói chuyện với Nike.

Trước đây một vị thần nguyên thủy đã từng bị đánh bại, Kymopoleia đã nói với Jason. Ngươi biết ta nóiđến ai.

Những cuộc nói chuyện của Leo với Nike đã giúp cậu điều chỉnh kế hoạch, nhưng cậu vẫn muốn một ý kiến thứ hai từ một vị thần khác. Bởi vì, một khi Leo cam kết với bản thân mình, sẽ không thể quay lại.

Cậu nửa hy vọng Apollo sẽ phá lên cười và bảo cậu quên nó đi.

Thay vào đó, vị thần gật đầu trầm ngâm. “Ta sẽ cho ngươi lời khuyên này miễn phí. Ngươi có thể đánh bại Gaia theo cách ngươi miêu tả, tương tự với cách Ouranos bị đánh bại hàng niên kỷ trước. Tuy nhiên, bất cứ người phàm nào ở gần như thế sẽ tuyệt đối…” giọng Apollo ấp úng. “Ngươi đã làm cái gì đó?”

Leo nhìn xuống cái vật dụng kỳ cục trong hai tay mình. Những lớp dây đồng đỏ, giống như nhiều lớp của những sợi dây đàn ghi-ta, bắt chéo bên trong cái phễu. Những hàng đinh ghim nổi bật được điều khiển bởi những đòn bẩy bên ngoài cái phễu, thứ mà cố định một bản kim loại vuông với một loạt những tay quay.

“Ồ, đây…?” Đầu óc Leo chạy đua điên cuồng. Vật trông như một hộp nhạc gắn với một cái máy hát lỗi thời, nhưng nó là cái gì? một tấm thẻ thỏa thuận.

Artemis đã bảo cậu làm một cuộc trao đổi với Apollo.

Leo nhớ một câu chuyện những đứa trẻ ở Cabin Mười một từng khoe khoang: làm sao cha của chúng, Hermes, tránh được sự trừng phạt vì ăn trộm đàn bò thiêng của Apollo. Khi Hermes bị bắt, ông đã làm ra một nhạc cụ - cây đàn lia đầu tiên – và trao đổi nó với Apollo, người ngay lập tức tha thứ cho ông.

Vài ngày trước, Piper đề cập đến việc thấy cái động ở Pylos nơi Hermes giấu những con bò đó. Điều đó chắc hẳn khởi động tiềm thức của Leo. Thậm chí không có ý định, cậu đã làm ra một nhạc cụ, điều mà đại khái làm cậu ngạc nhiên, bởi vì cậu chẳng biết gì về âm nhạc.

“Ừm, à,” Leo nói, “Cái này đơn giả chỉ là dụng cụ đáng ngạc nhiên nhất!”

“Nó hoạt động như thế nào?” vị thần hỏi.

Câu hỏi hay, Leo nghĩ.

Cậu xoay tay nắm của những cái tay quay, hy vọng món đồ sẽ không phát nổ vào mặt cậu. Vài âm rõràng vang lên – bằng kim loại nhưng ấm áp. Leo kéo những cái đòn bẩy và bánh xe. Cậu nhận ra bài hát bật ra – cùng giai điệu buồn bã Calypso đã hát cho cậu nghe ở Ogygia về việc nhớ nhà và khao khát. Nhưng, qua những sợi dây của cái phễu đồng thau, giai điệu nghe thậm chí còn u sầu hơn, giống như một cái máy với một trái tim vỡ - cái cách mà Festus có lẽ phát ra tiếng nếu nó có thể hát.

Leo quên mất Apollo ở đó. Cậu chơi từ đầu đến cuối bài hát. Khi cậu dừng lại, đôi mắt cậu cay cay. Cậu gần như có thể ngửi thấy mùi bánh mì tươi nướng từ nhà bếp của Calypso. Cậu có thể nếm được nụ hôn duy nhất cô từng trao cho cậu.

Apopllo nhìn chằm chằm sợ hãi vào cái dụng cụ. “Ta phải có nó. Nó gọi là gì? Ngươi muốn gì cho nó?”

Leo có một bản năng đột ngột muốn giấu dụng cụ đi và giữ nó cho riêng mình. Nhưng cậu nuốt lại sựsầu muộn của mình. Cậu có một nhiệm vụ phải hoàn thành.

Calypso… Calypso cần cậu thành công. “Đây là Valdez-kỳ-diệu[2], dĩ nhiên!” Ngực cậu phập phồng thở hổn hển. “Nó hoạt động bởi, ừm, chuyển đổi cảm giác của ngài thành âm nhạc khi ngài kéo bánh răng. Mặc dù nó thực sự có ý nghĩa với tôi, một đứa con của Hephaestus, để sử dụng. Tôi không biết liệu tôi có thể -”

“Ta là thần của âm nhạc!” Apollo kêu. “Ta dĩ nhiên có thể tinh thông Valdez-kỳ-diệu. Ta phải! Nó là bổn phận của ta!”

