Buổi tối sau khi tan làm, Ôn Tịch Viễn đích thân tới đón Lâm Sơ Diệp.
Hai người cùng nhau ăn tối, sau đó mới đến cửa hàng 4S* mua xe.
*Cửa hàng 4S: Là doanh nghiệp kinh doanh và cung cấp dịch vụ ô tô tích hợp 4 chức năng gồm: bán hàng (sale), thay thế phụ tùng (spare part), dịch vụ hậu đãi (service) và khảo sát (survey).
Kế hoạch ban đầu của Lâm Sơ Diệp chính là mua một chiếc xe có tính năng an toàn một chút là được, không cần phải quá đắt.
Nhưng yêu cầu của Ôn Tịch Viễn đối với xe rất cao, nên đã đưa cô tới cửa hàng 4S đắt đỏ.
Cô không có hứng thú lắm với hàng hiệu hay xe sang gì, bình thường thì cũng không yêu cầu gì nhiều về những thứ này nên không chú ý đến lắm, ngay cả quyết định mua xe cũng là mới sáng nay, kinh phí dự tính cũng chỉ trên dưới hai mươi vạn.
Lúc Ôn Tịch Viễn đưa cô đến cửa hàng 4S cô còn không biết chọn như thế nào, đặc biệt là lúc Ôn Tịch Viễn hỏi cô thích hãng xe nào.
“Em không biết chọn.
” Cô thành thật trả lời anh, thật sự là không biết, cô cùng lắm chỉ có thể chọn cái nào đẹp mà thôi.
“Vậy cứ chọn cái nào nhìn đẹp đi.
” Ôn Tịch Viễn nói: “Chủ yếu em thích là được.
”
Đối với Lâm Sơ Diệp mà nói, chọn xem cái nào đẹp hơn thì có vẻ dễ dàng hơn rất nhiều.
Cô không bị chứng khó lựa chọn, thích hoặc không thích cái nào đều sẽ nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, không cần phải so sánh ngang dọc mất thời gian.
Ôn Tịch Viễn cùng cô đi lái thử, cuối cùng chọn một chiếc có tính năng an toàn khá cao.
Lúc trả tiền, Lâm Sơ Diệp có thói quen tự lấy thẻ của mình, nên cũng không suy nghĩ nhiều, đưa thẻ ra.
Ôn Tịch Viễn cũng rút thẻ ra.
Thẻ của hai người được đưa đến trước mặt nhân viên thu ngân cùng một lúc.
Nhân viên sửng sốt, bối rối nhìn hai người.
Sau khi Lâm Sơ Diệp kết hôn cùng Ôn Tịch Viễn thì hai người vẫn chưa trao đổi về vấn đề tài sản, nhưng Ôn Tịch Viễn cũng đưa cho cô một tấm thẻ, theo như lời anh nói thì là tiền lương để ở trong đó, nhưng Lâm Sơ Diệp không thích giữ tiền, cũng không giỏi giữ tiền, cho nên mặc dù Ôn Tịch Viễn đưa tấm thẻ đó cho cô, nhưng cô cũng chưa dùng tấm thẻ đó bao giờ, cũng không kiểm tra thử xem trong đó có bao nhiêu tiền, bình thường đều là trước khi kết hôn dùng như thế nào thì sau khi kết hôn cũng y như vậy, vẫn đều là dùng tiền của chính mình.
Cô chưa bao giờ dùng tiền của người khác, cũng không có thói quen dùng tiền của người khác.
Bây giờ tuy cô và Ôn Tịch Viễn đã là vợ chồng hợp pháp, tài sản đã thành của chung, nhưng tâm lý Lâm Sơ Diệp vẫn chưa thích ứng được, hơn nữa đây lại là một khoản chi tiêu lớn, cho nên cô đẩy thẻ của mình đến trước mặt nhân viên thu ngân.
“Quẹt thẻ của tôi đi, giống nhau cả thôi.
” Lâm Sơ Diệp nói xong, nhìn về phía Ôn Tịch Viễn: “Dù sao tiền của anh cũng là tiền của em, quẹt của ai cũng như nhau thôi.
”
“Sao giống được.
Đây là quà mà anh tặng vợ của anh.
” Ôn Tịch Viễn nói, đẩy tấm thẻ của Lâm Sơ Diệp về lại, sau đó đưa tấm thẻ của mình ra: “Quẹt cái này.
”
Lâm Sơ Diệp hơi sững người, không phải vì chữ quà kia, mà là bởi vì đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói ra ba từ “vợ của anh”, loại cảm giác này rất kỳ diệu, còn có hơi ngượng ngùng, nhưng lại giả vờ như không bị ảnh hưởng bởi câu nói đó, ho nhẹ một tiếng, sao đó giả bộ như không có chuyện gì chuyển tầm mắt đi chỗ khác.
Ôn Tịch Viễn buồn cười trước biểu cảm đó của Lâm Sơ Diệp, bình thường là một người ăn nói to gan lớn mật, nhưng đến khi đề cập đến vấn đề tình cảm lại ngượng ngùng không tự nhiên.
