Rồi một trong ba chiếc xe nâng bật dậy, Leo nhận ra nó giống hình dáng của một con người với kích th. "Đã bảo với mày là không có gì mà," cái vật đó gầm lên. Giọng nói quá trầm và hung dữ để là một con người.

Một trong các hình dáng khác chuyển động, và phát ra giọng của Piper. "Leo, cứu tớ! Cứu..." Rồi giọng nói lại biến đổi thành tiếng càu nhàu của một người đàn ông. "Chà, chẳng có ai ở ngoài kia. Chẳng có đứa á thần nào lại có thể im lặng đến thế, nhỉ?"

Con quái vật đầu tiên tặc lưỡi. "Có lẽ là trốn mất rồi, nếu nó biết điều đó là tốt cho nó. Hoặc đứa con gái đang nói dối về á thần thứ ba. Hãy bắt đầu nấu nướng nào."

Tách. Một ngọn lửa màu cam tươi kêu xèo xèo hiện ra – một ngọn lửa pháo sáng – và Leo nhất thời không thấy gì cả. Cậu thụp người xuống đằng sau một cái cần trục cho đến khi các vết lốm đốm trong mắt tan đi. Rồi cậu lại liếc nhìn thêm lần nữa và nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng mà thậm chí ngay cả Dì Callida cũng không thể tưởng tượng ra.

Hai vật nhỏ đang treo lủng lẳng trên đầu các cần trục không phải là máy móc. Đó là Jason và Piper. Cả hai đều bị treo ngược xuống, bị buộc chặt lại ở mắt cá chân và bị quấn bằng dây xích đến tận cổ họ. Piper đang lắc lư lung tung, cố tự thoát ra. Cô ấy bị bịt miệng lại, nhưng ít nhất cô ấy vẫn còn sống. Jason trông không ổn lắm. Cậu ấy bị treo lên bất động, mắt mở to. Một chỗ sưng đỏ có kích thước bằng một quả táo phồng lên phía trên lông mày trái của cậu.

Trên băng chuyền, phần đáy của một chiếc xe bán tải chưa hoàn tất được dùng làm lò lửa. Ngọn pháo sáng được nhóm lên là một hỗn hợp các bánh xe và gỗ mà dựa mùi của chúng, chắc là đã được nhúng dầu hỏa. Một cái cọc kim loại lớn được treo ngang phía trên ngọn lửa – một cái que xiên, Leo nhận ra, điều đó nghĩa là đây là lửa dùng để nấu nướng.

Điều đáng kinh sợ nhất chính là những tên đầu bếp.

Xe hơi Monocle: cái logo một con mắt đỏ đó. Sao Leo lại không đoán ra được nhỉ? Ba sinh vật khổng lồ đang tụ tập quanh ngọn lửa. Hai tên đang đứng, cho than vào lửa. Tên to lớn nhất đang cúi người quay lưng về phía Leo. Hai tên đối mặt với cậu, mỗi tên cao ba mét, với các cơ bắp rắn chắc, lông lá và làn da ửng đỏ trong ánh lửa. Một trong số ba tên quái vật mặc một cái khố làm bằng các vòng kim loại xâu vào nhau, trông không thực sự thoải mái cho lắm. Tên kia mặc một chiếc áo choàng toga sờn rách tả tơi được làm từ sợi thủy tinh cách điện, cũng chẳng phải là lựa chọn hàng đầu của Leo cho tủ quần áo của. Ngoài ra, hai tên quái vật đó có thể là anh em song sinh. Mỗi tên đều có một khuôn mặt hung ác với một con mắt duy nhất ở giữa trán. Những tên đầu bếp đó chính là các Cyclops.

Đôi chân Leo bắt đầu run rẩy. Cậu đã nhìn thấy một vài thứ kỳ lạ trước đây – các tên tinh linh bão, các vị thần có cánh và một con rồng bằng kim loại thích sốt Tabasco. Nhưng lần này thì khác hẳn. Đây chính là các con quái vật có thật, bằng da bằng thịt, cao ba mét, những kẻ muốn dùng các bạn cậu làm bữa tối.