“Vậy thì cùng làm một cuộc giao dịch thông minh nào, Chàng trai âm nhạc,” Leo nói. “Tôi trao cho ngài cái này; ngài đưa cho tôi y sĩ dược.”

“Ồ…” Apollo cắn cái môi thần thánh của mình. “À, ta thực sự không có y sĩ dược.”

“Tôi nghĩ ngài là vị thần của y học.”

“Phải, nhưng ta là thần của nhiều thứ! Thơ ca, âm nhạc, nhà Tiên tri Delphi –” Ông vỡ òa lên khóc nức nở và dùng nắm tay che miệng lại. “Xin lỗi. Ta ổn, ta ổn. Như ta nói, ta có nhiều phạm vi ảnh hưởng, ta có toàn bộ cỗ xe ‘thần mặt trời’, thứ mà ta thừa kế từ Helios. Vấn đề là, ta thích một bác sĩ đa khoa hơn. Đối với y sĩ dược, ngươi sẽ cần gặp một chuyên gia – người duy nhất duy nhất từng thành công chữa khỏi cái chết: con trai ta Asclepius, vị thần của các thầy thuốc.”

Trái tim Leo chìm xuống trong cơn choáng váng của mình. Điều cuối cùng họ cần là một cuộc tìm kiếm khác để tìm một vị thần khác người có lẽ sẽ đòi chiếc áo thun kỉ niệm của cậu hay Valdez-kỳ-diệu.

“thật là đáng xấu hổ, Apollo. Tôi đã hy vọng chúng ta có thể làm một cuộc giao dịch.” Leo xoay những cái đòn bẩy trên cái Valdez-kỳ-diệu của mình, phát ra một giai điệu thậm chí còn sầu thảm hơn.

“Ngừng lại!” Apollo khóc thét. “Nó quá hay! Ta sẽ chỉ đường cho ngươi đến chỗ Asclepius. hắn thực sự ở rất gần!”

“Sao ngài biết được ông ấy sẽ giúp bọn tôi? Bọn tôi chỉ có hai ngày đến khi Gaia thức giấc.”

“hắn ta sẽ giúp!” Apollo hứa hẹn. “Con trai ta rất hữu ích. Chỉ cần dùng tên ta cầu xin hắn. Ngươi sẽ tìm thấy hắn tại đền thờ cũ của ta ở Epidaurus.”

“Câu hỏi mẹo là gì?”

“À… ồ, không gì cả. Ngoại trừ, dĩ nhiên, hắn đang được bảo vệ.”

“Bảo vệ bởi cái gì?”

“Ta không biết!” Apollo dang hai tay một cách bất lực. “Ta chỉ biết Zeus đang giữ Asclepius trong vòng bảo vệ để hắn không thể chạy quanh trái đất làm con người sống lại. Lần đầu tiên Asclepius cứu sống người chết… à, hắn đã gây ra một trận om sòm kha khá. Đó là một câu chuyện dài. Nhưng ta chắc chắn ngươi có thể thuyết phục hắn giúp đỡ.”

“Điều này nghe không có vẻ giống một cuộc thỏa thuận lắm,” Leo nói. “Còn về nguyên liệu cuối cùng – lời nguyền Delos? Nó là gì?”

Apollo nhìn cái Valdez-kỳ-diệu một cách thèm khát. Leo lo lắng vị thần có thể cướp lấy nó, và làm sao Leo ngăn ông được? Làm nổ vị thần mặt trời với lửa có sẽ sẽ không hiệu quả mấy.

“Ta có thể giao nguyên liệu cuối cùng cho ngươi,” Apollo nói. “Sau đó ngươi sẽ có mọi thứ ngươi cần để Asclepius pha chế dược.”

Leo chơi một đoạn khác. “Tôi không biết. Trao đổi cái Valdez-kỳ-diệu này cho lời nguyền Delos –”

“Nó không thực sự là một lời nguyền! Nhìn đây…” Apollo chạy nhanh tới một đám hoa dại gần nhất và hái một bông hoa vàng từ một khe nứt giữa những tảng đá. “Đây là lời nguyền Delos.”

Leo nhìn chằm chằm nó. “một bông cúc bị nguyền?”