Chu Cẩn Thần vừa bước vào thì bắt gặp dáng vẻ Lâm Sơ Diệp ngượng ngùng đỏ mặt quay đi chỗ khác, đứng bên cạnh là Ôn Tịch Viễn cười dịu dàng nhìn cô, trên mặt cô gái là vẻ thẹn thùng mà anh ta chưa bao giờ thấy qua, cho dù là lúc anh ta mới quen biết lúc cô 20 tuổi, ở độ tuổi ngây thơ chưa trải sự đời đó cũng chưa từng thấy cô để lộ vẻ mặt thẹn thùng như thế.
Sự thật rõ ràng ngay trước mắt như thế khiến tim anh ta lại nhói lên một chút, nhất là khi nhìn thấy hai người đan chặt tay vào nhau, cảm giác đau đớn càng thêm mãnh liệt.
Ngay từ lúc Ôn Tịch Viễn đột nhiên xuất hiện ở hiện trường bấm máy chương trình tống nghệ kia, mạnh mẽ hủy bỏ hợp đồng của Lâm Sơ Diệp với tổ chương trình, anh ta đã đoán được quan hệ của hai người không đơn giản, nhưng lúc đó ánh mắt Lâm Sơ Diệp nhìn Ôn Tịch Viễn vẫn có chút xa cách và kiềm chế, nên anh ta có thể tự thuyết phục chính mình, rằng đó chỉ là Ôn Tịch Viễn đơn phương tình nguyện.
Đối với một người cứng đầu như Lâm Sơ Diệp, Ôn Tịch Viễn cùng lắm cũng chỉ là một Chu Cẩn Thần khác mà thôi.
Nhưng Lâm Sơ Diệp của hiện tại, trong mắt chỉ có bóng dáng của người đàn ông trước mặt cô, ngay cả ánh mắt cũng sáng lên, e thẹn ngọt ngào như một cô gái đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.
Cảnh tượng như thế khiến Chu Cẩn Thần đau mắt, sắc mặt cũng trầm xuống.
Anh ta không ý thức được tất cả cảm xúc của mình đều hiện lên trên mặt, nhân viên bước lên tiếp đón anh ta phát hiện sắc mặt anh ta không tốt lắm lo lắng gọi anh ta một tiếng: “Anh à, anh không sao chứ?”
Ánh mắt của anh ta vẫn nhìn chằm chằm Ôn Tịch Viễn và Lâm Sơ Diệp.
Bầu không khí lạ thường khiến Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn bất giác quay đầu, sau đó nhìn thấy Chu Cẩn Thần đang đứng ở trước cửa ra vào.
Nụ cười của Lâm Sơ Diệp hơi khựng lại, nhưng vẫn khách khí gật đầu, xem như chào hỏi anh ta.
Sắc mặt Chu Cẩn Thần không thay đổi, quay sang nhìn người bán hàng: “Chiếc xe mới nhất là cái nào?”
Nói xong lập tức đi về phía khu trưng bày xe.
Sự kiêu ngạo đã ăn sâu trong xương tủy của anh ta, nên mặc dù biết Ôn Tịch Viễn là CEO đứng phía sau của Hoa Ngôn, anh ta cũng không muốn lôi kéo quan hệ với anh.
Ôn Tịch Viễn không quan tâm tới anh ta, chỉ nhìn anh ta bước đi, sau đó nhìn về phía Lâm Sơ Diệp: “Anh ta còn quấy rầy em nữa không?”
Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Không ạ.
”
Cô nhớ lại lúc anh ta giải thích để cô quay trở lại công ty, lần đó không chỉ quấy rầy, thậm chí còn lấy lòng cô, khác hoàn toàn dáng vẻ kiêu ngạo khắc sâu trong con người anh ta.
Ôn Tịch Viễn nhìn về phía Chu Cẩn Thần, anh ta theo đuổi Lâm Sơ Diệp rất rầm rộ, theo đuổi không được thì lại kiên nhẫn chờ đợi, bây giờ lại giống như đã hoàn toàn buông bỏ cô, đây không phải là phong cách của một người cố chấp như anh ta.
Anh vẫn còn nhớ ngày anh tới trường quay ngăn cản tổ chương trình kia, Chu Cẩn Thần cũng dùng ánh mắt đó nhìn anh, có lẽ đã theo đuổi Lâm Sơ Diệp mấy năm nhưng vẫn không được nên cũng không còn quá nóng nảy.
Mấy năm nay cuộc sống của Lâm Sơ Diệp rất đơn giản, còn Chu Cẩn Thần thì hiểu rõ cuộc sống của cô như lòng bàn tay, biết chắc rằng trong cuộc sống của cô sẽ không xuất hiện ai có thể cản trở anh ta, nên anh ta có thể từ từ theo đuổi Lâm Sơ Diệp không chút vội vàng, bề ngoài thì có vẻ đã buông tha cho cô, nhưng cứ như thế khiến anh ta nghĩ rằng Lâm Sơ Diệp sẽ không chấp nhận bất cứ người đàn ông nào.