Cậu quá sợ đến nỗi không thể nghĩ được điều gì. Giá mà cậu có Festus. Cậu có thể dùng một con rồng dài mười tám mét phun ra lửa vào lúc này. Nhưng tất cả những gì cậu có được đó là một dây thắt lưng đồ nghề và một cái ba lô. Cái búa tạ nặng hơn một cân của cậu trông cực kỳ nhỏ bé khi so sánh với mấy tên Cyclops.

Đây chính là những gì mà người đàn bà đất đang ngủ đó đã nói. Bà ta muốn Leo rời đi và để mặc các bạn mình đi vào chỗ chết.

Điều đó khiến cậu quyết định. Không đời nào Leo để người đàn bà đất đó khiến cho cậu cảm thấy bất lực – không bao giờ nữa. Leo thả cái ba lô của mình xuống và nhẹ nhàng kéo khóa.

Tên Cyclops với cái khố bằng móc xích bước về phía Piper, người đang quẫy đạp và cố cụng đầu vào mắt hắn ta. "Con lấy giẻ trong miệng của con bé ra được không? Con thích nghe tiếng chúng gào thét."

Câu hỏi được đưa ra cho tên Cyclops thứ ba, hình như là tên cầm đầu. Tên đang cúi người xuống đó càu nhàu đáp lại, và tên mặc khố đã lôi giẻ khỏi miệng Piper.

Cô không gào thét. Cố hít thật sâu như thể cô đang cố giữ cho mình bình tĩnh.

Trong lúc đó, Leo tìm được thứ cậu muốn trong ba lô: một đống các thiết bị điều khiển từ xa bé tí tẹo mà cậu đã lấy từ Boong-ke 9. Ít nhất cậu hy vọng đó chính là chúng. Thật dễ để tìm được bảng bảo trò của cánh tay robot. Cậu lấy ra một cái tua vít từ dây thắt lưng đồ nghề và bắt đầu bắt tay vào việc, nhưng cậu sẽ phải làm thật chậm. Tên Cyclops đứng đầu cách cậu có sáu mét. Các con quái vật hiển nhiên là có các giác quan rất tốt. Việc thực hiện kế hoạch của cậu mà không phát ra bất cứ tiếng động nào dường như là bất khả thi, nhưng cậu không có nhiều lựa chọn.

Tên Cyclops mặc chiếc áo choàng toga cời ngọn lửa đang cháy dữ dội và khói đen độc hại cuồn cuộn bốc lên phía trần nhà. Anh bạn mặc khố của hắn ta thì nhìntrừng vào Piper, chờ cô làm gì đó để giải trí. "Hét lên đi, cô gái! Ta thích tiếng hét đầy hài hước!"

Cuối cùng Piper cũng lên tiếng, giọng cô thật bình tĩnh và biết điều như đang khiển trách một chú chó con nghịch ngợm. "Ồ, ông Cyclops, ông không muốn giết chúng tôi đâu. Sẽ tốt hơn nhiều nếu ông thả chúng tôi đi."

Tên mặc khố gãi gãi cái đầu xấu xí của mình. Hắn ta quay sang tên đồng bọn mặc chiếc áo choàng toga bằng sợi thủy tinh. "Con bé khá là xinh, Torque. Có lẽ tao nên thả con bé đi."

Torque, tên Cyclops mặc chiếc áo choàng toga gầm lên. "Tao nhìn thấy con bé đầu tiên, Sump. Tao sẽ là người thả nó đi!"

Sump và Torque bắt đầu tranh cãi, nhưng tên Cyclops thứ ba đứng dậy và hét lớn, "Mấy thằng ngu!"