Apollo thở dài bực tức. “Nó chỉ là một biệt danh. Khi mẹ ta, Leto, chuẩn bị sinh Artemis và ta, Hera giận dữ, bởi vì Zeus lại lừa dối bà ấy. Vì thế bà đi đến từng vùng đất rộng lớn trên trái đất. Bà buộc những linh hồn tự nhiên ở mỗi nơi phải hứa là đuổi mẹ ta đi để bà không thể sinh nở ở bất cứ đâu.”

“Nghe có vẻ như điều Hera có thể làm.”

“Ta biết, đúng chứ? Dù sao, Hera đã yêu cầu những lời hứa từ mỗi vùng đất mà được gắn với đất liền – nhưng không từ Delos, bởi vì khi đó Delos là một hòn đảo trôi nổi. Những linh hồn tự nhiên Delos chào đón mẹ ta. Bà ấy sinh ra em gái và ta, và hòn đảo vui mừng trở thành ngôi nhà thiêng mới của chúng ta nó phủ lên mình những bông hoa vàng nhỏ này. Những bông hoa là một lời ban phước, bởi vì chúng ta tuyệt vời. Nhưng chúng cũng tượng trưng cho một lời nguyền, bởi vì từ khi chúng ta được sinh ra Delos bắt nguồn tại nơi này và không thể trôi dạt trên đại dương nữa. Đó là lý do những bông cúc vàng được gọi là lời nguyền Delos.”

“Vậy chính tôi có thể chỉ cần hái một bông cúc và rời đi.”

“không, không! không dành cho loại thuốc trong đầu ngươi. Loài hoa này chỉ được hái bởi em gái ta hoặc ta. Vậy ngươi nói gì, á thần? Đường đến chỗ Asclepius và nguyên liệu pháp thuật cuối cùng của ngươi đổi lấy nhạc cụ mới đó – chúng ta có một cuộc thỏa thuận chứ?”

Leo ghét phải trao đi một Valdez-kỳ-diệu hoàn toàn tốt cho một bông hoa dại, nhưng cậu thấy khôngcòn lựa chọn khác. “Ngài tiến hành một cuộc mặc cả khó khăn, Chàng trai âm nhạc.”

Họ trao đổi.

“Tuyệt vời!” Apollo xoay những cái đòn bẩy của Valdez-kỳ-diệu, thứ mà tạo một âm thanh như mộtđộng cơ ô tô vào một buổi sáng lạnh lẽo. “Ừm… có lẽ cần một chút tập luyện, nhưng ta sẽ đạt được! Giờ cùng tìm các bạn của ngươi. Các ngươi rời đi càng sớm, càng tốt!”

Hazel và Frank chờ họ ở bến tàu Delos. Artemis không có trong tầm nhìn.

Khi Leo quay sang Apollo để tạm biệt, vị thần cũng biến mất.

“Chàng trai,” Leo lẩm bẩm, “ông ấy thực sự rất nóng lòng tập luyện cái Valdez-kỳ-diệu của mình.”

“Cái gì của ông ấy?” Hazel hỏi.

Leo kể cho họ nghe về sở thích mới của cậu như là một nhà phát minh những cái phễu âm nhạc thiên tài.

Frank gãi đầu. “Và đổi lại cậu có một bông cúc?”

“Nó là nguyên liệu cuối cùng để chữa cái chết, Trương. Nó là một bông cúc tuyệt vời! Các cậu thì sao? Học được bất cứ điều gì từ Artemis?”

“không may, vâng.” Hazel nhìn chằm chằm qua mặt nước, nơi Argo II lắc lư tại mỏ neo. “Artemis biết rất nhiều về các vũ khí tên lửa. Bà ấy nói với bọn em Octavian đã đặt hàng vài… điều ngạc nhiên cho Trại Con Lai. anh ta dùng hầu hết của cải của quân đoàn để mua sắm những Cyclops-xây dựng súng bắn đá.

“Ôi, không, không súng bắn đá!” Leo nói. “Và, một cái súng bắn đá là gì?”

Frank cau có. “Cậu tạo ra máy móc. Làm thế nào cậu không biết một cái máy bắn đá là gì? Nõ chỉ là một cái súng cao su lớn nhất, tồi tệ nhất từng dùng bởi đội quân La Mã.”

“Tốt,” Leo nói. “Nhưng máy bắn đá là một cái tên ngu ngốc. Họ nên gọi chúng là Valdez-ném[3].”

Hazel trợn mắt. “Leo, điều này nghiêm túc. Nếu Artemis đúng, sáu cỗ máy nào sẽ được lăn đến Long Island vào tối ngày mai. Đó là điều Octavian đang chờ đợi. Vào bình minh ngày một tháng Tám, anh ta sẽ có đủ hỏa lực để tiêu diệt hoàn toàn Trại Con Lai mà không có một người La Mã thương vong nào. anh ta nghĩ điều đó sẽ biến anh ta thành một anh hùng.