“Sao thế?” Thấy vẻ mặt Ôn Tịch Viễn hơi đăm chiêu, Lâm Sơ Diệp hoang mang hỏi anh.
“Không có gì.
” Ôn Tịch Viễn nhìn về phía cô: “Phải hơn hai tháng mới nhận được xe, khoảng thời gian này cứ để tài xế lái xe chở em đi.
”
Lâm Sơ Diệp gật đầu, cô chưa từng mua xe, nghĩ rằng chờ một tuần là có thể lấy được xe, nhưng không ngờ lại lâu như vậy.
“Hay là đổi chiếc khác rẻ hơn đi?” Lâm Sơ Diệp nói: “Như vậy sẽ không cần phải làm phiền đến tài xế.
”
“Đây là công việc của anh ta.
” Ôn Tịch Viễn nói: “Em cũng phải cho người khác cơ hội làm việc chứ.
”
Lâm Sơ Diệp: “…….
” Nói cũng phải.
Ôn Tịch Viễn không nói thêm, thật ra anh không nghĩ Lâm Sơ Diệp cần tài xế, trong gara ở nhà cũng còn vài chiếc xe khác, nếu Lâm Sơ Diệp muốn có thể sử dụng bất cứ lúc nào, chỉ là anh không yên tâm về Chu Cẩn Thần, dù sao hai người vẫn còn ở chung một đoàn làm phim, sắp xếp một lái xe bên cạnh Lâm Sơ Diệp sẽ khiến anh yên tâm hơn một chút.
Những cân nhắc phía sau này Ôn Tịch Viễn không nói cho Lâm Sơ Diệp biết, sau khi nhân viên thu ngân trả thẻ ngân hàng lại, anh lập tức dẫn Lâm Sơ Diệp rời đi trước.
Chu Cẩn Thần đưa mắt nhìn bóng lưng hai người rời đi, cũng không còn tâm trạng xem xe nữa, ứng phó qua loa với nhân viên bán hàng vài câu cũng rời đi.
Tài xế Ôn Tịch Viễn sắp xếp cho Lâm Sơ Diệp ngày hôm sau đã đến trình diện, là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, dáng người không cao lắm nhưng rất nhanh nhẹn khỏe mạnh, cũng rất biết cách nói chuyện, tiếp xúc được một ngày, ấn tượng của Lâm Sơ Diệp đối với anh ta cũng khá tốt, chỉ là cảm thấy cả ngày anh ta chỉ ngồi ở xe chờ cô xong việc có hơi lãng phí thời gian của anh ta, nên cô bảo anh ta sau khi đưa cô đến đoàn làm phim thì muốn đi đâu đó thì đi, sau đó canh thời gian cô chuẩn bị tan làm đến đón cô là được rồi.
Vì chuyện đi diễn vai nữ chính để cứu lấy bộ phim kia của Trình Hạo nên cảnh quay của Lâm Sơ Diệp ở bên này bị hoãn lại rất nhiều, sau khi trở về đoàn làm phim đã bận rộn hoàn thành cảnh quay cho kịp tiến độ.
Giữa đống lịch trình dày đặc như thế lại xuất hiện một tin tức tốt.
Bộ phim mà cô quay thế kia, sau khi biên tập cắt ghép đã thành một bộ phim hoàn chỉnh, sau khi trình lên xét duyệt đã được cấp phép công chiếu, hơn nữa ngày chiếu cũng đã được ấn định, ngày đó vừa hay là ngày Lâm Sơ Diệp hoàn thành cảnh quay cuối cùng ở đoàn làm phim bên này.
Đạo diễn Trình Hạo còn đặc biệt gọi điện thoại cho cô để thông báo tin tức tốt này, hơn nữa còn muốn tiếp tục hợp tác với cô trong bộ phim tiếp theo.
Anh ta rất thích hình tượng, diễn xuất lẫn thái độ đối với vai diễn của Lâm Sơ Diệp, bởi vậy mặc dù biết cô không có nhiều khả năng kêu gọi phòng vé nhưng vẫn muốn mời cô làm nữ chính cho bộ phim tiếp theo của mình, kịch bản cũng đã chuẩn bị gần như hoàn tất.
Lâm Sơ Diệp đồng ý, cô có chút vui vẻ, cô không biết là cố gắng của bản thân đã được đạo diễn ghi nhận, hay là đây là bộ phim mà cô đóng vai nữ chính đầu tiên được công chiếu, hay là do cả hai chuyện này, đây là niềm vui mà cô chưa bao giờ trải qua, cho nên tâm tình cả ngày hôm đó vì chuyện này mà cực kỳ vui vẻ, lại không nhịn được muốn chia sẻ cùng với Ôn Tịch Viễn, cho nên sau khi kết thúc công việc, cô bảo lái xe đưa mình tới Hoa Ngôn.
Ôn Tịch Viễn vẫn chưa tan làm, cô muốn tới công ty của anh, cho anh một bất ngờ.