Leo sém chút nữa đánh rơi cái tua vít. Tên Cyclops thứ ba là một phụ nữ. Ả cao hơn Torque và Sump vài phân và thậm chí còn lực lưỡng hơn. Ả ta mặc một cái lều làm từ các vòng kim loại được cắt giống hệt như một trong những chiếc áo thụng mà bà cô Rosa keo kiệt của Leo từng mặc. Họ đã gọi cái đó là gò nhó – muumuu? đúng thế, quý bà Cyclops đó mặc một chiếc muumuu bằng vòng kim loại. Mái tóc đen nhờn của ả được tết thành bím và kết lại bằng những sợi dây đồng và các vòng đậm kim loại. Mũi miệng của ả dày cộm và thoi mạnh vào nhau, như thể ả ta dành thời gian rảnh mà nận mặt mình vào các bức tường; nhưng con mắt duy nhất của ả ánh lên sự thông minh độc ác.

Người phụ nữ Cyclops đó khềnh khàng bước ngang qua Sump và đẩy hắn ta ra một bên, hất hắn lên phía trên một băng chuyền. Torque nhanh chóng lùi lại.

"Con bé này là con của Venus," quý bà Cyclops hầm hừ. "Nó đang sử dụng giọng nói mê hoặc với các ngươi."

Piper lại nói tiếp, "Làm ơn đi, thưa bà..."

"Rarr!" Quý bà Cyclops tóm lấy eo Piper. "Đừng cố dỗ ngọt ta, cô gái! Ta là Ma Gasket! Ta đã ăn thịt những người hùng còn cứng đầu hơn các ngươi trong bữa trưa của ta đấy!"

Leo sợ rằng ả sẽ bóp chết Piper, nhưng Ma Gasket đã thả tay ra và để cho cô lắc lư với sợi dây xích đang quấn quanh người cô. Rồi ả bắt đầu gào lên với Sump rằng hắn ta ngu ngốc như thế nào.

Hai bàn tay Leo tăng tốc. Cậu quấn các mạch điện và bật các công tắc, hầu như không về việc mình đang làm gì. Cậu hoàn tất việc gắn thiết bị điều khiển. Rồi cậu bò lên cánh tay robot kế tiếp trong khi các tên Cyclops đang nói chuyện.

"... Ăn cô ta cuối cùng nhé, Ma?" Sump nói.

"Thằng ngu!" Ma Gasket gào lên, và Leo nhận ra rằng hai tên Sump và Torque ắt là con trai ả ta. Nếu thế, sự xấu xí rõ ràng được di truyền trong một gia đình. "Ta nên ném các ngươi ra đường khi các ngươi còn là những đứa bé, như con cái của các Cyclops đích thực. Các ngươi có thể đã học được một vài kỹ năng hữu ích. Ta nguyền rủa trái tim mềm yếu của ta đã khiến ta giữ các ngươi lại!"

"Trái tim mềm yếu?" Torque lầm bầm.

"Có chuyện gì với điều đó sao hả, đồ vô ơn?"

"Không có gì, Ma. Mẹ nói mẹ có một trái tim mềm yếu. Bọn con phải làm mọi việc cho mẹ, nuôi mẹ, giũa móng tay cho mẹ..."

"Và mày nên biết ơn về điều đó!" Ma Gasket gầm lên. "Giờ thì cho than vào, Torque! Còn Sum, thằng ngu, cái thùng salsa(10) của ta ở trong một nhà xưởng khác. Đừng nói với ta là ngươi trông đợi ta sẽ ăn các tên á thần này mà không có salsa nhé!"

"Đúng vậy, Ma," Sump nói. "Ý con là, không, Ma. Ý con là..."

"Đi lấy nó ngay cho ta!" Ma Gasket nhấc một khung gầm xe bán tải gần đó lên và đánh mạnh xuống đầu tên Sump. Sump sụm người quỵ xuống. Leo chắc mẩm là cú đánh đó sẽ giết chết hắn ta, nhưng không, Sump hình như đã bị đánh nhiều lần bằng xe bán tải. Hắn ta đẩy khung gầm ra khỏi đầu rồi lảo đảo đứng dậy và chạy khỏi nhà xưởng để lấy món salsa về.

Đến lúc rồi, Leo nghĩ. Khi chúng đã bị tách ra.

Cậu hoàn tất việc quấn dây điện cho cỗ máy thứ hai và di chuyển về phía cái thứ ba. Khi cậu lao tới giữa các cánh tay robot, các tên Cyclops không nhìn thấy cậu, nhưng Piper thì ngược lại. Nét mặt cô chuyển từ sợ hãi sang hoài nghi, và rồi cô há hốc miệng.

Ma Gasket quay về phía cô. "Có chuyện gì thế, cô nhóc? Quá hoảng sợ vì ta sẽ bẻ gãy cô sao?"

May thay, Piper là một người lanh lợi. C không nhìn Leo và nói, "Tôi nghĩ đó là những cái xương sườn của tôi, thưa bà. Nếu xương của tôi bị vỡ, tôi sẽ có vị rất khủng khiếp."

Ma Gasket cười rú lên. "Nói dối nghe được đấy. Tên người hùng mới nhất chúng ta ăn thịt – nhớ nó không, Torque? Con trai của Mercury, phải không nhỉ?"

"Đúng thế, Ma," Torque nói. "Rất ngon. Nhưng hơi dai một chút."

"Hắn ta cũng đã cố lừa bọn ta như thế. Nói rằng hắn ta đang uống thuốc. Nhưng hắn ta có vị thật tuyệt!"

"Có vị như thịt cừu," Torque nhớ lại. "Áo sơ mi màu tía. Nói tiếng Latinh. Đúng thế, hơi dai, nhưng mà ngon."

Những ngón tay của Leo khựng lại trên bảng bảo trò. Hình như Piper cũng đang nghĩ y như cậu, và cô ấy hỏi, "Áo sơ mi màu tía? Tiếng Latinh?"

"Ăn ngon đấy," Ma Gasket nói đầy trìu mến. "Vấn đề là nhóc à, chúng ta không ngốc như mọi người vẫn nghĩ! Chúng ta không bị lừa bởi những mánh lới ngu ngốc và mấy câu khó hiểu đó, không phải khi chúng ta là các Cyclops phương bắc."

Leo buộc mình quay trở lại với công việc, nhưng đầu óc cậu đang đẩy nhanh việc suy nghĩ. Một đứa trẻ nói tiếng Latinh đã bị bắt ở đây – mặc áo sơ mi màu tía giống Jason sao? Cậu không biết điều đó có nghĩa là gì, nhưng cậu phải để việc chất vấn lại cho Piper. Nếu cậu có được bất cứ cơ hội nào để đánh bại những tên quái vật này, cậu phải hành động thật nhanh trước khi tên Sump đó quay trở lại với món salsa.

Cậu nhìn lên một khối máy móc được treo ngay phía trên chỗ cắm trại của các tên Cyclops. Cậu ước gì mình có thể sử dụng nó – nó sẽ là một vũ khí có sức công phá. Nhưng cần trục giữ nó lại nằm đối diện với băng chuyền. Leo sẽ không thể nào qua được bên đó mà không bị phát hiện, và ngoài ra, cậu không còn nhiều thời gian.

Phần cuối cùng trong kế hoạch của cậu là phần đòi hỏi phải tinh tế nhất. Từ dây thắt lưng đồ nghề, cậu lấy ra vài sợi dây điện, một thiết bị tiếp hợp sóng radio và một cái tua vít nhỏ, sau đó cậu bắt tay vào tạo ra một cái điều khiển tổng quát. Lần đầu tiên, cậu thầm nói cám ơn với cha cậu – thần Hephaestus – về chiếc dây thắt lưng đồ nghề ma thuật này. Hãy giúp con thoát khỏi đây, cậu cầu nguyện, và có lẽ cha không phải là một tên khốn.