Frank lẩm bẩm một lời nguyền tiếng La-tinh. “Ngoại trừ cậu ta cũng triệu hồi rất nhiều quái vật ‘đồng minh’ đến nỗi quân đoàn hoàn toàn bị bao vây bởi những nhân mã hoang dã, những lũ người đầu chó cynocephalus, và ai biết còn gì khác. Ngay khi quân đoàn tiêu diệt Trại Con Lai, những con quái vật sẽquay sang Octavian và tiêu diệt quân đoàn.”

“Và sau đó Gaia trở dậy,” Leo nói. “Và những thứ tồi tệ xảy ra.”

Trong đầu cậu, những bánh răng quay khi thông tin mới nhắp vào chỗ. “Được rồi… điều này thậm chí chỉ làm kế hoạch của tớ thêm quan trọng hơn. một khi chúng ta có được y sĩ dược, tớ sẽ cần sự giúp đỡ của các cậu. Cả hai cậu.”

Frank liếc nhìn bông cúc vàng bị nguyền rủa lo lắng. “Loại giúp đỡ nào?”

Leo kể cho họ nghe kế hoạch của cậu. Cậu càng nói nhiều, họ càng trông choáng váng, nhưng khi cậu nói xong không ai bảo cậu bị điên. một giọt nước mắt lấp lánh trên má Hazel.

“Nó phải theo cách này,” Leo nói. “Nike đã xác nhận nó. Apollo đã xác nhận nó. Những người khác sẽkhông bao giờ chấp nhận nó, nhưng hai cậu… hai cậu là những người La Mã. Đó là lý do tại sao tớ muốn hai cậu đi đến Delos với tớ. Các cậu có toàn bộ đồ hiến tế - làm nghĩa vụ của các cậu, nhảy lên trên thanh kiếm của cậu[4].”

Frank khụt khịt. “Tớ nghĩ ý cậu là tự tử[5].”

“Bất cứ thứ gì,” Leo nói. “Cậu biết điều này phải là câu trả lời."

“Leo…” Frank nghẹn ngào.

Bản thân Leo muốn khóc như một cái Valdez-kỳ-diệu, nhưng cậu cố giữ bình tình, “Này, anh bạn to lớn, tớ đang trông cậy vào cậu. Nhớ cậu đã nói gì với tớ về cuộc trò chuyện với Mars chứ? Cha cậu nói cậu phải tiến lên, đúng chứ? Cậu phải thực hiện lời kêu gọi không ai khác sẵn sàng làm.”

Hoặc cuộc chiến sẽ đi sang bên,” Frank nhớ lại. “Nhưng vẫn –”

“Và Hazel,” Leo nói. “Màn Sương ma thuật Điên rồ Hazel, em phải che giấu cho anh. Em là người duy nhất có thể. Ông cố ngoại Sammy của anh nhìn thấy em đặc biệt như thế nào. Ông ấy chúc phúc cho anh khi anh là một đứa bé, bởi vì anh nghĩ bằng cách nào đó ông biết em sẽ trở về và giúp đỡ anh. Toàn bộ cuộc sống của chúng ta, người bạn của anh, chúng được dẫn dắt đến điều này.”

“Ôi, Leo…” Khi đó cô thực sự khóc òa lên. cô tóm lấy cậu và ôm chầm cậu, điều mà thật ngọt ngào đến khi Frank cũng bắt đầu khóc và ôm lấy hai người bọn họ trong hai cánh tay cậu.

Điều đó hơi lạ lùng một chút.

“Được rồi, à…” Leo nhẹ nhàng giải thoát bản thân. “Vậy chúng ta đồng ý rồi chứ?”

“Tớ ghét kế hoạch này,” Frank nói.

“Em căm thù nó,” Hazel nói.

“Hãy nghĩ về tớ cảm thấy như thế nào,” Leo nói. “Nhưng các cậu biết nó là cú ăn may tốt nhất của chúng ta.”

không ai trong bọn họ tranh luận. Leo cơ hồ mong họ làm thế.

“Cùng trở lại tàu nào,” cậu nói. “Chúng ta có một vị thần thầy thuốc để tìm kiếm.”

Chú thích

[1] Billboard chart-topper: bảng xếp hạng âm nhạc

[2] Nguyên văn Valdezinator

[3] Valdezapults viết lại của từ catapults (có nghĩa là máy ném đá), là một từ có gốc La-tinh “catapulta” với “kata” có nghĩa là “xuống dưới”, “pulta” có nghĩa là “tung, ném”

[4, 5] Câu của Leo “jumping on your sword”, Frank sửa lại “falling on your sword”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện