“Thật ra Lâm Sơ Diệp là được một người bạn đạo diễn của tôi đề cử tới để cứu bộ phim này.”
Trên màn hình, đối mặt với sự tò mò của MC, Trình Hạo kiên nhẫn giải thích: “Lúc đó cô ấy ở trong đoàn làm phim của bạn tôi, ban đầu thử vai chỉ là một vai phụ nhỏ trong bộ phim của anh ấy, nhưng biểu hiện trong lần thử vai quá ấn tượng khiến ánh mắt của bạn của tôi và biên kịch như sáng lên, quyết định để cô ấy diễn vai nữ chính, cả hình tượng lẫn khí chất và kỹ xảo diễn xuất của cô ấy rất thích hợp với vai nữ chính.
Bạn của tôi thường khen cô ấy trước mặt tôi, nói diễn xuất của cô gái này rất linh hoạt, còn muốn mời cô ấy diễn thêm vài bộ khác nữa, vừa hay lúc đó hạng mục này của chúng tôi xảy ra chút vấn đề, những cảnh của nữ chính phải quay lại từ đầu.
Bạn của tôi đã đề cử tôi nên dùng cô ấy thử xem thế nào, sau đó gửi cho tôi video thử vai của cô ấy.
Tôi cảm thấy cũng không tệ lắm, lúc ấy cũng không còn nhiều thời gian nên nhờ bạn tôi hẹn cô ấy thử xem thế nào.”
Có lẽ cũng bởi vì cô mới chỉ là người mới, nên Trình Hạo còn có hơi nghé con không sợ hổ*, nói chuyện cũng rất thẳng thắn, nói tới đây thì hơi dừng lại: “Cô ấy thoải mái đồng ý, ngày hôm sau đã bay qua đây.
Nói thật, lúc trước tôi cũng không ôm hy vọng gì lớn, dù sao cũng chỉ là một diễn viên mới, cảm thấy có thể quay chụp thuận lợi là được rồi.
Nhưng sau khi quay tôi mới phát hiện, tính chuyên nghiệp của cô ấy vượt xa sự mong đợi của tôi, diễn giải kịch bản và tính cách của nhân vật rất chuẩn xác, tuy rằng cô ấy có vẻ mỏng manh và yếu đuối, nhưng rất chịu khó, tính cách cũng rất tốt, rất yên tĩnh, không kiêu căng, cũng rất khiêm tốn, tất cả mọi người đều rất thích cô ấy, quá trình hợp tác cũng rất vui vẻ.
Về phần diễn xuất của cô ấy trong bộ phim này, tôi cảm thấy mọi người có thể mong chờ một chút, cá nhân tôi cho rằng sẽ không khiến mọi người thất vọng.
*Nghé con không sợ hổ: Mọi người thường lý giải câu này theo nghĩa xấu, cho rằng con nghé mới sinh không biết sợ hổ là vì nó vô tri vô giác, không biết được sức mạnh của con hổ, có nghĩa là “không biết thì không sợ”.
Trình Hạo nói xong còn không nhịn được cười cười, ông ấy không dành quá nhiều lời khen cho diễn xuất của Lâm Sơ Diệp để không khiến mọi người quá hiếu kỳ.
Ôn Tịch Viễn dời mắt từ màn hình sang Lâm Sơ Diệp, đánh giá cô.
Lâm Sơ Diệp đang uống trà, đột nhiên bị anh nhìn một cách khó hiểu.
“Sao thế?” Cô nhẹ giọng hỏi, cũng không vì lời khen của Trình Hạo mà tỏ ra phấn khích hay gì khác, vẫn chỉ trầm tĩnh bình thản uống trà.
“Không có gì.” Ôn Tịch Viễn nói: “Chỉ là anh cảm thấy mình ra tay sớm, quả là may mắn.”
“Rõ ràng là em ra tay trước.” Lâm Sơ Diệp nói, vẫn nhỏ giọng lẩm bẩm như thói quen, khi nói chuyện đôi mắt nhìn thẳng về phía anh: “Anh có ra tay lúc nào chứ?”
Ôn Tịch Viễn: “Anh không đến tìm em, em làm sao có cơ hội ra tay lần thứ hai?”
“……” Lâm Sơ Diệp đối mắt với anh, sau đó cười: “Hình như đúng là như vậy.”
Ôn Tịch Viễn thấy cô cười thì cũng cười theo, anh nhích lại gần cô hơn một chút, kéo kéo tay trái của cô, ngón tay vuốt nhẹ ngón áp út của cô, nhìn về phía cô.
“Lâm Sơ Diệp.” Anh nhẹ giọng gọi tên cô: “Em cũng nên cho anh một cơ hội hành động.”
Lâm Sơ Diệp hơi mơ hồ: “Hả?”
Ôn Tịch Viễn không lên tiếng, chỉ nắm bàn tay trái của cô, đặt bàn tay cô trên bàn tay anh, tay phải anh không biết từ khi nào đã cầm một chiếc nhẫn kim cương.
Tạo hình tinh tế, hiển nhiên là được chế tạo tỉ mỉ.
Lâm Sơ Diệp ngây người, nhìn về phía anh.
Ôn Tịch Viễn cũng đang nhìn cô, anh dùng giọng điệu dịu dàng như lúc nói chuyện với cô khi còn ở căn gác nhỏ: “Lâm Sơ Diệp, chúng ta kết hôn đi.”
Không hiểu sao Lâm Sơ Diệp đột nhiên cảm thấy đầu mũi có hơi nóng, có thể là bởi vì chưa từng mong chờ, đến khi đột nhiên xảy ra thì quá kinh ngạc.
Ánh mắt ngập nước, cô cười với anh: “Được.”
Ôn Tịch Viễn cũng cười, kéo tay cô, vừa chuyên chú vừa cẩn thận đeo nhẫn kim cương vào ngón áp út của cô.
Sau đó anh giơ tay trái của mình về phía cô, đưa cho cô một chiếc nhẫn cùng kiểu.
Lâm Sơ Diệp cũng đeo cho anh một cách cực kỳ thận trọng.
Nhân viên phục vụ đẩy đến một bó hoa hồng cực lớn.
Ôn Tịch Viễn cầm lấy hoa, nghiêng người ôm cô, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Anh biết em không thích những kiểu nghi lễ này lắm, anh cũng không quá am hiểu nó, nhưng chúng ta có thể cùng học, sau đó cùng trải nghiệm nó một chút.”
Nói xong, anh đưa bó hoa cho cô.
“Tân hôn vui vẻ.” Anh nói, mặc dù hai người đã kết hôn từ lâu rồi.
Bó hoa hồng rất lớn, rất đẹp, Lâm Sơ Diệp ôm bó hoa, cả người dường như bị bó hoa đè lên khiến cô càng trở nên nhỏ nhắn xinh đẹp.
Không phải cô không thích được nhận hoa, nhưng có lẽ là do người tặng hoa không phải là người cô thích, nên có chút cảm giác khác lạ, còn Ôn Tịch Viễn thì khác.
Cô thích cách Ôn Tịch Viễn cho cô bất ngờ như vậy.
Ôn Tịch Viễn không phải là một người lãng mạn, cô cũng không phải, cho nên cô chưa từng mong chờ hay tưởng tượng ra những cảnh mang tính chất nghi lễ vợ chồng này.
“Cảm ơn anh.” Cô nói, đôi mắt sáng như sao nhìn anh: “Em rất thích bất ngờ này.”
Ngoại trừ những từ trực tiếp bày tỏ tình cảm như “Yêu anh” hay là “Thích anh” gì gì đó, cô chưa bao giờ ngại bày tỏ cảm xúc của mình, giống như lần đầu gặp lại lúc ở thành phố Ninh.
Ôn Tịch Viễn mỉm cười, lại nghiêng người bế cô lên.
Anh thích nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, cô luôn bình tĩnh trước những lời khen của người khác, nhưng đối với anh, một chút bất ngờ nho nhỏ cũng có thể khiến cô vui vẻ như một đứa trẻ.