Piper vẫn đang nói chuyện, cô khen ng"Ồ, tôi đã từng nghe kể về các Cyclops phương bắc!" Leo cho rằng điều đó thật ngớ ngẩn, nhưng cô ấy nói nghe có vẻ thuyết phục. "Tôi chưa bao giờ biết mọi người lại to lớn và thông minh đến thế này!"

"Lời tâng bốc đó cũng chả hiệu quả đâu," Ma Gasket nói, mặc dầu giọng ả nghe khá hài lòng. "Điều đó chính xác, các ngươi sẽ là bữa ăn sáng cho các Cyclops giỏi nhất ở quanh đây."

"Nhưng chẳng phải các Cyclops đều là người giỏi giang sao?" Piper hỏi. "Tôi nghĩ các người đã chế tạo vũ khí cho các vị thần."

"Ối chà! Ta rất giỏi. Giỏi ăn thịt con người. Giỏi đánh đấm. Và giỏi trong việc tạo ra mọi thứ, đúng thế, nhưng không phải dành cho các vị thần. Các anh họ của bọn ta, các Cyclops lớn tuổi hơn, họ đã làm điều đó, đúng thế. Tất cả họ đều to lớn và hùng mạnh và họ lớn hơn bọn ta tới vài ngàn tuổi. Rồi đến các anh em họ miền nam của ta, sống trên các hòn đảo và chăn cừu. Toàn một lũ ngốc! Nhưng chúng ta là các Cyclops Hyperborean, thị tộc phương bắc, chúng ta là người giỏi nhất! Sáng lập ra hãng Xe hơi Monocle trong nhà máy cũ này – các món vũ khí, áo giáp, xe ngựa chiến, những chiếc SUV có hiệu suất tốt nhất! Và rồi – ối chà! Bị buộc phải đóng cửa. Sa thải phần lớn bộ tộc của bọn ta. Cuộc chiến diễn ra quá nhanh. Các thần Titan bị bại trận. Chẳng tốt lành gì cả! Không ai cần thêm vũ khí của Cyclops."

"Ôi, không," Piper nói đầy cảm thông. "Tôi chắc các người hẳn đã chế ra được một vài vũ khí tuyệt vời."

Torque cười toe toét. "Búa chiến kêu cọt kẹt!" Hắn ta nhấc một cái cột lớn với một cái hộp kim loại trông giống đàn xếp ở phía cuối. Hắn giã mạnh xuống nền nhà và lớp xi măng nứt ra, kèm theo đó là một âm thanh nghe giống hệt con vịt cao su lớn nhất thế giới vừa mới dậm mạnh chân xuống.

"Quá tuyệt," Piper nói.

Torque trông hài lòng. "Không hay ho bằng cây rìu phát nổ, nhưng cái này có thể sử dụng được hơn một lần."

"Tôi có thể nhìn nó không?" Piper hỏi. "Nếu ông có thể thả hai tay của tôi..."

Torque hăm hở bước lên trước, nhưng Ma Gasket nói, "Thằng ngu! Cô ta lại đang lừa gạt mày lần nữa. Nói thế là đủ rồi! Giết thằng nhóc trước khi nó chết nào. Ta thích thịt của ta phải tươi."

Không! Các ngón tay của Leo làm như bay, gắn kết dây điện vào cá điều khiển. Chỉ một vài phút nữa thôi!

"Này, chờ đã," Piper nói, cố thu hút sự chú ý của mấy tên Cyclops. "Này, liệu tôi có thể hỏi..."

Các dây điện lóe sáng trong tay Leo. Mấy tên Cyclops khựng lại và quay về phía cậu. Rồi tên Torque nhấc một chiếc bán tải lên và ném về phía cậu.

Leo lăn tròn khi chiếc xe đè bẹp cỗ máy. Chậm nửa giây thôi, cậu sẽ bị nghiến nát.

Cậu đứng dậy, và Ma Gasket nhìn thấy cậu. Ả hét lớn, "Torque, mày là một sai lầm thảm hại của một Cyclops, bắt lấy nó!"

Torque lao về phía cậu. Leo điên cuồng gắn chốt vào cái điều khiển tự chế của cậu.

Torque ở cách cậu mười lăm mét. Sáu mét.

Và rồi cánh tay robot đầu tiên kêu vù vù, hoạt động. Cái vấu kim loại màu vàng nặng ba tấn quật vào lưng tên Cyclops mạnh đến nỗi hắn ta ngã dập mặt xuống đất. Trước khi Torque có thể hồi phục, cánh tay robot đã tóm được một chân của hắn ta và ném thẳng về phía trước.

"ÁAAAAA!" Torque phóng như tên lửa vào trong bóng tối. Trần nhà tối mịt và quá cao để biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, nhưng xét về tiếng kêu chói tai của kim loại, Leo đoán tên Cyclops đó đã đâm sầm vào các cột dầm đỡ.

Tên Torque đó không bao giờ quay trở lại. Thay vào đó, một đám bụi vàng rơi như mưa xuống sàn nhà. Torque đã bị phân hủy.

Ma Gasket sửng sốt nhìn chằm chằm vào Leo. "Con trai ta... Ngươi... Ngươi..."

Vừa mới nhắc đến, tên Sump lặc lè tiến về phía ánh lửa với một thùng salsa. "Mẹ, con lấy được loại cực cay..."

Hắn ta không bao giờ còn kết thúc được câu nói của mình nữa. Leo quay một cái then trên bảng điều khiển, và cánh tay robot thứ hai đánh mạnh vào ngực tên Sump. Thùng salsa nổ tung như piñata(11) và tên Sump bay về phía sau, rơi ngay vào phía dưới đế cỗ máy thứ ba của Leo. Tên Sump không bị đâm sầm vào khung gầm xe, nhưng hắn ta không tài nào thoát được các cánh tay robot có thể giáng một lực nặng chừng bốn tấn rưỡi. Cánh tay thứ ba quật hắn ta xuống sàn mạnh đến nỗi hắn nổ tung thành bụi như một bao bột mì bị vỡ.

Hai tên Cyclops đã ngã xuống. Leo bắt đầu cảm thấy mình như Chỉ huy Dây Thắt lưng Đồ nghề khi Ma Gasket nhìn cậu trân trân. Ả nắm lấy cánh tay robot gần nhất và giật bung nó ra khỏi đế cột với một tiếng rống cực kỳ giận dữ. "Ngươi dám đập con trai ta! Chỉ có ta mới có thể đập chúng!"

Leo nhấn nút, và hai cánh tay robot còn lại đồng loạt vung lên. Ma Gasket tóm được cánh tay thứ nhất và xé toạt nó ra làm hai. Cánh tay thứ hai đánh mạnh vào đầu ả ta, nhưng điều đó chỉ khiến ả càng điên tiết. Ả tóm lấy nó bằng bàn kẹp, giật nó ra và vụt nó như một cây gậy bóng chày. Cú vụt đó chỉ cách Piper và Jason vài phân. Rồi Ma Gasket thả nó bay thẳng về phía Leo. Cậu hét lớn và lăn sang một bên khi nó đánh đổ cỗ máy kế bên cậu.

Leo bắt đầu nhận ra rằng một bà mẹ Cyclops giận dữ không phải là đối tượng mà bạn muốn đấu lại với một cái điều khiển tổng quát và một cái tua vít. Tương lai của Chỉ huy Dây Thắt lưng Đồ nghề có vẻ như không hấp dẫn cho lắm.

Giờ ả đang đứng cách cậu sáu mét, kế bên đống lửa. Hai nắm tay ả ta siết chặt, hàm răng nhe ra. Ả trông lố bịch trong bộ muumuu làm bằng vòng kim loại và bím tóc bóng nhẫy – nhưng với cái nhìn đằng đằng sát khí từ đôi mắt đỏ to cộ của ả và sự thật rằng ả ta cao đến sáu mét, thì Leo chẳng thể nào cười nổi.

"Còn trò nào nữa không hả, tên á thần kia?" Ma Gasket gặng hỏi.

Leo ngước nhìn lên. Khối máy được treo trên sợi xích – giá như cậu có đủ thời gian để lắp ráp nó. Giá như cậu có thể làm cho Ma Gasket bước tới thêm một bước nữa. Bản thân sợi dây xích... thứ gắn kết với khối máy móc... Leo lẽ ra không thể nhìn thấy nó, đặc biệt từ phía xa bên dưới này, nhưng các giác quan mách bảo rằng nó bị lờn rồi.

"Ờ, đúng thế, ta còn rất nhiều trò!" Leo đưa cái điều khiển trong tay cậu lên cao. "Bước thêm một bước nữa, ta sẽ tiêu diệt ngươi với lửa đấy!"

Ma Gasket cười phá lên. "Ngươi sẽ làm được sao? Các Cyclops miễn dịch với lửa, đồ ngốc. Nhưng nếu ngươi muốn chơi với lửa, hãy để ta giúp!"

Ả vốc một đống than đỏ rực bằng hai bàn tay trần và ném chúng về phía Leo. Chúng rơi xuống quanh chân cậu.

"Ngươi đã ném hụt," cậu nói với sự hoài nghi. Rồi Ma Gasket cười toe toét và nhấc một cái thùng được đặt kế bên chiếc xe bán t. Leo chỉ có đủ thời gian để đọc chữ được in bằng khuôn tô ở thành thùng – DẦU HỎA – trước khi Ma Gasket ném nó. Cái thùng vỡ ra trên sàn nhà phía trước chỗ cậu đứng, chất lỏng nhẹ chứa trong nó lan đi khắp nơi.

Các viên than bắt lửa. Leo nhắm mắt lại, và Piper thì hét lớn, "Không!"

Một cơn bão lửa bùng lên xung quanh cậu. Khi Leo mở mắt ra, cậu đang được bao phủ bởi các ngọn lửa đang xoáy tít trên không cao đến sáu mét.

Ma Gasket cười đinh tai nhức óc vì thích thú, nhưng Leo đã không mang đến cho ngọn lửa bất cứ nguyên liệu bắt cháy nào. Dầu hỏa cháy sạch, ngọn lửa dần chỉ còn những đốm nhỏ trên sàn nhà.

Piper há hốc miệng. "Leo?"

Ma Gasket trông rất ngạc nhiên. "Ngươi còn sống?" Rồi ả bước tới trước một bước, vào đúng ngay nơi Leo muốn. "Ngươi là ai?"

"Con trai thần Hephaestus," Leo nói. "Và ta cảnh cáo ngươi rằng ta sẽ dùng lửa tiêu diệt ngươi."

Cậu chĩa một ngón tay vào khoảng không và tập trung suy nghĩ. Cậu chưa bao giờ thử làm bất cứ điều gì quá tập trung và đòi hỏi phải suy nghĩ nhiều – nhưng cậu đã bắn ra các tia lửa trắng vào sợi xích đang treo khối máy phía trên đầu ả Cyclops – nhắm ngay vào mắt xích trông yếu hơn các mắt còn lại.

Ngọn lửa tắt ngóm. Chẳng có gì xảy ra. Ma Gasket cười lớn. "Thật ấn tượng, con trai của Hephaestus. Đã thật nhiều thiên niên kỷ ta mới thấy lại một người lửa. Ngươi sẽ là món khai vị ngon tuyệt của ta!"

Dây xích kêu tách một cái – đó là mắt xích duy nhất bị đốt cháy dưới điểm dung sai – và động cơ kia rơi xuống, chết chóc và cực kỳ tĩnh lặng.

"Ta không nghĩ thế," Leo nói.

Ma Gasket thậm chí còn không có đủ thời gian để ngước lên nhìn.

Rầm! Không còn Cyclops đâu cả – chỉ còn sót lại một đống bụi bên dưới một khối máy nặng năm tấn.

"Không miễn dịch được với các động cơ, ừ hử?" Leo nói. "Lêu, lêu!"

Rồi cậu quỵ xuống, đầu cậu ong ong. Sau một vài phút, cậu ng thấy Piper đang gọi mình.

"Leo! Cậu có sao không? Cậu có thể di chuyển không?"

Cậu loạng choạng đứng dậy. Cậu chưa bao giờ thử triệu hồi ngọn lửa nóng như thế trước đây, và nó làm cho cậu hoàn toàn kiệt sức.

Cậu phải mất một lúc lâu nữa mới đưa được Piper ra khỏi các sợi xích. Rồi họ cùng nhau hạ Jason, người hiện vẫn đang bất tỉnh, xuống. Piper cố nhỏ một vài giọt rượu thánh vào miệng cậu ấy, và cậu ấy rên rỉ. Chỗ sưng trên đầu cậu ấy dần biến mất. Sắc mặt cậu trở lại như thường.

"Ừm, cậu ấy có một cái sọ thật dày đáng nể đấy," Leo nói. "Tớ nghĩ cậu ấy sẽ ổn thôi."

"Tạ ơn Chúa," Piper thở dài. Rồi cô nhìn Leo với ánh mắt có chút gì đó sợ hãi. "Sao cậu... lửa... có phải cậu luôn như thế không?"

Leo nhìn xuống chân mình. "Luôn như thế," cậu nói. "Tớ là một mối đe dọa cực kỳ đáng sợ. Xin lỗi, tớ nên nói với các cậu sớm hơn nhưng..."

"Sao cậu lại xin lỗi?" Piper đấm vào tay cậu. Khi cậu nhìn lên, cô đang cười toe toét. "Điều đó thật tuyệt, Valdez! Cậu đã cứu mạng bọn tớ. Cậu xin lỗi vì điều gì cơ chứ?"

Leo chớp chớp mắt. Cậu cũng từ từ nở nụ cười, nhưng cảm giác khuây khỏa hoàn toàn biến mất khi cậu phát hiện ra chuyện đang diễn ra kế bên chân của Piper.

Bụi vàng – bột còn sót lại của một trong số các tên Cyclops, có thể là Torque – đang di chuyển khắp sàn nhà, tựa như một ngọn gió vô hình đang đẩy chúng lại với nhau.

"Chúng đang tái tạo lại," Leo nói. "Nhìn kìa."

Piper bước tránh khỏi đám bụi. "Điều đó là không thể. Chị Annabeth đã nói với tớ rằng các quái vật tan biến đi khi chúng bị giết chết. Chúng sẽ quay về Tartarus và không thể trở lại trong một thời gian dài."

"Chà, không ai nói như thế về đám bụi đó." Leo nhìn theo khi nó tập hợp lại thành đống, rồi dần dần trải rộng ra, tạo thành hình dáng một con người với hai tay và hai chân.

"Ôi, Chúa ơi," mặt Piper trở nên xanh mét. "Thần gió Boreas đã nói điều gì đó về chuyện này mặt đất đang tạo ra những nỗi khiếp sợ. ‘Khi các quái vật không còn ở Tartarus, và các linh hồn không còn bị thần Hades giam hãm.’ Cậu nghĩ chúng ta sẽ có bao nhiêu thời gian?"

Leo nghĩ về khuôn mặt được tạo ra trên nền đất bên ngoài nhà máy – người đàn bà đang ngủ đó chắc chắn là một nỗi khiếp sợ đến từ mặt đất.

"Tớ không biết," cậu nói. "Nhưng chúng ta phải ra khỏi đây thôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện